Thất Giới Hậu Truyện

Chương 302

Tâm Mộng Vô Ngân

25/07/2014

Thanh Ảnh Huyền Tôn trầm ngâm một lúc, cất tiếng hỏi:

- Thiên Lân, ngươi có từng nghe qua truyền thuyết có liên quan đến Tứ Linh không?

Thiên Lân mơ hồ nói:

- Tứ Linh: là thứ gì vậy?

Thanh Ảnh Huyền Tôn không đáp, đưa mắt nhìn Thiên Tàm, hỏi lại:

- Còn ngươi? Có biết không.

Thiên Tàm gật nhẹ nói:

- Tứ Linh là chỉ Đông Thanh Long, Tây Bạch Hổ, Nam Chu Tước, Bắc Huyền Vũ.

Thanh Ảnh Huyền Tôn điềm nhiên nói:

- Không sai, đó chính là Tứ Linh.

Thiên Lân nghe rồi, thấy hơi kỳ quái nói:

- Chuyện này ta đã nghe qua, nhưng đây chỉ là một cách nói hình tượng của Đạo gia để phân chia khu vực.

Thanh Ảnh Huyền Tôn điềm nhiên nói:

- Cái ngươi nói là Tứ Tượng, ở đây ta nhắc đến chính là Tứ Linh. Tuy nhiên nghe rồi cũng hoàn toàn giống vậy, nhưng ý nghĩa lại có khác biệt lớn.

Thiên Lân hỏi:

- Có gì khác biệt?

Thanh Ảnh Huyền Tôn nói:

- Tứ Linh là chỉ bốn loại thú thần, tức là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.

Thiên Lân làm như không hiểu, hỏi tiếp:

- Thú thần thì thế nào? Có gì khác biệt với thú khổng lồ bình thường?

Thanh Ảnh Huyền Tôn giải thích:

- Thú thần sở dĩ được xưng là thần, bởi vì bọn chúng khi sinh ra đều nắm giữ một loại thần lực hay kỹ thuật riêng. Nếu lại tiếp tục trải qua quá trình tu luyện thêm, hấp thu linh khí của trời đất thì sẽ biến ảo vô thường, dùng các loại các thức hình dạng để tồn tại trong trời đất. Mà thú vật bình thường chia làm thú thường và yêu thú. Cái trước tư chất bình thường, chỉ có sẵn một điểm kỹ năng cầu sinh không quan trọng, căn bản không cách nào tu luyện được. Cái sau tư chất tốt hơn, có một số ưu điểm đặc thù, trong hoàn cảnh đặc biệt, lại nhờ sự trợ giúp của linh khí trời đất, có thể tu luyện ra thần lực mà biến thành thú khổng lồ, yêu, người các loại hình thái.

Nghe xong câu này, Thiên Lân bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, hiếu kỳ nói:

- Theo như câu này của Huyền Tôn, linh dị dạng như Tuyết Hồ thuộc về một loại yêu thú. Loại linh dị như thế nào mới tính là cấp bậc thần thú?

Thanh Ảnh Huyền Tôn chần chừ một lúc rồi giải thích:

- Tứ Linh hiệu xưng là bốn đại thần thú, nổi trội nhất trong thần thú. Nhưng thần thú hoàn toàn không phải chỉ có Tứ Linh, bọn chúng cũng có không ít chủng loại, tuy không rộng rãi nhiều loại như yêu thú nhưng trời rộng đất lớn, số lượng cũng không hề ít.

Thiên Lân cau mày nói:

- Nói như vậy, muốn phân biệt thần thú hay là yêu thú thì phải từ căn bản của bọn chúng?

Thanh Ảnh Huyền Tôn trầm giọng nói:

- Thật ra khác biệt giữa thần thú và yêu thú tùy theo trình tự tu luyện mà trở nên mơ hồ. Một con yêu thú tu vi tinh thâm, trong tiềm thức của nó có một sự sợ hãi thần thú, nhưng thật sự liều mạng đánh lại, một con thần thú không trải qua tu luyện thì căn bản không đánh lại được yêu thú đã có thành quả trong tu luyện. Từ đó mới thấy, thực lực tổng hợp là quan trọng nhất, xuất thân lại chỉ là thứ yếu.

