Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 130: Chương 129

Thập Thế

30/05/2017

Trình Thiếu Hoa không phản ứng kịp:

“Đàn ông cái gì?”

Kiều Chính Kỳ nói:

“Ý của tôi là, liệu có phải là đàn ông mà trước đây cậu chơi đùa không? Cậu không phải là không kỵ nam nữ sao?”

“Nhưng đàn ông thì có liên quan gì đến con cái?”

Đại não của Trình Thiếu Hoa hiện tại phản ứng chậm chạp, có chút ngây người.

Kiều Chính Kỳ trừng mắt xem thường:

“Hiện tại đàn ông cũng có thể có thai, cho nên có chút phiền phức. Cậu có thể đảm bảo cậu không vô tình làm người khác to bụng? Tôi là nói, bất kể nam nữ.”

Trình Thiếu Hoa khẳng định:

“Tôi trước kia đã phòng hộ rất đầy đủ rồi, còn phái người đi thăm dò, tuyệt đối không đến mức làm ra ‘mạng người’! Hơn nữa, đầu năm nay ngay cả phụ nữ muốn sinh con cũng không có mấy người, đàn ông càng đừng nói!”

Kiều Chính Kỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ kết luận:

“Hay là đi tìm một đại sư đi.”

Lư Tỉnh Trần nhớ đến kinh nghiệm của bản thân, coi như là cũng quen biết quỷ thần một lần nữa, lại gật đầu đồng ý:

“Loại chuyện này nói thế nào cũng không tốt, thà rằng tin là có chuyện lạ. Tôi biết chùa Tây An Hoa có một vị cao tăng, cuối tuần chúng ta qua đó xem?”

Trình Thiếu Hoa cúi đầu:

“Không cần đi. Toàn bộ cao tăng nổi tiếng quanh đây tôi đều đã mời đến, còn nhờ chú ba giới thiệu cho một người cao tay, vô dụng.”

Nhà họ Trình lập nghiệp từ xã hội đen, mê tín bậc nhất, quen biết không ít ‘Đại sư’, Trình Thiếu Hoa đã sớm hỏi qua một lần, đủ loại bùa, tượng Phật đều mời đến.

Vậy nên, ba người đều im lặng.

Trình Thiếu Hoa ngáp một cái, lười biếng nói:

“Gần đây tối cũng không dám ngủ, vẫn luôn lang thang ở bên ngoài suốt đêm. Kỷ Tử, đêm nay tôi đến chỗ cậu chơi điện tử cả đêm.”

Kiều Chính Kỳ nói:

“Tôi còn muốn tán gái nữa, cậu tìm Trần Tử đi!”

Trình Thiếu Hoa vòng tay qua ôm cổ cậu ta tàn bạo nói:

“Cậu là đồ thấy sắc quên bạn. Biết rõ anh họ lớn còn ở nhà chính của nhà họ Lư, tôi có thể đi sao? Lúc nào Tỉnh Trần chuyển ra tôi sẽ đi quấy cậu ta sau, hiện tại cậu phải ở cạnh tôi!”

Kiều Chính Kỳ mắng:

“Tôi f*ck! Cậu còn dựa vào tôi nữa à? Sao không tìm một cô về cùng cậu ấy!”

“Phụ nữ âm khí nặng, không giống loại đàn ông dương khí tràn đầy như cậu. Ngày hôm nay cậu phải đưa tôi về nhà, không được tìm phụ nữ!”

Khách khứa ở hai bên cạnh mơ hồ nghe thấy màn đối thoại của hai người trên mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên và khó hiểu. Có lẽ vài ngày nữa sẽ truyền ra tin đồn đôi bạn từ nhỏ Trình Thiếu Hoa và Kiều Chính Kỳ này thực ra không chỉ có tình bạn…

Lư Tỉnh Trần thấy bọn họ ồn ào cùng một chỗ, trong lòng nhớ đến An Sâm, liền nhân cơ hội trốn đi.

Anh tìm một vòng trong hội trường, mơ hồ nhìn thấy ở một góc vắng vẻ lộ ra góc áo sườn xám của Bạch Thanh Nhã, liền đi qua. Vừa đến gần, liền nghe thấy tiếng tranh cãi.

Một người đàn ông kéo tay áo An Sân, vẻ mặt tươi cười hèn mọn, đưa tay muốn sờ mặt cậu, miệng còn say khướt nói:

“Cậu có phải là người mới của Anh Thiên không? Chỉ cần chơi với tôi một đêm, tôi đảm bảo sẽ cho cậu một vị trí tốt.”



