Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Chương 277
Ánh Huỳnh Quang Tím
28/09/2023
Tiết Thục Dĩnh thở dài một tiếng:”Lạc Lạc, mẹ tức giận thay con, chỉ số EQ của nó rất đáng lo”
Ngôn Lạc Hi mỉm cười lắc đầu, "Mẹ, Lệ đại thần là người như thế nào, trong lòng con rõ nhất, lúc trước anh ấy còn nói những lời đau lòng hơn thế này, con đã quen rồi”
Tiết Thục Dĩnh áy náy nhìn cô, cảm động tột đỉnh, "Lạc Lạc, xin lỗi con, mẹ đã không dạy tốt con của mình”
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, sẽ làm con chết mất, Lệ đại thần rất tốt, thật sự rất tốt, con nên cảm kích mẹ, vất vả nuôi dưỡng anh ấy, nếu không con cũng sẽ không gặp được rồi”.Ngôn Lạc Hi vội vàng nói
Tiết Thục Dĩnh cảm động lau nước mắt:”Đúng là đứa trẻ ngoan, Tiểu Thất cưới được con chính là phúc phần của nó”
Ngôn Lạc Hi nhìn mảnh rừng bạch quả kia, đáy lòng lại một trận run rẩy, lúc Lệ Du Nhiên thổ lộ, Lệ đại thần rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Trở lại trước phòng ngủ, Ngôn Lạc Hi không ngừng hắt xì, xoa xoa mũi, giống như bị cảm.
Cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra, Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn Lệ Dạ Kỳ đứng ở cửa, vẻ mặt có chút nôn nóng, khi nhìn thấy cô, hai người đều sửng sốt.
Ngôn Lạc Hi che vị trí trái tim, kinh ngạc nói: "Em…”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào, cửa phòng đóng lại sau lưng, một giây sau đã bị anh ôm chặt.
“Lệ đại thần”. Ngôn Lạc Hi hai tay bắt được áo len của anh, trong lòng cảm thấy khó hiểu, sao anh đột nhiên nhiệt tình như vậy?
Lệ Dạ Kỳ ôm chặt lấy cô, giọng nói từ trên đỉnh đầu rơi xuống:"Ăn mặc mỏng manh ở trong sân lâu như vậy, em ngốc sao?"
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc há miệng:”Nói chuyện với mẹ vui quá, nhất thời quên mất”
"Nếu đã biết phải nói chuyện lâu như vậy, tại sao không mặc áo ấm vào?”Lệ Dạ Kỳ rầu rĩ nói, anh ở trước cửa sổ luôn quan sát hai người, cho dù bên ngoài ánh sáng lờ mờ, cũng nhìn thấy cô không ngừng ma sát cánh tay.
Ngôn Lạc Hi hơi nắm chặt áo len của anh:"Mẹ mặc rất mỏng manh, cho nên…”
“Lần sau không cần để ý đến bà, chăm sóc tốt cho bản thân em đi”
Lệ Dạ Kỳ ngắt lời cô, lần trước sau khi chết đuối, thân thể cô vẫn không tốt lắm, điều dưỡng lâu như vậy mới có chút khởi sắc, vừa rồi thấy cô lạnh đến xanh mặt, anh liền đau lòng.
Ngôn Lạc Hi sửng sốt:”Bà ấy là mẹ anh đó”
“Anh biết".Lệ Dạ Kỳ nắm vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra:”Bà ấy phải chịu phạt một lần, lần sau sẽ không tùy hứng kéo em ra khỏi cửa như vậy”
Ngôn Lạc Hi:”........”
Ngôn Lạc Hi nhìn anh, anh đây là đau lòng cho cô sao?
“Lệ đại thần”
“Sao?” Bàn tay to của Lệ Dạ Kỳ từ trên vai đưa xuống, ôn nhu bao lấy lòng bàn cô, tay cô rất lạnh, giống như đang cầm khối băng, anh đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hà hơi.