Thiên Lân gật đầu nói:

- Ta hiểu rồi, Huyền Tôn nói tiếp về Tứ Linh đi.

Thanh Ảnh Huyền Tôn gật nhẹ, ánh mắt nhìn xuống mặt hồ, không nhanh không chậm nói:

- Tứ Linh cũng là bốn đại thần thú. Bọn chúng phân tán bốn phương tám hướng, lại hoàn toàn không xuất hiện cùng một lúc.

Tân Nguyệt nghe vậy thấy bất ngờ, hỏi lại:

- Vì sao như vậy?

Thanh Ảnh Huyền Tôn nói:

- Nguyên nhân rất đơn giản, một núi thì không thể có hai hổ được. Nếu bọn chúng sinh cùng một thời đại, thì sẽ đánh đến đầu rơi máu chảy mới thôi.

Thiên Lân cười nói:

- Câu này của Huyền Tôn rất có đạo lý, xin nói tiếp.

Thanh Ảnh Huyền Tôn nói:

- Trong Tứ Linh, con người quen thuộc nhất chính là Thanh Long và Bạch Hổ. Con rồng phi phàm nhưng lại thường xuất hiện, vì thế mọi người tương đối hiểu rõ. Bạch Hổ chủ việc xấu, thường không dễ dàng xuất hiện, mọi người cũng có thể từ con hổ lớn thông thường để liên tưởng đến hình dạng của nó. Còn lại chu tước thật giả khó phân, có người nói nó là phượng hoàng, có người nói nó là một con chim én, nhưng thật ra nó như thế nào, người biết thật ra rất ít. Ngoài ra, Huyền Vũ ở vào phía Bắc, là thần nước đen, thế gian khó gặp độc nhất vô nhị, vài ngàn năm nay chỉ là truyền thuyết, không ai thấy được, vì thế nó mới là thần bí nhất.



Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Chu Tước đó thật ra phải xem như thế nào? Là phượng hoàng hay là chim én đây?

Thanh Ảnh Huyền Tôn đáp:

- Truyền ngôn trên thế gian rất nhiều, bổn tôn cũng chưa từng tự mình gặp qua, vì thế không cách gì nói rõ ràng được. Bất quá có một loại truyền thuyết, phượng có chín đuôi còn Chu Tước có bốn đuôi, thật vậy hay không cũng không biết được.

Thiên Lân thấy nàng ta cũng không rõ liền chuyển sang chuyện khác hỏi:

- Huyền Tôn hay là nói thẳng về Huyền Vũ đi, nó vì sao lại thần bí nhất?

Thanh Ảnh Huyền Tôn đáp:

- Trong Tứ Linh, hình dáng ba con trước ngoại trừ Chu Tước còn có tranh luận, Thanh Long và Bạch Hổ thì người thường đều biết, chỉ có Huyền Vũ là kỳ lạ nhất, hình dáng nó quái dị lưu truyền rất nhiều, mà chưa từng có người thật sự gặp nó. Nghe nói, Huyền Vũ là hình dạng rắn và rùa, hai con này thật ra sinh trưởng thế nào, ai cũng không nói rõ ràng được.

Thiên Lân ngạc nhiên nói:

- Hỗn hợp rùa và rắn? Có loại thần thú kỳ quái như vậy? Vậy bộ dáng của nó như thế nào?

Tân Nguyệt nghi hoặc nói:

- Bà nói những điều này có quan hệ thế nào đến con thú khổng lồ ở dưới đáy hồ?

Thanh Ảnh Huyền Tôn liếc Tân Nguyệt, hỏi lại:

- Ngươi biết khí nóng ở trong khe nước từ đâu ra không?

Tân Nguyệt đáp:

- Tự nhiên là từ trong lòng đất.

Thanh Ảnh Huyền Tôn điềm nhiên nói:

- Không hoàn toàn như vậy. Ở dưới đáy hồ có một con thú khổng lồ, nó ngủ đã vài ngàn năm vừa hay ở trên miệng một ngọn núi lửa, vài ngàn năm nay cứ bịt chặt miệng núi lửa này, thân thể đã hấp thu một lượng lớn khí nóng. Hiện nay, nó đã tỉnh lại, hoạt động thân thể tạo nên khí nóng phát ra ngoài làm tan băng tuyết, hình thành cái hồ này.

Tân Nguyệt chất vấn:

- Những điều bà nói này chúng ta đều không cách nào kiểm chứng, làm sao có thể phân biệt thật hay giả?

Thanh Ảnh Huyền Tôn nói:

- Thời gian sẽ khiến mọi thứ mở ra hết, không lâu sau, ngươi tự nhiên sẽ biết điều bổn tôn nói là thật hay giả.

Thiên Lân hỏi lại:

- Huyền Tôn, bà nói cả nửa ngày rồi cũng không hề nói con thú khổng lồ dưới đáy hồ thật ra là cái thứ gì.

Thanh Ảnh Huyền Tôn liếc Thiên Lân, sau đó đưa mắt nhìn Thiên Tàm, hỏi lại:

- Ngươi có hiểu ý của bổn tôn hay không?

Thiên Tàm chần chừ một lúc rồi suy đoán:

- Bà đang muốn nói con thú khổng lồ dưới đáy hồ chính là thần thú Huyền Vũ.

Thiên Lân cau mày nói:

- Thể hỗn hợp của rùa và rắn? Ở đất cực lạnh này, nó có thể sống sót được chăng?

Thanh Ảnh Huyền Tôn đáp:

- Bổn tôn hoàn toàn không nói vật dưới đáy hồ chính là Huyền Vũ, nhưng nó và và Huyền Vũ quả thật có điểm liên quan sâu xa.

Tân Nguyệt nói:

- Có điểm liên quan? Là điểm gì vậy?

Câu này vừa nói ra, Thiên Lân và Thiên Tàm đều cùng nhìn Thanh Ảnh Huyền Tôn, chờ đợi nàng ta trả lời.

Bật cười điềm nhiên, khuôn mặt của Thanh Ảnh Huyền Tôn lộ ra nụ cười quái dị, khẽ lẩm bẩm:

- Đó chỉ là một con rùa khổng lồ, sức mạnh rất kỳ dị đặc biệt. Một khi nó từ dưới đất hiện ra Băng Nguyên, thì cho đến thiên hạ cũng đều chấn động.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Sức mạnh rất kỳ dị đặc biệt? Ý là sao?

Thanh Ảnh Huyền Tôn lắc đầu nói:

- Thời cơ còn chưa đến, ta cũng không tiện mở miệng lúc này. Thiên Lân, ngươi là người phát hiện vật này trước tiên, cho thấy ngươi và nó đã định sẵn có gút mắc. Hóa giải như thế nào còn phải trông vào vận may của ngươi thôi.

Thấy Thanh Ảnh Huyền Tôn không muốn nói, Thiên Lân lại hỏi:

- Huyền Tôn có biết con rùa khổng lồ này khi nào sẽ ra khỏi mặt đất không?



Thanh Ảnh Huyền Tôn trầm ngâm đáp:

- Sớm hay muộn thì phải trông vào tình thế. Thiện hay ác thì phải trông vào nhân quả.

Thiên Lân nghi hoặc khẽ nói:

- Không hiểu rõ, xin Huyền Tôn nói rõ cho.

Thanh Ảnh Huyền Tôn ánh mắt kỳ dị nhìn Thiên Lân, điềm nhiên nói:

- Không cần vội, người biết thì lời nói thay đổi, người không biết mới thành chính quả.

Dứt lời, Thanh Ảnh Huyền Tôn bay lên, chớp mắt đã không còn thấy nữa.

