Chương 450: Ảo Bích U Ảnh – phần 1
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Hai mươi năm trước, Hải Nữ đã từng du ngoạn một chuyến trong Thiên Địa Huyền Môn. Nhưng lúc đó do thời gian không nhiều, Hải Nữ chỉ chơi đùa trong Hải Thần điện giây lát, còn chưa thật sự hiểu được toàn cảnh của Thiên Địa Huyền Môn. Hiện nay, đã cách qua hai mươi năm, Hải Nữ đã trưởng thành, trở thành một Hải Mộng Dao, theo hướng dẫn của Vạn Tượng Huyền Tôn, cuối cùng đã thưởng lãm một lượt hoàn chỉnh qua Thiên Địa Huyền Môn.
Quay lại trước Thiên Thần điện, Vạn Tượng Huyền Tôn mỉm cười nói:
- Nơi này chơi có vui không?
Hải Mộng Dao lắc đầu đáp:
- Không vui lắm, quá vắng vẻ.
Vạn Tượng Huyền Tôn gật đầu nói:
- Đúng thế, tồn tại vĩnh viễn với thời gian thì cô đơn là bạn, đây chính là tiên cảnh xuất trần mà người thường mong mỏi.
Hải Mộng Dao nói:
- Chẳng trách người xưa nói, chỉ ao ước được làm uyên ương liền cánh không mong chi làm tiên, té ra thần tiên phải trả giá thật nhiều.
Vạn Tượng Huyền Tôn chất vấn:
- Làm gì mà phải trả giá thật nhiều vậy?
Hải Mộng Dao cười cười, hoàn toàn không trả lời, cất bước tiến vào trong Thiên Thần điện. Vạn Tượng Huyền Tôn nhìn Hải Mộng Dao tự nói trong lòng:
- Đây là đồ đệ của Lục Vân, có vẻ rất thần bí. Sư huynh, huynh thấy chăng? Truyền nhân của huynh đã trưởng thành rồi, có được mọi thứ mà người thường không thể nắm giữ. Huynh hãy nghỉ ngơi.
Chầm chậm cất bước, Vạn Tượng Huyền Tôn theo Hải Mộng Dao vào trong Thiên Thần điện. Thấy Hải Mộng Dao đã về, Thiên Địa môn chủ hơi mỉm cười, khẽ nói:
- Có phải thấy nơi này rất buồn, không vui vẻ như Đông Hải Thủy Tinh cung?
Hải Mộng Dao cười duyên đáp:
- Bề ngoài là như vậy, nhưng trên thực tế lại không nhất định vậy.
Thiên Địa môn chủ cười nói:
- Trả lời rất hay, con còn láu lỉnh hơn sư phụ của con.
Hải Mộng Dao nhớ lại:
- Khi ở bên cạnh sư phụ, nếu không có sư nương sủng ái con, chắc con đã sớm bị sư phụ quản đến hệt như một ông thầy giáo, quy quy củ củ nghiêm trang vô cùng.
Thiên Địa môn chủ cười nói:
- Con sai rồi, sư phụ con cố ý làm như vậy, thật ra ông ta rất yêu thương con, nhưng không muốn con bị hư đi thôi.
Hải Mộng Dao nói:
- Điều này con biết, vì thế con kính yêu nhất là sư phụ.
Thiên Địa môn chủ cười nói:
- Hai mươi năm không gặp, con đã trưởng thành rồi, nói cho ta nghe xem những năm qua các con có chuyện gì thú vị.
Hải Mộng Dao cười đáp:
- Được, nơi con sinh sống có rất nhiều chuyện vui, nhưng đáng nhắc đến nhất chính là những bất ngờ phát sinh khi con được tám tuổi.
Thiên Địa môn chủ hiếu kỳ nói:
- Có sư phụ con bên cạnh, con sao còn phát sinh bất ngờ được?
Hải Mộng Dao cười đáp:
- Có một lần đột nhiên có chuyện, ngay cả sư phụ và sư nương cũng bị cuốn vào trong đó.
Thiên Địa môn chủ và Vạn Tượng Huyền Tôn nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, cất tiếng hỏi:
- Chuyện thú vị như vậy, con hãy kể cẩn thận cho chúng ta nghe.