Ngôn Lạc Hi lắc đầu:"Không có gì”
Cô muốn hỏi anh, đối với lời thổ lộ của Lệ Du Nhiên vừa rồi có cảm nhận gì. Nhưng lại sợ đáp án sẽ làm chính mình tan nát cõi lòng, cô chậm rãi rút tay về:”À, đêm nay chúng ta sẽ ở nơi này sao?"
“Ừ, đi tắm nước nóng, nếu không ngày mai sẽ bệnh, anh đi nấu canh gừng cho em".Lệ Dạ Kỳ đẩy cô ra cửa phòng tắm.
Ngôn Lạc Hi đưa tay đẩy cửa phòng tắm, đáng thương nhìn anh:"Nhưng em không mang áo ngủ, không có áo ngủ em ngủ không được”.
Kỳ thật đều là lấy cớ, cô chính là không muốn ở nơi này, không muốn nhìn thấy Phó Du Nhiên. Bởi vì luôn cảm thấy mình ở đây không khác gì người ngoài.
“Mặc quần áo của anh, anh đi lấy cho em. "Lệ Dạ Kỳ xoay người đi tới tủ, từ bên trong lấy ra một bộ đồ thể thao, đưa cho Ngôn Lạc Hi đang dại ra.
"Đi tắm đi”
Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn đồ thể thao trong tay, đây là quần áo của Lệ đại thần?
Lệ Dạ Kỳ xoa xoa đầu của cô, nhìn cô bất động, anh bỗng nhiên hạ giọng nói: "Muốn anh tắm cùng em?"
Giọng nam trầm thấp vòng vào trong ốc tai, toàn bộ gương mặt Ngôn Lạc Hi đều đỏ bừng, cô dùng sức đẩy anh một cái, lui vào phòng tắm đóng cửa lại. Cô ôm quần áo vào lòng, mặc đồ của Lệ đại thần thật ngượng ngùng.
Lệ Dạ Kỳ đứng ngoài cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt, anh lắc đầu, xoay người xuống lầu.
Người làm đang thu dọn bát đũa, thấy Lệ Dạ Kỳ đi vào, vội vàng nói: "Nhị thiếu gia, muốn lấy gì tôi lấy cho cậu”
“Thím Lưu, gừng để ở đâu?".Lệ Dạ Kỳ hỏi.
Thím Lưu vội vàng đi tìm nhưng không đưa cho anh:"Nhị thiếu gia muốn gừng làm gì? Cứ sai tôi làm cho cậu”
“Không cần, tôi tự làm được rồi". Nói xong, Lệ Dạ Kỳ nhận lấy gừng, đứng ở bên cạnh bồn rửa, ngón tay thon dài rửa sạch từng chút từng chút.
Thím Lưu nhìn động tác thành thạo của anh, rốt cuộc vẫn có chút kinh ngạc, nhị thiếu Lệ gia từ nhỏ chưa từng vào phòng bếp, hiện tại lại thành thạo làm chuyện rửa gừng như vậy, thật sự là làm người ta lấy làm kỳ lạ a.
Lệ Dạ Kỳ rửa gừng xong, cầm dao phay cắt thành lát mỏng, sau đó bỏ vào trong nồi nấu canh gừng, làm xong tất cả, anh dựa vào tường chờ đợi.
Thím Lưu lúc này mới phản ứng lại, Nhị thiếu nấu canh gừng là làm cái gì, bà cảm thán nói:"Nhị thiếu gia đối với Nhị thiếu phu nhân thật tốt!”
Lệ Dạ Kỳ gót chân để ở góc tường, thân hình thon dài cao ngất, thản nhiên nói:"Đối với cô ấy không phải nên như vậy sao?"
“Nên, tất nhiên là nên" Thím Lưu vội vàng gật đầu, thu dọn xong phòng bếp, cũng không ở lại đó nữa.
