Chương 322
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói;
- Không sai, chúng ta đây đều lấy đại cục làm trọng. Còn về biến cố sau đó, chính là ngoài dự liệu, trách ai được bây giờ. Nói lại, chúng ta đã tạo cơ hội đánh lén Đằng Long cốc, cho thấy chúng ta đã tận tâm tận lực, nhưng những người đó mạng chưa dứt, trách nhiệm không phải của chúng ta.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Đủ rồi, những điều này ta đều không muốn nghe, cũng không muốn hỏi đến. Hiện nay ba phái Băng Nguyên đều tử thủ ở Đằng Long cốc, các ngươi thấy đối phó với bọn chúng thế nào?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao chần chừ một lúc, đưa mắt nhìn Bạch Đầu Thiên Ông, quát lên:
- Bạch lão đầu, ngươi trước giờ quỷ kế đa đoan, nhanh đưa ra chủ ý đi.
Bạch Đầu Thiên Ông hơi cau mày, trầm ngâm nói:
- Biện pháp tự nhiên có, nhưng phải dẫn xà xuất động, đánh cuộc một phen.
Lam Phát Ngân Tôn hỏi:
- Nói rõ một chút, cụ thể là thế nào?
Bật cười thần bí, Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Hiện nay, Đằng Long cốc cao thủ như mây, nhất định đang đi khắp nơi truy tìm tung tích của chúng ta, muốn lợi dụng dịp để tiêu diệt chúng ta. Nếu một khi chúng phát hiện được nơi ẩn thân của chúng ta thì tất nhiên sẽ có hành động, lúc đó chúng ta có thể dùng kế dương đông kích tây, trước hết phân tán thực lực bọn chúng, sau đó mới dần dần thôn tính bọn chúng.
Lam Phát Ngân Tôn trầm ngâm nói:
- Nghe ra cũng không tồi, nhưng đối phương cũng không phải hạng ngu ngốc, ai dám khẳng định bọn chúng sẽ trúng kế?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:
- Phàm chuyện gì đều phải thử qua, không thử sao biết không thể thành công được?
Bạch Đầu Thiên Ông cười âm hiểm nói:
- Ngoại trừ việc này ra, chúng ta còn có thể lợi dụng Thiên Tàm đến đối phó với người của Đằng Long cốc. Theo ta biết được, năm xưa Thiên Tàm lão tổ hiển hách một thời, bị cao thủ Đằng Long cốc phong ấn trong một hẻm núi phủ băng không xa. Nếu như chúng ta phát ra tin tức, nói rằng muốn đả phá được phong ấn để thả Thiên Tàm lão tổ, lúc đó Đằng Long cốc tất nhiên đến đó ngăn cản, mà Thiên Tàm lại sẽ đến để hỗ trợ.
Lam Phát Ngân Tôn gật đầu nói:
- Kế này không tồi, đáng để thử qua.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hỏi lại:
- Bạch lão đầu, ngươi mượn đề mục này để phát huy hay thật sự dự tính thả Thiên Tàm lão tổ?
Bạch Đầu Thiên Ông cười nói:
- Nếu thật sự có thể thả Thiên Tàm lão tổ, có lão kiềm chế cao thủ Đằng Long cốc thì đối với chúng ta là chuyện tốt. Nếu như không thể làm được, tự nhiên chỉ là hư trương thanh thế mà thôi.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu hành động.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Ngân Tôn chớ gấp, chuyện này phải chọn thời cơ phù hợp. Hiện nay, Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ liên tục kiếm chuyện với chúng ta, Băng Nguyên lại còn có Xà Thần qua lại, một khi chúng ta làm không tốt thì chỉ khiến chúng ta rơi vào thế bất lợi mà thôi.
Lam Phát Ngân Tôn hỏi:
- Ngươi muốn tiến hành thế nào?
Bạch Đầu Thiên Ông cười nói:
- Chúng ta hẳn phải trước hết hiểu rõ động thái của Xà Thần, sau đó mới cố gắng né tránh bà ta, lại loại trừ được Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ, lúc đó trở ngại mới nhỏ đi một phần. Vì kế này, chúng ta tạm thời chia binh ba đường, hiểu rõ tình thế trước mắt mới được. Nửa ngày sau, chúng ta mới quay lại tập hợp nơi này, chỉnh lý lại một lượt tình hình mới nhất, sau đó mới quyết định chi tiết cụ thể hành động.
Lam Phát Ngân Tôn khảo sát một lượt, thấy Bạch Đầu Thiên Ông nói có lý, vì thế đồng ý nói:
- Tốt lắm, cứ định như vậy. Ta phụ trách tìm hiểu tình hình Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ, ngươi quan sát tình hình của Xà Thần, Cuồng Đao tìm hiểu tin tức của Đằng Long cốc.
Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao không bàn gì thêm, ba người nói đơn giản vài câu rồi lập tức tự đi thám sát tình thế của Băng Nguyên.
Lại nói Bạch Đầu Thiên Ông sau khi rời khỏi núi băng rồi thì đi về phía Bắc, sau khi bay vượt qua được ngàn dặm băng tuyết, đến một hẻm núi băng đóng thành cột như rừng, dừng lại nhìn mọi thứ trước mắt. Đây là một nơi kỳ dị đặc biệt, núi băng tung hoành đan xen hệt như những thanh kiếm bén lấp lánh cắm ngược xuống mặt tuyết. Giữa những núi băng có sương băng tràn ngập, không nghe ra được bất cứ thanh âm nào. Ở trong hẻm núi đầy băng đó, có một ngọn núi đá màu sắc hơi khác thường, cao chừng ba trượng hoàn toàn không hấp dẫn, vừa hay nằm ở trung ương của hẻm núi phủ băng, bốn bề bị vài ngọn núi băng cao vút vây lại, không nhìn cẩn thận thì căn bản không cách gì phát hiện được.
Bên ngoài hẻm núi phủ băng, Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm không nói, hệt như một người tuyết, yên lặng bất động đứng ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong hẻm núi. Khoảng chừng một canh giờ trôi qua, Bạch Đầu Thiên Ông toàn thân đóng băng, nhưng vẫn không hề nhúc nhích chút nào, vẫn chăm chú nhìn ngọn núi đá, ánh mắt rất quái dị.
Đột nhiên, Bạch Đầu Thiên Ông thân thể chấn động, ánh mắt bình tĩnh thoáng kích động trở lại, lập tức phá vỡ tầng băng trên người. Lúc này, ngọn núi đá trong khe núi băng phủ phát ra một tầng ánh sáng lất phất, hệt như một loại ám hiệu nào đó khiến Bạch Đầu Thiên Ông ở ngoài khe núi chầm chậm bước vào trong khe núi. Một lúc sau, Bạch Đầu Thiên Ông đến gần ngọn núi đá, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ta đến rồi, xin mời xuất hiện.
Dứt lời, gốc ngọn núi đá để lộ ra một huyệt động chừng ba thước, một người toàn thân phát ra ánh đen chầm chậm xuất hiện trong mắt của Bạch Đầu Thiên Ông. Nhìn cẩn thận, đó là một người bị tàn tật bẩm sinh, hai chân của hắn gầy xấu xí, hệt như hai cánh tay trẻ con bằng đồng sắt. Hai cánh tay của hắn thô dài vô cùng, thân trên như trái cây, da thịt đen như mực, trước mặt vẻ một hình vẻ ác quỷ, khuôn mặt đen sẫm xấu xí, hai mắt hiện ra tròng trắng, khiến người ta có cảm giác khiếp sợ. Tổng thể, đây là một lão già hai chân tàn phế, hai mắt đã mù, toàn thân đen ngòm xấu xí.
Lão đứng ở cửa động, hơi lắc đầu, dường như đang quan sát Bạch Đầu Thiên Ông, cảm giác rất tà môn. Giây lát sau, lão già xấu xí phát ra thanh âm khàn khàn chói tai, chất vấn:
- Nhiều năm đã không gặp, không ngờ ngươi còn có thể quay lại nơi này một lần nữa, quả thật khiến người ta kinh dị. Nói đi, lần này tìm ta là muốn chuyện gì đây?
Bạch Đầu Thiên Ông nhìn lão già xấu xí, cẩn thận hỏi han:
- Quỷ Vu, ta đến đây là muốn hỏi qua mạng vận của Xà Thần cùng với kết cục của Đằng Long cốc.
Bật cười ha hả, lão già xấu xí nói:
- Ngươi không phải muốn hỏi mạng vận của bản thân mình sao?
Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ một lúc, trả lời;
- Ta có nghĩ qua nhưng sau khi khảo sát thấy không hỏi thì tốt hơn.
Lão già xấu xí cười khèng khẹc quái dị rồi nói:
- Xem ra ngươi rất thông minh, biết hỏi không được vận mạng của bản thân.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Quá tâng bốc, ta chỉ luôn nhớ đến quy củ của ngươi, cũng không vi phạm hỏi nhiều.
Gật đầu khe khẽ, lão già xấu xí được Bạch Đầu Thiên Ông kêu là Quỷ Vu nói:
- Nếu như ngươi biết quy củ, thế thì ta cũng cho ngươi biết. Vận mạng của Xà Thần và tương lai của Băng Nguyên liên hệ cùng với nhau. Đằng Long cốc kéo dài vài ngàn năm cuối cùng bị hủy diệt nhưng sẽ không bị tiêu diệt như vậy.
Bạch Đầu Thiên Ông khẽ cau mày, câu trả lời như vậy không hề làm cho lão thỏa mãn, nhưng lại không dám biểu lộ, cố làm ra vẻ cảm kích nói:
- Đa tạ. Ngoài ra ta còn có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?
Quỷ Vu cười quái dị đáp:
- Ngươi đã nói ra cửa miệng rồi, hà tất phải che giấu nữa, hỏi đi.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Xà Thần đến Băng Nguyên có tìm đến ông hay không?
Quỷ Vu cười tà mị, khèng khẹc nói:
- Xà Thần sẽ không tìm ta, cũng tuyệt đối không đặt chân đến nơi này. Với bản tính cao ngạo của cô ta, trên thế gian có mấy người có thể khiến cô ta tâm phục.
Bạch Đầu Thiên Ông trầm tư giây lát, sau đó cung tay nói:
- Cám ơn đã nói chuyện, ta xin cáo từ trước.
Quỷ Vu cười âm hiểm nói:
- Đi thong thả, sau này sẽ còn gặp lại.
Bạch Đầu Thiên Ông toàn thân băng lạnh, đối mặt với một người tàn phế, trong lòng có một sự sợ hãi không nói ra được, nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Nhìn ra cửa khe núi, Quỷ Vu phát ra từng trận cười âm hiểm. Nhưng thật kỳ quái, thanh âm chói tai này khi đến ngoài ba trượng liền đột nhiên biến mất. Điểm này khiến người hiểu biết đều vô cùng hiếu kỳ, nhưng lại từ đó đến nay không có một người nào dám mở miệng hỏi han.
Người ta sợ Quỷ Vu hay còn vì nguyên nhân khác? Thật ra Quỷ Vu là ai, với thân phận và thực lực của Bạch Đầu Thiên Ông vì sao đều có phần kiêng kỵ đối với lão, không dám xem thường sợ đắc tội với lão?
Giây lát sau, ngoài khe núi phủ băng xuất hiện một bóng người trắng như tuyết, nhìn không rõ mặt mũi, toàn thân toát ra sự thần bí, đang chăm chú nhìn kỹ Quỷ Vu trong khe núi băng, giọng trầm thấp nói:
- Đã nhiều năm rồi, ngươi đều không chịu rời đi, lẽ nào ngươi thật sự tưởng rằng là mình đúng.
Giọng nói không lớn nhưng khi truyền vào trong tai của Quỷ Vu rồi lại khiến lão phản ứng lại bằng một trận cười lớn.
- Đúng và sai, cũng thế thôi. Ngươi và ta là kẻ địch định sẵn. Cuối cùng ai có thể thắng lợi, hãy để chúng ta cùng đánh cuộc một trận.
Bên ngoài hẻm núi, hình bóng toàn thân trắng như tuyết thở dài u oán, hỏi ngược lại:
- Biết rõ không thể làm gì cả, ngươi cần gì phải thế?
Quỷ Vu nói:
- Chuyện không hề tuyệt đối, chỉ cần nỗ lực liền có cơ hội.
- Không sai, chúng ta đây đều lấy đại cục làm trọng. Còn về biến cố sau đó, chính là ngoài dự liệu, trách ai được bây giờ. Nói lại, chúng ta đã tạo cơ hội đánh lén Đằng Long cốc, cho thấy chúng ta đã tận tâm tận lực, nhưng những người đó mạng chưa dứt, trách nhiệm không phải của chúng ta.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Đủ rồi, những điều này ta đều không muốn nghe, cũng không muốn hỏi đến. Hiện nay ba phái Băng Nguyên đều tử thủ ở Đằng Long cốc, các ngươi thấy đối phó với bọn chúng thế nào?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao chần chừ một lúc, đưa mắt nhìn Bạch Đầu Thiên Ông, quát lên:
- Bạch lão đầu, ngươi trước giờ quỷ kế đa đoan, nhanh đưa ra chủ ý đi.
Bạch Đầu Thiên Ông hơi cau mày, trầm ngâm nói:
- Biện pháp tự nhiên có, nhưng phải dẫn xà xuất động, đánh cuộc một phen.
Lam Phát Ngân Tôn hỏi:
- Nói rõ một chút, cụ thể là thế nào?
Bật cười thần bí, Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Hiện nay, Đằng Long cốc cao thủ như mây, nhất định đang đi khắp nơi truy tìm tung tích của chúng ta, muốn lợi dụng dịp để tiêu diệt chúng ta. Nếu một khi chúng phát hiện được nơi ẩn thân của chúng ta thì tất nhiên sẽ có hành động, lúc đó chúng ta có thể dùng kế dương đông kích tây, trước hết phân tán thực lực bọn chúng, sau đó mới dần dần thôn tính bọn chúng.
Lam Phát Ngân Tôn trầm ngâm nói:
- Nghe ra cũng không tồi, nhưng đối phương cũng không phải hạng ngu ngốc, ai dám khẳng định bọn chúng sẽ trúng kế?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:
- Phàm chuyện gì đều phải thử qua, không thử sao biết không thể thành công được?
Bạch Đầu Thiên Ông cười âm hiểm nói:
- Ngoại trừ việc này ra, chúng ta còn có thể lợi dụng Thiên Tàm đến đối phó với người của Đằng Long cốc. Theo ta biết được, năm xưa Thiên Tàm lão tổ hiển hách một thời, bị cao thủ Đằng Long cốc phong ấn trong một hẻm núi phủ băng không xa. Nếu như chúng ta phát ra tin tức, nói rằng muốn đả phá được phong ấn để thả Thiên Tàm lão tổ, lúc đó Đằng Long cốc tất nhiên đến đó ngăn cản, mà Thiên Tàm lại sẽ đến để hỗ trợ.
Lam Phát Ngân Tôn gật đầu nói:
- Kế này không tồi, đáng để thử qua.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hỏi lại:
- Bạch lão đầu, ngươi mượn đề mục này để phát huy hay thật sự dự tính thả Thiên Tàm lão tổ?
Bạch Đầu Thiên Ông cười nói:
- Nếu thật sự có thể thả Thiên Tàm lão tổ, có lão kiềm chế cao thủ Đằng Long cốc thì đối với chúng ta là chuyện tốt. Nếu như không thể làm được, tự nhiên chỉ là hư trương thanh thế mà thôi.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu hành động.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Ngân Tôn chớ gấp, chuyện này phải chọn thời cơ phù hợp. Hiện nay, Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ liên tục kiếm chuyện với chúng ta, Băng Nguyên lại còn có Xà Thần qua lại, một khi chúng ta làm không tốt thì chỉ khiến chúng ta rơi vào thế bất lợi mà thôi.
Lam Phát Ngân Tôn hỏi:
- Ngươi muốn tiến hành thế nào?
Bạch Đầu Thiên Ông cười nói:
- Chúng ta hẳn phải trước hết hiểu rõ động thái của Xà Thần, sau đó mới cố gắng né tránh bà ta, lại loại trừ được Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ, lúc đó trở ngại mới nhỏ đi một phần. Vì kế này, chúng ta tạm thời chia binh ba đường, hiểu rõ tình thế trước mắt mới được. Nửa ngày sau, chúng ta mới quay lại tập hợp nơi này, chỉnh lý lại một lượt tình hình mới nhất, sau đó mới quyết định chi tiết cụ thể hành động.
