Chương 202
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Thấy vậy, Thiên Lân ổn định được thân thể rồi cau mày tự nói: “Đáng tiếc ngươi tà mà không chính, nếu không chắc là một thanh binh khí tốt. Băng ngưng.”
Hàn khí đột nhiên xông tới, chớp mắt đã đóng băng, thanh trường kiếm đang bay như chớp đột nhiên dừng lại, sau đó rơi xuống.
Thiên Lân cười cười không nói, vẻ mặt có mấy phần ngạo nghễ.
Nhưng đúng lúc này, thanh trường kiếm đang rơi xuống đột nhiên run lên, bộc phát ra âm thanh rung hồn đoạt phách khiến băng lạnh vỡ nát, làn kiếm lóe lên, một khuôn mặt đàn ông âm lạnh mơ hồ xuất hiện trước mắt của Thiên Lân.
- Thì ra là ngươi, ha ha, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Thiên Lân hai mắt khép hờ chất vấn:
- Ngươi là ai? Chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ?
Bật cười âm hiểm ha hả, dung mạo người đàn ông đó biến hóa bất định, chớp mắt liền hiện ra một khuôn mặt Thiên Lân rất quen thuộc, không ngờ đó là U Vô Thường.
- Thế nào rồi, có nhớ lại được không?
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Một năm trước ta đã hủy đi cơ thể của ngươi, bây giờ ngươi sao lại trở thành như vậy?
Dứt lời, bên tai liền vang lên một âm thanh nhẹ nhàng êm ái.
- Đừng để hắn làm mê hoặc, cái ngươi thấy chẳng qua là một trong tám mươi linh hồn hắn đã thôn tính thôi. Hắn là một thanh kiếm, tên là Tỏa Hồn, là binh khí tà ác, đã thôn tính được nguyên thần của tám mươi người tu đạo nên mới có được tình huống như ngày hôm nay. Hiện nay, hắn chỉ thiếu đi một nguyên thần liền có thể trở thành cứng rắn vĩnh viễn, bất diệt truyền kỳ.
Thiên Lân nghe thấy âm thanh của người phụ nữ đó, trong lòng kinh ngạc, ngửng đầu nhìn về phía sau lại không thấy tung tích của người nào.
- Không cần quay đầu, ta chính ở trong hoa sen tuyết ở trên đầu ngươi.
Thiên Lân rất kỳ quái, nhịn không được đưa tay sờ, quả nhiên trên đầu có một đóa hoa sen tuyết to nhỏ chừng ba tấc, hắn lại không hề cảm ứng được.
- Ngươi là ai, ta phải gọi ngươi thế nào?
Thanh âm thở dài u oán, nhỏ nhẹ nói:
- Ta từ đời trước đến, tìm kiếm người kiếp này. Hồn phách nếu như gắn bó, định mệnh phá vỡ tình cảm. Ta không có tên, ngươi nếu thấy không tiện thì có thể gọi ta là Tầm Duyên.
Thiên Lân nhẹ giọng nói:
- Tầm Duyên? Cái tên dường như có thâm ý khác. Thế vì sao Tỏa Hồn liên tục truy đuổi ngươi?
Người phụ nữ xưng tên Tầm Duyên đáp:
- Người cách một đời không nhiễm tục trần, khí thần thánh có thể luyện thành thần binh. Tỏa Hồn truy đuổi ta bởi vì thôn tính được nguyên thần của ta có thể khiến hắn thánh tà cùng một thể, trở thành binh khí hiếm có trên thế gian. Tỏa Hồn là một thanh kiếm rất tà dị, nguyên thần cuối cùng là mấu chốt quan trọng. Lấy được kẻ thánh thì có thể kiêm cả chính tà, nuốt phải kẻ ác thì hóa thành binh khí cực kỳ tà đạo.
Thiên Lân nghe xong trong lòng đột nhiên hiểu rõ, gật đầu nói:
- Ta hiểu rõ rồi, ngươi yên tâm, có ta ở đây tuyệt đối không để hắn gây tổn thương cho ngươi.
