Thất Giới Hậu Truyện

Chương 510

Tâm Mộng Vô Ngân

25/07/2014

Giữa không trung, công kích của Thiên Lân gặp phải một chưởng Diệt Thần của Trương Phàm trước. Hai luồng sức mạnh thuộc tính khác biệt chớp mắt đã gặp nhau, va chạm và kịch hóa là không thể tránh khỏi, chớp mắt đã sản sinh ra dòng khí lưu áp lực cao độ, hình thành một khu vực thôn tính, tạo nên một chuỗi liên hoàn những tiếng nổ ầm ầm liên tục, dòng khí đáng sợ thôn tính mọi thứ, chớp mắt đã phá nát khí huyết sát do Thiên Lân phát ra, dư lực tiếp tục đập xuống ép thẳng đến thân thể của Thiên Lân. Lúc này, công kích của Ngọc Tâm vừa hay xuất hiện, Tàn Tình kiếm chuyển động với tốc độ cao, kiếm khí sắc bén xông thẳng lên trời cao, khi gặp phải cột sáng màu vàng kim kia thì hơi dừng lại một chút, sau đó làn kiếm bảy màu đón gió vỡ tan, khí thế của cột sáng màu vàng kim cũng mất đi hơn nửa phần sức mạnh. Cứ như vậy, cột sáng tiếp tục hạ xuống màu sắc nhạt đi, khi đánh trúng Thiên Lân thì uy lực đã giảm mấy lần. Nhưng cho dù là như vậy, Thiên Lân vẫn không thể nào chịu được sức mạnh hủy diệt đó, thân thể đột nhiên rơi xuống mặt đất, bị luồng sức mạnh đáng sợ đó ép cho chìm vào tầng băng cứng rắn từng tấc từng tấc, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, miệng phát ra tiếng gào thét thảm thiết.

Tình hình của Ngọc Tâm có phần tốt hơn Thiên Lân, nàng bị phản lực làm cho trọng thương, lập tức rơi thẳng xuống mặt đất, thân thể liên tục lăn lộn mấy vòng ra xa mới dần dần đứng lại. Cố gắng đứng lên, Ngọc Tâm khóe miệng máu tươi tuôn trào, nội phủ bị tổn thương nghiêm trọng, khiến cho thân thể của nàng cũng bên bờ bị sụp đổ. Trong cơ thể nàng, Huyết Linh Nhục Chi đang toàn lực bồi dưỡng kinh mạch của nàng, bất quá thương thế của Ngọc Tâm rất nặng, Huyết Linh Nhục Chi cũng không cách nào chữa lành được. Đối mặt với tình trạng như vậy, Huyết Linh Nhục Chi liên tục phát xuất cảnh cáo, thôi thúc Ngọc Tâm nhanh chóng rời đi. Nhưng Ngọc Tâm nhớ thương Thiên Lân, nàng làm sao có thể tự mình chạy thoát được?

Khẽ nhìn sang phía khác, Ngọc Tâm tìm kiếm hình ảnh của Thiên Lân, khi phát hiện Thiên Lân đang ở trạng thái nguy hiểm vô cùng, Ngọc Tâm lập tức lo lắng bất an, không quan tâm đến thương thế bản thân, tung mình nay thẳng đến Thiên Lân, khi đến gần cột sáng màu vàng kim, Tàn Tình kiếm trong tay quét ngang một cái, mạnh mẽ dùng làn kiếm bảy màu chém đứt đôi. Thân thể run lên, Ngọc Tâm lập tức bị hất bay đi, sau khi rơi xuống đất liền đột nhiên bò dậy thẳng đến bên Thiên Lân. Ở trong tầng băng, Thiên Lân toàn thân đẫm máu, mạch máu trong người dưới tác dụng của ngoại lực đáng sợ đã hoàn toàn vỡ nát, khiến cho cả thất khiếu tuôn máu, toàn thân đầy thương tích.

Ngọc Tâm đau lòng vô cùng, vuốt ve gương mặt băng lạnh của Thiên Lân, đau thương la lên:

- Thiên Lân, chàng đáp ứng ta phải kiên cường lên, chàng không thể chịu thua như vậy.

Chân mày nhúc nhích, Thiên Lân dường như có tri giác, nỗ lực mở to hai mắt đầy máu, yếu ớt nói:

- Không được khóc lóc làm mất đi vẻ xinh đẹp của nàng.

