Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Chương 291: Ly hôn (1)
Ánh Huỳnh Quang Tím
28/09/2023
Vừa rồi khi bọn họ lao ra, Ngôn Lạc Hi đã bị Lệ Dạ Kỳ chờ ngoài cửa kéo vào trong xe, Bạch Kiêu lo lắng cho cô, tự nhiên cũng ngồi vào ghế sau
theo.
Xe chạy được một đoạn, sau đó dừng ở ven đường, Lệ Dạ Kỳ ngồi ở ghế lái, anh ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, mặt mày trầm xuống.
"Anh Bạch, mời xuống xe"
Bạch Kiêu nhìn người đàn ông toàn thân tản ra lệ khí, lông mày nhíu lại, quay đầu nhìn Ngôn Lạc Hi ngồi ở ghế lái phụ, dịu dàng nói: "Lạc Hi, em không thành vấn đề chứ?"
Ngôn Lạc Hi tuyệt đối không nghĩ tới Lệ Dạ Kỳ sẽ ở ngoài cửa ôm cây đợi thỏ, lúc này đều là vẻ mặt mơ hồ không lấy lại được tinh thần, nghe được Bạch Kiêu hỏi mới tỉnh táo, "Không, không thành vấn đề"
Trong lòng Bạch Kiêu rất rõ ràng, đây là mâu thuẫn giữa bọn họ, anh không thể nhúng tay vào, anh nói: "Vậy gặp đoàn làm phim"
"Được"
Bạch Kiêu đẩy cửa xuống xe đứng ở bên đường, đưa mắt nhìn Bentley màu đen lao đi, ngực từng đợt khó chịu.
Bên trong xe rất yên tĩnh, Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm loạn như ma, cô đã càng không có cách nào ung dung đối mặt với Lệ Dạ Kỳ, tại sao lại như vậy?
Có lẽ vì tổn thương sâu sắc mà nản lòng thoái chí.
Hai tay Lệ Dạ Kỳ nắm thật chặt tay lái, tối hôm qua anh tìm cô cả đêm, những nơi cô có thể đi đều đã đi tìm, thậm chí còn đến nhà của cô đều không thấy bóng dáng.
Trong nháy mắt đó, anh hoảng hốt thậm chí nghĩ rằng cô có thể bốc hơi khỏi nhân gian hay không, tại sao tìm hoài không thấy?
Nhưng khi anh nhìn thấy ảnh chụp của fan trên weibo, là ảnh cô và Bạch Kiêu ăn sáng ở một quán trà nào đó, anh lo lắng cho cô cả đêm, cô thì lại ở cùng một chỗ với Bạch Kiêu.
Ngực bốc cháy ghen tuông hừng hực, anh nghiêng đầu nhìn sườn mặt cô:"Tối qua, em và Bạch Kiêu ở cùng một chỗ?"
Tay Ngôn Lạc Hi buông xuống đầu gối nắm chặt thành quyền, cô nhẹ giọng nói: "Ừ"
Lệ Dạ Kỳ siết chặt tay lái, ngực như bị đục một lỗ lớn, gió âm trầm thổi vào, khiến tim anh lạnh ngắt, anh mím môi, tiếp tục hỏi: "Tại sao không nhận điện thoại của anh?"
Trước mắt Ngôn Lạc Hi có chút mơ hồ:"Không nghe thấy"
Lệ Dạ Kỳ: "......"
Trong lòng bỗng nhiên có loại ý niệm muốn giết người, nhưng vẫn đè nén lửa giận thậm chí không dám hỏi cô chi tiết, cô thật sự cả đêm đều ở chỗ Bạch Kiêu sao?
Vì sao tất cả mọi người anh đều nghĩ tới, lại quên mất Bạch Kiêu?
Một giờ sau, xe chạy vào biệt thự, Ngôn Lạc Hi đẩy cửa xuống xe, cầm lấy điện thoại gọi cho đạo diễn Trịnh, trạng thái hôm nay của cô căn bản không thể quay phim, cô phải xin nghỉ.