Hải Mộng Dao nhớ lại đáp:
- Chuyện này phát sinh khi con được tám tuổi, nhưng phải nói từ hai mươi năm trước. Khi đó sư phụ đã hoàn tất mọi chuyện trần tục, liền mang cha mẹ sư phụ, mấy vị sư nương tìm một nơi sơn thanh thủy tú, dự tính quy ẩn.
--------------------------
Dãy núi nhấp nhơ, sương khói lượn lờ.
Ở trong một dãy núi không biết tên là gì, có một nơi quanh năm sương không tan biến. Nơi đó rừng xanh nước biếc, trăm thú hỗn tạp, bên dưới dòng sông trắng xóa ẩn chứa khá nhiều điều ảo diệu không có nhiều người biết, có một sơn cốc tương đối đặc thù, do năm ngọn núi vây lại thành, ở giữa là một cái hồ nước hình thành cách cục sơn thủy tương y (núi và nước liền lạc), cảnh sắc xinh đẹp vô cùng. Trong sơn cốc, hoa thơm cỏ lạ nơi nào cũng có thể thấy được, thú lạ chim quý an bình, có bộ dạng một nơi thế ngoại đào nguyên. Sơn cốc không nhỏ, do năm ngọn núi hình dáng kỳ lạ vây lại mà thành, bên trên có sương mù bao phủ, cho dù ở trên đầu cũng tuyệt đối nhìn không rõ được tình hình ở dưới chân. Trong sơn cốc do bởi sương mù nên ánh sáng vốn hơi đơn điệu nhưng trên thực tế trong cốc lại có ánh sáng kỳ dị, vô cùng khác thường. Điều này là vì sao?
Quan sát cẩn thận, té ra là do hồ nước trong sơn cốc này có điểm huyền diệu. Hồ nước bình thường đều là màu xanh lục bích, trong hoàn cảnh ánh sáng không rõ ràng thì hiện ra màu lục thẫm. Còn hồ nước trước mắt lại khác biệt hẳn, trong tình hình không thấy được mặt trời, sóng ánh sáng lăn tăn mặt hồ, phát ra làn sáng hồng tía, chiếu đỏ cả bốn phía sơn cốc. Hồ nước diện tích không lớn, chỉ bằng một phần ba sơn cốc, ước chừng vài trăm trượng vuông, hình tròn, giống như một cái kính vừa hay ở ngay chính giữa sơn cốc. Trên mặt hồ, gió nhẹ thổi qua, ánh sáng rất nhiều, những tia sáng nhu hòa gặp phải sương mù trên đầu liền tự khúc xạ, dường như không cách nào xuyên qua được mây mù, thế cho nên từ trên nhìn xuống căn bản không thấy rõ được tình trạng của sơn cốc.
Như vậy, sơn cốc ẩn dưới tầng sương mù, trải qua bao nhiêu năm tháng chưa từng có người phát hiện, giữ nguyên trạng thái nguyên thủy nhất. Còn vì sao hồ nước lại phát sáng, điểm này thì không biết được. Bốn phía sơn cốc, năm ngọn núi hình dáng kỳ dị, tuy cao không quá trăm trượng lại còn nghiêng vào trong, hình thành một cái ô xòe vừa hay bao trùm lấy sơn cốc và hồ nước. Hơn nữa, cả năm ngọn núi cùng một mạch với nhau, kết lại với nhau, hệt như năm con phượng hoàng chăm chú nhìn vào trong hồ nước ở giữa sơn cốc, tựa hồ muốn uống nước vậy. Trên cùng của đỉnh năm ngọn núi, từng đỉnh đều có một khối đá khổng lồ đột ngột nhô lên, tất cả đều hướng vào trong, khoảng cách với nhau tương đối đều đặn, khi được ánh sáng trong cốc chiếu đến liền hiện ra năm loại màu sắc khác nhau là trắng, tím, đỏ, vàng, xanh lam. Đến lúc này, hồ nước trên mặt đất phát sáng, đỉnh đầu của năm ngọn núi phản chiếu, hình thành một kỳ quan thiên nhiên ẩn giấu dưới tầng sương mù của dãy núi.
