Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Chương 129
Ánh Huỳnh Quang Tím
05/09/2023
"Chờ một chút, Phó Luân"
Bạch Kiêu thấy môi Phó Luân sắp dán lên cô gái anh lên tiếng ngăn lại.
"Phương pháp của cậu sai rồi, như vậy không cứu được cô ấy".
Phó Luân cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, ngữ khí cũng có chút hùng hổ dọa người, "Sai chỗ nào rồi?"
"Để tôi làm cho cậu xem"
Bạch Kiêu quỳ trên mặt đất, hết sức chăm chú kiểm tra tình trạng hô hấp của Ngôn Lạc Hi, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, dùng ngón cái và ngón trỏ siết chặt mũi cô.
Anh hít sâu một hơi, hoàn toàn che miệng Ngôn Lạc Hi lại, dùng tốc độ hai giây liên tục thổi hai hơi, thổi khí xong, phát hiện lồng ngực cô chậm rãi bắt đầu phập phồng.
Phó Luân nhìn môi Bạch Kiêu đặt trên miệng Ngôn Lạc Hi, trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị, tư vị gì cũng có, biết rõ chỉ đang cứu người nhưng lại thành loại cảm giác hoang đường cho rằng bọn họ đang hôn môi.
Bạch Kiêu vươn ngón tay đặt ở chỗ tĩnh mạch cổ Ngôn Lạc Hi chảy qua, mạch cô đập vô cùng yếu ớt, anh ngẩng đầu nói với Phó Luân đang sững sờ: "Dựa theo cách vừa rồi của tôi, cứ cách năm giây thổi hơi cho cô ấy"
Phó Luân lòng nóng như lửa đốt, thấy Ngôn Lạc Hi không có dấu hiệu tỉnh lại không chút suy nghĩ liền học theo phương thức của Bạch Kiêu, ngón tay thon dài bóp chặt mũi của cô, tay kia nhẹ nhàng đỡ cằm của cô, mắt nhắm lại cúi đầu.
"Phốc "một tiếng.
Ngôn Lạc Hi phun ra một ngụm nước, cả người mơ màng tỉnh lại.
Mà mới vừa cúi người, Phó Luân bị phun một mặt đầy nước, cả người đều có chút dại ra nhìn, trong lòng có một vạn dấu *** chạy như điên mà qua.
"Khụ khụ khụ. "Ngôn Lạc Hi ho dữ dội.
Bạch Kiêu vội vàng đỡ cô dậy, khóe mắt thoáng nhìn Phó Luân đã cứng đờ, anh có chút buồn cười, vỗ nhẹ lưng Ngôn Lạc Hi, ôn nhu nói:"Cô bị đuối nước, thấy đỡ hơn chưa?"
Ngôn Lạc Hi nhìn bốn phía, thấy hơn phân nửa nhân viên trên thuyền cứu hộ đều nhìn chằm chằm cô, cô xấu hổ xoa xoa mũi, bỗng nhiên nhíu mày, "Mũi đau quá đi"
Bạch Kiêu nhìn cái mũi đỏ bừng của cô, nhịn không được cười một tiếng, dặn nhân viên công tác lấy khăn mặt đến.
Nhân viên nhanh chóng lấy khăn ra, Bạch Kiêu nhận lấy khoác lên người cô, nhìn sắc mặt cô dần dần khôi phục hồng nhuận, anh thoáng yên tâm, nhận lấy nước ấm nhân viên công tác đưa tới.
Súc miệng, vừa rồi uống nhiều hồ nước như vậy, trong miệng sẽ không thoải mái.
Trong miệng quả thật có cổ hồ nước tanh mặn, cô súc miệng, lại đem còn dư lại hơn nửa chén nước uống xong, lúc này mới cảm giác cả người đều sống lại.
Ánh mắt thoáng nhìn Phó Luân quỳ một gối bên cạnh, cằm của anh ta còn đang nhỏ nước, nhớ tới vừa rồi lúc tỉnh lại, anh ta hô hấp cho cô, trong lòng có chút không tự nhiên, "Phó Luân, cám ơn anh cứu em"
Phó Luân nhìn cô chân thành nói lời cảm ơn, anh ta mở miệng, là câm điếc ăn hoàng liên có không nói lên lời đứng dậy, buồn bực xuống thuyền cứu sinh, chống bè trúc trượt lên bờ.
Ngôn Lạc Hi sững sờ nhìn bóng lưng Phó Luân, hỏi Bạch Kiêu, "Anh ấy bị sao vậy?
"Chắc đang ngại" Bạch Kiêu cười nhạt, mọi người đều là đàn ông, ánh mắt Phó Luân nhìn Ngôn Lạc Hi cực nóng mà mập mờ, còn tràn ngập địch ý đối với tất cả người khác phái tiếp cận, sao có thể không nhận ra tâm tư này.
Nếu đương sự không vạch trần, anh tự nhiên cũng không nhiều lời, càng không nói ra vừa rồi là anh cứu người, dù sao Phó Luân vốn cũng muốn cứu cô ấy!
Cả người Ngôn Lạc Hi ướt sũng, lúc này gió thổi qua, toàn thân đều lạnh phát run.
Nhận thấy cô lạnh, Bạch Kiêu đỡ cô dậy, sau đó cởi áo khoác thể thao khoác lên vai cô, "Chúng ta về bờ trước, thay quần áo ướt"
Bạch Kiêu đỡ cô vào khoang thuyền, Lê Trang Trang đang bị mấy nhân viên công tác vây quanh hỏi han ân cần, thấy cô đi vào, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vui mừng nói: "Lạc Hi, cô không sao là tốt rồi, thật ngại quá, vừa rồi ở trên bè trúc tôi không đứng vững, nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi thật sự khó thoát tội."
Ngôn Lạc Hi thản nhiên nhìn bộ dáng quan tâm giả mù sa mưa của cô ta, trong lòng cười lạnh.
Vừa rồi ở trên bè trúc, cô ta có phải cố ý đẩy cô xuống nước hay không thì không biết, khi cả hai đồng thời rơi xuống hồ, rõ ràng
cảm giác được bị đạp một cước trên lưng, làm cô bị chìm xuống đáy hồ.
Người phụ nữ đạo đức giả, tâm thật sự như rắn rết. Ngàn vạn lần không nghĩ tới, cô ta quả thật muốn mạng này của cô.
"Người ta thường nói đại nạn không chết tất có hậu phúc, tôi nghĩ ông trời sẽ ban phúc cho tôi"
Ngôn Lạc Hi mỉm cười nói, mặt mày cong cong rất ngọt ngào, làm người ta nhìn không thấu suy nghĩ thật sự.
Lê Trang Trang híp mắt, vừa rồi ở trong hồ quả thật thừa dịp hỗn loạn mà đạp cô một cước.
Cũng không phải là muốn mạng cô, bất quá cho cô bài học dám tranh giành đàn ông của người khác thì nên chuẩn bị tâm lý bị cô ta chơi chết!
Bạch Kiêu đỡ Ngôn Lạc Hi ngồi xuống ghế, luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chỗ kỳ lạ nhưng không thể nói là chỗ nào, anh nói: "Lê tiểu thư không sao chứ?"
Lê Trang Trang nhe răng cười, "Tôi không sao, xin lỗi, vì tôi, hôm nay chỉ sợ không thể thu hình bình thường"
Bạch Kiêu nhìn Ngôn Lạc Hi, "Không sao, giữ được mạng mới là may mắn"
Lê Trang Trang sắc mặt cứng đờ, luôn cảm thấy trong lời nói của anh ta hàm ý gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận như ngọc thần sắc cái gì cũng nhìn không ra.