Lại nói tiếp, trước kia cô quay phim là liều mạng, chưa bao giờ bởi vì nguyên nhân cá nhân mà chậm trễ tiến độ, nhưng gần đây số lần cô xin nghỉ ngày càng cao.
Cô dường như đã quên mất công việc của mình là làm cái gì.
Mới vừa nói chuyện điện thoại xong, cô vừa xoay người, thiếu chút nữa đụng vào trong lòng người đàn ông, hơi thở nam tính mát lạnh quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, cánh mũi cô chua xót, theo bản năng lui về phía sau.
Một giây sau, cô bị người đàn ông đè lên thân xe, đầu anh cúi xuống.
Mắt thấy môi anh sắp dán vào cô, Ngôn Lạc Hi kháng cự nghiêng đầu đi, môi mỏng của anh rơi vào trên mặt cô, trái tim tựa như bị con nhím đốt một chút, đau đến co rút lại.
"Không muốn tôi chạm vào?" Lệ Dạ Kỳ hai tay chống hông cô, trong mắt tràn đầy tức giận. .
Ngôn Lạc Hi nhìn xích đu xa xa, cô thấp giọng nói:"Em rất mệt mỏi"
"Mệt mỏi? "Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại cúi người, khẽ ngửi hơi thở trên người cô, trộn lẫn mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt khiến anh ghen tị đến phát cuồng.
Cô nam quả nữ chung ở cùng một chỗ, trở về nói với anh mệt mỏi, anh phải hiểu thế nào?
"Ngôn Lạc Hi, qua đêm ở nhà đàn ông, em đã hỏi qua tôi chưa?" trong lòng Lệ Dạ Kỳ thiêu đốt một phen lửa giận, muốn hủy thiên diệt địa.
"Không có".
Ngôn Lạc Hi nói xong, lập tức lại cười khổ.
"Tại sao em phải giải thích với anh? Anh còn cùng Lệ Du Nhiên tình tình tý ý, các người tái hợp rồi, em còn không phải ra đi trong êm đẹp sao?"
Sắc mặt Lệ Dạ Kỳ khó nhìn tới cực điểm:"Tôi hiện tại nói em, em đừng có kéo Du Nhiên vào"
Ngôn Lạc Hi nghe anh bảo vệ Lệ Du Nhiên, cô mệt mỏi đến cực hạn, hai tay để ở trên ngực, thản nhiên nói:"Em không muốn cãi nhau với anh, anh có người mình trân trọng em cũng có tình bạn muốn quý trọng"
Cô vừa đứng thẳng người, lại bị anh ấn trở lại trên xe, lưng cô đụng vào nắm cửa, đau đến toàn thân run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, đáy mắt quanh quẩn sương mù, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Hai người tối hôm qua đã làm cái gì, anh ta có chạm vào em không? Chạm vào chỗ nào hả?" Bàn tay Lệ Dạ Kỳ thô bạo trên cơ thể cô, không có một chút nhẹ nhàng, thậm chí mang theo ý xúc pham
Ngôn Lạc Hi vô cùng đau đớn, ngay cả một chút tin tưởng anh cũng chưa từng cho cô.
Trong lòng đau giận đến mức tận cùng, tay anh càng ngày càng dò tới nơi nguy hiểm, cô dùng sức đẩy tay anh ra, hốc mắt đỏ đến mức dường như giây tiếp theo sẽ chảy máu.
"Lệ Dạ Kỳ, chúng ta ly hôn đi"
Lệ Dạ Kỳ lui ra hai bước, khó có thể tin nhìn cô:"Em nói cái gì?"
"Ly hôn đi, anh cùng Lệ Du Nhiên đã hợp lại, như vậy tôi cũng không cần chen chân giữa các ngươi."
Ngôn Lạc Hi gầm nhẹ ra tiếng, vốn tưởng rằng nói ra miệng, trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút, lại không nghĩ tới càng lúc càng đau, đau đến cả trái tim đều muốn bạo liệt mở ra.
