Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Chương 301
Ánh Huỳnh Quang Tím
30/09/2023
Xế chiều hôm sau, Ngôn Lạc Hi mang theo túi xách ủ rũ đi vào phòng làm việc của Điền Linh Vân, hung hăng ngã vào sô pha, ôm gối ngẩn người.
Điền Linh Vân trước máy tính ngẩng đầu nhìn cô:"Sao lại giống như quả cà bị dập thế này?”
Ngôn Lạc Hi ánh mắt dại ra nhìn về phía trước:"Tiểu Điền à, buổi tiệc đóng máy tối nay mình không tham dự có được không?"
"Cậu nói xem?".Điền Linh Vân nheo mắt, đối với công việc luôn dồn hết tâm ý hoàn thành nên studio mới có ngày hôm nay. Vì lẽ đó, cô sẽ không bao giờ cho phép mình lơ là trong mọi việc liên quan tới Ngôn Lạc Hi càng tuyệt đối không cho cô lười biếng!
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ.
Ngôn Lạc Hi xoa đầu lông mày, nghe ra giọng nói nguy hiểm, bất đắc dĩ nói:"Mình biết rồi"
Điền Linh Vân đứng dậy đi qua:"Tối hôm qua trở về còn rất tốt mà, sao đột nhiên lại muốn bãi công rồi?"
Ngôn Lạc Hi nhìn cây thông Noel lấp lánh tỏa sáng trong phòng, thở ngắn thở dài: "Đêm nay là lễ Giáng sinh, ngày mai cũng là Giáng sinh, những ngày ngược đãi chó như vậy chỉ muốn trốn một mình chữa lành vết thương."
"Nói như còn độc thân vậy!"
"Lạc Lạc, cậu có nhớ đêm Giáng Sinh đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Ngôn Lạc Hi nghe vậy, bất giác chìm vào hồi ức.
Cô và Điền Linh Vân đều tốt nghiệp đại học Đế Đô, mặc dù cả hai học trái ngành nhưng lại không biết vì sao có thể trở thành bạn.
Có lẽ là nhờ Bạc Cẩm Niên.
Giáng sinh năm đó, Điền Linh Vân đã thổ lộ tình cảm với Bạc Cẩm Niên nhưng bị anh ta từ chối.
Điền Linh Vân thuận tay nhét quả táo muốn tặng anh ta vào tay cô, lúc ấy cô vốn chỉ là người qua đường.
Bất ngờ là sau đó cả hai lại trở thành bạn tốt không che giấu nhau bất cứ gì.
Mà cô là người duy nhất chứng kiến Điền Linh Vân và Bạc Cẩm Niên yêu ghét nhau bốn năm trời, cũng là người rõ nhất sau khi Bạc Cẩm Niên rời đi Tiểu Điền biến đổi như thế nào.
Cô gái từng bước đem chính mình bức thành bộ dạng mạnh mẽ như bây giờ!
"Ừ, cậu chỉ nhét cho mình một quả táo mà mình phải ở đó trông chừng cậu nôn mửa suốt cả đêm". Ngôn Lạc Hi đưa tay đỡ mặt cố gắng tránh nhắc ba chữ Bạc Cẩm Niên.
Bạc Cẩm Niên chính là "cơn đau đẻ" của Điền Linh Vân, chỉ nghe đến tên thôi cũng khiến cậu ấy khó chịu hơn nửa ngày.
Điền Linh Vân khoanh tay trước ngực, mái tóc dài cột đuôi ngựa gọn gàng, trên người mặc một bộ đồ vest chuyên nghiệp. Cô gái này vốn dĩ rất thông minh và có năng lực, nhưng đôi mắt lúc nào cũng cô đơn không thể diễn tả.
Điền Linh Vân mỉm cười, nói:"Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại khoảng thời gian đó giống như một giấc mơ…"
"Điền Điền...."
"Tôi biết, mấy năm qua cậu cố tình không nhắc tới tên Cẩm Niên trước mặt tôi. Thật ra, tôi tưởng mình có thể buông bỏ nhưng Giáng Sinh năm nào cũng vậy, vẫn nhớ về chuyện cũ khó chịu đến mức không ngủ được.."