Thanh âm người đàn ông khinh thường nói:
- Cuồng vọng tự đại, quả thật là không tự lượng sức mình. Bây giờ hãy để cho ngươi được biết qua uy lực của ta.
Nói rồi, người đàn ông đó biến mất, một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm hóa thành ngàn vạn phân bố chung quanh Thiên Lân theo phương thức bưng kín cả gió cũng không lọt, rồi sau đó thu nhỏ vào trong.
Tầm Duyên thấy vậy nhắc nhở:
- Cẩn thận, kiếm khí này tà ác vô cùng, có thể phá vỡ mọi pháp quyết thuần dương.
Thiên Lân đầu óc chuyển biến, linh thức khuếch tán, chỉ chớp mắt đã nắm vững tình hình quanh mình, gật đầu nói:
- Đừng lo lắng, ta sẽ khiến hắn vĩnh viễn phải nhớ kỹ Thiên Lân ta.
Dứt lời, ánh sáng quanh người Thiên Lân hội tụ, ngọn lửa đỏ rực nhấp nháy lay động hình thành một tấm lá chắn phong kín lấy chính hắn vào trong.
- Chỉ là ngọn lửa, muốn cản bước của ta à, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi.
Tiếng cười lạnh lùng âm hiểm từ trong ngàn vạn bóng kiếm truyền đến, cùng với từng đợt sóng làn kiếm nối tiếp nhau dũng mãnh lao thẳng đến Thiên Lân.
Những làn kiếm đó quỷ dị vô cùng, ẩn chứa khí âm sát tà hồn, khi gặp phải ngọn lửa của Thiên Lân phát ra lập tức phát xuất âm thanh ri ri, lại không hề dừng lại, dễ dàng xuyên qua được kết giới lửa đỏ.
Thấy vậy, Thiên Lân không chút để ý, ngược lại cười càng sâu, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ người thường không hiểu rõ được.
Tầm Duyên phát hiện được nguy cơ của Thiên Lân, hơi lo lắng nói:
- Không thể liều mạng, mau lui lại.
Thiên Lân mỉm cười lắc đầu, cũng không nói nhiều, cứ để cho làn kiếm dày đặc liên tiếp nhau như sóng biển đột kích.
Chớp mắt, vài ngàn làn kiếm đã trùng trùng điệp điệp vây chặt Thiên Lân, nuốt lấy ngọn lửa hộ thân của hắn để hình thành một quầng sáng màu đỏ thẫm, đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Nhưng đúng lúc này, ngọn lửa màu tím hồng quanh người Thiên Lân lại đột nhiên phóng ra ngoài cùng với một loại sức mạnh hủy diệt, dễ dàng thiêu đốt vài trăm làn kiếm, hơn nữa còn liên tục gia tăng.
- Đáng ghét, chuyện này là thế nào, vì sao lại như vậy được?
Trong tiếng la thất thanh, làn kiếm trước đây hùng dũng xông đến như gặp phải quỷ, kêu thảm lùi lại, ngưng tụ giữa không trung thành một người đàn ông âm lạnh, miệng gào thét giận dữ, khí tức trên người dao động bất định.
Bật cười ngạo nghễ, Thiên Lân nhìn thẳng ánh mắt cừu hận của người đàn ông đó, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Thế nào, mới một chiêu đã chống không nổi rồi sao? Ngươi vừa rồi không phải nói muốn khiến ta được biết uy lực của ngươi chăng, đến đây, thể hiện bản lĩnh của ngươi đi, để cho ta được biết thật ra ngươi là thần thánh phương nào?
Người đàn ông âm hiểm nghe vậy tức giận, nhưng lại không dám ngang nhiên hành sự, lạnh lẽo nói:
- Thiên Lân, không cần phải đắc ý, sớm muộn có một ngày ta phải tiêu diệt được ngươi.
Nói rồi ánh sáng nhạt lóe lên, biến mất không còn thấy tung tích.
Thu lại khí thế phóng ra ngoài, Thiên Lân cười nói:
- Được rồi, Tỏa Hồn đã đi, ngươi có thể xuất hiện được rồi.
Ánh trắng lóe lên, hoa sen tuyết rơi xuống đất, nó xoay tròn tự động biến thành to, trong nhị hoa có một thiếu nữ không mang áo chầm chậm đứng lên.
Thiên Lân hơi kinh ngạc, vẻ mặt xấu hổ nhìn sang chỗ khác nói:
- Ngươi sao lại có bộ dạng như vậy, cũng không tìm được một tấm quần áo để che thân.
Tầm Duyên tóc dài che mặt, vừa hay che kín được bộ ngực dụ người, giọng điềm nhiên nói:
- Ta là cơ thể thuần là phách thôi, có thể biến hóa vô cùng, ngươi không cần phải để ý. Đây là cuộc gặp gỡ định mệnh, ta sẽ theo ngươi một khoảng thời gian, mãi đến khi thời cơ đến rồi, ta sẽ tự động bỏ đi.
Thiên Lân thất kinh, nhịn không được quay đầu nhìn lại nàng, chỉ thấy thân thể nàng ta xinh xắn, da thịt mềm mại lại không thấy rõ được bộ dáng.
Vẻ mặt hơi đỏ lên, Thiên Lân cúi đầu nhìn xuống tuyết nhỏ giọng nói:
- Ngươi nếu có chuyện muốn ta giúp đỡ, ta có thể giúp đỡ cho ngươi. Nhưng ngươi như vậy đi theo ta, ta sợ người khác nhìn thấy sẽ hiểm lầm.
Tầm Duyên nói:
- Chuyện này ngươi không cần phải lo lắng, ta gửi thân trong hoa sen, ngươi chỉ cần mang hoa sen trên người, ta có thể đi theo ngươi. Nhưng có một điểm ngươi phải chấp thuận, không được đem chuyện của ta cho bất kỳ người nào khác biết.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Ngươi nói ngươi dự tính đi theo ta, lại không muốn có người phát hiện, chuyện này vì sao vậy?
Tầm Duyên nhìn hắn, ánh mắt vô cùng quái dị, thở dài u oán nói:
- Bởi vì ngươi.
Thiên Lân không hiểu hỏi lại:
- Vì ta? Ý này là thế nào?
Tầm Duyên lắc đầu nói:
- Không cần phải hỏi nhiều, thời cơ đến ta sẽ tự động cho ngươi biết. Được rồi, nhớ cất kỹ hoa sen tuyết, ta ở trong hoa sen. Bình thường ta sẽ ở trạng thái ngủ say, không ảnh hưởng đến sinh hoạt và cuộc sống của ngươi, một khi có chuyện, ta liền tự động tỉnh dậy liên hệ với ngươi.
Nói rồi thân thể thu nhỏ lại ẩn vào trong nhị hoa, sau đó hoa sen tuyết lóe lên ánh sáng, chớp mắt đã biến thành một đóa hoa sen bằng ngọc to chừng một thốn trong suốt phát sáng.
Thiên Lân thấy rất thú vị, phất tay thu lấy đóa sen ngọc vào trong lòng bà tay, nhẹ giọng nói:
- Tầm Duyên, ngươi quả thật ở trong đóa hoa sen chăng?
Ánh ngọc lóe lên, thanh âm của Tầm Duyên từ trong hoa sen vang lên.
- Không nên nghi ngờ, ta nói chuyện trước giờ chưa lừa người.
Thiên Lân bật cười ngượng ngùng, giải thích:
- Đừng nổi giận, ta chỉ muốn kiểm chứng một chút thôi. Được rồi, để ta cất ngươi vào trong ngực, từ nay về sau trước mặt người khác, nếu có nhu cầu nói chuyện, chúng ta có thể truyền âm để liên hệ.
Tầm Duyên nói:
- Yên tâm, ta sẽ không bộc lộ bản thân đâu.
Nghe vậy, Thiên Lân cất đóa sen tuyết vào trong ngực, sau đó xoay người bỏ đi.
Nhưng Thiên Lân vừa bước đi hai bước, còn chưa kịp ngự gió bay đi, một ý niệm chợt nảy ra trong não.
Bản thân là một người đàn ông, trên người ẩn chứa một phụ nữ, sinh hoạt sau này không khỏi xấu hổ vô cùng.
Ngoài ra, Tầm Duyên đi theo bản thân, người khác có lẽ không biết, nhưng Tỏa Hồn lại biết chút ít, đến lúc đó gặp phải hắn thì phải trả lời như thế nào?
Nghĩ đến đây, Thiên Lân nhẹ giọng nói:
- Tầm Duyên, sau nay nếu gặp phải Tỏa Hồn, ta có cần phải giấu chuyện này không?
Trong lòng, giọng Tầm Duyên nhẹ nhàng vang lên:
- Tùy tình hình mà định, ngươi tốt nhất không nên cho hắn biết chuyện ta đi theo ngươi.
Thiên Lân đáp:
- Được, ta biết phải làm thế nào rồi.
Dứt lời không nói gì thêm, bay thẳng về phía Đằng Long cốc.
Đêm yên tĩnh vắng lặng. Đêm hôm nay, Thiên Lân gặp được Tầm Duyên, giữa bọn họ đã sớm được số mạng định sẵn, hay là còn có nguyên nhân khác?
Tầm Duyên lai lịch thế nào, nàng vì sao xuất hiện ở Băng Nguyên, lại có ảnh hưởng thế nào với Thiên Lân, có thể thay đổi được kết cục tương lai chăng?
Mọi thứ lúc này ai cũng không thể nói rõ được, chỉ có khi thời cơ đến mới có thể giải mở được bí ẩn bên trong.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm Băng Nguyên nhờ tuyết mà phát sáng.
Bầu trời mênh mông, mặt đất lại phản chiếu ánh sáng.
Thiên Lân bay trên vùng Băng Nguyên, trong lòng suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây, vẻ mặt toát ra ánh sáng kỳ dị.
Đối với Thiên Lân, tuy quan hệ giữa hắn và Đằng Long cốc không hề tầm thường, nhưng dù sao cũng là người ngoài, đối với mọi thứ phát sinh trên Băng Nguyên tuy hắn có lòng tham dự, thì đó chỉ là chuyện của ba phái Băng Nguyên, hoàn toàn không quan hệ quá lớn với bản thân hắn.
Như vậy, trong lòng của Thiên Lân cho rằng những hành vi thái độ này đều xuất phát từ đạo nghĩa và hiếu kỳ, hoàn toàn không hòa mình vào trong đó.
Chuyện này trước đây Thiên Lân chưa từng suy xét đến, mà hiện nay nhàn hạ mới nghĩ ra, hắn phát hiện bản thân mình không ngờ có lòng chờ đợi, dùng góc độ của người xem để đối xử với mọi chuyện.
Hiểu được điểm xuất phát của mình rồi, Thiên Lân hơi tự trách, ngầm quyết định thay đổi thái độ, dùng tinh thần chủ nhân để đối mặt mọi thứ.
Đến lúc này, Thiên Lân trong lòng bình thản vô cùng, một cảm giác hoàn toàn khác hẳn dâng lên trong lòng.
Thôi không suy nghĩ, Thiên Lân vẻ mặt tươi cười, đang muốn ngửa mặt lên trời kêu dài để mô tả tâm tình, nhưng trong não lại đột nhiên lóe qua một hình ảnh khiến hắn lập tức thay đổi quyết định.
Thời khắc đó, trong não Thiên Lân xuất hiện một người phụ nữ, dung mạo xinh đẹp của người này khiến người ta kinh hãi, nhưng điều khiến Thiên Lân cảm thấy kỳ quái chính là trang phục của người phụ nữ đó. Toàn thân chiến giáp rực lửa ôm sát thể hiện những đường cong động lòng người, khiến hắn kinh ngạc vô cùng lại có chút động tâm.
Thân thể dừng lại, Thiên Lân ngừng tiến lên, nhìn chung quanh, sau đó hình bóng loáng lên bay thẳng về phía Đông Bắc.
Hàn khí đột nhiên xông tới, chớp mắt đã đóng băng, thanh trường kiếm đang bay như chớp đột nhiên dừng lại, sau đó rơi xuống.
Thiên Lân cười cười không nói, vẻ mặt có mấy phần ngạo nghễ.
Nhưng đúng lúc này, thanh trường kiếm đang rơi xuống đột nhiên run lên, bộc phát ra âm thanh rung hồn đoạt phách khiến băng lạnh vỡ nát, làn kiếm lóe lên, một khuôn mặt đàn ông âm lạnh mơ hồ xuất hiện trước mắt của Thiên Lân.
- Thì ra là ngươi, ha ha, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Thiên Lân hai mắt khép hờ chất vấn:
- Ngươi là ai? Chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ?
Bật cười âm hiểm ha hả, dung mạo người đàn ông đó biến hóa bất định, chớp mắt liền hiện ra một khuôn mặt Thiên Lân rất quen thuộc, không ngờ đó là U Vô Thường.
- Thế nào rồi, có nhớ lại được không?
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Một năm trước ta đã hủy đi cơ thể của ngươi, bây giờ ngươi sao lại trở thành như vậy?
Dứt lời, bên tai liền vang lên một âm thanh nhẹ nhàng êm ái.
- Đừng để hắn làm mê hoặc, cái ngươi thấy chẳng qua là một trong tám mươi linh hồn hắn đã thôn tính thôi. Hắn là một thanh kiếm, tên là Tỏa Hồn, là binh khí tà ác, đã thôn tính được nguyên thần của tám mươi người tu đạo nên mới có được tình huống như ngày hôm nay. Hiện nay, hắn chỉ thiếu đi một nguyên thần liền có thể trở thành cứng rắn vĩnh viễn, bất diệt truyền kỳ.
Thiên Lân nghe thấy âm thanh của người phụ nữ đó, trong lòng kinh ngạc, ngửng đầu nhìn về phía sau lại không thấy tung tích của người nào.
- Không cần quay đầu, ta chính ở trong hoa sen tuyết ở trên đầu ngươi.
Thiên Lân rất kỳ quái, nhịn không được đưa tay sờ, quả nhiên trên đầu có một đóa hoa sen tuyết to nhỏ chừng ba tấc, hắn lại không hề cảm ứng được.
- Ngươi là ai, ta phải gọi ngươi thế nào?
Thanh âm thở dài u oán, nhỏ nhẹ nói:
- Ta từ đời trước đến, tìm kiếm người kiếp này. Hồn phách nếu như gắn bó, định mệnh phá vỡ tình cảm. Ta không có tên, ngươi nếu thấy không tiện thì có thể gọi ta là Tầm Duyên.
Thiên Lân nhẹ giọng nói:
- Tầm Duyên? Cái tên dường như có thâm ý khác. Thế vì sao Tỏa Hồn liên tục truy đuổi ngươi?
Người phụ nữ xưng tên Tầm Duyên đáp:
- Người cách một đời không nhiễm tục trần, khí thần thánh có thể luyện thành thần binh. Tỏa Hồn truy đuổi ta bởi vì thôn tính được nguyên thần của ta có thể khiến hắn thánh tà cùng một thể, trở thành binh khí hiếm có trên thế gian. Tỏa Hồn là một thanh kiếm rất tà dị, nguyên thần cuối cùng là mấu chốt quan trọng. Lấy được kẻ thánh thì có thể kiêm cả chính tà, nuốt phải kẻ ác thì hóa thành binh khí cực kỳ tà đạo.
Thiên Lân nghe xong trong lòng đột nhiên hiểu rõ, gật đầu nói:
- Ta hiểu rõ rồi, ngươi yên tâm, có ta ở đây tuyệt đối không để hắn gây tổn thương cho ngươi.