Thiên Tàm thấy vậy cũng không ở lại, hình bóng loáng cái đã đi, chỉ còn lại Thiên Lân và Tân Nguyệt ở trên không trung của hồ.

Tân Nguyệt nói:

- Tất cả đi rồi, chàng còn muốn tiếp tục quan sát chăng?

Thiên Lân lắc đầu nói:

- Bọn họ đi rồi, ta cũng đi thôi. Nàng quay về Đằng Long cốc, ta đi tìm Mẫu Đơn và Hoa Hồng.

Tân Nguyệt lắc đầu nói:

- Chàng một mình thích nhất là chạy loạn, ta tốt nhất là theo chàng chắc ổn thỏa hơn.

Thiên Lân biết Tân Nguyệt lo lắng, an ủi:

- Đừng lo lắng, ta lần này sẽ không chạy loạn, một khi tìm được Mẫu Đơn và Hoa Hồng, ta sẽ lập tức trở về …

Tân Nguyệt nói:

- Với sự thần bí của chàng, nếu thật lòng muốn tìm bọn họ thì đã sớm tìm được rồi, căn bản không cần phải chờ đến giờ.

Thiên Lân cười khổ nói:

- Không cần phải cáu giận nói vậy, ta thật sự tận hết sức, nhưng hai người bọn họ không biết chạy đi nơi nào rồi, ta căn bản thăm dò … Ồ …

Còn đang nói, bên cạnh hai người lóe lên ánh sáng, Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ không ngờ lại xuất hiện.

Thiên Lân thấy vậy, kinh ngạc nói:

- Các tỷ chạy đi đâu vậy, ta và Tân Nguyệt tìm các tỷ một hồi lâu?

Hoa Hồng Đỏ nhìn Tân Nguyệt, trong vẻ kinh ngạc có vài phần hiểu ra, hừ khẽ một tiếng không để ý gì đến câu hỏi của Thiên Lân.

Lam Mẫu Đơn tương đối bình tĩnh hơn, giải thích:

- Chúng ta phát hiện Lam Phát Ngân Tôn, vì thế cùng truy đuổi theo, còn động thủ với hắn rất lâu. Do kiêng kị Phong Vương Thứ trong tay hắn, cuối cùng thấy không có hy vọng gì nên chúng ta rời đi.

Thiên Lân nói:

- Các tỷ sao biết ta ở nơi này?

Lam Mẫu Đơn cười đáp:

- Trên người ngươi có thứ chúng ta tặng ngươi, bản thân chúng ta biết rất rõ hành tung của ngươi.

Ồ một tiếng, Thiên Lân cười khan nói:

- Té ra là như vậy, ta còn cho các tỷ là thần tiên, có được thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ chứ.

Hoa Hồng Đỏ trừng hắn một cái, lạnh lùng nói:

- Ngươi chạy đến đây làm gì?

Thiên Lân cười cười, kể đơn giản chuyện nơi này một lượt, sau đó nói:

- Nếu các tỷ đã trở về rồi, thế chúng ta hãy quay về đã. Đợi ta có thời gian mới dẫn các tỷ đi chơi cho biết cảnh quan Băng Nguyên xinh đẹp.

Lam Mẫu Đơn cười mắng:

- Quên đi, Băng Nguyên này có cảnh sắc gì chúng ta đã sớm biết rõ ràng rồi, ngươi còn làm tỉnh như vậy nữa.

Thân thể đột nhiên vỡ vụn giữa hư không, chớp mắt đã không còn thấy nữa rồi.

Hoa Hồng Đỏ chần chừ một lúc rồi nói với Thiên Lân:

- Ta cũng quay về đây, ngươi nhớ lưu ý đến động tĩnh của Ngũ Sắc Thiên Vực. Tốt nhất là nghĩ cách khống chế Hồng Vân Ngũ Thái Lan, đừng để cho Lam Phát Ngân Tôn có cơ hội tiến vào trong đó.

Thiên Lân tỏ vẻ hiểu rõ, còn chưa kịp nói, Hoa Hồng Đỏ đã biến mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Giới Hậu Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook