Chương 36: SIÊU SAO THẬP THẤT
Thư Ca
13/04/2016
Độc Cô Ngạo Thiên? Thập Thất chau mày.
Là Vương gia! Lâm Nhi trừng lớn hai mắt, vô cùng kinh hỉ, chỉ cần Vương gia đến thì mọi chuyện sẽ tốt! Mộ Dung Thập Thất chắc chắn không dám giết tiểu thư! Nghĩ như vậy, nàng lại càng thêm ra sức giằng co với Thập Thất, muốn dùng hết thảy biện pháp làm cho Thập Thất chết dưới sông.
Thập Thất híp hàn mâu, hắc vân chuyển động, thần sắc lãnh lệ, hào quang ám động, đó là một loại ánh sáng sát phạt cùng cực!
Nàng mặc dù bơi lội thành thục, cũng từng lặn nước, nhưng giờ khắc này, nàng không thể lộ ra chút sơ hở nào! Thời gian quá dài, nàng còn có thể sống, tuyệt đối sẽ bị cho là kỳ lạ! Khiến cho nhiều người sinh nghi, lấy tình huống trước mắt, tuyệt đối không thể khiến người ta hoài nghi, đặc biệt là Độc Cô Ngạo Thiên!
Nhưng trước mắt…
Sinh mệnh của Trình Tuyết Nhi dưới chân nàng lại cực kỳ ngoan cường, không biết bơi, còn có thể có khí lực phản kháng.
Đối mặt với Lâm Nhi liều mạng dây dưa, toàn thân Thập Thất phóng ra sát khí.
Dưới đáy nước yên ả còn có thể nghe được tiếng cá bơi lội, điều đó hình thành ra sự đối lập rõ nét với tiếng kinh hô trên bờ .
“Có chuyện gì?” Phía trên truyền đến tiếng chất vấn rét lạnh của Độc Cô Ngạo Thiên.
“Trình tiểu thư và Mộ Dung tiểu thư đều trượt chân rơi xuống nước!”
“Cái gì!Tiểu thư! Tiểu thư không biết bơi! Trời ơi!” Cẩm Sắc cực kỳ sợ hãi, tiểu thư!
“Khốn kiếp!”
Theo sau đó là một trận huyên náo oanh tạc, Thập Thất biết rõ không thể tiếp tục kéo dài! Nàng phải mau chóng giải quyết!
Lâm Nhi dây dưa, dưới chân lại có Trình Tuyết Nhi liều mạng giãy dụa. Hai người này là kẻ thù muốn lấy mạng nàng! Nàng làm sao có thể bỏ qua!
Nhưng…
Với tình huống hiện nay, nàng tuyệt đối không thể giết Trình Tuyết Nhi, nếu không khó mà bào chữa.
Nhưng, thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.
Ngay lúc nàng lưỡng lự, thì dường như nàng nghe thấy có trọng vật rơi xuống nước!
Tiếp theo là giọng nói lộ vẻ kinh hoảng của Độc Cô Ngạo Thiên, “Tuyết Nhi! Tuyết Nhi!”
Trình Tuyết Nhi vốn đã hấp hối, đang định không giãy dụa nữa, kết quả, nghe được tiếng của Độc Cô Ngạo Thiên, hắn tới cứu nàng! Thật tốt quá! Nhưng Mộ Dung Thập Thất giẫm trên đầu nàng lại không chút sứt mẻ, tận lực muốn đoạt mạng nàng! Đáng hận, nàng có làm sao cũng không ngờ tới, Mộ Dung Thập Thất lại biết bơi! Một kế hoạch không hề có kẽ hở, cứ như vậy bị phá hỏng, nàng không cam tâm!
Hơn nữa lá gan của nàng ta thật không nhỏ, dám lấy tính mệnh nàng!
Trong lòng sông không sóng, sát ý dạt dào bao phủ.
Thập Thất cũng hiểu được, lúc này giết Trình Tuyết Nhi không phải là hành vi thức thời! Cho dù nỗi hận khó giải, nhưng… quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Nhưng… Lâm Nhi đang dây dưa trước mắt nàng đây, lại tận lực muốn mạng nàng, nên tuyệt đối không thể lưu nàng ta! Nàng sẽ cho Trình Tuyết Nhi một màn cảnh cáo đẫm máu!
