Chương 44: Cân Nhắc Đến Việc Gả Cho Ta
Giang Mạt
10/03/2024
Tô Tú Tú thở hổn hển, như thể vừa được vớt từ dưới nước lên.
Bị Hàn Liệt đụ quá mạnh khiến thể xác nàng kiệt sức rồi. Nhưng mà, lúc này nàng cũng không có thời gian để nghỉ ngơi, cắn răng đẩy Hàn Liệt ra.
Tuy nhiên, Hàn Liệt vòng tay ôm một cái, thân thể nàng lại bị hắn quấn chặt không sao di chuyển được.
“Nàng muốn làm gì?”
Tô Tú Tú cắn răng: "Ta đi xem Hứa Văn Lễ thế nào.”
Hàn Liệt hừ một tiếng: "Tiểu huyệt còn ngậm chặt lấy côn thịt của ta thế này mà còn muốn đi xem nam nhân khác?”
Tô Tú Tú tức giận: "Nói nhảm, Hứa Văn Lễ nhìn thấy rồi, chúng ta sẽ bị nhốt vào chuồng heo dìm xuống nước mất thôi, bây giờ nếu không tranh thủ thời gian nghĩ cách thuyết phục hắn ta thì chuyện này sao mà giải quyết được?”
"Thì ra là thế."
Biểu cảm trên mặt Hàn Liệt tốt hơn rất nhiều: “Chờ lát nữa rồi đi.”
Tô Tú Tú thật sự là muốn giận điên lên rồi: “Chúng ta sắp mất mạng đến nơi rồi, huynh lại còn bảo chờ lát nữa.”
Hàn Liệt nhướn mày: “Được chết chung một chỗ với Tú Tú là chuyện vô cùng lãng mạn.”
Lãng mạn...
Tô Tú Tú suýt nữa đã tức hộc máu.
Hàn Liệt thấy nàng như vậy thì cũng không trêu chọc nàng nữa, mà nhẹ nhàng nhéo má nàng.
“Tú Tú, nàng có bao giờ suy nghĩ đến chuyện hòa ly với Hứa Văn Lễ, sau đó, gả cho ta?”
Tô Tú Tú sững sờ, trái tim lập tức đập thình thịch.
Gả cho Hàn Liệt thì không cần phải lo lắng đến chuyện không có con nữa, bởi vì hắn rất thích đụ nàng.
Hơn nữa, sau khi gả cho Hàn Liệt, nàng cũng không cần phải chịu sự chỉ trích của phụ mẫu vì đã hòa ly với Hứa Văn Lễ, bởi vì nàng lại gả đi được rồi. Hàn Liệt không có cha mẹ hay huynh đệ tỷ muội gì cả, thế thì nàng không cần phải chịu sự khiển trách ác ý của bà bà và tiểu muội.
Tất cả mọi chuyện đều tốt, chỉ là...
Tô Tú Tú nhịn không được nhìn hắn: "Ta đã từng gả cho Hứa Văn Lễ rồi, huynh không để ý sao?”
Ánh mắt Hàn Liệt sáng ngời, hắn hôn lên thái dương nàng: “Chưa bao giờ để ý! Thế nên, Tú Tú, nàng đồng ý gả cho ta nhé?”
Đôi môi nóng bỏng chạm vào trán nàng, Tô Tú Tú bỗng nhiên cảm thấy mình cũng được nâng niu.
Trong lòng nàng vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rán nói: “Gả cho huynh thì có gì tốt chứ?”
Hàn Liệt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Ta yêu nàng, chỉ yêu mình nàng. Nàng gả cho ta, nấu cơm giặt giũ ta đều làm hết, Tú Tú đồng ý không?”
Tô Tú Tú nhìn chằm chằm Hàn Liệt, thấy gương mặt của hắn tràn đầy căng thẳng thì nàng giả vờ như suy nghĩ một chút, một lúc lâu sau mới nói: “Ta...”
Nàng còn chưa kịp nói hai chữ “Đồng ý” thì đã bị một làn khói từ bên ngoài thổi vào khiến đầu nàng choáng váng.
