Chương 70
Priest
24/03/2017
Chương thứ bảy mươi: Sinh ly tử biệt
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Cảnh Thất cong một chân lên quỳ ở trên giường, cư cao lâm hạ mà nâng cằm Ô Khê lên, nhìn sâu vào đôi mắt không biết là đang hồi hộp hay còn gì khác, chỉ cảm thấy đôi mắt kia tựa như trân châu hiếm thấy nơi biển khơi, không lẫn tạp sắc, nhìn lâu một chút liền cảm giác cả người bị hút luôn vào đấy, hắn kìm lòng không nổi mới khẽ vươn tay, xoa xoa mi tâm của Ô Khê.
Mười ngón tay Ô Khê gắt gao nắm chặt lấy sàng đan, thân thể cứng ngắc, đạm hương do vừa mới tắm xong từ trên thân thể người nọ ập tới, như muốn bao phủ cả người y, y một bên tâm trì đãng dạng, một bên tận lực khắc chế.
Nam Cương so với Đại Khánh nữu nữu niết niết* thì thống khoái hơn nhiều lắm, thích người nào là muốn người nấy. Nhưng Ô Khê vẫn cảm thấy như vậy là không nên, y đọc sách của Đại Khánh, hiểu được “Lễ” là thứ trọng yếu nhất trên đời, hiểu được bên này trước khi chưa thành hôn động phòng hoa chúc, thì ngay cả nhìn nhau nhiều thêm một chút cũng không được.
* Kiểu như uốn éo ỏng ẹo.
Tuy rằng… Y là một nam nhân, nhưng…
Ô Khê bắt lấy ngón tay đang muốn chui vào trong cổ áo mình của Cảnh Thất, dường như đã hạ cực đại quyết tâm, y lắc đầu: “Bắc Uyên , … Ta vẫn thấy không được thích hợp”.
Trước kia, Cảnh Thất luôn tự nhận mình là một người “Đôi khi ngẫu nhiên lêu lổng, nhưng đại bộ phận thời điểm vẫn giữ mình trong sạch”, giờ hắn đột nhiên phát hiện, nếu đem bản thân so sánh với vị Vu đồng này, thì một thời thiếu niên loạn thất bát tao miên hoa ngọa liễu của mình quả thực có thể xứng với hai tiếng thối nát.
Cho dù bản tính không ham thích mấy chuyện thanh sắc, nhưng chút thủ đoạn phùng trác tác hí* thì không thể thiếu được, Ô Khê chỉ cảm thấy đầu ngón tay Cảnh Thất trơn tuột như du ngư, dễ dàng thoát ra khỏi lòng bàn tay y, đẩy vạt áo y ra, nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo xương quai xanh, làm dấy lên những đốm lửa nhỏ vô hình trên da.
*Kiểu như đùa giỡn, làm tiền hí ấy.
Cảnh Thất mạn bất kinh tâm, hỏi: “Thấy khó chịu chỗ nào sao?”
Hắn thong thả ung dung đầy cố ý, một đôi trư thủ (tay heo) đem Ô Khê sờ hết một lượt từ trên xuống dưới, nhìn người nọ tay chân luống cuống bức rức không thôi, một bên hưởng thụ lạc thú do đùa bỡn mang lại, một bên chậm rãi đem bản thân cũng đùa đến xuất hỏa.
Hắn quỳ một gối xuống giường, cơ hồ cả người áp lên Ô Khê, Ô Khê bất đắc dĩ, chỉ có thể một tay chống sau lưng một tay ôm lấy Cảnh Thất, cuối cùng y phục trên người bị hắn lột hơn phân nữa, chật vật không thôi, dưới tình thế cấp bách liền nói không kịp suy nghĩ: “Không phải Thánh nhân bên các ngươi đã nói, thụ thụ bất thân, phi lễ dã…”
Cảnh Thất ở trên ngực y nhéo một cái, Ô Khê cả kinh đến nỗi suýt nữa bắn ra, cánh tay đang chống đỡ bên giường nhũn ra, y liền trực tiếp nằm xuống, chỉ nghe Cảnh Thất cười nhẹ: “Thụ thụ bất thân, là nói nữ nhân hay là nam nhân hử?”
Ô Khê không còn lời nào để nói —— thánh nhân quả thật còn chưa có dạy là nữ nhân hay nam nhân.
Y chỉ cảm thấy trước mắt có cái gì đó lóe lên, lập tức kiện bạch sắc cẩm bào khoác hờ trên vai Cảnh Thất rơi xuống đất, Cảnh Thất lắc người lại gần, tiện tay buông sàng mạn (rèm giường) xuống, ánh đèn mông lung le lói rọi vào, hắn thế nhưng dưới lớp cẩm bào kia cái gì cũng không mặc, làn da so với gấm vóc tốt nhất còn muốn tinh tế hơn, chiếc nhẫn phỉ thúy trên cỗ rơi ra, hắn cúi đầu, tóc dài vương vấn bên tai Ô Khê.
Ô Khê rốt cuộc tắt tiếng.
Cảnh Thất cười, đôi mắt cong cong: “Ô Khê mỹ nhân, kêu một tiếng ‘chớ phi lễ’ cho gia nghe thử a?”
Lý trí rốt cục tan rã, Ô Khê một phen vít cổ Cảnh Thất xuống, đem tiếng cười hỗn đản kia đổ trở về.