An Sâm kéo Bạch Thanh Nhã che chở ở phía sau, nhìu mày cản tay của người đàn ông kia lại:

“Trần thiếu gia, anh uống say rồi.”

“Ai nói tôi say! Bạch Thanh Nhã giả bộ thanh cao, cậu cũng chơi trò này? Cậu cho cậu là ai? Cho rằng một bước lên trời là có thể thành công đúng? Tôi khinh! Nói cho cậu, chỉ cần một cậu của tôi là có thể khiến cậu không còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa cậu có tin không!”

Trong mắt An Sâm hiện lên một tia lửa giận.

Trần thiếu gia này đã uống sau, bắt đầu quấn quít lấy Bạch Thanh Nhã, cậu đứng ra cản, ai ngờ tên khốn kiếp này lại xem trọng cậu, còn động tay động chân, thực sự là tên súc sinh! Đáng tiếc nơi này là bữa tiệc của La lão, không thể ra tay, nếu không thật sự không muốn để ý thân phận của tên khốn này mà dạy dỗ cho gã một trận!

An Sâm đang nghĩ làm cách nào để thoát khỏi rắc rối này, đã thấy một cánh tay vung qua, kéo cổ áo của Trần thiếu gia mạnh một cái về phía sau, lại thêm một cú đấm thẳng mạnh mẽ, đánh cho thân thể của Trần công tử va mạnh một cái lên tường rồi rơi xuống, nửa mặt đều biến dạng.

Người kia còn muốn đi lên, An Sâm vội vàng ôm lấy một cánh tay anh ta:

“Tỉnh Trần, đừng xúc động, gây lớn chuyện sẽ không dễ xong việc.”

Người đến chính là Lư Tỉnh Trần, anh trấn tĩnh nói:

“Tôi có chừng mực.”

Trần thiếu gia choáng váng cả người, ôm mặt muốn kêu, miệng mở ra nhưng không thể kêu, mặt bị đánh quá đau, vừa cử động cơ thể liền đau.

Lư Tỉnh Trần đứng trước mặt gã, dáng người cao to che hết hơn nửa ngọn đèn. Anh xoa xoa tay, ở trong bóng tối lạnh lùng nói:

“Từ lúc nào giới giải trí lại do họ Trần quyết định chứ? Cái đồ dựa vào gia thế này, dám vô lễ với phó Tổng Giám đốc và Thiên hậu của Anh Thiên ta sao!?”

Toàn bộ khí thế đế vương của Lư Tỉnh Trần đều khai hỏa. Ngũ quan vẫn là ngũ quan kia, gương mặt vẫn là gương mặt kia, nhưng Trần thiếu gia cảm thấy người trước mắt này giống như một ngọn núi lớn, ép đến mức gã không thở được, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.

“Anh, anh…”

Gã nhịn đau ôm mặt muốn nói vài câu khí thế, nhưng lại bị dọa đến không nói nổi.

Lư Tỉnh Trần lạnh lùng nói:

“Cút! Bằng không đừng trách tôi không khách sáo với anh!”

Trần thiếu gia không hề nghi ngờ bản thân nếu còn chần chừ ở chỗ này thì mạng nhỏ sẽ không giữ được, chân không khỏi mềm nhũn, một câu cứng rắn cũng không dám nói, sợ đến tè ra quần chạy đi.

Lư Tỉnh Trần xoay người nói với An Sâm:

“Cậu không sao chứ?”

An Sâm bình tĩnh nói:

“Tôi không sao. Thanh Nhã, chị không bị dọa chứ?”

Lư Tỉnh Trần lúc này mới phát hiện ra Bạch Thanh Nhã nhỏ nhắn xinh đẹp ở phía sau cậu.

Bạch Thanh Nhã vẻ mặt kinh ngạc, giống như ngày hôm nay là lần đầu tiên biết được vị Tổng Giám đốc của Anh Thiên này.

“Tôi không sao. Cảm ơn Tổng Giám đốc Lư vừa rồi ra tay giúp đỡ. Nhưng như vậy lại đắc tội thiếu gia Trần có sao không?”

Mày liễu của Bạch Thanh Nhã hơi nhíu, có chút lo lắng nói.

Không hổ là Thiên hậu của Anh Thiên. Một thân sườn xám màu trắng ôm người, đồ trang sức tinh xảo trang nhã, tóc vấn lên, để lại hai lọn uống lượn hạ xuống bên mặt, vừa ưu nhã vừa quyến rũ.

Lư Tỉnh Trần mặt không chút thay đổi liếc mắt quan sát cô, cười nhạt:

“Chị nghĩ Anh Thiên không đắc tội nổi nhà họ Trần?”

