Chương 15: Khóc Rồi
Giang Mạt
10/03/2024
Hàn Liệt quay đầu nhìn về phía Hứa Thiến.
Mặc dù tâm trí của đều tập trung trên người Tô Tú Tú, nhưng hắn cũng nghe loáng thoáng được một số trọng điểm.
Bắt gặp ánh mắt của Hứa Thiến, Hàn Liệt mặt không đổi sắc lắc đầu: “Xin lỗi Hứa cô nương, chuyện này ta quả thực lực bất tòng tâm.”
Vừa nghe được câu trả lời của Hàn Liệt, Hứa Thiến lập tức không còn nghĩ ngợi gì đến chuyện cái chăn nữa.
Nàng ta lộ ra vẻ đáng yêu và điềm đạm: “Tại sao vậy? Hàn đại ca, huynh còn chưa nghe ta nói muốn nhờ huynh giúp cái gì mà, sao chưa gì đã nói là không thể giúp được như thế?”
Hàn Liệt bị Hứa Thiến nhìn chằm chằm như thế thì không thể nào tiếp tục âm thầm đụ Tô Tú Tú được nữa. Bởi vì dục cầu bất mãn, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Đầu tiên, ta chỉ quen biết ca ca của cô nên không thể nào để bá mẫu thay đổi suy nghĩ được. Huống hồ, ta cảm thấy gả cho một người đọc sách đối với Hứa cô nương mà nói là một kết cục tốt.”
Hứa Thiến nghe Hàn Liệt nói, mỗi câu mỗi chữ như những mũi dao đâm vào trái tim nàng ta vậy, đau đớn vô cùng.
Giọng nói của nàng ta cũng trở nên khàn khàn, trong mắt đều là vẻ ai oán: “Hàn đại ca, chẳng lẽ huynh không hiểu chút nào sao?”
“Ta phải hiểu cái gì đây?”
Hàn Liệt thừa dịp Hứa Thiến khóc mờ mắt thì lại âm thầm đâm vào rút ra bên trong tiểu huyệt của Tô Tú Tú hai lần, làm dịu đi côn thịt sắp bị kẹp đến nổ tung!
Tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Hứa Thiến tất nhiên là không bỏ qua chút biểu cảm nhỏ nhặt nào trên mặt Hàn Liệt cả, thấy tâm tình của hắn tốt hơn, nàng ta cũng không nhịn được mà vui vẻ.
Trong lòng Hàn đại ca chắc chắn có chút ý tứ với nàng ta, nếu không thì làm gì có chuyện sau khi nàng ta ai oán một chút thì Hàn đại ca đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy!
Nàng ta nắm chặt hai tay, kích động tiến lên một bước: “Hàn đại ca, thực ra ngay từ ngày đầu tiên huynh tới thôn thì ta đã thích huynh rồi. Thân thể huynh vừa rắn chắc vừa cường tráng, lại không giống những người dân trong thôn. Huynh biết chữ, còn biết đi săn, dáng người xuất sắc. Thế nên, Hàn đại ca, huynh cảm thấy ta có thể làm thê tử của huynh không?”
Tô Tú Tú choáng váng.
Hứa Thiến thích Hàn Liệt?
Chẳng trách mỗi lần nghe tin Hàn Liệt tới tìm Hứa Văn Lễ là nàng ta cũng nhanh chóng chạy tới thư phòng.
Hôm qua nàng ta bị ca ca đuổi ra khỏi thư phòng, nhìn thì có vẻ như đang oán trách ca ca mình, nhưng thực ra là tiếc nuối vì không có cơ hội ở bên Hàn Liệt?
Vậy Hàn Liệt thì sao?
Phải rồi, hiện giờ Hàn Liệt vẫn chưa thành thân, sau này chắc chắn sẽ phải cưới thê tử thôi. Nếu như Hàn Liệt cũng thích Hứa Thiến, vậy sau này có khi nào hắn sẽ nói cho Hứa Thiến chuyện đêm nay không? Hoặc là nếu như Hàn Liệt không thích Hứa Thiến, nhưng Hứa Thiến cũng thích ngủ với Hàn Liệt như nàng, vậy thì liệu trong lúc làm tình với nàng ta, Hàn Liệt có lỡ miệng mà nói ra chuyện này không?
Tô Tú Tú cảm thấy mình sắp chết rồi.
Nàng im ắng chảy nước mắt , mặc cho nước mắt nhỏ lên thân Hàn Liệt.
Nước mắt nóng bỏng của Tô Tú Tú khiến trái tim Hàn Liệt đau nhói.
Nhưng lúc này hắn lại không có cách nào dỗ dành nàng cả.
Hàn Liệt bực bội nhìn về phía Hứa Thiến đang tràn ngập mong chờ, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn: “Không thể. Hứa cô nương, ta cũng đã có người trong lòng rồi. Còn nữa, mong cô từ nay về sau học được hai chữ “rụt rè”, đừng có nửa đêm nửa hôm tự tiện xông vào phòng của người khác như vậy!”
Hứa Thiến sao có thể chịu đựng nổi dạng từ chối và trách cứ như thế này?
Nước mắt của nàng ta rơi lã chã, nghẹn ngào chạy ra ngoài.
Cửa phòng mở rộng, Hàn Liệt vén chăn lên, để lộ ra gương mặt kiều diễm đang khóc không thành tiếng trong chăn.
Hàn Liệt luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng: “Tú Tú, Tú Tú, sao nàng lại khóc? Nàng ta đã đi rồi, không sao, không sao cả.”
Hắn không hiểu nguyên nhân, chỉ nghĩ là mình nhân lúc Hứa Thiến ở đây mà đụ Tú Tú khiến nàng sợ.
Tô Tú Tú được Hàn Liệt dỗ dành như thế thì hơi ngượng ngùng.
Nàng hít sâu một hơi, nuốt hết mọi ấm ức nghẹn ngào xuống, nhẹ nhàng nói: “Hàn Liệt, ta quên mất là huynh còn phải lấy vợ. Nếu không thì chúng ta dừng lại...”
Nàng còn chưa nói dứt lời thì Hàn Liệt đã cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi là ai chủ động! Tô Tú Tú, rốt cuộc nàng có nói thật câu nào không?”
Vẻ mặt Tô Tú Tú tràn đầy sự lo lắng: “Nhưng mà...Nói cho cùng thì ta cũng chẳng thể nào thân thiết với huynh như nương tử của huynh được, lỡ như sau này lộ ra...”
“Không đâu.”
Mặc dù tâm trí của đều tập trung trên người Tô Tú Tú, nhưng hắn cũng nghe loáng thoáng được một số trọng điểm.
Bắt gặp ánh mắt của Hứa Thiến, Hàn Liệt mặt không đổi sắc lắc đầu: “Xin lỗi Hứa cô nương, chuyện này ta quả thực lực bất tòng tâm.”
Vừa nghe được câu trả lời của Hàn Liệt, Hứa Thiến lập tức không còn nghĩ ngợi gì đến chuyện cái chăn nữa.
Nàng ta lộ ra vẻ đáng yêu và điềm đạm: “Tại sao vậy? Hàn đại ca, huynh còn chưa nghe ta nói muốn nhờ huynh giúp cái gì mà, sao chưa gì đã nói là không thể giúp được như thế?”
Hàn Liệt bị Hứa Thiến nhìn chằm chằm như thế thì không thể nào tiếp tục âm thầm đụ Tô Tú Tú được nữa. Bởi vì dục cầu bất mãn, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Đầu tiên, ta chỉ quen biết ca ca của cô nên không thể nào để bá mẫu thay đổi suy nghĩ được. Huống hồ, ta cảm thấy gả cho một người đọc sách đối với Hứa cô nương mà nói là một kết cục tốt.”
Hứa Thiến nghe Hàn Liệt nói, mỗi câu mỗi chữ như những mũi dao đâm vào trái tim nàng ta vậy, đau đớn vô cùng.
Giọng nói của nàng ta cũng trở nên khàn khàn, trong mắt đều là vẻ ai oán: “Hàn đại ca, chẳng lẽ huynh không hiểu chút nào sao?”
“Ta phải hiểu cái gì đây?”
Hàn Liệt thừa dịp Hứa Thiến khóc mờ mắt thì lại âm thầm đâm vào rút ra bên trong tiểu huyệt của Tô Tú Tú hai lần, làm dịu đi côn thịt sắp bị kẹp đến nổ tung!
Tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Hứa Thiến tất nhiên là không bỏ qua chút biểu cảm nhỏ nhặt nào trên mặt Hàn Liệt cả, thấy tâm tình của hắn tốt hơn, nàng ta cũng không nhịn được mà vui vẻ.
Trong lòng Hàn đại ca chắc chắn có chút ý tứ với nàng ta, nếu không thì làm gì có chuyện sau khi nàng ta ai oán một chút thì Hàn đại ca đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy!
Nàng ta nắm chặt hai tay, kích động tiến lên một bước: “Hàn đại ca, thực ra ngay từ ngày đầu tiên huynh tới thôn thì ta đã thích huynh rồi. Thân thể huynh vừa rắn chắc vừa cường tráng, lại không giống những người dân trong thôn. Huynh biết chữ, còn biết đi săn, dáng người xuất sắc. Thế nên, Hàn đại ca, huynh cảm thấy ta có thể làm thê tử của huynh không?”
Tô Tú Tú choáng váng.
Hứa Thiến thích Hàn Liệt?
Chẳng trách mỗi lần nghe tin Hàn Liệt tới tìm Hứa Văn Lễ là nàng ta cũng nhanh chóng chạy tới thư phòng.
Hôm qua nàng ta bị ca ca đuổi ra khỏi thư phòng, nhìn thì có vẻ như đang oán trách ca ca mình, nhưng thực ra là tiếc nuối vì không có cơ hội ở bên Hàn Liệt?
Vậy Hàn Liệt thì sao?
Phải rồi, hiện giờ Hàn Liệt vẫn chưa thành thân, sau này chắc chắn sẽ phải cưới thê tử thôi. Nếu như Hàn Liệt cũng thích Hứa Thiến, vậy sau này có khi nào hắn sẽ nói cho Hứa Thiến chuyện đêm nay không? Hoặc là nếu như Hàn Liệt không thích Hứa Thiến, nhưng Hứa Thiến cũng thích ngủ với Hàn Liệt như nàng, vậy thì liệu trong lúc làm tình với nàng ta, Hàn Liệt có lỡ miệng mà nói ra chuyện này không?
Tô Tú Tú cảm thấy mình sắp chết rồi.
Nàng im ắng chảy nước mắt , mặc cho nước mắt nhỏ lên thân Hàn Liệt.
Nước mắt nóng bỏng của Tô Tú Tú khiến trái tim Hàn Liệt đau nhói.
Nhưng lúc này hắn lại không có cách nào dỗ dành nàng cả.
Hàn Liệt bực bội nhìn về phía Hứa Thiến đang tràn ngập mong chờ, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn: “Không thể. Hứa cô nương, ta cũng đã có người trong lòng rồi. Còn nữa, mong cô từ nay về sau học được hai chữ “rụt rè”, đừng có nửa đêm nửa hôm tự tiện xông vào phòng của người khác như vậy!”
Hứa Thiến sao có thể chịu đựng nổi dạng từ chối và trách cứ như thế này?
Nước mắt của nàng ta rơi lã chã, nghẹn ngào chạy ra ngoài.
Cửa phòng mở rộng, Hàn Liệt vén chăn lên, để lộ ra gương mặt kiều diễm đang khóc không thành tiếng trong chăn.
Hàn Liệt luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng: “Tú Tú, Tú Tú, sao nàng lại khóc? Nàng ta đã đi rồi, không sao, không sao cả.”
Hắn không hiểu nguyên nhân, chỉ nghĩ là mình nhân lúc Hứa Thiến ở đây mà đụ Tú Tú khiến nàng sợ.
Tô Tú Tú được Hàn Liệt dỗ dành như thế thì hơi ngượng ngùng.
Nàng hít sâu một hơi, nuốt hết mọi ấm ức nghẹn ngào xuống, nhẹ nhàng nói: “Hàn Liệt, ta quên mất là huynh còn phải lấy vợ. Nếu không thì chúng ta dừng lại...”
Nàng còn chưa nói dứt lời thì Hàn Liệt đã cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi là ai chủ động! Tô Tú Tú, rốt cuộc nàng có nói thật câu nào không?”
Vẻ mặt Tô Tú Tú tràn đầy sự lo lắng: “Nhưng mà...Nói cho cùng thì ta cũng chẳng thể nào thân thiết với huynh như nương tử của huynh được, lỡ như sau này lộ ra...”
“Không đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.