Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Chương 344
Ánh Huỳnh Quang Tím
07/10/2023
Sau khi Ngôn Lạc Hi ngủ say, Lệ Dạ Kỳ đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Bạc
Cẩm Niên đi tới, nhướng mày hỏi: "Sao cậu lại đến bệnh viện?"
“Diễn viên trong đoàn bị thương, sao có thể không thăm, anh có thể đảm bảo được tiến việc quay phim bắt đầu đúng tiến trình được không?”
Bạc Cẩm Niên ngước mắt lên nhìn Lệ Dạ Kỳ có chút mệt mỏi, nhíu mày nói:”Nghe nói, cô ấy chỉ bị thương nhẹ, anh thế này là sao?”
Lệ Dạ Kỳ giơ tay lên xoa trán: “Muốn hút thuốc không?”
Bạc Cẩm Niên gật đầu, hai người đi tới khu vực hút thuốc, mỗi người châm một điếu thuốc bắt đầu phì phèo, Lệ Dạ Kỳ cau mày, nhẹ nhàng thở dài: "Cô ấy không bị thương nặng, là tôi tự trách mình."
“Không đến kịp à?” Bạc Cẩm Niên gay gắt hỏi.
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ mắt thoáng chốc trở nên xa cách:”Lúc cô ấy gặp nguy hiểm, tôi không thể bảo vệ được cô ấy”
“Tai nạn luôn xảy ra khi chúng ta không chuẩn bị, không thể lúc nào cũng ứng phó được." Bạc Cẩm Niên an ủi.
Lệ Dạ Kỳ thở ra một hơi khói:”Mấy nay tôi nghĩ, nếu trước kia không gặp nhau, mọi chuyện có đơn giản hơn không?”
"Không phải anh, cô ấy sẽ là của người khác, thay vì tự trách thì hãy đi cùng cô ấy, đừng để cô ấy bất an, nếu anh từ bỏ, nhất định sẽ hối hận”. Bạc Cẩm Niên nghiêm túc nói.
Nếu bắt đầu do dự về nhiều việc, nhất định sẽ nhớ nhung, anh không muốn Lệ Dạ Kỳ giống mình.
Khi Điền Linh Vân tỏ tình với anh, vì suy nghĩ đến cảm xúc của Mạc Thần Dật và hoàn cảnh lúc đó, anh đã kìm nén cảm xúc bên trong không chấp nhận cô, sau đó anh đã mất kiểm soát mà muốn cô nhưng tất cả đã không thể trở lại được.
Lệ Dạ Kỳ sửng sốt, sự bất an của Hi Nhi xuất phát từ anh sao?
Nếu thái độ anh đủ kiên quyết, liệu cô có kiên quyết như anh không?
Lệ Dạ Kỳ dập tàn thuốc, trong mắt hiện lên một tia khác lạ, nói: “Tôi biết phải làm sao.”
"Chúc mừng anh trai." Bạc Cẩm Niên thản nhiên nói: "Nhân tiện, tôi đến đây để đảm bảo vợ anh có thể bắt đầu công việc bình thường. Nếu không, có thể hoãn lại."
"Sao cậu không hỏi Điền Linh Vân? Hiện tại cô ấy là quản lý của Hi Nhi, lịch trình đều do cô ấy sắp xếp”. Lệ Dạ Kỳ đáp lại ân huệ.
Mặc dù không rõ năm đó Bạc Cẩm Niên và Điền Linh Vân xảy ra chuyện gì, anh cảm giác khả năng hai người ở cùng nhau cao hơn Dật Thần
Dù sao đã ba năm trôi qua, nếu Điền Linh Vân và Dật Thật có gì, bọn họ đã ở bên nhau từ lâu, sẽ không đợi đến bây giờ.
Bạc Cẩm Niên hiểu ý, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hút thuốc xong, Lệ Dạ Kỳ xoay người rời khỏi, Bạc Cẩm Niên ngước mắt nhìn bóng lưng anh, chậm rãi thở ra một làn khói, đây là có thêm đồng minh sao?
Lệ Dạ Kỳ trở lại phòng bệnh, trong phòng vang lên tiếng nức nở trầm thấp, anh bước nhanh tới, nhìn thấy Ngôn Lạc Hi đang cuộn tròn trên giường, nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Đừng... đừng đến đây...đi đi...Máu...máu nhiều quá..."