Câu hỏi này…

Bạch Thanh Nhã vội cười nói:

“Tôi cũng là lo lắng cho Tổng Giám đốc Lư thôi. Trần thiếu gia này tuy rằng không học vấn không nghề nghiệp, háo sắc vô lại, nhưng nhà họ Trần vẫn còn một lão gia tử, nghe nói cổ phần công ty của bọn họ ở Thiên Hồng chiếm không ít.”



Thiên Hồng là một công ty giải trí có căn cơ lâu nhất, mỗi năm ký rất nhiều hợp đồng với minh tinh ca nhạc hàng đầu trong nước. Anh Thiên hiện tại tuy rằng khí thế rất lớn, nhưng dù sao cũng là ngôi sao sinh sau, chỉ có thể miễn cưỡng đứng ngang hàng với Thiên Hồng.

Lư Tỉnh Trần mỉm cười, có chút kiêu ngạo nói:

“Nhà họ Trần cũng chỉ là có chút cổ phần công ty ở Thiên Hồng thôi, Nguyên Thế Thông cũng không phải kẻ ngốc, chủ nhân của Thiên Hồng là nhà họ Nguyên. Hơn nữa nếu ngay cả Thiên hậu và phó Tổng Giám đốc của Anh Thiên cũng không bảo vệ được, nhà họ Lư tôi cũng không cần phải lăn lộn trong giới này nữa.”

An Sâm mỉm cười gật đầu:

“Không sao. Thanh Nhã không cần lo lắng, chị là hoa đán hàng đầu của Anh Thiên chúng ta, nếu gã dám làm bậy, Tổng Giám đốc Lư sẽ không bỏ qua cho gã.”

Tôi là lo lắng cho cậu. Bạch Thanh Nhã nhìn An Sâm, ánh mắt yếu ớt lộ rõ ý tứ này.

Lư Tỉnh Trần khó chịu trong lòng, nhưng cũng sẽ không tính toán với phụ nữ, huống chi Bạch Thanh Nhã hiện tại chính là cây hái ra tiền của nhà mình. Anh có chút khí thế nói:

“Ngày hôm nay Thanh Nhã bị sợ hãi rồi, tôi kêu tài xế đưa chị về.”

Bạch Thanh Nhã mỉm cười:

“Tôi không sao, Tổng Giám đốc Lư.”

An Sâm nói:

“Đừng phụ ý tốt của Tổng Giám đốc Lư. Chị ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa, không bằng tôi và Tổng Giám đốc Lư cùng đưa chị về?”

Nói rồi liếc mắt nhìn Lư Tỉnh Trần.

Lư Tỉnh Trần nói:

“Cũng được. Đi thôi.”

Lời nói của anh tự nhiên có một loại khí thế không cho phép Bạch Thanh Nhã từ chối, dưới sự hộ tống của hai vị sứ giả bảo vệ hoa mà rời khỏi hội trường.

Dương Tĩnh An trốn trong một góc yên lặng nhìn ba người rời đi, phía sau có một giọng nói yếu ớt truyền đến:

“Cậu rốt cuộc là nhìn ai?”

Dương Tĩnh An lạnh nhạt nói:

“Thời gian không còn sớm, tôi đi trước.”

Giọng nói kia gấp gáp đuổi theo:

“Tôi tiễn cậu.”

Dương Tĩnh An cười một tiếng, nói:

“Tôi cũng không phải phụ nữ, không cần sứ giả bảo vệ hoa. Ngài Tạ, tạm biệt.”

Tạ Thiệu Minh mất hồn mất vía đứng im một chỗ, nhìn Dương Tĩnh An một mình rời đi.

Lư Tỉnh Trần căn bản không chú ý đến Dương Tĩnh An cũng tham gia bữa tiệc.

Anh và An Sâm cùng đưa Bạch Thanh Nhã về nhà, ba người đều là cao thủ xã giao, trên đường về nói chuyện hài hòa, có chút giải buồn. Nhưng sau khi Bạch Thanh Nhã xuống xe, bầu không khí liền trở nên im lặng khác thường.

An Sâm ngồi ở đối diện, vẻ mặt biến mất trong thùng xe tối tăm, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, nói:

“Vì sao lại ra tay nặng như vậy? Anh rất tức giận?”

Lư Tỉnh Trần kéo nơ trên cổ ra, lạnh nhạt nói:

“Dù sao cũng là phó Tổng Giám đốc của Anh Thiên, không cần nhường nhịn tên họ Trần kia như vậy. Lần sau có thể ra tay thì…”

Lời còn chưa nói hết, miệng đã bị chặn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook