Thập Thế Đợi Quân An

Chương 45

Thiên Lý Hành Ca

19/12/2019

Núi Phù Không, tiếng chuông từ Long Vân tự vang vọng

Tiếng chuông vang động khắp trời đất làm ta tê cả da đầu. Hồ lớn phía sau núi nổi lên sương trắng mù mịt

Giữa lúc mấy khói hòa cùng sương mù, ta mang Giới Trần đến bên hồ. Bốn phía hơi nước mờ ảo, cây cối tươi tốt um tùm. Giữa hồ là tòa Phật tháp lúc ẩn lúc hiện

Người ta ngã xuống đất, co quắp, ta thở hổn hển mấy cái, ngước mắt nhìn tăng nhân mặc áo xám. Hắn đứng trước mặt ta

Ta chậm chạp nhắm mắt lại, “Ngươi yên tâm. Tuệ Nhân công chúa sẽ không việc gì, ngươi mau đi vòng ra sau núi đi…” Lúc này ta chợt phát hiên ở cổ tay hắn có đeo một chuỗi phật châu. A phải rồi, hắn chính là đại đệ tử của Long Vân tự

Hắn biết hàng yêu trừ tà. Người trong chùa nói rằng, Giới Trần sư huynh bảy tuổi biết đuổi quỷ, mười tuổi đã hàng phục được hạn bạt Giang Nam. Ngọn Phật tháp ở Long Vân tự cũng chính là tháp trấn yêu lớn nhất Lung quốc (hạn bạt: là loại cương thi đã sống hơn 100 năm, có khả năng biến hình và gây ra hạn hán. Thời xưa dân chúng thường cho rằng hạn bạt là nguyên nhân gây ra hạn hán)

“Ngươi xem. Tuệ Nhân công chúa thích ngươi nhiều như vậy, nhưng các người kiếp này vô duyên. Kiếp sau nhất định sẽ được bên nhau. Ngươi mau đi đi, người trong chùa sắp tới đây rồi”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cười suy yếu. Giới Trần im lặng nhìn ta, mi mục tuấn tú, ánh mắt nặng nề, biểu tình khó hiểu

Mười ngón tay ta bóp chặt lấy cỏ dưới đất, “Giới Trần, ta không phải yêu quái”

Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn về vết thương trên ngực ta rồi tự tay lấy áo rộng thùng thình khoác lên người ta. Ta nháy mắt mấy cái, đã thấy mình nằm trọn trong lòng hắn. Hơi ấm từ thân thể phàm nhân chậm rãi truyền tới, ta chậm rãi hô hấp

Đau đớn dần dần tan biến, chân thân của ta đang nhanh chóng thoát khỏi nhục thể này. Ở đây long khí quá lớn, không biết chân thân sau khi thoát ra ngoài sẽ tự khắc quay về cõi âm. Đợi đến khi ta khôi phục ý thức cũng không biết nơi đây sẽ biến thành cái dạng gì. Nghĩ tới đây ta giật nhẹ ống tay áo của hắn, “Sao ngươi còn chưa đi…”

“Bốn phía Long Vân tự có bài bố kim cương kết giới, ta mang nàng theo, không đi được” Thanh âm hắn nhẹ nhàng. Ta lại nghe được trong đó có một tia đè nén run rẩy, là ta nghe lầm sao?

“Ngươi… vì sao.. phải mang ta theo..?”

“Thanh Hoa” Hắn ôm chặt ta, chóp mũi hắn cọ vào cổ ta, “Ta và công chúa, không có gì hết”

“Cái gì…Ta nghe thấy… thanh âm của công chúa…”

Ta khốn khổ nhắm mắt lại. Nhịp tim của hắn đập rất nhanh, giống như tiếng sấm nện

“Nàng nghe thấy rồi?” Thân hình hắn hơi ngừng lại. Hắn nói thật nhỏ, “Ta chưa có làm gì quá phận cả” Hắn ôm ta, cúi người áp mặt vào mặt ta, vô cùng thân mật, “Ta đối với công chúa là vô tình vô ý. Nhưng không hiểu sao, tựa như có âm thanh nào đó liên tục bảo ta, “Giới Trần, ngươi nhất định phải yêu nàng”. Ta đáp lại chân tình của nàng ấy, cũng không hiểu tại sao lại muốn yêu thương nàng ấy”

Ý thức ta ngày càng mờ nhạt, ngoài miệng vẫn muốn lên tiếng cùng hắn nói vài lời, “Hôm nay ngươi nói nhảm gì vậy…Đây chính là mệnh cách a… Đồ ngốc…”