Vừa rồi trên bè trúc, Bạch Kiêu có thể lập tức nhảy xuống nước cứu Ngôn Lạc Hi không phải là ngẫu nhiên, vị trí lúc đó rõ ràng nhìn thấy Lê Trang Trang cố ý đâm vào Ngôn Lạc Hi.
Lúc ấy anh cảm thấy Lê Trang Trang hơn thua vì muốn thắng trận có chút không từ thủ đoạn.
Nhưng lúc này nhìn lại, dường như cô ấy và Ngôn Lạc Hi có chút xích mích.
Thuyền cứu hộ cập bờ, Lý Gia Hòa mang theo nhân viên tổ tiết mục vây quanh, thấy Ngôn Lạc Hi được Bạch Kiêu đỡ lên bờ, vội vàng tiến lên kiểm tra tình huống của cô.
"Lạc Hi, sao rồi? Tôi gọi xe cứu thương đi bệnh viện kiểm tra, đừng để sinh bệnh"
Thời tiết tháng chín nóng bức chưa tiêu tan, nhưng hồ nước sáng sớm cũng lạnh thấu xương, anh ta dứt lời, Ngôn Lạc Hi liền hắt xì một cái, hai má đỏ đến có chút không bình thường.
Cố Thiển vội vàng xông tới đỡ cô, chạm vào nhiệt độ không bình thường trên người cô, khẽ hô một tiếng, "Nóng quá, chị Lạc Hi, chị sốt rồi"
"Chị không sao, chỉ là hơi chóng mặt..." Lời còn chưa nói xong, cô đã ngất đi, cả người ngã xuống đất.
Bạch Kiêu cách cô gần nhất, anh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, nhân viên y tế tiến lên, nâng Ngôn Lạc Hi lên xe cứu thương, Cố Thiển vội vàng leo lên xe đi cùng.
Lý Gia Hòa gấp đến độ đi đến xe cứu thương, nhưng bị Bạch Kiêu ngăn lại, ôn nhu nói: "Đạo diễn Lý, để tôi đi, tổ làm chương trình cần anh ở lại khắc phục hậu quả"
Bạch Kiêu thấy môi Phó Luân sắp dán lên cô gái anh lên tiếng ngăn lại.
"Phương pháp của cậu sai rồi, như vậy không cứu được cô ấy".
Phó Luân cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, ngữ khí cũng có chút hùng hổ dọa người, "Sai chỗ nào rồi?"
"Để tôi làm cho cậu xem"
Bạch Kiêu quỳ trên mặt đất, hết sức chăm chú kiểm tra tình trạng hô hấp của Ngôn Lạc Hi, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, dùng ngón cái và ngón trỏ siết chặt mũi cô.
Anh hít sâu một hơi, hoàn toàn che miệng Ngôn Lạc Hi lại, dùng tốc độ hai giây liên tục thổi hai hơi, thổi khí xong, phát hiện lồng ngực cô chậm rãi bắt đầu phập phồng.
Phó Luân nhìn môi Bạch Kiêu đặt trên miệng Ngôn Lạc Hi, trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị, tư vị gì cũng có, biết rõ chỉ đang cứu người nhưng lại thành loại cảm giác hoang đường cho rằng bọn họ đang hôn môi.
Bạch Kiêu vươn ngón tay đặt ở chỗ tĩnh mạch cổ Ngôn Lạc Hi chảy qua, mạch cô đập vô cùng yếu ớt, anh ngẩng đầu nói với Phó Luân đang sững sờ: "Dựa theo cách vừa rồi của tôi, cứ cách năm giây thổi hơi cho cô ấy"
Phó Luân lòng nóng như lửa đốt, thấy Ngôn Lạc Hi không có dấu hiệu tỉnh lại không chút suy nghĩ liền học theo phương thức của Bạch Kiêu, ngón tay thon dài bóp chặt mũi của cô, tay kia nhẹ nhàng đỡ cằm của cô, mắt nhắm lại cúi đầu.
"Phốc "một tiếng.