"Lúc đầu, tôi tìm đến nơi có nhiều hoạt động sôi nổi tham gia, ít ra những nơi đông người sẽ làm tâm trạng tốt lên. Thế nhưng, nhìn thấy nụ cười chân thành của bọn họ, tôi lại cảm thấy cô đơn hơn thôi. Sau khi thất tình, đột nhiên cảm giác sợ hãi những dịp lễ náo nhiệt thế này"
Ngôn Lạc Hi tâm trạng bây giờ cũng như vậy, từ lúc rời khỏi nhà nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau thắm thiết, cô lại có cảm giác mãnh liệt muốn phá huỷ bọn họ!!
“Không sao đâu, cậu còn có mình"
Ngôn Lạc Hi dựa vào người an ủi Điền Linh Vân.
"Ừ, bởi vì có cậu mà tôi không có thời gian đắm chìm trong nỗi buồn"
"....."
"Tôi lúc đó nghĩ, sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ trở thành một người tỏa sáng để anh ấy phải hối hận."
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, cô thích sự nhiệt tình trên người Điền Linh Vân, luôn có thể làm cho người khác tỉnh táo lại.
"Ừ, để những người không biết quý trọng chúng ta đều hối hận" Ngôn Lạc Hi nói.
"Nhưng mà, hôm nay cậu sao vậy?"
Điền Linh Vân quay đầu nhìn, nói lại chuyện trước Nhị Lạc nhất định đã xảy ra gì đó, cho nên cô mới ủ rũ như vậy, không muốn tham dự tiệc đóng máy.
"Tối qua anh ấy đến tìm mình.”
“Anh ấy?” Điền Linh Vân nhìn chằm Ngôn Lạc Hi một lúc, nhìn vẻ mặt cô là biết, cho dù anh ấy tìm đến cũng không có kết quả gì.
“Sao vậy? Anh ấy có đồng ý ly hôn không?"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu:"Không đồng ý"
"Ồ" Điền Linh Vân thở phào nhẹ nhõm, Lệ Dạ Kỳ hẳn sẽ không ngốc như vậy thật sự buông tay để Lạc Lạc rời đi.
Dù sao hiện tại còn có Bạch Kiêu cùng Phó Luân canh chua canh me, một khi buông tay, hai vị này muốn theo đuổi Lạc Lạc là chính đáng.
"Mình cũng không biết anh ấy muốn gì, nói vài lời khó hiểu xong rời đi"
Ngôn Lạc Hi khổ não suốt đêm, sau khi cô nhắc tới đơn ly hôn tâm trạng hài hòa lúc trước liền bị quét sạch.
Điền Linh Vân ngồi trên sô pha lấy tay chống má, nhìn Ngôn Lạc Hi:"Lệ nhị thiếu đã nói gì? Nói nghe thử, tôi giúp cậu phân tích qua là anh ta muốn gì"
Ngôn Lạc Hi nâng mặt, nhíu mày suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ bọn họ đã nói gì, cô lắc đầu:"Thôi quên đi, chỉ biết khi mình đề cập đến đơn ly hôn anh đã nổi giận bỏ đi"
Điền Linh Vân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Lệ nhị thiếu đây là ý gì?
"Lạc Lạc, mặc kệ anh ta, tôi đã chọn cho một bộ váy, đi thử đi, tối nay chúng ta sẽ làm khán giả ngạc nhiên.”
Điền Linh Vân đứng dậy kéo tay Ngôn Lạc Hi lên:"Đừng ủ rũ nữa vui lên, cậu càng xinh đẹp ong bướm tự khắc tìm đến"
Ngôn Lạc Hi bất đắc dĩ đi theo sau, nói:"À có tin gì của Thẩm Trường Thanh không?"
"Ừ, rõ ràng trong nước nổi tiếng cả bầu trời bây giờ đi làm quần chúng lăn lộn đâu đó, đáng tiếc cho một người tài hoa" Điền Linh Vân khẽ thở dài.
Dám đi thích phụ nữ của Mặc Bắc Trần, thật sự là đáng thương a!
Ngôn Lạc Hi thầm nghĩ nếu để Thiển Thiển nghe được mấy lời này sẽ lại cảm thấy có lỗi, vì thế cô cố ý dặn dò: "Đừng để Thiển Thiển biết"
"Tôi không ngốc, nếu cậu không hỏi tôi cũng đã không nói. Đi thôi, phải bắt đầu chuẩn bị"
Điền Linh Vân kéo cô ra khỏi văn phòng, đi chọn lễ phục
Những chiếc váy Lane Crawford cung cấp đều là hàng cao cấp tinh xảo, tất cả đều là mẫu mới nhất trong bộ sưu tập mùa xuân năm tới.