“Thanh Hoa, xem ra hoa yêu dưới ánh trăng vẫn thích hợp với ta hơn” Hắn nhàn nhạt nói với ta, đưa tay lên cọ cọ khuôn mặt của ta. Khuôn mặt hắn ghé sát vào ta, khẽ cười, lại có chút tự giễu, “Nàng mới thực sự là người vô tâm. Suốt ngày chỉ lo cho chủ tử của mình, nhìn thấy ta là lại nhắc đến nàng ấy, muốn ta ở cùng nàng ấy, không hề có chút phản ứng gì”

Một bên tầm mắt của ta là bờ vai của hắn, một bên là bầu trời rộng lớn. Nhĩ lực của ta nghe thấy tiếng quan binh và tăng nhân đang chạy tới đây, tiếng bước chân rầm rầm thật lớn. Ta cố nặn ra một nụ cười, nhắm mắt lại, “Giới Trần, một đao vừa rồi, ta không phải vì Tuệ Nhân công chúa mà đỡ”

Ta muốn ôm hắn, nhưng hai tay không còn chút khí lực. Hắn lại càng ôm ta chặt hơn

“Ta biết”

***

Lúc ta tỉnh lại, vậy mà vẫn chưa thấy mình trở về cõi âm

Trợn mắt nhìn lên, lại thấy mình đang ở dưới đáy một tòa tháp cao, trên đỉnh không có mái khiến cho ánh mặt trời bắn thẳng xuống dưới. Cầu thang uốn lượn lên đến tận trời, nhìn giống như một con bạch xà khổng lồ. Trên vách tường là phật quang, dưới ánh sáng có chút mờ nhạt nhưng vô cùng trang nghiêm

Nếu nheo mắt lại vẫn có thể thấy kinh văn được ghi chép trên tường tháp

Ta chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy dưới thân là nhục thể đã chết của mình, trên người ta khoác bộ hắc y giống như khi làm quỷ sai



Đây là nơi nào

“Thiên Phật tháp”

Thanh âm từ trên trời truyền đến, là một giọng nam trầm thấp, có chút khàn khàn

Ta ngửa đầu lên nhìn lại, mới thấy ở trên nóc của tháp có một người đang bị treo ở đó. Ta vận khí, điểm nhẹ bước chân nhảy lên vách tường vài phát một hồi rồi nhẹ nhàng hạ xuống tầng cao nhất. Quả là có người, là một nam nhân, dáng người cũng rất lớn, quanh người có trăm cái xiềng xích bằng vàng quấn quanh, đóng thẳng lên xà nhà. Bây giờ ta mới phát hiện trên xà nhà cũng có khắc kinh văn

Khắp người nam nhân tỏa ra luồng khí lạnh lẽo. Trên mặt hắn có mấy vết sẹo dài, cả người như chìm vào trong bãi lầy đen tối, nồng đậm khí tức quỷ dị nhưng thoạt nhìn có chút suy yếu. Mắt hắn sắc bén nhìn ta chằm chằm, bên trong chứa đựng vẻ hờ hững và khinh miệt

“Tiểu nha đầu” Hắn cười một tiếng,”Khinh công của ngươi không tệ”

Ta phủi phủi váy đen, “Đa tạ, ta thích nhất là người khác gọi ta là tiểu nha đầu, làm ta cảm giác trẻ ra không ít” Thân làm quỷ sai, thân thể mềm dẻo là chuyện bình thường, nếu không nhanh nhẹn sao bắt được quỷ. Ta đưa mắt nhìn. Bốn phía sạch sẽ lặng ngắt, ngoài kết giới và kinh văn chép trên tường ra, chỉ còn mỗi nam nhân sống dở chết dở này

Ta hỏi, “Ngươi nói đây là Thiên Phật tháp? Thiên Phật tháp không phải dùng để trấn yêu sao, sao chỉ có mỗi mình ngươi?”

Hắn nhếch miệng lên cười, nhãn thần híp lại, còn có vài tia đắc ý, “Ta ăn hết bọn chúng rồi”

“Ngươi ăn hết rồi?”

“Thế nào?” Nam nhân hừ một tiếng, “Sợ sao? Nha đầu ngươi yên tâm, lão tử hiện tại đang cần một người bạn”

Ta cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đưa ra kết luận, “Xem ra hòa thượng thu thập ngươi vẫn còn quá hiền lành rồi”

Nam nhân: “…”

Cân nhắc một lát, ta vẫn không hiểu tại sao mình lại bị ở trong Thiên Phật tháp. May mắn làm sao, Thiên Phật tháp vốn là nơi trấn yêu nhưng ngược lại lại có âm khí yêu khí rất mạnh. Vậy nên khi tỉnh dậy không những ta không bị thoát xác về âm phủ, mà lại còn thần thanh khí sảng thêm vài phần (thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái)

Chẳng lẽ mình đã bị lũ hòa thượng kia bắt vào đây sao? Vậy Giới Trần làm sao rồi?

Ta quan sát xung quanh tháp này. Dựa vào tu vi của bản thân, muốn ra khỏi đây nhất định phải phá tháp rồi. Nhân dân thật vất vả xây nên tháp này, không chừng còn là trụ cột tinh thần của đệ tử Long Vân tự. Ta đây mà cứ như vậy phá tháp, không phải là rất vô nhân tính? (bó tay a…)

Vì vậy ta an vị ngồi xuống cầu thang, đưa mắt nhìn nam nhân phía trên nói chuyện phiếm một chút, “Ngươi tên gì? Làm sao lại bị nhốt ở đây?”

Nam nhân rên một tiếng, trợn mắt tỏ vẻ khinh thường

“A? Ngươi không nói ta liền đi?”

“Đi?” Hắn hừ lạnh. Hình tượng nam nhân cường tráng này trong lòng ta nhanh chóng sụp đổ, biến thành bộ dạng một con trâu rừng hoang dã thở hổn hển, “Tiểu nha đầu, đừng nói đến chuyện khác, riêng chuyện 64 đại kim cương vô thượng phong ấn ở đây ngươi định phá thế nào?”

Ta chống cằm, hướng ngón tay về phía sợi dây xích đang cuốn trên người hắn. Sợi xích lập tức kêu lên mấy tiếng lách cách rồi vỡ ra

Nam nhân mặt biến xanh, con mắt trợn trừng. Xem ra hắn rất là kinh ngạc, ta cười đắc ý hỏi, “Ngươi tên gì?”

Miệng hắn giật giật, “Kham Ngũ”

“A, thì ra tên của người xấu là như vậy” Ta liếc mắt nhìn bầu trời, thầm nghĩ cách đi ra ngoài như thế nào, “Tại sao ngươi lại bị nhốt ở đây?”

Hắn vừa nghe thấy liền bùng nổ một phen, hừ một tiếng mắng, “Con bà nó chứ! Nếu không phải do tên tiểu bạch kiểm chưởng quản nhân gian chuyên phá hỏng chuyện tốt kia, thì mấy tên xú hòa thượng đó sao có thể nhốt được lão tử vào đây chứ! Đây chính là phạm quy nha!”

Ta suy nghĩ, lại ôn nhu cười, “Tên tiểu bạch kiểm không biết xấu hổ kia sao lại nhốt ngươi vào đây?”

Hắn phẫn nộ đến nỗi lông mày đều dựng đứng lên, thất thất bát bát xả một trận

Người này là Kham Ngũ tráng sĩ, tự xưng là thiếu chủ Ma tộc. Mấy trăm năm trước hắn đắc tội với mấy vị thần tiên, bị phong ấn gần hết pháp lực, lại còn bị đá đít ra khỏi tiên giới. Cùng lúc đó một đám hòa thượng Long Vân tự đi qua thu thập được, đánh mấy đạo kết giới giam giữ hắn ở trong Thiên Phật tháp, còn nói rằng hắn là hỗn thế ma vương gì gì đó. Ma tộc trời sinh tính phóng đãng, không chịu gò bó, Một vị thiếu chủ Ma tộc đi ra ngoài chơi một chuyến mấy trăm năm không trở về thật là chuyện bình thường. Kham Ngũ bị cắt đứt liên lạc với Ma giới, chỉ có thể thê thê thảm thảm mà chịu nhốt ở đây, ngày ngày cầu mong một vị thuộc hạ của mình sẽ nhớ tới người chủ tử đã mất tích mấy trăm năm không chút tin tức nào



“Con mẹ nó chứ! Lão tử dáng dấp phong lưu tiêu sái, lại anh tuấn như vậy, nhìn chỗ nào giống hỗn thế ma vương?!”

Kham Ngũ vặn vẹo thân thể, toàn bộ xiềng xích trên người hắn kêu lách cách lách cách. Hắn đau đến nỗi tứ chi biến dạng, nhìn ta kêu một tiếng, “Nha đầu, ngươi mau giúp lão tử phá bỏ đống trang sức này”

Ta nhìn mặt hắn, khẽ gật đầu, “Kỳ thực nhìn cũng giống Ma vương lắm, vừa to vừa hung ác. Dạo gần đây các cô nương đều thích nam nhân thô lỗ tục tằng, tiểu bạch kiểm bây giờ không còn hấp dẫn nữa”

“Nói láo, tình lang của ngươi không phải là một tên tiểu bạch kiểm sao?”

