Chương 41: TỪNG LÀ THẦN NHÂN
Thư Ca
28/04/2016
Hiên Viên Hạo rất hài lòng với câu trả lời của Hiên Viên Ninh, gật đầu cười nói: “Lăng tiểu thư mỹ mạo hơn người, lại hiền lương thục đức, rất xứng đôi với Tứ đệ.”
Hiên Viên Ninh đứng dậy trở lại chỗ ngồi, lại cầm lấy chén trà khẽ uống. Rốt cuộc cọc hôn sự này có xứng đôi hay không, ai cũng không thể đoán trước. Chẳng qua… Lăng Thanh chưa có sự cho phép của hắn, lại chủ động thỉnh cầu tứ hôn, điều này…
“Thần đệ còn có một chuyện thỉnh cầu hoàng huynh.” Hiên Viên Ninh trầm giọng nói.
“Ồ? Tứ đệ cứ nói.” Ánh mắt của Hiên Viên Hạo thoáng hiện lên một tia không hài lòng. Hắn lia lợi nhãn lãnh liệt nhìn sang Hiên Viên Ninh.
“Hoàng huynh tứ hôn, thần đệ rất là vui. Có điều, đã có chính phi, vậy thì, thần đệ xin thỉnh cưới bốn vị trắc phi ngay trong ngày hôm đấy.” Hiên Viên Ninh ưu nhã thản nhiên nói. Bàn tay thong thả chuyển động chén trà, nước trà lay động thành vòng xoáy, con ngươi đen láy thâm trầm vài phần, như u như mê.
Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?! Hiên Viên Hạo siết chặt hai tay, cho tới nay, Hiên Viên Ninh đều đặt mình bên ngoài vòng xoáy quyền lợi, vốn tưởng rằng hắn ta hèn nhát. Mặc cho người ta chà xát nhào nặn. Nay hắn ta lại muốn vào ngày cưới chính phi đồng thời cưới luôn bốn vị trắc phi! Đây không thể nghi ngờ chính là không nể mặt mũi của hắn! Đây chính là không tiếp nhận tứ hôn!
“Tứ đệ không hài lòng với việc Trẫm ban hôn phải không?” Đôi mắt Hiên Viên Hạo đột nhiên chuyển lãnh, giọng nói cũng theo đó giá buốt thêm vài phần. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Tứ đệ mà hắn không bao giờ để vào mắt thế nhưng lại dám cự tuyệt sự an bài của hắn!
Dường như đối với sự uy hiếp của Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Ninh căn bản không hề đặt trong lòng, hắn vẫn cười thản nhiên như trước, sau khi buông chén trà, bèn ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hạo, trong đôi mắt nhàn nhã tĩnh lặng chợt nổi lên một tầng ý cười bí hiểm, hắn ôn hòa trả lời: “Thần đệ rất hài lòng đối với việc tứ hôn, chỉ là, xưa nay nam tử ai không ba vợ bốn nàng hầu, huống hồ lại là thần đệ? Hoàng huynh chẳng phải ngồi hưởng ba nghìn giai nhân đó sao? Về phần thần đệ vì sao phải cưới bốn vị sườn phi, tin rằng hoàng huynh hẳn là biết nguyên do trong đó.” Lăng Thanh nếu đã nghĩ đến việc dùng Hiên Viên Hạo đến áp chế hắn, thì nên thừa nhận hậu quả. Hơn nữa… người ta đã bắt đầu, thì đã định trước, hắn sẽ không tiếp tục trầm mình dưới đáy nước nữa…
Hiên Viên Hạo cau chặt hai hàng mày kiếm, sâu kín nhìn thoáng qua Hiên Viên Ninh, vẻ không hài lòng biến mất cực nhanh, song song đó, hắn cũng xem như đã hoàn toàn yên tâm, hành động này của Hiên Viên Ninh, chẳng phải càng thêm khiến hắn xác định, cưới Lăng Thanh không phải là chủ ý của Hiên Viên Ninh, điều này cho thấy, Hiên Viên Ninh căn bản không có dã tâm.