Tối hôm qua, ở trước mặt toàn quốc người xem, mặc dù là một cái trò chơi, nhưng cô lại có tâm ý muốn công khai tỏ tình với anh.
Nhưng khi giọng nữ mềm mại kia xé gió mà đến, Lệ Du Nhiên nói với nàng "Ngôn Lạc Hi, rời khỏi Nhị ca đi, tôi và anh ấy đã tái hợp lại rồi"
Trong nháy mắt kia, cô bị đánh cho chạy trối chết không có sức mạnh, đi phản bác lời cô ta.
Cho tới giờ, cô đều hoảng loạn, sống trong sự tự ti bị anh vứt bỏ, khi ngày này tới mới biết mình lún sâu bao nhiêu?
Cả đêm khóc rống trầm tư, cuối cùng nghĩ tới khả năng này, ly hôn nhất định ly hôn,
hôn nhân thống khổ như vậy, cô đã không còn động lực kiên trì nữa.
Có lẽ buông tay, mới là lối thoát duy nhất!
"Ngôn Lạc Hi, ai cho em can đảm đề nghị ly hôn, hả?"
Lệ Dạ Kỳ tức tưởi, cô biến mất một đêm, trở về còn đòi ly hôn với anh, làm sao làm sao anh chấp nhận được?
Ngôn Lạc Hi nắm chặt nắm đấm, không chớp mắt nhìn anh:"Cuộc hôn nhân này từ đầu không phải anh tình tôi nguyện bây giờ không thể duy trì được nữa, anh cần gì phải cố chấp không chịu buông tay?"
Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dáng quật cường của cô, hận không thể bóp chết cô:"Không phải em tình tôi nguyện, chứ là cái gì? Phu nhân, em nói cho tôi biết đó là cái gì hả?"
"Em không yêu anh, ở lại bên cạnh anh rất khó chịu, hãy buông tha cho em đi"
Ngôn Lạc Hi nói ra đoạn lời trái lương tâm này, trái tim cô đã đau đến cực hạn, không yêu sao? Rõ ràng đã yêu hơn sinh mệnh.
Xe chạy được một đoạn, sau đó dừng ở ven đường, Lệ Dạ Kỳ ngồi ở ghế lái, anh ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, mặt mày trầm xuống.
"Anh Bạch, mời xuống xe"
Bạch Kiêu nhìn người đàn ông toàn thân tản ra lệ khí, lông mày nhíu lại, quay đầu nhìn Ngôn Lạc Hi ngồi ở ghế lái phụ, dịu dàng nói: "Lạc Hi, em không thành vấn đề chứ?"
Ngôn Lạc Hi tuyệt đối không nghĩ tới Lệ Dạ Kỳ sẽ ở ngoài cửa ôm cây đợi thỏ, lúc này đều là vẻ mặt mơ hồ không lấy lại được tinh thần, nghe được Bạch Kiêu hỏi mới tỉnh táo, "Không, không thành vấn đề"
Trong lòng Bạch Kiêu rất rõ ràng, đây là mâu thuẫn giữa bọn họ, anh không thể nhúng tay vào, anh nói: "Vậy gặp đoàn làm phim"
"Được"
Bạch Kiêu đẩy cửa xuống xe đứng ở bên đường, đưa mắt nhìn Bentley màu đen lao đi, ngực từng đợt khó chịu.
Bên trong xe rất yên tĩnh, Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm loạn như ma, cô đã càng không có cách nào ung dung đối mặt với Lệ Dạ Kỳ, tại sao lại như vậy?
Có lẽ vì tổn thương sâu sắc mà nản lòng thoái chí.
Hai tay Lệ Dạ Kỳ nắm thật chặt tay lái, tối hôm qua anh tìm cô cả đêm, những nơi cô có thể đi đều đã đi tìm, thậm chí còn đến nhà của cô đều không thấy bóng dáng.