Lam Phát Ngân Tôn khảo sát một lượt, thấy Bạch Đầu Thiên Ông nói có lý, vì thế đồng ý nói:
- Tốt lắm, cứ định như vậy. Ta phụ trách tìm hiểu tình hình Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ, ngươi quan sát tình hình của Xà Thần, Cuồng Đao tìm hiểu tin tức của Đằng Long cốc.
Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao không bàn gì thêm, ba người nói đơn giản vài câu rồi lập tức tự đi thám sát tình thế của Băng Nguyên.
Lại nói Bạch Đầu Thiên Ông sau khi rời khỏi núi băng rồi thì đi về phía Bắc, sau khi bay vượt qua được ngàn dặm băng tuyết, đến một hẻm núi băng đóng thành cột như rừng, dừng lại nhìn mọi thứ trước mắt. Đây là một nơi kỳ dị đặc biệt, núi băng tung hoành đan xen hệt như những thanh kiếm bén lấp lánh cắm ngược xuống mặt tuyết. Giữa những núi băng có sương băng tràn ngập, không nghe ra được bất cứ thanh âm nào. Ở trong hẻm núi đầy băng đó, có một ngọn núi đá màu sắc hơi khác thường, cao chừng ba trượng hoàn toàn không hấp dẫn, vừa hay nằm ở trung ương của hẻm núi phủ băng, bốn bề bị vài ngọn núi băng cao vút vây lại, không nhìn cẩn thận thì căn bản không cách gì phát hiện được.
Bên ngoài hẻm núi phủ băng, Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm không nói, hệt như một người tuyết, yên lặng bất động đứng ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong hẻm núi. Khoảng chừng một canh giờ trôi qua, Bạch Đầu Thiên Ông toàn thân đóng băng, nhưng vẫn không hề nhúc nhích chút nào, vẫn chăm chú nhìn ngọn núi đá, ánh mắt rất quái dị.
Đột nhiên, Bạch Đầu Thiên Ông thân thể chấn động, ánh mắt bình tĩnh thoáng kích động trở lại, lập tức phá vỡ tầng băng trên người. Lúc này, ngọn núi đá trong khe núi băng phủ phát ra một tầng ánh sáng lất phất, hệt như một loại ám hiệu nào đó khiến Bạch Đầu Thiên Ông ở ngoài khe núi chầm chậm bước vào trong khe núi. Một lúc sau, Bạch Đầu Thiên Ông đến gần ngọn núi đá, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ta đến rồi, xin mời xuất hiện.
Dứt lời, gốc ngọn núi đá để lộ ra một huyệt động chừng ba thước, một người toàn thân phát ra ánh đen chầm chậm xuất hiện trong mắt của Bạch Đầu Thiên Ông. Nhìn cẩn thận, đó là một người bị tàn tật bẩm sinh, hai chân của hắn gầy xấu xí, hệt như hai cánh tay trẻ con bằng đồng sắt. Hai cánh tay của hắn thô dài vô cùng, thân trên như trái cây, da thịt đen như mực, trước mặt vẻ một hình vẻ ác quỷ, khuôn mặt đen sẫm xấu xí, hai mắt hiện ra tròng trắng, khiến người ta có cảm giác khiếp sợ. Tổng thể, đây là một lão già hai chân tàn phế, hai mắt đã mù, toàn thân đen ngòm xấu xí.
Lão đứng ở cửa động, hơi lắc đầu, dường như đang quan sát Bạch Đầu Thiên Ông, cảm giác rất tà môn. Giây lát sau, lão già xấu xí phát ra thanh âm khàn khàn chói tai, chất vấn:
- Nhiều năm đã không gặp, không ngờ ngươi còn có thể quay lại nơi này một lần nữa, quả thật khiến người ta kinh dị. Nói đi, lần này tìm ta là muốn chuyện gì đây?
Bạch Đầu Thiên Ông nhìn lão già xấu xí, cẩn thận hỏi han:
- Quỷ Vu, ta đến đây là muốn hỏi qua mạng vận của Xà Thần cùng với kết cục của Đằng Long cốc.