Thập Thất đã nảy lên ý tưởng, dưới tình huống Độc Cô Ngạo Thiên dần dần tiếp cận, tầm mắt Thập Thất dừng ngay trâm gài tóc trên đầu Lâm Nhi! Trong hàn mâu, huyết sắc sắc bén lãnh liệt vút qua, tháo trâm gài tóc xuống, thuần thục mà chuẩn xác không sai lầm đâm vào huyệt vị trí mạng của Lâm Nhi!
Máu tươi phun xối xả! Hòa huyện với nước sông trong vắt!
Mùi máu tươi lan tràn!
Lâm Nhi trừng trừng hai mắt, sắc mặt thảm thiết trắng bệch, đồng tử lồi ra, không ngừng trừng to, khó có thể tin nhìn Thập Thất. Nàng chết không nhắm mắt!
Nếu lúc này Thập Thất có thể nói chuyện, nhất định sẽ ban lời vàng cho Lâm Nhi sắp chết, “Kiếp sau phải làm một con chó thông minh!”
Dưới chân buông lỏng, Trình Tuyết Nhi bị khống chế lúc này được giải thoát. Nàng dùng bản lãnh toàn thân vùng vẫy, đầu lại lần nữa trồi lên mặt nước, “Cứu mạng!Cứu mạng! Cứu mạng!”
Diễn trò thì diễn toàn tập, Thập Thất miễn cưỡng nhìn hung khí trong tay, cắm lại vào trên đầu Lâm Nhi, sau đó học theo dáng vẻ của Trình Tuyết Nhi, giãy giụa đạp nước trồi lên.
Độc Cô Ngạo Thiên sau khi nghe thấy tiếng vang, lập tức bơi tới phía Trình Tuyết Nhi, “Tuyết Nhi! Bổn vương tới cứu nàng!”
Mà lúc này, cơ thể Thập Thất không biết vì sao cũng trôi tới phía Độc Cô Ngạo Thiên. Độc Cô Ngạo Thiên bơi trực diện đến thấy thế, lưỡng lự chốc lát, nhưng rất nhanh làm như không thấy, trong mắt của hắn chỉ có Trình Tuyết Nhi, hắn không thể mất Tuyết Nhi!
Lòng Thập Thất cười lạnh: ngươi không cứu ta, ta đây sẽ đưa tới cửa cho ngươi cứu, xem ngươi phản ứng như thế nào! Muốn lợi dụng ta, không trả chút chi phí đã muốn được hồi báo? Bộ nghĩ hay lắm ấy!
“Cứu mạng! Cứu mạng a!” Trình Tuyết Nhi xuất ra sức lực cầu cứu.
Độc Cô Ngạo Thiên nhíu mày nhìn về phía Thập Thất đang dần dần tới gần hắn, ánh mắt lạnh lẽo, chưa từng có bao nhiêu suy nghĩ, hắn đẩy cơ thể Thập Thất ra!
Đây là làm như không thấy? Cũng có thể nói là mưu sát? Thập Thất bị đẩy ra, cơ thể được sưởi ấm dưới ánh mặt trời dễ chịu, gió nhẹ ôn nhu vuốt ve mặt, nước nhấp nhô vỗ tới xoa bóp da thịt thư thích thì hai ý tưởng này đều hiện ra.
Độc Cô Ngạo Thiên, về sau nàng cùng hắn thế bất lưỡng lập!
Bị đẩy ra xa, cơ thể Thập Thất theo từng cơn sóng cuộn lui về phía sau, càng lúc càng đi xa.
Mọi người thổn thức.
Thụy Vương gia không cứu Mộ Dung Thập Thất gần trong gang tấc! Mà còn đẩy nàng ra!
Người xem náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh hẳn! Thụy Vương gia này có phải là quá tuyệt tình rồi không! Dẫu sao Mộ Dung tiểu thư trôi ngay trước mắt, hắn đã không cứu thì thôi, mà còn đẩy nàng ra!
Mọi người ở đây đều cho rằng Mộ Dung Thập Thất phải chết là điều không thể nghi ngờ, thì ùm một tiếng, một thân ảnh bạch sắc nhảy vào trong nước! Cũng rất nhanh bơi tới phía Mộ Dung Thập Thất!
Dưới chân Thập Thất dùng chút kỹ xảo, khiến cơ thể có thể tiến về phía bờ.
