Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Chương 190
Ánh Huỳnh Quang Tím
12/09/2023
Nhưng tại sao? Trong lòng cô lại chua xót và tràn đầy uỷ khuất. Cô nhắm mắt lại đẩy lùi sương mù dưới đáy mắt, trong lòng âm thầm nhắc nhở, không muốn tổn thương thì đừng động tâm.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ, Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn lại, Chu Bắc ôm văn kiện từ cửa lớn đi vào, nhìn thấy cô ăn ở phòng ăn liền kính cần gật đầu.
"Phu nhân, đây là văn kiện Thất gia đang cần, phiền cô giúp tôi mang lên cho anh ấy, kỳ thật tôi không có thời gian, còn phải gấp đến sân bay đón khách hàng"
Ngôn Lạc Hi sững sờ nhìn cậu ta, còn chưa kịp nói chuyện, Chu Bắc đã đem văn kiện đặt ở trên bàn vội vàng xoay chạy đi mất.
Ngôn Lạc Hi: "......"
Tiếng động cơ ngoài cửa dần xa, Ngôn Lạc Hi nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn ngẩn người, cô hiện tại tránh Lệ Dạ Kỳ tránh còn không kịp, Chu Bắc này nhất định là cố ý để cô đem văn kiện lên.
Dưới phòng khách chỉ có một mình Ngôn Lạc Hi, dì Đông đang dọn dẹp phòng bếp bảo cô về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này cô cảm thấy như tự đào mộ chôn mình, cô mang chén để vào bồn, nhìn xấp vặn kiện đặt trên bàn trà phòng khách, cô mím môi, không tình nguyện ôm lấy, xoay người lên lầu.
Đi tới bên ngoài phòng làm việc, chậm chạp không có giơ tay gõ cửa, ý thức được chính mình khả năng đã động tình làm sao cũng không chịu nổi, một bên thì hôn cô, bên kia lại đi yêu người khác.
Hạ mắt, nhìn tài liệu đánh dấu khẩn cấp, cô thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, giơ tay gõ cửa.
Sau ba tiếng, bên trong không có bất kỳ âm thanh nào, cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng làm việc, khói sương lượn lờ, cô bị sặc ho khan vài tiếng, lấy tay quạt một cái trên chóp mũi, lông mày nhíu chặt.
Có phải phổi anh trở thành cái ống khói rồi không?
Chậm rãi bước tiếp, cô nhìn thấy người đàn ông tựa lưng vào ghế đang ngủ.
Lòng cảnh giác của Lệ Dạ Kỳ đặc biệt cao, lúc bọn họ ngủ, cô động đậy một chút anh liền tỉnh giấc. Nhưng lúc này cô đang đứng ở trước mặt, anh lại không dấu vết sẽ tỉnh.
Cô thu hồi ánh mắt, nhắc nhở mình không nên xen vào việc của người khác, đem tài liệu đặt ở trên bàn làm việc.
Cô mới vừa xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, khóe mắt liếc đến trên bàn làm việc, không thể khống chế được mà quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên hai tấm ảnh đặt ở đó.
Đều là một người trong cả hai bức ảnh.
Tấm thứ nhất đã ố vàng theo năm tháng
nhưng được bảo quản rất kĩ, ngũ quan cô gái trong ảnh ngây ngô non nớt chưa hoàn toàn trưởng thành.
Tấm thứ hai ảnh không xa lạ, là người phụ nữ vừa gặp hai ngày trước, Phó Du Nhiên xinh đẹp động lòng người.
Hai tấm ảnh đặt cùng nơi, Lệ Du Nhiên thời thiếu nữ và lúc trưởng thành. Anh ở trong phòng làm việc, là đang nhớ cô ấy sao?
Trái tim Ngôn Lạc Hi dâng trào dữ dội, sắc mặt cô phút chốc tái mét như tờ giấy.
Đột nhiên, người đàn ông cử động, cô vội vàng nắm lấy cạnh bàn, lại không cẩn thận đụng trúng đồ trang trí ở đó, phát ra tiếng động. Nhìn thấy người đàn ông nhíu mày, cô vô thức xoay người hốt hoảng chạy khỏi phòng làm việc.
