Chương 105
Vô Ý Bảo Bảo
06/04/2014
Dây vải đánh dấu bị người ta động đậy rồi? Chắc chắn
không phải do bọn họ làm, vậy là ai làm? Trong mê cung này trừ tám người bọn họ
ra còn có ai khác? Hơn nữa rõ ràng là cố ý làm bọn họ lẫn lộn đường đi, không
cho mọi người thuận lợi rời khỏi mê cung.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, trong lòng đều nổi lên nghi ngờ, ở nơi như thế này lại cũng có người sao? Ảm Đạm lộ ra nụ cười kỳ quái, nhẹ nhàng nói: “ Chúng ta đi nhìn xem ai đang cùng chúng ta đùa bỡn!”
Mấy nam nhân gật gật đầu, Ảm Đạm bỗng nhiên thổi tắt cây đuốc, trong bóng đêm tất cả đều yên ắng, Ảm Đạm ngưng hô hấp nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Trong bóng đêm, dường như có vật gì đó rất nhỏ đang di động tới. Ảm Đạm lặng lẽ hướng về phía có tiếng vang bên kia ngang nhiên xông qua, Vô Hồn cùng Diêm Diễm cũng chậm rãi đi theo qua, Hiên Viên Cô Vân không một tiếng động đứng yên tại chỗ.
Trong bóng đêm, truyền đến âm thanh kịch liệt, dường như ba người đang đuổi theo cái gì. “ Hình như không tốt !” Hiên Viên Cô Vân ghé môi vào bên tai Nhược Khả Phi nói thật nhỏ, nhẹ nhàng thổi nhiệt khí, vào lúc đó còn không quên đùa giỡn một phen.
Nhược Khả Phi bỗng nhiên vươn tay miết ở môi Hiên Viên Cô Vân, dùng sức chà mạnh, Hiên Viên Cô Vân đau thiếu chút nữa là chảy nước mắt.
“ Làm gì nha, Phi nhi, đau quá đi!” Hiên Viên Cô Vân ủy khuất kéo ra khóe miệng. Trước mặt Phi nhi, hắn vĩnh viễn đều có thể nhu nhược làm nũng với nàng.
Một bên công chúa nghe xong, toàn thân cả người đông cứng, người kia lãnh khốc lạnh lùng như vậy, đặt thanh kiếm trên cổ mình ánh mắt cũng không chút thay đổi, vậy mà giờ phút này lại có thể làm nũng?
“ Hừ!” Nhược Khả Phi không nói gì hừ lạnh một tiếng, thổi vào lỗ tai mình rất ngứa, đương nhiên là muốn động thủ . “ A? Giống như bắt được rồi!” Hiên Viên Cô Vân ngẩng đầu nhìn về phía bóng đêm.
“ Buông ra, bọn người các ngươi là người xấu! Tùy tiện xông vào nhà của người khác, thả ta ra!!!”
Một thanh âm non nớt truyền đến trong lỗ tai của mọi người. Trong nhà của người khác? Nhược Khả Phi nhíu mày, đây là nhà của người khác? Lời này có ý gì?
Cây đuốc được thắp sáng, làm chung quanh sáng dần lên, mọi người lúc này mới nhìn thấy trong tay Ảm Đạm dẫn đến một bé trai, bất quá chừng bảy hay tám tuổi, gương mặt cũng gọi là xinh đẹp. Đôi mắt to, đen lúng liếng phẫn nộ nhìn mọi người, bị điểm huyệt không thể nhúc nhích.
Nhìn kỹ lại, lại thấy bên mắt phải của thằng bé có một cái bớt màu đen, phá hủy gương mặt xinh đẹp kia, lại có vẻ dữ tợn khiến người ta sợ hãi. Mọi người nhìn thấy đều không khỏi hít vào hơi lạnh, thật sự đáng tiếc cho cậu bé xinh đẹp này! Trong lòng Ảm Đạm cũng có chút giật mình, khi thời điểm đứa nhỏ này bị bắt, hắn dường như có thể nhìn thấy dễ dàng trong bóng đêm.