Lệ Dạ Kỳ cau mày, hai tay đỡ lấy bả vai của cô: "Hi Nhi, Hi Nhi, mau tỉnh lại”
Ngôn Lạc Hi mở to mắt, ngồi bật dậy, trán đụng vào cằm Lệ Dạ Kỳ, cô ăn đau đến che trán, đợi thấy rõ người trước mắt là anh, cô mới an tâm hơn một chút.
"Có đau không?"
Lệ Dạ Kỳ xoa xoa cằm:"Không sao, còn em, để anh xem"
Lệ Dạ Kỳ lấy tay cô ra, thấy trên trán thêm một vệt đỏ ửng, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa:"Đỏ hết rồi, có phải đau lắm không?"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu:"Không đau, vừa rồi có phải em nói mớ không?"
Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống bên giường, ôm cô vào lòng:"Ừ"
Ngôn Lạc Hi rũ mắt, toàn thân thả lỏng tựa vào trong ngực anh, cô nói:"Thật ra em cũng không nghĩ tới, bất giác sẽ mơ thấy tai nạn xe đêm đó, còn cả cuộc đối thoại của bọn họ. Lệ đại thần, tra được những người đó là ai chưa?"
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày kiếm, cúi đầu nói:"Vẫn chưa"
"A" Ngôn Lạc Hi buông tay trên chăn chậm rãi nắm thành nắm đấm:"Bọn họ nhất định không cứ như vậy từ bỏ cuộc, không chừng lúc nào sẽ lại ngóc đầu trở lại, em......"
"Đừng lo lắng, anh sẽ bảo vệ em". Lệ Dạ Kỳ theo bản năng ôm chặt cô, Tiếu Tiểu Tiểu chết, manh mối duy nhất bị cắt đứt, muốn tìm ra kẻ phía sau màn sẽ rất khó.
Ngôn Lạc Hi miễn cưỡng cười cười, "Kỳ thật em không quá lo lắng cho bản thân, chỉ sợ liên luỵ tổn thương người bên cạnh"
"Hi Nhi" Trong lòng Lệ Dạ Kỳ đau đớn:"Đây là ngoài ý muốn"
"Không, đây là âm mưu, nếu không những người đó sẽ không biết đêm đó xe đi qua đoạn đường kia, sau đó mai phục ở đó"
Mấy ngày nay, chỉ cần nhắm mắt, cô sẽ lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng gọi "Tiểu Hi Hi" của người đó, chỉ cần nghĩ đến tên đàn ông biến thái kia, cô liền sợ đến run người
Lệ Dạ Kỳ ôm chặt cô hơn nữa:"Phu nhân, anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng"
"Lệ đại thần, anh đừng tiếp cận em nữa, em sợ ngày nào đó sẽ làm liên lụy đến anh"
Ngôn Lạc Hi tránh khỏi vòng tay anh, giây tiếp theo đã bị anh hung tợn ôm vào lòng.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, anh cúi người dồn dập hôn cô, giống như nổi giận càng hôn càng nóng nảy, Ngôn Lạc Hi hai tay đẩy cằm anh, bị anh chế trụ đẩy ngã xuống giường.
Nỗi khủng hoảng và phẫn nộ trong lòng khiến anh mất đi lý trí, thậm chí quên mất cô vẫn là người bị thương, lưỡi vốn không an phận của anh chui vào chỗ sâu hơn.
Ngôn Lạc Hi đầu óc phát mộng, thật vất vả giãy thoát hai tay, không ngừng xô đẩy ngực của anh, nhưng người đàn ông nửa đè ở trên người cô lại không nhúc nhích, hôn càng ngày càng thô cuồng.
Ngôn Lạc Hi dần dần buông tha chống cự, cả người xụi lơ ở trên giường, nước mắt phút chốc lăn xuống.
Chất lỏng ấm áp chảy xuống bàn tay đang nâng mặt, trong lòng run rẩy, lý trí trở về, anh chậm rãi buông cô ra, cụp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường bệnh.
Đôi môi đỏ thẫm của cô hơi đỏ sưng lên sau nụ hôn của anh, phản chiếu một lớp hơi ẩm mỏng trong ánh sáng.
Cổ họng có chút khô khốc, yết hầu nhảy lên thuận theo dục vọng cúi xuống che lại. Lần này, anh không thô bạo như trước, cũng không quấn lấy sâu hơn, chỉ nhẹ nhàng liếm môi cô.
"Hi Nhi, đừng khóc, đừng nói những lời như vậy nữa, anh sẽ đau lòng." Lệ Dạ Kỳ áp vào môi cô thì thầm, trong lòng tràn ngập thống khổ.
Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, biến mất trong gối.
Lệ Dạ Kỳ ôm mặt cô, hôn hết những giọt nước mắt cay đắng khiến trái tim anh chua xót, ôm chặt cô, như dỗ dành đứa trẻ nhỏ:"Đừng khóc, ngoan, đừng khóc.”
Ngôn Lạc Hi lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Hai ngày nay em đã nghiêm túc suy nghĩ, chuyến đi Lâm Thạch ngày hôm đó bọn em thay đổi giờ quay ngoài dự kiến nhưng chiếc xe địa hình đó có vẻ như đặc biệt chờ sẵn trên lối vào đường cao tốc, vậy nên chắc chắn ai đó đã tiết lộ lịch trình"
“Ừ, là Tiếu Tiểu Tiểu". Lệ Dạ Kỳ vốn định không nói cô biết, nhìn thấy cô hoảng sợ anh cũng không có ý định giấu cô.
Ngôn Lạc Hi tròn mắt kinh ngạc, nhớ đến Tiếu Tiểu Tiểu và Khanh Tuấn Hi cãi nhau trong phòng thay đồ ngày hôm đó.
"Em không nghĩ cô ấy ghét em tới mức này"
Trên trường quay, Tiếu Tiểu Tiểu đã động tay vào xe máy và cố gắng làm hại cô.
Cô tưởng rằng, sau bài học lần đó, cô ấy sẽ thay đổi cách sống của mình chỉ không ngờ là muốn lấy cả mạng cô.
"Trong giới giải trí lòng người khó đoán, em không hại người, chưa chắc người sẽ không hại em. Nhưng bất kể người khác có làm gì, cũng đừng bao giờ quên ý định ban đầu của mình." Lệ Dạ Kỳ ôn hòa nói.
Yến Lạc Hi rũ mắt xuống, đừng quên ý định ban đầu, đừng tham gia vào việc ác, cô sẽ ghi nhớ câu nói này.
Lệ Dạ Kỳ nắm tay cô, nghịch ngón tay cô: “Nhưng nếu có người đắc tội em, em không cần phải khách khí với ai cả"
Ngôn Lạc Hi đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết, giật mình nói:"Ừ, em hiểu."
"Phu nhân, chờ em xuất viện, anh sẽ đưa em đi du lịch". Lệ Dạ Kỳ dịu dàng nhìn cô, gần đây hai người xảy ra mâu thuẫn, không có thời gian nghỉ ngơi, cô không thích hợp đóng phim ở nơi này..
Ngôn Lạc Hi lắc đầu:"Điền Điền trước đó đã sắp xếp rất nhiều công việc cho em, nhưng em nhập viện đã làm chậm trễ, sau khi xuất viện phải quay lại làm việc ngay."
“Em không muốn nghỉ ngơi một thời gian sao?"Lệ Dạ Kỳ có chút thất vọng.
Ngôn Lạc Hi:"Ừm", lại nói:"Vẫn còn nhiều việc chờ em, về phần thư giãn tính sau."
"Được"
Giữa hai người im lặng, Ngôn La Hi nhìn chiếc TV LCD treo trên tường, tấm bảng màu đen phản chiếu hình ảnh hai người đang ôm nhau, tim cô đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy bầu không khí hiện tại có gì đó không đúng, cô nói:"Lệ đại thần, em muốn xem TV."
"Được"
Lệ Dạ Kỳ buông cô, anh đứng dậy lấy điều khiển từ xa bật TV lên.
Đúng lúc đó, bản tin giải trí kênh Hoàng Gia giọng phóng viên vang lên:"Hôm nay, nữ diễn viên trẻ tuổi Tiếu Tiểu Tiểu thanh xuân vườn trường được phát hiện đã chết tại nhà riêng, nghi ngờ là tự sát....."
