Chương 137
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Một canh giờ sau, Thiên Lân dẫn Tân Nguyệt vượt qua ba trăm dặm Băng Nguyên, đến vùng thung lũng ven Băng Nguyên.
Nhìn khắp bốn phía, Thiên Lân chuyển góc nhìn xuống đáy của thung lũng, đó là một hẻm núi băng được núi băng bao phủ xung quanh to chừng hơn trăm trượng, trong hẻm núi vài bóng người trắng như tuyết đứng bất động, không nhìn cẩn thận căn bản sẽ không phát hiện được.
Tân Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Phải là chỗ này không?
Thiên Lân trong mắt lóe ánh sáng lạ, giọng mềm nhẹ:
- Đúng thế, chính là chỗ này. Trong hẻm núi băng có thể thấy được tám người, còn có ba người không nhìn thấy được.
Tân Nguyệt gật nhẹ đầu, điềm nhiên nói:
- Thêm một canh giờ nữa là trời sẽ sáng hẳn.
Thiên Lân nói:
- Đúng thế, thời gian này chúng ta hãy tìm nơi nghỉ ngơi trước đã.
Tân Nguyệt nói:
- Nơi này không tồi, không cần phải tìm nơi khác làm gì.
Nói rồi Tân Nguyệt ngồi xếp bằng trên mặt đất nhắm mắt trầm tư, vẻ mặt bình tĩnh.
Thiên Lân thấy vậy lắc đầu bật cười, ngồi xuống bên nàng, hai tay đặt nhẹ trên mặt tuyết, lập tức quanh đó tuyết hội tụ lại, giây lát hóa thành một ngọn núi tuyết nho nhỏ che phủ hai người vào trong.
Phát hiện được hành động của Thiên Lân, Tân Nguyệt cười hỏi:
- Chàng làm gì đó? Cẩn thận hay muốn nghịch ngợm gì đây?
Thiên Lân cười đáp:
- Tin tức tuyết sâm chúng ta có thể biết được, những người khác cũng có thể biết được. Nếu chúng ta quang minh chính đại ngồi ở đây, sao có thể ngăn cản người khác được.
Tân Nguyệt mắng:
- Xảo biện thôi, chàng cho là ta không biết được tâm tư của chàng?
Thiên Lân cười ha hả không ngừng, mãi vẫn không trả lời.
Tân Nguyệt nói tiếp:
- Không cần phải làm loạn, ta muốn tĩnh tâm suy tư một số chuyện.
Thiên Lân nhìn nàng, thấy không giống đùa, hơi thất vọng nói:
- Thế thì tốt lắm, ta làm hộ pháp cho nàng, có tình hình gì sẽ kêu nàng.
Tân Nguyệt gật nhẹ, nhắm mắt không nói thêm.
Bầu trời đầy hoa tuyết tung bay, không một tiếng vang nào.
Trong hẻm băng, không khí khác thường, hoa tuyết rơi xuống khi đến gần mặt đất liền bị một luồng khí nóng nung chảy, biến thành giọt nước nhỏ xuống mặt khối băng, giây lát cũng ngưng tụ thành băng.
Cảnh tượng như vậy hoàn toàn phản tự nhiên mà do người làm ra.
Trong hẻm băng, tám bóng người thành một vòng phủ đầy hoa tuyết trên người, nhưng phần thân dưới lại không thấy có tuyết, nguyên nhân là tám người không muốn hai chân bị băng đóng cứng nên thi triển các loại pháp quyết khác nhau.
Cứ như vậy, để chống lạnh, vị trí thân dưới tám người tạo nên một luồng khí nóng khiến cho hoa tuyết tan thành nước, trực tiếp ngưng đọng thành băng.
Qua một đêm này, tuyết rơi rất lớn mãi đến khi trời chuyển sắc mới dần dần nhỏ lại.
Lúc này, tám người bị đóng băng một đêm, ai nấy tự lúc lắc cả người cho giãn gân cốt bị đóng băng, để lộ ra dung mạo từng người.