“ Đây là nhà của ngươi?” Nhược Khả Phi lại cảm thấy cái bớt kia làm cho đứa bé này thoạt nhìn đáng yêu y như gấu trúc.
“ Hừ!” Cậu bé gấu mèo lên tiếng hừ lạnh không muốn nói.
“ Chúng ta không phải cố ý xông vào nhà em, cho nên thực sự xin lỗi em!”
Nhược Khả Phi nhìn đứa trẻ trước mắt, nhẹ nhàng giải thích.
“ Chúng ta là bị rơi xuống, cũng muốn rời khỏi nơi này, nhưng là bị ngươi làm rối loạn dấu hiệu, nên ra không được!”
Nhược Khả Phi thanh âm ôn nhu dường như cũng có sức thuyết phục. Cậu bé gấu mèo chớp chớp đôi mắt to nhìn Nhược Khả Phi nửa ngày do dự nói: “ Ngươi không gạt ta?”
Nhược Khả Phi ôn nhu mỉm cười lắc đầu. “ Có thể đưa bọn ta ra ngoài không?”
“ Có thể” Cậu bé gấu mèo do dự đáp ứng, tiếp theo lại nói ra điều kiện. “ Nhưng mà ta nói nơi nào không được đi thì các ngươi không được vào!”
“ Có thể!” Ảm Đạm đồng ý, giải huyệt cho cậu bé gấu mèo rồi để hắn xuống.
“ Đi theo ta!”
Cậu bé gấu mèo đi ở phía trước, quả nhiên y như suy nghĩ của Ảm Đạm, trong bóng đêm không cần ánh sáng hắn cũng có thể đi lại như bình thường, cậu bé gấu mèo linh hoạt đi ở phía trước, mọi người bước nhanh ở phía sau. Cũng không biết là đi bao lâu, phía trước lại dần có ánh sáng.
“ Theo hướng kia ra ngoài, đừng trở lại nữa!” cậu bé gấu mèo phất phất tay, giống như là đuổi ruồi, đuổi mọi người. Mọi người giương mắt nhìn thấy hình như là cửa động. “ Cám ơn ngươi!” Nhược Khả Phi hướng cậu bé gấu mèo mỉm cười gật gật đầu.
“ Đi đi thôi, cha ta thực chán ghét nhìn thấy người xa lạ, sẽ giết mọi người đem ném hết vào trong hồ!” Cậu bé gấu mèo mỉm cười.
Nhược Khả Phi có chút không đành lòng vội vàng nói. “ Tiểu hài tử, ta hỏi em chuyện này, em có từng thấy vật nhỏ như vậy, màu đen, sáng sáng không?” Vừa ra hiệu, Ảm Đạm vừa lên tiếng hỏi.
Cậu bé gấu mèo hiển nhiên đối với người vừa bắt mình lúc nãy không có chút cảm tình gì, khinh thường nói: “ Nhà ta có rất nhiều, rồi sao? Muốn ư? Ta sẽ không đưa nó cho ngươi!” Dứt lời, xoay người tiến vào huyệt động vừa đi ra.
“ Đợi chút!” Không thèm quan tâm đến âm thanh sốt ruột của mọi người, cậu bé gấu mèo đã chạy mất không còn bóng dáng. Chuyện này có thể như thế nào làm tốt đây? Xem ra theo như lời hắn nói, trong nhà hắn chắc chắn có Thổ tinh túy rồi, còn nhiều nữa là khác.
“ Không cần nóng nảy!” Ảm Đạm cười đắc ý, kéo sợi dây trong tay mình, sợi dây hơi động, vẫn còn tiếp tục chạy đi. Thì ra không biết khi nào Ảm Đạm đã đem dây lặng lẽ thắt ở trên người cậu bé gấu mèo. Hiện tại theo sợi dây này là họ có thể tìm được cậu bé gấu mèo để lấy được Thổ tinh túy rồi.
“ Đi thôi!” Ảm Đạm nhíu mày, đi đầu dẫn mọi người vào. Mọi người đi thật sát phía sau, theo sợi dây kéo dài, mọi người cũng càng lúc càng đi vào sâu trong mê cung này.
Vách tường hai bên bắt đầu khô ráo dần, đường đi ở dưới chân cũng bắt đầu rộng lớn hơn, sợi dây vẫn còn kéo dài… Phía trước dần dần có ánh sáng, dường như là lối ra.
Sau khi mọi người đi ra ngoài, khắc sâu vào trong mắt là một nơi vô cùng rộng lớn xinh đẹp, cỏ xanh mọc dài ở khắp nơi, làm cho người ta nhịn không được muốn bước đi trên đó.
Đưa mắt nhìn lại, thì thấy có một gốc cây thật lớn, ở dưới tàng cây có hai gian nhà gỗ, khói bếp chậm rãi bay lên giữa không trung. Ở nhà gỗ bên cạnh, bao bọc chung quanh là một cái hàng rào nhỏ, bên trong nuôi mấy con gà, mấy con vịt con. Nhà gỗ phía trước được quét sạch sẽ, mang một bộ dáng ấm áp hài hòa. Trên đất là một sợi dây dẫn thẳng đến trước cửa nhà gỗ, nơi này chính là chỗ ở của cậu bé gấu mèo?
Bỗng nhiên, cửa nhà gỗ bị mở ra, cậu bé gấu mèo bưng cái chậu gỗ đi ra, hướng về phía hàng rào đang nuôi nhốt gà cùng vịt con. Mọi người chuẩn bị tiến lên, cửa lại truyền đến một tiếng hét to: “ Thính nhi, trên người con lại có sợi dây, tại sao lại thế này?”
Tiếp theo, từ cửa một thân ảnh mạnh mẽ bay nhanh tiêu sái đến bên người của cậu bé gấu mèo, nắm sợi dây ở phía sau người hắn mạnh mẽ kéo, lại theo hướng sợi dây nhìn qua, thấy được đoàn người của Nhược Khả Phi.
Cậu bé gấu mèo cũng nhìn thấy họ đứng đó, trên mặt là kinh hãi. “ Lại có thể dám theo dõi con ta tới đây, muốn chết sao?”
Dứt lời, nam tử mạnh mẽ mang vẻ mặt hung hãn, mắt lộ ra hung quang đã trong nháy mắt phiêu nhiên bay đến trước mặt mọi người, làm cho mọi người kinh hãi.
“ Phụ thân, đợi chút!” Cậu bé gấu mèo thất thanh kêu lên, chẳng biết tại sao cậu lại không muốn phụ thân giết tỷ tỷ ôn nhu mỉm cười kia, cho dù nàng theo dõi mình đến tận đây.
“ Chờ cái gì?” Nam tử kia mặt đen lại nhìn một đám người trước mắt, trên tay đã muốn vận công. Mọi người kinh ngạc nhìn năng lực kinh người của nam nhân trước mặt, càng kinh ngạc hơn là dung mạo của hắn, là một nam nhân thật xuất chúng, tướng mạo bất phàm, khí thế giữa lông mày lại càng bất phàm.
Công chúa xem ngây người, tại nơi hoang vắng sao lại có một nam tử đẹp đến vậy. Không hề kém cỏi dung mạo của Hiên Viên Cô Vân, mà so với Hiên Viên Cô Vân còn có nhiều hơn một phần cảm giác thành thục.
“ Tới đây rồi cũng đừng nghĩ đi ra ngoài, chết đi!”
Nam nhân kia ra tay bay nhanh tới đánh úp về phía người đang đứng trước nhất là Ảm Đạm. Ảm Đạm nghe được thanh âm sắc bén trong không khí, sự cảnh giác trong lòng nổi lên, không dám xem thường, ra tay đón đánh, mới vừa qua ba chiêu thì Ảm Đạm đã rõ ràng rơi vào thế hạ phong.
Vô Hồn cùng Diêm Diễm thấy thế bất chấp tất cả cũng gia nhập vào, Hiên Viên Cô Vân đem Nhược Khả Phi kéo ra phía sau, cũng tiến lên tiếp chiêu.
Nhược Khả Phi kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, đờ đẫn đếm mấy người bị nam nhân kia đánh hộc máu bay ra, một người, hai người, ba người, bốn….. Xong rồi, bọn họ đều bị đánh thành như vậy, lúc này nên làm sao bây giờ? Bạch Hạnh cắn cắn môi, nhìn tất cả mọi việc trước mắt.
“ Hừ, một bầy kiến hôi cũng dám tới quấy rầy cuộc sống của ta!”
Nam tử kia nhìn mấy người bị thương không nhẹ, khinh thường thốt lên, lại mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về hướng Nhược Khả Phi, từng bước một tiêu sái bước tới.
“ Đứng lại…” Hiên Viên Cô Vân kiên cường chống lấy thân thể, cố hết sức đứng lên, làm sao có thể cho hắn động đến nữ nhân của mình?!
Ảm Đạm an tâm nằm trên mặt đất, cố gắng hộc máu, ánh mắt lại nghiêng nghiêng nhìn về phía bên này, muốn nhìn Nhược Khả Phi như thế nào giải quyết tình huống này. Vô Hồn cùng Diêm Diễm vẻ mặt sốt ruột, nhưng cũng không thể gượng người dậy nổi.
Một âm thanh lớn hơn át tiếng Hiên Viên Cô Vân. “ Phụ thân, không cần nha, tỷ tỷ là người tốt!” Cậu bé gấu mèo vội vàng chạy lại, chắn ở trước mặt Nhược Khả Phi.
“ Người tốt? Trên thế gian này còn có người tốt sao ?!” Nam nhân kia trào phúng cười rộ, nếu còn có người tốt, hắn sẽ không mang theo thê tử cùng ẩn cư tại nơi này rồi, mà sinh hạ được đứa bé này, trời sinh trên mặt lại có tàn tật, những người đó lại lấy ánh mắt như thế nào nhìn hắn?
“ Thật sự, phụ thân, không cần giết tỷ ấy nha!!!” Cậu bé gấu mèo đưa ra hai tay ngăn ở trước mặt Nhược Khả Phi. Tỷ ấy hướng về phía mình cười, nương đã từng nói qua, nếu là có người khác nhìn thấy mặt mình sau đó lại còn đối xử với mình ôn nhu như trước thì nhất định người đó là người tốt. Mẫu thân là người tốt, phụ thân là người tốt, đại tỷ này cũng là người tốt!
“ Người tốt?” Nam tử kia một phen đẩy cậu bé gấu mèo ra, tiến sát lại gần nhìn chằm chằm vào mắt Nhược Khả Phi, Hiên Viên Cô Vân thấy thế, liều mạng chống đỡ thân thể, hướng phía này đánh úp lại. Nam tử kia thoải mái vung tay lên lại đem Hiên Viên Cô Vân đánh bay đi.
Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Cô Vân mặt tái nhợt cùng máu ở khóe miệng, chân mày chau lại, mà công chúa cùng thái giám đã bị hù đến đứng thẳng bất động ở kia, người này năng lực đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi thường nhân!!!
“ Nha đầu, ta hỏi ngươi, ngươi thấy được mặt con ta thì phản ứng như thế nào?” Ánh mắt nam tử kia nhìn chằm chằm ánh mắt của Nhược Khả Phi, dường như muốn dùng ánh mắt đem nàng đâm thủng qua. Mọi người tim đều thót lên tới cổ họng, hiểu được nếu Nhược Khả Phi trả lời mà không làm hài lòng người trước mắt kia thì hậu quả đã có thể biết được.
“ Giống gấu mèo, thực đáng yêu!” Nhược Khả Phi thản nhiên nói ra suy nghĩ thành thật nhất ở trong lòng. Nam tử kia nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mắt của Nhược Khả Phi, muốn từ bên trong tìm ra dối trá, lại chỉ nhìn thấy một mảng trong suốt.
“ Tốt, ha ha ha ha…. Nha đầu, ngươi liền ở lại đây làm con dâu của ta đi, còn người khác… chết!”
Nam tử kia cười thoải mái, trong tiếng cười tất cả đều là liều lĩnh cùng vừa lòng, hắn nắm lấy tay Nhược Khả Phi kéo đến bên cạnh cậu bé gấu mèo. Chữ chết lại nói ra cứng rắn như chém đinh chặt sắt!!!
Mọi người quay mặt nhìn nhau, trong lòng đều nổi lên nghi ngờ, ở nơi như thế này lại cũng có người sao? Ảm Đạm lộ ra nụ cười kỳ quái, nhẹ nhàng nói: “ Chúng ta đi nhìn xem ai đang cùng chúng ta đùa bỡn!”
Mấy nam nhân gật gật đầu, Ảm Đạm bỗng nhiên thổi tắt cây đuốc, trong bóng đêm tất cả đều yên ắng, Ảm Đạm ngưng hô hấp nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Trong bóng đêm, dường như có vật gì đó rất nhỏ đang di động tới. Ảm Đạm lặng lẽ hướng về phía có tiếng vang bên kia ngang nhiên xông qua, Vô Hồn cùng Diêm Diễm cũng chậm rãi đi theo qua, Hiên Viên Cô Vân không một tiếng động đứng yên tại chỗ.
Trong bóng đêm, truyền đến âm thanh kịch liệt, dường như ba người đang đuổi theo cái gì. “ Hình như không tốt !” Hiên Viên Cô Vân ghé môi vào bên tai Nhược Khả Phi nói thật nhỏ, nhẹ nhàng thổi nhiệt khí, vào lúc đó còn không quên đùa giỡn một phen.
Nhược Khả Phi bỗng nhiên vươn tay miết ở môi Hiên Viên Cô Vân, dùng sức chà mạnh, Hiên Viên Cô Vân đau thiếu chút nữa là chảy nước mắt.
“ Làm gì nha, Phi nhi, đau quá đi!” Hiên Viên Cô Vân ủy khuất kéo ra khóe miệng. Trước mặt Phi nhi, hắn vĩnh viễn đều có thể nhu nhược làm nũng với nàng.
Một bên công chúa nghe xong, toàn thân cả người đông cứng, người kia lãnh khốc lạnh lùng như vậy, đặt thanh kiếm trên cổ mình ánh mắt cũng không chút thay đổi, vậy mà giờ phút này lại có thể làm nũng?
“ Hừ!” Nhược Khả Phi không nói gì hừ lạnh một tiếng, thổi vào lỗ tai mình rất ngứa, đương nhiên là muốn động thủ . “ A? Giống như bắt được rồi!” Hiên Viên Cô Vân ngẩng đầu nhìn về phía bóng đêm.
“ Buông ra, bọn người các ngươi là người xấu! Tùy tiện xông vào nhà của người khác, thả ta ra!!!”
Một thanh âm non nớt truyền đến trong lỗ tai của mọi người. Trong nhà của người khác? Nhược Khả Phi nhíu mày, đây là nhà của người khác? Lời này có ý gì?
Cây đuốc được thắp sáng, làm chung quanh sáng dần lên, mọi người lúc này mới nhìn thấy trong tay Ảm Đạm dẫn đến một bé trai, bất quá chừng bảy hay tám tuổi, gương mặt cũng gọi là xinh đẹp. Đôi mắt to, đen lúng liếng phẫn nộ nhìn mọi người, bị điểm huyệt không thể nhúc nhích.
Nhìn kỹ lại, lại thấy bên mắt phải của thằng bé có một cái bớt màu đen, phá hủy gương mặt xinh đẹp kia, lại có vẻ dữ tợn khiến người ta sợ hãi. Mọi người nhìn thấy đều không khỏi hít vào hơi lạnh, thật sự đáng tiếc cho cậu bé xinh đẹp này! Trong lòng Ảm Đạm cũng có chút giật mình, khi thời điểm đứa nhỏ này bị bắt, hắn dường như có thể nhìn thấy dễ dàng trong bóng đêm.
“ Đây là nhà của ngươi?” Nhược Khả Phi lại cảm thấy cái bớt kia làm cho đứa bé này thoạt nhìn đáng yêu y như gấu trúc.
