Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Chương 210
Ánh Huỳnh Quang Tím
16/09/2023
Phó Du Nhiên trìu mến ngọt ngào dường như muốn đem Lệ Dạ Kỳ hoà tan trong mắt.
Từ toilet trở về Ngôn Lạc Hi sững sờ tại chỗ, nhìn ánh mắt khiêu khích của Phó Du Nhiên, tay vô thức nhắm chặt, trong nháy mắt thật sự muốn xoay người bỏ chạy.
Nhưng hai chân như đinh đóng trên mặt đất, căn bản là không thể di chuyển nửa bước.
Đôi mắt đen nhánh của Lệ Dạ Kỳ không gợn sóng, giọng nói lạnh nhạt, "Cho nên?"
"Anh đồng ý chấp nhận em không?". Phó Du Nhiên trong mắt tràn đầy chờ mong, lần này trở về, là muốn lấy lại thứ thuộc về mình.
Vẻ mặt Lệ Dạ Kỳ lạnh nhạt, thờ ơ đốt tro thuốc lá, cay nghiệt nói: "Tôi không hề có hứng thú với nữ nhân dối trá đội mặt người khác, cũng không còn trẻ nữa không cần ở trước mặt tôi bày ra bộ dạng ngây thơ"
Phó Du Nhiên sắc mặt trắng bệch, trong mắt kinh ngạc nhìn anh, "Nhị ca....."
Lệ Dạ Kỳ đặt ly rượu xuống, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, "Hai chữ này phun ra từ miệng cô, thật khiến người ta ghê tởm"
Phó Du Nhiên mãnh liệt trừng to mắt, trong mắt lệ quang lóe ra, thật không ngờ, anh sẽ đối với cô cay nghiệt như thế.
Lệ Dạ Kỳ xoay người, thấy Ngôn Lạc Hi sắc mặt tái nhợt đứng tại chỗ, anh bước nhanh qua, giữ chặt cổ tay cô, kéo cô rời đi.
Ngôn Lạc Hi hoàn toàn không nghĩ tới, Lệ Dạ Kỳ độc mồm độc miệng cư nhiên lợi hại như vậy, nhìn bộ dáng Phó Du Nhiên lã chã muốn khóc, trong lòng vô cùng khoái chí.
Nhưng lại càng không nhìn rõ con người của Lệ Dạ Kỳ, anh vì cái gì chán ghét Phó Du Nhiên gọi anh là nhị ca như thế?
Trong xe, cảnh đêm thành phố lấp lánh ánh sáng.
Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn Lệ Dạ Kỳ, ánh sáng xẹt qua khuôn mặt tuấn tú tự phụ của hắn, bàn tay đặt trên đầu gối bỗng nhiên bị anh cầm.
Cô ngẩn ra, tay đã bị anh bá đạo kéo qua đặt ở trên đùi anh, ngón tay anh nhéo ngón tay mảnh khảnh của cô, cũng không nhìn cô, "Xin lỗi, để khách không mời mà đến ảnh hưởng đến cuộc hẹn hò của chúng ta"
"Hẹn hò?" Ngôn Lạc Hi ngây ngốc lặp lại, anh cố ý dẫn cô đi ăn cơm, là muốn hẹn hò với cô?
Trên môi không khỏi nở nụ cười, trong lòng tự dưng nổi lên một vòng ngọt ngào, sau đó từng sóng dập dờn ra, làm sao bây giờ cô thật sự vui muốn chết rồi.
"Ừ" Ngôn Lạc Hi bị niềm vui bất ngờ này đập cho có chút mơ hồ, cô ngơ ngác hỏi: "Vì sao?
"Em khóc"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, đau lòng vì nước mắt của cô, thấy cô khóc, anh liền luống cuống tay chân, ngay cả nguyên tắc bình thường cũng có thể không kiên trì, chỉ muốn dỗ cô vui vẻ.
Ngôn Lạc Hi ngẩn ngơ, nếu biết anh nghiêm túc hẹn hò với cô, lẽ ra cô không nên yêu cầu Phó Du Nhiên và người khác ngồi lại.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của họ sau khi kết hôn, cứ như vậy đã bị cô hủy hoại bởi cơn nóng giận nhất thời, điều đó làm cô không vui.
Lại nhìn vẻ mặt cau mày của người đàn ông, chút phiền muộn cũng dần tan biến.