Tám người là Hoàng Kiệt, Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách, Ứng Thiên Tà, Tiếu Tam Sát, Hoa Vũ Tình, Sát Phật Thiên Nộ, Hắc Ưng.
Trong đó, Tiếu Tam Sát, Hoa Vũ Tình, Thiên Nộ ba người là nôn nóng nhất, dường như một đêm chịu đựng khiến bọn họ đã không còn nhẫn nhịn được.
- Tên quỷ đáng ghét, không ngờ lại hại lão tử đứng đây cả đêm mà không thấy một chút gì cả.
Tâm hơi bất cam, Tiếu Tam Sát giận dữ nói.
Hoa Vũ Tình hừ giọng nói:
- Sớm biết thế này, có quỷ mới chạy đến nơi đây.
Thiên Nộ nhìn Hoàng Kiệt hỏi:
- Ngươi thật ra biết rõ không, chớ nói hươu nói vượn.
Hoàng Kiệt trừng hắn một cái, vẻ mặt vô tình nói:
- Không thấy thú vị thì ngươi có thể bỏ đi, đừng ở đây mà la to nói lớn.
Thiên Nộ hơi hừ giọng nói:
- Phật gia thích đến ngươi quản được không?
Phiêu Linh khách nói:
- Mọi người không cần phải ầm ĩ, tuyết sâm ngàn năm tuy quý giá nhưng ta nghĩ những người ở đây sợ là còn chưa thấy được. Mọi người đã đến đây, thật ra đều không phải vì tuyết sâm mà muốn làm rõ chân tướng ẩn sau chuyện tuyết sâm. Nếu đã như vậy, mọi người sao không bình tâm tĩnh khí cùng nhau tìm ra bí ẩn đằng sau đó?
Tiếu Tam Sát nói:
- Nói nghe hay lắm, ta là người thứ nhất đồng ý. Nhưng cụ thể chúng ta phải làm thế nào đây?
Phiêu Linh khách liếc mọi người, trầm ngâm nói:
- Theo ta biết được, hẻm băng này hoàn toàn không phải chỉ có tám người bọn ta.
Câu này vừa nói ra, mọi người ở đó ngoại trừ Hoàng Kiệt và Vô Tướng khách ra đều biến sắc, vẻ mặt kinh ngạc.
Ứng Thiên Tà nói:
- Theo suy đoán này, người ẩn núp tất nhiên biết một số bí mật chúng ta còn chưa biết được.
Hắc Ưng lạnh lẽo nói:
- Thế chúng ta hãy đưa những ngường ẩn núp ra đi.
Nói rồi bắn mình lên, giữa không trung bắt quyết, thúc động chân nguyên trong cơ thể hóa thành một luồng sóng khí mạnh mẽ từ người hắn khuếch tán ra xung quanh, hất tung tất cả tuyết động ở lân cận.
Như vậy, chỉ thấy một cột gió khuếch tán ra ngoài hẻm núi. Nó đi đến nơi nào thì hoa tuyết bay tung tóe, không cho người ta có cơ hội ẩn núp.
Cảnh tượng này kéo dài giây lát, đợi đến khi cột gió tiêu tan, bốn phía an tĩnh lại không thấy bất kỳ người nào khác xuất hiện.
Hắc Ưng hơi kỳ quái hỏi lại:
- Không có người nào, các ngươi không lầm đó chứ?
Phiêu Linh khách cười cười, hơi châm chọc nói:
- Nếu làm như ngươi có thể khiến người ta xuất hiện, bọn họ cần gì phải ẩn núp nữa?
Hắc Ưng không phục nói:
- Không nói mạnh được, ngươi có cách gì thì hãy ra tay khiến những người ẩn núp xuất hiện đi.
Phiêu Linh khách trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:
- Được, ngươi xem cho cẩn thận.
Dứt lời, chỉ thấy Phiêu Linh khách điểm chân phải xuống mặt đất, thân thể xoay tròn tại chỗ, sau khi xoay được ba vòng thì thân thể dừng lại, chân phải đột nhiên hạ xuống, một làn sáng rực rỡ bắn ra tám phía cùng với sức mạnh khiến lòng người kinh khiếp, cơ hồ phương viên vài trăm trượng khối băng đều bị phá nát.