Buổi sáng, bầu trời vừa tỏ, trong sơn cốc tràn đầy tiếng chim kêu côn trùng rả rích. Bên hồ, trên một cái lầu trúc, một bóng dáng nhỏ bé đang nhắm mắt ngưng thần, toàn thân hào quang bao trùm. Trên mặt hồ, tiên hạc bay lượn, chim thước hót vang, cá nhỏ tung mình, sóng nước loang loáng. Mọi thứ như vậy thật xinh đẹp, khiến cho người ta phải nhìn đến.
Đột nhiên, hình bóng nhỏ bé trên lầu trúc lóe lên di động nhanh tựa ánh sáng, từ lầu trúc bắn mình vào trong hồ, mượn lực đạp vào trên người tiên hạc, chim thước bay đi, thân thể khi thì xoay tròn, khi thì tung bay, tư thế xinh đẹp vô cùng hệt như tiên nữ rải hoa. Đầy trời ánh sáng kỳ lạ ngập tràn mùi vị thần bí. Cảnh tượng này đang kéo dài khiến cho không ít cặp mắt phải nhìn, bao gồm cả hoa cỏ chim thú trong sơn cốc cùng với năm người trên bốn cái lầu trúc còn lại. Trong sơn cốc, có bảy cái lầu trúc xây dựng theo con nước, to nhỏ giống hệt như nhau, chia thành ba tầng, phân bố theo phương vị bát quái, vị trí khuyết đi vừa hay chính là đường vào duy nhất của sơn cốc. Lúc này, trên một lầu trúc phía Đông, một nam một nữ mỉm cười xuất hiện, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp toát ra phong thái mê người.
Người đàn ông ước chừng hai mươi tuổi, vẻ mặt như ngọc có thần với nụ cười mỉm nho nhã, trong mắt ánh sáng kỳ lạ toát ra, toàn thân mơ hồ có khí thế vương giả, khiến người ta cảm thấy cao thâm khó lường. Người đàn ông toàn thân áo xanh lam, thân hình thon cao xứng hợp, khiến cho người ta cảm giác phù hợp tự nhiên. Người phụ nữ nép vào lòng người đàn ông, toàn thân y phục trắng toát không nhiễm bụi trần, vô cùng hấp dẫn người nhìn. Dung mạo của người phụ nữ kinh thế hãi tục, vẻ đẹp tuyệt thế, như tuyết trên Thiên Sơn, thanh lạnh cao ngạo khiến cho người ta không cách gì bắt được.
- Vân, huynh nhìn tình trạng Mộng Dao hiện nay đi, sợ là không đến hai năm thì chúng ta không tìm được thứ gì có thể bắt ép được nó.
Người phụ nữ nhìn hồ nước khẽ lẩm bẩm.
Người đàn ông ôm vai người phụ nữ, mỉm cười nói:
- Mộng Dao mới tám tuổi, thiên phú tuy cao nhưng có những thứ không phải tuổi này của nó có thể học thành được, muội không cần phải nghĩ nhiều.
Người phụ nữ mỉm cười êm ái, hệt như hoa sen tuyết nở rộ, đôi môi khẽ hé phát xuất tiếng nói dễ nghe.
- Tu vi của Mộng Dao thì muội hoàn toàn không lo ngại, muội chỉ sợ mọi người làm hư nó thôi.
Người đàn ông bình thản cười đáp:
- Có muội chỉ dạy cho nó, nó sẽ dần dần thu lại bớt.
Người phụ nữ khẽ nói:
- Tuy nói như vậy nhưng mỗi lần đều để Bách Linh, Thương Nguyệt đóng vai lành còn muội ra vẻ dữ, Mộng Dao chắc trong lòng sẽ bất mãn với muội.
Người đàn ông cười trả lời:
- Ngạo Tuyết, muội quá lo rồi. Hải Nữ tuy tinh nghịch nhưng thực sự phi thường, nó sợ muội mà cũng kính phục muội, đợi khi nó lớn lên một chút tự nhiên sẽ hiểu được sự khổ tâm của muội.
Té ra đôi nam nữ đó chính là Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết, hình bóng nhỏ bé kia chính là đồ đệ Hải Nữ của Lục Vân, còn cái tên Hải Mộng Dao là sau khi quy ẩn được phụ thân của Lục Vân là Lục Văn Vũ đặt cho.