Thế gian luôn có những chuyện như vậy, những hồi ức khiến người ta nhiều năm sau mỗi khi nhớ lại đều phải khắc cốt minh tâm, cực bi như sinh ly tử biệt, cực hỉ như ấm trướng phù dung. Luyến lưu bao năm trong mộng cảnh đột nhiên hóa thành sự thật, nhiệt độ cùng thanh hương của người nọ vương vấn xung quanh, vòng ôm được ấm áp lấp đầy, nhưng rồi lại mơ hồ cảm thấy không chân thật.
Vương gia tự xem mình là một tay phong nguyệt già đời, lại có tính nhẫn nại, mấy công phu dưới giường cần hoa ngôn xảo ngữ, trên giường phải lời ngon tiếng ngọt hắn đều thuộc hàng nhất lưu, lại gặp phải một kẻ non nớt thế này, liền càng thêm hảo tính tình mà muốn làm cho y được thoải mái.
Ô Khê ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không đúng, rồi lại nói không ra là không đúng chỗ nào, trong đầu thì loạn thành một đống tương hồ nên mặc Cảnh thất muốn gì làm nấy, thẳng đến khi bàn tay mang theo lửa đốt của Cảnh Thất mò đến phía sau y, men theo cột sống y mà nhu nhu niết niết dần xuống phía dưới, thì y có ngờ nghệch đến mấy cũng bắt đầu ‘ngộ’ ra rồi. Có chút khó chịu mà khẽ động thân mình, nhưng lúc vừa nâng mắt lên lại nhìn thấy mục quang của Cảnh Thất —— nhãn thần đó của người nọ mang theo nhu hòa khó tả, trong nhu hòa lại mang theo chút dục tình bị giấy lên từ nơi sâu thẳm.
Y cảm thấy, trong giờ này khắc này, Cảnh Thất rốt cục đem mọi người mọi chuyện đều vứt hết sang một bên, trong mắt chỉ còn lại duy nhất bóng hình mình, vì thế y nghĩ sao cũng được —— cho dù lúc này có phải chết vì hắn, cũng không oán không hối.
Cho nên, y nhẹ nhàng nở một nụ cười nho nhỏ, nhắm đôi mắt lại.
Ô Khê cười dị thường hạnh phúc, lại khiến Cảnh Thất hơi ngây ngẩn một lát. Cảnh Thất bỗng nhiên dừng tay, hắn nghĩ, nếu thật sự cứ một đường làm tới, chờ tiểu độc vật biết biết mình muốn làm gì rồi, không khiến y hận mình đến chết sao? Tính tình người này quyết liệt lại cố chấp đến như vậy, chẳng phải cả đời đều không có cơ hội quay lại hay sao?
Kinh nghiệm của Cảnh Thất là, mọi sự đều phải chừa cho mình một đường lui, nếu không tương lai có xúi quẩy mà phải chết vì tổ quốc thì cũng coi như thôi, còn nếu cố tình sót lại chút hơi tàn, lúc đó biết đến nơi nào để tìm lại một người như vậy? Trong giây phút điện quang hỏa thạch, hắn khẽ nhíu mày, làm ra một quyết định ——
Đau đớn trong tưởng tượng không thấy tới, Ô Khê lại cảm thấy hơi ấm trên người mình thoáng chốc biến đi đâu mất, nhưng ngay lập tức, thứ nóng rực của y chậm rãi bị một thứ vừa ấm áp vừa chặt chẽ bao lấy, y mãnh liệt mở mắt ra: “…”
Cảnh Thất vội vươn tay đè lại bờ vai của y, thanh âm có chút run lên: “Trước đừng nhúc nhích, … Trước đừng nhúc nhích”.
Hắn cắn chặt răng, chậm rãi ngồi xuống, cơn đao ập tới tựa như cốt nhục bị đem ra lăng trì, từ trước đến giờ chưa có ai dám kêu Nam Trữ vương làm loại chuyện như thế này cả, hắn vốn là ấn Ô Khê, rốt cuộc từ từ biến thành phải dựa vào y để chống đỡ bản thân.
Đau đớn khủng khiếp, đột nhiên khuỷu tay nhuyễn ra, Cảnh thất bổ nhào lên người Ô Khê, hai người đồng thời rên lên một tiếng, Ô Khê vội vươn tay tiếp được hắn, chỉ cảm thấy toàn thân người này đang run rẩy đến lợi hại, trong lòng lại không rõ là tư vị gì, chỉ có thể tiểu tâm ôm lấy hắn, gần như thành kính mà hôn môi trấn an thân thể hắn.
Sao Hồng Loan* trên trời, lặng lẽ mọc cao, lại lặng yên rơi xuống.
* Là sao đào hoa, theo Tử vi.
Ngày thứ hai, Ô Khê theo thói quen tỉnh dậy từ rất sớm, khoảnh khắc y mở mắt, cơ hồ có chút không rõ một đêm triền miên kia là mơ hay thực, một lúc lâu sau, y mới thật cẩn thận mà quay đầu lại, thấy Cảnh Thất tóc dài hơi rối nằm ở bên cạnh, áo ngủ bằng gấm trễ xuống làm lộ nửa bả vai.
Ô Khê liền không tiếng động mà cười, nhẹ nhàng đắp thêm chăn cho hắn, cũng không vội ngội dậy, y cứ nằm đó, nghiêng đầu nhìn hắn.
Có dùng cả đời để nhìn cũng không đủ.
Đây không phải là mộng —— nguyên lai mộng chưa bao giờ là thứ đẹp nhất, bởi trong mộng không có được sự khoái nhạc thâm nhập tận cốt tủy đầy chân thật như vậy.
Cũng không biết có phải là do ánh mắt Ô Khê quá mức thâm tình hay không, lại khiến Cảnh Thất bị “nhìn” đến tỉnh, Cảnh Thất mơ mơ màng màng mở mắt ra, liếc y một cái, hàm hồ nói một câu”Còn chưa có sáng đâu” xong thì định trở mình ngủ tiếp, ai ngờ mới nhúc nhích một tí liền cảm thấy cả người ê ẩm không tưởng tượng nổi, hắn hừ nhẹ một tiếng, mày nhăn tít lại.
Ô Khê lập tức xoay người ngồi xuống, khẩn trương hỏi han: “Đau sao? Chỗ nào đau?”
Cảnh Thất hít sâu, nguýt y một cái, không khách khí mà phân phó: “Nước”.
Ô Khê lập tức khoác áo đứng dậy rót nước, mang lại gần rồi tự tay đút cho hắn, Cảnh Thất uống liền hai hớp rồi không chịu uống tiếp, hắn tự tay cầm lấy tách trà, nói: “Y phục… Khụ, lấy y phục của ta lại đây”.
Ô Khê nhặt cẩm bào bị rơi xuống đất tối hôm trước mang đến cho Cảnh Thất, cũng không lập tức đưa sang mà nhét nó vào trong chăn, ôn nhu nói: “Y phục lạnh, chờ ủ ấm một lát đã —— ngươi còn muốn gì nữa không? … Tối hôm qua lộng thương ngươi sao?”
Cảnh Thất ỷ tại đầu giường, liếc mắt nhìn y một cái, thấy bộ dạng y tay chân luống cuống hệt như một hài tử vừa gây tai họa thì nhịn không được phải bật cười. Ô Khê không rõ hắn vì sao lại cười, chỉ thấy đôi mắt hắn còn phiếm thủy quang, lúc cười lên trong mắt liền mênh mang sóng nước, nên cũng kiềm không được mà ngốc nghếch cười theo.
Cảnh Thất vươn tay vỗ một cái lên ót Ô Khê: “Cười cái gì mà cười, đi, gọi người mang nước ấm đến, ta muốn tắm rửa.”
Ô Khê nhận được lệnh, lập tức vô cùng khoái nhạc chạy đi ngay, đích thân mang nước ấm đến cho hắn.
Cảnh Thất lúc này mới khẽ thở dài, liễm đi tiếu ý trên mặt, hắn cúi đầu nhìn nửa tách trà theo động tác của mình mà gợn sóng lăn tăn, thất thần một hồi mới lôi cẩm bào bị Ô Khê nhét vào trong chăn lúc nãy ra, từ trong đó lấy ra một cái bình nhỏ, thoáng cười khổ, lại đem toàn bộ những thứ chứa trong bình dốc hết vào trong tách trà —— thứ đó vừa gặp nước liền tan, vô sắc vô vị.
Ô Khê vui vẻ tự mình hầu hạ hắn, chuẩn bị nước ấm xong, quay đầu lại thì thấy Cảnh Thất đã khoác ngoại bào lên người, đang cúi đầu uống nước, y liền đi qua, ngồi xuống bên giường: “Bắc Uyên, nước chuẩn bị xong rồi”.
Cảnh Thất bỗng nhiên cười cười với Ô Khê, sau đó bất thần ôm lấy cổ y, môi lưỡi dây dưa một hồi, ngoạn nháo mớm toàn bộ nước từ miệng mình sang miệng y, khiến cho y nuốt hết toàn bộ vào mới buông ra.
Ô Khê sặc sụa, bất đắc dĩ nói: “Tại sao lại…”
Nói còn chưa dứt câu, y chợt thấy có điểm không đúng, ngơ ngác nhìn biểu tình vui vẻ trên mặt Cảnh Thất đã tiêu thất đi đâu mất, hắn lặng lẽ ngồi ở kia, lặng lẽ nhìn y, như muốn nặn ra một nụ cười, nhưng chẳng hiểu vì sao mà khóe mắt đuôi mày đều là bi ý.
Ô Khê trong chớp mắt liền minh bạch tất cả, chỉ cảm thấy thân thể như bị thứ gì đó trì xuống, mí mắt nặng trĩu.
Y mãnh liệt đứng lên, lảo đảo lui về phía sau nửa bước: “…”
Cảnh Thất tránh né mục quang của Ô Khê, thời khắc đó, mi mục thanh tú hơi chùng xuống của hắn khiến cõi lòng Ô Khê trào dâng nỗi tuyệt vọng, hai chân cơ hồ chống đỡ không nỗi sức nặng thân thể, đầu gối Ô Khê nhũn ra, lảo đảo vài bước, lập tức được Cảnh Thất ôm vào trong ngực.
“Cảnh Bắc Uyên … Cảnh… Bắc… Uyên…” Y dùng tẫn khí lực cuối cùng, gắt gao bấu lấy ống tay áo Cảnh Thất, ra sức mở to đôi mắt đã muốn tan rã ý thức, “Ta… Hận… … Hận… Ngươi cả đời… Hận… … … cả đời…”
Ý thức cuối cùng không giãy dụa thêm được nữa, ánh mắt Ô Khê chậm rãi khép lại, ngón tay buông ra, vô lực rũ xuống.