Ngôn Lạc Hi tháo dây an toàn, đột nhiên chồm người qua hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Thân xe bỗng nhiên lắc lư, Ngôn Lạc Hi ngã trở lại chỗ ngồi, Lệ Dạ Kỳ vội vàng vịn tay lái, nhíu mày mắng cô:"Bớt nháo, anh đang lái xe"
Ngôn Lạc Hi cũng không bị anh hù dọa, cô che miệng cười trộm, nhìn thấy vành tai đỏ ngầu của anh, trong lòng mừng thầm, thì ra anh cũng sẽ xấu hổ.
"Em không nháo, em rất nghiêm túc biểu đạt sự vui vẻ của mình"
Tuy vụng về có khi bá đạo hay thậm chí không nói nổi một lời ngon tiếng ngọt nhưng anh lại có thể vì cô mà lo lắng, nghĩ đến cảm nhận của cô như vậy đã làm cô rất cảm động.
Lệ Dạ Kỳ đưa tay xoa xoa đầu cô, ngữ khí bất đắc dĩ, "Em dụ dỗ anh phải trả giá đắt"
“……”
Một giờ sau, xe dừng ở một mảnh dã ngoại hoang vu, bốn phía là lùm cây cao lớn, từ kính chắn gió nhìn lại, trên màn trời tối đen đầy sao, tinh không rực rỡ lóa mắt.
Ngôn Lạc Hi sợ ngây người, "Oa, đẹp quá, em chưa từng thấy qua nhiều ngôi sao sáng như vậy"
.
Trong lúc nói chuyện, cô đẩy cửa bước xuống, nhanh chóng đi tới trước xe, nhìn bầu trời sao tuyệt mỹ, cô cảm thán liên tục.
Lệ Dạ Kỳ thấy cô mặc quần áo mỏng manh liền xuống xe, vào ban đêm cuối thu, khí lạnh bốn phía, anh theo sát bước đến, cởi âu phục khoác lên vai cô.
Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn anh, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, cô vội vàng trả lại âu phục cho anh, "Ban đêm rất lạnh, anh mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh"
Lệ Dạ Kỳ liếc cánh tay và bắp chân nhỏ lộ ra bên ngoài của cô, anh đưa tay đè vai cô lại, khoác lại âu phục cho cô, "Anh không lạnh, nếu lạnh, anh ôm em là được rồi"
Hai má Ngôn Lạc Hi hơi nóng lên, bởi vì anh đã tự mình ôm lấy cô, cằm cũng đặt trên vai cô, hơi thở nóng rực phun lên cổ, cả người cô đều cứng ngắc.
"Chúng ta bây giờ cũng là hẹn hò sao?"
Lệ Dạ Kỳ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Ngôn Lạc Hi trong lòng ngọt đến cùng bôi một tầng mật giống nhau, nàng ngẩng đầu nhìn ra xa tinh không, cảm thán nói: "Nơi này thật đẹp, không khí cũng thật tốt, anh làm sao biết nơi này?"
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt nhìn lại, nhìn vành tai trắng nõn phấn nộn của cô, còn có cằm trắng nõn khéo léo, anh nhẹ giọng nói: "Nơi này là căn cứ bí mật của anh, anh thích tới nơi này ngắm sao.
Ngôn Lạc Hi hơi nghiêng đầu nhìn anh, "Căn cứ bí mật?"
Ừ. "Lệ Dạ Kỳ nhìn màn trời xanh thẳm, sao lấp lánh, nơi này chứa đựng quá nhiều tâm sự của anh. Anh chưa bao giờ đưa ai khác đến đây ngoài cô.
Bốn phía rất yên tĩnh, Ngôn Lạc Hi tựa hồ nghe được nhịp tim đập sau lưng truyền đến. Thì ra là bí mật căn cứ a, vậy anh từng mang Lệ Du Nhiên đã tới chưa?
Tâm, bỗng nhiên lộn xộn.
Cô nhẹ nhàng tránh đi cái ôm ấm áp, tới trước xe, dựa vào thân xe nói: "Lệ đại thần, Phó Du Nhiên tỏ tình như vậy, anh thật sự không động tâm chút nào sao?"
Lệ Dạ Kỳ híp mắt, anh lấy từ trong túi quần ra một điếu thuốc, từ từ phun ra một đám khói trắng nhạt, đi tới bên cạnh cô tựa vào thân xe, tay kia chống lên mui xe phía sau cô.
"Phu nhân, không phải ai tỏ tình, anh đều chịu"
Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn anh, thực sự rất gợi cảm và quyến rũ.
"Cô ấy là Phó Du Nhiên"
Cô chưa bao giờ gặp Lệ Du Nhiên nhưng Lê Trang Trang nói bọn họ là cùng một người, chắc chắn rất giống nhau.
Vì vậy người anh từng thích rất nhiều lại đang tỏ tình với anh, anh thực sự không nhận ra?