Kể từ bốn năm trước, Lục Vân bình định xong thiên hạ liền dẫn cha mẹ, vợ và đồ đệ tìm đến nơi đào nguyên thế ngoại như tiên cảnh này để ẩn cư. Khi đó, trong sơn cốc bọn họ có bảy người, tổng cộng xây dựng sáu lầu trúc, cha mẹ ở một lầu, Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh, Hải Nữ mỗi người ở một lầu. Để giữ được an bình cho nơi này, Lục Vân chưa từng báo nơi ẩn cư cho bất kỳ người nào. Hơn nữa, sau khi quan sát hình thể địa lý nơi này, Lục Vân phát hiện đây là một huyệt báu của trời đất, liền bố trí kết giới phòng ngự nghiêm cẩn quanh sơn cốc, phối hợp với sương mù ở trên tầng không, cho dù người tu đạo đến gần cũng tuyệt đối không phát hiện được sơn cốc này. Làm xong, Lục Vân và ba cô vợ cùng với đồ đệ bắt đầu thăm dò sơn cốc sâu sắc hơn.
Trải qua một phen thám sát cẩn thận, bọn họ liền phát hiện các loại hiện tượng kỳ dị trong sơn cốc đều có liên quan đến hồ nước. Để không phá hủy mọi thứ nơi này, Lục Vân một mình thăm dò, sau khi đi vào trung tâm nơi này liền phát hiện một chỗ kinh người. Té ra cái hồ nước này trên to dưới nhỏ, hệt như một cái giếng sâu vậy. Ở nơi thâm sâu trung tâm hồ có một đám mây ánh sáng thần bí, phát xuất làn sáng kỳ dị, hơn nữa còn thẩm thấu qua nước chiếu rọi lên trong cốc. Tính chất kỳ dị đặc biệt của đám mây sáng đó được Lục Vân phân tích cẩn thận, cảm giác đây là một loại linh khí tụ tập không biết tên, ẩn chứa một số tin tức. Phát hiện được điều này rồi, Lục Vân suy xét thật lâu, cuối cùng bỏ đi ý niệm muốn tiến hành thăm dò sâu hơn, quay về trong cốc đem mọi thứ nói cho mọi người biết, hơn nữa còn dặn dò Hải Nữ không được tự tiện tiến vào lòng hồ để thăm dò nhằm tránh phá hủy linh khí trong sơn cốc.
Mọi người nghe xong những lời nói của Lục Vân, đều thấy hồ này không phải chuyện đùa, vì thế Bách Linh đề nghị đặt cho hồ này một cái tên, đồng thời sơn cốc cũng phải có tên mới được. Mọi người nghĩ thấy cũng đúng nên tán đồng. Trải qua một phen thảo luận, cuối cùng đặt tên cho hồ là Ánh Nhật hồ, còn sơn cốc thì Lục Văn Vũ cha của Lục Vân sau khi hiểu được đại khái tình hình liền bỏ hết hoàn toàn những cái tên do mấy người Lục Vân đề xuất chọn lựa, hạ bút viết liền bốn chữ “Ngũ Phượng Triêu Dương”.
Thấy vậy, mấy người Lục Vân hơi kinh ngạc, khi hỏi đến nguyên nhân thì Lục Văn Vũ lại chỉ cười không nói, trong ánh mắt nhìn con trai mơ hồ có một loại thâm ý nào đó. Lục Vân không hề phản bác, chiếu theo lời của cha mình, lập ở cửa vào một tấm bia đá viết chữ Ngũ Phượng Triêu Dương, từ đó sơn cốc có tên là Ngũ Phượng Triêu Dương. Từ đó về sau, gia đình Lục Vân liền trải qua cuộc sống ẩn cư bình yên. Lục Vân ngoại trừ việc dạy dỗ Hải Nữ, hiếu thuận với cha mẹ thì cùng với Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Bách Linh tản bộ trong rừng núi để cảm nhận được sự thuần phác của tự nhiên, hưởng thụ vui thú khuê phòng của phu thê.
Những ngày như vậy trải qua thêm một năm nữa, vừa hay Lâm Vân Phong tiếp nhận quyền chưởng giáo Dịch viên, hơn nữa còn kết hôn với Hứa Khiết, Lục Vân liền mang ba vợ và Hải Nữ cùng nhau đi chúc mừng, để lại Tứ Linh thần thú và Tam Đầu linh xà ở trong sơn cốc bảo vệ cha mẹ. Sau nửa năm, Trần Ngọc Loan và Tư Đồ Thần Phong kết hôn, Lục Vân lại ra khỏi cốc lần thứ hai. Lại một năm sau nữa, Đông Hải Long nữ Lục Doanh và Phần Thiên lại kết hợp, Lục Vân lần thứ ba ra khỏi cốc. Nhưng lần này quay về, năm người lại biến thành sáu người, chuyện này là thế nào?
Quay lại trước Thiên Thần điện, Vạn Tượng Huyền Tôn mỉm cười nói:
- Nơi này chơi có vui không?
Hải Mộng Dao lắc đầu đáp:
- Không vui lắm, quá vắng vẻ.
Vạn Tượng Huyền Tôn gật đầu nói:
- Đúng thế, tồn tại vĩnh viễn với thời gian thì cô đơn là bạn, đây chính là tiên cảnh xuất trần mà người thường mong mỏi.
Hải Mộng Dao nói:
- Chẳng trách người xưa nói, chỉ ao ước được làm uyên ương liền cánh không mong chi làm tiên, té ra thần tiên phải trả giá thật nhiều.
Vạn Tượng Huyền Tôn chất vấn:
- Làm gì mà phải trả giá thật nhiều vậy?
Hải Mộng Dao cười cười, hoàn toàn không trả lời, cất bước tiến vào trong Thiên Thần điện. Vạn Tượng Huyền Tôn nhìn Hải Mộng Dao tự nói trong lòng:
- Đây là đồ đệ của Lục Vân, có vẻ rất thần bí. Sư huynh, huynh thấy chăng? Truyền nhân của huynh đã trưởng thành rồi, có được mọi thứ mà người thường không thể nắm giữ. Huynh hãy nghỉ ngơi.
Chầm chậm cất bước, Vạn Tượng Huyền Tôn theo Hải Mộng Dao vào trong Thiên Thần điện. Thấy Hải Mộng Dao đã về, Thiên Địa môn chủ hơi mỉm cười, khẽ nói:
- Có phải thấy nơi này rất buồn, không vui vẻ như Đông Hải Thủy Tinh cung?
Hải Mộng Dao cười duyên đáp:
- Bề ngoài là như vậy, nhưng trên thực tế lại không nhất định vậy.
Thiên Địa môn chủ cười nói:
- Trả lời rất hay, con còn láu lỉnh hơn sư phụ của con.
Hải Mộng Dao nhớ lại:
- Khi ở bên cạnh sư phụ, nếu không có sư nương sủng ái con, chắc con đã sớm bị sư phụ quản đến hệt như một ông thầy giáo, quy quy củ củ nghiêm trang vô cùng.
Thiên Địa môn chủ cười nói:
- Con sai rồi, sư phụ con cố ý làm như vậy, thật ra ông ta rất yêu thương con, nhưng không muốn con bị hư đi thôi.
Hải Mộng Dao nói:
- Điều này con biết, vì thế con kính yêu nhất là sư phụ.
Thiên Địa môn chủ cười nói:
- Hai mươi năm không gặp, con đã trưởng thành rồi, nói cho ta nghe xem những năm qua các con có chuyện gì thú vị.
Hải Mộng Dao cười đáp:
- Được, nơi con sinh sống có rất nhiều chuyện vui, nhưng đáng nhắc đến nhất chính là những bất ngờ phát sinh khi con được tám tuổi.
Thiên Địa môn chủ hiếu kỳ nói:
- Có sư phụ con bên cạnh, con sao còn phát sinh bất ngờ được?
Hải Mộng Dao cười đáp:
- Có một lần đột nhiên có chuyện, ngay cả sư phụ và sư nương cũng bị cuốn vào trong đó.
Thiên Địa môn chủ và Vạn Tượng Huyền Tôn nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, cất tiếng hỏi:
- Chuyện thú vị như vậy, con hãy kể cẩn thận cho chúng ta nghe.
Hải Mộng Dao nhớ lại đáp:
- Chuyện này phát sinh khi con được tám tuổi, nhưng phải nói từ hai mươi năm trước. Khi đó sư phụ đã hoàn tất mọi chuyện trần tục, liền mang cha mẹ sư phụ, mấy vị sư nương tìm một nơi sơn thanh thủy tú, dự tính quy ẩn.
--------------------------
Dãy núi nhấp nhơ, sương khói lượn lờ.
