Chương 351: Chân giả Thiên Tà (Thiên Tà giả thật)
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Ứng Thiên Tà tròng mắt hơi động, có phần cảnh giác nói:
- Ứng Thiên Tà, ngươi là người nào?
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Ta là ai, ngươi lại không biết sao?
Tây Bắc Cuồng Đao không hiểu, theo lý mà nói thì Ứng Thiên Tà đến Băng Nguyên đã một thời gian, phải tính là có nghe nói đến Ngũ Sắc Thiên Vực, sao lại không biết Lam Phát Ngân Tôn là ai?
Ứng Thiên Tà nói:
- Ta mới đến Băng Nguyên, chỉ nghe nói nơi này có chuyện vì thế đến đây xem thử, hoàn toàn không biết thân phận của ngươi.
Hiển nhiên, đây chính là Ứng Thiên Tà thật sự, hoàn toàn không phải Ứng Thiên Cừu.
Lam Phát Ngân Tôn hừ khẽ một tiếng, không vui nói:
- Ta chính là Lam Phát Ngân Tôn của Ngũ Sắc Thiên Vực, ngươi có nghe đến chưa?
Ứng Thiên Tà đột nhiên hiểu ra nói:
- Té ra là người có cây gai của ong độc chúa, thất kính, thất kính.
Lam Phát Ngân Tôn tức tối nói:
- Ứng Thiên Tà ngươi to gan dám nhục mạ bổn tôn.
Ứng Thiên Tà vẻ mặt vô tội, hỏi ngược lại:
- Lẽ nào ngươi bị người rút nọc rồi nên không còn độc tính?
Tây Bắc Cuồng Đao bật cười lớn, cảm thấy vô cùng thú vị với câu trả lời của Ứng Thiên Tà.
Lam Phát Ngân Tôn cực giận, gằn giọng nói:
- Tiểu tử thúi muốn chết, bổn tôn …
Đúng lúc này, Bạch Đầu Thiên Ông trong cốc đột nhiên đánh một chưởng vào tầng băng dày dày, lòng bàn tay phát xuất ánh sáng màu vàng cùng với sức mạnh vạn quân, không những đánh nát hết tầng băng trong phương viên vài dặm, mà còn kích phát ra một chùm ánh sáng khuếch tán chung quanh, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị khuếch tán trên vùng Băng Nguyên. Kể từ đó, Lam Phát Ngân Tôn, Ứng Thiên Tà, Tây Bắc Cuồng Đao đều bị Bạch Đầu Thiên Ông hấp dẫn, cả ba người đồng thời cúi đầu nhìn chăm chú vào trong hẻm núi. Chớp mắt, ánh sáng tản ra, cảnh tượng không còn nữa.
Trong khe núi băng, Bạch Đầu Thiên Ông cau chặt đôi mày chăm chú nhìn xuống dưới chân. Trên mặt đất, tầng băng vỡ nát tự động khuếch tán, chỉ một lúc cả khe núi phủ băng đã tan chảy toàn bộ hệt như trong sa mạc. Dưới chân của Bạch Đầu Thiên Ông có một quầng sáng lấp lánh nhẹ, nhìn xuyên qua tầng băng vỡ nát có thể thấy được ánh đỏ chợt lóe, dường như có cái gì đó vờn quanh.
Tung mình xuống, Lam Phát Ngân Tôn chất vấn:
- Chuyện gì vậy?
Bạch Đầu Thiên Ông đáp:
- Không có gì, ta chỉ thử thăm dò phong ấn mạnh yếu thế nào, phát hiện thấy còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ta. May mà ta tu luyện Nghịch Thiên pháp quyết, khác hoàn toàn với pháp quyết bình thường, muốn phá giải một số cấm chế thì dễ dàng hơn rất nhiều so với người khác.
Lam Phát Ngân Tôn trầm tư một lúc, hỏi tiếp:
- Ngươi nắm chắc nhanh chóng giải mở được phong ấn này chăng?
Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ nói:
- Phỏng chừng cần có một chút thời gian.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Trời không còn sớm, sợ rằng không còn bao nhiêu thời gian.
Bạch Đầu Thiên Ông thở dài khe khẽ, quay đầu liếc Lam Phát Ngân Tôn, vừa hay phát hiện trong gió tuyết xa xa có một hàng người bay đến.
- Cẩn thận, bọn họ đến rồi.
Bạch Đầu Thiên Ông khẽ nhắc nhở.
Lam Phát Ngân Tôn quay đầu nhìn lại xa xa, trầm ngâm:
- Kỳ quái, Thiên Tàm vì sao không hề xuất hiện? Hắn không nghe thấy tin tức hay là có chuyện mà không đến được?
Bạch Đầu Thiên Ông không trả lời, lão cũng cảm thấy kỳ quái nhưng hiện nay đã không còn thời gian rồi. Chớp mắt, Triệu Ngọc Thanh, Điền Lỗi, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào bốn người đã đến bên ngoài khe núi phủ băng, bốn người cùng chăm chú nhìn Lam Phát Ngân Tôn và Bạch Đầu Thiên Ông, không khí giữa hai bên có phần khẩn trương. Trong đó, Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào là kích động nhất, trong mắt hai người đều bốc lửa giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống được Lam Phát Ngân Tôn và Bạch Đầu Thiên Ông.
Triệu Ngọc Thanh tỉnh táo nhất, mở miệng nói:
- Tuyết Ẩn Cuồng Đao không có ở đây, chắc hắn có chuyện phải đi làm rồi.
Bạch Đầu Thiên Ông cười lạnh đáp:
- Không hổ là cốc chủ của Đằng Long cốc, quả thật nhãn quang độc đáo hơn người.
Điền Lỗi tính tình nóng nảy, quát lên:
- Sư huynh, không cần phải nói chuyện với bọn chúng, hôm nay hợp lúc thu thập hai người bọn chúng.
Công Dương Thiên Tung cũng lớn tiếng nói:
- Cốc chủ, động thủ thôi, để lâu quá sinh biến.
Mã Vũ Đào lại càng thẳng thắn, không nói thêm câu nào bay thẳng đến Bạch Đầu Thiên Ông, đang lơ lửng đã đánh ra một chưởng. Triệu Ngọc Thanh thấy vậy than khẽ một tiếng, lập tức dặn dò sư đệ Điền Lỗi đi hỗ trợ Mã Vũ Đào đối phó với Bạch Đầu Thiên Ông, bản thân lại cùng Công Dương Thiên Tung chọn đối phó Lam Phát Ngân Tôn. Như vậy, một trận đại chiến đã triển khai, sáu đại cao thủ tung hoành bay lượn trong khe băng, triển khai trận tử chiến.
Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà từ xa xa nhìn lại, hai người phân tích tình thế, hơn nữa mỗi người đều suy đoán kết quả sẽ như thế nào. Trong giao chiến, Bạch Đầu Thiên Ông và Lam Phát Ngân Tôn đều chọn lực sách lựa né nặng tìm nhẹ, hoàn toàn không đấu thẳng với mấy người Triệu Ngọc Thanh để bảo toàn thực lực. Đồng thời, hai người sau khi thăm dò vài chiêu, bắt đầu chiếu theo kế hoạch định sẵn để lùi về phía Bắc, hình thành tình hình bên đánh bên chạy.
Triệu Ngọc Thanh nhìn ra ý đồ của hai người, trong lòng yên lặng suy xét. Với tình hình trước mắt, phe mình có bốn người, muốn tiêu diệt đối phương cũng có khả năng nhất định. Nhưng quan trọng là không để cho đối phương bỏ chạy. Nhưng Triệu Ngọc Thanh cũng biết được, Bạch Đầu Thiên Ông và Lam Phát Ngân Tôn thấy được bốn người phe mình mà không lập tức bỏ đi, điều đó cho thấy bọn họ đã sớm chuẩn bị, muốn tiêu diệt hai người bọn họ phỏng chừng cũng không đơn giản chút nào. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, nếu gặp được thì nhất định phải thử một chút, cơ hội như vậy không thể bỏ phí vô ích được. Quyết định vậy rồi, Triệu Ngọc Thanh bắt đầu tăng mạnh thế công, khí thế mạnh mẽ của ông chốc lát đã tràn ngập bốn phía khiến Điền Lỗi, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào đang chiến đấu được cổ vũ rất nhiều, tinh thần nâng cao.
