Chương 49: Nên làm gì bây giờ?
Tìm Kiếm Tình Yêu Thất Lạc
18/03/2018
Tất cả mọi người
trong sảnh vì tin tức tốt này mà vui mừng tung tăng như chim sẻ, Dung
Cẩn lại không có phản ứng đặc biệt gì, thậm chí là có chút ít buồn bực
mà nghiêng đầu nhìn chỗ khác.
Khóe mắt hắn vô tình liếc thấy vẻ mặt buông xuống của Ninh Tịch, trong lòng hơi động một chút.
Cặp mắt sáng ngời xinh đẹp kia giờ phút này lại hiện lên sự buồn bã cùng ưu thương nhàn nhạt còn có chút quyết tuyệt không thể hiểu được. Mặc kệ nàng đang suy nghĩ gì thì hiển nhiên đều không phải là suy nghĩ bình thường của một thiếu nữ bình thường khi nghe tin một hoàng tử muốn đến Thái Bạch lâu...
Dung Cẩn lặng lẽ nheo mắt, nghiền ngẫm quan sát biến hóa trên khuôn mặt Ninh Tịch, không biết suy nghĩ gì.
Ninh Tịch nhạy cảm phát hiện được ánh mắt sắc bén của Dung Cẩn, căng thẳng trong lòng, cố làm vẻ trấn tĩnh ngẩng đầu lên cười cười, điềm nhiên như không, đứng bên cạnh Ninh Hữu Phương, vừa vặn mượn Ninh Hữu Phương để che khuất ánh mắt Dung Cẩn.
Mấy ngày qua, Ninh Tịch cố ý đi theo Ninh Hữu Phương, năm lần bảy lượt không biết tôn ti mà đấu võ mồm với Dung Cẩn. Một mặt là để bảo vệ Ninh Hữu Phương, phương diện khác là thông qua tiếp xúc để khẳng định những suy đoán của bản thân.
Dung Cẩn này xác thực là không có ấn tượng gì với nàng cả. Sau mấy lần tiếp xúc, Ninh Tịch chắc chắn điều này.
Bởi vậy có thể thấy, Dung Cẩn không phải là người trùng sinh. Vậy những biến hóa tren người hắn là đến từ đâu? Ninh Tịch suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được đáp án hợp lý.
Nỗi băn khoăn này cứ qua lại quay cuồng trong lòng nàng. Có thể có một đáp án nào đó sẽ trả lời được câu hởi này nhưng nếu đó là sự thực thì quá kinh hãi thế tục, Ninh Tịch không dám suy nghĩ nhiều hơn...
Nàng chỉ có thể tự an ủi, dù sao hắn chỉ là một người qua đường, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, giữa bọn họ sẽ không có gì phát sinh, cho nên mặc kệ trên người hắn có bao nhiêu bí mật thì cũng không liên quan gì đến nàng.
Chuyện nàng cần làm bây giờ chỉ có một, chính là đối với hắn kính nhi viễn chi. Ninh TỊch dứt khoát không nghĩ về quá khứ nữa, chuyên tâm nghe Tôn chưởng quỹ cùng Lục Tử Ngôn nói về bữa tiệc ba ngày sau.
Hoàng tử đại giá quang lâm, tất nhiên phải tổ chức bữa tiệc hạng nhất mới được. Lục Tử Ngôn cười hỏi:''Tôn chưởng quỹ, theo ngươi phải làm như thế nào mới tốt?''
Tôn chưởng quỹ do dự một lát, quyay qua nhìn Ninh Hữu Phương.
Ninh Hữu Phương suy nghĩ một chút, vừa cười vừa nói:''Làm yến tiệc vây cá đi'', vây cá có hương vị tươi ngon, vào miệng ngọt thanh, là mĩ vị trân quý mà các quý nhân thích ăn. Hơn nữa đây cũng là bữa tiệc Ninh Hữu Phương am hiểu nhất, đương nhiên đây sẽ là lựa chọn đầu tiên khi muốn khoản đãi Tứ hoàng tử.
Tôn chưởng quỹ cười gật đầu:''Tốt, theo ý Ninh đệ, làm yến tiệc vậy cá. Bây giờ đệ về thương nghị cùng các vị đầu bếp khác một chút, định ra thực đơn sơ bộ để ta chiếu theo mà mua nguyên liệu.