Đến lúc này, chỉ thấy ba làn sáng bay ra, đến giữa không trung hóa thành ba bóng người hạ xuống ba phía.
Đồng thời, ở ven thung lũng, Thiên Lân và Tân Nguyệt cũng bị hất bắn ra mặt tuyết, bay thẳng vào trong hẻm núi.
Thấy vậy, Hắc Ưng biến sắc, quan sát cẩn thận ba người ẩn núp, liền phát hiện trong đó có một người chính là người áo đen thần bí.
Hai người còn lại hắn mới gặp lần đầu, nhưng Tiếu Tam Sát và Thiên Nộ lại biết được, bởi vì hai người đó một là Chiếu Thế Cô Đăng và bóng đen đánh Lý Phong, Mạc Ngôn bị thương.
Còn đối với Thiên Lân và Tân Nguyệt đa số mọi người ở đó đều biết, vì thế lúc này mọi người hoàn toàn không để ý đến.
Cười lạnh lẽo, Phiêu Linh khách nói:
- Hoan nghênh năm vị xuất hiện tụ hợp.
Người áo đen thần bí hừ lạnh một tiếng, giọng kinh ngạc nói:
- Không nhìn ra được ngươi lại là truyền nhân của Liệt Nhạc quyết.
Phiêu Linh khách vẻ mặt bình tĩnh, cười nói:
- Chút học thức tầm thường, khó khăn để khoe trước quý vị, khiến chê cười.
Người áo đen hừ hai tiếng, ánh mắt nhìn bóng đen, không nói thêm gì.
Hoàng Kiệt nhìn bóng đen, ánh mắt lóe lên một vẻ nặng nề.
Vô Tướng khách lại cau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Ứng Thiên Tà nhìn Tân Nguyệt, Hoa Vũ Tình nhìn Thiên Lân, Tiếu Tam Sát nhìn bóng đen, Thiên Nộ nhìn Chiếu Thế Cô Đăng, Hắc Ưng lại giận dữ nhìn Thiên Lân.
Từ lúc hạ xuống hẻm núi, trong lòng Thiên Lân có một cảm giác kỳ diệu từ hai phương diện, thứ nhất là bóng đen, thứ hai lại là là Chiếu Thế Cô Đăng.
Cảm giác Thiên Lân cho thấy hai người này dường như quen thuộc với hắn, nhưng hắn gần như có chút phản ứng với bóng đen, lại không chút phản ứng với Chiếu Thế Cô Đăng.
Nhìn hai người, Thiên Lân phát hiện Chiếu Thế Cô Đăng trang phục rất kỳ quái, ngoại trừ có thể được đôi mắt ra, căn bản không thể nhìn rõ bộ dáng của hắn.
Còn đối với bóng đen, toàn thân người này ánh đen bao trùm, căn bản không nhìn rõ được vẻ mặt.
- Ngươi tên là gì? Cha mẹ ngươi là ai?
Giọng hơi kinh ngạc, Chiếu Thế Cô Đăng cất tiếng hỏi.
Thiên Lân nghi hoặc nhìn hắn, hỏi ngược lại:
- Vì sao muốn hỏi đến vấn đề này?
Chiếu Thế Cô Đăng nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người ai cũng hiếu kỳ, không khỏi trầm ngâm nói:
- Vấn đề này không tiện trả lời ngươi, sau này ta mới cho ngươi biết. Bây giờ ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta trước.
Thiên Lân chần chừ một lúc, gật đầu nói:
- Được, ta tin tưởng ngươi. Ta tên là Thiên Lân, cha ta là Thiên Viễn, mẹ ta là Điệp Mộng, ngươi có biết bọn họ hay không?
Chiếu Thế Cô Đăng nghe vậy sửng sờ, nghi hoặc nhìn Thiên Lân một lúc, tự nói với mình:
- Ta nhìn sai rồi chăng? Không thể nào.