Ta sửng sốt, vô ý thốt ra, “Tình lang ở đâu ra…” Lại quay đầu nhìn xuống dưới chân tháp đại môn đóng chặt, cau mày một cái, “Ngươi thấy gì rồi? Là ai đã nhốt ta vào đây?”

Kham Ngũ nhếch miệng cười, hàm răng trắng sáng, hừ hừ nói, “Giải kết giới cho ta thì ta nói”

Ta lặng lẽ quay người đi xuống lầu

“Này! Ngươi quay lại cho lão tử!”

Ta ngoáy ngoáy lỗ tay, búng búng ngón tay. Kham Ngũ cả giận nói, “Ngươi cứ đợi đấy! Đến ngày lão tử khôi phục pháp lực nhất định sẽ làm thịt ngươi!”

“Được rồi, nói đi, ai đã nhốt ta vào đây?”

Hắn rên một tiếng, “Chính là tình lang của ngươi chứ ai. Tên hòa thượng kia bộ dạng nhìn cũng tuấn tú lắm, tiếc là so với lão tử vẫn còn kém một chút. Nha đầu ngươi cũng thật là có bản lĩnh, khiến tên hòa thượng đó đứng ngồi không yên. Lúc hắn mang ngươi vào đây trông có vẻ đã ngứa ngáy lắm rồi, sắp chết đến nơi còn đem toàn bộ chân khí truyền cho ngươi. Nhưng nhìn ngươi thế này, sao không yên yên ổn ổn làm yêu quái đi, còn đi xơi hòa thượng làm cái gì?”

“Ta không phải là yêu quái. Ngươi không phải là thiếu chủ Ma tộc sao, ngay cả ta cũng không nhìn thấu sao?” Trong lòng ta phát run, là Giới Trần sao?

Kham Ngũ lại hừ lạnh, rung đùi đắc ý, “Hồ bên dưới Thiên Phật tháp chính là tử thủy trấn tà, giam không biết bao nhiêu oan hồn, ngay cả một chiếc lá cũng không nổi được. Tên hòa thượng kia cũng lợi hại lắm, chỉ cần một mũi chân điểm xuống đã phi được ra đây. Đáng tiếc thay, hắn vừa bước được vào đây đã bị chính sư phụ của mình đánh một chưởng kết liễu”

Ta ngẩn ngơ, trái tim đập thình thịch, những câu nói ra đều là lắp bắp, “Hắn chết rồi sao? Đừng nói láo,… mấy cái này sao ngươi biết được…?”

“Lão tử tự xưng là thiếu chủ Ma tộc, đương nhiên có thể sử dụng thiên nhãn. Tuy pháp lực ta chẳng còn mấy phần nhưng cái này cũng không phải là không làm được.” Hắn liếc nhìn ta, đắc ý cười, “Trước đó hai ngươi còn ở bên hồ chàng chàng thiếp thiếp đúng không? Ngươi không tin cũng phải tin thôi. Tên hòa thượng đó chết ở ngay trước cửa tháp, bia mộ cũng đã lập được hơn nửa năm rồi”

Tin tức này làm ta phản ứng không kịp. Nửa năm?

Lẽ nào ta đã ngất ở đây hơn nửa năm?

“Nói thật ở cái chùa này bao nhiêu năm ta còn chưa thấy qua chuyện nào ly kỳ như vậy nha. Nơi chôn hòa thượng kia còn mọc thành cây lớn, nở đầy bạch hoa… A, con mẹ nó! Ngươi mau quay về đây cởi xích cho ta!”

Ta nhảy khỏi lan can, lao xuống tầng dưới cùng, đi đến trước đại môn. Ta hít một hơi sâu, kinh văn trên cửa nhanh chóng chuyển động

Kiếp này vốn là mệnh cách của hai người bọn họ

Sao Giới Trần lại có thể động tâm với ta?

“Hắn, hắn rõ ràng là…”

Nhưng rõ ràng hắn từng nói là, hắn chỉ xem ta như một tiểu yêu thôi mà

Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy hắn dưới ánh trăng giữa rừng hoa Đồng. Lúc đó ta lén lút đi quanh phòng hắn, bị hắn bắt được, thái độ vô cùng lạnh lùng ác liệt. Ta còn nhớ rõ trước khi chết hắn áp mặt lên mặt ta, hơi thở cùng thân nhiệt vô cùng ấm áp, thanh âm run rẩy khiến ta vô cùng xúc động

Ngón tay khẽ động, đèn lồng mẫu đơn nhanh chóng hiện ra

Lời của tác giả: Ba kiếp cuối cùng cũng xong xuôi rồi, bây giờ là lúc nam chính chính thức xuất thủ nha

Cảm ơn các vị độc giả đã ủng hộ ta, vô cùng cảm tạ nha

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Thế Đợi Quân An

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook