Chương 40: Hàn Liệt Trúng Xuân Dược
Giang Mạt
10/03/2024
Hứa Văn Lễ rất nóng, nóng đến mức không có ý thức.
Hắn ta cởi áo khoác ra nhưng vẫn không thể giải tỏa được cơn nóng.
Cổ họng khát khô nhấp nhô mấy lần, Hứa Văn Lễ dùng ánh mắt mê man nhìn Tô Tú Tú, một lúc lâu sau mới ấm ức nói: “Ta nóng quá.”
Tô Tú Tú bị ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm thì trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, nàng chỉ có thể vội vàng rót cho hắn một chén nước.
Hứa Văn Lễ nói tiếng cám ơn, uống cạn chén nước rồi trả chén cho nàng. Khi Tô Tú Tú nhận lấy, hắn ta thuận thế nắm chặt lấy tay nàng.
Tay của nàng rất mềm, nhưng có chút thô ráp, mang đến một cảm giác vô cùng mát lạnh.
Hứa Văn Lễ thoải mái than thở một tiếng.
Hắn ta cảm thấy thoải mái, nhưng Tô Tú Tú lại sợ hãi, nàng lập tức đứng dậy, hất tay hắn ta ra.
Trong mắt Hứa Văn Lễ lộ ra vẻ khó hiểu: “Tú Tú, mặc dù nói phi lễ chớ nhìn, nhưng mà hai chúng ta là phu thê...”
Tô Tú Tú tự nhiên cũng biết đạo lý này, khóe miệng nàng há ra, muốn nói điều gì đó, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ khẽ ừm một tiếng.
Nàng hiểu ý tứ trong lời nói của Hứa Văn Lễ, nàng cũng biết nếu như bản thân mình muốn mang thai thì mang thai con của Hứa Văn Lễ vẫn là đảm bảo nhất.
Như thế thì sau này cũng sẽ không xuất hiện tai họa ngầm, không lo đứa trẻ không giống Hứa Văn Lễ.
Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến chuyện ân ái với Hứa Văn Lễ là Tô Tú Tú lại cảm thấy khó chịu, trong lòng xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Ngay khi Tô Tú Tú im lặng không nói, Hứa Văn Lễ đột nhiên sải bước tiến về phía nàng, dán cả người lên thân thể nàng.
Hơi thở nóng rực của hắn ta phả lên cổ nàng, đôi môi của Hứa Văn Lễ cũng dán lên đó.
Môi của hắn còn nóng hơn Hàn Liệt rất nhiều, vừa mới chạm vào cổ nàng thì Tô Tú Tú đã cảm thân cả người nóng rực.
Két...
Cửa sổ đột nhiên mở ra, một cơn gió từ bên ngoài thổi tới, khiến Tô Tú Tú lập tức rùng mình một cái.
“Không tệ, Tô Tú Tú, đúng là nàng bỏ ai cũng tiếc nhỉ.”
Giọng nói lạnh lùng và ngả ngớn của Hàn Liệt khiến trái tim Tô Tú Tú đập thình thịch.
Nàng vội vàng đẩy Hứa Văn Lễ ra, vẻ mặt khó chịu: “Không có.”
Mặt Hứa Văn Lễ đỏ bừng, bị Tô Tú Tú đẩy ra như vậy thì hơi lảo đảo một chút, hắn ta phải vịn vào bàn mới đứng vững được.
Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Liệt, mỉm cười chân thành: “Hàn huynh, huynh đến rồi à? Ta còn chưa kịp nói lời cảm ơn huynh. Nếu như không phải Hàn huynh điểm phá thì ta còn ngốc nghếch không biết, thì ra đọc sách và làm người không giống nhau. Tú Tú là nương tử của ta, ta đáng lẽ phải ở bên cạnh nàng ấy xây dựng gia đình.”
Hàn Liệt không nhịn được cười.
Thì ra hắn chính là người mở mang đầu óc cho Hứa Văn Lễ.