Cảnh Thất ôm trọn y, nhẹ nhàng phóng lên trên giường, vươn tay tinh tế phác hoạ ngũ quan của y, đột nhiên bật cười, trong đôi mắt hoa đào ngả ngớn phảng phất từng tia sáng vỡ vụn, một khắc ấy, hết thảy phồn hoa đều lạc tẫn, tiền sinh kim thế, rốt cuộc tiêu thất vô tung.
Bên tai chỉ còn mỗi âm thanh kia, Cảnh Bắc Uyên, ta hận ngươi cả đời.
Ngoại ô có một tửu lâu đổ nát danh gọi Trường Đình, đến đó sẽ ly biệt mỗi người một ngã, đường Hàm Dương khói bụi mịt mờ, từ nay về sau, thiên nhai lưỡng đoạn, đành bặt tin nhau.
A Tầm Lai ngồi trong xe cứ quay đầu nhìn xung quanh mãi, đường nhìn luôn hướng về bóng dáng trên lưng ngựa phía sau, mà Vu đồng nằm trong xe ngựa, đại mộng chẳng tỉnh. Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, gã không rõ, hỏi Nô a Ha, Nô a Ha cũng không rõ.
Vương gia chỉ nói, Đại Khánh sắp đánh nhau to, bọn Ngốt Cách Lạt chuẩn bị đánh vào kinh thành rồi, nên để cho bọn họ hồi Nam Cương, sẽ an toàn hơn.
A Tầm Lai muốn đuổi theo hỏi vì cái gì Vương gia không đi cùng bọn họ, lại bị Nô a Ha giữ chặt. Nô a Ha cứ như mới vừa đi khóc tang trở về, trên mặt toàn là bi thương chết lặng, hỏi cũng không nói lời nào, chính là lắc đầu thở dài.
Đến cửa thành, xa mã nối đuôi nhau mà ra, lúc này, tà dương dần tắt lịm.
Cảnh Thất ghìm ngựa, xoay người xuống dưới, đoạn xốc màn xe lên, yên lặng nhìn Ô Khê. Hắn ngây ngốc hồi lâu, trên mặt nhìn không ra bi hỉ, người ta nhìn vào cảm thấy chẳng khác gì lúc thường, nhưng lại có cái gì đó không giống thế. Lát sau, hắn mới thấp giọng nói: “Lần này đường xá xa xôi, các vị bảo trọng, tất cả Túy Sinh Mộng Tử lần trước còn sót lại ta đều phóng hết vào trong nước, y ngủ giấc này, chỉ sợ phải mười ngày nửa tháng, các ngươi ra roi thúc ngựa một chút… Nói không chừng cũng có thể kịp đến nơi”.
Nô a Ha thấp giọng nói: “Vương gia…”
Cảnh Thất nhìn vào mắt gã, tiếu dung lộ vẻ nhợt nhạt, lại nhanh chóng bay biến mất, hắn buông màn xe xuống: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi thôi”.
Nô a Ha đôi mắt đỏ hồng, Cảnh Thất cũng không nhìn lại gã, đang còn dắt ngựa quay trở về, Nô a Ha bỗng nhiên từ trong xe nhảy ra, hô lớn: “Vương gia!”
Cảnh Thất không quay đầu lại, chính là nhẹ nhàng giơ tay lên rồi phất xuống: “Chờ Vu đồng nhà ngươi tỉnh dậy, thì hãy nói với y rằng, hôm nay là ta thiếu y, ngày sau nếu còn dịp tương phùng, nhất định trả hết nợ này, các ngươi đi thôi”.
Một mai bước lên đường Hàm Dương rồi…
Cảnh Thất đơn thân độc mã chậm rãi hồi thành, phía sau vang lên từng hồi lộc cộc tiếng vó ngựa của mã xa, không biết qua bao nhiêu lâu, hắn rốt cục nhịn không được quay đầu lại, thì phát hiện đám người Nam Cương đã sớm mất dạng, tiếng lộc cộc vang vọng kia, bất quá là ảo giác trong ý thức của hắn mà thôi, giống như người nọ vẫn ở đây, giống như…
Hắn cười khổ, phiên thân lên ngựa.
Thời điểm đi ngang qua tửu lâu mang tên Trường Đình, đã thấy một cỗ mã xa quen thuộc đứng trước môn khẩu tửu lâu tự bao giờ, Cảnh Thất nhất thời giật mình, ghìm ngựa lại, một lát sau, liền thấy trong xe đi ra một người.
Hách Liên Dực cùng hắn đối diện một lúc lâu, mới nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào lại không đi cùng hắn?”
Cảnh Thất cười nói: “Thần đã tuân chỉ đem Vu đồng tống xuất kinh thành, chính là trước mắt thời gian vô cùng gấp gáp, nên đành thất lễ một hồi, thứ cho không thể tiễn xa được”.
Hách Liên Dực ngây ngốc thật lâu, sau mới buông tiếng thở dài: “Lưu lại thì được ích lợi gì?”
Cảnh Thất đáp: “Vô dụng, chính là không thể không lưu”.
Hắn chỉ mang tiện phục*, khoác bảo lam trường bào, bào tụ** viền chỉ bạc rộng thùng thình theo gió tung bay, sống lưng thẳng tắp, tựa như một gốc trúc xanh đón gió dù có thế nào cũng không chịu oằn mình.