Ngọc Tâm nghe vậy lệ tuôn như mưa, một sự bi thương vô cùng vô tận bao trùm hết cả người nàng. Từ nhỏ đến lớn, Ngọc Tâm chưa từng khóc lóc, đây là lần đầu tiên nàng khóc lóc kể từ lúc biết chuyện, đáng tiếc lệ lại không thể thay đổi được kết cục. Thiên Lân đầy lòng đau thương, dùng thân thể trọng thương mạnh mẽ thúc động khí huyết sát, tuy khiến cho Trương Phàm cảm thấy chấn động rất mạnh mẽ, thậm chí còn đánh Trương Phàm bị thương, nhưng luồng sức mạnh phản lại tạo nên thương hại trí mạng cho thân thể của Thiên Lân. Trước mắt, thân thể của Thiên Lân đang dần dần hoại tử, nguyên thần cũng đang ở biên giới sống chết. Hắn dường như đã đi đến tận đầu rồi, không còn sức mạnh để phản kháng nữa.

Đối với Thiên Lân, hôm nay là bất hạnh. Hắn trước hết gặp phải Tam Túc Minh Điểu, để lại trong lòng một bóng ma u ám. Sau đó lại gặp phải Trương Phàm, trong lúc khinh địch, bị Trương Phàm một chiêu đánh trọng thương, khiến hắn một thân pháp quyết rất nhiều lại vĩnh viễn mất đi cơ hội thi triển. Hiện nay, Thiên Lân lại vô ý thúc động khí huyết sát bẩm sinh, trong trạng thái thân thể hắn bị yếu ớt cực độ, lại thêm lần nữa phá hủy cơ thể huyết nhục bản thân, khiến hắn đi hẳn vào trong bóng tối, chìm vào vực sâu vạn kiếp không hồi phục được. Suy nghĩ cẩn thận, Thiên Lân trong lòng có sự bất cam. Hắn không phục kết quả như vậy, đáng tiếc những điều này đều do một tay hắn tạo thành. Nghĩ lại kết quả, tâm tình Thiên Lân phức tạp, không nói rõ được là sợ một chút, hay là không nỡ một chút, chẳng qua đã không còn quan trọng nữa rồi.

Thu lại ý nghĩ tạp loạn, Thiên Lân dừng ánh mắt trên khuôn mặt Ngọc Tâm, khẽ khàng êm ái nói:

- Còn sống là còn hy vọng, nàng hãy rời khỏi đi.

Ngọc Tâm khổ sở lắc đầu, kiên định đáp:

- Ta sẽ không rời chàng mà đi, cho dù là chết, ta cũng phải chết chung với chàng.

Thiên Lân yếu ớt nói:

- Nói những lời ngu xuẩn, nàng chẳng lẽ không muốn sống để báo thù cho ta sao?

Ngọc Tâm nói:

- Người báo thù rất nhiều, ta chỉ muốn cùng chàng đi đến hết thời gian cuối cùng.

Thiên Lân hai môi hơi run lên, dường như muốn nói chút gì nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

Giữa không trung, Trương Phàm sau khi đánh ra một chưởng rồi, chân nguyên tiêu hao rất lớn, ông ta vừa điều hòa hơi thở, vừa để ý đến tình trạng của Thiên Lân.

Lúc này, Trương Phàm thấy Thiên Lân muốn nói lại ngừng, nhịn không được cười nhạo:

- Mùi vị đau lòng như thế nào? Có phải là rất khó chịu đựng không? Đừng gấp, những đau khổ lớn hơn còn ở phía sau, ta sẽ khiến cho ngươi từ từ thưởng thức, mãi cho đến lúc sống không bằng chết, ta mới tiễn ngươi rời khỏi nhân thế.

Thiên Lân liếc Trương Phàm, hận thù nói:

- Không cần phải cười quá sớm, chắc chắn có một ngày ngươi sẽ hối hận.

Trương Phàm cười to nói:

- Đáng tiếc ngày đó ngươi đã không còn được thấy nữa rồi. Bây giờ, hãy để ta trước hết giết đi hồng nhan mà ngươi thương yêu nhất, khiến ngươi thưởng thức mùi vị tan nát cõi lòng thế nào.

Thiên Lân nghe vậy, thân thể run rẩy, ánh mắt yếu ớt lập tức bộc lộ ánh lạnh, toát ra bộ dạng đầy bụng oán độc. Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, sự đáp ứng của Thiên Lân khiến nàng vui mừng, nhưng tình hình trước mắt lại khiến nàng nóng lòng. Đối với Ngọc Tâm, nhiều chuyện nàng đều nhìn rất nhạt lòng, bao gồm cả sống chết của bản thân nàng. Chỉ có một điểm duy nhất nàng không bỏ qua được chính là một người, người đó là Thiên Lân. Hiện nay, Thiên Lân rơi vào cảnh tuyệt vọng, bản thân cũng bị trọng thương, cường địch lại xông đến nơi, nàng nên làm điều gì đây?