Ở trong một dãy núi không biết tên là gì, có một nơi quanh năm sương không tan biến. Nơi đó rừng xanh nước biếc, trăm thú hỗn tạp, bên dưới dòng sông trắng xóa ẩn chứa khá nhiều điều ảo diệu không có nhiều người biết, có một sơn cốc tương đối đặc thù, do năm ngọn núi vây lại thành, ở giữa là một cái hồ nước hình thành cách cục sơn thủy tương y (núi và nước liền lạc), cảnh sắc xinh đẹp vô cùng. Trong sơn cốc, hoa thơm cỏ lạ nơi nào cũng có thể thấy được, thú lạ chim quý an bình, có bộ dạng một nơi thế ngoại đào nguyên. Sơn cốc không nhỏ, do năm ngọn núi hình dáng kỳ lạ vây lại mà thành, bên trên có sương mù bao phủ, cho dù ở trên đầu cũng tuyệt đối nhìn không rõ được tình hình ở dưới chân. Trong sơn cốc do bởi sương mù nên ánh sáng vốn hơi đơn điệu nhưng trên thực tế trong cốc lại có ánh sáng kỳ dị, vô cùng khác thường. Điều này là vì sao?
Quan sát cẩn thận, té ra là do hồ nước trong sơn cốc này có điểm huyền diệu. Hồ nước bình thường đều là màu xanh lục bích, trong hoàn cảnh ánh sáng không rõ ràng thì hiện ra màu lục thẫm. Còn hồ nước trước mắt lại khác biệt hẳn, trong tình hình không thấy được mặt trời, sóng ánh sáng lăn tăn mặt hồ, phát ra làn sáng hồng tía, chiếu đỏ cả bốn phía sơn cốc. Hồ nước diện tích không lớn, chỉ bằng một phần ba sơn cốc, ước chừng vài trăm trượng vuông, hình tròn, giống như một cái kính vừa hay ở ngay chính giữa sơn cốc. Trên mặt hồ, gió nhẹ thổi qua, ánh sáng rất nhiều, những tia sáng nhu hòa gặp phải sương mù trên đầu liền tự khúc xạ, dường như không cách nào xuyên qua được mây mù, thế cho nên từ trên nhìn xuống căn bản không thấy rõ được tình trạng của sơn cốc.
Như vậy, sơn cốc ẩn dưới tầng sương mù, trải qua bao nhiêu năm tháng chưa từng có người phát hiện, giữ nguyên trạng thái nguyên thủy nhất. Còn vì sao hồ nước lại phát sáng, điểm này thì không biết được. Bốn phía sơn cốc, năm ngọn núi hình dáng kỳ dị, tuy cao không quá trăm trượng lại còn nghiêng vào trong, hình thành một cái ô xòe vừa hay bao trùm lấy sơn cốc và hồ nước. Hơn nữa, cả năm ngọn núi cùng một mạch với nhau, kết lại với nhau, hệt như năm con phượng hoàng chăm chú nhìn vào trong hồ nước ở giữa sơn cốc, tựa hồ muốn uống nước vậy. Trên cùng của đỉnh năm ngọn núi, từng đỉnh đều có một khối đá khổng lồ đột ngột nhô lên, tất cả đều hướng vào trong, khoảng cách với nhau tương đối đều đặn, khi được ánh sáng trong cốc chiếu đến liền hiện ra năm loại màu sắc khác nhau là trắng, tím, đỏ, vàng, xanh lam. Đến lúc này, hồ nước trên mặt đất phát sáng, đỉnh đầu của năm ngọn núi phản chiếu, hình thành một kỳ quan thiên nhiên ẩn giấu dưới tầng sương mù của dãy núi.
Buổi sáng, bầu trời vừa tỏ, trong sơn cốc tràn đầy tiếng chim kêu côn trùng rả rích. Bên hồ, trên một cái lầu trúc, một bóng dáng nhỏ bé đang nhắm mắt ngưng thần, toàn thân hào quang bao trùm. Trên mặt hồ, tiên hạc bay lượn, chim thước hót vang, cá nhỏ tung mình, sóng nước loang loáng. Mọi thứ như vậy thật xinh đẹp, khiến cho người ta phải nhìn đến.