“Đã như vậy, Trẫm đồng ý. Có điều, Tứ đệ đã chọn được bốn vị trắc phi chưa?” Hiên Viên Hạo quả thật trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi còn là mùa đông lạnh lẽo rét thấu xương của tháng chạp, bây giờ lại là mùa xuân ôn nhuận như gió. Hiên Viên Hạo cười nhìn Hiên Viên Ninh hỏi.
Hai người ngươi một câu ta một câu, trong đó ẩn giấu bao nhiêu sát khí, chỉ sợ người ở trong cuộc còn chưa nhận thấy.
“Đợi sau khi Thái tử Thương Nguyệt quốc tới Phượng Thiên quốc, tại buổi yến hội, thần đệ sẽ chọn người.” Hiên Viên Ninh trầm giọng nói.
…
Ánh nắng gay gắt, bụi đất tung bay.
Trên đường, vài cỗ xe ngựa bôn ba nối tiếp nhau.
Bên trong xe ngựa, Long Quy đang chợp mắt bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nổi giận gầm lên một tiếng: “Long Ẩn!”
Tiếng gầm giận dữ của hắn, làm trắc phi Tư Mã San San cũng đang chợp mắt nghỉ ngơi bừng tỉnh, “Điện hạ, làm sao vậy?”
Trong đôi mắt như hàn tinh của Long Quy bỗng nẩy lên tia đỏ sẫm, sát khí dày đặc bộc phát khắp toàn thân, hắn nắm chặt trường kiếm bên hông, bạc môi nhếch lên. Mười hai năm trước, Long Ẩn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết từ trong sự thiết kế tỉ mỉ của mẫu hậu, đồng thời lại biến mất biệt tích mười hai năm nay, phần ẩn nhẫn này, khiến hắn không hề buông lỏng được tâm tình trong mấy năm nay, thời gian qua nhanh hệt như một tấm lưới to lớn, đang dần dần bao phủ khắp bầu trời Thương Nguyệt quốc!
Long Ẩn, nếu không chết, vĩnh viễn sẽ là ác mộng của hắn!
Tư Mã San San đã đi theo Long Quy ba năm, thấy thế bèn lo lắng hỏi: “Thái tử điện hạ có phải mơ tới tiền Thái tử Long Ẩn không?” Ba năm, nàng không chỉ một lần nghe được hai chữ Long Ẩn từ trong miệng hắn. Thái tử Long Ẩn năm đó, chính là thần thoại của Thương Nguyệt quốc, ba tuổi có thể xuất khẩu thành thơ, năm tuổi dùng kế đẩy lui kẻ địch bên ngoài, và trong năm đó được phong làm Thái tử, được Hoàng thượng quý mến vô cùng, mười tuổi đã lĩnh binh chinh chiến sa trường, hắn được bách tính Thương Nguyệt quốc tôn gọi là thần, dân chúng đều chờ đợi dưới sự dẫn dắt của hắn, Thương Nguyệt quốc sẽ phát triển cao thêm một bậc, bách tính có thể trải qua cuộc sống tươi tốt, lúc nàng tám tuổi, trong một buổi yến hội, lúc nàng nhìn thấy Long Ẩn, hai mắt liền không thể dời, nàng không thể tin được, trên thế gian lại có một nam tử như vậy, người đó có thể sánh với tiên nhân, có dung nhan tuấn mỹ khiến cho thiên hạ nữ tử sám thẹn*, giở tay nhấc chân, quý khí dạt dào, khiến người ta trong lúc bất tri bất giác mà thần phục dưới chân hắn. Mãi đến mười hai năm trước, lúc Thái tử Long Ẩn mười sáu tuổi, thì đột nhiên biến mất. Không có ai biết nguyên nhân là do đâu.
*Sám thẹn: sám hối hổ thẹn
Mãi cho đến, khi nàng gả cho Long Quy làm trắc phi, sau mỗi lần thân mật, thì nàng thường xuyên nghe được hắn kinh hô trong mỗi cơn ác mộng. Chính là hai chữ Long Ẩn.
Rốt cuộc mười hai năm trước đã xảy ra chuyện gì? Những năm gần đây, hắn một mực tìm kiếm Long Ẩn, nhưng vẫn không có tin tức.
Tia đỏ sẫm trong mắt dần dần biến mất, thay vào đó là một tầng băng sương, hắn nhìn sang Tư Mã San San, cảnh cáo: “Không cần biết, cũng không nên có ý đồ dọ thám. Ngươi hẳn là hiểu rõ phong cách hành sự của bản điện hạ.”
Thân hình Tư Mã San San run lên, đáy lòng khẽ cười khổ, nàng chỉ là lo lắng cho hắn mà thôi, hắn lại phòng bị nàng như thế. Còn có sát tâm với nàng.
Nàng biết, hắn không thương nàng, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ đến, hắn lại có sát tâm với nàng.
…
Kinh thành Phượng Thiên quốc.
Hai bên đường ồn ào náo nhiệt, người bán hàng vô số.
Minh Nguyệt tửu lâu sinh ý thịnh vượng, vị trí lầu một đều đã đầy khách, lầu hai chuyên phục vụ cho những người có cấp độ tiêu phí cao. Khi Thập Thất xuất hiện ở tửu lâu, nhìn thấy lầu một đã hết chỗ, vốn định rời đi, hôm khác lại đến nếm thử thức ăn của Minh Nguyệt tửu lâu khiến người trong thiên hạ khen ngợi, nhưng đúng vào lúc đó, nàng lại thấy một nữ tử tĩnh mỹ dịu dàng dưới sự che chở của chúng nha hoàn, đi vào tửu lâu, đồng thời còn trực tiếp đi thẳng lên lầu hai.
Trong trí nhớ, nàng này chính là chi nữ Tả tướng Liễu Nguyệt Phi.
Nàng ta không phải nên ở trong khuê phòng sao? Sao hôm nay lại xuất đầu lộ diện ở nơi tửu lâu hỗn tạp này?
Trong lúc Thập Thất đầy nghi hoặc, thì bỗng thấy vài người xuất hiện khiến cho hai mi nàng nhíu chặt.
Độc Cô Ngạo Thiên, Lăng Dạ, Hiên Viên Ninh, và Lăng Thanh muội muội của Lăng Dạ.
Trực giác nói cho Thập Thất, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp!
Hiên Viên Ninh đứng dậy trở lại chỗ ngồi, lại cầm lấy chén trà khẽ uống. Rốt cuộc cọc hôn sự này có xứng đôi hay không, ai cũng không thể đoán trước. Chẳng qua… Lăng Thanh chưa có sự cho phép của hắn, lại chủ động thỉnh cầu tứ hôn, điều này…
“Thần đệ còn có một chuyện thỉnh cầu hoàng huynh.” Hiên Viên Ninh trầm giọng nói.
“Ồ? Tứ đệ cứ nói.” Ánh mắt của Hiên Viên Hạo thoáng hiện lên một tia không hài lòng. Hắn lia lợi nhãn lãnh liệt nhìn sang Hiên Viên Ninh.
“Hoàng huynh tứ hôn, thần đệ rất là vui. Có điều, đã có chính phi, vậy thì, thần đệ xin thỉnh cưới bốn vị trắc phi ngay trong ngày hôm đấy.” Hiên Viên Ninh ưu nhã thản nhiên nói. Bàn tay thong thả chuyển động chén trà, nước trà lay động thành vòng xoáy, con ngươi đen láy thâm trầm vài phần, như u như mê.
Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?! Hiên Viên Hạo siết chặt hai tay, cho tới nay, Hiên Viên Ninh đều đặt mình bên ngoài vòng xoáy quyền lợi, vốn tưởng rằng hắn ta hèn nhát. Mặc cho người ta chà xát nhào nặn. Nay hắn ta lại muốn vào ngày cưới chính phi đồng thời cưới luôn bốn vị trắc phi! Đây không thể nghi ngờ chính là không nể mặt mũi của hắn! Đây chính là không tiếp nhận tứ hôn!