Ngôn Lạc Hi phun ra một ngụm nước, cả người mơ màng tỉnh lại.
Mà mới vừa cúi người, Phó Luân bị phun một mặt đầy nước, cả người đều có chút dại ra nhìn, trong lòng có một vạn dấu *** chạy như điên mà qua.
"Khụ khụ khụ. "Ngôn Lạc Hi ho dữ dội.
Bạch Kiêu vội vàng đỡ cô dậy, khóe mắt thoáng nhìn Phó Luân đã cứng đờ, anh có chút buồn cười, vỗ nhẹ lưng Ngôn Lạc Hi, ôn nhu nói:"Cô bị đuối nước, thấy đỡ hơn chưa?"
Ngôn Lạc Hi nhìn bốn phía, thấy hơn phân nửa nhân viên trên thuyền cứu hộ đều nhìn chằm chằm cô, cô xấu hổ xoa xoa mũi, bỗng nhiên nhíu mày, "Mũi đau quá đi"
Bạch Kiêu nhìn cái mũi đỏ bừng của cô, nhịn không được cười một tiếng, dặn nhân viên công tác lấy khăn mặt đến.
Nhân viên nhanh chóng lấy khăn ra, Bạch Kiêu nhận lấy khoác lên người cô, nhìn sắc mặt cô dần dần khôi phục hồng nhuận, anh thoáng yên tâm, nhận lấy nước ấm nhân viên công tác đưa tới.
Súc miệng, vừa rồi uống nhiều hồ nước như vậy, trong miệng sẽ không thoải mái.
Trong miệng quả thật có cổ hồ nước tanh mặn, cô súc miệng, lại đem còn dư lại hơn nửa chén nước uống xong, lúc này mới cảm giác cả người đều sống lại.
Ánh mắt thoáng nhìn Phó Luân quỳ một gối bên cạnh, cằm của anh ta còn đang nhỏ nước, nhớ tới vừa rồi lúc tỉnh lại, anh ta hô hấp cho cô, trong lòng có chút không tự nhiên, "Phó Luân, cám ơn anh cứu em"
Phó Luân nhìn cô chân thành nói lời cảm ơn, anh ta mở miệng, là câm điếc ăn hoàng liên có không nói lên lời đứng dậy, buồn bực xuống thuyền cứu sinh, chống bè trúc trượt lên bờ.
Ngôn Lạc Hi sững sờ nhìn bóng lưng Phó Luân, hỏi Bạch Kiêu, "Anh ấy bị sao vậy?
"Chắc đang ngại" Bạch Kiêu cười nhạt, mọi người đều là đàn ông, ánh mắt Phó Luân nhìn Ngôn Lạc Hi cực nóng mà mập mờ, còn tràn ngập địch ý đối với tất cả người khác phái tiếp cận, sao có thể không nhận ra tâm tư này.
Nếu đương sự không vạch trần, anh tự nhiên cũng không nhiều lời, càng không nói ra vừa rồi là anh cứu người, dù sao Phó Luân vốn cũng muốn cứu cô ấy!
Cả người Ngôn Lạc Hi ướt sũng, lúc này gió thổi qua, toàn thân đều lạnh phát run.
Nhận thấy cô lạnh, Bạch Kiêu đỡ cô dậy, sau đó cởi áo khoác thể thao khoác lên vai cô, "Chúng ta về bờ trước, thay quần áo ướt"
Bạch Kiêu đỡ cô vào khoang thuyền, Lê Trang Trang đang bị mấy nhân viên công tác vây quanh hỏi han ân cần, thấy cô đi vào, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vui mừng nói: "Lạc Hi, cô không sao là tốt rồi, thật ngại quá, vừa rồi ở trên bè trúc tôi không đứng vững, nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi thật sự khó thoát tội."
Ngôn Lạc Hi thản nhiên nhìn bộ dáng quan tâm giả mù sa mưa của cô ta, trong lòng cười lạnh.