Phát hiện được sự khác lạ của Ngọc Tâm, Trương Phàm cười âm hiểm nói:

- Tiểu nha đầu, thân thể ngươi yếu ớt lắm rồi, nguyên thần cũng bị trọng thương, ta khuyên ngươi hay là tự tận đi để tránh đến lúc đó thì xương cốt cũng không còn.

Ngọc Tâm nhướng cao chân mày, lạnh lùng nói:

- Muốn giết ta, ngươi sau này sẽ phải hối hận.

Trương Phàm cười như điên cuồng, nói:

- Nếu như ta hối hận, làm sao biết rõ Thiên Lân là con Lục Vân mà còn giết chết hắn?

Ngọc Tâm hừ giọng nói:

- Đó chỉ bởi vì ngươi và Lục Vân có hận thù, không dám tìm Lục Vân đòi nợ liền đi tìm Thiên Lân mà thôi.

Trương Phàm cười to nói:

- Nói rất hay, ta chỉ đặc biệt chống đối Thiên Lân, có ý giết chết hắn, dùng chuyện này để chọc tức Lục Vân, khiến hắn phải hối hận cho những hành vi tác oai tác quái lúc trước.



Ngọc Tâm lạnh nhạt nói:

- Những điều hôm nay ngươi làm, cũng sẽ khiến ngươi hối hận không kịp.

Trương Phàm đắc ý cười như điên cuồng, nhạt nhẽo nói:

- Hận sao, ta chính là muốn các ngươi biết được cừu hận có mùi vị thế nào, khiến các ngươi lãnh hội mùi vị tan nát cõi lòng.

Ngọc Tâm ánh mắt âm hiểm, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Sợ là ngươi đắc ý quá sớm rồi.

Chữ rồi vừa mới ra khỏi miệng, Ngọc Tâm đột nhiên vươn mình đứng lên, thần kiếm trong tay bay tròn lòng vòng, phát xuất làn kiếm dày đặc hình thành một màn sáng bảy mày hình quạt chém thẳng đến Trương Phàm.

Bật cười khinh thường, Trương Phàm liếc về phía xa xa, lạnh nhạt nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, thôi ta trực tiếp đưa ngươi xuống địa ngục vậy.

Ý nghĩ lóe lên, toàn thân Trương Phàm hào quang ngàn vạn, ánh sáng Phật màu vàng kim lại xuất hiện lần nữa, ông ta lại thi triển thức thứ nhất của Diệt Thần tam thức vừa thi triển – Phật Diệt Chư Thiên.

Ngọc Tâm thấy vậy biến hẳn sắc mặt, tình hình vừa nãy nàng đã tận mắt trông thấy, hiểu sâu sắc một chiêu này có ý nghĩa như thế nào. Bật cười đau thương, Ngọc Tâm đột nhiên ngửng đầu nhìn lên trời cao, gió tuyết đầy trời che phủ cả khung trời, khiến nàng không thể nào nhìn rõ được bầu trời màu xanh lam.

U oán ngắm nhìn, Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, nhịn không được cất tiếng hỏi:

- Vì sao như vậy? Rõ ràng là mới có mười một ngày, hà tất phải chia lìa nhau như vậy?

Dường như nghe được tiếng lòng của nàng, Huyết Linh Nhục Chi than thở đáp:

- Ngươi phải cảm tạ ông trời, ông ấy chính là cấp cho ngươi một tia hi vọng.

Ngọc Tâm không hiểu hỏi lại:

- Là thế nào?

Huyết Linh Nhục Chi đáp:

- Ngươi và Thiên Lân có tình duyên mười hai ngày, đây là định mệnh sắp sẵn. Nếu như ngày mai ngươi và hắn rời nhau, cho thấy rằng các ngươi đã hết duyên rồi. Nếu như hôm nay rời xa nhau, ngươi và hắn dư tình còn chưa hết, nhân duyên còn chưa đứt. Thế thì còn lại một ngày mai cho thấy giữa các ngươi còn có tương lai.

Ngọc Tâm ngạc nhiên, thở dài u oán nói:

- Đấy chính là một chút hy vọng ông trời cấp cho ta chăng?

Huyết Linh Nhục Chi đáp:

- Điều này cần phải trả giá lớn.

Ngọc Tâm trầm ngâm không đáp, Trương Phàm giữa không trung đã chuẩn bị hoàn tất, một chiêu hủy diệt đó với thanh thế khiến người kinh hãi đang bay thẳng đến phía Ngọc Tâm.

Đến lúc này, Ngọc Tâm đột nhiên thu lại ánh mắt, chăm chú nhìn vào mắt Thiên Lân với tình cảm sâu sắc, khẽ lẩm bẩm:

- Nhớ lấy lời của ta, chàng phải kiên cường lên.