Sợ anh tỉnh lại, nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô, biết cô đã động tình mà cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Lao nhanh tới phòng ngủ, Ngôn Lạc Hi ngã nhào trên giường lớn, nước mắt không thể kìm nén tràn đầy hốc mắt, trái tim đau đớn tột cùng.
Đừng khóc! Không được khóc! Ngôn Lạc Hi tại sao phải khổ sở như vậy?
Bất quá hôn nhân này chỉ để anh ngủ với cô một cách hợp pháp, từ đầu đã không có tình yêu, hà khắc gì không quản được tâm tư mà yêu anh như vậy?
Bây giờ hay rồi, người yêu cũ của anh trở về, cô mất hết tất cả.
Qua hôm sau.
Ngôn Lạc Hi mặc áo phông chữ cái màu đen, khoác chiếc vest hoa văn phối cùng chân váy dài đến gối, chân đi cao gót mười phân khí chất, trang điểm tỉ mỉ che giấu đi vẻ hốc hác của mình, vô tình trở nên lạnh lùng càng thêm xinh đẹp.
Cô không chớp mắt đi vào phòng ăn, không nhìn đến ánh mắt sáng quắc của người đàn ông, ngồi xuống đối diện anh.
"Dì Đông, phiền dì chuẩn bị giúp con phần sandwich và một ly trà sữa". Nói xong, cô cúi đầu lướt weibo.
Dưới mí mắt Lệ Dạ Kỳ bóng tối nặng nề, anh chăm chú nhìn cô, cảm thấy cô có gì đó khác thường.
Cẩn thận quan sát, mới phát hiện cô từ đầu đến chân, thậm chí là cả người tản ra khí chất đều thay đổi.
Đầu tiên chính là cách trang điểm, lúc trước cô không thích trang điểm cho dù tham gia đại tiệc cũng chỉ mang một màu nhẹ nhàng và thoa son môi.
Nhưng hôm nay, cô đặc biệt trang điểm một cách tỉ mỉ và sắc nét.
Lại đến trang phục, bình thường cô chỉ mặc áo thun quần jean giày trắng xinh xắn, hôm nay lại mặc váy dài tới gối, chân còn mang thêm cao gót tận mười phân khiến đôi chân dài ra càng thon gọn hút mắt.
Anh nheo mắt, cô hầu như không bao giờ mặc nó nữa kể từ khi anh ra quy định không được mặc quần đùi hay váy ngắn.
Bây giờ đã vào thu, cô muốn đem thân thể của mình chống đối anh sao?
"Đi thay váy đi"
Ngôn Lạc Hi nghe vậy, một tay chống nửa bên mặt, thản nhiên cười cười:"Sao phải thay, không phải rất đẹp sao?"
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày, anh khép tờ báo, lẳng lặng nhìn cô, không vui nói:"Không lộ tay thì lại lộ chân, đẹp chỗ nào? Em biết bây giờ bên ngoài nhiệt độ bao nhiêu không?"
Lúc anh nói chuyện, Ngôn Lạc Hi cúi đầu nghịch điện thoại di động, thái độ coi thường khiến trong lòng anh nổi giận.
Anh đứng dậy, lướt qua mặt bàn chộp lấy điện thoại cô, tức giận đến đỉnh đầu muốn bốc khói:"Lúc nói chuyện em coi điện thoại cái gì? Còn trên mặt em là cái quái gì, lập tức đi thay đồ rửa mặt cho anh"
Ngôn Lạc Hi dựa lưng vào ghế, hai tay giao nhau ở trước ngực, ánh mắt đạm mạc nhìn anh:"Lão đồ cổ, cái này là trang điểm màu khó, anh hiểu không?"
Lệ Dạ Kỳ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, có loại tiết tấu muốn bị cô chọc tức giận trái tim muốn nổ tung, anh thở hổn hển:"Hóa thành bộ dáng quỷ quái này, còn ăn mặc như vậy, em cố ý chọc tức anh phải không?"