Lam Phát Ngân Tôn thấy vậy vẻ mặt nặng nề, liếc qua Bạch Đầu Thiên Ông rồi truyền âm nói:
- Tình hình không ổn, xem bộ dạng bọn chúng chắc là làm thật.
Bạch Đầu Thiên Ông vừa cẩn thận ứng chiến, vừa trả lời:
- Đừng lo lắng, chúng ta gia tăng cự ly ra, gia tăng tốc độ di chuyển, tận hết sức kéo dài thời gian.
Dứt lời, Bạch Đầu Thiên Ông thân hình lóe lên liền xuất hiện cách vài chục trượng, chạy thẳng về phía xa xa. Mã Vũ Đào và Điền Lỗi thấy vậy, lập tức truy đuổi không tha, chưa đến một dặm đã ngăn được Bạch Đầu Thiên Ông, ba người tiếp tục giao chiến. Lam Phát Ngân Tôn thấy vậy, cũng làm theo cách thức của Bạch Đầu Thiên Ông, hất Công Dương Thiên Tung lùi lại rồi thân thể loáng lên mất đi, lại xuất hiện ngoài trăm trượng. Triệu Ngọc Thanh ánh mắt hơi biến, có phần cảnh giác với thuật Không Gian Chuyển Di của Lam Phát Ngân Tôn, không khỏi trầm tư một chút. Bên cạnh, Công Dương Thiên Tung cũng không kịp nghĩ nhiều, vất vả lắm mới tìm được địch nhân, ông sao có thể bỏ qua như vậy được. Như vậy, một bên dẫn dụ, một bên truy đuổi, sáu người nhanh chóng bay đi khỏi.
Tây Bắc Cuồng Đao thấy vậy, lắc đầu nói:
- Không giải quyết được gì, quả thật là uổng công một chuyến.
Ứng Thiên Tà nói:
- Có đôi khi, luôn luôn phải phí sức làm một số chuyện vô dụng mới thể hiện được ý nghĩa của một số chuyện xảy đến.
Tây Bắc Cuồng Đao trầm ngâm nói:
- Ngươi thay đổi rồi, dường như không giống như trước kia.
Ứng Thiên Tà cười đáp:
- Ta không hề thay đổi, nhưng người ngươi thấy trước kia chính là đệ đệ Ứng Thiên Cừu của ta, chứ không phải ta.
Lời nói còn vang vọng bên tai, Ứng Thiên Tà liền phi thân bay đi, không bao lâu đã biến mất không còn thấy. Tây Bắc Cuồng Đao hơi kinh ngạc, mãi đến lúc Ứng Thiên Tà hoàn toàn biến mất mới tỉnh lại, hậm hực bỏ đi.
Thời gian, trong lúc chờ đợi đặc biệt dài dằng dặc. Thiên Lân, Phỉ Vân, Tuyết Hồ ba người khổ sở chờ đợi gần một canh giờ, cuối cùng đã có tình hình mới xuất hiện. Lúc này, khi tầng phong ấn không thấy được xuất hiện trong mắt ba người, liền lấp lánh ánh sáng ngũ sắc.
Phỉ Vân thấy vậy, kinh ngạc nói:
- Chuyện này như thế nào?
Tuyết Hồ kinh ngạc la lên:
- Sao lại là như vậy?