Một lát sau, canh gừng nấu xong, Lệ Dạ Kỳ lấy bát múc một chén, bỏ vào khay, bưng khay lên lầu. Mới vừa ra khỏi phòng bếp, liền đụng phải Tiết Thục Dĩnh đang hắt xì.
Tiết Thục Dĩnh nhún nhún mũi, ngửi thấy mùi canh gừng nồng đậm kia, bà cảm động không chịu được:"Ôi, con trai mẹ rốt cục trưởng thành, biết mẹ bị cảm lạnh còn cố ý nấu canh gừng, lòng mẹ rất an ủi a”
Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nhìn bà một cái:"Không phải nấu cho mẹ”
“Cái gì? "Sắc mặt Tiết Thục Dĩnh hơi cứng, tựa hồ biểu lộ sai tình a.
Lệ Dạ Kỳ bưng khay đi lên lầu, lúc sắp biến mất ở bàn chậm rãi lầu hai,bỗng nhiên nói: "Trong nồi còn thừa một chút, mẹ muốn uống tự mình múc”.
Tiết Thục Dĩnh lệ rơi đầy mặt, đây còn là con ruột của bà sao?
Nhưng nhìn anh cưng chiều Lạc Hi như vậy, bà lại yên tâm không ít.
Ngôn Lạc Hi tắm rửa đi ra, cảm giác máu trong người lại nóng lên cúi đầu nhìn quần áo đang mặc, đây là đồ thể thao Lệ Dạ Kỳ mặc lúc còn đi học đã giặt rất sạch sẽ, nhưng vì để quá lâu phía trên có một mùi hương nhàn nhạt.
Cô cầm quần áo ngửi ngửi cũng không phải mùi khó chịu, mang theo mùi cơ thể của người nào đó làm cả người cô đều có chút bối rối.
Sao lại có cảm giác xấu hổ giống như đang làm chuyện xấu hổ thế này?!!
Cửa bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, Ngôn Lạc Hi vội vàng ngẩng đầu,nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ đẩy cửa đi vào, cô lập tức buông tay xuống, hai má đỏ bừng, "Anh…”
Ngôn Lạc Hi mỉm cười lắc đầu, "Mẹ, Lệ đại thần là người như thế nào, trong lòng con rõ nhất, lúc trước anh ấy còn nói những lời đau lòng hơn thế này, con đã quen rồi”
Tiết Thục Dĩnh áy náy nhìn cô, cảm động tột đỉnh, "Lạc Lạc, xin lỗi con, mẹ đã không dạy tốt con của mình”
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, sẽ làm con chết mất, Lệ đại thần rất tốt, thật sự rất tốt, con nên cảm kích mẹ, vất vả nuôi dưỡng anh ấy, nếu không con cũng sẽ không gặp được rồi”.Ngôn Lạc Hi vội vàng nói
Tiết Thục Dĩnh cảm động lau nước mắt:”Đúng là đứa trẻ ngoan, Tiểu Thất cưới được con chính là phúc phần của nó”
Ngôn Lạc Hi nhìn mảnh rừng bạch quả kia, đáy lòng lại một trận run rẩy, lúc Lệ Du Nhiên thổ lộ, Lệ đại thần rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Trở lại trước phòng ngủ, Ngôn Lạc Hi không ngừng hắt xì, xoa xoa mũi, giống như bị cảm.
Cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra, Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn Lệ Dạ Kỳ đứng ở cửa, vẻ mặt có chút nôn nóng, khi nhìn thấy cô, hai người đều sửng sốt.
Ngôn Lạc Hi che vị trí trái tim, kinh ngạc nói: "Em…”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào, cửa phòng đóng lại sau lưng, một giây sau đã bị anh ôm chặt.
“Lệ đại thần”. Ngôn Lạc Hi hai tay bắt được áo len của anh, trong lòng cảm thấy khó hiểu, sao anh đột nhiên nhiệt tình như vậy?