Tinh thần Ninh Hữu Phương vô cùng phấn chấn, gật đầu đáp ứng vội vàng đi ra ngoài.
Ninh Tịch vội vã chạy theo, muốn nói gì đó nhưng khi nhìn đến gương mặt Ninh Hữu Phương không ức chế được hưng phấn kích động thì lập tức ngậm miệng.
Giờ phút này, tâm tình Ninh Hữu Phương đang rất kích động, cho dù nàng nói cái gì thì hắn cũng sẽ không nghe lọt, cứ lặng lẽ áp dụng kế hoạch của mình là được rồi. Sau khi Ninh Hữu Phương báo tin tức này cho vài vị đầu bếp, tất cả đều sôi trào, mồm bảy miệng tám hỏi không ngừng:''Ninh lão đệ, Tứ hoàng tử thật sự sẽ tới sao?''
"Tri phủ đại nhân cũng đến sao?''
''Đến lúc đó phải chuẩn bị bao nhiêu bàn mới đủ?''
...
Ninh Hữu Phương nở nụ cười trả lời từng người, cuối cùng nói:''Tốt lắm, chiều nay chúng ta liền cùng nhau bàn thực đơn cho ngày đó, để cho Tôn chưởng quỹ biết những nguyên liệu cần thiết phải mua và chuẩn bị cho chúng ta trong hôm nay, ngày mai bắt đầu làm chuẩn bị''.
Càng là bữa tiệc quy cách cao thì những chuyện cần phải càng nhiều, rườm rà. Nhất là nguyên liệu chính của bữa tiệc, vây cá, là nguyên liệu xử lý đặc biệt khó khăn, chuẩn bị trước là điều cần thiết.
Các đầu bếp đều đã lão luyện, những chuyện như vậy không cần phân phó cũng biết, nhất tề đáp ứng.
Vương mặt rỗ ho khan một tiếng, hỏi thử:''Ninh lão đệ, đến lúc đó có phải mỗi người nên chuẩn bị vài món ăn sở trường dâng lên không?'' Cũng không thể để Ninh Hữu Phương một người chiếm hết tất cả danh tiếng chứ, phải chừa chút cơ hội cho mấy người bọn họ bộc lộ tài năng nữa.
Lời vừa nói ra, mắt đám người Hồ lão đại đều toát ra chờ mong nhìn Ninh Hữu Phương.
Đúng vậy, cơ hội tốt như vậy không phải lúc nào cũng có.
Nếu như món ăn bản thân làm có thể lọt vào mắt Tứ hoàng tử hoặc là được Tri phủ đại nhân tán thưởng thì giá trị con người sau này sẽ không giống.
Ninh Hữu Phương cười cười:''Nếu phải làm yến tiệc vây cá thì phải dùng vây cá là chính, nếu mọi người đem những món sở trường của mình vào thì sẽ không còn là vây cá yến nữa''.
Lời nói này mặc dù uyển chuyển nhưng ý tứ biểu đạt trong đó là rất rõ ràng.
Vương mặt rỗ có chút bất mãn sa sầm mặt, khẽ hừ một tiếng.
Sáu vị đầu bếp đang ngồi ở đây, chỉ có Ninh Hữu Phương am hiểu chế biến vây cá. Điều này ai cũng rõ ràng. Như vậy, nếu làm yến tiệc vây cá tất nhiên Ninh Hữu Phương sẽ không nhường ai khác làm đầu bếp chính, mấy người bọn họ chỉ có thể làm nền...
Vương mặt rỗ có thể nghĩ thì tất nhiên những người còn lại đều biết. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người đều nởi lên tính toán, không khi có chút lúng túng.
Hồ lão đại và Ninh Hữu Phương có quan hệ tốt nhất, lúc này thay Ninh Hữu Phương hòa giải cũng chỉ có hắn:''Tốt lắm, hiện tại không phải là thời điểm để tranh cãi. Chúng ta cùng nhau thảo luận thực đơn cụ thể đã, những chuyện khác nói sau''.
Chu đầu bếp cười phụ họa:''Đúng vậy, nếu xảy ra sự cố gì chúng ta đều không chịu nổi''. khách quý hiển hách như vậy, khẳng định không phải dễ hầu hạ. Cuối cùng không khí cũng hòa thuận lại chút ít, vài vị đầu bếp ngồi lại thương nghị một buổi chiều, định ra thực đơn sơ bộ.