Đột nhiên, hình bóng nhỏ bé trên lầu trúc lóe lên di động nhanh tựa ánh sáng, từ lầu trúc bắn mình vào trong hồ, mượn lực đạp vào trên người tiên hạc, chim thước bay đi, thân thể khi thì xoay tròn, khi thì tung bay, tư thế xinh đẹp vô cùng hệt như tiên nữ rải hoa. Đầy trời ánh sáng kỳ lạ ngập tràn mùi vị thần bí. Cảnh tượng này đang kéo dài khiến cho không ít cặp mắt phải nhìn, bao gồm cả hoa cỏ chim thú trong sơn cốc cùng với năm người trên bốn cái lầu trúc còn lại. Trong sơn cốc, có bảy cái lầu trúc xây dựng theo con nước, to nhỏ giống hệt như nhau, chia thành ba tầng, phân bố theo phương vị bát quái, vị trí khuyết đi vừa hay chính là đường vào duy nhất của sơn cốc. Lúc này, trên một lầu trúc phía Đông, một nam một nữ mỉm cười xuất hiện, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp toát ra phong thái mê người.
Người đàn ông ước chừng hai mươi tuổi, vẻ mặt như ngọc có thần với nụ cười mỉm nho nhã, trong mắt ánh sáng kỳ lạ toát ra, toàn thân mơ hồ có khí thế vương giả, khiến người ta cảm thấy cao thâm khó lường. Người đàn ông toàn thân áo xanh lam, thân hình thon cao xứng hợp, khiến cho người ta cảm giác phù hợp tự nhiên. Người phụ nữ nép vào lòng người đàn ông, toàn thân y phục trắng toát không nhiễm bụi trần, vô cùng hấp dẫn người nhìn. Dung mạo của người phụ nữ kinh thế hãi tục, vẻ đẹp tuyệt thế, như tuyết trên Thiên Sơn, thanh lạnh cao ngạo khiến cho người ta không cách gì bắt được.
- Vân, huynh nhìn tình trạng Mộng Dao hiện nay đi, sợ là không đến hai năm thì chúng ta không tìm được thứ gì có thể bắt ép được nó.
Người phụ nữ nhìn hồ nước khẽ lẩm bẩm.
Người đàn ông ôm vai người phụ nữ, mỉm cười nói:
- Mộng Dao mới tám tuổi, thiên phú tuy cao nhưng có những thứ không phải tuổi này của nó có thể học thành được, muội không cần phải nghĩ nhiều.
Người phụ nữ mỉm cười êm ái, hệt như hoa sen tuyết nở rộ, đôi môi khẽ hé phát xuất tiếng nói dễ nghe.
- Tu vi của Mộng Dao thì muội hoàn toàn không lo ngại, muội chỉ sợ mọi người làm hư nó thôi.
Người đàn ông bình thản cười đáp:
- Có muội chỉ dạy cho nó, nó sẽ dần dần thu lại bớt.
Người phụ nữ khẽ nói:
- Tuy nói như vậy nhưng mỗi lần đều để Bách Linh, Thương Nguyệt đóng vai lành còn muội ra vẻ dữ, Mộng Dao chắc trong lòng sẽ bất mãn với muội.
Người đàn ông cười trả lời:
- Ngạo Tuyết, muội quá lo rồi. Hải Nữ tuy tinh nghịch nhưng thực sự phi thường, nó sợ muội mà cũng kính phục muội, đợi khi nó lớn lên một chút tự nhiên sẽ hiểu được sự khổ tâm của muội.
Té ra đôi nam nữ đó chính là Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết, hình bóng nhỏ bé kia chính là đồ đệ Hải Nữ của Lục Vân, còn cái tên Hải Mộng Dao là sau khi quy ẩn được phụ thân của Lục Vân là Lục Văn Vũ đặt cho.
Kể từ bốn năm trước, Lục Vân bình định xong thiên hạ liền dẫn cha mẹ, vợ và đồ đệ tìm đến nơi đào nguyên thế ngoại như tiên cảnh này để ẩn cư. Khi đó, trong sơn cốc bọn họ có bảy người, tổng cộng xây dựng sáu lầu trúc, cha mẹ ở một lầu, Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh, Hải Nữ mỗi người ở một lầu. Để giữ được an bình cho nơi này, Lục Vân chưa từng báo nơi ẩn cư cho bất kỳ người nào. Hơn nữa, sau khi quan sát hình thể địa lý nơi này, Lục Vân phát hiện đây là một huyệt báu của trời đất, liền bố trí kết giới phòng ngự nghiêm cẩn quanh sơn cốc, phối hợp với sương mù ở trên tầng không, cho dù người tu đạo đến gần cũng tuyệt đối không phát hiện được sơn cốc này. Làm xong, Lục Vân và ba cô vợ cùng với đồ đệ bắt đầu thăm dò sơn cốc sâu sắc hơn.