Bật cười ha hả, lão già xấu xí nói:
- Ngươi không phải muốn hỏi mạng vận của bản thân mình sao?
Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ một lúc, trả lời;
- Ta có nghĩ qua nhưng sau khi khảo sát thấy không hỏi thì tốt hơn.
Lão già xấu xí cười khèng khẹc quái dị rồi nói:
- Xem ra ngươi rất thông minh, biết hỏi không được vận mạng của bản thân.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Quá tâng bốc, ta chỉ luôn nhớ đến quy củ của ngươi, cũng không vi phạm hỏi nhiều.
Gật đầu khe khẽ, lão già xấu xí được Bạch Đầu Thiên Ông kêu là Quỷ Vu nói:
- Nếu như ngươi biết quy củ, thế thì ta cũng cho ngươi biết. Vận mạng của Xà Thần và tương lai của Băng Nguyên liên hệ cùng với nhau. Đằng Long cốc kéo dài vài ngàn năm cuối cùng bị hủy diệt nhưng sẽ không bị tiêu diệt như vậy.
Bạch Đầu Thiên Ông khẽ cau mày, câu trả lời như vậy không hề làm cho lão thỏa mãn, nhưng lại không dám biểu lộ, cố làm ra vẻ cảm kích nói:
- Đa tạ. Ngoài ra ta còn có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?
Quỷ Vu cười quái dị đáp:
- Ngươi đã nói ra cửa miệng rồi, hà tất phải che giấu nữa, hỏi đi.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Xà Thần đến Băng Nguyên có tìm đến ông hay không?
Quỷ Vu cười tà mị, khèng khẹc nói:
- Xà Thần sẽ không tìm ta, cũng tuyệt đối không đặt chân đến nơi này. Với bản tính cao ngạo của cô ta, trên thế gian có mấy người có thể khiến cô ta tâm phục.
Bạch Đầu Thiên Ông trầm tư giây lát, sau đó cung tay nói:
- Cám ơn đã nói chuyện, ta xin cáo từ trước.
Quỷ Vu cười âm hiểm nói:
- Đi thong thả, sau này sẽ còn gặp lại.
Bạch Đầu Thiên Ông toàn thân băng lạnh, đối mặt với một người tàn phế, trong lòng có một sự sợ hãi không nói ra được, nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Nhìn ra cửa khe núi, Quỷ Vu phát ra từng trận cười âm hiểm. Nhưng thật kỳ quái, thanh âm chói tai này khi đến ngoài ba trượng liền đột nhiên biến mất. Điểm này khiến người hiểu biết đều vô cùng hiếu kỳ, nhưng lại từ đó đến nay không có một người nào dám mở miệng hỏi han.
Người ta sợ Quỷ Vu hay còn vì nguyên nhân khác? Thật ra Quỷ Vu là ai, với thân phận và thực lực của Bạch Đầu Thiên Ông vì sao đều có phần kiêng kỵ đối với lão, không dám xem thường sợ đắc tội với lão?
Giây lát sau, ngoài khe núi phủ băng xuất hiện một bóng người trắng như tuyết, nhìn không rõ mặt mũi, toàn thân toát ra sự thần bí, đang chăm chú nhìn kỹ Quỷ Vu trong khe núi băng, giọng trầm thấp nói:
- Đã nhiều năm rồi, ngươi đều không chịu rời đi, lẽ nào ngươi thật sự tưởng rằng là mình đúng.
Giọng nói không lớn nhưng khi truyền vào trong tai của Quỷ Vu rồi lại khiến lão phản ứng lại bằng một trận cười lớn.
- Đúng và sai, cũng thế thôi. Ngươi và ta là kẻ địch định sẵn. Cuối cùng ai có thể thắng lợi, hãy để chúng ta cùng đánh cuộc một trận.
Bên ngoài hẻm núi, hình bóng toàn thân trắng như tuyết thở dài u oán, hỏi ngược lại:
- Biết rõ không thể làm gì cả, ngươi cần gì phải thế?
Quỷ Vu nói:
- Chuyện không hề tuyệt đối, chỉ cần nỗ lực liền có cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.