Lệ Dạ Kỳ ôm chặt lấy cô, giọng nói từ trên đỉnh đầu rơi xuống:"Ăn mặc mỏng manh ở trong sân lâu như vậy, em ngốc sao?"
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc há miệng:”Nói chuyện với mẹ vui quá, nhất thời quên mất”
"Nếu đã biết phải nói chuyện lâu như vậy, tại sao không mặc áo ấm vào?”Lệ Dạ Kỳ rầu rĩ nói, anh ở trước cửa sổ luôn quan sát hai người, cho dù bên ngoài ánh sáng lờ mờ, cũng nhìn thấy cô không ngừng ma sát cánh tay.
Ngôn Lạc Hi hơi nắm chặt áo len của anh:"Mẹ mặc rất mỏng manh, cho nên…”
“Lần sau không cần để ý đến bà, chăm sóc tốt cho bản thân em đi”
Lệ Dạ Kỳ ngắt lời cô, lần trước sau khi chết đuối, thân thể cô vẫn không tốt lắm, điều dưỡng lâu như vậy mới có chút khởi sắc, vừa rồi thấy cô lạnh đến xanh mặt, anh liền đau lòng.
Ngôn Lạc Hi sửng sốt:”Bà ấy là mẹ anh đó”
“Anh biết".Lệ Dạ Kỳ nắm vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra:”Bà ấy phải chịu phạt một lần, lần sau sẽ không tùy hứng kéo em ra khỏi cửa như vậy”
Ngôn Lạc Hi:”........”
Ngôn Lạc Hi nhìn anh, anh đây là đau lòng cho cô sao?
“Lệ đại thần”
“Sao?” Bàn tay to của Lệ Dạ Kỳ từ trên vai đưa xuống, ôn nhu bao lấy lòng bàn cô, tay cô rất lạnh, giống như đang cầm khối băng, anh đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hà hơi.
Ngôn Lạc Hi lắc đầu:"Không có gì”
Cô muốn hỏi anh, đối với lời thổ lộ của Lệ Du Nhiên vừa rồi có cảm nhận gì. Nhưng lại sợ đáp án sẽ làm chính mình tan nát cõi lòng, cô chậm rãi rút tay về:”À, đêm nay chúng ta sẽ ở nơi này sao?"
“Ừ, đi tắm nước nóng, nếu không ngày mai sẽ bệnh, anh đi nấu canh gừng cho em".Lệ Dạ Kỳ đẩy cô ra cửa phòng tắm.
Ngôn Lạc Hi đưa tay đẩy cửa phòng tắm, đáng thương nhìn anh:"Nhưng em không mang áo ngủ, không có áo ngủ em ngủ không được”.
Kỳ thật đều là lấy cớ, cô chính là không muốn ở nơi này, không muốn nhìn thấy Phó Du Nhiên. Bởi vì luôn cảm thấy mình ở đây không khác gì người ngoài.
“Mặc quần áo của anh, anh đi lấy cho em. "Lệ Dạ Kỳ xoay người đi tới tủ, từ bên trong lấy ra một bộ đồ thể thao, đưa cho Ngôn Lạc Hi đang dại ra.
"Đi tắm đi”
Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn đồ thể thao trong tay, đây là quần áo của Lệ đại thần?
Lệ Dạ Kỳ xoa xoa đầu của cô, nhìn cô bất động, anh bỗng nhiên hạ giọng nói: "Muốn anh tắm cùng em?"
Giọng nam trầm thấp vòng vào trong ốc tai, toàn bộ gương mặt Ngôn Lạc Hi đều đỏ bừng, cô dùng sức đẩy anh một cái, lui vào phòng tắm đóng cửa lại. Cô ôm quần áo vào lòng, mặc đồ của Lệ đại thần thật ngượng ngùng.
Lệ Dạ Kỳ đứng ngoài cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt, anh lắc đầu, xoay người xuống lầu.
