Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Chương 253
Ánh Huỳnh Quang Tím
23/09/2023
Tại phòng làm việc của Điền Linh Vân.
Ngôn Lạc Hi trên ghế sô pha, nhìn lịch trình mới nhất của Điền Điền không khỏi vỗ trán thở dài:"Quá tội lỗi, cậu giờ còn không có thời gian ngủ à?"
Điền Linh Vân liếc cô một cái:"Không phải cậu còn bận hơn sao? Tôi đem mấy cái phát ngôn chọn lọc qua mấy cái nhỏ bỏ qua chỉ chừa lại mấy cái chất lượng"
Ngôn Lạc Hi nhai vành tai gối, ánh mắt oán hận nhìn cô:"Điền Điền, cậu bóc lột tôi"
Điền Linh Vận dừng bước, cầm cốc lên uống một ngụm cà phê, cười nói: “Người duy nhất bóc và lột cậu chỉ có Nhị Lệ thiếu, tôi không làm được.”
"Sắc!"
Ngôn Lạc Hi:"...."
Điền Linh Vân nhìn cô, người nào đó cả người đều tản ra hương vị ngọt ngào của tình yêu, nhìn đến mức muốn nói chuyện yêu đương:"Nhìn sắc mặt cậu kìa, nhất định là được Lệ nhị thiếu dưỡng ẩm"
"Điền, Linh, Vân! "Ngôn Lạc Hi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt, trong giọng nói tràn đầy mùi thuốc súng, nha đầu này càng ngày càng không biết giữ mồm giữ miệng.
Điền Linh Vân chống cằm, cười híp mắt nhìn cô:"Đúng rồi, cậu có biết Lê Trang Trang bị phong sát không?"
"Ừ, buổi sáng Bạch Kiêu đã nói tôi biết"
Ngôn Lạc Hi cụp mắt nhìn lịch trình trong tháng tới, e rằng cô sẽ trở thành người bay trên không.
"Vậy cậu có biết vì sao lần này Lệ nhị thiếu không bảo vệ cô ta nữa không?"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu, đáy lòng mặc dù có suy đoán, cũng không dám nghĩ sâu.
Từ tiệc đêm đó, Phó Du Nhiên nói những lời kia cô cũng không dám đoán mò đó non về Lệ Dạ Kỳ, sợ càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Bây giờ giả vờ bình yên là tốt rồi, đừng lo lắng gì cả, thuyền sẽ đi thẳng khi tới cầu.
"Tôi nghe nói sau khi cậu được giải cứu một ngày, kẻ bắt cóc trốn thoát đã bị người của Nhị thiếu gia bắt lại. Họ chúng khai ra Lê Trang Trang là kẻ chủ mưu đằng sau. Nhị Lệ thiếu đã đi tìm Lê Trang Trang tính sổ"
Ngôn Lạc Hi giật mình khó trách chiều hôm đó khi anh trở về cả người lại thoải mái, anh nói buông chấp niệm, chính là lời hứa chăm sóc Lê Trang Trang sao?
"Nhị Lạc, Lệ Dạ Kỳ tuy đối với tình cảm có chút đần độn nhưng một khi đã yêu thì lại rất nghiêm túc, cho nên cậu cứ yên tâm đi theo anh ta không cần suy nghĩ nhiều"
"Nói cứ như tôi có thể lựa chọn" Ngôn Lạc Hi bĩu môi, Lệ đại thần từng nói, trừ phi goá vợ tuyệt đối không ly hôn.
Điền Linh Vân dừng đánh bàn phím nói:"Số liệu trên tay cậu là của tuần lễ thời trang Lê Thành dành chút thời gian xem qua một chút, còn mấy bộ lễ phục kia là mặc vào lần đó cậu mau đi thử có cần điều chỉnh lại kích cỡ hay không, thời gian không có nhiều nên chuẩn bị sớm"
Ngôn Lạc Hi đặt lịch trình xuống, mở hộp ra xem lễ phục, không khỏi oán giận nói: "Trước kia xem minh tinh ở trên TV phong quang vô hạn, thật làm minh tinh mệt mỏi như chó."