Những đầu bếp khác cũng đứng một bên xem náo nhiệt, vài người học đồ cũng hưng phấn xì xào bàn tán.
Ninh Tịch không nói gì cười lắng nghe, đáy mắt lại không có gì vui vẻ.
Tiểu Tứ liếc Ninh Tịch một cái, cười bu lại:''Tịch muội tử, chuyện tốt như vậy, sao muội không có một chút vui mừng nào hết thế?''
Nghe tiểu Tứ nói vậy, Hồ Thanh, Vương Hỉ cũng nhìn qua.
Ninh Tịch kéo ra vẻ tươi cười, thuận miệng nói dối:''Muội đang suy nghĩ, không biết mấy người chúng ta có cơ hội bộc lộ tài năng hay không...''
Tiểu Tứ nhịn không được cười lên, cắt đứt lời nói của Ninh Tịch:''Bữa tiệc trọng yếu như vậy chỉ sợ ngay cả vài cái nhị trù cũng không có cơ hội huống chi là chúng ta?''
Vương Hỉ không phục, nói:''Không nhất định như vậy. Đến lúc đó ta sẽ năn nỉ cha cho ta bộc lộ tài năng, nấu đồ ăn hay xào rau ta không làm được thì để ta làm món nguội là được rồi''.
Hồ Thanh buồn bực cười một tiếng, trêu chọc nói:''Được, chỉ bằng ngươi thì có thể làm ra món gì? Nói đến các món ăn nguội ngươi có thể qua được Triển Du ca sao?''
Đối với các món ăn nguội, Trương Triển Du đã khổ công một phen, tay nghề không thua kém gì các vị đầu bếp lớn. Vương Hỉ không thể không phục, khẽ hừ một tiếng nghiêng đầu nhìn chỗ khác.
Trương Triển Du liên tục đứng một bên mỉm cười, đột nhiên nói:''Các ngươi cũng đừng khen ta, Tịch muội tử khéo tay, lại sáng tạo, ó nhiều ý tưởng, mạnh hơn nhiều so với ta''.
Nụ cười của Ninh Tịch có chút dừng lại.
Lời nói của Trương Triển Du nhìn có vẻ vô tâm nhưng lại hữu ý đem sự chú ý của mọi người đặt lên người nàng.
Chung sống hơn hai tháng, nàng đã phát hiện Trương Triển Du như có như không bài xích, bất hòa với nàng, nguyên nhân cũng không khó đoán.
Ninh Tịch điềm nhiên như không cười cười, tùy ý nói qua chủ đề khác:''Đến Thái Bạch lâu lâu như vậy muội còn chưa từng thấy ch làm vây cá yến đâu''.
Vương Hỉ cười đáp:''Tịch muội tử, bữa tiệc như vậy không phải người bình thường có thể ăn được. Dõi mắt nhìn cả thành Lạc Dương, đầu bếp biết làm yến tiệc vây cá không quá năm người. Ninh đầu bếp là một nhân tài kiệt xuất trong đó, lần này chúng ta có thể nhìn đã mắt một lần''.
Nói không chừng còn có thể thưởng thức vài miếng nữa.
Bộ dạng tham ăn kia của Vương Hỉ chọc cười mọi người, làm mọi người rối rít giễu cợt hắn vài câu.
Ninh Tịch lẳng lặng nhìn Ninh Hữu Phương đứng cách đó không xa, trên mặt dù treo nụ cười nhưng trong lòng lại có một cỗ chua xót khó nói thành lời.
Không ai có thể biết rõ hơn nàng, lần này Ninh Hữu Phương sẽ tỏa sáng rực rỡ, dựa vào một bàn yến tiệc vây cá chiếm được khen ngợi của tất cả khách nhân, hơn nữa còn chiếm được sự ưu ái của Tứ hoàng tử, thâmmj chí hắn còn mời Ninh Hữu Phương đến kinh thành làm đầu bếp trong phủ của hắn.
Cũng nhờ vào bữa tiệc lần này mà thanh danh Ninh Hữu Phương lên cao, hai năm sau trở thành ngự trù trong cung.
Cũng may nàng đã biết trước tất cả, nàng sẽ không để chuyện này diễn ra, dẫn đến kết cục như kiếp trước nữa. Cuối cùng thực đơn cũng được quyết định, tám món nguội, tám món rau xào và hơn mười món khác. Cả canh súp và các món chính vừa vặn có hai mươi tám món, là con số may mắn.
Tôn chưởng quỹ vô cùng coi trọng bữa tiệc này, tự mình mua nguyên liệu cần thiết. Chỉ là vây cá thượng hạng không phải muốn có là có, phải chờ hôm sau mới đưa tới.
Ninh Hữu Phương vội vàng chuẩn bị cho bữa tiệc, nhất thời không thể về nhà.
Ninh Tịch chờ Ninh Hữu Phương có chút thười gian rảnh rỗi nói với hắn:''Cha, người bận rộn như vậy đêm nay cũng đừng trở về, con về một mình là được rồi''.
Ninh Hữu Phương do dự một chút:''Đường xa như vậy, một mình con làm sao đi được?'' tiểu cô nương thủy linh thanh tú như vậy, một thân một mình về nhà làm sao hắn có thể yên tâm.
Ninh Tịch dí dỏm nháy mắt mấy cái:''Cha, người yên tâm, con đã lớn như vậy, một mình trở về đảm bảo không có vấn đề gì. Cha bận rộn như vậy, không cần đưa con về đâu''.
Vừa nghĩ tới chuyện tiếp theo phải làm, Ninh Tịch liền cảm thấy có chút khẩn trương cùng kích thích.
Chuyện này, không thể để Ninh Hữu Phương biết được.
Bình thường đều là cha và con gái cùng đi cùng về, nàng không tìm được cơ hội thích hợp. Hiếm lắm mới có thể có cơ hội đi một mình, nàng phải nắm chắc mới được. Hơn nữa chỉ có thời gian ngắn ngủi hai ngày, nàng nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.
Ninh Hữu Phương suy nghĩ một chút, vẫn là không yên lòng, mở miệng hô:''Triển Du, hôm nay phiền toái ngươi một chút, ngươi hãy đưa Ninh Tịch về giúp ta''.
Ninh Tịch vừa nghe liền nóng nảy, vội cười nói:''Cha đừng làm phiền Trương đại ca, một mình con có thể về được mà''.
Nếu có Trương Triển Du đi theo, nàng sẽ bị vướng chân vướng tay, việc gì cũng không làm được.
Khóe mắt hắn vô tình liếc thấy vẻ mặt buông xuống của Ninh Tịch, trong lòng hơi động một chút.
Cặp mắt sáng ngời xinh đẹp kia giờ phút này lại hiện lên sự buồn bã cùng ưu thương nhàn nhạt còn có chút quyết tuyệt không thể hiểu được. Mặc kệ nàng đang suy nghĩ gì thì hiển nhiên đều không phải là suy nghĩ bình thường của một thiếu nữ bình thường khi nghe tin một hoàng tử muốn đến Thái Bạch lâu...
Dung Cẩn lặng lẽ nheo mắt, nghiền ngẫm quan sát biến hóa trên khuôn mặt Ninh Tịch, không biết suy nghĩ gì.
Ninh Tịch nhạy cảm phát hiện được ánh mắt sắc bén của Dung Cẩn, căng thẳng trong lòng, cố làm vẻ trấn tĩnh ngẩng đầu lên cười cười, điềm nhiên như không, đứng bên cạnh Ninh Hữu Phương, vừa vặn mượn Ninh Hữu Phương để che khuất ánh mắt Dung Cẩn.
Mấy ngày qua, Ninh Tịch cố ý đi theo Ninh Hữu Phương, năm lần bảy lượt không biết tôn ti mà đấu võ mồm với Dung Cẩn. Một mặt là để bảo vệ Ninh Hữu Phương, phương diện khác là thông qua tiếp xúc để khẳng định những suy đoán của bản thân.
Dung Cẩn này xác thực là không có ấn tượng gì với nàng cả. Sau mấy lần tiếp xúc, Ninh Tịch chắc chắn điều này.
Bởi vậy có thể thấy, Dung Cẩn không phải là người trùng sinh. Vậy những biến hóa tren người hắn là đến từ đâu? Ninh Tịch suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được đáp án hợp lý.
