Chương 492
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Gió thổi qua nhẹ nhàng, xua tan đi những u oán, mang đi một linh hồn, cũng mang đi một phần thương cảm, Công Dương Thiên Tung ra đi trong gió, đi tìm người ở phương xa, đi tìm bầu trời khác. Tiết Phong đau khổ vô cùng, ôm chặt lấy thi thể của sư phụ, trong mắt lệ rơi không ngừng. Hơn hai mươi năm, Tiết Phong bình tĩnh đi qua. Trước đây, hắn chỉ biết khắc khổ tu luyện, lập chí muốn đánh bại môn hạ Thiên Tà tông. Hiện nay, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, biến hóa đột nhiên đến, cừu hận vô biên khiến hắn hoàn toàn thay đổi. Đứng lên, Tiết Phong tức giận trừng mắt nhìn trời, hận thù vô cùng vô tận chớp mắt đã mất đi, hắn từ đây không còn như trước nữa. Khom lưng xuống, Tiết Phong ôm lấy thi thể của Cơ Tuyết Ny và Công Dương Thiên Tung chầm chậm bước đi, mang theo những chuyện cũ đau lòng, đi đến Băng Nguyên đã từng yên tĩnh. Đêm, im lặng lạnh lẽo, cô đơn làm bạn. Tiết Phong gặp phải đại kiếp, vận mạng xuất hiện điểm xoay chuyển. Đối với hắn là số mạng phải vậy, hay là đóa phù dung sớm nở tối tàn trên con đường dài?
Vội vàng tiến bước, Thiên Lân dẫn mọi người đi khắp nơi tìm kiếm, trải qua một lúc rất lâu thì đến trên không trung của một hẻm núi tuyết, Thiên Lân dừng lại ở đó.
Lâm Y Tuyết hơi kỳ quái, cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân sư huynh, huynh sao không đi tiếp nữa?
Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, ánh mắt chăm chú nhìn xuống khe núi tuyết ở dưới chân, hơi thương cảm đáp:
- Đây chính là chỗ chúng ta muốn tìm.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy hẻm núi tuyết phủ toàn một màu trắng toát, không có gì khác thường, trong lòng không khỏi thắc mắc, ngạc nhiên cất tiếng:
- Nơi này? Không thấy gì cả.
Dao Quang nhắc nhở:
- Không thấy gì khác thường bởi vì gió tuyết che phủ chân tướng.
Lâm Y Tuyết chợt nói:
- Ta hiểu rồi, nơi này chắc là … ồ … các vị sao vậy, ai cũng đau thương cả vậy?
Khiếu Thiên khẽ nói:
- Y Tuyết, con từ nhỏ đã không ưu không tư, còn trải qua ít chuyện lắm. Nếu con trải qua nhiều hơn, tự nhiên sẽ hiểu được vì sao chúng ta đau thương.
Lâm Y Tuyết mơ hồ hiểu được, ánh mắt nhìn Thiên Lân hỏi:
- Thiên Lân sư huynh, người chúng ta muốn tìm ở nơi này chăng?
Gật nhẹ, Thiên Lân có phần thương cảm đáp:
- Hàn Hạc tiền bối chết ở nơi này.
- Cái gì? Ông ấy chết rồi?
Tuy đã suy đoán một chút, nhưng Lâm Y Tuyết vẫn chưa từng nghĩ đến kết quả lại như vậy.
Tân Nguyệt run mình, trong mắt toát ra đau thương thống thiết, khẽ lẩm bẩm:
- Sư thúc tổ, người vì sao không chờ đợi chúng con?
Ngọc Tâm cảm nhận được đau thương của Tân Nguyệt, nắm chặt tay của nàng.
Giang Thanh Tuyết đau lòng nói:
- Đến chậm một bước quả thật đáng hận.
Phỉ Vân than nhẹ:
- Phật nói vạn pháp đều tùy duyên, mọi thứ đều là định số.
Lâm Y Tuyết tâm tình phức tạp, nghi hoặc nói:
- Hàn Hạc tiền bối tu vi tinh thâm, làm sao lại dễ dàng chết như vậy được?
Mẫu Đơn cười khổ đáp:
- Với thực lực của Xà ma, muốn giết Hàn Hạc chắc chắn là rất dễ dàng.