“Tứ đệ không hài lòng với việc Trẫm ban hôn phải không?” Đôi mắt Hiên Viên Hạo đột nhiên chuyển lãnh, giọng nói cũng theo đó giá buốt thêm vài phần. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Tứ đệ mà hắn không bao giờ để vào mắt thế nhưng lại dám cự tuyệt sự an bài của hắn!
Dường như đối với sự uy hiếp của Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Ninh căn bản không hề đặt trong lòng, hắn vẫn cười thản nhiên như trước, sau khi buông chén trà, bèn ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hạo, trong đôi mắt nhàn nhã tĩnh lặng chợt nổi lên một tầng ý cười bí hiểm, hắn ôn hòa trả lời: “Thần đệ rất hài lòng đối với việc tứ hôn, chỉ là, xưa nay nam tử ai không ba vợ bốn nàng hầu, huống hồ lại là thần đệ? Hoàng huynh chẳng phải ngồi hưởng ba nghìn giai nhân đó sao? Về phần thần đệ vì sao phải cưới bốn vị sườn phi, tin rằng hoàng huynh hẳn là biết nguyên do trong đó.” Lăng Thanh nếu đã nghĩ đến việc dùng Hiên Viên Hạo đến áp chế hắn, thì nên thừa nhận hậu quả. Hơn nữa… người ta đã bắt đầu, thì đã định trước, hắn sẽ không tiếp tục trầm mình dưới đáy nước nữa…
Hiên Viên Hạo cau chặt hai hàng mày kiếm, sâu kín nhìn thoáng qua Hiên Viên Ninh, vẻ không hài lòng biến mất cực nhanh, song song đó, hắn cũng xem như đã hoàn toàn yên tâm, hành động này của Hiên Viên Ninh, chẳng phải càng thêm khiến hắn xác định, cưới Lăng Thanh không phải là chủ ý của Hiên Viên Ninh, điều này cho thấy, Hiên Viên Ninh căn bản không có dã tâm.
“Đã như vậy, Trẫm đồng ý. Có điều, Tứ đệ đã chọn được bốn vị trắc phi chưa?” Hiên Viên Hạo quả thật trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi còn là mùa đông lạnh lẽo rét thấu xương của tháng chạp, bây giờ lại là mùa xuân ôn nhuận như gió. Hiên Viên Hạo cười nhìn Hiên Viên Ninh hỏi.
Hai người ngươi một câu ta một câu, trong đó ẩn giấu bao nhiêu sát khí, chỉ sợ người ở trong cuộc còn chưa nhận thấy.
“Đợi sau khi Thái tử Thương Nguyệt quốc tới Phượng Thiên quốc, tại buổi yến hội, thần đệ sẽ chọn người.” Hiên Viên Ninh trầm giọng nói.
…
Ánh nắng gay gắt, bụi đất tung bay.
Trên đường, vài cỗ xe ngựa bôn ba nối tiếp nhau.
Bên trong xe ngựa, Long Quy đang chợp mắt bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nổi giận gầm lên một tiếng: “Long Ẩn!”
Tiếng gầm giận dữ của hắn, làm trắc phi Tư Mã San San cũng đang chợp mắt nghỉ ngơi bừng tỉnh, “Điện hạ, làm sao vậy?”
Trong đôi mắt như hàn tinh của Long Quy bỗng nẩy lên tia đỏ sẫm, sát khí dày đặc bộc phát khắp toàn thân, hắn nắm chặt trường kiếm bên hông, bạc môi nhếch lên. Mười hai năm trước, Long Ẩn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết từ trong sự thiết kế tỉ mỉ của mẫu hậu, đồng thời lại biến mất biệt tích mười hai năm nay, phần ẩn nhẫn này, khiến hắn không hề buông lỏng được tâm tình trong mấy năm nay, thời gian qua nhanh hệt như một tấm lưới to lớn, đang dần dần bao phủ khắp bầu trời Thương Nguyệt quốc!
Long Ẩn, nếu không chết, vĩnh viễn sẽ là ác mộng của hắn!
