Chương 13: Rất nặng
Vô Ý Bảo Bảo
06/04/2014
Lựa chọn được nơi phù hợp, liền mua ngay , bởi vì bỏ
tiền ra mua là người của Cửu Vương gia, huống chi giá không thấp.
Nhược Khả Phi vừa lòng chỗ này đã lâu, ở giữa ngã tư đường phồn hoa. Chung quanh là trà lâu cùng tửu lâu. Nếu không mua thì đúng là phí.
Khi quán lẩu được khai trương, Trương đại nhân cố ý mời vũ sư tốt nhất thành đến ăn mừng. Rất nhiều quan to, quý nhân đều tới cổ động, dù sao đây cũng là Cửu Vương gia khai điểm. Mỹ quan trang hoàng, hào phóng làm cho ai nấy đều lóa mắt, vốn là do Cửu Vương gia mở mà đến nhưng lại bị loại đồ ăn lạ kì này chinh phục.
Nhược Khả Phi cùng Hiên Viên Cô Vân lẳng lặng ngồi ở lầu ba trong phòng. Nhược Khả Phi im lặng ngồi trên đùi Hiên Viên Cô Vân, Hiên Viên Cô Vân không chút để ý, ngồi xem sổ sách, càng xem càng kinh ngạc.
Chậm rãi khép quyển sách lại, tựa đầu chôn ở ngực Nhược Khả Phi ngửi hương thơm trên người nàng, lẩm bẩm nói: “Nàng làm như thế nào?”
“Cái gì làm như thế nào?” Nhược Khả Phi quay đầu, tưởng tránh được Hiên Viên Cô Vân quấy rầy, nhưng hắn lại tựa đầu càng sâu, Nhược Khả Phi bất mãn đưa tay đẩy đầu của hắn ra, “Ngươi là con chó nhỏ à?, nghe thấy ko là cái gì?”
“Bởi vì trên người nàng thơm quá a.” Hiên Viên Cô Vân cười nhẹ .
Nhược Khả Phi cũng tùy tiện lật qua quyển sách, khóe miệng lộ ra tựa tiếu phi tiếu.
“Tốt lắm, chúng ta cũng trở về đi.” Nhược Khả Phi khép lại quyển sách, đứng dậy.
“Ân, hảo.” Hiên Viên Cô Vân nắm tay Nhược Khả Phi không muốn buông ra.
Hai người nắm tay, chậm rãi đi xuống lầu. Lầu hai là ghế lô, đại đường tách ra làm những tiểu gian ( gian phòng nhỏ), cũng coi như tĩnh mịch. Hai người xuống lầu, lại hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Tuy rằng không thể bốn phía nhìn xem, nhưng ánh mắt mọi người chăm chú qua khe hở đánh giá Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi cảm giác được rất nhiều ánh mắt soi mói nàng, nhưng Khả Phi ko thèm để ý, chỉ thản nhiên cười đi bên cạnh Hiên Viên Cô Vân.
Đợi hai người biến mất ở cửa lớn, mọi người mới nhỏ thanh nghị luận. Dù sao đều là người có chút thân phận địa vị, âm thanh đều nhỏ chỉ để người ngồi cạnh nghe.
“Tiểu cô nương kia nghe đồn chính là Thất dạ sủng cơ của Cửu vương gia? Thoạt nhìn rất nhỏ nha.”
“Vương gia dường như rất sủng nàng, ngươi xem, vẫn nắm tay không có buông ra.”
“Cũng nghe đâu, điếm này cũng là nàng nói một câu muốn ăn lẩu lúc nào thì ăn lúc đó nên Vương gia lập tức cho mở điếm này.”
“Nghe nói lầu hai có cái ghế lô là chỉ vì nàng mà mở ra đấy. Những người khác ai tới cũng không tiếp đãi .”
“Oaaa! Thật sự a?”
“Thiên chân vạn xác.” …
Nhược Khả Phi như không có nghe đến mấy cái lời đồn đại này, đã muốn cùng Hiên Viên Cô Vân lên xe ngựa.
Nhấc lên rèm cửa sổ, Nhược Khả Phi nhìn bên ngoài trắng xoá một màu, nở nụ cười. Thật xinh đẹp, thực thuần khiết.
“Cười cái gì vậy?” Hiên Viên Cô Vân tò mò nhìn Nhược Khả Phi mỉm cười, cũng theo Nhược Khả Phi ánh mắt nhìn ra bên ngoài, lại chỉ nhìn đến ven đường treo đầy tuyết đại thụ. Không có gì đẹp mắt a? Vì sao nàng muốn cười?
Nhược Khả Phi không đáp lời, vẫn như cũ nhìn bên ngoài.
“Rốt cuộc đang cười cái gì a?” Hiên Viên Cô Vân không thuận theo, đem toàn bộ thân mình dựa vào người Khả Phi.
“Rất nặng.” Nhược Khả Phi thôi đẩy, nhưng không có thôi động.
“Buổi tối, vào lúc đó… Nàng chưa từng nói qua ta nặng?” Hiên Viên Cô Vân cười xấu xa toát ra câu. ( ui, anh ko ngượng ak\
Câu chọc làm Nhược Khả Phi dở khóc dở cười. Lời này là một đứa nhỏ mười lăm tuổi nói ra sao, thật đúng là quái dị. Có chút ái muội, lại có chút ấm áp, còn có chút gì nữa đây…
“A, tuyết rơi.” Nhược Khả Phi nhìn ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi lả tả, bắt đầu từng mảnh nhỏ, mảnh nhỏ. Tiếp theo càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều.
“Thật đẹp.” Nhược Khả Phi thì thào nói.
“Nàng cũng rất xinh đẹp.” Hiên Viên Cô Vân thật tình nói.
Nhược Khả Phi không phản bác, nàng biết, hắn nói thật tâm.
Xe ngựa ở trên đường, chậm rãi chạy .
Trong xe, Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Hiên Viên cô Vân, nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, nhớ về trước đây.
Trước đây, chính nàng lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, lòng tràn đầy vui mừng. Đem tuyết xếp thành hình người, cao hứng phấn chấn tìm đến mẫu thân, cho nàng xem. Mẫu thân mỉm cười vuốt ve đầu nàng, khen ngợi nàng làm rất đẹp. Đột nhiên đôi chân to mãnh lực đá đến, đá mẫu thân nàng ngã lăn, còn đá ngã lăn đôi người tuyết của nàng. Phụ thân cuồng nộ, âm thanh lạnh băng gào thét: Nhược gia không cần phế vật!
Khi đó, phụ thân mắng phế vật rốt cuộc là mắng mẫu thân hay là mắng đôi người tuyết của nàng đây?
Không rõ ràng lắm, cũng không nguyện nhớ lại.
Cuộn mình, đem thân mình chôn sâu vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân.
Trở lại vương phủ, Hiên Viên Cô Vân ôm Nhược Khả Phi xuống xe. Lập tức có hạ nhân tiến đến đem ô che tuyết cho 2 người vào Vương phủ. Tới Vương phủ, mùi hoa mai bay tới.
Trong vườn mai vàng đang ở nở rộ.
“Thực thơm.” Nhược Khả Phi nhìn hoa mai vàng, nở nụ cười.
“Đến đây.” Hiên Viên Cô Vân lôi kéo tay Nhược Khả Phi, đi tới vườn mai vàng. Hạ nhân miễn cưỡng không ngừng theo phía sau. Điểm mũi chân, không cho một chút tuyết rơi ở trên người hai người.
Hiên Viên Cô Vân thật cẩn thận hái xuống một cành mai, đưa cho Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi nhìn càng mai xinh đẹp, nhìn lại vẻ mặt mỉm cười của Hiên Viên Cô Vân, nở nụ cười. Kéo qua tay hắn, hai người hướng vào trong phòng.
Vào phòng, Nhược Khả Phi cầm trong tay hoa mai đi đến bên cạnh nha hoàn: “Tìm một bình hoa cho ta.”
“Dạ, phu nhân.” Nha hoàn cung kính lĩnh mệnh mà đi.
Hiên Viên Cô Vân kéo qua Nhược Khả Phi, hai người ngồi xuống lò sưởi.
” Hai ngày nữa ta sẽ đi Hoa thành, cùng ta đi ko?” Hiên Viên Cô Vân hi vọng hỏi.
“Vậy ngươi muốn ta đi cùng sao?” Nhược Khả Phi không đáp, hỏi lại.
“Muốn, nhưng sợ nàng mệt, sợ nàng lạnh .” Hiên Viên Cô Vân trả lời ánh mắt trong trẻo cầu xin, nhưng lại ko đành lòng.
“Đi mấy ngày?” Nhược Khả Phi mở miệng.
Hiên Viên Cô Vân nhất thời nở nụ cười, hắn biết, Nhược Khả Phi nguyện đi cùng hắn.
“Bốn ngày, có thể lưu lại hai ngày.”
“Ân, hảo.” Nhược Khả Phi bưng trà nóng, lên uống.
“Ta cũng muốn uống.” Hiên Viên Cô Vân nỏi giọng.
“Hoa thành là nơi nào?” Nhược Khả Phi đưa tay lấy trà nóng đút cho Hiên Viên Cô Vân, không chút để ý, hỏi.
“Nơi đó rất giàu hương liệu.” Hiên Viên Cô Vân vừa lòng uống trà nóng, hồi đáp.
Hương liệu? Nhược Khả Phi trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại thắc mắc. Hứa thành rất giàu dược liệu, mà còn Hoa thành rất nhiều hương liệu. Hoàng đế đem này hai tòa thành phong cho Hiên Viên Cô Vân, là có ý gì? Còn một tòa thành nữa có gì đây? Gương mặt trắng bạch dần dần sáng lên đến.
Có lẽ, sự việc ko giống nàng tưởng tượng, chính nàng tiêu phí thời gian.
Hôm nay muốn rời khỏi nhà, trước hết phải chuẩn bị.
Nhược Khả Phi vừa lòng chỗ này đã lâu, ở giữa ngã tư đường phồn hoa. Chung quanh là trà lâu cùng tửu lâu. Nếu không mua thì đúng là phí.
Khi quán lẩu được khai trương, Trương đại nhân cố ý mời vũ sư tốt nhất thành đến ăn mừng. Rất nhiều quan to, quý nhân đều tới cổ động, dù sao đây cũng là Cửu Vương gia khai điểm. Mỹ quan trang hoàng, hào phóng làm cho ai nấy đều lóa mắt, vốn là do Cửu Vương gia mở mà đến nhưng lại bị loại đồ ăn lạ kì này chinh phục.
Nhược Khả Phi cùng Hiên Viên Cô Vân lẳng lặng ngồi ở lầu ba trong phòng. Nhược Khả Phi im lặng ngồi trên đùi Hiên Viên Cô Vân, Hiên Viên Cô Vân không chút để ý, ngồi xem sổ sách, càng xem càng kinh ngạc.
Chậm rãi khép quyển sách lại, tựa đầu chôn ở ngực Nhược Khả Phi ngửi hương thơm trên người nàng, lẩm bẩm nói: “Nàng làm như thế nào?”
“Cái gì làm như thế nào?” Nhược Khả Phi quay đầu, tưởng tránh được Hiên Viên Cô Vân quấy rầy, nhưng hắn lại tựa đầu càng sâu, Nhược Khả Phi bất mãn đưa tay đẩy đầu của hắn ra, “Ngươi là con chó nhỏ à?, nghe thấy ko là cái gì?”
“Bởi vì trên người nàng thơm quá a.” Hiên Viên Cô Vân cười nhẹ .
Nhược Khả Phi cũng tùy tiện lật qua quyển sách, khóe miệng lộ ra tựa tiếu phi tiếu.