Nỗi băn khoăn này cứ qua lại quay cuồng trong lòng nàng. Có thể có một đáp án nào đó sẽ trả lời được câu hởi này nhưng nếu đó là sự thực thì quá kinh hãi thế tục, Ninh Tịch không dám suy nghĩ nhiều hơn...
Nàng chỉ có thể tự an ủi, dù sao hắn chỉ là một người qua đường, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, giữa bọn họ sẽ không có gì phát sinh, cho nên mặc kệ trên người hắn có bao nhiêu bí mật thì cũng không liên quan gì đến nàng.
Chuyện nàng cần làm bây giờ chỉ có một, chính là đối với hắn kính nhi viễn chi. Ninh TỊch dứt khoát không nghĩ về quá khứ nữa, chuyên tâm nghe Tôn chưởng quỹ cùng Lục Tử Ngôn nói về bữa tiệc ba ngày sau.
Hoàng tử đại giá quang lâm, tất nhiên phải tổ chức bữa tiệc hạng nhất mới được. Lục Tử Ngôn cười hỏi:''Tôn chưởng quỹ, theo ngươi phải làm như thế nào mới tốt?''
Tôn chưởng quỹ do dự một lát, quyay qua nhìn Ninh Hữu Phương.
Ninh Hữu Phương suy nghĩ một chút, vừa cười vừa nói:''Làm yến tiệc vây cá đi'', vây cá có hương vị tươi ngon, vào miệng ngọt thanh, là mĩ vị trân quý mà các quý nhân thích ăn. Hơn nữa đây cũng là bữa tiệc Ninh Hữu Phương am hiểu nhất, đương nhiên đây sẽ là lựa chọn đầu tiên khi muốn khoản đãi Tứ hoàng tử.
Tôn chưởng quỹ cười gật đầu:''Tốt, theo ý Ninh đệ, làm yến tiệc vậy cá. Bây giờ đệ về thương nghị cùng các vị đầu bếp khác một chút, định ra thực đơn sơ bộ để ta chiếu theo mà mua nguyên liệu.
Tinh thần Ninh Hữu Phương vô cùng phấn chấn, gật đầu đáp ứng vội vàng đi ra ngoài.
Ninh Tịch vội vã chạy theo, muốn nói gì đó nhưng khi nhìn đến gương mặt Ninh Hữu Phương không ức chế được hưng phấn kích động thì lập tức ngậm miệng.
Giờ phút này, tâm tình Ninh Hữu Phương đang rất kích động, cho dù nàng nói cái gì thì hắn cũng sẽ không nghe lọt, cứ lặng lẽ áp dụng kế hoạch của mình là được rồi. Sau khi Ninh Hữu Phương báo tin tức này cho vài vị đầu bếp, tất cả đều sôi trào, mồm bảy miệng tám hỏi không ngừng:''Ninh lão đệ, Tứ hoàng tử thật sự sẽ tới sao?''
"Tri phủ đại nhân cũng đến sao?''
''Đến lúc đó phải chuẩn bị bao nhiêu bàn mới đủ?''
...
Ninh Hữu Phương nở nụ cười trả lời từng người, cuối cùng nói:''Tốt lắm, chiều nay chúng ta liền cùng nhau bàn thực đơn cho ngày đó, để cho Tôn chưởng quỹ biết những nguyên liệu cần thiết phải mua và chuẩn bị cho chúng ta trong hôm nay, ngày mai bắt đầu làm chuẩn bị''.
Càng là bữa tiệc quy cách cao thì những chuyện cần phải càng nhiều, rườm rà. Nhất là nguyên liệu chính của bữa tiệc, vây cá, là nguyên liệu xử lý đặc biệt khó khăn, chuẩn bị trước là điều cần thiết.
Các đầu bếp đều đã lão luyện, những chuyện như vậy không cần phân phó cũng biết, nhất tề đáp ứng.
Vương mặt rỗ ho khan một tiếng, hỏi thử:''Ninh lão đệ, đến lúc đó có phải mỗi người nên chuẩn bị vài món ăn sở trường dâng lên không?'' Cũng không thể để Ninh Hữu Phương một người chiếm hết tất cả danh tiếng chứ, phải chừa chút cơ hội cho mấy người bọn họ bộc lộ tài năng nữa.
Lời vừa nói ra, mắt đám người Hồ lão đại đều toát ra chờ mong nhìn Ninh Hữu Phương.