Hàn Liệt rút khăn tay ra bịt chặt lấy mũi và miệng của nàng, lúc Tô Tú Tú nhìn thấy chiếc khăn đó thì ghét bỏ đẩy ra.
Chiếc khăn này nàng đã từng dùng để nhét vào nơi đó, Hàn Liệt vậy mà...
Hàn Liệt thấy nàng ghét bỏ như vậy thì bất đắc dĩ cách một lớp khăn mà hôn lên môi nàng: “Ta đã giặt sạch sẽ rồi, rõ ràng đều là đồ của nàng, có gì mà ghét bỏ chứ?”
Tô Tú Tú bĩu môi, đang định phản bác thì lại nghe thấy hắn thở dài một tiếng: “Tú Tú, đây là khói mê, nàng cứ giả vờ ngất đi, xem bọn họ muốn làm gì.”
Tô Tú Tú gật gật đầu, nhìn Hàn Liệt an bài xong xuôi. Hắn mặc y phục cho nàng, sau đó lại chuyển Hứa Văn Lễ tới, hơi mở y phục của hắn ta, lúc này mới nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tô Tú Tú từ từ nhắm mắt lại, nghe thấy cửa thư phòng mở ra, bà bà thì thầm.
“Trước tiên cho uống thuốc đã, sau đó chuyển tiểu tiện nhân kia đi.”
Hứa Thiến nhanh chóng đáp lời.
Tô Tú Tú lập tức cảm thấy mình bị ép uống một bát nước, sau đó có người nhấc đầu và chân nàng lên, khiêng ra ngoài.
Đưa nàng khỏi chỗ Hứa Văn Lễ thì sao lại muốn cho nàng uống xuân dược?
Lúc đầu Tô Tú Tú còn chưa nghĩ ra, nhưng đột nhiên lại nghe thấy âm thanh của nam nhân xa lạ nào đó, nàng lập tức hiểu ra mọi chuyện!
Hứa bà bà và Hứa Thiến muốn dàn dựng cảnh nàng lén lút ân ái với người khác!
Bây giờ các nàng đã không muốn bỏ rơi nàng nữa, mà chính là trực tiếp muốn mạng sống của nàng!
Bị Hàn Liệt đụ quá mạnh khiến thể xác nàng kiệt sức rồi. Nhưng mà, lúc này nàng cũng không có thời gian để nghỉ ngơi, cắn răng đẩy Hàn Liệt ra.
Tuy nhiên, Hàn Liệt vòng tay ôm một cái, thân thể nàng lại bị hắn quấn chặt không sao di chuyển được.
“Nàng muốn làm gì?”
Tô Tú Tú cắn răng: "Ta đi xem Hứa Văn Lễ thế nào.”
Hàn Liệt hừ một tiếng: "Tiểu huyệt còn ngậm chặt lấy côn thịt của ta thế này mà còn muốn đi xem nam nhân khác?”
Tô Tú Tú tức giận: "Nói nhảm, Hứa Văn Lễ nhìn thấy rồi, chúng ta sẽ bị nhốt vào chuồng heo dìm xuống nước mất thôi, bây giờ nếu không tranh thủ thời gian nghĩ cách thuyết phục hắn ta thì chuyện này sao mà giải quyết được?”
"Thì ra là thế."
Biểu cảm trên mặt Hàn Liệt tốt hơn rất nhiều: “Chờ lát nữa rồi đi.”
Tô Tú Tú thật sự là muốn giận điên lên rồi: “Chúng ta sắp mất mạng đến nơi rồi, huynh lại còn bảo chờ lát nữa.”
Hàn Liệt nhướn mày: “Được chết chung một chỗ với Tú Tú là chuyện vô cùng lãng mạn.”
Lãng mạn...
Tô Tú Tú suýt nữa đã tức hộc máu.
Hàn Liệt thấy nàng như vậy thì cũng không trêu chọc nàng nữa, mà nhẹ nhàng nhéo má nàng.
“Tú Tú, nàng có bao giờ suy nghĩ đến chuyện hòa ly với Hứa Văn Lễ, sau đó, gả cho ta?”
Tô Tú Tú sững sờ, trái tim lập tức đập thình thịch.
Gả cho Hàn Liệt thì không cần phải lo lắng đến chuyện không có con nữa, bởi vì hắn rất thích đụ nàng.
Hơn nữa, sau khi gả cho Hàn Liệt, nàng cũng không cần phải chịu sự chỉ trích của phụ mẫu vì đã hòa ly với Hứa Văn Lễ, bởi vì nàng lại gả đi được rồi. Hàn Liệt không có cha mẹ hay huynh đệ tỷ muội gì cả, thế thì nàng không cần phải chịu sự khiển trách ác ý của bà bà và tiểu muội.
Tất cả mọi chuyện đều tốt, chỉ là...
Tô Tú Tú nhịn không được nhìn hắn: "Ta đã từng gả cho Hứa Văn Lễ rồi, huynh không để ý sao?”
Ánh mắt Hàn Liệt sáng ngời, hắn hôn lên thái dương nàng: “Chưa bao giờ để ý! Thế nên, Tú Tú, nàng đồng ý gả cho ta nhé?”
Đôi môi nóng bỏng chạm vào trán nàng, Tô Tú Tú bỗng nhiên cảm thấy mình cũng được nâng niu.
Trong lòng nàng vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rán nói: “Gả cho huynh thì có gì tốt chứ?”
Hàn Liệt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Ta yêu nàng, chỉ yêu mình nàng. Nàng gả cho ta, nấu cơm giặt giũ ta đều làm hết, Tú Tú đồng ý không?”
Tô Tú Tú nhìn chằm chằm Hàn Liệt, thấy gương mặt của hắn tràn đầy căng thẳng thì nàng giả vờ như suy nghĩ một chút, một lúc lâu sau mới nói: “Ta...”
Nàng còn chưa kịp nói hai chữ “Đồng ý” thì đã bị một làn khói từ bên ngoài thổi vào khiến đầu nàng choáng váng.
Hàn Liệt rút khăn tay ra bịt chặt lấy mũi và miệng của nàng, lúc Tô Tú Tú nhìn thấy chiếc khăn đó thì ghét bỏ đẩy ra.
Chiếc khăn này nàng đã từng dùng để nhét vào nơi đó, Hàn Liệt vậy mà...
Hàn Liệt thấy nàng ghét bỏ như vậy thì bất đắc dĩ cách một lớp khăn mà hôn lên môi nàng: “Ta đã giặt sạch sẽ rồi, rõ ràng đều là đồ của nàng, có gì mà ghét bỏ chứ?”
Tô Tú Tú bĩu môi, đang định phản bác thì lại nghe thấy hắn thở dài một tiếng: “Tú Tú, đây là khói mê, nàng cứ giả vờ ngất đi, xem bọn họ muốn làm gì.”
Tô Tú Tú gật gật đầu, nhìn Hàn Liệt an bài xong xuôi. Hắn mặc y phục cho nàng, sau đó lại chuyển Hứa Văn Lễ tới, hơi mở y phục của hắn ta, lúc này mới nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tô Tú Tú từ từ nhắm mắt lại, nghe thấy cửa thư phòng mở ra, bà bà thì thầm.
“Trước tiên cho uống thuốc đã, sau đó chuyển tiểu tiện nhân kia đi.”
Hứa Thiến nhanh chóng đáp lời.
Tô Tú Tú lập tức cảm thấy mình bị ép uống một bát nước, sau đó có người nhấc đầu và chân nàng lên, khiêng ra ngoài.
Đưa nàng khỏi chỗ Hứa Văn Lễ thì sao lại muốn cho nàng uống xuân dược?
Lúc đầu Tô Tú Tú còn chưa nghĩ ra, nhưng đột nhiên lại nghe thấy âm thanh của nam nhân xa lạ nào đó, nàng lập tức hiểu ra mọi chuyện!
Hứa bà bà và Hứa Thiến muốn dàn dựng cảnh nàng lén lút ân ái với người khác!
Bây giờ các nàng đã không muốn bỏ rơi nàng nữa, mà chính là trực tiếp muốn mạng sống của nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.