“Tốt lắm, chúng ta cũng trở về đi.” Nhược Khả Phi khép lại quyển sách, đứng dậy.
“Ân, hảo.” Hiên Viên Cô Vân nắm tay Nhược Khả Phi không muốn buông ra.
Hai người nắm tay, chậm rãi đi xuống lầu. Lầu hai là ghế lô, đại đường tách ra làm những tiểu gian ( gian phòng nhỏ), cũng coi như tĩnh mịch. Hai người xuống lầu, lại hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Tuy rằng không thể bốn phía nhìn xem, nhưng ánh mắt mọi người chăm chú qua khe hở đánh giá Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi cảm giác được rất nhiều ánh mắt soi mói nàng, nhưng Khả Phi ko thèm để ý, chỉ thản nhiên cười đi bên cạnh Hiên Viên Cô Vân.
Đợi hai người biến mất ở cửa lớn, mọi người mới nhỏ thanh nghị luận. Dù sao đều là người có chút thân phận địa vị, âm thanh đều nhỏ chỉ để người ngồi cạnh nghe.
“Tiểu cô nương kia nghe đồn chính là Thất dạ sủng cơ của Cửu vương gia? Thoạt nhìn rất nhỏ nha.”
“Vương gia dường như rất sủng nàng, ngươi xem, vẫn nắm tay không có buông ra.”
“Cũng nghe đâu, điếm này cũng là nàng nói một câu muốn ăn lẩu lúc nào thì ăn lúc đó nên Vương gia lập tức cho mở điếm này.”
“Nghe nói lầu hai có cái ghế lô là chỉ vì nàng mà mở ra đấy. Những người khác ai tới cũng không tiếp đãi .”
“Oaaa! Thật sự a?”
“Thiên chân vạn xác.” …
Nhược Khả Phi như không có nghe đến mấy cái lời đồn đại này, đã muốn cùng Hiên Viên Cô Vân lên xe ngựa.
Nhấc lên rèm cửa sổ, Nhược Khả Phi nhìn bên ngoài trắng xoá một màu, nở nụ cười. Thật xinh đẹp, thực thuần khiết.
“Cười cái gì vậy?” Hiên Viên Cô Vân tò mò nhìn Nhược Khả Phi mỉm cười, cũng theo Nhược Khả Phi ánh mắt nhìn ra bên ngoài, lại chỉ nhìn đến ven đường treo đầy tuyết đại thụ. Không có gì đẹp mắt a? Vì sao nàng muốn cười?
Nhược Khả Phi không đáp lời, vẫn như cũ nhìn bên ngoài.
“Rốt cuộc đang cười cái gì a?” Hiên Viên Cô Vân không thuận theo, đem toàn bộ thân mình dựa vào người Khả Phi.
“Rất nặng.” Nhược Khả Phi thôi đẩy, nhưng không có thôi động.
“Buổi tối, vào lúc đó… Nàng chưa từng nói qua ta nặng?” Hiên Viên Cô Vân cười xấu xa toát ra câu. ( ui, anh ko ngượng ak\
Câu chọc làm Nhược Khả Phi dở khóc dở cười. Lời này là một đứa nhỏ mười lăm tuổi nói ra sao, thật đúng là quái dị. Có chút ái muội, lại có chút ấm áp, còn có chút gì nữa đây…
“A, tuyết rơi.” Nhược Khả Phi nhìn ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi lả tả, bắt đầu từng mảnh nhỏ, mảnh nhỏ. Tiếp theo càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều.
“Thật đẹp.” Nhược Khả Phi thì thào nói.
“Nàng cũng rất xinh đẹp.” Hiên Viên Cô Vân thật tình nói.
Nhược Khả Phi không phản bác, nàng biết, hắn nói thật tâm.
Xe ngựa ở trên đường, chậm rãi chạy .
Trong xe, Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Hiên Viên cô Vân, nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, nhớ về trước đây.
Trước đây, chính nàng lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, lòng tràn đầy vui mừng. Đem tuyết xếp thành hình người, cao hứng phấn chấn tìm đến mẫu thân, cho nàng xem. Mẫu thân mỉm cười vuốt ve đầu nàng, khen ngợi nàng làm rất đẹp. Đột nhiên đôi chân to mãnh lực đá đến, đá mẫu thân nàng ngã lăn, còn đá ngã lăn đôi người tuyết của nàng. Phụ thân cuồng nộ, âm thanh lạnh băng gào thét: Nhược gia không cần phế vật!
Khi đó, phụ thân mắng phế vật rốt cuộc là mắng mẫu thân hay là mắng đôi người tuyết của nàng đây?
Không rõ ràng lắm, cũng không nguyện nhớ lại.
Cuộn mình, đem thân mình chôn sâu vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân.
Trở lại vương phủ, Hiên Viên Cô Vân ôm Nhược Khả Phi xuống xe. Lập tức có hạ nhân tiến đến đem ô che tuyết cho 2 người vào Vương phủ. Tới Vương phủ, mùi hoa mai bay tới.
Trong vườn mai vàng đang ở nở rộ.
“Thực thơm.” Nhược Khả Phi nhìn hoa mai vàng, nở nụ cười.
“Đến đây.” Hiên Viên Cô Vân lôi kéo tay Nhược Khả Phi, đi tới vườn mai vàng. Hạ nhân miễn cưỡng không ngừng theo phía sau. Điểm mũi chân, không cho một chút tuyết rơi ở trên người hai người.
Hiên Viên Cô Vân thật cẩn thận hái xuống một cành mai, đưa cho Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi nhìn càng mai xinh đẹp, nhìn lại vẻ mặt mỉm cười của Hiên Viên Cô Vân, nở nụ cười. Kéo qua tay hắn, hai người hướng vào trong phòng.
Vào phòng, Nhược Khả Phi cầm trong tay hoa mai đi đến bên cạnh nha hoàn: “Tìm một bình hoa cho ta.”
“Dạ, phu nhân.” Nha hoàn cung kính lĩnh mệnh mà đi.
Hiên Viên Cô Vân kéo qua Nhược Khả Phi, hai người ngồi xuống lò sưởi.
” Hai ngày nữa ta sẽ đi Hoa thành, cùng ta đi ko?” Hiên Viên Cô Vân hi vọng hỏi.
“Vậy ngươi muốn ta đi cùng sao?” Nhược Khả Phi không đáp, hỏi lại.
“Muốn, nhưng sợ nàng mệt, sợ nàng lạnh .” Hiên Viên Cô Vân trả lời ánh mắt trong trẻo cầu xin, nhưng lại ko đành lòng.
“Đi mấy ngày?” Nhược Khả Phi mở miệng.
Hiên Viên Cô Vân nhất thời nở nụ cười, hắn biết, Nhược Khả Phi nguyện đi cùng hắn.
“Bốn ngày, có thể lưu lại hai ngày.”
“Ân, hảo.” Nhược Khả Phi bưng trà nóng, lên uống.
“Ta cũng muốn uống.” Hiên Viên Cô Vân nỏi giọng.
“Hoa thành là nơi nào?” Nhược Khả Phi đưa tay lấy trà nóng đút cho Hiên Viên Cô Vân, không chút để ý, hỏi.
“Nơi đó rất giàu hương liệu.” Hiên Viên Cô Vân vừa lòng uống trà nóng, hồi đáp.
Hương liệu? Nhược Khả Phi trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại thắc mắc. Hứa thành rất giàu dược liệu, mà còn Hoa thành rất nhiều hương liệu. Hoàng đế đem này hai tòa thành phong cho Hiên Viên Cô Vân, là có ý gì? Còn một tòa thành nữa có gì đây? Gương mặt trắng bạch dần dần sáng lên đến.
Có lẽ, sự việc ko giống nàng tưởng tượng, chính nàng tiêu phí thời gian.
Hôm nay muốn rời khỏi nhà, trước hết phải chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.