Thiên Lân hỏi tiếp:
- Có gì mà nhìn sai, ngươi nói cho rõ ra đi.
Chiếu Thế Cô Đăng thoáng cái tỉnh táo, vẻ mặt kỳ dị nhìn Thiên Lân, lắc đầu nói:
- Không cần phải hỏi tới, khi đến lúc ngươi tự nhiên sẽ biết rõ thôi.
Dứt lời hình bóng loáng lên, người như ảo ảnh lùi ra ngoài hẻm núi.
Thiên Lân hơi kinh ngạc, kêu lại:
- Ồ, đừng đi, ta còn chưa biết ngươi tên là gì.
Tiếu Tam Sát nói:
- Không cần phải hỏi hắn, ta biết tên của hắn, mấy năm gần đây hắn mới là nhân vật thần bí nổi lên trong Tu Chân giới – Chiếu Thế Cô Đăng.
Thiên Lân cau mày nói:
- Chiếu Thế Cô Đăng? Cái tên này hơi cô độc.
Vô Tướng khách nghe vậy điềm nhiên trả lời:
- Người thần bí từ trước đến nay đều làm bạn với cô đơn.
Thiên Lân nhìn ông, thấy câu này có lý, không khỏi cười nói:
- Nói rất hay, từ xưa anh hùng đều là cô độc, không bằng người trần thế tục.
Hoa Vũ Tình cười quyến rũ nói:
- Nếu là như vậy, chi bằng ngươi theo ta rời khỏi Băng Nguyên, đi làm một đôi uyên ương thế tục để khỏi cô đơn vắng lặng.
Thiên Lân nghe vậy, cười tà dị nói:
- Uyên ương thế tục nghe không tồi chút nào, nhưng ta càng thích làm đôi bạn tình thần tiên. Ngươi hơi nhiều tục khí, thiếu đi chút tiên khí.
Hoa Vũ Tình mất đi nụ cười, hừ giọng nói:
- Tiên khí? Lạnh lùng như băng thì gọi là tiên khí, nóng hừng hực thì gọi là tục khí?
Thiên Lân lắc đầu trả lời:
- Ngươi sai rồi, giữa tiên và tục có rất nhiều khác biệt. Thôi, mọi người đến nơi này đều vì tuyết sâm, chúng ta hay là bàn chuyện chính quan trọng hơn.
Hoa Vũ Tình hừ lạnh một tiếng, đưa mắt hung ác trừng Tân Nguyệt không nói thêm gì nữa.
Bên cạnh, Tiếu Tam Sát hỏi:
- Thiên Lân, ngươi hiệu xưng là thần Băng Nguyên, hẳn phải hiểu rõ tuyết sâm. Ngươi nói nơi này có tuyết sâm chăng?
Thiên Lân đáp:
- Tuyết sâm là đặc sản của Băng Nguyên, nơi này đương nhiên cũng có. Bất quá tuyết sâm xuất hiện không định thời gian, lúc này cũng không phải lúc tìm bắt được tuyết sâm.
Tiếu Tam Sát nói:
- Nói như vậy, truyền thuyết có quan hệ đến tuyết sâm ngàn năm là lừa người phải không?
Thiên Lân bật cười kỳ dị, hoàn toàn không lập tức trả lời mà nhìn quanh mọi người rồi mới chậm rãi lên tiếng:
- Truyền thuyết không giả, bất quá dụng ý lại lừa người. Đương nhiên, tin tức đó đến từ người nào, tin chắc mọi người ở đây đã biết được trong lòng người đó nghĩ gì.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều đưa mắt tập trung nhìn Hoàng Kiệt, muốn biết hắn giải thích thế nào.
Vẻ mặt lạnh lùng như băng, Hoàng Kiệt chỉ bóng đen nói:
- Tin tức từ miệng người này.
Hắc Ưng quát to:
- Ngươi là ai? Nhanh báo danh ra.
Bóng đen thản nhiên không thèm để ý, cao ngạo đứng ở đó khiến cho người ta cảm thấy người này miệt thị tất cả.
Nhìn khắp bốn phía, Thiên Lân chuyển góc nhìn xuống đáy của thung lũng, đó là một hẻm núi băng được núi băng bao phủ xung quanh to chừng hơn trăm trượng, trong hẻm núi vài bóng người trắng như tuyết đứng bất động, không nhìn cẩn thận căn bản sẽ không phát hiện được.
Tân Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Phải là chỗ này không?
Thiên Lân trong mắt lóe ánh sáng lạ, giọng mềm nhẹ:
- Đúng thế, chính là chỗ này. Trong hẻm núi băng có thể thấy được tám người, còn có ba người không nhìn thấy được.
Tân Nguyệt gật nhẹ đầu, điềm nhiên nói:
- Thêm một canh giờ nữa là trời sẽ sáng hẳn.
Thiên Lân nói:
- Đúng thế, thời gian này chúng ta hãy tìm nơi nghỉ ngơi trước đã.
Tân Nguyệt nói:
- Nơi này không tồi, không cần phải tìm nơi khác làm gì.
Nói rồi Tân Nguyệt ngồi xếp bằng trên mặt đất nhắm mắt trầm tư, vẻ mặt bình tĩnh.
Thiên Lân thấy vậy lắc đầu bật cười, ngồi xuống bên nàng, hai tay đặt nhẹ trên mặt tuyết, lập tức quanh đó tuyết hội tụ lại, giây lát hóa thành một ngọn núi tuyết nho nhỏ che phủ hai người vào trong.
Phát hiện được hành động của Thiên Lân, Tân Nguyệt cười hỏi:
- Chàng làm gì đó? Cẩn thận hay muốn nghịch ngợm gì đây?
Thiên Lân cười đáp:
- Tin tức tuyết sâm chúng ta có thể biết được, những người khác cũng có thể biết được. Nếu chúng ta quang minh chính đại ngồi ở đây, sao có thể ngăn cản người khác được.
Tân Nguyệt mắng:
- Xảo biện thôi, chàng cho là ta không biết được tâm tư của chàng?
Thiên Lân cười ha hả không ngừng, mãi vẫn không trả lời.
Tân Nguyệt nói tiếp:
- Không cần phải làm loạn, ta muốn tĩnh tâm suy tư một số chuyện.
Thiên Lân nhìn nàng, thấy không giống đùa, hơi thất vọng nói:
- Thế thì tốt lắm, ta làm hộ pháp cho nàng, có tình hình gì sẽ kêu nàng.
Tân Nguyệt gật nhẹ, nhắm mắt không nói thêm.
Bầu trời đầy hoa tuyết tung bay, không một tiếng vang nào.
Trong hẻm băng, không khí khác thường, hoa tuyết rơi xuống khi đến gần mặt đất liền bị một luồng khí nóng nung chảy, biến thành giọt nước nhỏ xuống mặt khối băng, giây lát cũng ngưng tụ thành băng.
Cảnh tượng như vậy hoàn toàn phản tự nhiên mà do người làm ra.
Trong hẻm băng, tám bóng người thành một vòng phủ đầy hoa tuyết trên người, nhưng phần thân dưới lại không thấy có tuyết, nguyên nhân là tám người không muốn hai chân bị băng đóng cứng nên thi triển các loại pháp quyết khác nhau.
Cứ như vậy, để chống lạnh, vị trí thân dưới tám người tạo nên một luồng khí nóng khiến cho hoa tuyết tan thành nước, trực tiếp ngưng đọng thành băng.
Qua một đêm này, tuyết rơi rất lớn mãi đến khi trời chuyển sắc mới dần dần nhỏ lại.
Lúc này, tám người bị đóng băng một đêm, ai nấy tự lúc lắc cả người cho giãn gân cốt bị đóng băng, để lộ ra dung mạo từng người.
Tám người là Hoàng Kiệt, Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách, Ứng Thiên Tà, Tiếu Tam Sát, Hoa Vũ Tình, Sát Phật Thiên Nộ, Hắc Ưng.