Trong nháy mắt đó, anh hoảng hốt thậm chí nghĩ rằng cô có thể bốc hơi khỏi nhân gian hay không, tại sao tìm hoài không thấy?
Nhưng khi anh nhìn thấy ảnh chụp của fan trên weibo, là ảnh cô và Bạch Kiêu ăn sáng ở một quán trà nào đó, anh lo lắng cho cô cả đêm, cô thì lại ở cùng một chỗ với Bạch Kiêu.
Ngực bốc cháy ghen tuông hừng hực, anh nghiêng đầu nhìn sườn mặt cô:"Tối qua, em và Bạch Kiêu ở cùng một chỗ?"
Tay Ngôn Lạc Hi buông xuống đầu gối nắm chặt thành quyền, cô nhẹ giọng nói: "Ừ"
Lệ Dạ Kỳ siết chặt tay lái, ngực như bị đục một lỗ lớn, gió âm trầm thổi vào, khiến tim anh lạnh ngắt, anh mím môi, tiếp tục hỏi: "Tại sao không nhận điện thoại của anh?"
Trước mắt Ngôn Lạc Hi có chút mơ hồ:"Không nghe thấy"
Lệ Dạ Kỳ: "......"
Trong lòng bỗng nhiên có loại ý niệm muốn giết người, nhưng vẫn đè nén lửa giận thậm chí không dám hỏi cô chi tiết, cô thật sự cả đêm đều ở chỗ Bạch Kiêu sao?
Vì sao tất cả mọi người anh đều nghĩ tới, lại quên mất Bạch Kiêu?
Một giờ sau, xe chạy vào biệt thự, Ngôn Lạc Hi đẩy cửa xuống xe, cầm lấy điện thoại gọi cho đạo diễn Trịnh, trạng thái hôm nay của cô căn bản không thể quay phim, cô phải xin nghỉ.
Lại nói tiếp, trước kia cô quay phim là liều mạng, chưa bao giờ bởi vì nguyên nhân cá nhân mà chậm trễ tiến độ, nhưng gần đây số lần cô xin nghỉ ngày càng cao.
Cô dường như đã quên mất công việc của mình là làm cái gì.
Mới vừa nói chuyện điện thoại xong, cô vừa xoay người, thiếu chút nữa đụng vào trong lòng người đàn ông, hơi thở nam tính mát lạnh quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, cánh mũi cô chua xót, theo bản năng lui về phía sau.
Một giây sau, cô bị người đàn ông đè lên thân xe, đầu anh cúi xuống.
Mắt thấy môi anh sắp dán vào cô, Ngôn Lạc Hi kháng cự nghiêng đầu đi, môi mỏng của anh rơi vào trên mặt cô, trái tim tựa như bị con nhím đốt một chút, đau đến co rút lại.
"Không muốn tôi chạm vào?" Lệ Dạ Kỳ hai tay chống hông cô, trong mắt tràn đầy tức giận. .
Ngôn Lạc Hi nhìn xích đu xa xa, cô thấp giọng nói:"Em rất mệt mỏi"
"Mệt mỏi? "Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại cúi người, khẽ ngửi hơi thở trên người cô, trộn lẫn mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt khiến anh ghen tị đến phát cuồng.
Cô nam quả nữ chung ở cùng một chỗ, trở về nói với anh mệt mỏi, anh phải hiểu thế nào?
"Ngôn Lạc Hi, qua đêm ở nhà đàn ông, em đã hỏi qua tôi chưa?" trong lòng Lệ Dạ Kỳ thiêu đốt một phen lửa giận, muốn hủy thiên diệt địa.
"Không có".
Ngôn Lạc Hi nói xong, lập tức lại cười khổ.
"Tại sao em phải giải thích với anh? Anh còn cùng Lệ Du Nhiên tình tình tý ý, các người tái hợp rồi, em còn không phải ra đi trong êm đẹp sao?"