Hoa Hồng nhìn xuống dưới chân, trầm ngâm nói:
- Ta vẫn luôn thấy kỳ quái, Thiên Lân bằng vào gì mà tìm được nơi này, lại bằng vào đâu để xác định Hàn Hạc nhất định chết ở nơi này?
Câu này vừa nói ra, ánh mắt mọi người liền nhìn lại Thiên Lân, rõ ràng tất cả đều cảm thấy kỳ quái với chuyện này.
Thiên Lân vẻ mặt kỳ quái, tâm tình nặng nề nhìn xuống dưới chân đáp:
- Ta có thể tìm được nơi này là nhờ có Băng Thần quyết, chỉ đáng tiếc Hàn Hạc tiền bối cố tình ẩn giấu khí tức của bản thân, nếu không ông ấy cũng không rơi vào kết quả như vậy.
Giang Thanh Tuyết không hiểu hỏi lại:
- Hàn Hạc tiền bối vì sao lại cố tình muốn ẩn giấu khí tức của bản thân vậy?
Thiên Lân chần chừ đáp:
- Ta suy đoán ông ấy lúc đó cũng dự cảm được không ổn, che giấu khí tức là để né tránh Xà Ma, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể né được.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Nói như vậy, Xà Ma đã giết chết Nhị sư thúc tổ?
Thiên Lân suy đoán qua, lắc đầu nói:
- Tình hình lúc đó hoàn toàn không phải như vậy …
Ý niệm vừa động, toàn thân Thiên Lân hào quang lóe lên, sức mạnh băng tuyết quanh đó chuyển hóa thành một loại hào quang sắc trắng bám vào người của Thiên Lân. Lúc đó, hai tay Thiên Lân đẩy ra, lòng bàn tay ánh sáng rực rỡ, một cảnh tượng kỳ dị liền xuất hiện trước mặt của mọi người, chính là mọi thứ mà Hàn Hạc trước khi chết đã trải qua.
Nhìn xong cảnh tượng chiếu lại này, Khiếu Thiên cảm xúc nói:
- Hàn Hạc tuy chết nhưng phải khen ngợi tấm lòng.
Giang Thanh Tuyết tán đồng:
- Đồng quy ư tận, phương thức này tuy thê thảm một chút nhưng lại có giá trị tinh thần đáng để chúng ta phải học tập.
Phỉ Vân nuối tiếc:
- Chỉ đáng tiếc chúng ta đến quá muộn rồi.
Dao Quang thấy mọi người chìm đắm trong không khí đau thương, chuyển sang chủ đề khác:
- Người chết đã xong rồi, người sống phải truy đuổi. Hay là chúng ta đi tìm đồng đạo ở Ly Hận thiên cung đi.
Mọi người nghe vậy lập tức giật mình tỉnh lại, ào ào đồng ý với kiến nghị của Dao Quang. Lúc này, trong màn đêm xa xa đột nhiên lóe sáng hẳn lên, biến hóa bất ngờ này lập tức khiến mọi người chú ý.
Lâm Y Tuyết dịu dàng lên tiếng:
- Đi nhanh, bọn họ nhất định ở phía đó.
Khiếu Thiên kéo tay nàng lại, trầm giọng nói:
- Không được lỗ mãng, trước hết hãy nghe theo cái nhìn của Thiên Lân đã.
Lâm Y Tuyết không vui, hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Khiếu Thiên không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn Thiên Lân. Lúc này, trong màn đêm ánh sáng đột nhiên không còn thấy nữa, mọi thứ liền trở về nguyên dạng. Thiên Lân thấy vậy, vẻ mặt phức tạp khẽ than:
- Đi thôi, chúng ta cần phải trở về rồi.
Tung mình bay lên, không hề giải thích, Thiên Lân bay thẳng về phía Đằng Long cốc. Tân Nguyệt, Ngọc Tâm đi theo đầu tiên, kế đến là Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Phỉ Vân, cuối cùng là Khiếu Thiên, Giang Thanh Tuyết, Dao quang cũng ào ào theo sát. Lâm Y Tuyết vẻ mặt mơ hồ, cưỡi Bát Bảo ngăn Thiên Lân lại, hỏi tới:
- Vì sao lại như vậy?