Thiên Lân không đáp, hắn trong lúc thăm dò tình hình của tầng phong ấn, phát hiện phong ấn đang dao động kịch liệt gấp rút, dường như đang chịu một loại sức mạnh nào đó xâm nhập. Theo tình hình trước mắt, phong ấn này bốn bề không có gì thay đổi, khả năng duy nhất chính là luồng sức mạnh đó đến từ bên trong phong ấn, cũng chính là từ bên trong tầng kết giới lúc trước. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thiên Lân hơi biến đổi, trong lòng xuất hiện dự báo bất an. Cũng đúng lúc đó, Hoàng Kiệt và Thiên Tàm ẩn mình trong tầng băng quanh đó cũng cảm ứng được sự khác thường, cả hai lập tức phá băng bay ra, quan sát sự biến đổi của phong ấn. Chỉ còn luồng khí tức thần bí kia lại không hề xuất hiện, điều này khiến Thiên Lân có chút bất ngờ.
Thấy Thiên Lân không nói gì, Phỉ Vân vỗ vai hắn nhỏ giọng hỏi:
- Thế nào vậy, không kêu được tiếng nào chăng?
Thiên Lân lắc đầu cười đáp:
- Không có gì, chúng ta cũng xuất hiện đi, có lúc rõ ràng một chút lại tốt hơn.
Dứt lời, Thiên Lân lóe lên biến mất, giây lát sau liền xuất hiện quanh phong ấn, quay lưng về phía Hoàng Kiệt và Thiên Tàm. Phỉ Vân và Tuyết Hồ đi sát phía sau, Phỉ Vân vốn muốn đến gần Thiên Lân lại bị Tuyết Hồ kéo lại, đứng gần với Hoàng Kiệt và Thiên Tàm, tùy lúc quan sát tình hình của hai người. Trừng Phỉ Vân một cái, Thiên Tàm lưu tâm, rõ ràng vẫn ghi hận trong lòng.
Hoàng Kiệt nhìn Phỉ Vân, kinh ngạc nói:
- Tiểu tử ngươi là ai?
- Thiên Sơn Phỉ Vân, ngươi là ai? Không hề nhượng bộ, Phỉ Vân hỏi ngược lại.
- Ứng Thiên Tà, ngươi là người nào?
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Ta là ai, ngươi lại không biết sao?
Tây Bắc Cuồng Đao không hiểu, theo lý mà nói thì Ứng Thiên Tà đến Băng Nguyên đã một thời gian, phải tính là có nghe nói đến Ngũ Sắc Thiên Vực, sao lại không biết Lam Phát Ngân Tôn là ai?
Ứng Thiên Tà nói:
- Ta mới đến Băng Nguyên, chỉ nghe nói nơi này có chuyện vì thế đến đây xem thử, hoàn toàn không biết thân phận của ngươi.
Hiển nhiên, đây chính là Ứng Thiên Tà thật sự, hoàn toàn không phải Ứng Thiên Cừu.
Lam Phát Ngân Tôn hừ khẽ một tiếng, không vui nói:
- Ta chính là Lam Phát Ngân Tôn của Ngũ Sắc Thiên Vực, ngươi có nghe đến chưa?
Ứng Thiên Tà đột nhiên hiểu ra nói:
- Té ra là người có cây gai của ong độc chúa, thất kính, thất kính.
Lam Phát Ngân Tôn tức tối nói:
- Ứng Thiên Tà ngươi to gan dám nhục mạ bổn tôn.
Ứng Thiên Tà vẻ mặt vô tội, hỏi ngược lại:
- Lẽ nào ngươi bị người rút nọc rồi nên không còn độc tính?
Tây Bắc Cuồng Đao bật cười lớn, cảm thấy vô cùng thú vị với câu trả lời của Ứng Thiên Tà.
Lam Phát Ngân Tôn cực giận, gằn giọng nói:
- Tiểu tử thúi muốn chết, bổn tôn …
Đúng lúc này, Bạch Đầu Thiên Ông trong cốc đột nhiên đánh một chưởng vào tầng băng dày dày, lòng bàn tay phát xuất ánh sáng màu vàng cùng với sức mạnh vạn quân, không những đánh nát hết tầng băng trong phương viên vài dặm, mà còn kích phát ra một chùm ánh sáng khuếch tán chung quanh, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị khuếch tán trên vùng Băng Nguyên. Kể từ đó, Lam Phát Ngân Tôn, Ứng Thiên Tà, Tây Bắc Cuồng Đao đều bị Bạch Đầu Thiên Ông hấp dẫn, cả ba người đồng thời cúi đầu nhìn chăm chú vào trong hẻm núi. Chớp mắt, ánh sáng tản ra, cảnh tượng không còn nữa.
Trong khe núi băng, Bạch Đầu Thiên Ông cau chặt đôi mày chăm chú nhìn xuống dưới chân. Trên mặt đất, tầng băng vỡ nát tự động khuếch tán, chỉ một lúc cả khe núi phủ băng đã tan chảy toàn bộ hệt như trong sa mạc. Dưới chân của Bạch Đầu Thiên Ông có một quầng sáng lấp lánh nhẹ, nhìn xuyên qua tầng băng vỡ nát có thể thấy được ánh đỏ chợt lóe, dường như có cái gì đó vờn quanh.
Tung mình xuống, Lam Phát Ngân Tôn chất vấn:
- Chuyện gì vậy?
Bạch Đầu Thiên Ông đáp:
- Không có gì, ta chỉ thử thăm dò phong ấn mạnh yếu thế nào, phát hiện thấy còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ta. May mà ta tu luyện Nghịch Thiên pháp quyết, khác hoàn toàn với pháp quyết bình thường, muốn phá giải một số cấm chế thì dễ dàng hơn rất nhiều so với người khác.
Lam Phát Ngân Tôn trầm tư một lúc, hỏi tiếp:
- Ngươi nắm chắc nhanh chóng giải mở được phong ấn này chăng?
Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ nói:
- Phỏng chừng cần có một chút thời gian.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Trời không còn sớm, sợ rằng không còn bao nhiêu thời gian.
Bạch Đầu Thiên Ông thở dài khe khẽ, quay đầu liếc Lam Phát Ngân Tôn, vừa hay phát hiện trong gió tuyết xa xa có một hàng người bay đến.
- Cẩn thận, bọn họ đến rồi.
Bạch Đầu Thiên Ông khẽ nhắc nhở.
Lam Phát Ngân Tôn quay đầu nhìn lại xa xa, trầm ngâm:
- Kỳ quái, Thiên Tàm vì sao không hề xuất hiện? Hắn không nghe thấy tin tức hay là có chuyện mà không đến được?
Bạch Đầu Thiên Ông không trả lời, lão cũng cảm thấy kỳ quái nhưng hiện nay đã không còn thời gian rồi. Chớp mắt, Triệu Ngọc Thanh, Điền Lỗi, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào bốn người đã đến bên ngoài khe núi phủ băng, bốn người cùng chăm chú nhìn Lam Phát Ngân Tôn và Bạch Đầu Thiên Ông, không khí giữa hai bên có phần khẩn trương. Trong đó, Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào là kích động nhất, trong mắt hai người đều bốc lửa giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống được Lam Phát Ngân Tôn và Bạch Đầu Thiên Ông.
Triệu Ngọc Thanh tỉnh táo nhất, mở miệng nói:
- Tuyết Ẩn Cuồng Đao không có ở đây, chắc hắn có chuyện phải đi làm rồi.
Bạch Đầu Thiên Ông cười lạnh đáp:
- Không hổ là cốc chủ của Đằng Long cốc, quả thật nhãn quang độc đáo hơn người.
Điền Lỗi tính tình nóng nảy, quát lên:
- Sư huynh, không cần phải nói chuyện với bọn chúng, hôm nay hợp lúc thu thập hai người bọn chúng.
Công Dương Thiên Tung cũng lớn tiếng nói:
- Cốc chủ, động thủ thôi, để lâu quá sinh biến.