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, vội vàng chuyển kênh, nhưng đã muộn.
“Diễn viên trong đoàn bị thương, sao có thể không thăm, anh có thể đảm bảo được tiến việc quay phim bắt đầu đúng tiến trình được không?”
Bạc Cẩm Niên ngước mắt lên nhìn Lệ Dạ Kỳ có chút mệt mỏi, nhíu mày nói:”Nghe nói, cô ấy chỉ bị thương nhẹ, anh thế này là sao?”
Lệ Dạ Kỳ giơ tay lên xoa trán: “Muốn hút thuốc không?”
Bạc Cẩm Niên gật đầu, hai người đi tới khu vực hút thuốc, mỗi người châm một điếu thuốc bắt đầu phì phèo, Lệ Dạ Kỳ cau mày, nhẹ nhàng thở dài: "Cô ấy không bị thương nặng, là tôi tự trách mình."
“Không đến kịp à?” Bạc Cẩm Niên gay gắt hỏi.
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ mắt thoáng chốc trở nên xa cách:”Lúc cô ấy gặp nguy hiểm, tôi không thể bảo vệ được cô ấy”
“Tai nạn luôn xảy ra khi chúng ta không chuẩn bị, không thể lúc nào cũng ứng phó được." Bạc Cẩm Niên an ủi.
Lệ Dạ Kỳ thở ra một hơi khói:”Mấy nay tôi nghĩ, nếu trước kia không gặp nhau, mọi chuyện có đơn giản hơn không?”
"Không phải anh, cô ấy sẽ là của người khác, thay vì tự trách thì hãy đi cùng cô ấy, đừng để cô ấy bất an, nếu anh từ bỏ, nhất định sẽ hối hận”. Bạc Cẩm Niên nghiêm túc nói.
Nếu bắt đầu do dự về nhiều việc, nhất định sẽ nhớ nhung, anh không muốn Lệ Dạ Kỳ giống mình.
Khi Điền Linh Vân tỏ tình với anh, vì suy nghĩ đến cảm xúc của Mạc Thần Dật và hoàn cảnh lúc đó, anh đã kìm nén cảm xúc bên trong không chấp nhận cô, sau đó anh đã mất kiểm soát mà muốn cô nhưng tất cả đã không thể trở lại được.
Lệ Dạ Kỳ sửng sốt, sự bất an của Hi Nhi xuất phát từ anh sao?
Nếu thái độ anh đủ kiên quyết, liệu cô có kiên quyết như anh không?
Lệ Dạ Kỳ dập tàn thuốc, trong mắt hiện lên một tia khác lạ, nói: “Tôi biết phải làm sao.”
"Chúc mừng anh trai." Bạc Cẩm Niên thản nhiên nói: "Nhân tiện, tôi đến đây để đảm bảo vợ anh có thể bắt đầu công việc bình thường. Nếu không, có thể hoãn lại."
"Sao cậu không hỏi Điền Linh Vân? Hiện tại cô ấy là quản lý của Hi Nhi, lịch trình đều do cô ấy sắp xếp”. Lệ Dạ Kỳ đáp lại ân huệ.
Mặc dù không rõ năm đó Bạc Cẩm Niên và Điền Linh Vân xảy ra chuyện gì, anh cảm giác khả năng hai người ở cùng nhau cao hơn Dật Thần
Dù sao đã ba năm trôi qua, nếu Điền Linh Vân và Dật Thật có gì, bọn họ đã ở bên nhau từ lâu, sẽ không đợi đến bây giờ.
Bạc Cẩm Niên hiểu ý, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hút thuốc xong, Lệ Dạ Kỳ xoay người rời khỏi, Bạc Cẩm Niên ngước mắt nhìn bóng lưng anh, chậm rãi thở ra một làn khói, đây là có thêm đồng minh sao?
Lệ Dạ Kỳ trở lại phòng bệnh, trong phòng vang lên tiếng nức nở trầm thấp, anh bước nhanh tới, nhìn thấy Ngôn Lạc Hi đang cuộn tròn trên giường, nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Đừng... đừng đến đây...đi đi...Máu...máu nhiều quá..."