Trong đó, Tiếu Tam Sát, Hoa Vũ Tình, Thiên Nộ ba người là nôn nóng nhất, dường như một đêm chịu đựng khiến bọn họ đã không còn nhẫn nhịn được.
- Tên quỷ đáng ghét, không ngờ lại hại lão tử đứng đây cả đêm mà không thấy một chút gì cả.
Tâm hơi bất cam, Tiếu Tam Sát giận dữ nói.
Hoa Vũ Tình hừ giọng nói:
- Sớm biết thế này, có quỷ mới chạy đến nơi đây.
Thiên Nộ nhìn Hoàng Kiệt hỏi:
- Ngươi thật ra biết rõ không, chớ nói hươu nói vượn.
Hoàng Kiệt trừng hắn một cái, vẻ mặt vô tình nói:
- Không thấy thú vị thì ngươi có thể bỏ đi, đừng ở đây mà la to nói lớn.
Thiên Nộ hơi hừ giọng nói:
- Phật gia thích đến ngươi quản được không?
Phiêu Linh khách nói:
- Mọi người không cần phải ầm ĩ, tuyết sâm ngàn năm tuy quý giá nhưng ta nghĩ những người ở đây sợ là còn chưa thấy được. Mọi người đã đến đây, thật ra đều không phải vì tuyết sâm mà muốn làm rõ chân tướng ẩn sau chuyện tuyết sâm. Nếu đã như vậy, mọi người sao không bình tâm tĩnh khí cùng nhau tìm ra bí ẩn đằng sau đó?
Tiếu Tam Sát nói:
- Nói nghe hay lắm, ta là người thứ nhất đồng ý. Nhưng cụ thể chúng ta phải làm thế nào đây?
Phiêu Linh khách liếc mọi người, trầm ngâm nói:
- Theo ta biết được, hẻm băng này hoàn toàn không phải chỉ có tám người bọn ta.
Câu này vừa nói ra, mọi người ở đó ngoại trừ Hoàng Kiệt và Vô Tướng khách ra đều biến sắc, vẻ mặt kinh ngạc.
Ứng Thiên Tà nói:
- Theo suy đoán này, người ẩn núp tất nhiên biết một số bí mật chúng ta còn chưa biết được.
Hắc Ưng lạnh lẽo nói:
- Thế chúng ta hãy đưa những ngường ẩn núp ra đi.
Nói rồi bắn mình lên, giữa không trung bắt quyết, thúc động chân nguyên trong cơ thể hóa thành một luồng sóng khí mạnh mẽ từ người hắn khuếch tán ra xung quanh, hất tung tất cả tuyết động ở lân cận.
Như vậy, chỉ thấy một cột gió khuếch tán ra ngoài hẻm núi. Nó đi đến nơi nào thì hoa tuyết bay tung tóe, không cho người ta có cơ hội ẩn núp.
Cảnh tượng này kéo dài giây lát, đợi đến khi cột gió tiêu tan, bốn phía an tĩnh lại không thấy bất kỳ người nào khác xuất hiện.
Hắc Ưng hơi kỳ quái hỏi lại:
- Không có người nào, các ngươi không lầm đó chứ?
Phiêu Linh khách cười cười, hơi châm chọc nói:
- Nếu làm như ngươi có thể khiến người ta xuất hiện, bọn họ cần gì phải ẩn núp nữa?
Hắc Ưng không phục nói:
- Không nói mạnh được, ngươi có cách gì thì hãy ra tay khiến những người ẩn núp xuất hiện đi.
Phiêu Linh khách trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:
- Được, ngươi xem cho cẩn thận.
Dứt lời, chỉ thấy Phiêu Linh khách điểm chân phải xuống mặt đất, thân thể xoay tròn tại chỗ, sau khi xoay được ba vòng thì thân thể dừng lại, chân phải đột nhiên hạ xuống, một làn sáng rực rỡ bắn ra tám phía cùng với sức mạnh khiến lòng người kinh khiếp, cơ hồ phương viên vài trăm trượng khối băng đều bị phá nát.
Đến lúc này, chỉ thấy ba làn sáng bay ra, đến giữa không trung hóa thành ba bóng người hạ xuống ba phía.
Đồng thời, ở ven thung lũng, Thiên Lân và Tân Nguyệt cũng bị hất bắn ra mặt tuyết, bay thẳng vào trong hẻm núi.
Thấy vậy, Hắc Ưng biến sắc, quan sát cẩn thận ba người ẩn núp, liền phát hiện trong đó có một người chính là người áo đen thần bí.
Hai người còn lại hắn mới gặp lần đầu, nhưng Tiếu Tam Sát và Thiên Nộ lại biết được, bởi vì hai người đó một là Chiếu Thế Cô Đăng và bóng đen đánh Lý Phong, Mạc Ngôn bị thương.
Còn đối với Thiên Lân và Tân Nguyệt đa số mọi người ở đó đều biết, vì thế lúc này mọi người hoàn toàn không để ý đến.
Cười lạnh lẽo, Phiêu Linh khách nói:
- Hoan nghênh năm vị xuất hiện tụ hợp.
Người áo đen thần bí hừ lạnh một tiếng, giọng kinh ngạc nói:
- Không nhìn ra được ngươi lại là truyền nhân của Liệt Nhạc quyết.
Phiêu Linh khách vẻ mặt bình tĩnh, cười nói:
- Chút học thức tầm thường, khó khăn để khoe trước quý vị, khiến chê cười.
Người áo đen hừ hai tiếng, ánh mắt nhìn bóng đen, không nói thêm gì.
Hoàng Kiệt nhìn bóng đen, ánh mắt lóe lên một vẻ nặng nề.
Vô Tướng khách lại cau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Ứng Thiên Tà nhìn Tân Nguyệt, Hoa Vũ Tình nhìn Thiên Lân, Tiếu Tam Sát nhìn bóng đen, Thiên Nộ nhìn Chiếu Thế Cô Đăng, Hắc Ưng lại giận dữ nhìn Thiên Lân.
Từ lúc hạ xuống hẻm núi, trong lòng Thiên Lân có một cảm giác kỳ diệu từ hai phương diện, thứ nhất là bóng đen, thứ hai lại là là Chiếu Thế Cô Đăng.
Cảm giác Thiên Lân cho thấy hai người này dường như quen thuộc với hắn, nhưng hắn gần như có chút phản ứng với bóng đen, lại không chút phản ứng với Chiếu Thế Cô Đăng.
Nhìn hai người, Thiên Lân phát hiện Chiếu Thế Cô Đăng trang phục rất kỳ quái, ngoại trừ có thể được đôi mắt ra, căn bản không thể nhìn rõ bộ dáng của hắn.
Còn đối với bóng đen, toàn thân người này ánh đen bao trùm, căn bản không nhìn rõ được vẻ mặt.
- Ngươi tên là gì? Cha mẹ ngươi là ai?
Giọng hơi kinh ngạc, Chiếu Thế Cô Đăng cất tiếng hỏi.
Thiên Lân nghi hoặc nhìn hắn, hỏi ngược lại:
- Vì sao muốn hỏi đến vấn đề này?
Chiếu Thế Cô Đăng nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người ai cũng hiếu kỳ, không khỏi trầm ngâm nói:
- Vấn đề này không tiện trả lời ngươi, sau này ta mới cho ngươi biết. Bây giờ ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta trước.
Thiên Lân chần chừ một lúc, gật đầu nói:
- Được, ta tin tưởng ngươi. Ta tên là Thiên Lân, cha ta là Thiên Viễn, mẹ ta là Điệp Mộng, ngươi có biết bọn họ hay không?
Chiếu Thế Cô Đăng nghe vậy sửng sờ, nghi hoặc nhìn Thiên Lân một lúc, tự nói với mình:
- Ta nhìn sai rồi chăng? Không thể nào.