Có trời mới biết, khi hắn nhìn thấy Hứa Văn Lễ thay đổi thì trong lòng hắn chỉ cầu mong điều đó là ngoài ý muốn!
Hắn nhìn về phía Tô Tú Tú, đôi môi mỏng khẽ mím chặt lại: “Tú Tú, chắc nàng đang vui lắm nhỉ, lời Hứa Văn Lễ nói nàng cũng nghe thấy rồi.”
Lúc Hàn Liệt nói chuyện, ánh mắt nóng hổi một mực rơi trên người Tô Tú Tú.
Nóng rực và kiềm chế.
Tô Tú Tú bị hắn nhìn như vậy thì chỉ cảm thấy trái tim đập loạn xạ.
Nàng cắn môi: “Nghe được rồi.”
Hàn Liệt rất muốn hỏi sau đó thì sao? Nhưng hắn lại sợ nghe được điều mình không muốn nghe.
Đột nhiên, Hàn Liệt kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể hơi run lên, trán đầm đìa mồ hôi.
Tô Tú Tú nghe được tiếng động thì vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn: “Hàn Liệt, huynh làm sao thế?”
Hàn Liệt vẻ mặt ủ rũ, giãy dụa muốn thoát khỏi cánh tay của nàng, cố gắng chống đỡ, bày ra dáng vẻ kiên cường: "Chẳng qua là Hứa Thiến hạ xuân dược cho ta mà thôi, ta có thể chịu đựng được.”
"Xuân dược?"
Tô Tú Tú còn không biết đây là loại thuốc gì.
Hàn Liệt nhìn thấy vẻ mặt mê mang của nàng thì hắng giọng một cái: “Nàng ta muốn gạo nấu thành cơm với ta, để ta không thể không cưới nàng ta!”
Tô Tú Tú nghe thế thì lo lắng vô cùng, lập tức nhìn về phía Hứa Văn Lễ.
Bát canh gà mà Hứa Văn Lễ vừa uống, chắc chắn cũng đã bị hạ xuân dược!
Hắn ta cởi áo khoác ra nhưng vẫn không thể giải tỏa được cơn nóng.
Cổ họng khát khô nhấp nhô mấy lần, Hứa Văn Lễ dùng ánh mắt mê man nhìn Tô Tú Tú, một lúc lâu sau mới ấm ức nói: “Ta nóng quá.”
Tô Tú Tú bị ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm thì trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, nàng chỉ có thể vội vàng rót cho hắn một chén nước.
Hứa Văn Lễ nói tiếng cám ơn, uống cạn chén nước rồi trả chén cho nàng. Khi Tô Tú Tú nhận lấy, hắn ta thuận thế nắm chặt lấy tay nàng.
Tay của nàng rất mềm, nhưng có chút thô ráp, mang đến một cảm giác vô cùng mát lạnh.
Hứa Văn Lễ thoải mái than thở một tiếng.
Hắn ta cảm thấy thoải mái, nhưng Tô Tú Tú lại sợ hãi, nàng lập tức đứng dậy, hất tay hắn ta ra.
Trong mắt Hứa Văn Lễ lộ ra vẻ khó hiểu: “Tú Tú, mặc dù nói phi lễ chớ nhìn, nhưng mà hai chúng ta là phu thê...”
Tô Tú Tú tự nhiên cũng biết đạo lý này, khóe miệng nàng há ra, muốn nói điều gì đó, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ khẽ ừm một tiếng.
Nàng hiểu ý tứ trong lời nói của Hứa Văn Lễ, nàng cũng biết nếu như bản thân mình muốn mang thai thì mang thai con của Hứa Văn Lễ vẫn là đảm bảo nhất.
Như thế thì sau này cũng sẽ không xuất hiện tai họa ngầm, không lo đứa trẻ không giống Hứa Văn Lễ.
Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến chuyện ân ái với Hứa Văn Lễ là Tô Tú Tú lại cảm thấy khó chịu, trong lòng xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Ngay khi Tô Tú Tú im lặng không nói, Hứa Văn Lễ đột nhiên sải bước tiến về phía nàng, dán cả người lên thân thể nàng.
Hơi thở nóng rực của hắn ta phả lên cổ nàng, đôi môi của Hứa Văn Lễ cũng dán lên đó.
Môi của hắn còn nóng hơn Hàn Liệt rất nhiều, vừa mới chạm vào cổ nàng thì Tô Tú Tú đã cảm thân cả người nóng rực.
Két...
Cửa sổ đột nhiên mở ra, một cơn gió từ bên ngoài thổi tới, khiến Tô Tú Tú lập tức rùng mình một cái.
“Không tệ, Tô Tú Tú, đúng là nàng bỏ ai cũng tiếc nhỉ.”
Giọng nói lạnh lùng và ngả ngớn của Hàn Liệt khiến trái tim Tô Tú Tú đập thình thịch.
Nàng vội vàng đẩy Hứa Văn Lễ ra, vẻ mặt khó chịu: “Không có.”
Mặt Hứa Văn Lễ đỏ bừng, bị Tô Tú Tú đẩy ra như vậy thì hơi lảo đảo một chút, hắn ta phải vịn vào bàn mới đứng vững được.
Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Liệt, mỉm cười chân thành: “Hàn huynh, huynh đến rồi à? Ta còn chưa kịp nói lời cảm ơn huynh. Nếu như không phải Hàn huynh điểm phá thì ta còn ngốc nghếch không biết, thì ra đọc sách và làm người không giống nhau. Tú Tú là nương tử của ta, ta đáng lẽ phải ở bên cạnh nàng ấy xây dựng gia đình.”
Hàn Liệt không nhịn được cười.
Thì ra hắn chính là người mở mang đầu óc cho Hứa Văn Lễ.
Có trời mới biết, khi hắn nhìn thấy Hứa Văn Lễ thay đổi thì trong lòng hắn chỉ cầu mong điều đó là ngoài ý muốn!
Hắn nhìn về phía Tô Tú Tú, đôi môi mỏng khẽ mím chặt lại: “Tú Tú, chắc nàng đang vui lắm nhỉ, lời Hứa Văn Lễ nói nàng cũng nghe thấy rồi.”
Lúc Hàn Liệt nói chuyện, ánh mắt nóng hổi một mực rơi trên người Tô Tú Tú.
Nóng rực và kiềm chế.
Tô Tú Tú bị hắn nhìn như vậy thì chỉ cảm thấy trái tim đập loạn xạ.
Nàng cắn môi: “Nghe được rồi.”
Hàn Liệt rất muốn hỏi sau đó thì sao? Nhưng hắn lại sợ nghe được điều mình không muốn nghe.
Đột nhiên, Hàn Liệt kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể hơi run lên, trán đầm đìa mồ hôi.
Tô Tú Tú nghe được tiếng động thì vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn: “Hàn Liệt, huynh làm sao thế?”
Hàn Liệt vẻ mặt ủ rũ, giãy dụa muốn thoát khỏi cánh tay của nàng, cố gắng chống đỡ, bày ra dáng vẻ kiên cường: "Chẳng qua là Hứa Thiến hạ xuân dược cho ta mà thôi, ta có thể chịu đựng được.”
"Xuân dược?"
Tô Tú Tú còn không biết đây là loại thuốc gì.
Hàn Liệt nhìn thấy vẻ mặt mê mang của nàng thì hắng giọng một cái: “Nàng ta muốn gạo nấu thành cơm với ta, để ta không thể không cưới nàng ta!”
Tô Tú Tú nghe thế thì lo lắng vô cùng, lập tức nhìn về phía Hứa Văn Lễ.
Bát canh gà mà Hứa Văn Lễ vừa uống, chắc chắn cũng đã bị hạ xuân dược!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.