“ Hừ!” Cậu bé gấu mèo lên tiếng hừ lạnh không muốn nói.
“ Chúng ta không phải cố ý xông vào nhà em, cho nên thực sự xin lỗi em!”
Nhược Khả Phi nhìn đứa trẻ trước mắt, nhẹ nhàng giải thích.
“ Chúng ta là bị rơi xuống, cũng muốn rời khỏi nơi này, nhưng là bị ngươi làm rối loạn dấu hiệu, nên ra không được!”
Nhược Khả Phi thanh âm ôn nhu dường như cũng có sức thuyết phục. Cậu bé gấu mèo chớp chớp đôi mắt to nhìn Nhược Khả Phi nửa ngày do dự nói: “ Ngươi không gạt ta?”
Nhược Khả Phi ôn nhu mỉm cười lắc đầu. “ Có thể đưa bọn ta ra ngoài không?”
“ Có thể” Cậu bé gấu mèo do dự đáp ứng, tiếp theo lại nói ra điều kiện. “ Nhưng mà ta nói nơi nào không được đi thì các ngươi không được vào!”
“ Có thể!” Ảm Đạm đồng ý, giải huyệt cho cậu bé gấu mèo rồi để hắn xuống.
“ Đi theo ta!”
Cậu bé gấu mèo đi ở phía trước, quả nhiên y như suy nghĩ của Ảm Đạm, trong bóng đêm không cần ánh sáng hắn cũng có thể đi lại như bình thường, cậu bé gấu mèo linh hoạt đi ở phía trước, mọi người bước nhanh ở phía sau. Cũng không biết là đi bao lâu, phía trước lại dần có ánh sáng.
“ Theo hướng kia ra ngoài, đừng trở lại nữa!” cậu bé gấu mèo phất phất tay, giống như là đuổi ruồi, đuổi mọi người. Mọi người giương mắt nhìn thấy hình như là cửa động. “ Cám ơn ngươi!” Nhược Khả Phi hướng cậu bé gấu mèo mỉm cười gật gật đầu.
“ Đi đi thôi, cha ta thực chán ghét nhìn thấy người xa lạ, sẽ giết mọi người đem ném hết vào trong hồ!” Cậu bé gấu mèo mỉm cười.
Nhược Khả Phi có chút không đành lòng vội vàng nói. “ Tiểu hài tử, ta hỏi em chuyện này, em có từng thấy vật nhỏ như vậy, màu đen, sáng sáng không?” Vừa ra hiệu, Ảm Đạm vừa lên tiếng hỏi.
Cậu bé gấu mèo hiển nhiên đối với người vừa bắt mình lúc nãy không có chút cảm tình gì, khinh thường nói: “ Nhà ta có rất nhiều, rồi sao? Muốn ư? Ta sẽ không đưa nó cho ngươi!” Dứt lời, xoay người tiến vào huyệt động vừa đi ra.
“ Đợi chút!” Không thèm quan tâm đến âm thanh sốt ruột của mọi người, cậu bé gấu mèo đã chạy mất không còn bóng dáng. Chuyện này có thể như thế nào làm tốt đây? Xem ra theo như lời hắn nói, trong nhà hắn chắc chắn có Thổ tinh túy rồi, còn nhiều nữa là khác.
“ Không cần nóng nảy!” Ảm Đạm cười đắc ý, kéo sợi dây trong tay mình, sợi dây hơi động, vẫn còn tiếp tục chạy đi. Thì ra không biết khi nào Ảm Đạm đã đem dây lặng lẽ thắt ở trên người cậu bé gấu mèo. Hiện tại theo sợi dây này là họ có thể tìm được cậu bé gấu mèo để lấy được Thổ tinh túy rồi.
“ Đi thôi!” Ảm Đạm nhíu mày, đi đầu dẫn mọi người vào. Mọi người đi thật sát phía sau, theo sợi dây kéo dài, mọi người cũng càng lúc càng đi vào sâu trong mê cung này.
Vách tường hai bên bắt đầu khô ráo dần, đường đi ở dưới chân cũng bắt đầu rộng lớn hơn, sợi dây vẫn còn kéo dài… Phía trước dần dần có ánh sáng, dường như là lối ra.