"Vậy thì sao, cô ấy cũng chỉ là kẻ giả mạo."
Từ toilet trở về Ngôn Lạc Hi sững sờ tại chỗ, nhìn ánh mắt khiêu khích của Phó Du Nhiên, tay vô thức nhắm chặt, trong nháy mắt thật sự muốn xoay người bỏ chạy.
Nhưng hai chân như đinh đóng trên mặt đất, căn bản là không thể di chuyển nửa bước.
Đôi mắt đen nhánh của Lệ Dạ Kỳ không gợn sóng, giọng nói lạnh nhạt, "Cho nên?"
"Anh đồng ý chấp nhận em không?". Phó Du Nhiên trong mắt tràn đầy chờ mong, lần này trở về, là muốn lấy lại thứ thuộc về mình.
Vẻ mặt Lệ Dạ Kỳ lạnh nhạt, thờ ơ đốt tro thuốc lá, cay nghiệt nói: "Tôi không hề có hứng thú với nữ nhân dối trá đội mặt người khác, cũng không còn trẻ nữa không cần ở trước mặt tôi bày ra bộ dạng ngây thơ"
Phó Du Nhiên sắc mặt trắng bệch, trong mắt kinh ngạc nhìn anh, "Nhị ca....."
Lệ Dạ Kỳ đặt ly rượu xuống, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, "Hai chữ này phun ra từ miệng cô, thật khiến người ta ghê tởm"
Phó Du Nhiên mãnh liệt trừng to mắt, trong mắt lệ quang lóe ra, thật không ngờ, anh sẽ đối với cô cay nghiệt như thế.
Lệ Dạ Kỳ xoay người, thấy Ngôn Lạc Hi sắc mặt tái nhợt đứng tại chỗ, anh bước nhanh qua, giữ chặt cổ tay cô, kéo cô rời đi.
Ngôn Lạc Hi hoàn toàn không nghĩ tới, Lệ Dạ Kỳ độc mồm độc miệng cư nhiên lợi hại như vậy, nhìn bộ dáng Phó Du Nhiên lã chã muốn khóc, trong lòng vô cùng khoái chí.
Nhưng lại càng không nhìn rõ con người của Lệ Dạ Kỳ, anh vì cái gì chán ghét Phó Du Nhiên gọi anh là nhị ca như thế?
Trong xe, cảnh đêm thành phố lấp lánh ánh sáng.
Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn Lệ Dạ Kỳ, ánh sáng xẹt qua khuôn mặt tuấn tú tự phụ của hắn, bàn tay đặt trên đầu gối bỗng nhiên bị anh cầm.
Cô ngẩn ra, tay đã bị anh bá đạo kéo qua đặt ở trên đùi anh, ngón tay anh nhéo ngón tay mảnh khảnh của cô, cũng không nhìn cô, "Xin lỗi, để khách không mời mà đến ảnh hưởng đến cuộc hẹn hò của chúng ta"
"Hẹn hò?" Ngôn Lạc Hi ngây ngốc lặp lại, anh cố ý dẫn cô đi ăn cơm, là muốn hẹn hò với cô?
Trên môi không khỏi nở nụ cười, trong lòng tự dưng nổi lên một vòng ngọt ngào, sau đó từng sóng dập dờn ra, làm sao bây giờ cô thật sự vui muốn chết rồi.
"Ừ" Ngôn Lạc Hi bị niềm vui bất ngờ này đập cho có chút mơ hồ, cô ngơ ngác hỏi: "Vì sao?
"Em khóc"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, đau lòng vì nước mắt của cô, thấy cô khóc, anh liền luống cuống tay chân, ngay cả nguyên tắc bình thường cũng có thể không kiên trì, chỉ muốn dỗ cô vui vẻ.
Ngôn Lạc Hi ngẩn ngơ, nếu biết anh nghiêm túc hẹn hò với cô, lẽ ra cô không nên yêu cầu Phó Du Nhiên và người khác ngồi lại.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của họ sau khi kết hôn, cứ như vậy đã bị cô hủy hoại bởi cơn nóng giận nhất thời, điều đó làm cô không vui.
Lại nhìn vẻ mặt cau mày của người đàn ông, chút phiền muộn cũng dần tan biến.
Ngôn Lạc Hi tháo dây an toàn, đột nhiên chồm người qua hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Thân xe bỗng nhiên lắc lư, Ngôn Lạc Hi ngã trở lại chỗ ngồi, Lệ Dạ Kỳ vội vàng vịn tay lái, nhíu mày mắng cô:"Bớt nháo, anh đang lái xe"
Ngôn Lạc Hi cũng không bị anh hù dọa, cô che miệng cười trộm, nhìn thấy vành tai đỏ ngầu của anh, trong lòng mừng thầm, thì ra anh cũng sẽ xấu hổ.