Điền Linh Vân khéo léo chọn cho Ngôn Lạc Hi chiếc váy hoa màu trắng, dưới chân giày cao gót mũi nhọn màu vàng, phối hợp chiếc túi xách đắt tiền lại vô cùng cá tính, buộc tóc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ nhàng
cả người trông rất ngọt ngào nữ tính.
Trang điểm xong, Điền Linh Vân nhìn kỹ một lần, hài lòng gật đầu:"Không sai, với bộ chiến bào này Lão Phật gia của Lane Crawford nhất định phải cảm ơn cậu đã ký hợp đồng làm người đại diện. Nó giống như quảng cáo dạo vậy"
Ngôn Lạc Hi nhìn mình trong gương, nước da hồng hào chiếc váy in hoa màu trắng phù hợp tổng thể thật sự rất đẹp.
Người ta nói phụ nữ yêu thích sự xinh đẹp chỉ để lấy lòng chính mình. Hôm nay cho dù có cô ăn mặc đẹp đẽ bất quá cũng chỉ diễn một màn một người mà thôi.
Khi màn đêm buông xuống, Điền Linh Vân lái xe đưa Ngôn Lạc Hi đến buổi tiệc.
Xe dừng ở bên ngoài khách sạn Đế Đô, không ít phóng viên truyền thông vây quanh chụp ảnh, cả hai cùng bước xuống.
Đèn flash nhấp nháy không ngừng, hai người vừa muốn đi vào trong khách sạn thì
phía sau xe bảo mẫu màu đen chạy tới.
Bạch Kiêu bước xuống, anh mặc âu phục màu đen cao cấp cũng giống Ngôn Lạc Hi là nhãn hiệu Crawford. Khăn túi vừa vặn in hoa màu trắng như thế nào lại trùng hợp với lễ phục của cô.
Trang phục ngoài ý muốn lại giống một cặp tình nhân bất ngờ xuất hiện, truyền thông như đánh hơi được bầu không khí lạ thường
liều mạng ấn nút chụp.
Điền Linh Vân trước máy tính ngẩng đầu nhìn cô:"Sao lại giống như quả cà bị dập thế này?”
Ngôn Lạc Hi ánh mắt dại ra nhìn về phía trước:"Tiểu Điền à, buổi tiệc đóng máy tối nay mình không tham dự có được không?"
"Cậu nói xem?".Điền Linh Vân nheo mắt, đối với công việc luôn dồn hết tâm ý hoàn thành nên studio mới có ngày hôm nay. Vì lẽ đó, cô sẽ không bao giờ cho phép mình lơ là trong mọi việc liên quan tới Ngôn Lạc Hi càng tuyệt đối không cho cô lười biếng!
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ.
Ngôn Lạc Hi xoa đầu lông mày, nghe ra giọng nói nguy hiểm, bất đắc dĩ nói:"Mình biết rồi"
Điền Linh Vân đứng dậy đi qua:"Tối hôm qua trở về còn rất tốt mà, sao đột nhiên lại muốn bãi công rồi?"
Ngôn Lạc Hi nhìn cây thông Noel lấp lánh tỏa sáng trong phòng, thở ngắn thở dài: "Đêm nay là lễ Giáng sinh, ngày mai cũng là Giáng sinh, những ngày ngược đãi chó như vậy chỉ muốn trốn một mình chữa lành vết thương."
"Nói như còn độc thân vậy!"
"Lạc Lạc, cậu có nhớ đêm Giáng Sinh đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Ngôn Lạc Hi nghe vậy, bất giác chìm vào hồi ức.
Cô và Điền Linh Vân đều tốt nghiệp đại học Đế Đô, mặc dù cả hai học trái ngành nhưng lại không biết vì sao có thể trở thành bạn.
Có lẽ là nhờ Bạc Cẩm Niên.
Giáng sinh năm đó, Điền Linh Vân đã thổ lộ tình cảm với Bạc Cẩm Niên nhưng bị anh ta từ chối.