"Em cũng không hóa cho anh xem, nếu anh nhìn không quen có thể bỏ em"
Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ, Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn lại, Chu Bắc ôm văn kiện từ cửa lớn đi vào, nhìn thấy cô ăn ở phòng ăn liền kính cần gật đầu.
"Phu nhân, đây là văn kiện Thất gia đang cần, phiền cô giúp tôi mang lên cho anh ấy, kỳ thật tôi không có thời gian, còn phải gấp đến sân bay đón khách hàng"
Ngôn Lạc Hi sững sờ nhìn cậu ta, còn chưa kịp nói chuyện, Chu Bắc đã đem văn kiện đặt ở trên bàn vội vàng xoay chạy đi mất.
Ngôn Lạc Hi: "......"
Tiếng động cơ ngoài cửa dần xa, Ngôn Lạc Hi nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn ngẩn người, cô hiện tại tránh Lệ Dạ Kỳ tránh còn không kịp, Chu Bắc này nhất định là cố ý để cô đem văn kiện lên.
Dưới phòng khách chỉ có một mình Ngôn Lạc Hi, dì Đông đang dọn dẹp phòng bếp bảo cô về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này cô cảm thấy như tự đào mộ chôn mình, cô mang chén để vào bồn, nhìn xấp vặn kiện đặt trên bàn trà phòng khách, cô mím môi, không tình nguyện ôm lấy, xoay người lên lầu.
Đi tới bên ngoài phòng làm việc, chậm chạp không có giơ tay gõ cửa, ý thức được chính mình khả năng đã động tình làm sao cũng không chịu nổi, một bên thì hôn cô, bên kia lại đi yêu người khác.
Hạ mắt, nhìn tài liệu đánh dấu khẩn cấp, cô thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, giơ tay gõ cửa.
Sau ba tiếng, bên trong không có bất kỳ âm thanh nào, cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng làm việc, khói sương lượn lờ, cô bị sặc ho khan vài tiếng, lấy tay quạt một cái trên chóp mũi, lông mày nhíu chặt.
Có phải phổi anh trở thành cái ống khói rồi không?
Chậm rãi bước tiếp, cô nhìn thấy người đàn ông tựa lưng vào ghế đang ngủ.
Lòng cảnh giác của Lệ Dạ Kỳ đặc biệt cao, lúc bọn họ ngủ, cô động đậy một chút anh liền tỉnh giấc. Nhưng lúc này cô đang đứng ở trước mặt, anh lại không dấu vết sẽ tỉnh.
Cô thu hồi ánh mắt, nhắc nhở mình không nên xen vào việc của người khác, đem tài liệu đặt ở trên bàn làm việc.
Cô mới vừa xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, khóe mắt liếc đến trên bàn làm việc, không thể khống chế được mà quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên hai tấm ảnh đặt ở đó.
Đều là một người trong cả hai bức ảnh.
Tấm thứ nhất đã ố vàng theo năm tháng
nhưng được bảo quản rất kĩ, ngũ quan cô gái trong ảnh ngây ngô non nớt chưa hoàn toàn trưởng thành.
Tấm thứ hai ảnh không xa lạ, là người phụ nữ vừa gặp hai ngày trước, Phó Du Nhiên xinh đẹp động lòng người.
Hai tấm ảnh đặt cùng nơi, Lệ Du Nhiên thời thiếu nữ và lúc trưởng thành. Anh ở trong phòng làm việc, là đang nhớ cô ấy sao?
Trái tim Ngôn Lạc Hi dâng trào dữ dội, sắc mặt cô phút chốc tái mét như tờ giấy.
Đột nhiên, người đàn ông cử động, cô vội vàng nắm lấy cạnh bàn, lại không cẩn thận đụng trúng đồ trang trí ở đó, phát ra tiếng động. Nhìn thấy người đàn ông nhíu mày, cô vô thức xoay người hốt hoảng chạy khỏi phòng làm việc.