Trải qua một phen thám sát cẩn thận, bọn họ liền phát hiện các loại hiện tượng kỳ dị trong sơn cốc đều có liên quan đến hồ nước. Để không phá hủy mọi thứ nơi này, Lục Vân một mình thăm dò, sau khi đi vào trung tâm nơi này liền phát hiện một chỗ kinh người. Té ra cái hồ nước này trên to dưới nhỏ, hệt như một cái giếng sâu vậy. Ở nơi thâm sâu trung tâm hồ có một đám mây ánh sáng thần bí, phát xuất làn sáng kỳ dị, hơn nữa còn thẩm thấu qua nước chiếu rọi lên trong cốc. Tính chất kỳ dị đặc biệt của đám mây sáng đó được Lục Vân phân tích cẩn thận, cảm giác đây là một loại linh khí tụ tập không biết tên, ẩn chứa một số tin tức. Phát hiện được điều này rồi, Lục Vân suy xét thật lâu, cuối cùng bỏ đi ý niệm muốn tiến hành thăm dò sâu hơn, quay về trong cốc đem mọi thứ nói cho mọi người biết, hơn nữa còn dặn dò Hải Nữ không được tự tiện tiến vào lòng hồ để thăm dò nhằm tránh phá hủy linh khí trong sơn cốc.
Mọi người nghe xong những lời nói của Lục Vân, đều thấy hồ này không phải chuyện đùa, vì thế Bách Linh đề nghị đặt cho hồ này một cái tên, đồng thời sơn cốc cũng phải có tên mới được. Mọi người nghĩ thấy cũng đúng nên tán đồng. Trải qua một phen thảo luận, cuối cùng đặt tên cho hồ là Ánh Nhật hồ, còn sơn cốc thì Lục Văn Vũ cha của Lục Vân sau khi hiểu được đại khái tình hình liền bỏ hết hoàn toàn những cái tên do mấy người Lục Vân đề xuất chọn lựa, hạ bút viết liền bốn chữ “Ngũ Phượng Triêu Dương”.
Thấy vậy, mấy người Lục Vân hơi kinh ngạc, khi hỏi đến nguyên nhân thì Lục Văn Vũ lại chỉ cười không nói, trong ánh mắt nhìn con trai mơ hồ có một loại thâm ý nào đó. Lục Vân không hề phản bác, chiếu theo lời của cha mình, lập ở cửa vào một tấm bia đá viết chữ Ngũ Phượng Triêu Dương, từ đó sơn cốc có tên là Ngũ Phượng Triêu Dương. Từ đó về sau, gia đình Lục Vân liền trải qua cuộc sống ẩn cư bình yên. Lục Vân ngoại trừ việc dạy dỗ Hải Nữ, hiếu thuận với cha mẹ thì cùng với Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Bách Linh tản bộ trong rừng núi để cảm nhận được sự thuần phác của tự nhiên, hưởng thụ vui thú khuê phòng của phu thê.
Những ngày như vậy trải qua thêm một năm nữa, vừa hay Lâm Vân Phong tiếp nhận quyền chưởng giáo Dịch viên, hơn nữa còn kết hôn với Hứa Khiết, Lục Vân liền mang ba vợ và Hải Nữ cùng nhau đi chúc mừng, để lại Tứ Linh thần thú và Tam Đầu linh xà ở trong sơn cốc bảo vệ cha mẹ. Sau nửa năm, Trần Ngọc Loan và Tư Đồ Thần Phong kết hôn, Lục Vân lại ra khỏi cốc lần thứ hai. Lại một năm sau nữa, Đông Hải Long nữ Lục Doanh và Phần Thiên lại kết hợp, Lục Vân lần thứ ba ra khỏi cốc. Nhưng lần này quay về, năm người lại biến thành sáu người, chuyện này là thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.