Sau khi mọi người đi ra ngoài, khắc sâu vào trong mắt là một nơi vô cùng rộng lớn xinh đẹp, cỏ xanh mọc dài ở khắp nơi, làm cho người ta nhịn không được muốn bước đi trên đó.
Đưa mắt nhìn lại, thì thấy có một gốc cây thật lớn, ở dưới tàng cây có hai gian nhà gỗ, khói bếp chậm rãi bay lên giữa không trung. Ở nhà gỗ bên cạnh, bao bọc chung quanh là một cái hàng rào nhỏ, bên trong nuôi mấy con gà, mấy con vịt con. Nhà gỗ phía trước được quét sạch sẽ, mang một bộ dáng ấm áp hài hòa. Trên đất là một sợi dây dẫn thẳng đến trước cửa nhà gỗ, nơi này chính là chỗ ở của cậu bé gấu mèo?
Bỗng nhiên, cửa nhà gỗ bị mở ra, cậu bé gấu mèo bưng cái chậu gỗ đi ra, hướng về phía hàng rào đang nuôi nhốt gà cùng vịt con. Mọi người chuẩn bị tiến lên, cửa lại truyền đến một tiếng hét to: “ Thính nhi, trên người con lại có sợi dây, tại sao lại thế này?”
Tiếp theo, từ cửa một thân ảnh mạnh mẽ bay nhanh tiêu sái đến bên người của cậu bé gấu mèo, nắm sợi dây ở phía sau người hắn mạnh mẽ kéo, lại theo hướng sợi dây nhìn qua, thấy được đoàn người của Nhược Khả Phi.
Cậu bé gấu mèo cũng nhìn thấy họ đứng đó, trên mặt là kinh hãi. “ Lại có thể dám theo dõi con ta tới đây, muốn chết sao?”
Dứt lời, nam tử mạnh mẽ mang vẻ mặt hung hãn, mắt lộ ra hung quang đã trong nháy mắt phiêu nhiên bay đến trước mặt mọi người, làm cho mọi người kinh hãi.
“ Phụ thân, đợi chút!” Cậu bé gấu mèo thất thanh kêu lên, chẳng biết tại sao cậu lại không muốn phụ thân giết tỷ tỷ ôn nhu mỉm cười kia, cho dù nàng theo dõi mình đến tận đây.
“ Chờ cái gì?” Nam tử kia mặt đen lại nhìn một đám người trước mắt, trên tay đã muốn vận công. Mọi người kinh ngạc nhìn năng lực kinh người của nam nhân trước mặt, càng kinh ngạc hơn là dung mạo của hắn, là một nam nhân thật xuất chúng, tướng mạo bất phàm, khí thế giữa lông mày lại càng bất phàm.
Công chúa xem ngây người, tại nơi hoang vắng sao lại có một nam tử đẹp đến vậy. Không hề kém cỏi dung mạo của Hiên Viên Cô Vân, mà so với Hiên Viên Cô Vân còn có nhiều hơn một phần cảm giác thành thục.
“ Tới đây rồi cũng đừng nghĩ đi ra ngoài, chết đi!”
Nam nhân kia ra tay bay nhanh tới đánh úp về phía người đang đứng trước nhất là Ảm Đạm. Ảm Đạm nghe được thanh âm sắc bén trong không khí, sự cảnh giác trong lòng nổi lên, không dám xem thường, ra tay đón đánh, mới vừa qua ba chiêu thì Ảm Đạm đã rõ ràng rơi vào thế hạ phong.
Vô Hồn cùng Diêm Diễm thấy thế bất chấp tất cả cũng gia nhập vào, Hiên Viên Cô Vân đem Nhược Khả Phi kéo ra phía sau, cũng tiến lên tiếp chiêu.
Nhược Khả Phi kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, đờ đẫn đếm mấy người bị nam nhân kia đánh hộc máu bay ra, một người, hai người, ba người, bốn….. Xong rồi, bọn họ đều bị đánh thành như vậy, lúc này nên làm sao bây giờ? Bạch Hạnh cắn cắn môi, nhìn tất cả mọi việc trước mắt.
“ Hừ, một bầy kiến hôi cũng dám tới quấy rầy cuộc sống của ta!”
Nam tử kia nhìn mấy người bị thương không nhẹ, khinh thường thốt lên, lại mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về hướng Nhược Khả Phi, từng bước một tiêu sái bước tới.
“ Đứng lại…” Hiên Viên Cô Vân kiên cường chống lấy thân thể, cố hết sức đứng lên, làm sao có thể cho hắn động đến nữ nhân của mình?!
Ảm Đạm an tâm nằm trên mặt đất, cố gắng hộc máu, ánh mắt lại nghiêng nghiêng nhìn về phía bên này, muốn nhìn Nhược Khả Phi như thế nào giải quyết tình huống này. Vô Hồn cùng Diêm Diễm vẻ mặt sốt ruột, nhưng cũng không thể gượng người dậy nổi.
Một âm thanh lớn hơn át tiếng Hiên Viên Cô Vân. “ Phụ thân, không cần nha, tỷ tỷ là người tốt!” Cậu bé gấu mèo vội vàng chạy lại, chắn ở trước mặt Nhược Khả Phi.
“ Người tốt? Trên thế gian này còn có người tốt sao ?!” Nam nhân kia trào phúng cười rộ, nếu còn có người tốt, hắn sẽ không mang theo thê tử cùng ẩn cư tại nơi này rồi, mà sinh hạ được đứa bé này, trời sinh trên mặt lại có tàn tật, những người đó lại lấy ánh mắt như thế nào nhìn hắn?
“ Thật sự, phụ thân, không cần giết tỷ ấy nha!!!” Cậu bé gấu mèo đưa ra hai tay ngăn ở trước mặt Nhược Khả Phi. Tỷ ấy hướng về phía mình cười, nương đã từng nói qua, nếu là có người khác nhìn thấy mặt mình sau đó lại còn đối xử với mình ôn nhu như trước thì nhất định người đó là người tốt. Mẫu thân là người tốt, phụ thân là người tốt, đại tỷ này cũng là người tốt!
“ Người tốt?” Nam tử kia một phen đẩy cậu bé gấu mèo ra, tiến sát lại gần nhìn chằm chằm vào mắt Nhược Khả Phi, Hiên Viên Cô Vân thấy thế, liều mạng chống đỡ thân thể, hướng phía này đánh úp lại. Nam tử kia thoải mái vung tay lên lại đem Hiên Viên Cô Vân đánh bay đi.
Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Cô Vân mặt tái nhợt cùng máu ở khóe miệng, chân mày chau lại, mà công chúa cùng thái giám đã bị hù đến đứng thẳng bất động ở kia, người này năng lực đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi thường nhân!!!
“ Nha đầu, ta hỏi ngươi, ngươi thấy được mặt con ta thì phản ứng như thế nào?” Ánh mắt nam tử kia nhìn chằm chằm ánh mắt của Nhược Khả Phi, dường như muốn dùng ánh mắt đem nàng đâm thủng qua. Mọi người tim đều thót lên tới cổ họng, hiểu được nếu Nhược Khả Phi trả lời mà không làm hài lòng người trước mắt kia thì hậu quả đã có thể biết được.
“ Giống gấu mèo, thực đáng yêu!” Nhược Khả Phi thản nhiên nói ra suy nghĩ thành thật nhất ở trong lòng. Nam tử kia nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mắt của Nhược Khả Phi, muốn từ bên trong tìm ra dối trá, lại chỉ nhìn thấy một mảng trong suốt.
“ Tốt, ha ha ha ha…. Nha đầu, ngươi liền ở lại đây làm con dâu của ta đi, còn người khác… chết!”
Nam tử kia cười thoải mái, trong tiếng cười tất cả đều là liều lĩnh cùng vừa lòng, hắn nắm lấy tay Nhược Khả Phi kéo đến bên cạnh cậu bé gấu mèo. Chữ chết lại nói ra cứng rắn như chém đinh chặt sắt!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.