Chương 496
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Trên mặt tuyết, Xích Viêm dẫn người trong tộc nhanh chóng tiến lên, khi đến gần ngọn núi băng, Xích Viêm dường như cảm ứng được sóng thăm dò ập đến, lập tức ngửng đầu nhìn lại, vừa hay nhìn được Hắc Ma, Trương Phàm và Tỏa Hồn ba người đang lơ lửng giữa không trung cách chừng vài dặm. Thời khắc đó, trên trán Xích Viêm lóe lên ánh sáng, Hỏa Linh thạch phát ra một chùm sóng có tần số kỳ lạ, chớp mắt đã tiến nhập vào đáy của cả ba người Trương Phàm, Hắc Ma và Tỏa Hồn, hóa thành một luồng ý niệm cảnh cáo, hất cho cả ba người tâm thần run rẩy, vội vàng thu lại ý định thăm dò. Thở nhẹ một tiếng, Tỏa Hồn lập tức rời đi, không hề có một chút dấu nào báo trước, xem ra nó có chút e ngại người khổng lồ Bác Phụ. Hắc Ma thân là Ma Ưng môn chủ, hiểu được một số truyền thuyết và thần thoại thời thượng cổ, hết sức kính sợ đối với tộc Bác Phụ, không nói một câu nào, lẳng lặng rời đi. Chỉ còn lại Trương Phàm ánh mắt vừa kinh hãi vừa tức giận, lại rất là hiếu kỳ. Thân là Cửu Hư thánh sứ, Trương Phàm tu vi hơn người. Nhưng đối với một số thần thoại viễn cổ, y lại không biết chút gì. Vì thế, Trương Phàm tuy kinh ngạc nhưng lại hoàn toàn không quá khiếp sợ, ngược lại còn đánh giá qua hàng tám người Xích Viêm, đầy sự hứng thú với bọn họ.
Phát hiện sự có mặt của Trương Phàm, những người khổng lồ tộc Bác Phụ tỏ ra hết sức tức giận, bọn họ từ trước đến nay đều có cừu hận rất lớn với nhân loại, chỉ có Thiên Lân là một trường hợp đặc biệt. Vì vậy, Xích Thạch giận dữ ngửng nhìn lên trời, gào thét:
- Tộc trưởng, ta tình nguyện ra tay giết chết người này.
Xích Viêm vẫn đang suy tư, lắc đầu trả lời:
- Chớ có kích động, đây vốn hoàn toàn không phải thế giới của chúng ta, mọi người nhớ kỹ phải bình tĩnh hơn, mọi thứ phải hết sức cẩn thận.
Thanh âm của Xích Viêm như sấm bên tai, dễ dàng vọng đến tai của Trương Phàm. Trương Phàm nhẹ nhàng hạ xuống, đến trước Xích Viêm chừng vài trượng, cất tiếng hỏi:
- Các ngươi đến từ đâu, có lai lịch thế nào?
Xích Viêm nhìn Trương Phàm, ánh mắt sắc bén như đao, chớp mắt đã ép cho Trương Phàm phải quay sang chỗ khác, không dám nhìn vào mắt Xích Viêm nữa. Hừ lạnh một tiếng, Xích Viêm giọng nói lạnh lẽo đáp:
- Tâm của ngươi không chính, chắc chắn sẽ chết thảm.
Trương Phàm sửng người, hiếu kỳ nói:
- Sao có thể thấy được?
Xích Viêm hừ lạnh đáp:
- Đến lúc sẽ biết, hà tất phải hỏi nhiều. Ngươi bây giờ hãy lập tức cút đi, ta có thể tha cho ngươi. Nếu không đừng trách ta vô tình.
Trương Phàm hơi không vui, lạnh lùng cao ngạo nói:
- Nếu ta không đi thì sao?
Xích Thạch quát lên:
- Không đi thì giết chết ngươi.
Nói rồi, tay phải Xích Thạch vung lên, cái xiên đá đột nhiên chém xuống, xem ra rất ngốc. Trương Phàm bật cười lạnh, khinh bỉ nói:
- Giơ tay múa chân, còn muốn cậy mạnh, quả thật là không tự lượng …
Câu còn chưa hết, toàn thân Trương Phàm đột nhiên căng thẳng, một cảm giác áp bức bao trùm lên người y, khiến y còn chưa hiểu chuyện như thế nào thì cả người đã bị cái xiên đá của Xích Thạch đánh rơi xuống mặt đất, sau đó băng tuyết bị tung tóa, Trương Phàm bị một luồng sức mạnh khủng khiếp đánh trực tiếp chìm vào mặt đất. Một chiêu hoàn thành, Xích Thạch giọng như sấm sét:
- Dám xem thường ta, ngươi quả thật là không có mắt.
Tất cả những người đồng tộc bật cười to, ai cũng bị ngôn ngữ và vẻ mặt của Xích Thạch chọc cho cười vang. Xích Viêm vẻ mặt điềm tĩnh, nhìn cái khe sâu do một tay của Xích Thạch tạo ra, nhắc nhở:
- Không được khinh thường, địch nhân hoàn toàn không bị chiêu nào trí mạng cả.