Điền Linh Vân thuận tay nhét quả táo muốn tặng anh ta vào tay cô, lúc ấy cô vốn chỉ là người qua đường.
Bất ngờ là sau đó cả hai lại trở thành bạn tốt không che giấu nhau bất cứ gì.
Mà cô là người duy nhất chứng kiến Điền Linh Vân và Bạc Cẩm Niên yêu ghét nhau bốn năm trời, cũng là người rõ nhất sau khi Bạc Cẩm Niên rời đi Tiểu Điền biến đổi như thế nào.
Cô gái từng bước đem chính mình bức thành bộ dạng mạnh mẽ như bây giờ!
"Ừ, cậu chỉ nhét cho mình một quả táo mà mình phải ở đó trông chừng cậu nôn mửa suốt cả đêm". Ngôn Lạc Hi đưa tay đỡ mặt cố gắng tránh nhắc ba chữ Bạc Cẩm Niên.
Bạc Cẩm Niên chính là "cơn đau đẻ" của Điền Linh Vân, chỉ nghe đến tên thôi cũng khiến cậu ấy khó chịu hơn nửa ngày.
Điền Linh Vân khoanh tay trước ngực, mái tóc dài cột đuôi ngựa gọn gàng, trên người mặc một bộ đồ vest chuyên nghiệp. Cô gái này vốn dĩ rất thông minh và có năng lực, nhưng đôi mắt lúc nào cũng cô đơn không thể diễn tả.
Điền Linh Vân mỉm cười, nói:"Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại khoảng thời gian đó giống như một giấc mơ…"
"Điền Điền...."
"Tôi biết, mấy năm qua cậu cố tình không nhắc tới tên Cẩm Niên trước mặt tôi. Thật ra, tôi tưởng mình có thể buông bỏ nhưng Giáng Sinh năm nào cũng vậy, vẫn nhớ về chuyện cũ khó chịu đến mức không ngủ được.."
"Lúc đầu, tôi tìm đến nơi có nhiều hoạt động sôi nổi tham gia, ít ra những nơi đông người sẽ làm tâm trạng tốt lên. Thế nhưng, nhìn thấy nụ cười chân thành của bọn họ, tôi lại cảm thấy cô đơn hơn thôi. Sau khi thất tình, đột nhiên cảm giác sợ hãi những dịp lễ náo nhiệt thế này"
Ngôn Lạc Hi tâm trạng bây giờ cũng như vậy, từ lúc rời khỏi nhà nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau thắm thiết, cô lại có cảm giác mãnh liệt muốn phá huỷ bọn họ!!
“Không sao đâu, cậu còn có mình"
Ngôn Lạc Hi dựa vào người an ủi Điền Linh Vân.
"Ừ, bởi vì có cậu mà tôi không có thời gian đắm chìm trong nỗi buồn"
"....."
"Tôi lúc đó nghĩ, sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ trở thành một người tỏa sáng để anh ấy phải hối hận."
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, cô thích sự nhiệt tình trên người Điền Linh Vân, luôn có thể làm cho người khác tỉnh táo lại.
"Ừ, để những người không biết quý trọng chúng ta đều hối hận" Ngôn Lạc Hi nói.
"Nhưng mà, hôm nay cậu sao vậy?"
Điền Linh Vân quay đầu nhìn, nói lại chuyện trước Nhị Lạc nhất định đã xảy ra gì đó, cho nên cô mới ủ rũ như vậy, không muốn tham dự tiệc đóng máy.
"Tối qua anh ấy đến tìm mình.”
“Anh ấy?” Điền Linh Vân nhìn chằm Ngôn Lạc Hi một lúc, nhìn vẻ mặt cô là biết, cho dù anh ấy tìm đến cũng không có kết quả gì.
“Sao vậy? Anh ấy có đồng ý ly hôn không?"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu:"Không đồng ý"
"Ồ" Điền Linh Vân thở phào nhẹ nhõm, Lệ Dạ Kỳ hẳn sẽ không ngốc như vậy thật sự buông tay để Lạc Lạc rời đi.
Dù sao hiện tại còn có Bạch Kiêu cùng Phó Luân canh chua canh me, một khi buông tay, hai vị này muốn theo đuổi Lạc Lạc là chính đáng.