*Y phục hằng ngày
** Ống tay áo bào
Sau đó, giữa trời tịch dương, từng chữ từng chữ nói rằng: “Cảnh Bắc Uyên, sinh là người Đại Khánh, chết là ma Đại Khánh ” Đăng bởi: admin
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Cảnh Thất cong một chân lên quỳ ở trên giường, cư cao lâm hạ mà nâng cằm Ô Khê lên, nhìn sâu vào đôi mắt không biết là đang hồi hộp hay còn gì khác, chỉ cảm thấy đôi mắt kia tựa như trân châu hiếm thấy nơi biển khơi, không lẫn tạp sắc, nhìn lâu một chút liền cảm giác cả người bị hút luôn vào đấy, hắn kìm lòng không nổi mới khẽ vươn tay, xoa xoa mi tâm của Ô Khê.
Mười ngón tay Ô Khê gắt gao nắm chặt lấy sàng đan, thân thể cứng ngắc, đạm hương do vừa mới tắm xong từ trên thân thể người nọ ập tới, như muốn bao phủ cả người y, y một bên tâm trì đãng dạng, một bên tận lực khắc chế.
Nam Cương so với Đại Khánh nữu nữu niết niết* thì thống khoái hơn nhiều lắm, thích người nào là muốn người nấy. Nhưng Ô Khê vẫn cảm thấy như vậy là không nên, y đọc sách của Đại Khánh, hiểu được “Lễ” là thứ trọng yếu nhất trên đời, hiểu được bên này trước khi chưa thành hôn động phòng hoa chúc, thì ngay cả nhìn nhau nhiều thêm một chút cũng không được.
* Kiểu như uốn éo ỏng ẹo.
Tuy rằng… Y là một nam nhân, nhưng…
Ô Khê bắt lấy ngón tay đang muốn chui vào trong cổ áo mình của Cảnh Thất, dường như đã hạ cực đại quyết tâm, y lắc đầu: “Bắc Uyên , … Ta vẫn thấy không được thích hợp”.
Trước kia, Cảnh Thất luôn tự nhận mình là một người “Đôi khi ngẫu nhiên lêu lổng, nhưng đại bộ phận thời điểm vẫn giữ mình trong sạch”, giờ hắn đột nhiên phát hiện, nếu đem bản thân so sánh với vị Vu đồng này, thì một thời thiếu niên loạn thất bát tao miên hoa ngọa liễu của mình quả thực có thể xứng với hai tiếng thối nát.
Cho dù bản tính không ham thích mấy chuyện thanh sắc, nhưng chút thủ đoạn phùng trác tác hí* thì không thể thiếu được, Ô Khê chỉ cảm thấy đầu ngón tay Cảnh Thất trơn tuột như du ngư, dễ dàng thoát ra khỏi lòng bàn tay y, đẩy vạt áo y ra, nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo xương quai xanh, làm dấy lên những đốm lửa nhỏ vô hình trên da.
*Kiểu như đùa giỡn, làm tiền hí ấy.
Cảnh Thất mạn bất kinh tâm, hỏi: “Thấy khó chịu chỗ nào sao?”
Hắn thong thả ung dung đầy cố ý, một đôi trư thủ (tay heo) đem Ô Khê sờ hết một lượt từ trên xuống dưới, nhìn người nọ tay chân luống cuống bức rức không thôi, một bên hưởng thụ lạc thú do đùa bỡn mang lại, một bên chậm rãi đem bản thân cũng đùa đến xuất hỏa.
Hắn quỳ một gối xuống giường, cơ hồ cả người áp lên Ô Khê, Ô Khê bất đắc dĩ, chỉ có thể một tay chống sau lưng một tay ôm lấy Cảnh Thất, cuối cùng y phục trên người bị hắn lột hơn phân nữa, chật vật không thôi, dưới tình thế cấp bách liền nói không kịp suy nghĩ: “Không phải Thánh nhân bên các ngươi đã nói, thụ thụ bất thân, phi lễ dã…”
Cảnh Thất ở trên ngực y nhéo một cái, Ô Khê cả kinh đến nỗi suýt nữa bắn ra, cánh tay đang chống đỡ bên giường nhũn ra, y liền trực tiếp nằm xuống, chỉ nghe Cảnh Thất cười nhẹ: “Thụ thụ bất thân, là nói nữ nhân hay là nam nhân hử?”
Ô Khê không còn lời nào để nói —— thánh nhân quả thật còn chưa có dạy là nữ nhân hay nam nhân.
Y chỉ cảm thấy trước mắt có cái gì đó lóe lên, lập tức kiện bạch sắc cẩm bào khoác hờ trên vai Cảnh Thất rơi xuống đất, Cảnh Thất lắc người lại gần, tiện tay buông sàng mạn (rèm giường) xuống, ánh đèn mông lung le lói rọi vào, hắn thế nhưng dưới lớp cẩm bào kia cái gì cũng không mặc, làn da so với gấm vóc tốt nhất còn muốn tinh tế hơn, chiếc nhẫn phỉ thúy trên cỗ rơi ra, hắn cúi đầu, tóc dài vương vấn bên tai Ô Khê.
Ô Khê rốt cuộc tắt tiếng.
Cảnh Thất cười, đôi mắt cong cong: “Ô Khê mỹ nhân, kêu một tiếng ‘chớ phi lễ’ cho gia nghe thử a?”
Lý trí rốt cục tan rã, Ô Khê một phen vít cổ Cảnh Thất xuống, đem tiếng cười hỗn đản kia đổ trở về.