Đúng vậy, cơ hội tốt như vậy không phải lúc nào cũng có.
Nếu như món ăn bản thân làm có thể lọt vào mắt Tứ hoàng tử hoặc là được Tri phủ đại nhân tán thưởng thì giá trị con người sau này sẽ không giống.
Ninh Hữu Phương cười cười:''Nếu phải làm yến tiệc vây cá thì phải dùng vây cá là chính, nếu mọi người đem những món sở trường của mình vào thì sẽ không còn là vây cá yến nữa''.
Lời nói này mặc dù uyển chuyển nhưng ý tứ biểu đạt trong đó là rất rõ ràng.
Vương mặt rỗ có chút bất mãn sa sầm mặt, khẽ hừ một tiếng.
Sáu vị đầu bếp đang ngồi ở đây, chỉ có Ninh Hữu Phương am hiểu chế biến vây cá. Điều này ai cũng rõ ràng. Như vậy, nếu làm yến tiệc vây cá tất nhiên Ninh Hữu Phương sẽ không nhường ai khác làm đầu bếp chính, mấy người bọn họ chỉ có thể làm nền...
Vương mặt rỗ có thể nghĩ thì tất nhiên những người còn lại đều biết. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người đều nởi lên tính toán, không khi có chút lúng túng.
Hồ lão đại và Ninh Hữu Phương có quan hệ tốt nhất, lúc này thay Ninh Hữu Phương hòa giải cũng chỉ có hắn:''Tốt lắm, hiện tại không phải là thời điểm để tranh cãi. Chúng ta cùng nhau thảo luận thực đơn cụ thể đã, những chuyện khác nói sau''.
Chu đầu bếp cười phụ họa:''Đúng vậy, nếu xảy ra sự cố gì chúng ta đều không chịu nổi''. khách quý hiển hách như vậy, khẳng định không phải dễ hầu hạ. Cuối cùng không khí cũng hòa thuận lại chút ít, vài vị đầu bếp ngồi lại thương nghị một buổi chiều, định ra thực đơn sơ bộ.
Những đầu bếp khác cũng đứng một bên xem náo nhiệt, vài người học đồ cũng hưng phấn xì xào bàn tán.
Ninh Tịch không nói gì cười lắng nghe, đáy mắt lại không có gì vui vẻ.
Tiểu Tứ liếc Ninh Tịch một cái, cười bu lại:''Tịch muội tử, chuyện tốt như vậy, sao muội không có một chút vui mừng nào hết thế?''
Nghe tiểu Tứ nói vậy, Hồ Thanh, Vương Hỉ cũng nhìn qua.
Ninh Tịch kéo ra vẻ tươi cười, thuận miệng nói dối:''Muội đang suy nghĩ, không biết mấy người chúng ta có cơ hội bộc lộ tài năng hay không...''
Tiểu Tứ nhịn không được cười lên, cắt đứt lời nói của Ninh Tịch:''Bữa tiệc trọng yếu như vậy chỉ sợ ngay cả vài cái nhị trù cũng không có cơ hội huống chi là chúng ta?''
Vương Hỉ không phục, nói:''Không nhất định như vậy. Đến lúc đó ta sẽ năn nỉ cha cho ta bộc lộ tài năng, nấu đồ ăn hay xào rau ta không làm được thì để ta làm món nguội là được rồi''.
Hồ Thanh buồn bực cười một tiếng, trêu chọc nói:''Được, chỉ bằng ngươi thì có thể làm ra món gì? Nói đến các món ăn nguội ngươi có thể qua được Triển Du ca sao?''
Đối với các món ăn nguội, Trương Triển Du đã khổ công một phen, tay nghề không thua kém gì các vị đầu bếp lớn. Vương Hỉ không thể không phục, khẽ hừ một tiếng nghiêng đầu nhìn chỗ khác.
Trương Triển Du liên tục đứng một bên mỉm cười, đột nhiên nói:''Các ngươi cũng đừng khen ta, Tịch muội tử khéo tay, lại sáng tạo, ó nhiều ý tưởng, mạnh hơn nhiều so với ta''.
Nụ cười của Ninh Tịch có chút dừng lại.
Lời nói của Trương Triển Du nhìn có vẻ vô tâm nhưng lại hữu ý đem sự chú ý của mọi người đặt lên người nàng.
Chung sống hơn hai tháng, nàng đã phát hiện Trương Triển Du như có như không bài xích, bất hòa với nàng, nguyên nhân cũng không khó đoán.
Ninh Tịch điềm nhiên như không cười cười, tùy ý nói qua chủ đề khác:''Đến Thái Bạch lâu lâu như vậy muội còn chưa từng thấy ch làm vây cá yến đâu''.
Vương Hỉ cười đáp:''Tịch muội tử, bữa tiệc như vậy không phải người bình thường có thể ăn được. Dõi mắt nhìn cả thành Lạc Dương, đầu bếp biết làm yến tiệc vây cá không quá năm người. Ninh đầu bếp là một nhân tài kiệt xuất trong đó, lần này chúng ta có thể nhìn đã mắt một lần''.
Nói không chừng còn có thể thưởng thức vài miếng nữa.
Bộ dạng tham ăn kia của Vương Hỉ chọc cười mọi người, làm mọi người rối rít giễu cợt hắn vài câu.
Ninh Tịch lẳng lặng nhìn Ninh Hữu Phương đứng cách đó không xa, trên mặt dù treo nụ cười nhưng trong lòng lại có một cỗ chua xót khó nói thành lời.
Không ai có thể biết rõ hơn nàng, lần này Ninh Hữu Phương sẽ tỏa sáng rực rỡ, dựa vào một bàn yến tiệc vây cá chiếm được khen ngợi của tất cả khách nhân, hơn nữa còn chiếm được sự ưu ái của Tứ hoàng tử, thâmmj chí hắn còn mời Ninh Hữu Phương đến kinh thành làm đầu bếp trong phủ của hắn.
Cũng nhờ vào bữa tiệc lần này mà thanh danh Ninh Hữu Phương lên cao, hai năm sau trở thành ngự trù trong cung.
Cũng may nàng đã biết trước tất cả, nàng sẽ không để chuyện này diễn ra, dẫn đến kết cục như kiếp trước nữa. Cuối cùng thực đơn cũng được quyết định, tám món nguội, tám món rau xào và hơn mười món khác. Cả canh súp và các món chính vừa vặn có hai mươi tám món, là con số may mắn.
Tôn chưởng quỹ vô cùng coi trọng bữa tiệc này, tự mình mua nguyên liệu cần thiết. Chỉ là vây cá thượng hạng không phải muốn có là có, phải chờ hôm sau mới đưa tới.
Ninh Hữu Phương vội vàng chuẩn bị cho bữa tiệc, nhất thời không thể về nhà.
Ninh Tịch chờ Ninh Hữu Phương có chút thười gian rảnh rỗi nói với hắn:''Cha, người bận rộn như vậy đêm nay cũng đừng trở về, con về một mình là được rồi''.
Ninh Hữu Phương do dự một chút:''Đường xa như vậy, một mình con làm sao đi được?'' tiểu cô nương thủy linh thanh tú như vậy, một thân một mình về nhà làm sao hắn có thể yên tâm.
Ninh Tịch dí dỏm nháy mắt mấy cái:''Cha, người yên tâm, con đã lớn như vậy, một mình trở về đảm bảo không có vấn đề gì. Cha bận rộn như vậy, không cần đưa con về đâu''.
Vừa nghĩ tới chuyện tiếp theo phải làm, Ninh Tịch liền cảm thấy có chút khẩn trương cùng kích thích.
Chuyện này, không thể để Ninh Hữu Phương biết được.
Bình thường đều là cha và con gái cùng đi cùng về, nàng không tìm được cơ hội thích hợp. Hiếm lắm mới có thể có cơ hội đi một mình, nàng phải nắm chắc mới được. Hơn nữa chỉ có thời gian ngắn ngủi hai ngày, nàng nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.
Ninh Hữu Phương suy nghĩ một chút, vẫn là không yên lòng, mở miệng hô:''Triển Du, hôm nay phiền toái ngươi một chút, ngươi hãy đưa Ninh Tịch về giúp ta''.
Ninh Tịch vừa nghe liền nóng nảy, vội cười nói:''Cha đừng làm phiền Trương đại ca, một mình con có thể về được mà''.
Nếu có Trương Triển Du đi theo, nàng sẽ bị vướng chân vướng tay, việc gì cũng không làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.