Vừa rồi ở trên bè trúc, cô ta có phải cố ý đẩy cô xuống nước hay không thì không biết, khi cả hai đồng thời rơi xuống hồ, rõ ràng
cảm giác được bị đạp một cước trên lưng, làm cô bị chìm xuống đáy hồ.
Người phụ nữ đạo đức giả, tâm thật sự như rắn rết. Ngàn vạn lần không nghĩ tới, cô ta quả thật muốn mạng này của cô.
"Người ta thường nói đại nạn không chết tất có hậu phúc, tôi nghĩ ông trời sẽ ban phúc cho tôi"
Ngôn Lạc Hi mỉm cười nói, mặt mày cong cong rất ngọt ngào, làm người ta nhìn không thấu suy nghĩ thật sự.
Lê Trang Trang híp mắt, vừa rồi ở trong hồ quả thật thừa dịp hỗn loạn mà đạp cô một cước.
Cũng không phải là muốn mạng cô, bất quá cho cô bài học dám tranh giành đàn ông của người khác thì nên chuẩn bị tâm lý bị cô ta chơi chết!
Bạch Kiêu đỡ Ngôn Lạc Hi ngồi xuống ghế, luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chỗ kỳ lạ nhưng không thể nói là chỗ nào, anh nói: "Lê tiểu thư không sao chứ?"
Lê Trang Trang nhe răng cười, "Tôi không sao, xin lỗi, vì tôi, hôm nay chỉ sợ không thể thu hình bình thường"
Bạch Kiêu nhìn Ngôn Lạc Hi, "Không sao, giữ được mạng mới là may mắn"
Lê Trang Trang sắc mặt cứng đờ, luôn cảm thấy trong lời nói của anh ta hàm ý gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận như ngọc thần sắc cái gì cũng nhìn không ra.
Vừa rồi trên bè trúc, Bạch Kiêu có thể lập tức nhảy xuống nước cứu Ngôn Lạc Hi không phải là ngẫu nhiên, vị trí lúc đó rõ ràng nhìn thấy Lê Trang Trang cố ý đâm vào Ngôn Lạc Hi.
Lúc ấy anh cảm thấy Lê Trang Trang hơn thua vì muốn thắng trận có chút không từ thủ đoạn.
Nhưng lúc này nhìn lại, dường như cô ấy và Ngôn Lạc Hi có chút xích mích.
Thuyền cứu hộ cập bờ, Lý Gia Hòa mang theo nhân viên tổ tiết mục vây quanh, thấy Ngôn Lạc Hi được Bạch Kiêu đỡ lên bờ, vội vàng tiến lên kiểm tra tình huống của cô.
"Lạc Hi, sao rồi? Tôi gọi xe cứu thương đi bệnh viện kiểm tra, đừng để sinh bệnh"
Thời tiết tháng chín nóng bức chưa tiêu tan, nhưng hồ nước sáng sớm cũng lạnh thấu xương, anh ta dứt lời, Ngôn Lạc Hi liền hắt xì một cái, hai má đỏ đến có chút không bình thường.
Cố Thiển vội vàng xông tới đỡ cô, chạm vào nhiệt độ không bình thường trên người cô, khẽ hô một tiếng, "Nóng quá, chị Lạc Hi, chị sốt rồi"
"Chị không sao, chỉ là hơi chóng mặt..." Lời còn chưa nói xong, cô đã ngất đi, cả người ngã xuống đất.
Bạch Kiêu cách cô gần nhất, anh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, nhân viên y tế tiến lên, nâng Ngôn Lạc Hi lên xe cứu thương, Cố Thiển vội vàng leo lên xe đi cùng.
Lý Gia Hòa gấp đến độ đi đến xe cứu thương, nhưng bị Bạch Kiêu ngăn lại, ôn nhu nói: "Đạo diễn Lý, để tôi đi, tổ làm chương trình cần anh ở lại khắc phục hậu quả"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.