"Mình cũng không biết anh ấy muốn gì, nói vài lời khó hiểu xong rời đi"
Ngôn Lạc Hi khổ não suốt đêm, sau khi cô nhắc tới đơn ly hôn tâm trạng hài hòa lúc trước liền bị quét sạch.
Điền Linh Vân ngồi trên sô pha lấy tay chống má, nhìn Ngôn Lạc Hi:"Lệ nhị thiếu đã nói gì? Nói nghe thử, tôi giúp cậu phân tích qua là anh ta muốn gì"
Ngôn Lạc Hi nâng mặt, nhíu mày suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ bọn họ đã nói gì, cô lắc đầu:"Thôi quên đi, chỉ biết khi mình đề cập đến đơn ly hôn anh đã nổi giận bỏ đi"
Điền Linh Vân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Lệ nhị thiếu đây là ý gì?
"Lạc Lạc, mặc kệ anh ta, tôi đã chọn cho một bộ váy, đi thử đi, tối nay chúng ta sẽ làm khán giả ngạc nhiên.”
Điền Linh Vân đứng dậy kéo tay Ngôn Lạc Hi lên:"Đừng ủ rũ nữa vui lên, cậu càng xinh đẹp ong bướm tự khắc tìm đến"
Ngôn Lạc Hi bất đắc dĩ đi theo sau, nói:"À có tin gì của Thẩm Trường Thanh không?"
"Ừ, rõ ràng trong nước nổi tiếng cả bầu trời bây giờ đi làm quần chúng lăn lộn đâu đó, đáng tiếc cho một người tài hoa" Điền Linh Vân khẽ thở dài.
Dám đi thích phụ nữ của Mặc Bắc Trần, thật sự là đáng thương a!
Ngôn Lạc Hi thầm nghĩ nếu để Thiển Thiển nghe được mấy lời này sẽ lại cảm thấy có lỗi, vì thế cô cố ý dặn dò: "Đừng để Thiển Thiển biết"
"Tôi không ngốc, nếu cậu không hỏi tôi cũng đã không nói. Đi thôi, phải bắt đầu chuẩn bị"
Điền Linh Vân kéo cô ra khỏi văn phòng, đi chọn lễ phục
Những chiếc váy Lane Crawford cung cấp đều là hàng cao cấp tinh xảo, tất cả đều là mẫu mới nhất trong bộ sưu tập mùa xuân năm tới.
Điền Linh Vân khéo léo chọn cho Ngôn Lạc Hi chiếc váy hoa màu trắng, dưới chân giày cao gót mũi nhọn màu vàng, phối hợp chiếc túi xách đắt tiền lại vô cùng cá tính, buộc tóc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ nhàng
cả người trông rất ngọt ngào nữ tính.
Trang điểm xong, Điền Linh Vân nhìn kỹ một lần, hài lòng gật đầu:"Không sai, với bộ chiến bào này Lão Phật gia của Lane Crawford nhất định phải cảm ơn cậu đã ký hợp đồng làm người đại diện. Nó giống như quảng cáo dạo vậy"
Ngôn Lạc Hi nhìn mình trong gương, nước da hồng hào chiếc váy in hoa màu trắng phù hợp tổng thể thật sự rất đẹp.
Người ta nói phụ nữ yêu thích sự xinh đẹp chỉ để lấy lòng chính mình. Hôm nay cho dù có cô ăn mặc đẹp đẽ bất quá cũng chỉ diễn một màn một người mà thôi.
Khi màn đêm buông xuống, Điền Linh Vân lái xe đưa Ngôn Lạc Hi đến buổi tiệc.
Xe dừng ở bên ngoài khách sạn Đế Đô, không ít phóng viên truyền thông vây quanh chụp ảnh, cả hai cùng bước xuống.
Đèn flash nhấp nháy không ngừng, hai người vừa muốn đi vào trong khách sạn thì
phía sau xe bảo mẫu màu đen chạy tới.
Bạch Kiêu bước xuống, anh mặc âu phục màu đen cao cấp cũng giống Ngôn Lạc Hi là nhãn hiệu Crawford. Khăn túi vừa vặn in hoa màu trắng như thế nào lại trùng hợp với lễ phục của cô.
Trang phục ngoài ý muốn lại giống một cặp tình nhân bất ngờ xuất hiện, truyền thông như đánh hơi được bầu không khí lạ thường
liều mạng ấn nút chụp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.