"Chó còn thoải mái hơn cậu, đúng rồi, khi nào Cố Thiển trở về, có muốn tuyển người khác không? Dù sao bây giờ cậu cũng là Tiểu Hoa mới nổi bên cạnh không có nổi trợ lý thật keo kiệt". Điền Linh Vân ghét bỏ nói.
Kiếm nhiều tiền như vậy cả trợ lý cũng tiếc tuyển thêm hai người, cô gái này chính là điển hình của nô lệ giữ tiền.
"Chờ thời gian nữa, Cố Thiển vừa trải qua chuyện như vậy cần bình ổn trở lại, mà cậu có thể liên lạc Thẩm Trường Thanh không?" Ngôn Lạc Hi hỏi Điền Linh Vân.
"Cố Thiển muốn gặp anh ta?"
Ngôn Lạc Hi gật gật đầu, "Ừ, sau khi cô ấy chấp nhận hiện thực, cuối cùng cũng phải tạm biệt quá khứ, Thẩm Trường Thanh đã là quá khứ của cô ấy rồi."
"Cũng có thể liên lạc được, nhưng tôi cảm thấy không cần phải gặp lại nữa."
Ngôn Lạc Hi buông lễ phục xuống thở dài một tiếng:"Đúng vậy, gặp lại chỉ thêm đau lòng còn có thể nói được gì đây?"
"Nhị Lạc, con người không ai hoàn hảo thay đổi mới trưởng thành, tất nhiên không tránh khỏi vấp ngã và tổn thương. Cố Thiển được Mặc Bắc Trần bảo vệ tốt như vậy, lần biến đổi này coi như là lịch kiếp tai hoạ". Điền Linh Vân thản nhiên nói.
"Đáng tiếc, Thiển Thiển và Thẩm Trường Thanh thật sự rất xứng đôi. "Ngôn Lạc Hi thấp giọng nói.
Điền Linh Vân lắc đầu:"Tôi lại thấy Cố Thiển và Mặc Bắc Trần mới là xứng đôi, anh ấy có năng lực làm Cố Thiển hạnh phúc, mà Thẩm Trường Thanh thực lực chưa đủ"
Ngôn Lạc Hi nhăn mũi:"Sao quan điểm của cậu giống y như Lệ đại thần vậy?"
"Bởi vì tôi là người thiết thực"
Cướp đoạt và chiếm hữu vốn là thiên tính của đàn ông, Thẩm Trường Thanh cơ hội nhiều như vậy lại không quả quyết đem Cố Thiển biến thành người của mình thì đâu đến lượt Mặc Bắc Trần chiếm lợi thế.
Ngôn Lạc Hi bị chọc cười không xoắn xuýt vấn đề này nữa:"Vậy nhờ cậu liên lạc Thẩm Trường Thanh, tôi sẽ chuyển lời cho Thiển Thiển"
Nói xong, cô cầm lấy lễ phục đi phòng thay đồ mặc thử.
Thử xong, Ngôn Lạc Hi rời khỏi phòng làm việc chuẩn bị về nhà, mới đi tới ngoài cửa, nhìn thấy Thẩm Trường Thanh đứng ở bên cạnh xe bảo mẫu cô cực kỳ kinh ngạc.
Thẩm Trường Thanh trước mắt nào còn có phong độ tao nhã ôn nhuận như ngọc lúc mới gặp?
Hắn mặc áo khoác màu đen, tóc rối bù, vẻ mặt râu xanh, thoạt nhìn lại tiều tụy.
"Thẩm Trường Thanh, sao anh lại ở đây?"
Thẩm Trường Thanh ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt kéo đầy tơ máu, vẻ mặt sốt ruột, "Lạc Hi, tôi mấy ngày nay không liên lạc được với Thiển Thiển, cô có thể giúp tôi liên lạc với cô ấy không?"
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của anh ta, trong lòng không hiểu khổ sở, xem ra anh ta còn không biết Thiển Thiển đã xảy ra chuyện gì, "Vừa lúc tôi định liên lạc với anh, Thiển Thiển muốn hẹn anh gặp mặt"
Thẩm Trường Thanh nhíu mày, "Vì sao cô ấy không nhận điện thoại hay trả lời tin nhắn của tôi?"
"Cái này chỉ có thể chờ cô ấy nói cho anh, tôi chỉ phụ trách truyền lời, Thẩm Trường Thanh, anh định thời gian và địa điểm, tôi chuyển lời cho cô ấy. "Ngôn Lạc Hi nhẹ giọng nói.
"Có phải cô ấy đã bị tên anh nuôi biến thái kia giảm giữ rồi không?"
Đêm đó Thiển Thiển nói muốn cắt đứt với Mặc gia, Mặc Bắc Trần muốn ăn thịt người, anh có cảm giác đã có chuyện xảy ra nếu không Thiển Thiển sẽ không trốn như vậy.
Ngôn Lạc Hi thở dài một tiếng, "Hay là chờ cô ấy nói cho anh biết đi."
Thẩm Trường Thanh cô đơn rũ mí mắt xuống, bàn tay buông xuống bên người nắm chặt thành quyền, "Tôi biết rồi, phiền cô chuyển lời cho cô ấy, chín giờ sáng mai, tôi ở trên lầu Bình Dương cung chờ cô ấy, không gặp không về.
"Được, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy."
Nhìn bóng lưng Thẩm Trường Thanh rời đi, cô vừa đau lòng vừa bất lực. Rõ ràng yêu nhau nhưng cuối cùng vẫn phải chia tay.
Một người ngoài như cô còn buồn như vậy huống chi là Thiển Thiển sẽ đau lòng tới mức nào?
Ngôn Lạc Hi trên ghế sô pha, nhìn lịch trình mới nhất của Điền Điền không khỏi vỗ trán thở dài:"Quá tội lỗi, cậu giờ còn không có thời gian ngủ à?"
Điền Linh Vân liếc cô một cái:"Không phải cậu còn bận hơn sao? Tôi đem mấy cái phát ngôn chọn lọc qua mấy cái nhỏ bỏ qua chỉ chừa lại mấy cái chất lượng"
Ngôn Lạc Hi nhai vành tai gối, ánh mắt oán hận nhìn cô:"Điền Điền, cậu bóc lột tôi"
Điền Linh Vận dừng bước, cầm cốc lên uống một ngụm cà phê, cười nói: “Người duy nhất bóc và lột cậu chỉ có Nhị Lệ thiếu, tôi không làm được.”
"Sắc!"
Ngôn Lạc Hi:"...."
Điền Linh Vân nhìn cô, người nào đó cả người đều tản ra hương vị ngọt ngào của tình yêu, nhìn đến mức muốn nói chuyện yêu đương:"Nhìn sắc mặt cậu kìa, nhất định là được Lệ nhị thiếu dưỡng ẩm"
"Điền, Linh, Vân! "Ngôn Lạc Hi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt, trong giọng nói tràn đầy mùi thuốc súng, nha đầu này càng ngày càng không biết giữ mồm giữ miệng.
Điền Linh Vân chống cằm, cười híp mắt nhìn cô:"Đúng rồi, cậu có biết Lê Trang Trang bị phong sát không?"
"Ừ, buổi sáng Bạch Kiêu đã nói tôi biết"
Ngôn Lạc Hi cụp mắt nhìn lịch trình trong tháng tới, e rằng cô sẽ trở thành người bay trên không.
"Vậy cậu có biết vì sao lần này Lệ nhị thiếu không bảo vệ cô ta nữa không?"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu, đáy lòng mặc dù có suy đoán, cũng không dám nghĩ sâu.
Từ tiệc đêm đó, Phó Du Nhiên nói những lời kia cô cũng không dám đoán mò đó non về Lệ Dạ Kỳ, sợ càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Bây giờ giả vờ bình yên là tốt rồi, đừng lo lắng gì cả, thuyền sẽ đi thẳng khi tới cầu.
"Tôi nghe nói sau khi cậu được giải cứu một ngày, kẻ bắt cóc trốn thoát đã bị người của Nhị thiếu gia bắt lại. Họ chúng khai ra Lê Trang Trang là kẻ chủ mưu đằng sau. Nhị Lệ thiếu đã đi tìm Lê Trang Trang tính sổ"
Ngôn Lạc Hi giật mình khó trách chiều hôm đó khi anh trở về cả người lại thoải mái, anh nói buông chấp niệm, chính là lời hứa chăm sóc Lê Trang Trang sao?
"Nhị Lạc, Lệ Dạ Kỳ tuy đối với tình cảm có chút đần độn nhưng một khi đã yêu thì lại rất nghiêm túc, cho nên cậu cứ yên tâm đi theo anh ta không cần suy nghĩ nhiều"
"Nói cứ như tôi có thể lựa chọn" Ngôn Lạc Hi bĩu môi, Lệ đại thần từng nói, trừ phi goá vợ tuyệt đối không ly hôn.
Điền Linh Vân dừng đánh bàn phím nói:"Số liệu trên tay cậu là của tuần lễ thời trang Lê Thành dành chút thời gian xem qua một chút, còn mấy bộ lễ phục kia là mặc vào lần đó cậu mau đi thử có cần điều chỉnh lại kích cỡ hay không, thời gian không có nhiều nên chuẩn bị sớm"
Ngôn Lạc Hi đặt lịch trình xuống, mở hộp ra xem lễ phục, không khỏi oán giận nói: "Trước kia xem minh tinh ở trên TV phong quang vô hạn, thật làm minh tinh mệt mỏi như chó."
"Chó còn thoải mái hơn cậu, đúng rồi, khi nào Cố Thiển trở về, có muốn tuyển người khác không? Dù sao bây giờ cậu cũng là Tiểu Hoa mới nổi bên cạnh không có nổi trợ lý thật keo kiệt". Điền Linh Vân ghét bỏ nói.
Kiếm nhiều tiền như vậy cả trợ lý cũng tiếc tuyển thêm hai người, cô gái này chính là điển hình của nô lệ giữ tiền.
"Chờ thời gian nữa, Cố Thiển vừa trải qua chuyện như vậy cần bình ổn trở lại, mà cậu có thể liên lạc Thẩm Trường Thanh không?" Ngôn Lạc Hi hỏi Điền Linh Vân.
"Cố Thiển muốn gặp anh ta?"
Ngôn Lạc Hi gật gật đầu, "Ừ, sau khi cô ấy chấp nhận hiện thực, cuối cùng cũng phải tạm biệt quá khứ, Thẩm Trường Thanh đã là quá khứ của cô ấy rồi."
"Cũng có thể liên lạc được, nhưng tôi cảm thấy không cần phải gặp lại nữa."
Ngôn Lạc Hi buông lễ phục xuống thở dài một tiếng:"Đúng vậy, gặp lại chỉ thêm đau lòng còn có thể nói được gì đây?"
"Nhị Lạc, con người không ai hoàn hảo thay đổi mới trưởng thành, tất nhiên không tránh khỏi vấp ngã và tổn thương. Cố Thiển được Mặc Bắc Trần bảo vệ tốt như vậy, lần biến đổi này coi như là lịch kiếp tai hoạ". Điền Linh Vân thản nhiên nói.