Thiên Lân nhìn nàng, ánh mắt đầy đau thương nói:
- Sáng mai muội sẽ tự biết.
Lắc mình né qua, Thiên Lân tiếp tục tiến lên không nói thêm bất kỳ câu nào nữa.
Giang Thanh Tuyết đến Lâm Y Tuyết, khẽ than:
- Vẻ mặt Thiên Lân đã nói rõ ràng mọi thứ, muội hà tất phải hỏi tới làm gì nữa?
Lâm Y Tuyết biến sắc, chần chừ nói:
- Lẽ nào …
Giang Thanh Tuyết thở dài đáp:
- Đi đi, mọi thứ sáng sớm mai sẽ tự biết rõ thôi.
Lâm Y Tuyết bật cười cay đắng, điều hiểu rõ trong lòng khiến nàng vô cùng khó chịu, lúc này mới cảm nhận được thế nào gọi là đau thương.
Trong màn đêm, một đoàn người Thiên Lân bay trên Băng Nguyên, chỉ một lúc đã đến bên ngoài Đằng Long cốc. Lúc này, Mẫu Đơn và Hoa Hồng chào tạm biệt mọi người quay về Thiên Nữ phong. Ở cửa vào Đằng Long cốc, Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân thấy mọi người quay về liền cùng tiến lên hỏi thăm về tình hình thế nào. Mọi người vẻ mặt đau thương, đối với hỏi han của hai người ai cũng không muốn mở miệng trả lời, không khí có phần kỳ quái. Phương Mộng Như phát hiện khác lạ, cẩn thận quan sát những người quay về, trong lòng liền dâng lên dấu hiệu không hay, vọt miệng nói:
- Nhị sư huynh và mấy người Ly Hận thiên cung …
Băng Tuyết lão nhân thân thể chấn động, vội vàng nói:
- Không, không thể nào.
Tân Nguyệt bật cười khổ nói:
- Sư thúc tổ người đã rời chúng ta đi rồi.
Phương Mộng Như nghe vậy thân thể chấn động, vẻ mặt đau thương, cả người chớp mắt đã già đi không ít.
Băng Tuyết lão nhân đau đớn la lên:
- Nhị sư huynh, huynh sao có thể cứ vậy mà bỏ đi.
Giang Thanh Tuyết khuyên bảo:
- Hai vị tiền bối chớ quá đau thương, ta nghĩ Hàn Hạc tiền bối ở dưới cửu tuyền cũng không hy vọng các vị như vậy.
Phương Mộng Như lòng đau bật cười, trầm buồn hỏi:
- Sư huynh chết như thế nào?
Tân Nguyệt đáp:
- Chúng con đang trong quá trình truy đuổi liền rơi vào bẫy của Xà Ma, sư thúc tổ và chúng con bị lạc nhau, kết quả người gặp phải Hằng Giang thủ hạ của Xà Ma, hai bên kịch chiến, sư thúc tổ cuối cùng đồng quy ư tận với Hằng Giang.
Phương Mộng Như thân thể liêu xiêu, nhìn Băng Tuyết lão nhân đang đau khổ muốn chết, khẽ lẩm bẩm:
- Tứ sư huynh, đây là số mệnh chăng?
Băng Tuyết lão nhân cay đắng nói:
- Đúng thế, định từ xưa đến nay đều là như vậy.
Dao Quang thấy vậy, đau lòng liền khuyên bảo:
- Hai vị tiền bối hãy nén bi thương, hay là chúng ta vào cốc đã rồi bàn tiếp.
Băng Tuyết lão nhân bật cười phức tạp, ánh mắt nhìn qua những người có mặt ở đó, giọng thê lương nói:
- Trước khi chúng ta về kịp, nơi này cũng để lại những chuyện không nên có.
Dao Quang nghe vậy biến sắc, vọt miệng nói:
- Ý của tiền bối …
Băng Tuyết lão nhân than thở đáp:
- Để chống lại cường địch, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong đều đã hy sinh quang vinh.
- Thế nào! Sao lại là như vậy?
Vọt miệng la lên, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt liền tái nhợt.