Nhưng trời không chiều ý người, thường thường cứ thích trêu đùa một chút, không biết là dùng sức quá độ, hay là nước sông quá lạnh, chân của nàng lại bị chuột rút!
Thần sắc Thập Thất biến đổi lớn!
Cứ tiếp tục như vậy, nàng phải chết là điều không thể nghi ngờ!
Chân trái bị chuột rút không có khí lực, chỉ dựa vào sức lực của chân phải, Thập Thất cố hết sức di động về phía bờ!
Lúc nàng sắp kiên trì không nổi, thì một song chưởng rắn chắc nam tính ôm lấy cơ thể nàng từ phía sau.
Một cơ thể ấm áp, lồng ngực cường kiện cứng rắn, kề sát phía sau lưng nàng!
Anh hùng cứu mỹ nhân ư?! Trong đầu Thập Thất lóe ra đốm sáng, thời khắc sinh tử, trong nháy mắt lại xảy ra việc lãng mạn thế này!
“Đừng sợ.(ôi sao ta thích câu này thế, ngắn gọn có 2 chữ nhưng chứa đựng biết bao hàm xúc a) Một giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai, Thập Thất nhanh nhíu mày, thanh âm xa lạ. Nam nhân này là ai? Vì sao nàng lại thấy trong vẻ xa lạ đó lại có sự quen thuộc?
Nếu không phải vì không muốn lãng phí khí lực, nàng nhất định quay đầu lại nhìn một phen! Nhưng nàng không phải Mộ Dung Thập Thất thật sự, người có cái ham thích cố chấp gần như điên cuồng kia với mỹ nam.
Mỹ nam không thể so với tính mệnh tươi đẹp, giống như cá và tay gấu không thể cùng lúc có được cả hai! Nàng phi thường quý trọng sinh mệnh!
Dần dần tới gần bờ. Nam tử từ đầu đến cuối không hề để ý đến tiếng kinh hô của mọi người, vẫn ôm lấy Thập Thất!
Vì muốn tận trung với cương vị công tác, Thập Thất đứng trên cương vị là một diễn viên, khi còn chưa lên bờ, liền giả bộ như bị kinh sợ mà ngất xỉu. Cho nên, hình dạng nam tử ra sao nàng còn chưa thấy được. Vì sao kiếp trước nàng không đi làm minh tinh nhỉ? Nếu để nàng trà trộn vào giới giải trí, nhất định sẽ là siêu sao oai phong một cõi! (choỳ phục tỷ lun, lúc này mà vẫn ko quên YY bản thân mình =]])
Nam tử dùng lực độ nhẹ nhàng đặt nàng trên mặt đất.
“Tuyết Nhi! Mau tỉnh lại! Người đâu, nhanh đi kêu đại phu!” Độc Cô Ngạo Thiên sốt ruột điên cuồng hét lên. Hoàn toàn đã quên mất Thập Thất bị hắn đẩy ra.
Trình Tuyết Nhi sau khi được Độc Cô Ngạo Thiên cứu lên, thì thể lực chống đỡ hết nổi té xỉu, sau khi nghe được tiếng gọi ầm ĩ của hắn, nàng chật vật mở mắt, sau đó phun ra mấy ngụm nước: “Khụ khụ khụ… Ngạo Thiên… khụ khụ khụ…”
“Tuyết Nhi! Thật tốt quá! Nàng không có sao cả!”
Cảnh tượng thật là cảm động biết bao!!
Thập Thất cười lạnh, không muốn cùng mặt đất tiếp tục tiếp xúc thân mật nữa, nàng đang dự tính mở mắt, thì bỗng cảm thấy hơi lạnh trên người biến mất, một kiện y phục khô ráo đắp trên người nàng, hơi lạnh từ y phục ướt đẫm dán sát vào người biến mất. Không ngờ nam nhân làm anh hùng cứu mỹ nhân này còn rất có phong độ thân sĩ*, không tệ nha.
*Thân sĩ: Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ.
“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…” Sau khi khụ ra mấy ngụm nước, Thập Thất mở mắt.
Nam tử ánh vào mi mắt, quen thuộc mà xa lạ!
Đúng là Hiên Viên Ninh đã gặp mặt một lần!
Trên môi hắn treo một nụ cười thanh lãnh mà thản nhiên, mở miệng nói: “Nàng tỉnh.”
Là Vương gia! Lâm Nhi trừng lớn hai mắt, vô cùng kinh hỉ, chỉ cần Vương gia đến thì mọi chuyện sẽ tốt! Mộ Dung Thập Thất chắc chắn không dám giết tiểu thư! Nghĩ như vậy, nàng lại càng thêm ra sức giằng co với Thập Thất, muốn dùng hết thảy biện pháp làm cho Thập Thất chết dưới sông.
Thập Thất híp hàn mâu, hắc vân chuyển động, thần sắc lãnh lệ, hào quang ám động, đó là một loại ánh sáng sát phạt cùng cực!
Nàng mặc dù bơi lội thành thục, cũng từng lặn nước, nhưng giờ khắc này, nàng không thể lộ ra chút sơ hở nào! Thời gian quá dài, nàng còn có thể sống, tuyệt đối sẽ bị cho là kỳ lạ! Khiến cho nhiều người sinh nghi, lấy tình huống trước mắt, tuyệt đối không thể khiến người ta hoài nghi, đặc biệt là Độc Cô Ngạo Thiên!
Nhưng trước mắt…
Sinh mệnh của Trình Tuyết Nhi dưới chân nàng lại cực kỳ ngoan cường, không biết bơi, còn có thể có khí lực phản kháng.
Đối mặt với Lâm Nhi liều mạng dây dưa, toàn thân Thập Thất phóng ra sát khí.
Dưới đáy nước yên ả còn có thể nghe được tiếng cá bơi lội, điều đó hình thành ra sự đối lập rõ nét với tiếng kinh hô trên bờ .
“Có chuyện gì?” Phía trên truyền đến tiếng chất vấn rét lạnh của Độc Cô Ngạo Thiên.
“Trình tiểu thư và Mộ Dung tiểu thư đều trượt chân rơi xuống nước!”
“Cái gì!Tiểu thư! Tiểu thư không biết bơi! Trời ơi!” Cẩm Sắc cực kỳ sợ hãi, tiểu thư!
“Khốn kiếp!”
Theo sau đó là một trận huyên náo oanh tạc, Thập Thất biết rõ không thể tiếp tục kéo dài! Nàng phải mau chóng giải quyết!
Lâm Nhi dây dưa, dưới chân lại có Trình Tuyết Nhi liều mạng giãy dụa. Hai người này là kẻ thù muốn lấy mạng nàng! Nàng làm sao có thể bỏ qua!
Nhưng…
Với tình huống hiện nay, nàng tuyệt đối không thể giết Trình Tuyết Nhi, nếu không khó mà bào chữa.
Nhưng, thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.
Ngay lúc nàng lưỡng lự, thì dường như nàng nghe thấy có trọng vật rơi xuống nước!
Tiếp theo là giọng nói lộ vẻ kinh hoảng của Độc Cô Ngạo Thiên, “Tuyết Nhi! Tuyết Nhi!”
Trình Tuyết Nhi vốn đã hấp hối, đang định không giãy dụa nữa, kết quả, nghe được tiếng của Độc Cô Ngạo Thiên, hắn tới cứu nàng! Thật tốt quá! Nhưng Mộ Dung Thập Thất giẫm trên đầu nàng lại không chút sứt mẻ, tận lực muốn đoạt mạng nàng! Đáng hận, nàng có làm sao cũng không ngờ tới, Mộ Dung Thập Thất lại biết bơi! Một kế hoạch không hề có kẽ hở, cứ như vậy bị phá hỏng, nàng không cam tâm!
Hơn nữa lá gan của nàng ta thật không nhỏ, dám lấy tính mệnh nàng!
Trong lòng sông không sóng, sát ý dạt dào bao phủ.
Thập Thất cũng hiểu được, lúc này giết Trình Tuyết Nhi không phải là hành vi thức thời! Cho dù nỗi hận khó giải, nhưng… quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Nhưng… Lâm Nhi đang dây dưa trước mắt nàng đây, lại tận lực muốn mạng nàng, nên tuyệt đối không thể lưu nàng ta! Nàng sẽ cho Trình Tuyết Nhi một màn cảnh cáo đẫm máu!