Thanh âm người đàn ông khinh thường nói:
- Cuồng vọng tự đại, quả thật là không tự lượng sức mình. Bây giờ hãy để cho ngươi được biết qua uy lực của ta.
Nói rồi, người đàn ông đó biến mất, một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm hóa thành ngàn vạn phân bố chung quanh Thiên Lân theo phương thức bưng kín cả gió cũng không lọt, rồi sau đó thu nhỏ vào trong.
Tầm Duyên thấy vậy nhắc nhở:
- Cẩn thận, kiếm khí này tà ác vô cùng, có thể phá vỡ mọi pháp quyết thuần dương.
Thiên Lân đầu óc chuyển biến, linh thức khuếch tán, chỉ chớp mắt đã nắm vững tình hình quanh mình, gật đầu nói:
- Đừng lo lắng, ta sẽ khiến hắn vĩnh viễn phải nhớ kỹ Thiên Lân ta.
Dứt lời, ánh sáng quanh người Thiên Lân hội tụ, ngọn lửa đỏ rực nhấp nháy lay động hình thành một tấm lá chắn phong kín lấy chính hắn vào trong.
- Chỉ là ngọn lửa, muốn cản bước của ta à, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi.
Tiếng cười lạnh lùng âm hiểm từ trong ngàn vạn bóng kiếm truyền đến, cùng với từng đợt sóng làn kiếm nối tiếp nhau dũng mãnh lao thẳng đến Thiên Lân.
Những làn kiếm đó quỷ dị vô cùng, ẩn chứa khí âm sát tà hồn, khi gặp phải ngọn lửa của Thiên Lân phát ra lập tức phát xuất âm thanh ri ri, lại không hề dừng lại, dễ dàng xuyên qua được kết giới lửa đỏ.
Thấy vậy, Thiên Lân không chút để ý, ngược lại cười càng sâu, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ người thường không hiểu rõ được.
Tầm Duyên phát hiện được nguy cơ của Thiên Lân, hơi lo lắng nói:
- Không thể liều mạng, mau lui lại.
Thiên Lân mỉm cười lắc đầu, cũng không nói nhiều, cứ để cho làn kiếm dày đặc liên tiếp nhau như sóng biển đột kích.
Chớp mắt, vài ngàn làn kiếm đã trùng trùng điệp điệp vây chặt Thiên Lân, nuốt lấy ngọn lửa hộ thân của hắn để hình thành một quầng sáng màu đỏ thẫm, đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Nhưng đúng lúc này, ngọn lửa màu tím hồng quanh người Thiên Lân lại đột nhiên phóng ra ngoài cùng với một loại sức mạnh hủy diệt, dễ dàng thiêu đốt vài trăm làn kiếm, hơn nữa còn liên tục gia tăng.
- Đáng ghét, chuyện này là thế nào, vì sao lại như vậy được?
Trong tiếng la thất thanh, làn kiếm trước đây hùng dũng xông đến như gặp phải quỷ, kêu thảm lùi lại, ngưng tụ giữa không trung thành một người đàn ông âm lạnh, miệng gào thét giận dữ, khí tức trên người dao động bất định.
Bật cười ngạo nghễ, Thiên Lân nhìn thẳng ánh mắt cừu hận của người đàn ông đó, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Thế nào, mới một chiêu đã chống không nổi rồi sao? Ngươi vừa rồi không phải nói muốn khiến ta được biết uy lực của ngươi chăng, đến đây, thể hiện bản lĩnh của ngươi đi, để cho ta được biết thật ra ngươi là thần thánh phương nào?
Người đàn ông âm hiểm nghe vậy tức giận, nhưng lại không dám ngang nhiên hành sự, lạnh lẽo nói:
- Thiên Lân, không cần phải đắc ý, sớm muộn có một ngày ta phải tiêu diệt được ngươi.
Nói rồi ánh sáng nhạt lóe lên, biến mất không còn thấy tung tích.
Thu lại khí thế phóng ra ngoài, Thiên Lân cười nói:
- Được rồi, Tỏa Hồn đã đi, ngươi có thể xuất hiện được rồi.