Dứt lời, dưới khe sâu vang lên tiếng rống tức giận, Trương Phàm bắn mình lên không, khuôn mặt tuấn tú phủ thêm một lớp sương lạnh.
Xích Thạch trừng Trương Phàm, quát to:
- Tốt, không ngờ không có bị gì, thế thì ta sẽ tiễn ngươi đi một đoạn.
Trương Phàm kinh hãi tức giận vô cùng, thấy Xích Thạch đang muốn ra tay, lập tức lùi lại trăm trượng, khiếp đảm không ngừng nhìn người trước mặt, căm phẫn la lên:
- Lần tới có gặp nhau, ta nhất định sẽ bồi tiếp đến cùng.
Lắc mình đi liền, Trương Phàm chọn phương án thối lui, bởi vì y lần đầu gặp phải người tộc Bác Phụ, còn chưa hiểu rõ chi tiết. Xích Thạch thấy vậy muốn đuổi theo, Xích Viêm quát ngăn lại:
- Giặc cùng đường chớ đuổi, chúng ta tiếp tục tiến lên, nhân duyên định mệnh còn chờ chúng ta đến chứng nhận.
Xích Thạch không hề nói gì, phẫn nộ thu lại binh khí trong tay, cùng với sáu người khác trong tộc đi theo Xích Viêm, thẳng đến một khu vực thần bí còn chưa biết đến. Thời khắc đó, các thành viên của tộc Bác Phụ đi truy tìm dấu chân của định mệnh, cuối cùng bọn họ có thể chạy thoát khỏi vận rủi bị diệt sạch không?
Thời gian một ngày trôi qua trong vui cười và đau thương. Khi hoàng hôn đến, Thiên Lân dẫn Ngọc Tâm từ Thiên Nữ phong chạy về Đằng Long cốc, liền gặp Tân Nguyệt và Phỉ Vân ở cửa cốc.
Mỉm cười điềm nhiên, Thiên Lân chớp mắt đưa tình với Tân Nguyệt rồi hỏi:
- Tâm tình có nhờ thời gian trôi qua mà tốt hơn không?
Tân Nguyệt vẻ mặt lạnh lẽo xanh xanh, hơi đau buồn đáp:
- Có một số ký ức sẽ không trôi qua theo thời gian.
Thiên Lân nghe vậy, an ủi:
- Có một số chuyện chỉ có thể nhớ lại, có một số chuyện còn phải tiếp tục.
Tân Nguyệt gật khẽ, đưa mắt nhìn sang Ngọc Tâm ở bên không nói, điềm nhiên lên tiếng:
- Thời gian khoái lạc luôn trôi qua rất nhanh chóng dễ dàng.
Ngọc Tâm đáp:
- Thời gian trôi qua quá nhanh, luôn khiến cho người ta phải nhớ lại.
Phỉ Vân nhìn hai cô, thấy các nàng nói chuyện như đánh đố vậy, che giấu quá nhiều điều bí mật. Thiên Lân kéo Phỉ Vân, cười hỏi:
- Mọi người trong cốc tình cảm như thế nào?
Phỉ Vân đáp:
- Cũng như vậy, thời gian chỉ một ngày thì ai có thể quên được?
Thiên Lân cảm xúc đáp:
- Đúng thế, chuyện đó cũng thường tình. Đi thôi, theo ta đi thăm mọi người, hãy để Ngọc Tâm và Tân Nguyệt gặp nhau cho vui.
Phỉ Vân hơi lộ vẻ khó hiểu nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục bình tĩnh, theo Thiên Lân đi vào trong cốc, thăm mọi người khắp nơi.
Đi một vòng, hai người tốn không ít thời gian. Kết quả lại bất ngờ phát hiện, không ngờ Tuyết Hồ và gấu Bắc Cực lại ở cùng với nhau. Cẩn thận hỏi thăm, Phỉ Vân và Thiên Lân cảm thấy kinh ngạc, gấu Bắc Cực vốn một lòng muốn ảo hóa thành hình người, vì thế đặc biệt tìm đến Tuyết Hồ để học hỏi thêm với nàng. Tuyết Hồ bản tính không xấu, sau khi hiểu được tâm tư của gấu Bắc Cực, liền giảng giải cẩn thận, truyền thụ một số bí pháp tu luyện của một số loại thú, điều này khiến gấu Bắc Cực hoan hỉ như điên, cả ngày đều ở hang núi Tuyết Hồ đang ở tạm, vừa tu luyện vừa hỏi han.
Hiểu được tường tận mọi chuyện, Thiên Lân vỗ vai gấu Bắc Cực nói:
- Hãy tu luyện cho tốt, với thiên phận và cơ sở của ngươi, ba ngày mười sáu canh giờ cố gắng sẽ làm tăng tốc độ, chắc chắn sẽ có thành công.
Gấu Bắc Cực mỉm cười nói:
- Đa tạ các ngươi, ta sẽ nỗ lực.
Tuyết Hồ nhìn Phỉ Vân, âu yếm nói:
- Công tử không phải đang phụ trách phòng ngự ở cửa cốc sao?