"Em không nháo, em rất nghiêm túc biểu đạt sự vui vẻ của mình"
Tuy vụng về có khi bá đạo hay thậm chí không nói nổi một lời ngon tiếng ngọt nhưng anh lại có thể vì cô mà lo lắng, nghĩ đến cảm nhận của cô như vậy đã làm cô rất cảm động.
Lệ Dạ Kỳ đưa tay xoa xoa đầu cô, ngữ khí bất đắc dĩ, "Em dụ dỗ anh phải trả giá đắt"
“……”
Một giờ sau, xe dừng ở một mảnh dã ngoại hoang vu, bốn phía là lùm cây cao lớn, từ kính chắn gió nhìn lại, trên màn trời tối đen đầy sao, tinh không rực rỡ lóa mắt.
Ngôn Lạc Hi sợ ngây người, "Oa, đẹp quá, em chưa từng thấy qua nhiều ngôi sao sáng như vậy"
.
Trong lúc nói chuyện, cô đẩy cửa bước xuống, nhanh chóng đi tới trước xe, nhìn bầu trời sao tuyệt mỹ, cô cảm thán liên tục.
Lệ Dạ Kỳ thấy cô mặc quần áo mỏng manh liền xuống xe, vào ban đêm cuối thu, khí lạnh bốn phía, anh theo sát bước đến, cởi âu phục khoác lên vai cô.
Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn anh, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, cô vội vàng trả lại âu phục cho anh, "Ban đêm rất lạnh, anh mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh"
Lệ Dạ Kỳ liếc cánh tay và bắp chân nhỏ lộ ra bên ngoài của cô, anh đưa tay đè vai cô lại, khoác lại âu phục cho cô, "Anh không lạnh, nếu lạnh, anh ôm em là được rồi"
Hai má Ngôn Lạc Hi hơi nóng lên, bởi vì anh đã tự mình ôm lấy cô, cằm cũng đặt trên vai cô, hơi thở nóng rực phun lên cổ, cả người cô đều cứng ngắc.
"Chúng ta bây giờ cũng là hẹn hò sao?"
Lệ Dạ Kỳ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Ngôn Lạc Hi trong lòng ngọt đến cùng bôi một tầng mật giống nhau, nàng ngẩng đầu nhìn ra xa tinh không, cảm thán nói: "Nơi này thật đẹp, không khí cũng thật tốt, anh làm sao biết nơi này?"
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt nhìn lại, nhìn vành tai trắng nõn phấn nộn của cô, còn có cằm trắng nõn khéo léo, anh nhẹ giọng nói: "Nơi này là căn cứ bí mật của anh, anh thích tới nơi này ngắm sao.
Ngôn Lạc Hi hơi nghiêng đầu nhìn anh, "Căn cứ bí mật?"
Ừ. "Lệ Dạ Kỳ nhìn màn trời xanh thẳm, sao lấp lánh, nơi này chứa đựng quá nhiều tâm sự của anh. Anh chưa bao giờ đưa ai khác đến đây ngoài cô.
Bốn phía rất yên tĩnh, Ngôn Lạc Hi tựa hồ nghe được nhịp tim đập sau lưng truyền đến. Thì ra là bí mật căn cứ a, vậy anh từng mang Lệ Du Nhiên đã tới chưa?
Tâm, bỗng nhiên lộn xộn.
Cô nhẹ nhàng tránh đi cái ôm ấm áp, tới trước xe, dựa vào thân xe nói: "Lệ đại thần, Phó Du Nhiên tỏ tình như vậy, anh thật sự không động tâm chút nào sao?"
Lệ Dạ Kỳ híp mắt, anh lấy từ trong túi quần ra một điếu thuốc, từ từ phun ra một đám khói trắng nhạt, đi tới bên cạnh cô tựa vào thân xe, tay kia chống lên mui xe phía sau cô.
"Phu nhân, không phải ai tỏ tình, anh đều chịu"
Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn anh, thực sự rất gợi cảm và quyến rũ.
"Cô ấy là Phó Du Nhiên"
Cô chưa bao giờ gặp Lệ Du Nhiên nhưng Lê Trang Trang nói bọn họ là cùng một người, chắc chắn rất giống nhau.
Vì vậy người anh từng thích rất nhiều lại đang tỏ tình với anh, anh thực sự không nhận ra?
"Vậy thì sao, cô ấy cũng chỉ là kẻ giả mạo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.