Người làm đang thu dọn bát đũa, thấy Lệ Dạ Kỳ đi vào, vội vàng nói: "Nhị thiếu gia, muốn lấy gì tôi lấy cho cậu”
“Thím Lưu, gừng để ở đâu?".Lệ Dạ Kỳ hỏi.
Thím Lưu vội vàng đi tìm nhưng không đưa cho anh:"Nhị thiếu gia muốn gừng làm gì? Cứ sai tôi làm cho cậu”
“Không cần, tôi tự làm được rồi". Nói xong, Lệ Dạ Kỳ nhận lấy gừng, đứng ở bên cạnh bồn rửa, ngón tay thon dài rửa sạch từng chút từng chút.
Thím Lưu nhìn động tác thành thạo của anh, rốt cuộc vẫn có chút kinh ngạc, nhị thiếu Lệ gia từ nhỏ chưa từng vào phòng bếp, hiện tại lại thành thạo làm chuyện rửa gừng như vậy, thật sự là làm người ta lấy làm kỳ lạ a.
Lệ Dạ Kỳ rửa gừng xong, cầm dao phay cắt thành lát mỏng, sau đó bỏ vào trong nồi nấu canh gừng, làm xong tất cả, anh dựa vào tường chờ đợi.
Thím Lưu lúc này mới phản ứng lại, Nhị thiếu nấu canh gừng là làm cái gì, bà cảm thán nói:"Nhị thiếu gia đối với Nhị thiếu phu nhân thật tốt!”
Lệ Dạ Kỳ gót chân để ở góc tường, thân hình thon dài cao ngất, thản nhiên nói:"Đối với cô ấy không phải nên như vậy sao?"
“Nên, tất nhiên là nên" Thím Lưu vội vàng gật đầu, thu dọn xong phòng bếp, cũng không ở lại đó nữa.
Một lát sau, canh gừng nấu xong, Lệ Dạ Kỳ lấy bát múc một chén, bỏ vào khay, bưng khay lên lầu. Mới vừa ra khỏi phòng bếp, liền đụng phải Tiết Thục Dĩnh đang hắt xì.
Tiết Thục Dĩnh nhún nhún mũi, ngửi thấy mùi canh gừng nồng đậm kia, bà cảm động không chịu được:"Ôi, con trai mẹ rốt cục trưởng thành, biết mẹ bị cảm lạnh còn cố ý nấu canh gừng, lòng mẹ rất an ủi a”
Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nhìn bà một cái:"Không phải nấu cho mẹ”
“Cái gì? "Sắc mặt Tiết Thục Dĩnh hơi cứng, tựa hồ biểu lộ sai tình a.
Lệ Dạ Kỳ bưng khay đi lên lầu, lúc sắp biến mất ở bàn chậm rãi lầu hai,bỗng nhiên nói: "Trong nồi còn thừa một chút, mẹ muốn uống tự mình múc”.
Tiết Thục Dĩnh lệ rơi đầy mặt, đây còn là con ruột của bà sao?
Nhưng nhìn anh cưng chiều Lạc Hi như vậy, bà lại yên tâm không ít.
Ngôn Lạc Hi tắm rửa đi ra, cảm giác máu trong người lại nóng lên cúi đầu nhìn quần áo đang mặc, đây là đồ thể thao Lệ Dạ Kỳ mặc lúc còn đi học đã giặt rất sạch sẽ, nhưng vì để quá lâu phía trên có một mùi hương nhàn nhạt.
Cô cầm quần áo ngửi ngửi cũng không phải mùi khó chịu, mang theo mùi cơ thể của người nào đó làm cả người cô đều có chút bối rối.
Sao lại có cảm giác xấu hổ giống như đang làm chuyện xấu hổ thế này?!!
Cửa bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, Ngôn Lạc Hi vội vàng ngẩng đầu,nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ đẩy cửa đi vào, cô lập tức buông tay xuống, hai má đỏ bừng, "Anh…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.