Sợ anh tỉnh lại, nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô, biết cô đã động tình mà cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Lao nhanh tới phòng ngủ, Ngôn Lạc Hi ngã nhào trên giường lớn, nước mắt không thể kìm nén tràn đầy hốc mắt, trái tim đau đớn tột cùng.
Đừng khóc! Không được khóc! Ngôn Lạc Hi tại sao phải khổ sở như vậy?
Bất quá hôn nhân này chỉ để anh ngủ với cô một cách hợp pháp, từ đầu đã không có tình yêu, hà khắc gì không quản được tâm tư mà yêu anh như vậy?
Bây giờ hay rồi, người yêu cũ của anh trở về, cô mất hết tất cả.
Qua hôm sau.
Ngôn Lạc Hi mặc áo phông chữ cái màu đen, khoác chiếc vest hoa văn phối cùng chân váy dài đến gối, chân đi cao gót mười phân khí chất, trang điểm tỉ mỉ che giấu đi vẻ hốc hác của mình, vô tình trở nên lạnh lùng càng thêm xinh đẹp.
Cô không chớp mắt đi vào phòng ăn, không nhìn đến ánh mắt sáng quắc của người đàn ông, ngồi xuống đối diện anh.
"Dì Đông, phiền dì chuẩn bị giúp con phần sandwich và một ly trà sữa". Nói xong, cô cúi đầu lướt weibo.
Dưới mí mắt Lệ Dạ Kỳ bóng tối nặng nề, anh chăm chú nhìn cô, cảm thấy cô có gì đó khác thường.
Cẩn thận quan sát, mới phát hiện cô từ đầu đến chân, thậm chí là cả người tản ra khí chất đều thay đổi.
Đầu tiên chính là cách trang điểm, lúc trước cô không thích trang điểm cho dù tham gia đại tiệc cũng chỉ mang một màu nhẹ nhàng và thoa son môi.
Nhưng hôm nay, cô đặc biệt trang điểm một cách tỉ mỉ và sắc nét.
Lại đến trang phục, bình thường cô chỉ mặc áo thun quần jean giày trắng xinh xắn, hôm nay lại mặc váy dài tới gối, chân còn mang thêm cao gót tận mười phân khiến đôi chân dài ra càng thon gọn hút mắt.
Anh nheo mắt, cô hầu như không bao giờ mặc nó nữa kể từ khi anh ra quy định không được mặc quần đùi hay váy ngắn.
Bây giờ đã vào thu, cô muốn đem thân thể của mình chống đối anh sao?
"Đi thay váy đi"
Ngôn Lạc Hi nghe vậy, một tay chống nửa bên mặt, thản nhiên cười cười:"Sao phải thay, không phải rất đẹp sao?"
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày, anh khép tờ báo, lẳng lặng nhìn cô, không vui nói:"Không lộ tay thì lại lộ chân, đẹp chỗ nào? Em biết bây giờ bên ngoài nhiệt độ bao nhiêu không?"
Lúc anh nói chuyện, Ngôn Lạc Hi cúi đầu nghịch điện thoại di động, thái độ coi thường khiến trong lòng anh nổi giận.
Anh đứng dậy, lướt qua mặt bàn chộp lấy điện thoại cô, tức giận đến đỉnh đầu muốn bốc khói:"Lúc nói chuyện em coi điện thoại cái gì? Còn trên mặt em là cái quái gì, lập tức đi thay đồ rửa mặt cho anh"
Ngôn Lạc Hi dựa lưng vào ghế, hai tay giao nhau ở trước ngực, ánh mắt đạm mạc nhìn anh:"Lão đồ cổ, cái này là trang điểm màu khó, anh hiểu không?"
Lệ Dạ Kỳ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, có loại tiết tấu muốn bị cô chọc tức giận trái tim muốn nổ tung, anh thở hổn hển:"Hóa thành bộ dáng quỷ quái này, còn ăn mặc như vậy, em cố ý chọc tức anh phải không?"
"Em cũng không hóa cho anh xem, nếu anh nhìn không quen có thể bỏ em"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.