Tư Mã San San đã đi theo Long Quy ba năm, thấy thế bèn lo lắng hỏi: “Thái tử điện hạ có phải mơ tới tiền Thái tử Long Ẩn không?” Ba năm, nàng không chỉ một lần nghe được hai chữ Long Ẩn từ trong miệng hắn. Thái tử Long Ẩn năm đó, chính là thần thoại của Thương Nguyệt quốc, ba tuổi có thể xuất khẩu thành thơ, năm tuổi dùng kế đẩy lui kẻ địch bên ngoài, và trong năm đó được phong làm Thái tử, được Hoàng thượng quý mến vô cùng, mười tuổi đã lĩnh binh chinh chiến sa trường, hắn được bách tính Thương Nguyệt quốc tôn gọi là thần, dân chúng đều chờ đợi dưới sự dẫn dắt của hắn, Thương Nguyệt quốc sẽ phát triển cao thêm một bậc, bách tính có thể trải qua cuộc sống tươi tốt, lúc nàng tám tuổi, trong một buổi yến hội, lúc nàng nhìn thấy Long Ẩn, hai mắt liền không thể dời, nàng không thể tin được, trên thế gian lại có một nam tử như vậy, người đó có thể sánh với tiên nhân, có dung nhan tuấn mỹ khiến cho thiên hạ nữ tử sám thẹn*, giở tay nhấc chân, quý khí dạt dào, khiến người ta trong lúc bất tri bất giác mà thần phục dưới chân hắn. Mãi đến mười hai năm trước, lúc Thái tử Long Ẩn mười sáu tuổi, thì đột nhiên biến mất. Không có ai biết nguyên nhân là do đâu.
*Sám thẹn: sám hối hổ thẹn
Mãi cho đến, khi nàng gả cho Long Quy làm trắc phi, sau mỗi lần thân mật, thì nàng thường xuyên nghe được hắn kinh hô trong mỗi cơn ác mộng. Chính là hai chữ Long Ẩn.
Rốt cuộc mười hai năm trước đã xảy ra chuyện gì? Những năm gần đây, hắn một mực tìm kiếm Long Ẩn, nhưng vẫn không có tin tức.
Tia đỏ sẫm trong mắt dần dần biến mất, thay vào đó là một tầng băng sương, hắn nhìn sang Tư Mã San San, cảnh cáo: “Không cần biết, cũng không nên có ý đồ dọ thám. Ngươi hẳn là hiểu rõ phong cách hành sự của bản điện hạ.”
Thân hình Tư Mã San San run lên, đáy lòng khẽ cười khổ, nàng chỉ là lo lắng cho hắn mà thôi, hắn lại phòng bị nàng như thế. Còn có sát tâm với nàng.
Nàng biết, hắn không thương nàng, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ đến, hắn lại có sát tâm với nàng.
…
Kinh thành Phượng Thiên quốc.
Hai bên đường ồn ào náo nhiệt, người bán hàng vô số.
Minh Nguyệt tửu lâu sinh ý thịnh vượng, vị trí lầu một đều đã đầy khách, lầu hai chuyên phục vụ cho những người có cấp độ tiêu phí cao. Khi Thập Thất xuất hiện ở tửu lâu, nhìn thấy lầu một đã hết chỗ, vốn định rời đi, hôm khác lại đến nếm thử thức ăn của Minh Nguyệt tửu lâu khiến người trong thiên hạ khen ngợi, nhưng đúng vào lúc đó, nàng lại thấy một nữ tử tĩnh mỹ dịu dàng dưới sự che chở của chúng nha hoàn, đi vào tửu lâu, đồng thời còn trực tiếp đi thẳng lên lầu hai.
Trong trí nhớ, nàng này chính là chi nữ Tả tướng Liễu Nguyệt Phi.
Nàng ta không phải nên ở trong khuê phòng sao? Sao hôm nay lại xuất đầu lộ diện ở nơi tửu lâu hỗn tạp này?
Trong lúc Thập Thất đầy nghi hoặc, thì bỗng thấy vài người xuất hiện khiến cho hai mi nàng nhíu chặt.
Độc Cô Ngạo Thiên, Lăng Dạ, Hiên Viên Ninh, và Lăng Thanh muội muội của Lăng Dạ.
Trực giác nói cho Thập Thất, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.