Phỉ Vân mỉm cười đáp:
- Thiên Lân kéo ta đi dạo, hại ta mất đi cơ hội thưởng thức mỹ nhân.
Thiên Lân mắng hắn:
- Huynh tốt nhất đàng hoàng một chút, đừng có chú ý đến Tân Nguyệt, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho huynh đâu.
Phỉ Vân cười đùa đáp:
- Ở xa xa nhìn lẽ nào cũng không được?
Thiên Lân đáp:
- Ở xa nhìn thì được, ở gần thì phải cẩn thận cho ta. Được rồi, ta không cản trở các vị nữa, ta đi xem Lâm Phàm đang làm gì.
Thấy Thiên Lân rời đi, Phỉ Vân chọc ghẹo:
- Ta thấy huynh sẽ đi thăm Lâm sư muội khả ái của huynh chứ?
Thiên Lân không đáp, chớp mắt đã đi xa rồi.
Tuyết Hồ hé miệng nói:
- Công tử ganh ghét hay ghen tỵ vậy?
Phỉ Vân phủ nhận:
- Không có chuyện đó.
Tuyết Hồ cười không nói, trong mắt lại có ẩn ý rất rõ ràng. Rời khỏi Phỉ Vân, Thiên Lân đúng là không đi thăm Lâm Phàm, nhưng cũng không đi thăm Lâm Y Tuyết mà lại đến động Vũ Điệp đang ở.
Lúc này, Vũ Điệp đang một mình ngồi trong động, vẻ mặt có phần phiền muộn. Âm thầm đến gần, Thiên Lân đưa tay ôm lấy vòng eo của Vũ Điệp, cười nhẹ nói:
- Đang suy nghĩ thế nào?
Vũ Điệp thân thể sượng ngắc, sau đó khôi phục lại bình thường, u oán nói:
- Đang nghĩ đến một người không nên nghĩ đến.
Thiên Lân cười đùa đáp lời:
- Người đó chắc không phải là ta phải không?
Vũ Điệp không nói, ánh mắt nhìn về phía cửa động, u oán lẩm bẩm:
- Huynh sao không tiếp đãi Ngọc Tâm của huynh đi?
Thiên Lân biết Vũ Điệp đang ghen tức, dụ dỗ:
- Ngọc Tâm mới đến, không giao tiếp với ai nhiều, ta tự nhiên phải tốn nhiều thời gian để bồi tiếp nàng ấy. Trong lòng ta luôn nghĩ đến nàng.
Vũ Điệp khẽ lẩm bẩm:
- Có thật như vậy không?
Thiên Lân xoay người Vũ Điệp lại, mặt đối mặt với nàng, nhìn vào ánh mắt nàng, êm ái nói:
- Đương nhiên là thật, không tin nàng có thể hỏi ta xem, còn có tấm lòng của ta nữa.
Dứt lời, Thiên Lân khẽ cúi đầu xuống, hôn lên môi của Vũ Điệp. Hôn một lúc, Vũ Điệp có chút ưu tư, trong lúc lơ đãng thì hình ảnh Thiện Từ hiện lên trong não, khiến cả người chấn động, đưa tay đẩy Thiên Lân ra. Thiên Lân cố ôm chặt lấy người của Vũ Điệp, cho là nàng đang căng thẳng, vì thế hoàn toàn không để ý, cố tình trêu chọc thần kinh Vũ Điệp một lúc. Giây lát sau, chống cự của Vũ Điệp mất đi sức lực, nàng bị nụ hôn nóng bỏng của Thiên Lân làm cho mềm nhũn ra, nép vào ngực của hắn, để cho hắn mặc sức âu yếm và thể hiện yêu thương. Giây lát sau, Thiên Lân buông tha đôi môi của Vũ Điệp mà vẫn còn tiếc nuối, ca ngại:
- Vũ Điệp, nàng thật là đẹp?
Mặt ửng đỏ lên, Vũ Điệp không còn sức đẩy tay của Thiên Lân ra, thẹn thùng nói:
- Thật xấu xa, chỉ biết khinh phụ người ta.
Thiên Lân đầy hưng phấn, hai tay vuốt ve đôi ngực xinh đẹp của Vũ Điệp, kích động nói:
- Đây là yêu thương, không phải khinh phụ người.
Vũ Điệp vô cùng thẹn, hơi khép hờ mắt, cắn răng nói:
- Chính là khinh phụ người.
Thiên Lân cười không nói, hai tay cảm thụ làn da mềm mại co dãn và những đường cong động lòng người của Vũ Điệp, chìm đắm trong một cảnh giới tuyệt đẹp. Vũ Điệp khẽ thở ra, trong lòng vừa xấu hổ vừa mừng, im lặng chấp nhận đôi tay vuốt ve của Thiên Lân. Giây lát sau, khi Thiên Lân không thỏa mãn với khu vực cục bộ, bắt đầu khuếch đại phạm vi, Vũ Điệp lập tức xấu hổ không chịu đựng được, sau một phen chống cự, cuối cùng thoát khỏi lòng của Thiên Lân, mặt đầy vẻ xấu hổ.
Thiên Lân thấy vậy, thu lại nụ cười, kéo cánh tay bé nhỏ của Vũ Điệp êm ái nói:
- Chúng ta đi đi, ta bồi tiếp nàng giải sầu.
Vũ Điệp nhìn Thiên Lân vừa anh tuấn lại có phần hơi điên cuồng hoang dã, mơ hồ nói:
- Thiên Lân, huynh phải vẫn là người lúc xưa chứ?
Thiên Lân sửng người, hỏi ngược lại:
- Vì sao nàng lại hỏi như vậy?
Vũ Điệp hơi lo lắng, nhỏ giọng nói:
- Ta thấy huynh thay đổi rồi, không phải chỉ có bề ngoài thêm phần hấp dẫn, mà trong lòng của huynh cũng đã từ từ xa đi rồi.
Thiên Lân dùng tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Điệp, chăm chú nhìn vào hai mắt của nàng, nghiêm chỉnh nói:
- Bề ngoài của ta thay đổi bởi vì ta đã đến Hắc Ngục sâm lâm một chuyến, lòng ta đang ở xa xôi bởi vì nàng đang đóng cửa tâm hồn của mình lại, hoàn toàn không phải ta thật sự đã rời đi ,mà chính nàng trong nhất thời hiểu lầm thôi. Giữa hai chúng ta, bất kể ở giữa có ai ngăn cách, trong lòng của ta vĩnh viễn đều để lại một chỗ trống cho nàng. Tuy không gian đó có thể nhỏ hẹp một chút, nhưng địa vị của nó tuyệt đối ngang bằng.
Nhìn vào đôi mắt thâm tình đó, lắng nghe những lời nói động lòng người đó, bóng ma trong lòng của Vũ Điệp lập tức tiêu tan, thời khắc này thay vào đó, Vũ Điệp thật sự hiểu được tấm lòng của Thiên Lân, tuy có một chút tàn khuyết, nhưng đối với Vũ Điệp thì đã đủ để cảm động cả đời rồi. Tình yêu là một loại dấu ấn, có vô số hình thức biểu hiện. Mặc dù đắm đuối trong vòng yêu, thuộc về loại dấu ấn có tính trừu tượng, nó lại ẩn chứa tình yêu vô cùng kinh khủng. Nở một nụ cười, Vũ Điệp phảng phất như đổi thành người khác, kéo tay Thiên Lân xoay mình chạy ra bên ngoài. Thời khắc đó, không cần phải nói, không cần phải ra dấu hiệu, chỉ một nụ cười mỉm, một ánh mắt đã đủ để biểu hiện mọi thứ. Tiếng cười đầy vui mừng, vang vọng trong không khí xuôi theo hình bóng đi quanh qua các đường hầm của Vũ Điệp và Thiên Lân tạo thành một thế giới xinh đẹp của bọn họ.
Đêm hôm đó, Thiên Lân vẫn ở bên cạnh Vũ Điệp mãi đến lúc đi ngủ thì hắn mới mỉm cười rời đi thăm nom Ngọc Tâm và Tân Nguyệt, sau đó lại đến động mà Lâm Phàm đang ở. Màn đêm âm thầm trôi qua cho đến khi trời sáng. Thiên Lân ở trong động của Lâm Phàm một đêm, hai người kề vai ngồi, phần lớn thời gian để nói chuyện tâm tình. Trải qua vài lần sinh tử, Thiên Lân và Lâm Phàm đều trở nên chững chạc và bình tĩnh hơn, hai người nói chuyện đến tình hình của Băng Nguyên, nói chuyện đến mơ ước của từng người cùng với tương lai. Khi trời hừng sáng, Lâm Phàm đột nhiên hỏi Thiên Lân một câu.
- Nếu như có một ngày ngươi đột nhiên đi mất, ngươi hy vọng mọi người cười vui vẻ hay là khóc lóc? Quên lãng hay nhớ kỹ trong lòng?
Thiên Lân sửng người, từ trước đến giờ hắn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Thiên Lân mặc dù có suy nghĩ nhiều thứ nhưng lại chưa từng nghĩ qua, bản thân có một ngày sẽ đột nhiên bỏ đi. Hiện nay, Lâm Phàm nêu vấn đề này lên, Thiên Lân theo bản năng muốn né tránh, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy bản thân vì sao lại muốn né tránh? Lẽ nào là sợ hãi?
Lấy lại tinh thần, Thiên Lân nhìn Lâm Phàm, hỏi ngược lại:
- Sao lại muốn hỏi ta vấn đề này?
Lâm Phàm đáp:
- Bởi vì ngươi là một người bị chú ý nhiều nhất, mọi người ai cũng quan tâm ngươi.
Thiên Lân bật cười phức tạp, khẽ than:
- Thực ra ta chưa từng nghĩ qua vấn đề này, cũng không cách nào trả lời ngươi. Tựa như ta đột nhiên hỏi ngươi, nếu có một ngày Linh Hoa đột nhiên bỏ ngươi ra đi, ngươi có phản ứng thế nào? Sẽ đau thương hay là không cam lòng? Ngươi lúc này sợ là cũng không cách nào trả lời vấn đề này.
Lâm Phàm cười khổ đáp:
- Đúng thế, con người trong tiềm thức luôn né tránh một số vấn đề. Nhưng hiện thực vô cùng tàn khốc, ai có thể né tránh những chuyện đó trong hiện thực được?
Thiên Lân không đáp, trong lòng lóe lên một số ký ức, điều này khiến hắn đột nhiên bị một loại áp lực, tâm tình rất mơ hồ. Đứng lên, Thiên Lân nhìn Lâm Phàm một lúc, sau đó cất bước đi ra, không hề nói một câu nào cả, chỉ có điều trước khi bước ra để lại ánh mắt phức tạp. Lâm Phàm cũng không nói gì cả, hắn chỉ đưa mắt nhìn Thiên Lân rời đi, trong lòng vô tình nghĩ đến một từ ngữ - im lặng là vàng.
Phát hiện sự có mặt của Trương Phàm, những người khổng lồ tộc Bác Phụ tỏ ra hết sức tức giận, bọn họ từ trước đến nay đều có cừu hận rất lớn với nhân loại, chỉ có Thiên Lân là một trường hợp đặc biệt. Vì vậy, Xích Thạch giận dữ ngửng nhìn lên trời, gào thét:
- Tộc trưởng, ta tình nguyện ra tay giết chết người này.
Xích Viêm vẫn đang suy tư, lắc đầu trả lời:
- Chớ có kích động, đây vốn hoàn toàn không phải thế giới của chúng ta, mọi người nhớ kỹ phải bình tĩnh hơn, mọi thứ phải hết sức cẩn thận.
Thanh âm của Xích Viêm như sấm bên tai, dễ dàng vọng đến tai của Trương Phàm. Trương Phàm nhẹ nhàng hạ xuống, đến trước Xích Viêm chừng vài trượng, cất tiếng hỏi:
- Các ngươi đến từ đâu, có lai lịch thế nào?
Xích Viêm nhìn Trương Phàm, ánh mắt sắc bén như đao, chớp mắt đã ép cho Trương Phàm phải quay sang chỗ khác, không dám nhìn vào mắt Xích Viêm nữa. Hừ lạnh một tiếng, Xích Viêm giọng nói lạnh lẽo đáp:
- Tâm của ngươi không chính, chắc chắn sẽ chết thảm.
Trương Phàm sửng người, hiếu kỳ nói:
- Sao có thể thấy được?
Xích Viêm hừ lạnh đáp:
- Đến lúc sẽ biết, hà tất phải hỏi nhiều. Ngươi bây giờ hãy lập tức cút đi, ta có thể tha cho ngươi. Nếu không đừng trách ta vô tình.
Trương Phàm hơi không vui, lạnh lùng cao ngạo nói:
- Nếu ta không đi thì sao?
Xích Thạch quát lên:
- Không đi thì giết chết ngươi.
Nói rồi, tay phải Xích Thạch vung lên, cái xiên đá đột nhiên chém xuống, xem ra rất ngốc. Trương Phàm bật cười lạnh, khinh bỉ nói:
- Giơ tay múa chân, còn muốn cậy mạnh, quả thật là không tự lượng …
Câu còn chưa hết, toàn thân Trương Phàm đột nhiên căng thẳng, một cảm giác áp bức bao trùm lên người y, khiến y còn chưa hiểu chuyện như thế nào thì cả người đã bị cái xiên đá của Xích Thạch đánh rơi xuống mặt đất, sau đó băng tuyết bị tung tóa, Trương Phàm bị một luồng sức mạnh khủng khiếp đánh trực tiếp chìm vào mặt đất. Một chiêu hoàn thành, Xích Thạch giọng như sấm sét:
- Dám xem thường ta, ngươi quả thật là không có mắt.
Tất cả những người đồng tộc bật cười to, ai cũng bị ngôn ngữ và vẻ mặt của Xích Thạch chọc cho cười vang. Xích Viêm vẻ mặt điềm tĩnh, nhìn cái khe sâu do một tay của Xích Thạch tạo ra, nhắc nhở:
- Không được khinh thường, địch nhân hoàn toàn không bị chiêu nào trí mạng cả.
Dứt lời, dưới khe sâu vang lên tiếng rống tức giận, Trương Phàm bắn mình lên không, khuôn mặt tuấn tú phủ thêm một lớp sương lạnh.
Xích Thạch trừng Trương Phàm, quát to:
- Tốt, không ngờ không có bị gì, thế thì ta sẽ tiễn ngươi đi một đoạn.
Trương Phàm kinh hãi tức giận vô cùng, thấy Xích Thạch đang muốn ra tay, lập tức lùi lại trăm trượng, khiếp đảm không ngừng nhìn người trước mặt, căm phẫn la lên:
- Lần tới có gặp nhau, ta nhất định sẽ bồi tiếp đến cùng.
Lắc mình đi liền, Trương Phàm chọn phương án thối lui, bởi vì y lần đầu gặp phải người tộc Bác Phụ, còn chưa hiểu rõ chi tiết. Xích Thạch thấy vậy muốn đuổi theo, Xích Viêm quát ngăn lại:
- Giặc cùng đường chớ đuổi, chúng ta tiếp tục tiến lên, nhân duyên định mệnh còn chờ chúng ta đến chứng nhận.
Xích Thạch không hề nói gì, phẫn nộ thu lại binh khí trong tay, cùng với sáu người khác trong tộc đi theo Xích Viêm, thẳng đến một khu vực thần bí còn chưa biết đến. Thời khắc đó, các thành viên của tộc Bác Phụ đi truy tìm dấu chân của định mệnh, cuối cùng bọn họ có thể chạy thoát khỏi vận rủi bị diệt sạch không?
Thời gian một ngày trôi qua trong vui cười và đau thương. Khi hoàng hôn đến, Thiên Lân dẫn Ngọc Tâm từ Thiên Nữ phong chạy về Đằng Long cốc, liền gặp Tân Nguyệt và Phỉ Vân ở cửa cốc.
Mỉm cười điềm nhiên, Thiên Lân chớp mắt đưa tình với Tân Nguyệt rồi hỏi:
- Tâm tình có nhờ thời gian trôi qua mà tốt hơn không?
Tân Nguyệt vẻ mặt lạnh lẽo xanh xanh, hơi đau buồn đáp:
- Có một số ký ức sẽ không trôi qua theo thời gian.
Thiên Lân nghe vậy, an ủi:
- Có một số chuyện chỉ có thể nhớ lại, có một số chuyện còn phải tiếp tục.
Tân Nguyệt gật khẽ, đưa mắt nhìn sang Ngọc Tâm ở bên không nói, điềm nhiên lên tiếng:
- Thời gian khoái lạc luôn trôi qua rất nhanh chóng dễ dàng.
Ngọc Tâm đáp:
- Thời gian trôi qua quá nhanh, luôn khiến cho người ta phải nhớ lại.
Phỉ Vân nhìn hai cô, thấy các nàng nói chuyện như đánh đố vậy, che giấu quá nhiều điều bí mật. Thiên Lân kéo Phỉ Vân, cười hỏi:
- Mọi người trong cốc tình cảm như thế nào?
Phỉ Vân đáp:
- Cũng như vậy, thời gian chỉ một ngày thì ai có thể quên được?
Thiên Lân cảm xúc đáp:
- Đúng thế, chuyện đó cũng thường tình. Đi thôi, theo ta đi thăm mọi người, hãy để Ngọc Tâm và Tân Nguyệt gặp nhau cho vui.
Phỉ Vân hơi lộ vẻ khó hiểu nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục bình tĩnh, theo Thiên Lân đi vào trong cốc, thăm mọi người khắp nơi.
Đi một vòng, hai người tốn không ít thời gian. Kết quả lại bất ngờ phát hiện, không ngờ Tuyết Hồ và gấu Bắc Cực lại ở cùng với nhau. Cẩn thận hỏi thăm, Phỉ Vân và Thiên Lân cảm thấy kinh ngạc, gấu Bắc Cực vốn một lòng muốn ảo hóa thành hình người, vì thế đặc biệt tìm đến Tuyết Hồ để học hỏi thêm với nàng. Tuyết Hồ bản tính không xấu, sau khi hiểu được tâm tư của gấu Bắc Cực, liền giảng giải cẩn thận, truyền thụ một số bí pháp tu luyện của một số loại thú, điều này khiến gấu Bắc Cực hoan hỉ như điên, cả ngày đều ở hang núi Tuyết Hồ đang ở tạm, vừa tu luyện vừa hỏi han.
Hiểu được tường tận mọi chuyện, Thiên Lân vỗ vai gấu Bắc Cực nói:
- Hãy tu luyện cho tốt, với thiên phận và cơ sở của ngươi, ba ngày mười sáu canh giờ cố gắng sẽ làm tăng tốc độ, chắc chắn sẽ có thành công.
Gấu Bắc Cực mỉm cười nói:
- Đa tạ các ngươi, ta sẽ nỗ lực.
Tuyết Hồ nhìn Phỉ Vân, âu yếm nói:
- Công tử không phải đang phụ trách phòng ngự ở cửa cốc sao?
Phỉ Vân mỉm cười đáp:
- Thiên Lân kéo ta đi dạo, hại ta mất đi cơ hội thưởng thức mỹ nhân.
Thiên Lân mắng hắn:
- Huynh tốt nhất đàng hoàng một chút, đừng có chú ý đến Tân Nguyệt, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho huynh đâu.
Phỉ Vân cười đùa đáp:
- Ở xa xa nhìn lẽ nào cũng không được?
Thiên Lân đáp:
- Ở xa nhìn thì được, ở gần thì phải cẩn thận cho ta. Được rồi, ta không cản trở các vị nữa, ta đi xem Lâm Phàm đang làm gì.
Thấy Thiên Lân rời đi, Phỉ Vân chọc ghẹo:
- Ta thấy huynh sẽ đi thăm Lâm sư muội khả ái của huynh chứ?
Thiên Lân không đáp, chớp mắt đã đi xa rồi.
Tuyết Hồ hé miệng nói:
- Công tử ganh ghét hay ghen tỵ vậy?
Phỉ Vân phủ nhận:
- Không có chuyện đó.
Tuyết Hồ cười không nói, trong mắt lại có ẩn ý rất rõ ràng. Rời khỏi Phỉ Vân, Thiên Lân đúng là không đi thăm Lâm Phàm, nhưng cũng không đi thăm Lâm Y Tuyết mà lại đến động Vũ Điệp đang ở.
Lúc này, Vũ Điệp đang một mình ngồi trong động, vẻ mặt có phần phiền muộn. Âm thầm đến gần, Thiên Lân đưa tay ôm lấy vòng eo của Vũ Điệp, cười nhẹ nói:
- Đang suy nghĩ thế nào?
Vũ Điệp thân thể sượng ngắc, sau đó khôi phục lại bình thường, u oán nói:
- Đang nghĩ đến một người không nên nghĩ đến.
Thiên Lân cười đùa đáp lời:
- Người đó chắc không phải là ta phải không?
Vũ Điệp không nói, ánh mắt nhìn về phía cửa động, u oán lẩm bẩm:
- Huynh sao không tiếp đãi Ngọc Tâm của huynh đi?
Thiên Lân biết Vũ Điệp đang ghen tức, dụ dỗ:
- Ngọc Tâm mới đến, không giao tiếp với ai nhiều, ta tự nhiên phải tốn nhiều thời gian để bồi tiếp nàng ấy. Trong lòng ta luôn nghĩ đến nàng.
Vũ Điệp khẽ lẩm bẩm:
- Có thật như vậy không?
Thiên Lân xoay người Vũ Điệp lại, mặt đối mặt với nàng, nhìn vào ánh mắt nàng, êm ái nói:
- Đương nhiên là thật, không tin nàng có thể hỏi ta xem, còn có tấm lòng của ta nữa.
Dứt lời, Thiên Lân khẽ cúi đầu xuống, hôn lên môi của Vũ Điệp. Hôn một lúc, Vũ Điệp có chút ưu tư, trong lúc lơ đãng thì hình ảnh Thiện Từ hiện lên trong não, khiến cả người chấn động, đưa tay đẩy Thiên Lân ra. Thiên Lân cố ôm chặt lấy người của Vũ Điệp, cho là nàng đang căng thẳng, vì thế hoàn toàn không để ý, cố tình trêu chọc thần kinh Vũ Điệp một lúc. Giây lát sau, chống cự của Vũ Điệp mất đi sức lực, nàng bị nụ hôn nóng bỏng của Thiên Lân làm cho mềm nhũn ra, nép vào ngực của hắn, để cho hắn mặc sức âu yếm và thể hiện yêu thương. Giây lát sau, Thiên Lân buông tha đôi môi của Vũ Điệp mà vẫn còn tiếc nuối, ca ngại:
- Vũ Điệp, nàng thật là đẹp?
Mặt ửng đỏ lên, Vũ Điệp không còn sức đẩy tay của Thiên Lân ra, thẹn thùng nói:
- Thật xấu xa, chỉ biết khinh phụ người ta.
Thiên Lân đầy hưng phấn, hai tay vuốt ve đôi ngực xinh đẹp của Vũ Điệp, kích động nói:
- Đây là yêu thương, không phải khinh phụ người.
Vũ Điệp vô cùng thẹn, hơi khép hờ mắt, cắn răng nói:
- Chính là khinh phụ người.
Thiên Lân cười không nói, hai tay cảm thụ làn da mềm mại co dãn và những đường cong động lòng người của Vũ Điệp, chìm đắm trong một cảnh giới tuyệt đẹp. Vũ Điệp khẽ thở ra, trong lòng vừa xấu hổ vừa mừng, im lặng chấp nhận đôi tay vuốt ve của Thiên Lân. Giây lát sau, khi Thiên Lân không thỏa mãn với khu vực cục bộ, bắt đầu khuếch đại phạm vi, Vũ Điệp lập tức xấu hổ không chịu đựng được, sau một phen chống cự, cuối cùng thoát khỏi lòng của Thiên Lân, mặt đầy vẻ xấu hổ.
Thiên Lân thấy vậy, thu lại nụ cười, kéo cánh tay bé nhỏ của Vũ Điệp êm ái nói:
- Chúng ta đi đi, ta bồi tiếp nàng giải sầu.
Vũ Điệp nhìn Thiên Lân vừa anh tuấn lại có phần hơi điên cuồng hoang dã, mơ hồ nói:
- Thiên Lân, huynh phải vẫn là người lúc xưa chứ?
Thiên Lân sửng người, hỏi ngược lại:
- Vì sao nàng lại hỏi như vậy?
Vũ Điệp hơi lo lắng, nhỏ giọng nói:
- Ta thấy huynh thay đổi rồi, không phải chỉ có bề ngoài thêm phần hấp dẫn, mà trong lòng của huynh cũng đã từ từ xa đi rồi.
Thiên Lân dùng tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Điệp, chăm chú nhìn vào hai mắt của nàng, nghiêm chỉnh nói:
- Bề ngoài của ta thay đổi bởi vì ta đã đến Hắc Ngục sâm lâm một chuyến, lòng ta đang ở xa xôi bởi vì nàng đang đóng cửa tâm hồn của mình lại, hoàn toàn không phải ta thật sự đã rời đi ,mà chính nàng trong nhất thời hiểu lầm thôi. Giữa hai chúng ta, bất kể ở giữa có ai ngăn cách, trong lòng của ta vĩnh viễn đều để lại một chỗ trống cho nàng. Tuy không gian đó có thể nhỏ hẹp một chút, nhưng địa vị của nó tuyệt đối ngang bằng.
Nhìn vào đôi mắt thâm tình đó, lắng nghe những lời nói động lòng người đó, bóng ma trong lòng của Vũ Điệp lập tức tiêu tan, thời khắc này thay vào đó, Vũ Điệp thật sự hiểu được tấm lòng của Thiên Lân, tuy có một chút tàn khuyết, nhưng đối với Vũ Điệp thì đã đủ để cảm động cả đời rồi. Tình yêu là một loại dấu ấn, có vô số hình thức biểu hiện. Mặc dù đắm đuối trong vòng yêu, thuộc về loại dấu ấn có tính trừu tượng, nó lại ẩn chứa tình yêu vô cùng kinh khủng. Nở một nụ cười, Vũ Điệp phảng phất như đổi thành người khác, kéo tay Thiên Lân xoay mình chạy ra bên ngoài. Thời khắc đó, không cần phải nói, không cần phải ra dấu hiệu, chỉ một nụ cười mỉm, một ánh mắt đã đủ để biểu hiện mọi thứ. Tiếng cười đầy vui mừng, vang vọng trong không khí xuôi theo hình bóng đi quanh qua các đường hầm của Vũ Điệp và Thiên Lân tạo thành một thế giới xinh đẹp của bọn họ.
Đêm hôm đó, Thiên Lân vẫn ở bên cạnh Vũ Điệp mãi đến lúc đi ngủ thì hắn mới mỉm cười rời đi thăm nom Ngọc Tâm và Tân Nguyệt, sau đó lại đến động mà Lâm Phàm đang ở. Màn đêm âm thầm trôi qua cho đến khi trời sáng. Thiên Lân ở trong động của Lâm Phàm một đêm, hai người kề vai ngồi, phần lớn thời gian để nói chuyện tâm tình. Trải qua vài lần sinh tử, Thiên Lân và Lâm Phàm đều trở nên chững chạc và bình tĩnh hơn, hai người nói chuyện đến tình hình của Băng Nguyên, nói chuyện đến mơ ước của từng người cùng với tương lai. Khi trời hừng sáng, Lâm Phàm đột nhiên hỏi Thiên Lân một câu.
- Nếu như có một ngày ngươi đột nhiên đi mất, ngươi hy vọng mọi người cười vui vẻ hay là khóc lóc? Quên lãng hay nhớ kỹ trong lòng?
Thiên Lân sửng người, từ trước đến giờ hắn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Thiên Lân mặc dù có suy nghĩ nhiều thứ nhưng lại chưa từng nghĩ qua, bản thân có một ngày sẽ đột nhiên bỏ đi. Hiện nay, Lâm Phàm nêu vấn đề này lên, Thiên Lân theo bản năng muốn né tránh, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy bản thân vì sao lại muốn né tránh? Lẽ nào là sợ hãi?
Lấy lại tinh thần, Thiên Lân nhìn Lâm Phàm, hỏi ngược lại:
- Sao lại muốn hỏi ta vấn đề này?
Lâm Phàm đáp:
- Bởi vì ngươi là một người bị chú ý nhiều nhất, mọi người ai cũng quan tâm ngươi.
Thiên Lân bật cười phức tạp, khẽ than:
- Thực ra ta chưa từng nghĩ qua vấn đề này, cũng không cách nào trả lời ngươi. Tựa như ta đột nhiên hỏi ngươi, nếu có một ngày Linh Hoa đột nhiên bỏ ngươi ra đi, ngươi có phản ứng thế nào? Sẽ đau thương hay là không cam lòng? Ngươi lúc này sợ là cũng không cách nào trả lời vấn đề này.
Lâm Phàm cười khổ đáp:
- Đúng thế, con người trong tiềm thức luôn né tránh một số vấn đề. Nhưng hiện thực vô cùng tàn khốc, ai có thể né tránh những chuyện đó trong hiện thực được?
Thiên Lân không đáp, trong lòng lóe lên một số ký ức, điều này khiến hắn đột nhiên bị một loại áp lực, tâm tình rất mơ hồ. Đứng lên, Thiên Lân nhìn Lâm Phàm một lúc, sau đó cất bước đi ra, không hề nói một câu nào cả, chỉ có điều trước khi bước ra để lại ánh mắt phức tạp. Lâm Phàm cũng không nói gì cả, hắn chỉ đưa mắt nhìn Thiên Lân rời đi, trong lòng vô tình nghĩ đến một từ ngữ - im lặng là vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.