Thiên Lân hỏi tiếp:
- Có gì mà nhìn sai, ngươi nói cho rõ ra đi.
Chiếu Thế Cô Đăng thoáng cái tỉnh táo, vẻ mặt kỳ dị nhìn Thiên Lân, lắc đầu nói:
- Không cần phải hỏi tới, khi đến lúc ngươi tự nhiên sẽ biết rõ thôi.
Dứt lời hình bóng loáng lên, người như ảo ảnh lùi ra ngoài hẻm núi.
Thiên Lân hơi kinh ngạc, kêu lại:
- Ồ, đừng đi, ta còn chưa biết ngươi tên là gì.
Tiếu Tam Sát nói:
- Không cần phải hỏi hắn, ta biết tên của hắn, mấy năm gần đây hắn mới là nhân vật thần bí nổi lên trong Tu Chân giới – Chiếu Thế Cô Đăng.
Thiên Lân cau mày nói:
- Chiếu Thế Cô Đăng? Cái tên này hơi cô độc.
Vô Tướng khách nghe vậy điềm nhiên trả lời:
- Người thần bí từ trước đến nay đều làm bạn với cô đơn.
Thiên Lân nhìn ông, thấy câu này có lý, không khỏi cười nói:
- Nói rất hay, từ xưa anh hùng đều là cô độc, không bằng người trần thế tục.
Hoa Vũ Tình cười quyến rũ nói:
- Nếu là như vậy, chi bằng ngươi theo ta rời khỏi Băng Nguyên, đi làm một đôi uyên ương thế tục để khỏi cô đơn vắng lặng.
Thiên Lân nghe vậy, cười tà dị nói:
- Uyên ương thế tục nghe không tồi chút nào, nhưng ta càng thích làm đôi bạn tình thần tiên. Ngươi hơi nhiều tục khí, thiếu đi chút tiên khí.
Hoa Vũ Tình mất đi nụ cười, hừ giọng nói:
- Tiên khí? Lạnh lùng như băng thì gọi là tiên khí, nóng hừng hực thì gọi là tục khí?
Thiên Lân lắc đầu trả lời:
- Ngươi sai rồi, giữa tiên và tục có rất nhiều khác biệt. Thôi, mọi người đến nơi này đều vì tuyết sâm, chúng ta hay là bàn chuyện chính quan trọng hơn.
Hoa Vũ Tình hừ lạnh một tiếng, đưa mắt hung ác trừng Tân Nguyệt không nói thêm gì nữa.
Bên cạnh, Tiếu Tam Sát hỏi:
- Thiên Lân, ngươi hiệu xưng là thần Băng Nguyên, hẳn phải hiểu rõ tuyết sâm. Ngươi nói nơi này có tuyết sâm chăng?
Thiên Lân đáp:
- Tuyết sâm là đặc sản của Băng Nguyên, nơi này đương nhiên cũng có. Bất quá tuyết sâm xuất hiện không định thời gian, lúc này cũng không phải lúc tìm bắt được tuyết sâm.
Tiếu Tam Sát nói:
- Nói như vậy, truyền thuyết có quan hệ đến tuyết sâm ngàn năm là lừa người phải không?
Thiên Lân bật cười kỳ dị, hoàn toàn không lập tức trả lời mà nhìn quanh mọi người rồi mới chậm rãi lên tiếng:
- Truyền thuyết không giả, bất quá dụng ý lại lừa người. Đương nhiên, tin tức đó đến từ người nào, tin chắc mọi người ở đây đã biết được trong lòng người đó nghĩ gì.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều đưa mắt tập trung nhìn Hoàng Kiệt, muốn biết hắn giải thích thế nào.
Vẻ mặt lạnh lùng như băng, Hoàng Kiệt chỉ bóng đen nói:
- Tin tức từ miệng người này.
Hắc Ưng quát to:
- Ngươi là ai? Nhanh báo danh ra.
Bóng đen thản nhiên không thèm để ý, cao ngạo đứng ở đó khiến cho người ta cảm thấy người này miệt thị tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.