Thế gian luôn có những chuyện như vậy, những hồi ức khiến người ta nhiều năm sau mỗi khi nhớ lại đều phải khắc cốt minh tâm, cực bi như sinh ly tử biệt, cực hỉ như ấm trướng phù dung. Luyến lưu bao năm trong mộng cảnh đột nhiên hóa thành sự thật, nhiệt độ cùng thanh hương của người nọ vương vấn xung quanh, vòng ôm được ấm áp lấp đầy, nhưng rồi lại mơ hồ cảm thấy không chân thật.
Vương gia tự xem mình là một tay phong nguyệt già đời, lại có tính nhẫn nại, mấy công phu dưới giường cần hoa ngôn xảo ngữ, trên giường phải lời ngon tiếng ngọt hắn đều thuộc hàng nhất lưu, lại gặp phải một kẻ non nớt thế này, liền càng thêm hảo tính tình mà muốn làm cho y được thoải mái.
Ô Khê ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không đúng, rồi lại nói không ra là không đúng chỗ nào, trong đầu thì loạn thành một đống tương hồ nên mặc Cảnh thất muốn gì làm nấy, thẳng đến khi bàn tay mang theo lửa đốt của Cảnh Thất mò đến phía sau y, men theo cột sống y mà nhu nhu niết niết dần xuống phía dưới, thì y có ngờ nghệch đến mấy cũng bắt đầu ‘ngộ’ ra rồi. Có chút khó chịu mà khẽ động thân mình, nhưng lúc vừa nâng mắt lên lại nhìn thấy mục quang của Cảnh Thất —— nhãn thần đó của người nọ mang theo nhu hòa khó tả, trong nhu hòa lại mang theo chút dục tình bị giấy lên từ nơi sâu thẳm.
Y cảm thấy, trong giờ này khắc này, Cảnh Thất rốt cục đem mọi người mọi chuyện đều vứt hết sang một bên, trong mắt chỉ còn lại duy nhất bóng hình mình, vì thế y nghĩ sao cũng được —— cho dù lúc này có phải chết vì hắn, cũng không oán không hối.
Cho nên, y nhẹ nhàng nở một nụ cười nho nhỏ, nhắm đôi mắt lại.
Ô Khê cười dị thường hạnh phúc, lại khiến Cảnh Thất hơi ngây ngẩn một lát. Cảnh Thất bỗng nhiên dừng tay, hắn nghĩ, nếu thật sự cứ một đường làm tới, chờ tiểu độc vật biết biết mình muốn làm gì rồi, không khiến y hận mình đến chết sao? Tính tình người này quyết liệt lại cố chấp đến như vậy, chẳng phải cả đời đều không có cơ hội quay lại hay sao?
Kinh nghiệm của Cảnh Thất là, mọi sự đều phải chừa cho mình một đường lui, nếu không tương lai có xúi quẩy mà phải chết vì tổ quốc thì cũng coi như thôi, còn nếu cố tình sót lại chút hơi tàn, lúc đó biết đến nơi nào để tìm lại một người như vậy? Trong giây phút điện quang hỏa thạch, hắn khẽ nhíu mày, làm ra một quyết định ——
Đau đớn trong tưởng tượng không thấy tới, Ô Khê lại cảm thấy hơi ấm trên người mình thoáng chốc biến đi đâu mất, nhưng ngay lập tức, thứ nóng rực của y chậm rãi bị một thứ vừa ấm áp vừa chặt chẽ bao lấy, y mãnh liệt mở mắt ra: “…”
Cảnh Thất vội vươn tay đè lại bờ vai của y, thanh âm có chút run lên: “Trước đừng nhúc nhích, … Trước đừng nhúc nhích”.
Hắn cắn chặt răng, chậm rãi ngồi xuống, cơn đao ập tới tựa như cốt nhục bị đem ra lăng trì, từ trước đến giờ chưa có ai dám kêu Nam Trữ vương làm loại chuyện như thế này cả, hắn vốn là ấn Ô Khê, rốt cuộc từ từ biến thành phải dựa vào y để chống đỡ bản thân.
Đau đớn khủng khiếp, đột nhiên khuỷu tay nhuyễn ra, Cảnh thất bổ nhào lên người Ô Khê, hai người đồng thời rên lên một tiếng, Ô Khê vội vươn tay tiếp được hắn, chỉ cảm thấy toàn thân người này đang run rẩy đến lợi hại, trong lòng lại không rõ là tư vị gì, chỉ có thể tiểu tâm ôm lấy hắn, gần như thành kính mà hôn môi trấn an thân thể hắn.
Sao Hồng Loan* trên trời, lặng lẽ mọc cao, lại lặng yên rơi xuống.
* Là sao đào hoa, theo Tử vi.
Ngày thứ hai, Ô Khê theo thói quen tỉnh dậy từ rất sớm, khoảnh khắc y mở mắt, cơ hồ có chút không rõ một đêm triền miên kia là mơ hay thực, một lúc lâu sau, y mới thật cẩn thận mà quay đầu lại, thấy Cảnh Thất tóc dài hơi rối nằm ở bên cạnh, áo ngủ bằng gấm trễ xuống làm lộ nửa bả vai.
Ô Khê liền không tiếng động mà cười, nhẹ nhàng đắp thêm chăn cho hắn, cũng không vội ngội dậy, y cứ nằm đó, nghiêng đầu nhìn hắn.
Có dùng cả đời để nhìn cũng không đủ.
Đây không phải là mộng —— nguyên lai mộng chưa bao giờ là thứ đẹp nhất, bởi trong mộng không có được sự khoái nhạc thâm nhập tận cốt tủy đầy chân thật như vậy.