Mã Vũ Đào lại càng thẳng thắn, không nói thêm câu nào bay thẳng đến Bạch Đầu Thiên Ông, đang lơ lửng đã đánh ra một chưởng. Triệu Ngọc Thanh thấy vậy than khẽ một tiếng, lập tức dặn dò sư đệ Điền Lỗi đi hỗ trợ Mã Vũ Đào đối phó với Bạch Đầu Thiên Ông, bản thân lại cùng Công Dương Thiên Tung chọn đối phó Lam Phát Ngân Tôn. Như vậy, một trận đại chiến đã triển khai, sáu đại cao thủ tung hoành bay lượn trong khe băng, triển khai trận tử chiến.
Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà từ xa xa nhìn lại, hai người phân tích tình thế, hơn nữa mỗi người đều suy đoán kết quả sẽ như thế nào. Trong giao chiến, Bạch Đầu Thiên Ông và Lam Phát Ngân Tôn đều chọn lực sách lựa né nặng tìm nhẹ, hoàn toàn không đấu thẳng với mấy người Triệu Ngọc Thanh để bảo toàn thực lực. Đồng thời, hai người sau khi thăm dò vài chiêu, bắt đầu chiếu theo kế hoạch định sẵn để lùi về phía Bắc, hình thành tình hình bên đánh bên chạy.
Triệu Ngọc Thanh nhìn ra ý đồ của hai người, trong lòng yên lặng suy xét. Với tình hình trước mắt, phe mình có bốn người, muốn tiêu diệt đối phương cũng có khả năng nhất định. Nhưng quan trọng là không để cho đối phương bỏ chạy. Nhưng Triệu Ngọc Thanh cũng biết được, Bạch Đầu Thiên Ông và Lam Phát Ngân Tôn thấy được bốn người phe mình mà không lập tức bỏ đi, điều đó cho thấy bọn họ đã sớm chuẩn bị, muốn tiêu diệt hai người bọn họ phỏng chừng cũng không đơn giản chút nào. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, nếu gặp được thì nhất định phải thử một chút, cơ hội như vậy không thể bỏ phí vô ích được. Quyết định vậy rồi, Triệu Ngọc Thanh bắt đầu tăng mạnh thế công, khí thế mạnh mẽ của ông chốc lát đã tràn ngập bốn phía khiến Điền Lỗi, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào đang chiến đấu được cổ vũ rất nhiều, tinh thần nâng cao.
Lam Phát Ngân Tôn thấy vậy vẻ mặt nặng nề, liếc qua Bạch Đầu Thiên Ông rồi truyền âm nói:
- Tình hình không ổn, xem bộ dạng bọn chúng chắc là làm thật.
Bạch Đầu Thiên Ông vừa cẩn thận ứng chiến, vừa trả lời:
- Đừng lo lắng, chúng ta gia tăng cự ly ra, gia tăng tốc độ di chuyển, tận hết sức kéo dài thời gian.
Dứt lời, Bạch Đầu Thiên Ông thân hình lóe lên liền xuất hiện cách vài chục trượng, chạy thẳng về phía xa xa. Mã Vũ Đào và Điền Lỗi thấy vậy, lập tức truy đuổi không tha, chưa đến một dặm đã ngăn được Bạch Đầu Thiên Ông, ba người tiếp tục giao chiến. Lam Phát Ngân Tôn thấy vậy, cũng làm theo cách thức của Bạch Đầu Thiên Ông, hất Công Dương Thiên Tung lùi lại rồi thân thể loáng lên mất đi, lại xuất hiện ngoài trăm trượng. Triệu Ngọc Thanh ánh mắt hơi biến, có phần cảnh giác với thuật Không Gian Chuyển Di của Lam Phát Ngân Tôn, không khỏi trầm tư một chút. Bên cạnh, Công Dương Thiên Tung cũng không kịp nghĩ nhiều, vất vả lắm mới tìm được địch nhân, ông sao có thể bỏ qua như vậy được. Như vậy, một bên dẫn dụ, một bên truy đuổi, sáu người nhanh chóng bay đi khỏi.