Lâm Y Tuyết thân thể lắc lư, sau khi nghe tin Trần Phong chết rồi, một loại rung động mãnh liệt bao trùm cả người nàng. Trước đây, cái chết của Hàn Hạc, sống chết không rõ của ba người Ly Hận thiên cung tuy tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Lâm Y Tuyết, nhưng những người đó chỉ là đồng đạo của nàng mà thôi, hoàn toàn không có cảm tình sâu đậm, vì thế nàng hoàn toàn không đau thương lắm. Hiện nay, Trần Phong là sư huynh chơi từ nhỏ đến lớn đột nhiên chết đi, tạo thành đả kích rất lớn với Lâm Y Tuyết, cái chết của Hàn Hạc hoàn toàn không thể so sánh được.
Thiên Lân mơ hồ bật cười, trong lòng bi thương, khẽ nói:
- Không trải qua sinh tử, con người làm sao có thể trưởng thành được?
Phỉ Vân cảm xúc nói:
- Đúng thế, con người luôn trưởng thành trong bi thương, quên lãng trong khoái lạc.
Tân Nguyệt lên tiếng:
- Chuyện cũ cũng qua rồi, chúng ta trước hết vào cốc đã rồi nói tiếp.
Mọi người không nói gì thêm, ai cũng mang tâm tình khác lạ, theo Băng Tuyết lão nhân tiến vào trong Đằng Long cốc.
Khi đoàn người đến bên ngoài huyệt động thiên nhiên làm Đằng Long phủ, Băng Tuyết lão nhân dừng chân, than thở:
- Mọi thứ trước đây đều phát sinh ở nơi này.
Giang Thanh Tuyết không nói gì, nàng chỉ nắm chặt tay của Dao Quang, trong mắt lệ lấp lánh.
Lâm Y Tuyết như thành một người khác, ngây ngốc đứng nhìn hiện trường trước mặt, không nói lời nào.
Phỉ Vân thấy vậy, khuyên bảo:
- Đi thôi, đau thương cũng không làm được gì, chúng ta phải kiên cường hơn.
Phương Mộng Như bật cười đau thương, cất bước đi trước tiên, những người khác cũng âm thầm đi theo.
Khi vào trong Đằng Long phủ, mọi người phát hiện Triệu Ngọc Thanh đang đứng quay lưng lại.
Phương Mộng Như không nhịn được đau thương la lên:
- Đại sư huynh …
Triệu Ngọc Thanh không hề nhúc nhích, giọng trầm buồn đáp:
- Mọi người đã trở về rồi.
Băng Tuyết lão nhân kích động nói:
- Đại sư huynh, Nhị sư huynh … đã … đã … rời … chúng ta đi.
Triệu Ngọc Thanh thân hình hơi lay nhẹ, trầm giọng nói:
- Ta biết, ta đang tiếc thương cho đệ ấy đây.
Khiếu Thiên nói:
- Cốc chủ hãy bảo trọng.
Triệu Ngọc Thanh trầm buồn đáp:
- Đúng thế, ta phải bảo trọng, mọi người cũng phải bảo trọng.
Dứt lời, Triệu Ngọc Thanh xoay mình lại, trong mắt ẩn chứa không biết bao ưu tư đau buồn.
Mời mọi người ngồi xuống, Triệu Ngọc Thanh cất tiếng hỏi han tình hình sau khi chia tay. Sau khi biết những chuyện mọi người đã trải qua, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân đều chán nản tinh thần. Sau đó, Triệu Ngọc Thanh cũng thuật lại tình hình Đằng Long cốc một lượt, cẩn thận nói rõ cái chết của ba người Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong, cũng coi như là đền đáp một phần công đạo cho hai phái lớn của trung thổ. Nghe xong mọi chuyện phát sinh lúc đó, Khiếu Thiên hỏi:
- Tiếp theo cốc chủ có dự tính thế nào?
Triệu Ngọc Thanh than khẽ:
- Mỗi một vết thương đều cần thời gian để chữa trị, chúng ta trải qua quá nhiều đau thương, nếu không thể kịp thời để vết thương kín miệng, thế thì vĩnh viễn để lại vết thương không xóa được. Hiện nay, phe Ngũ Sắc Thiên Vực cũng đã tổn thất ba cao thủ, bọn họ tạm thời cũng không dám hành động lung tung, ta muốn thừa dịp này để mọi người bình tĩnh trở lại cho tốt, để tiện nghênh đón phong ba đáng sợ hơn nữa.