"Đáng tiếc, Thiển Thiển và Thẩm Trường Thanh thật sự rất xứng đôi. "Ngôn Lạc Hi thấp giọng nói.
Điền Linh Vân lắc đầu:"Tôi lại thấy Cố Thiển và Mặc Bắc Trần mới là xứng đôi, anh ấy có năng lực làm Cố Thiển hạnh phúc, mà Thẩm Trường Thanh thực lực chưa đủ"
Ngôn Lạc Hi nhăn mũi:"Sao quan điểm của cậu giống y như Lệ đại thần vậy?"
"Bởi vì tôi là người thiết thực"
Cướp đoạt và chiếm hữu vốn là thiên tính của đàn ông, Thẩm Trường Thanh cơ hội nhiều như vậy lại không quả quyết đem Cố Thiển biến thành người của mình thì đâu đến lượt Mặc Bắc Trần chiếm lợi thế.
Ngôn Lạc Hi bị chọc cười không xoắn xuýt vấn đề này nữa:"Vậy nhờ cậu liên lạc Thẩm Trường Thanh, tôi sẽ chuyển lời cho Thiển Thiển"
Nói xong, cô cầm lấy lễ phục đi phòng thay đồ mặc thử.
Thử xong, Ngôn Lạc Hi rời khỏi phòng làm việc chuẩn bị về nhà, mới đi tới ngoài cửa, nhìn thấy Thẩm Trường Thanh đứng ở bên cạnh xe bảo mẫu cô cực kỳ kinh ngạc.
Thẩm Trường Thanh trước mắt nào còn có phong độ tao nhã ôn nhuận như ngọc lúc mới gặp?
Hắn mặc áo khoác màu đen, tóc rối bù, vẻ mặt râu xanh, thoạt nhìn lại tiều tụy.
"Thẩm Trường Thanh, sao anh lại ở đây?"
Thẩm Trường Thanh ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt kéo đầy tơ máu, vẻ mặt sốt ruột, "Lạc Hi, tôi mấy ngày nay không liên lạc được với Thiển Thiển, cô có thể giúp tôi liên lạc với cô ấy không?"
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của anh ta, trong lòng không hiểu khổ sở, xem ra anh ta còn không biết Thiển Thiển đã xảy ra chuyện gì, "Vừa lúc tôi định liên lạc với anh, Thiển Thiển muốn hẹn anh gặp mặt"
Thẩm Trường Thanh nhíu mày, "Vì sao cô ấy không nhận điện thoại hay trả lời tin nhắn của tôi?"
"Cái này chỉ có thể chờ cô ấy nói cho anh, tôi chỉ phụ trách truyền lời, Thẩm Trường Thanh, anh định thời gian và địa điểm, tôi chuyển lời cho cô ấy. "Ngôn Lạc Hi nhẹ giọng nói.
"Có phải cô ấy đã bị tên anh nuôi biến thái kia giảm giữ rồi không?"
Đêm đó Thiển Thiển nói muốn cắt đứt với Mặc gia, Mặc Bắc Trần muốn ăn thịt người, anh có cảm giác đã có chuyện xảy ra nếu không Thiển Thiển sẽ không trốn như vậy.
Ngôn Lạc Hi thở dài một tiếng, "Hay là chờ cô ấy nói cho anh biết đi."
Thẩm Trường Thanh cô đơn rũ mí mắt xuống, bàn tay buông xuống bên người nắm chặt thành quyền, "Tôi biết rồi, phiền cô chuyển lời cho cô ấy, chín giờ sáng mai, tôi ở trên lầu Bình Dương cung chờ cô ấy, không gặp không về.
"Được, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy."
Nhìn bóng lưng Thẩm Trường Thanh rời đi, cô vừa đau lòng vừa bất lực. Rõ ràng yêu nhau nhưng cuối cùng vẫn phải chia tay.
Một người ngoài như cô còn buồn như vậy huống chi là Thiển Thiển sẽ đau lòng tới mức nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.