Thập Thất đã nảy lên ý tưởng, dưới tình huống Độc Cô Ngạo Thiên dần dần tiếp cận, tầm mắt Thập Thất dừng ngay trâm gài tóc trên đầu Lâm Nhi! Trong hàn mâu, huyết sắc sắc bén lãnh liệt vút qua, tháo trâm gài tóc xuống, thuần thục mà chuẩn xác không sai lầm đâm vào huyệt vị trí mạng của Lâm Nhi!
Máu tươi phun xối xả! Hòa huyện với nước sông trong vắt!
Mùi máu tươi lan tràn!
Lâm Nhi trừng trừng hai mắt, sắc mặt thảm thiết trắng bệch, đồng tử lồi ra, không ngừng trừng to, khó có thể tin nhìn Thập Thất. Nàng chết không nhắm mắt!
Nếu lúc này Thập Thất có thể nói chuyện, nhất định sẽ ban lời vàng cho Lâm Nhi sắp chết, “Kiếp sau phải làm một con chó thông minh!”
Dưới chân buông lỏng, Trình Tuyết Nhi bị khống chế lúc này được giải thoát. Nàng dùng bản lãnh toàn thân vùng vẫy, đầu lại lần nữa trồi lên mặt nước, “Cứu mạng!Cứu mạng! Cứu mạng!”
Diễn trò thì diễn toàn tập, Thập Thất miễn cưỡng nhìn hung khí trong tay, cắm lại vào trên đầu Lâm Nhi, sau đó học theo dáng vẻ của Trình Tuyết Nhi, giãy giụa đạp nước trồi lên.
Độc Cô Ngạo Thiên sau khi nghe thấy tiếng vang, lập tức bơi tới phía Trình Tuyết Nhi, “Tuyết Nhi! Bổn vương tới cứu nàng!”
Mà lúc này, cơ thể Thập Thất không biết vì sao cũng trôi tới phía Độc Cô Ngạo Thiên. Độc Cô Ngạo Thiên bơi trực diện đến thấy thế, lưỡng lự chốc lát, nhưng rất nhanh làm như không thấy, trong mắt của hắn chỉ có Trình Tuyết Nhi, hắn không thể mất Tuyết Nhi!
Lòng Thập Thất cười lạnh: ngươi không cứu ta, ta đây sẽ đưa tới cửa cho ngươi cứu, xem ngươi phản ứng như thế nào! Muốn lợi dụng ta, không trả chút chi phí đã muốn được hồi báo? Bộ nghĩ hay lắm ấy!
“Cứu mạng! Cứu mạng a!” Trình Tuyết Nhi xuất ra sức lực cầu cứu.
Độc Cô Ngạo Thiên nhíu mày nhìn về phía Thập Thất đang dần dần tới gần hắn, ánh mắt lạnh lẽo, chưa từng có bao nhiêu suy nghĩ, hắn đẩy cơ thể Thập Thất ra!
Đây là làm như không thấy? Cũng có thể nói là mưu sát? Thập Thất bị đẩy ra, cơ thể được sưởi ấm dưới ánh mặt trời dễ chịu, gió nhẹ ôn nhu vuốt ve mặt, nước nhấp nhô vỗ tới xoa bóp da thịt thư thích thì hai ý tưởng này đều hiện ra.
Độc Cô Ngạo Thiên, về sau nàng cùng hắn thế bất lưỡng lập!
Bị đẩy ra xa, cơ thể Thập Thất theo từng cơn sóng cuộn lui về phía sau, càng lúc càng đi xa.
Mọi người thổn thức.
Thụy Vương gia không cứu Mộ Dung Thập Thất gần trong gang tấc! Mà còn đẩy nàng ra!
Người xem náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh hẳn! Thụy Vương gia này có phải là quá tuyệt tình rồi không! Dẫu sao Mộ Dung tiểu thư trôi ngay trước mắt, hắn đã không cứu thì thôi, mà còn đẩy nàng ra!
Mọi người ở đây đều cho rằng Mộ Dung Thập Thất phải chết là điều không thể nghi ngờ, thì ùm một tiếng, một thân ảnh bạch sắc nhảy vào trong nước! Cũng rất nhanh bơi tới phía Mộ Dung Thập Thất!
Dưới chân Thập Thất dùng chút kỹ xảo, khiến cơ thể có thể tiến về phía bờ.