Khiếu Thiên đồng ý nói:
- Suy nghĩ của cốc chủ rất hợp lý, chúng ta đúng là cần phải điều chỉnh lại tâm tình để tránh bị cừu hận vây khốn lấy.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Bầu trời không còn sớm nữa rồi, các vị cũng đi nghỉ ngơi đi, cơm sáng mai xong ta sẽ triệu tập tất cả mọi người còn lại đến nơi này để tổng kết thành quả thắng bại lần này.
Mọi người không ai nói gì thêm, ai cũng đau thương và phức tạp rời đi.
Vội vàng tiến bước, Thiên Lân dẫn mọi người đi khắp nơi tìm kiếm, trải qua một lúc rất lâu thì đến trên không trung của một hẻm núi tuyết, Thiên Lân dừng lại ở đó.
Lâm Y Tuyết hơi kỳ quái, cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân sư huynh, huynh sao không đi tiếp nữa?
Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, ánh mắt chăm chú nhìn xuống khe núi tuyết ở dưới chân, hơi thương cảm đáp:
- Đây chính là chỗ chúng ta muốn tìm.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy hẻm núi tuyết phủ toàn một màu trắng toát, không có gì khác thường, trong lòng không khỏi thắc mắc, ngạc nhiên cất tiếng:
- Nơi này? Không thấy gì cả.
Dao Quang nhắc nhở:
- Không thấy gì khác thường bởi vì gió tuyết che phủ chân tướng.
Lâm Y Tuyết chợt nói:
- Ta hiểu rồi, nơi này chắc là … ồ … các vị sao vậy, ai cũng đau thương cả vậy?
Khiếu Thiên khẽ nói:
- Y Tuyết, con từ nhỏ đã không ưu không tư, còn trải qua ít chuyện lắm. Nếu con trải qua nhiều hơn, tự nhiên sẽ hiểu được vì sao chúng ta đau thương.
Lâm Y Tuyết mơ hồ hiểu được, ánh mắt nhìn Thiên Lân hỏi:
- Thiên Lân sư huynh, người chúng ta muốn tìm ở nơi này chăng?
Gật nhẹ, Thiên Lân có phần thương cảm đáp:
- Hàn Hạc tiền bối chết ở nơi này.
- Cái gì? Ông ấy chết rồi?
Tuy đã suy đoán một chút, nhưng Lâm Y Tuyết vẫn chưa từng nghĩ đến kết quả lại như vậy.
Tân Nguyệt run mình, trong mắt toát ra đau thương thống thiết, khẽ lẩm bẩm:
- Sư thúc tổ, người vì sao không chờ đợi chúng con?
Ngọc Tâm cảm nhận được đau thương của Tân Nguyệt, nắm chặt tay của nàng.
Giang Thanh Tuyết đau lòng nói:
- Đến chậm một bước quả thật đáng hận.
Phỉ Vân than nhẹ:
- Phật nói vạn pháp đều tùy duyên, mọi thứ đều là định số.
Lâm Y Tuyết tâm tình phức tạp, nghi hoặc nói:
- Hàn Hạc tiền bối tu vi tinh thâm, làm sao lại dễ dàng chết như vậy được?
Mẫu Đơn cười khổ đáp:
- Với thực lực của Xà ma, muốn giết Hàn Hạc chắc chắn là rất dễ dàng.
Hoa Hồng nhìn xuống dưới chân, trầm ngâm nói:
- Ta vẫn luôn thấy kỳ quái, Thiên Lân bằng vào gì mà tìm được nơi này, lại bằng vào đâu để xác định Hàn Hạc nhất định chết ở nơi này?
Câu này vừa nói ra, ánh mắt mọi người liền nhìn lại Thiên Lân, rõ ràng tất cả đều cảm thấy kỳ quái với chuyện này.
Thiên Lân vẻ mặt kỳ quái, tâm tình nặng nề nhìn xuống dưới chân đáp:
- Ta có thể tìm được nơi này là nhờ có Băng Thần quyết, chỉ đáng tiếc Hàn Hạc tiền bối cố tình ẩn giấu khí tức của bản thân, nếu không ông ấy cũng không rơi vào kết quả như vậy.