Ánh trắng lóe lên, hoa sen tuyết rơi xuống đất, nó xoay tròn tự động biến thành to, trong nhị hoa có một thiếu nữ không mang áo chầm chậm đứng lên.
Thiên Lân hơi kinh ngạc, vẻ mặt xấu hổ nhìn sang chỗ khác nói:
- Ngươi sao lại có bộ dạng như vậy, cũng không tìm được một tấm quần áo để che thân.
Tầm Duyên tóc dài che mặt, vừa hay che kín được bộ ngực dụ người, giọng điềm nhiên nói:
- Ta là cơ thể thuần là phách thôi, có thể biến hóa vô cùng, ngươi không cần phải để ý. Đây là cuộc gặp gỡ định mệnh, ta sẽ theo ngươi một khoảng thời gian, mãi đến khi thời cơ đến rồi, ta sẽ tự động bỏ đi.
Thiên Lân thất kinh, nhịn không được quay đầu nhìn lại nàng, chỉ thấy thân thể nàng ta xinh xắn, da thịt mềm mại lại không thấy rõ được bộ dáng.
Vẻ mặt hơi đỏ lên, Thiên Lân cúi đầu nhìn xuống tuyết nhỏ giọng nói:
- Ngươi nếu có chuyện muốn ta giúp đỡ, ta có thể giúp đỡ cho ngươi. Nhưng ngươi như vậy đi theo ta, ta sợ người khác nhìn thấy sẽ hiểm lầm.
Tầm Duyên nói:
- Chuyện này ngươi không cần phải lo lắng, ta gửi thân trong hoa sen, ngươi chỉ cần mang hoa sen trên người, ta có thể đi theo ngươi. Nhưng có một điểm ngươi phải chấp thuận, không được đem chuyện của ta cho bất kỳ người nào khác biết.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Ngươi nói ngươi dự tính đi theo ta, lại không muốn có người phát hiện, chuyện này vì sao vậy?
Tầm Duyên nhìn hắn, ánh mắt vô cùng quái dị, thở dài u oán nói:
- Bởi vì ngươi.
Thiên Lân không hiểu hỏi lại:
- Vì ta? Ý này là thế nào?
Tầm Duyên lắc đầu nói:
- Không cần phải hỏi nhiều, thời cơ đến ta sẽ tự động cho ngươi biết. Được rồi, nhớ cất kỹ hoa sen tuyết, ta ở trong hoa sen. Bình thường ta sẽ ở trạng thái ngủ say, không ảnh hưởng đến sinh hoạt và cuộc sống của ngươi, một khi có chuyện, ta liền tự động tỉnh dậy liên hệ với ngươi.
Nói rồi thân thể thu nhỏ lại ẩn vào trong nhị hoa, sau đó hoa sen tuyết lóe lên ánh sáng, chớp mắt đã biến thành một đóa hoa sen bằng ngọc to chừng một thốn trong suốt phát sáng.
Thiên Lân thấy rất thú vị, phất tay thu lấy đóa sen ngọc vào trong lòng bà tay, nhẹ giọng nói:
- Tầm Duyên, ngươi quả thật ở trong đóa hoa sen chăng?
Ánh ngọc lóe lên, thanh âm của Tầm Duyên từ trong hoa sen vang lên.
- Không nên nghi ngờ, ta nói chuyện trước giờ chưa lừa người.
Thiên Lân bật cười ngượng ngùng, giải thích:
- Đừng nổi giận, ta chỉ muốn kiểm chứng một chút thôi. Được rồi, để ta cất ngươi vào trong ngực, từ nay về sau trước mặt người khác, nếu có nhu cầu nói chuyện, chúng ta có thể truyền âm để liên hệ.
Tầm Duyên nói:
- Yên tâm, ta sẽ không bộc lộ bản thân đâu.
Nghe vậy, Thiên Lân cất đóa sen tuyết vào trong ngực, sau đó xoay người bỏ đi.
Nhưng Thiên Lân vừa bước đi hai bước, còn chưa kịp ngự gió bay đi, một ý niệm chợt nảy ra trong não.
Bản thân là một người đàn ông, trên người ẩn chứa một phụ nữ, sinh hoạt sau này không khỏi xấu hổ vô cùng.
Ngoài ra, Tầm Duyên đi theo bản thân, người khác có lẽ không biết, nhưng Tỏa Hồn lại biết chút ít, đến lúc đó gặp phải hắn thì phải trả lời như thế nào?
Nghĩ đến đây, Thiên Lân nhẹ giọng nói:
- Tầm Duyên, sau nay nếu gặp phải Tỏa Hồn, ta có cần phải giấu chuyện này không?
Trong lòng, giọng Tầm Duyên nhẹ nhàng vang lên:
- Tùy tình hình mà định, ngươi tốt nhất không nên cho hắn biết chuyện ta đi theo ngươi.
Thiên Lân đáp:
- Được, ta biết phải làm thế nào rồi.
Dứt lời không nói gì thêm, bay thẳng về phía Đằng Long cốc.
Đêm yên tĩnh vắng lặng. Đêm hôm nay, Thiên Lân gặp được Tầm Duyên, giữa bọn họ đã sớm được số mạng định sẵn, hay là còn có nguyên nhân khác?
Tầm Duyên lai lịch thế nào, nàng vì sao xuất hiện ở Băng Nguyên, lại có ảnh hưởng thế nào với Thiên Lân, có thể thay đổi được kết cục tương lai chăng?
Mọi thứ lúc này ai cũng không thể nói rõ được, chỉ có khi thời cơ đến mới có thể giải mở được bí ẩn bên trong.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm Băng Nguyên nhờ tuyết mà phát sáng.
Bầu trời mênh mông, mặt đất lại phản chiếu ánh sáng.
Thiên Lân bay trên vùng Băng Nguyên, trong lòng suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây, vẻ mặt toát ra ánh sáng kỳ dị.
Đối với Thiên Lân, tuy quan hệ giữa hắn và Đằng Long cốc không hề tầm thường, nhưng dù sao cũng là người ngoài, đối với mọi thứ phát sinh trên Băng Nguyên tuy hắn có lòng tham dự, thì đó chỉ là chuyện của ba phái Băng Nguyên, hoàn toàn không quan hệ quá lớn với bản thân hắn.
Như vậy, trong lòng của Thiên Lân cho rằng những hành vi thái độ này đều xuất phát từ đạo nghĩa và hiếu kỳ, hoàn toàn không hòa mình vào trong đó.
Chuyện này trước đây Thiên Lân chưa từng suy xét đến, mà hiện nay nhàn hạ mới nghĩ ra, hắn phát hiện bản thân mình không ngờ có lòng chờ đợi, dùng góc độ của người xem để đối xử với mọi chuyện.
Hiểu được điểm xuất phát của mình rồi, Thiên Lân hơi tự trách, ngầm quyết định thay đổi thái độ, dùng tinh thần chủ nhân để đối mặt mọi thứ.
Đến lúc này, Thiên Lân trong lòng bình thản vô cùng, một cảm giác hoàn toàn khác hẳn dâng lên trong lòng.
Thôi không suy nghĩ, Thiên Lân vẻ mặt tươi cười, đang muốn ngửa mặt lên trời kêu dài để mô tả tâm tình, nhưng trong não lại đột nhiên lóe qua một hình ảnh khiến hắn lập tức thay đổi quyết định.
Thời khắc đó, trong não Thiên Lân xuất hiện một người phụ nữ, dung mạo xinh đẹp của người này khiến người ta kinh hãi, nhưng điều khiến Thiên Lân cảm thấy kỳ quái chính là trang phục của người phụ nữ đó. Toàn thân chiến giáp rực lửa ôm sát thể hiện những đường cong động lòng người, khiến hắn kinh ngạc vô cùng lại có chút động tâm.
Thân thể dừng lại, Thiên Lân ngừng tiến lên, nhìn chung quanh, sau đó hình bóng loáng lên bay thẳng về phía Đông Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.