Nhưng trời không chiều ý người, thường thường cứ thích trêu đùa một chút, không biết là dùng sức quá độ, hay là nước sông quá lạnh, chân của nàng lại bị chuột rút!
Thần sắc Thập Thất biến đổi lớn!
Cứ tiếp tục như vậy, nàng phải chết là điều không thể nghi ngờ!
Chân trái bị chuột rút không có khí lực, chỉ dựa vào sức lực của chân phải, Thập Thất cố hết sức di động về phía bờ!
Lúc nàng sắp kiên trì không nổi, thì một song chưởng rắn chắc nam tính ôm lấy cơ thể nàng từ phía sau.
Một cơ thể ấm áp, lồng ngực cường kiện cứng rắn, kề sát phía sau lưng nàng!
Anh hùng cứu mỹ nhân ư?! Trong đầu Thập Thất lóe ra đốm sáng, thời khắc sinh tử, trong nháy mắt lại xảy ra việc lãng mạn thế này!
“Đừng sợ.(ôi sao ta thích câu này thế, ngắn gọn có 2 chữ nhưng chứa đựng biết bao hàm xúc a) Một giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai, Thập Thất nhanh nhíu mày, thanh âm xa lạ. Nam nhân này là ai? Vì sao nàng lại thấy trong vẻ xa lạ đó lại có sự quen thuộc?
Nếu không phải vì không muốn lãng phí khí lực, nàng nhất định quay đầu lại nhìn một phen! Nhưng nàng không phải Mộ Dung Thập Thất thật sự, người có cái ham thích cố chấp gần như điên cuồng kia với mỹ nam.
Mỹ nam không thể so với tính mệnh tươi đẹp, giống như cá và tay gấu không thể cùng lúc có được cả hai! Nàng phi thường quý trọng sinh mệnh!
Dần dần tới gần bờ. Nam tử từ đầu đến cuối không hề để ý đến tiếng kinh hô của mọi người, vẫn ôm lấy Thập Thất!
Vì muốn tận trung với cương vị công tác, Thập Thất đứng trên cương vị là một diễn viên, khi còn chưa lên bờ, liền giả bộ như bị kinh sợ mà ngất xỉu. Cho nên, hình dạng nam tử ra sao nàng còn chưa thấy được. Vì sao kiếp trước nàng không đi làm minh tinh nhỉ? Nếu để nàng trà trộn vào giới giải trí, nhất định sẽ là siêu sao oai phong một cõi! (choỳ phục tỷ lun, lúc này mà vẫn ko quên YY bản thân mình =]])
Nam tử dùng lực độ nhẹ nhàng đặt nàng trên mặt đất.
“Tuyết Nhi! Mau tỉnh lại! Người đâu, nhanh đi kêu đại phu!” Độc Cô Ngạo Thiên sốt ruột điên cuồng hét lên. Hoàn toàn đã quên mất Thập Thất bị hắn đẩy ra.
Trình Tuyết Nhi sau khi được Độc Cô Ngạo Thiên cứu lên, thì thể lực chống đỡ hết nổi té xỉu, sau khi nghe được tiếng gọi ầm ĩ của hắn, nàng chật vật mở mắt, sau đó phun ra mấy ngụm nước: “Khụ khụ khụ… Ngạo Thiên… khụ khụ khụ…”
“Tuyết Nhi! Thật tốt quá! Nàng không có sao cả!”
Cảnh tượng thật là cảm động biết bao!!
Thập Thất cười lạnh, không muốn cùng mặt đất tiếp tục tiếp xúc thân mật nữa, nàng đang dự tính mở mắt, thì bỗng cảm thấy hơi lạnh trên người biến mất, một kiện y phục khô ráo đắp trên người nàng, hơi lạnh từ y phục ướt đẫm dán sát vào người biến mất. Không ngờ nam nhân làm anh hùng cứu mỹ nhân này còn rất có phong độ thân sĩ*, không tệ nha.
*Thân sĩ: Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ.
“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…” Sau khi khụ ra mấy ngụm nước, Thập Thất mở mắt.
Nam tử ánh vào mi mắt, quen thuộc mà xa lạ!
Đúng là Hiên Viên Ninh đã gặp mặt một lần!
Trên môi hắn treo một nụ cười thanh lãnh mà thản nhiên, mở miệng nói: “Nàng tỉnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.