Giang Thanh Tuyết không hiểu hỏi lại:
- Hàn Hạc tiền bối vì sao lại cố tình muốn ẩn giấu khí tức của bản thân vậy?
Thiên Lân chần chừ đáp:
- Ta suy đoán ông ấy lúc đó cũng dự cảm được không ổn, che giấu khí tức là để né tránh Xà Ma, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể né được.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Nói như vậy, Xà Ma đã giết chết Nhị sư thúc tổ?
Thiên Lân suy đoán qua, lắc đầu nói:
- Tình hình lúc đó hoàn toàn không phải như vậy …
Ý niệm vừa động, toàn thân Thiên Lân hào quang lóe lên, sức mạnh băng tuyết quanh đó chuyển hóa thành một loại hào quang sắc trắng bám vào người của Thiên Lân. Lúc đó, hai tay Thiên Lân đẩy ra, lòng bàn tay ánh sáng rực rỡ, một cảnh tượng kỳ dị liền xuất hiện trước mặt của mọi người, chính là mọi thứ mà Hàn Hạc trước khi chết đã trải qua.
Nhìn xong cảnh tượng chiếu lại này, Khiếu Thiên cảm xúc nói:
- Hàn Hạc tuy chết nhưng phải khen ngợi tấm lòng.
Giang Thanh Tuyết tán đồng:
- Đồng quy ư tận, phương thức này tuy thê thảm một chút nhưng lại có giá trị tinh thần đáng để chúng ta phải học tập.
Phỉ Vân nuối tiếc:
- Chỉ đáng tiếc chúng ta đến quá muộn rồi.
Dao Quang thấy mọi người chìm đắm trong không khí đau thương, chuyển sang chủ đề khác:
- Người chết đã xong rồi, người sống phải truy đuổi. Hay là chúng ta đi tìm đồng đạo ở Ly Hận thiên cung đi.
Mọi người nghe vậy lập tức giật mình tỉnh lại, ào ào đồng ý với kiến nghị của Dao Quang. Lúc này, trong màn đêm xa xa đột nhiên lóe sáng hẳn lên, biến hóa bất ngờ này lập tức khiến mọi người chú ý.
Lâm Y Tuyết dịu dàng lên tiếng:
- Đi nhanh, bọn họ nhất định ở phía đó.
Khiếu Thiên kéo tay nàng lại, trầm giọng nói:
- Không được lỗ mãng, trước hết hãy nghe theo cái nhìn của Thiên Lân đã.
Lâm Y Tuyết không vui, hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Khiếu Thiên không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn Thiên Lân. Lúc này, trong màn đêm ánh sáng đột nhiên không còn thấy nữa, mọi thứ liền trở về nguyên dạng. Thiên Lân thấy vậy, vẻ mặt phức tạp khẽ than:
- Đi thôi, chúng ta cần phải trở về rồi.
Tung mình bay lên, không hề giải thích, Thiên Lân bay thẳng về phía Đằng Long cốc. Tân Nguyệt, Ngọc Tâm đi theo đầu tiên, kế đến là Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Phỉ Vân, cuối cùng là Khiếu Thiên, Giang Thanh Tuyết, Dao quang cũng ào ào theo sát. Lâm Y Tuyết vẻ mặt mơ hồ, cưỡi Bát Bảo ngăn Thiên Lân lại, hỏi tới:
- Vì sao lại như vậy?
Thiên Lân nhìn nàng, ánh mắt đầy đau thương nói:
- Sáng mai muội sẽ tự biết.
Lắc mình né qua, Thiên Lân tiếp tục tiến lên không nói thêm bất kỳ câu nào nữa.
Giang Thanh Tuyết đến Lâm Y Tuyết, khẽ than:
- Vẻ mặt Thiên Lân đã nói rõ ràng mọi thứ, muội hà tất phải hỏi tới làm gì nữa?
Lâm Y Tuyết biến sắc, chần chừ nói:
- Lẽ nào …
Giang Thanh Tuyết thở dài đáp:
- Đi đi, mọi thứ sáng sớm mai sẽ tự biết rõ thôi.
Lâm Y Tuyết bật cười cay đắng, điều hiểu rõ trong lòng khiến nàng vô cùng khó chịu, lúc này mới cảm nhận được thế nào gọi là đau thương.
Trong màn đêm, một đoàn người Thiên Lân bay trên Băng Nguyên, chỉ một lúc đã đến bên ngoài Đằng Long cốc. Lúc này, Mẫu Đơn và Hoa Hồng chào tạm biệt mọi người quay về Thiên Nữ phong. Ở cửa vào Đằng Long cốc, Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân thấy mọi người quay về liền cùng tiến lên hỏi thăm về tình hình thế nào. Mọi người vẻ mặt đau thương, đối với hỏi han của hai người ai cũng không muốn mở miệng trả lời, không khí có phần kỳ quái. Phương Mộng Như phát hiện khác lạ, cẩn thận quan sát những người quay về, trong lòng liền dâng lên dấu hiệu không hay, vọt miệng nói:
- Nhị sư huynh và mấy người Ly Hận thiên cung …
Băng Tuyết lão nhân thân thể chấn động, vội vàng nói:
- Không, không thể nào.
Tân Nguyệt bật cười khổ nói:
- Sư thúc tổ người đã rời chúng ta đi rồi.
Phương Mộng Như nghe vậy thân thể chấn động, vẻ mặt đau thương, cả người chớp mắt đã già đi không ít.
Băng Tuyết lão nhân đau đớn la lên:
- Nhị sư huynh, huynh sao có thể cứ vậy mà bỏ đi.
Giang Thanh Tuyết khuyên bảo:
- Hai vị tiền bối chớ quá đau thương, ta nghĩ Hàn Hạc tiền bối ở dưới cửu tuyền cũng không hy vọng các vị như vậy.
Phương Mộng Như lòng đau bật cười, trầm buồn hỏi:
- Sư huynh chết như thế nào?
Tân Nguyệt đáp:
- Chúng con đang trong quá trình truy đuổi liền rơi vào bẫy của Xà Ma, sư thúc tổ và chúng con bị lạc nhau, kết quả người gặp phải Hằng Giang thủ hạ của Xà Ma, hai bên kịch chiến, sư thúc tổ cuối cùng đồng quy ư tận với Hằng Giang.
Phương Mộng Như thân thể liêu xiêu, nhìn Băng Tuyết lão nhân đang đau khổ muốn chết, khẽ lẩm bẩm:
- Tứ sư huynh, đây là số mệnh chăng?
Băng Tuyết lão nhân cay đắng nói:
- Đúng thế, định từ xưa đến nay đều là như vậy.
Dao Quang thấy vậy, đau lòng liền khuyên bảo:
- Hai vị tiền bối hãy nén bi thương, hay là chúng ta vào cốc đã rồi bàn tiếp.
Băng Tuyết lão nhân bật cười phức tạp, ánh mắt nhìn qua những người có mặt ở đó, giọng thê lương nói:
- Trước khi chúng ta về kịp, nơi này cũng để lại những chuyện không nên có.
Dao Quang nghe vậy biến sắc, vọt miệng nói:
- Ý của tiền bối …
Băng Tuyết lão nhân than thở đáp:
- Để chống lại cường địch, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong đều đã hy sinh quang vinh.
- Thế nào! Sao lại là như vậy?
Vọt miệng la lên, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt liền tái nhợt.
Lâm Y Tuyết thân thể lắc lư, sau khi nghe tin Trần Phong chết rồi, một loại rung động mãnh liệt bao trùm cả người nàng. Trước đây, cái chết của Hàn Hạc, sống chết không rõ của ba người Ly Hận thiên cung tuy tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Lâm Y Tuyết, nhưng những người đó chỉ là đồng đạo của nàng mà thôi, hoàn toàn không có cảm tình sâu đậm, vì thế nàng hoàn toàn không đau thương lắm. Hiện nay, Trần Phong là sư huynh chơi từ nhỏ đến lớn đột nhiên chết đi, tạo thành đả kích rất lớn với Lâm Y Tuyết, cái chết của Hàn Hạc hoàn toàn không thể so sánh được.
