Chương 46: Hứa Văn Lễ, Ta Đã Làm Với Người Khác Rồi
Giang Mạt
10/03/2024
Thân thể dường như lại nóng lên, Tô Tú Tú nằm trong vòng tay Hứa Văn Lễ, cả người căng cứng.
Nàng cảm giác được hắn đang bế mình về phòng, quãng đường rõ ràng rất gần, nhưng sao nàng lại cảm thấy xa như thế.
Cuối cùng cũng đến.
Tô Tú Tú cảm giác được thân thể mình được đặt lên giường, Hứa Văn Lễ nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt nóng rực.
Hắn ta phát hiện ra nàng đang giả vờ ngủ à? Hay là...
Hứa Văn Lễ nhìn chằm chằm vào Tô Tú Tú, càng nhìn càng thấy không đủ.
Không hiểu sao trước đây hắn ta lại không phát hiện ra thê tử của mình là một cô nương xinh đẹp như vậy chứ?
Hai hàng lông mày cong cong, chóp mũi thẳng, nhất là đôi môi diễm lệ hơi hé mở.
Hứa Văn Lễ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của nàng hồi lâu, giống như bị mê hoặc vậy. Hắn ta đột nhiên cúi người xuống, ép môi mình lên môi nàng.
Cánh môi mềm mại vừa chạm vào nhau, cảm giác ngứa ran lập tức bùng nổ.
Hứa Văn Lễ gần như không dám hô hấp.
Tai và cổ hắn ta đều đỏ bừng, lập tức xấu hổ và căng thẳng không biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra Tô Tú Tú chẳng biết đã mở mắt ra từ bao giờ!
Hứa Văn Lễ phảng phất như bị dọa chết khiếp, lập tức quay đầu sang bên khác, ho nhẹ một cái: “Nàng... Nàng tỉnh rồi à? Xin lỗi, vừa rồi ta không kiềm chế được nên đã hôn nàng.
Tô Tú Tú nhìn Hứa Văn Lễ trước mắt, ánh mắt phức tạp.
Vừa rồi nàng mở mắt ra là vì không hiểu rốt cuộc Hứa Văn Lễ muốn làm gì.
Nhưng mà, sau khi mở mắt ra thì nàng vẫn không hiểu.
Cắn cắn môi, Tô Tú Tú không có do dự nữa, nói khẽ: "Hứa Văn Lễ, chúng ta hòa ly đi.”
Vẻ mặt đang đỏ lên vì ngượng ngùng của Hứa Văn Lễ đột nhiên trắng bệch: “Tại sao?”
Tô Tú Tú cảm nhận được tinh dịch trong tiểu huyệt của mình đang chậm rãi chảy ra ngoài, điều này giống như đang tiếp thêm dũng khí cho nàng.
"Ta cảm thấy, mẹ chàng nói rất đúng, chúng ta không hợp nhau, ta không làm trễ nải tương lai của chàng nữa.”
Hứa Văn Lễ chăm chú nhìn nàng: “Vừa rồi nàng không hôn mê, vậy thì chắc là cũng đã nghe được câu trả lời của ta rồi. Tú Tú, ta biết lúc trước ta không để ý đến nàng là lỗi của ta, từ giờ về sau ta sẽ không như thế nữa!”
Tô Tú Tú nhìn Hứa Văn Lễ, ánh mắt của hắn ta tràn ngập sự nghiêm túc và chân thành, khiến nàng không hề nghi ngờ chút nào.
Nhưng, đã muộn rồi.
Hai năm này, nàng một mực chịu đựng bà bà và tiểu muội mắng mỏ đủ đường, nếu như trong thời gian đó Hứa Văn Lễ chỉ cần quan tâm nàng một câu thôi thì nàng sẽ nguyện ý tiếp tục.
Nhưng bây giờ nàng đã có sự lựa chọn khác rồi.
Thế nên, nàng không muốn tiếp tục phải trầm luân ở cái gia đình này nữa.
Tô Tú Tú cũng chăm chú nhìn về phía Hứa Văn Lễ: “Hứa Văn Lễ, chàng có thể bảo vệ ta bao lâu chứ? Mẹ chàng và muội muội của chàng không nghĩ như chàng, lần này chàng có thể cứu ta, nhưng lần sau thì sao? Thế nên, việc gì phải phiền toái như vậy?”
Hứa Văn Lễ nhìn thấy được sự kiên định trong ánh mắt của Tô Tú Tú.
Hắn ta cảm thấy trái tim của mình như bị bóp chặt lấy, khiến hắn không sao thở nổi.
Tô Tú Tú là nghiêm túc, nàng không muốn ở bên hắn ta nữa.
Khóe môi Hứa Văn Lễ giật giật, cố gắng nặn ra một ý cười: “Nếu như chúng ta chưa thực sự trở thành phu thê thì ta sẽ đồng ý, nhưng mà hôm nay...”
Tô Tú Tú khẽ giật mình, nàng nhìn thấy tai Hứa Văn Lễ đỏ bừng lên, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Từ khi hai người đơn độc ở một chỗ thì Hứa Văn Lễ không hề trách mắng nàng gì cả, nàng cứ tưởng là hắn ta đang không biết phải nói đến chuyện nàng ân ái với nam nhân khác như thế nào.
Nhưng mà bây giờ, trong đầu Tô Tú Tú xuất hiện một ý tưởng vô cùng táo bạo.
Hứa Văn Lễ uống xuân dược, trong lúc thần trí không rõ đã nghĩ hai người đã phát sinh quan hệ với nhau?
Thân thể nàng lại bắt đầu nóng lên, có lẽ là vì trong tiểu huyệt của nàng vẫn còn đang ngậm không ít tinh dịch nên cả người vẫn rất mẫn cảm.