Lệ Dạ Kỳ cau mày, hai tay đỡ lấy bả vai của cô: "Hi Nhi, Hi Nhi, mau tỉnh lại”
Ngôn Lạc Hi mở to mắt, ngồi bật dậy, trán đụng vào cằm Lệ Dạ Kỳ, cô ăn đau đến che trán, đợi thấy rõ người trước mắt là anh, cô mới an tâm hơn một chút.
"Có đau không?"
Lệ Dạ Kỳ xoa xoa cằm:"Không sao, còn em, để anh xem"
Lệ Dạ Kỳ lấy tay cô ra, thấy trên trán thêm một vệt đỏ ửng, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa:"Đỏ hết rồi, có phải đau lắm không?"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu:"Không đau, vừa rồi có phải em nói mớ không?"
Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống bên giường, ôm cô vào lòng:"Ừ"
Ngôn Lạc Hi rũ mắt, toàn thân thả lỏng tựa vào trong ngực anh, cô nói:"Thật ra em cũng không nghĩ tới, bất giác sẽ mơ thấy tai nạn xe đêm đó, còn cả cuộc đối thoại của bọn họ. Lệ đại thần, tra được những người đó là ai chưa?"
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày kiếm, cúi đầu nói:"Vẫn chưa"
"A" Ngôn Lạc Hi buông tay trên chăn chậm rãi nắm thành nắm đấm:"Bọn họ nhất định không cứ như vậy từ bỏ cuộc, không chừng lúc nào sẽ lại ngóc đầu trở lại, em......"
"Đừng lo lắng, anh sẽ bảo vệ em". Lệ Dạ Kỳ theo bản năng ôm chặt cô, Tiếu Tiểu Tiểu chết, manh mối duy nhất bị cắt đứt, muốn tìm ra kẻ phía sau màn sẽ rất khó.
Ngôn Lạc Hi miễn cưỡng cười cười, "Kỳ thật em không quá lo lắng cho bản thân, chỉ sợ liên luỵ tổn thương người bên cạnh"
"Hi Nhi" Trong lòng Lệ Dạ Kỳ đau đớn:"Đây là ngoài ý muốn"
"Không, đây là âm mưu, nếu không những người đó sẽ không biết đêm đó xe đi qua đoạn đường kia, sau đó mai phục ở đó"
Mấy ngày nay, chỉ cần nhắm mắt, cô sẽ lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng gọi "Tiểu Hi Hi" của người đó, chỉ cần nghĩ đến tên đàn ông biến thái kia, cô liền sợ đến run người
Lệ Dạ Kỳ ôm chặt cô hơn nữa:"Phu nhân, anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng"
"Lệ đại thần, anh đừng tiếp cận em nữa, em sợ ngày nào đó sẽ làm liên lụy đến anh"
Ngôn Lạc Hi tránh khỏi vòng tay anh, giây tiếp theo đã bị anh hung tợn ôm vào lòng.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, anh cúi người dồn dập hôn cô, giống như nổi giận càng hôn càng nóng nảy, Ngôn Lạc Hi hai tay đẩy cằm anh, bị anh chế trụ đẩy ngã xuống giường.
Nỗi khủng hoảng và phẫn nộ trong lòng khiến anh mất đi lý trí, thậm chí quên mất cô vẫn là người bị thương, lưỡi vốn không an phận của anh chui vào chỗ sâu hơn.
Ngôn Lạc Hi đầu óc phát mộng, thật vất vả giãy thoát hai tay, không ngừng xô đẩy ngực của anh, nhưng người đàn ông nửa đè ở trên người cô lại không nhúc nhích, hôn càng ngày càng thô cuồng.
Ngôn Lạc Hi dần dần buông tha chống cự, cả người xụi lơ ở trên giường, nước mắt phút chốc lăn xuống.
Chất lỏng ấm áp chảy xuống bàn tay đang nâng mặt, trong lòng run rẩy, lý trí trở về, anh chậm rãi buông cô ra, cụp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường bệnh.
Đôi môi đỏ thẫm của cô hơi đỏ sưng lên sau nụ hôn của anh, phản chiếu một lớp hơi ẩm mỏng trong ánh sáng.