Tây Bắc Cuồng Đao thấy vậy, lắc đầu nói:
- Không giải quyết được gì, quả thật là uổng công một chuyến.
Ứng Thiên Tà nói:
- Có đôi khi, luôn luôn phải phí sức làm một số chuyện vô dụng mới thể hiện được ý nghĩa của một số chuyện xảy đến.
Tây Bắc Cuồng Đao trầm ngâm nói:
- Ngươi thay đổi rồi, dường như không giống như trước kia.
Ứng Thiên Tà cười đáp:
- Ta không hề thay đổi, nhưng người ngươi thấy trước kia chính là đệ đệ Ứng Thiên Cừu của ta, chứ không phải ta.
Lời nói còn vang vọng bên tai, Ứng Thiên Tà liền phi thân bay đi, không bao lâu đã biến mất không còn thấy. Tây Bắc Cuồng Đao hơi kinh ngạc, mãi đến lúc Ứng Thiên Tà hoàn toàn biến mất mới tỉnh lại, hậm hực bỏ đi.
Thời gian, trong lúc chờ đợi đặc biệt dài dằng dặc. Thiên Lân, Phỉ Vân, Tuyết Hồ ba người khổ sở chờ đợi gần một canh giờ, cuối cùng đã có tình hình mới xuất hiện. Lúc này, khi tầng phong ấn không thấy được xuất hiện trong mắt ba người, liền lấp lánh ánh sáng ngũ sắc.
Phỉ Vân thấy vậy, kinh ngạc nói:
- Chuyện này như thế nào?
Tuyết Hồ kinh ngạc la lên:
- Sao lại là như vậy?
Thiên Lân không đáp, hắn trong lúc thăm dò tình hình của tầng phong ấn, phát hiện phong ấn đang dao động kịch liệt gấp rút, dường như đang chịu một loại sức mạnh nào đó xâm nhập. Theo tình hình trước mắt, phong ấn này bốn bề không có gì thay đổi, khả năng duy nhất chính là luồng sức mạnh đó đến từ bên trong phong ấn, cũng chính là từ bên trong tầng kết giới lúc trước. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thiên Lân hơi biến đổi, trong lòng xuất hiện dự báo bất an. Cũng đúng lúc đó, Hoàng Kiệt và Thiên Tàm ẩn mình trong tầng băng quanh đó cũng cảm ứng được sự khác thường, cả hai lập tức phá băng bay ra, quan sát sự biến đổi của phong ấn. Chỉ còn luồng khí tức thần bí kia lại không hề xuất hiện, điều này khiến Thiên Lân có chút bất ngờ.
Thấy Thiên Lân không nói gì, Phỉ Vân vỗ vai hắn nhỏ giọng hỏi:
- Thế nào vậy, không kêu được tiếng nào chăng?
Thiên Lân lắc đầu cười đáp:
- Không có gì, chúng ta cũng xuất hiện đi, có lúc rõ ràng một chút lại tốt hơn.
Dứt lời, Thiên Lân lóe lên biến mất, giây lát sau liền xuất hiện quanh phong ấn, quay lưng về phía Hoàng Kiệt và Thiên Tàm. Phỉ Vân và Tuyết Hồ đi sát phía sau, Phỉ Vân vốn muốn đến gần Thiên Lân lại bị Tuyết Hồ kéo lại, đứng gần với Hoàng Kiệt và Thiên Tàm, tùy lúc quan sát tình hình của hai người. Trừng Phỉ Vân một cái, Thiên Tàm lưu tâm, rõ ràng vẫn ghi hận trong lòng.
Hoàng Kiệt nhìn Phỉ Vân, kinh ngạc nói:
- Tiểu tử ngươi là ai?
- Thiên Sơn Phỉ Vân, ngươi là ai? Không hề nhượng bộ, Phỉ Vân hỏi ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.