Cũng không biết có phải là do ánh mắt Ô Khê quá mức thâm tình hay không, lại khiến Cảnh Thất bị “nhìn” đến tỉnh, Cảnh Thất mơ mơ màng màng mở mắt ra, liếc y một cái, hàm hồ nói một câu”Còn chưa có sáng đâu” xong thì định trở mình ngủ tiếp, ai ngờ mới nhúc nhích một tí liền cảm thấy cả người ê ẩm không tưởng tượng nổi, hắn hừ nhẹ một tiếng, mày nhăn tít lại.
Ô Khê lập tức xoay người ngồi xuống, khẩn trương hỏi han: “Đau sao? Chỗ nào đau?”
Cảnh Thất hít sâu, nguýt y một cái, không khách khí mà phân phó: “Nước”.
Ô Khê lập tức khoác áo đứng dậy rót nước, mang lại gần rồi tự tay đút cho hắn, Cảnh Thất uống liền hai hớp rồi không chịu uống tiếp, hắn tự tay cầm lấy tách trà, nói: “Y phục… Khụ, lấy y phục của ta lại đây”.
Ô Khê nhặt cẩm bào bị rơi xuống đất tối hôm trước mang đến cho Cảnh Thất, cũng không lập tức đưa sang mà nhét nó vào trong chăn, ôn nhu nói: “Y phục lạnh, chờ ủ ấm một lát đã —— ngươi còn muốn gì nữa không? … Tối hôm qua lộng thương ngươi sao?”
Cảnh Thất ỷ tại đầu giường, liếc mắt nhìn y một cái, thấy bộ dạng y tay chân luống cuống hệt như một hài tử vừa gây tai họa thì nhịn không được phải bật cười. Ô Khê không rõ hắn vì sao lại cười, chỉ thấy đôi mắt hắn còn phiếm thủy quang, lúc cười lên trong mắt liền mênh mang sóng nước, nên cũng kiềm không được mà ngốc nghếch cười theo.
Cảnh Thất vươn tay vỗ một cái lên ót Ô Khê: “Cười cái gì mà cười, đi, gọi người mang nước ấm đến, ta muốn tắm rửa.”
Ô Khê nhận được lệnh, lập tức vô cùng khoái nhạc chạy đi ngay, đích thân mang nước ấm đến cho hắn.
Cảnh Thất lúc này mới khẽ thở dài, liễm đi tiếu ý trên mặt, hắn cúi đầu nhìn nửa tách trà theo động tác của mình mà gợn sóng lăn tăn, thất thần một hồi mới lôi cẩm bào bị Ô Khê nhét vào trong chăn lúc nãy ra, từ trong đó lấy ra một cái bình nhỏ, thoáng cười khổ, lại đem toàn bộ những thứ chứa trong bình dốc hết vào trong tách trà —— thứ đó vừa gặp nước liền tan, vô sắc vô vị.
Ô Khê vui vẻ tự mình hầu hạ hắn, chuẩn bị nước ấm xong, quay đầu lại thì thấy Cảnh Thất đã khoác ngoại bào lên người, đang cúi đầu uống nước, y liền đi qua, ngồi xuống bên giường: “Bắc Uyên, nước chuẩn bị xong rồi”.
Cảnh Thất bỗng nhiên cười cười với Ô Khê, sau đó bất thần ôm lấy cổ y, môi lưỡi dây dưa một hồi, ngoạn nháo mớm toàn bộ nước từ miệng mình sang miệng y, khiến cho y nuốt hết toàn bộ vào mới buông ra.
Ô Khê sặc sụa, bất đắc dĩ nói: “Tại sao lại…”
Nói còn chưa dứt câu, y chợt thấy có điểm không đúng, ngơ ngác nhìn biểu tình vui vẻ trên mặt Cảnh Thất đã tiêu thất đi đâu mất, hắn lặng lẽ ngồi ở kia, lặng lẽ nhìn y, như muốn nặn ra một nụ cười, nhưng chẳng hiểu vì sao mà khóe mắt đuôi mày đều là bi ý.
Ô Khê trong chớp mắt liền minh bạch tất cả, chỉ cảm thấy thân thể như bị thứ gì đó trì xuống, mí mắt nặng trĩu.
Y mãnh liệt đứng lên, lảo đảo lui về phía sau nửa bước: “…”
Cảnh Thất tránh né mục quang của Ô Khê, thời khắc đó, mi mục thanh tú hơi chùng xuống của hắn khiến cõi lòng Ô Khê trào dâng nỗi tuyệt vọng, hai chân cơ hồ chống đỡ không nỗi sức nặng thân thể, đầu gối Ô Khê nhũn ra, lảo đảo vài bước, lập tức được Cảnh Thất ôm vào trong ngực.
“Cảnh Bắc Uyên … Cảnh… Bắc… Uyên…” Y dùng tẫn khí lực cuối cùng, gắt gao bấu lấy ống tay áo Cảnh Thất, ra sức mở to đôi mắt đã muốn tan rã ý thức, “Ta… Hận… … Hận… Ngươi cả đời… Hận… … … cả đời…”
Ý thức cuối cùng không giãy dụa thêm được nữa, ánh mắt Ô Khê chậm rãi khép lại, ngón tay buông ra, vô lực rũ xuống.