Tô Tú Tú trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn cắn răng cúi đầu: “Thực ra, Hứa Văn Lễ, ta... ta đã làm với người khác.”
Nàng cảm giác được hắn đang bế mình về phòng, quãng đường rõ ràng rất gần, nhưng sao nàng lại cảm thấy xa như thế.
Cuối cùng cũng đến.
Tô Tú Tú cảm giác được thân thể mình được đặt lên giường, Hứa Văn Lễ nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt nóng rực.
Hắn ta phát hiện ra nàng đang giả vờ ngủ à? Hay là...
Hứa Văn Lễ nhìn chằm chằm vào Tô Tú Tú, càng nhìn càng thấy không đủ.
Không hiểu sao trước đây hắn ta lại không phát hiện ra thê tử của mình là một cô nương xinh đẹp như vậy chứ?
Hai hàng lông mày cong cong, chóp mũi thẳng, nhất là đôi môi diễm lệ hơi hé mở.
Hứa Văn Lễ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của nàng hồi lâu, giống như bị mê hoặc vậy. Hắn ta đột nhiên cúi người xuống, ép môi mình lên môi nàng.
Cánh môi mềm mại vừa chạm vào nhau, cảm giác ngứa ran lập tức bùng nổ.
Hứa Văn Lễ gần như không dám hô hấp.
Tai và cổ hắn ta đều đỏ bừng, lập tức xấu hổ và căng thẳng không biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra Tô Tú Tú chẳng biết đã mở mắt ra từ bao giờ!
Hứa Văn Lễ phảng phất như bị dọa chết khiếp, lập tức quay đầu sang bên khác, ho nhẹ một cái: “Nàng... Nàng tỉnh rồi à? Xin lỗi, vừa rồi ta không kiềm chế được nên đã hôn nàng.
Tô Tú Tú nhìn Hứa Văn Lễ trước mắt, ánh mắt phức tạp.
Vừa rồi nàng mở mắt ra là vì không hiểu rốt cuộc Hứa Văn Lễ muốn làm gì.
Nhưng mà, sau khi mở mắt ra thì nàng vẫn không hiểu.
Cắn cắn môi, Tô Tú Tú không có do dự nữa, nói khẽ: "Hứa Văn Lễ, chúng ta hòa ly đi.”
Vẻ mặt đang đỏ lên vì ngượng ngùng của Hứa Văn Lễ đột nhiên trắng bệch: “Tại sao?”
Tô Tú Tú cảm nhận được tinh dịch trong tiểu huyệt của mình đang chậm rãi chảy ra ngoài, điều này giống như đang tiếp thêm dũng khí cho nàng.
"Ta cảm thấy, mẹ chàng nói rất đúng, chúng ta không hợp nhau, ta không làm trễ nải tương lai của chàng nữa.”
Hứa Văn Lễ chăm chú nhìn nàng: “Vừa rồi nàng không hôn mê, vậy thì chắc là cũng đã nghe được câu trả lời của ta rồi. Tú Tú, ta biết lúc trước ta không để ý đến nàng là lỗi của ta, từ giờ về sau ta sẽ không như thế nữa!”
Tô Tú Tú nhìn Hứa Văn Lễ, ánh mắt của hắn ta tràn ngập sự nghiêm túc và chân thành, khiến nàng không hề nghi ngờ chút nào.
Nhưng, đã muộn rồi.
Hai năm này, nàng một mực chịu đựng bà bà và tiểu muội mắng mỏ đủ đường, nếu như trong thời gian đó Hứa Văn Lễ chỉ cần quan tâm nàng một câu thôi thì nàng sẽ nguyện ý tiếp tục.
Nhưng bây giờ nàng đã có sự lựa chọn khác rồi.
Thế nên, nàng không muốn tiếp tục phải trầm luân ở cái gia đình này nữa.
Tô Tú Tú cũng chăm chú nhìn về phía Hứa Văn Lễ: “Hứa Văn Lễ, chàng có thể bảo vệ ta bao lâu chứ? Mẹ chàng và muội muội của chàng không nghĩ như chàng, lần này chàng có thể cứu ta, nhưng lần sau thì sao? Thế nên, việc gì phải phiền toái như vậy?”
Hứa Văn Lễ nhìn thấy được sự kiên định trong ánh mắt của Tô Tú Tú.
Hắn ta cảm thấy trái tim của mình như bị bóp chặt lấy, khiến hắn không sao thở nổi.
Tô Tú Tú là nghiêm túc, nàng không muốn ở bên hắn ta nữa.
Khóe môi Hứa Văn Lễ giật giật, cố gắng nặn ra một ý cười: “Nếu như chúng ta chưa thực sự trở thành phu thê thì ta sẽ đồng ý, nhưng mà hôm nay...”
Tô Tú Tú khẽ giật mình, nàng nhìn thấy tai Hứa Văn Lễ đỏ bừng lên, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Từ khi hai người đơn độc ở một chỗ thì Hứa Văn Lễ không hề trách mắng nàng gì cả, nàng cứ tưởng là hắn ta đang không biết phải nói đến chuyện nàng ân ái với nam nhân khác như thế nào.
Nhưng mà bây giờ, trong đầu Tô Tú Tú xuất hiện một ý tưởng vô cùng táo bạo.
Hứa Văn Lễ uống xuân dược, trong lúc thần trí không rõ đã nghĩ hai người đã phát sinh quan hệ với nhau?
Thân thể nàng lại bắt đầu nóng lên, có lẽ là vì trong tiểu huyệt của nàng vẫn còn đang ngậm không ít tinh dịch nên cả người vẫn rất mẫn cảm.
Tô Tú Tú trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn cắn răng cúi đầu: “Thực ra, Hứa Văn Lễ, ta... ta đã làm với người khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.