Cổ họng có chút khô khốc, yết hầu nhảy lên thuận theo dục vọng cúi xuống che lại. Lần này, anh không thô bạo như trước, cũng không quấn lấy sâu hơn, chỉ nhẹ nhàng liếm môi cô.
"Hi Nhi, đừng khóc, đừng nói những lời như vậy nữa, anh sẽ đau lòng." Lệ Dạ Kỳ áp vào môi cô thì thầm, trong lòng tràn ngập thống khổ.
Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, biến mất trong gối.
Lệ Dạ Kỳ ôm mặt cô, hôn hết những giọt nước mắt cay đắng khiến trái tim anh chua xót, ôm chặt cô, như dỗ dành đứa trẻ nhỏ:"Đừng khóc, ngoan, đừng khóc.”
Ngôn Lạc Hi lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Hai ngày nay em đã nghiêm túc suy nghĩ, chuyến đi Lâm Thạch ngày hôm đó bọn em thay đổi giờ quay ngoài dự kiến nhưng chiếc xe địa hình đó có vẻ như đặc biệt chờ sẵn trên lối vào đường cao tốc, vậy nên chắc chắn ai đó đã tiết lộ lịch trình"
“Ừ, là Tiếu Tiểu Tiểu". Lệ Dạ Kỳ vốn định không nói cô biết, nhìn thấy cô hoảng sợ anh cũng không có ý định giấu cô.
Ngôn Lạc Hi tròn mắt kinh ngạc, nhớ đến Tiếu Tiểu Tiểu và Khanh Tuấn Hi cãi nhau trong phòng thay đồ ngày hôm đó.
"Em không nghĩ cô ấy ghét em tới mức này"
Trên trường quay, Tiếu Tiểu Tiểu đã động tay vào xe máy và cố gắng làm hại cô.
Cô tưởng rằng, sau bài học lần đó, cô ấy sẽ thay đổi cách sống của mình chỉ không ngờ là muốn lấy cả mạng cô.
"Trong giới giải trí lòng người khó đoán, em không hại người, chưa chắc người sẽ không hại em. Nhưng bất kể người khác có làm gì, cũng đừng bao giờ quên ý định ban đầu của mình." Lệ Dạ Kỳ ôn hòa nói.
Yến Lạc Hi rũ mắt xuống, đừng quên ý định ban đầu, đừng tham gia vào việc ác, cô sẽ ghi nhớ câu nói này.
Lệ Dạ Kỳ nắm tay cô, nghịch ngón tay cô: “Nhưng nếu có người đắc tội em, em không cần phải khách khí với ai cả"
Ngôn Lạc Hi đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết, giật mình nói:"Ừ, em hiểu."
"Phu nhân, chờ em xuất viện, anh sẽ đưa em đi du lịch". Lệ Dạ Kỳ dịu dàng nhìn cô, gần đây hai người xảy ra mâu thuẫn, không có thời gian nghỉ ngơi, cô không thích hợp đóng phim ở nơi này..
Ngôn Lạc Hi lắc đầu:"Điền Điền trước đó đã sắp xếp rất nhiều công việc cho em, nhưng em nhập viện đã làm chậm trễ, sau khi xuất viện phải quay lại làm việc ngay."
“Em không muốn nghỉ ngơi một thời gian sao?"Lệ Dạ Kỳ có chút thất vọng.
Ngôn Lạc Hi:"Ừm", lại nói:"Vẫn còn nhiều việc chờ em, về phần thư giãn tính sau."
"Được"
Giữa hai người im lặng, Ngôn La Hi nhìn chiếc TV LCD treo trên tường, tấm bảng màu đen phản chiếu hình ảnh hai người đang ôm nhau, tim cô đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy bầu không khí hiện tại có gì đó không đúng, cô nói:"Lệ đại thần, em muốn xem TV."
"Được"
Lệ Dạ Kỳ buông cô, anh đứng dậy lấy điều khiển từ xa bật TV lên.
Đúng lúc đó, bản tin giải trí kênh Hoàng Gia giọng phóng viên vang lên:"Hôm nay, nữ diễn viên trẻ tuổi Tiếu Tiểu Tiểu thanh xuân vườn trường được phát hiện đã chết tại nhà riêng, nghi ngờ là tự sát....."
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, vội vàng chuyển kênh, nhưng đã muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.