Cảnh Thất ôm trọn y, nhẹ nhàng phóng lên trên giường, vươn tay tinh tế phác hoạ ngũ quan của y, đột nhiên bật cười, trong đôi mắt hoa đào ngả ngớn phảng phất từng tia sáng vỡ vụn, một khắc ấy, hết thảy phồn hoa đều lạc tẫn, tiền sinh kim thế, rốt cuộc tiêu thất vô tung.
Bên tai chỉ còn mỗi âm thanh kia, Cảnh Bắc Uyên, ta hận ngươi cả đời.
Ngoại ô có một tửu lâu đổ nát danh gọi Trường Đình, đến đó sẽ ly biệt mỗi người một ngã, đường Hàm Dương khói bụi mịt mờ, từ nay về sau, thiên nhai lưỡng đoạn, đành bặt tin nhau.
A Tầm Lai ngồi trong xe cứ quay đầu nhìn xung quanh mãi, đường nhìn luôn hướng về bóng dáng trên lưng ngựa phía sau, mà Vu đồng nằm trong xe ngựa, đại mộng chẳng tỉnh. Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, gã không rõ, hỏi Nô a Ha, Nô a Ha cũng không rõ.
Vương gia chỉ nói, Đại Khánh sắp đánh nhau to, bọn Ngốt Cách Lạt chuẩn bị đánh vào kinh thành rồi, nên để cho bọn họ hồi Nam Cương, sẽ an toàn hơn.
A Tầm Lai muốn đuổi theo hỏi vì cái gì Vương gia không đi cùng bọn họ, lại bị Nô a Ha giữ chặt. Nô a Ha cứ như mới vừa đi khóc tang trở về, trên mặt toàn là bi thương chết lặng, hỏi cũng không nói lời nào, chính là lắc đầu thở dài.
Đến cửa thành, xa mã nối đuôi nhau mà ra, lúc này, tà dương dần tắt lịm.
Cảnh Thất ghìm ngựa, xoay người xuống dưới, đoạn xốc màn xe lên, yên lặng nhìn Ô Khê. Hắn ngây ngốc hồi lâu, trên mặt nhìn không ra bi hỉ, người ta nhìn vào cảm thấy chẳng khác gì lúc thường, nhưng lại có cái gì đó không giống thế. Lát sau, hắn mới thấp giọng nói: “Lần này đường xá xa xôi, các vị bảo trọng, tất cả Túy Sinh Mộng Tử lần trước còn sót lại ta đều phóng hết vào trong nước, y ngủ giấc này, chỉ sợ phải mười ngày nửa tháng, các ngươi ra roi thúc ngựa một chút… Nói không chừng cũng có thể kịp đến nơi”.
Nô a Ha thấp giọng nói: “Vương gia…”
Cảnh Thất nhìn vào mắt gã, tiếu dung lộ vẻ nhợt nhạt, lại nhanh chóng bay biến mất, hắn buông màn xe xuống: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi thôi”.
Nô a Ha đôi mắt đỏ hồng, Cảnh Thất cũng không nhìn lại gã, đang còn dắt ngựa quay trở về, Nô a Ha bỗng nhiên từ trong xe nhảy ra, hô lớn: “Vương gia!”
Cảnh Thất không quay đầu lại, chính là nhẹ nhàng giơ tay lên rồi phất xuống: “Chờ Vu đồng nhà ngươi tỉnh dậy, thì hãy nói với y rằng, hôm nay là ta thiếu y, ngày sau nếu còn dịp tương phùng, nhất định trả hết nợ này, các ngươi đi thôi”.
Một mai bước lên đường Hàm Dương rồi…
Cảnh Thất đơn thân độc mã chậm rãi hồi thành, phía sau vang lên từng hồi lộc cộc tiếng vó ngựa của mã xa, không biết qua bao nhiêu lâu, hắn rốt cục nhịn không được quay đầu lại, thì phát hiện đám người Nam Cương đã sớm mất dạng, tiếng lộc cộc vang vọng kia, bất quá là ảo giác trong ý thức của hắn mà thôi, giống như người nọ vẫn ở đây, giống như…
Hắn cười khổ, phiên thân lên ngựa.
Thời điểm đi ngang qua tửu lâu mang tên Trường Đình, đã thấy một cỗ mã xa quen thuộc đứng trước môn khẩu tửu lâu tự bao giờ, Cảnh Thất nhất thời giật mình, ghìm ngựa lại, một lát sau, liền thấy trong xe đi ra một người.
Hách Liên Dực cùng hắn đối diện một lúc lâu, mới nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào lại không đi cùng hắn?”
Cảnh Thất cười nói: “Thần đã tuân chỉ đem Vu đồng tống xuất kinh thành, chính là trước mắt thời gian vô cùng gấp gáp, nên đành thất lễ một hồi, thứ cho không thể tiễn xa được”.
Hách Liên Dực ngây ngốc thật lâu, sau mới buông tiếng thở dài: “Lưu lại thì được ích lợi gì?”
Cảnh Thất đáp: “Vô dụng, chính là không thể không lưu”.
Hắn chỉ mang tiện phục*, khoác bảo lam trường bào, bào tụ** viền chỉ bạc rộng thùng thình theo gió tung bay, sống lưng thẳng tắp, tựa như một gốc trúc xanh đón gió dù có thế nào cũng không chịu oằn mình.
*Y phục hằng ngày
** Ống tay áo bào
Sau đó, giữa trời tịch dương, từng chữ từng chữ nói rằng: “Cảnh Bắc Uyên, sinh là người Đại Khánh, chết là ma Đại Khánh ” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.