Thiên Lân mơ hồ bật cười, trong lòng bi thương, khẽ nói:
- Không trải qua sinh tử, con người làm sao có thể trưởng thành được?
Phỉ Vân cảm xúc nói:
- Đúng thế, con người luôn trưởng thành trong bi thương, quên lãng trong khoái lạc.
Tân Nguyệt lên tiếng:
- Chuyện cũ cũng qua rồi, chúng ta trước hết vào cốc đã rồi nói tiếp.
Mọi người không nói gì thêm, ai cũng mang tâm tình khác lạ, theo Băng Tuyết lão nhân tiến vào trong Đằng Long cốc.
Khi đoàn người đến bên ngoài huyệt động thiên nhiên làm Đằng Long phủ, Băng Tuyết lão nhân dừng chân, than thở:
- Mọi thứ trước đây đều phát sinh ở nơi này.
Giang Thanh Tuyết không nói gì, nàng chỉ nắm chặt tay của Dao Quang, trong mắt lệ lấp lánh.
Lâm Y Tuyết như thành một người khác, ngây ngốc đứng nhìn hiện trường trước mặt, không nói lời nào.
Phỉ Vân thấy vậy, khuyên bảo:
- Đi thôi, đau thương cũng không làm được gì, chúng ta phải kiên cường hơn.
Phương Mộng Như bật cười đau thương, cất bước đi trước tiên, những người khác cũng âm thầm đi theo.
Khi vào trong Đằng Long phủ, mọi người phát hiện Triệu Ngọc Thanh đang đứng quay lưng lại.
Phương Mộng Như không nhịn được đau thương la lên:
- Đại sư huynh …
Triệu Ngọc Thanh không hề nhúc nhích, giọng trầm buồn đáp:
- Mọi người đã trở về rồi.
Băng Tuyết lão nhân kích động nói:
- Đại sư huynh, Nhị sư huynh … đã … đã … rời … chúng ta đi.
Triệu Ngọc Thanh thân hình hơi lay nhẹ, trầm giọng nói:
- Ta biết, ta đang tiếc thương cho đệ ấy đây.
Khiếu Thiên nói:
- Cốc chủ hãy bảo trọng.
Triệu Ngọc Thanh trầm buồn đáp:
- Đúng thế, ta phải bảo trọng, mọi người cũng phải bảo trọng.
Dứt lời, Triệu Ngọc Thanh xoay mình lại, trong mắt ẩn chứa không biết bao ưu tư đau buồn.
Mời mọi người ngồi xuống, Triệu Ngọc Thanh cất tiếng hỏi han tình hình sau khi chia tay. Sau khi biết những chuyện mọi người đã trải qua, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân đều chán nản tinh thần. Sau đó, Triệu Ngọc Thanh cũng thuật lại tình hình Đằng Long cốc một lượt, cẩn thận nói rõ cái chết của ba người Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong, cũng coi như là đền đáp một phần công đạo cho hai phái lớn của trung thổ. Nghe xong mọi chuyện phát sinh lúc đó, Khiếu Thiên hỏi:
- Tiếp theo cốc chủ có dự tính thế nào?
Triệu Ngọc Thanh than khẽ:
- Mỗi một vết thương đều cần thời gian để chữa trị, chúng ta trải qua quá nhiều đau thương, nếu không thể kịp thời để vết thương kín miệng, thế thì vĩnh viễn để lại vết thương không xóa được. Hiện nay, phe Ngũ Sắc Thiên Vực cũng đã tổn thất ba cao thủ, bọn họ tạm thời cũng không dám hành động lung tung, ta muốn thừa dịp này để mọi người bình tĩnh trở lại cho tốt, để tiện nghênh đón phong ba đáng sợ hơn nữa.
Khiếu Thiên đồng ý nói:
- Suy nghĩ của cốc chủ rất hợp lý, chúng ta đúng là cần phải điều chỉnh lại tâm tình để tránh bị cừu hận vây khốn lấy.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Bầu trời không còn sớm nữa rồi, các vị cũng đi nghỉ ngơi đi, cơm sáng mai xong ta sẽ triệu tập tất cả mọi người còn lại đến nơi này để tổng kết thành quả thắng bại lần này.
Mọi người không ai nói gì thêm, ai cũng đau thương và phức tạp rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.