Chương 17: Nàng Dám Nói Thêm Một Câu, Ta Sẽ Làm Nàng Thêm Một Lần
Giang Mạt
10/03/2024
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tú Tú cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nàng nói với Hàn Liệt là mình muốn rời đi.
Nhưng mà, vừa mới nhìn thấy tấm áo choàng lụa mỏng mà nàng mặc lúc đầu thì Tô Tú Tú nhất thời rối rắm.
Tấm áo choàng lúc này dính đầy chất dịch nhầy, đỏ trắng hòa quyện, còn có cả dâm thủy của nàng nữa.
Không thể nào mặc nó được.
Tô Tú Tú bối rối nhìn áo choàng, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thôi kệ, ta chạy nhanh là được. Bây giờ cũng tối rồi, chắc không ai phát hiện ra đâu.”
Nàng vừa nói xong thì Hàn Liệt lập tức nhíu mày: “Chạy không một mảnh vải che thân?”
Tô Tú Tú gật đầu: “Hai nhà cũng không cách nhau bao xa!”
Đây là vấn đề xa hay không xa sao? Nàng là nữ nhân, lại dám phơi bày thân thể của mình mà chạy ra ngoài như vậy?
Nếu như bị người khác nhìn thấy thì sao đây? Người ta nhìn thấy mỗi tấc da thịt trên người nàng, thì hắn lại thua thiệt đi một phần.
"Không được!"
Giọng nói của Hàn Liệt không cho phép nàng từ chối: “Ta đưa nàng về.”
Mặt mũi Tô Tú Tú tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Nếu một mình nàng trở về, lỡ như có bị người trong nhà bắt gặp thì nàng có thể nói là mình đi nhà xí. Nhưng nếu như gặp phải Hàn Liệt, vậy thì...
"Ta không muốn, ta muốn tự về.”
Hàn Liệt thấy nàng kiên trì như vậy thì cũng chỉ có thể lui một bước: “Mặc áo khoác của ta, không được trần truồng như thế.”
Cuối cùng, Tô Tú Tú vẫn phải mặc áo của Hàn Liệt.
Một chiếc trường bào màu đen, nàng mặc mà quét lê trên đất.
Hàn Liệt buộc chặt thắt lưng lại giúp nàng, xác nhận không lộ chút da thịt nào thì mới nghiêm túc đánh giá nàng.
Tú Tú mặc quần áo của hắn chẳng khác nào đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn. Nhìn nàng trong bộ trường bào của hắn càng thêm nhỏ nhắn đáng yêu, khiến người ta không nhịn được mà muốn cưng chiều.
Nàng nhìn hắn, khẽ nhíu mày: “Hàn Liệt, thứ kia của huynh chảy tới bẹn rồi.”
Ầm!
Hàn Liệt thầm mắng một tiếng.
Hắn bước tới ôm lấy Tô Tú Tú, dương vật to lớn bị lời nói của nàng kích động, lập tức cứng lên, cách một lớp áo mà đâm vào nàng: “Nàng còn dám nói thêm một câu nào nữa thì ta sẽ đụ nàng thêm một lần!”
Tô Tú Tú... Đương nhiên không dám mở miệng, chỉ là cảm thấy rõ ràng là nàng ăn ngay nói thật, sao Hàn Liệt lại có phản ứng lớn như vậy.
Chờ một hồi lâu, Hàn Liệt mới buông nàng ra.
Tô Tú Tú vội vàng lén lút trở về gian phòng của mình, ánh trăng sáng ngời, nàng không nhịn được mà âm thầm cảm kích Hàn Liệt.
May mà hắn kiên quyết bắt nàng mặc trường bào của hắn, nếu không thì trăng sáng thế này, nếu nàng không mặc gì mà chạy ra ngoài thì đúng là hơi ngượng ngùng.
Tô Tú Tú rón rén bước đi, sợ gây ra động tĩnh gì.
Không ngờ vừa bước vào sân, nàng đã bước trúng một cành cây khô.
Bên trong nhất thời truyền đến tiếng mắng của bà bà: “Tô Tú Tú, ngươi muốn chết à? Nửa đêm rồi cứ chạy đi chạy lại làm gì thế hả? Không để cho ai ngủ à? Ngươi có tinh thần lắm đúng không? Được rồi, vậy ngày mai quét sạch nhà cửa từ trong ra ngoài một lần cho ta, quét không sạch thì đừng nghĩ đến chuyện ngủ!”
Tô Tú Tú thở dài, trái tim suýt chút nữa vọt lên đến cổ họng.
Khi bà bà hét lên, nàng thực sự rất sợ hãi, sợ bị phát hiện. Chờ sau khi ăn mắng xong xuôi, nàng trở về đến phòng thì mới thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thời gian để suy nghĩ một chút.
Nàng mới trở về, đâu có chạy đi chạy lại đâu? Chẳng lẽ là Hứa Thiến đóng giả là nàng, đi đi lại lại làm cho bà bà tức giận?
Tô Tú Tú nghĩ ngợi một chút, sau đó nhanh chóng thay quần áo, nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng thì Tô Tú Tú đã tỉnh.
Vừa vén chăn lên, nàng lập tức nhìn thấy hạ thể của mình chảy ra một mảng màu trắng đục, thấm xuống tấm chăn trải giường, bây giờ khô lại rồi.
Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến thứ này tiến vào trong thân thể nàng như thế nào, Tô Tú Tú đỏ bừng mặt mũi, nhanh chóng đi lấy nước rửa sạch.
Chờ khi xử lý xong xuôi, Tô Tú Tú chuẩn bị lấy chăn đi giặt, nhưng vừa mới nhấc chăn lên thì Hứa bà bà đã đi vào!
Nhưng mà, vừa mới nhìn thấy tấm áo choàng lụa mỏng mà nàng mặc lúc đầu thì Tô Tú Tú nhất thời rối rắm.
Tấm áo choàng lúc này dính đầy chất dịch nhầy, đỏ trắng hòa quyện, còn có cả dâm thủy của nàng nữa.
Không thể nào mặc nó được.
Tô Tú Tú bối rối nhìn áo choàng, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thôi kệ, ta chạy nhanh là được. Bây giờ cũng tối rồi, chắc không ai phát hiện ra đâu.”
Nàng vừa nói xong thì Hàn Liệt lập tức nhíu mày: “Chạy không một mảnh vải che thân?”
Tô Tú Tú gật đầu: “Hai nhà cũng không cách nhau bao xa!”
Đây là vấn đề xa hay không xa sao? Nàng là nữ nhân, lại dám phơi bày thân thể của mình mà chạy ra ngoài như vậy?
Nếu như bị người khác nhìn thấy thì sao đây? Người ta nhìn thấy mỗi tấc da thịt trên người nàng, thì hắn lại thua thiệt đi một phần.
"Không được!"
Giọng nói của Hàn Liệt không cho phép nàng từ chối: “Ta đưa nàng về.”
Mặt mũi Tô Tú Tú tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Nếu một mình nàng trở về, lỡ như có bị người trong nhà bắt gặp thì nàng có thể nói là mình đi nhà xí. Nhưng nếu như gặp phải Hàn Liệt, vậy thì...
"Ta không muốn, ta muốn tự về.”
Hàn Liệt thấy nàng kiên trì như vậy thì cũng chỉ có thể lui một bước: “Mặc áo khoác của ta, không được trần truồng như thế.”
Cuối cùng, Tô Tú Tú vẫn phải mặc áo của Hàn Liệt.
Một chiếc trường bào màu đen, nàng mặc mà quét lê trên đất.
Hàn Liệt buộc chặt thắt lưng lại giúp nàng, xác nhận không lộ chút da thịt nào thì mới nghiêm túc đánh giá nàng.
Tú Tú mặc quần áo của hắn chẳng khác nào đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn. Nhìn nàng trong bộ trường bào của hắn càng thêm nhỏ nhắn đáng yêu, khiến người ta không nhịn được mà muốn cưng chiều.
Nàng nhìn hắn, khẽ nhíu mày: “Hàn Liệt, thứ kia của huynh chảy tới bẹn rồi.”
Ầm!
Hàn Liệt thầm mắng một tiếng.
Hắn bước tới ôm lấy Tô Tú Tú, dương vật to lớn bị lời nói của nàng kích động, lập tức cứng lên, cách một lớp áo mà đâm vào nàng: “Nàng còn dám nói thêm một câu nào nữa thì ta sẽ đụ nàng thêm một lần!”
Tô Tú Tú... Đương nhiên không dám mở miệng, chỉ là cảm thấy rõ ràng là nàng ăn ngay nói thật, sao Hàn Liệt lại có phản ứng lớn như vậy.
Chờ một hồi lâu, Hàn Liệt mới buông nàng ra.
Tô Tú Tú vội vàng lén lút trở về gian phòng của mình, ánh trăng sáng ngời, nàng không nhịn được mà âm thầm cảm kích Hàn Liệt.
May mà hắn kiên quyết bắt nàng mặc trường bào của hắn, nếu không thì trăng sáng thế này, nếu nàng không mặc gì mà chạy ra ngoài thì đúng là hơi ngượng ngùng.
Tô Tú Tú rón rén bước đi, sợ gây ra động tĩnh gì.
Không ngờ vừa bước vào sân, nàng đã bước trúng một cành cây khô.
Bên trong nhất thời truyền đến tiếng mắng của bà bà: “Tô Tú Tú, ngươi muốn chết à? Nửa đêm rồi cứ chạy đi chạy lại làm gì thế hả? Không để cho ai ngủ à? Ngươi có tinh thần lắm đúng không? Được rồi, vậy ngày mai quét sạch nhà cửa từ trong ra ngoài một lần cho ta, quét không sạch thì đừng nghĩ đến chuyện ngủ!”
Tô Tú Tú thở dài, trái tim suýt chút nữa vọt lên đến cổ họng.
Khi bà bà hét lên, nàng thực sự rất sợ hãi, sợ bị phát hiện. Chờ sau khi ăn mắng xong xuôi, nàng trở về đến phòng thì mới thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thời gian để suy nghĩ một chút.
Nàng mới trở về, đâu có chạy đi chạy lại đâu? Chẳng lẽ là Hứa Thiến đóng giả là nàng, đi đi lại lại làm cho bà bà tức giận?
Tô Tú Tú nghĩ ngợi một chút, sau đó nhanh chóng thay quần áo, nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng thì Tô Tú Tú đã tỉnh.
Vừa vén chăn lên, nàng lập tức nhìn thấy hạ thể của mình chảy ra một mảng màu trắng đục, thấm xuống tấm chăn trải giường, bây giờ khô lại rồi.
Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến thứ này tiến vào trong thân thể nàng như thế nào, Tô Tú Tú đỏ bừng mặt mũi, nhanh chóng đi lấy nước rửa sạch.
Chờ khi xử lý xong xuôi, Tô Tú Tú chuẩn bị lấy chăn đi giặt, nhưng vừa mới nhấc chăn lên thì Hứa bà bà đã đi vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.