Sắc mặt Lệ Dạ Kỳ khó nhìn tới cực điểm:"Tôi hiện tại nói em, em đừng có kéo Du Nhiên vào"
Ngôn Lạc Hi nghe anh bảo vệ Lệ Du Nhiên, cô mệt mỏi đến cực hạn, hai tay để ở trên ngực, thản nhiên nói:"Em không muốn cãi nhau với anh, anh có người mình trân trọng em cũng có tình bạn muốn quý trọng"
Cô vừa đứng thẳng người, lại bị anh ấn trở lại trên xe, lưng cô đụng vào nắm cửa, đau đến toàn thân run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, đáy mắt quanh quẩn sương mù, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Hai người tối hôm qua đã làm cái gì, anh ta có chạm vào em không? Chạm vào chỗ nào hả?" Bàn tay Lệ Dạ Kỳ thô bạo trên cơ thể cô, không có một chút nhẹ nhàng, thậm chí mang theo ý xúc pham
Ngôn Lạc Hi vô cùng đau đớn, ngay cả một chút tin tưởng anh cũng chưa từng cho cô.
Trong lòng đau giận đến mức tận cùng, tay anh càng ngày càng dò tới nơi nguy hiểm, cô dùng sức đẩy tay anh ra, hốc mắt đỏ đến mức dường như giây tiếp theo sẽ chảy máu.
"Lệ Dạ Kỳ, chúng ta ly hôn đi"
Lệ Dạ Kỳ lui ra hai bước, khó có thể tin nhìn cô:"Em nói cái gì?"
"Ly hôn đi, anh cùng Lệ Du Nhiên đã hợp lại, như vậy tôi cũng không cần chen chân giữa các ngươi."
Ngôn Lạc Hi gầm nhẹ ra tiếng, vốn tưởng rằng nói ra miệng, trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút, lại không nghĩ tới càng lúc càng đau, đau đến cả trái tim đều muốn bạo liệt mở ra.
Tối hôm qua, ở trước mặt toàn quốc người xem, mặc dù là một cái trò chơi, nhưng cô lại có tâm ý muốn công khai tỏ tình với anh.
Nhưng khi giọng nữ mềm mại kia xé gió mà đến, Lệ Du Nhiên nói với nàng "Ngôn Lạc Hi, rời khỏi Nhị ca đi, tôi và anh ấy đã tái hợp lại rồi"
Trong nháy mắt kia, cô bị đánh cho chạy trối chết không có sức mạnh, đi phản bác lời cô ta.
Cho tới giờ, cô đều hoảng loạn, sống trong sự tự ti bị anh vứt bỏ, khi ngày này tới mới biết mình lún sâu bao nhiêu?
Cả đêm khóc rống trầm tư, cuối cùng nghĩ tới khả năng này, ly hôn nhất định ly hôn,
hôn nhân thống khổ như vậy, cô đã không còn động lực kiên trì nữa.
Có lẽ buông tay, mới là lối thoát duy nhất!
"Ngôn Lạc Hi, ai cho em can đảm đề nghị ly hôn, hả?"
Lệ Dạ Kỳ tức tưởi, cô biến mất một đêm, trở về còn đòi ly hôn với anh, làm sao làm sao anh chấp nhận được?
Ngôn Lạc Hi nắm chặt nắm đấm, không chớp mắt nhìn anh:"Cuộc hôn nhân này từ đầu không phải anh tình tôi nguyện bây giờ không thể duy trì được nữa, anh cần gì phải cố chấp không chịu buông tay?"
Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dáng quật cường của cô, hận không thể bóp chết cô:"Không phải em tình tôi nguyện, chứ là cái gì? Phu nhân, em nói cho tôi biết đó là cái gì hả?"
"Em không yêu anh, ở lại bên cạnh anh rất khó chịu, hãy buông tha cho em đi"
Ngôn Lạc Hi nói ra đoạn lời trái lương tâm này, trái tim cô đã đau đến cực hạn, không yêu sao? Rõ ràng đã yêu hơn sinh mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.