Thiên Lân sắc mặt hơi biến, dường như ý thức được gì đó, lớn giọng nói:

- Không, ta không muốn …

Ngọc Tâm bật cười kỳ dị, miệng khẽ lẩm bẩm đáp:

- Còn nhớ đến Tuyệt Tình Chi Luyến chăng?

Thiên Lân nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc đáp:

- Tuyệt Tình Chi Luyến? Chính là một tuyệt kỹ vô địch?

Ngọc Tâm cười mà như không, chăm chú nhìn vào mắt của Thiên Lân, ánh mắt phức tạp biến đổi nhiều lần, có phần không nỡ, lại có phần lưu luyến, còn có thất vọng nhàn nhạt, và bất cam nồng đậm. Lúc này, một chiêu của Trương Phàm đã chém xuống, cột sáng màu vàng kim đó đã phá mây kéo dài nối liền trời đất. Bốn bề, cuồng phong gào thét, dòng khí tuôn trào, tiếng kêu kỳ lạ chói tai hệt như ác ma gào thét khiến người ta nghe thấy phải phát lạnh trong lòng. Thở dài u oán, Ngọc Tâm không nỡ dời mắt đi, khẽ lẩm bẩm:

- Ai rút kiếm của con ra khỏi vỏ, chính là duyên đời này của con, mộng ảo phù dung sớm nở tối tàn, tại sao vậy, ông trời!

Thiên Lân nghe vậy, trong lòng có một sự bi ai không nói ra được, một sự thất vọng sâu sắc tràn ngập trong lòng của hắn. Đột nhiên, Ngọc Tâm bay lên, tư thế ngàn vạn, Tàn Tình kiếm trong tay tự động bay ra vây phủ quanh người của nàng. Trương Phàm cười nói:



- Tranh đấu của người chết bất quá chỉ thêm phần đau thương, ngươi càng tranh đấu, chút nữa tâm tình của Thiên Lân càng thêm khó mà chấp nhận.

Ngọc Tâm vẻ mặt bình thản, toàn thân hiện lên một tầng ánh sáng thánh khiết, ánh mắt kỳ dị nhìn Trương Phàm, giọng khẳng định nói:

- Người quá sức tự phụ thì đến lúc chết mới hiểu được, thế nào gọi là bi ai. Đến đây, nhìn cho rõ kiếm này của ta, đây chính là thứ truyền đời vài ngàn năm của Tuyệt Tình môn, hiệu xưng là một kiếm quyết giết!

Ánh bảy màu hiện lên, làn kiếm lóe lên. Tàn Tình kiếm phá không gào thét, dùng tốc độ nhanh đến kinh người đâm xuyên qua ngực của nàng, vừa hay đâm xuyên qua tim của nàng. Thời khắc đó, thân thể Ngọc Tâm run lên, trong cơ thể truyền ra một luồng sức mạnh vô cùng vô tận thúc động Tàn Tình kiếm phá không bay lên nhắm thẳng vào ngực của Trương Phàm. Một kiếm đó trời đất phải chấn động, thời không quanh đó bị vặn vẹo biến hình, vạn vật chung quanh chớp mắt đã ngừng lại, tạo nên một loại cảnh tượng trời đất khiếp hãi quỷ thần kinh sợ. Thiên Lân thấy cảnh tượng này, thất kinh la lên:

- Không …

Rống đến khản giọng, Thiên Lân ý đồ muốn vãn hồi mọi thứ, đáng tiếc mọi thức đã quá trễ rồi.

Giữa không trung, Trương Phàm vẻ mặt biến hẳn. Một chiêu Diệt Thần kinh thế hãi tục, vốn uy lực kinh trời, ai ngờ gặp phải Tàn Tình kiếm của Ngọc Tâm, lập tức bị tan vỡ, ngay cả né tránh cũng không kịp nữa, một kiếm diệt cả trời đó liền ép gần đến trước ngực. Thời khắc đó, Trương Phàm kêu lớn như điên cuồng, chớp mắt đã đề thăng tu vi lên đến cực hạn, hai tay đột nhiên đánh xuống, phát xuất làn sáng rực rỡ trong mắt, ý đồ đánh tan một chiêu của Ngọc Tâm.

Đáng tiếc vừa mới tiếp xúc với Tàn Tình kiếm, hai tay của Trương Phàm lập tức bị nghiền nát, thân kiếm bảy màu đó chớp mắt đã xuyên thấu qua nguyên thần của ông ta, hấp thu toàn bộ tu vi cả đời của ông ta. Vào sát na trước khi chết, Trương Phàm vẻ mặt đầy bất cam, ông ta không thể nào ngờ được, bản thân lại rơi vào kết quả như vậy. Điều này khiến ông ta tức quá mà cười, không cam lòng cất tiếng hỏi:

- Nói cho ta biết, tên của một kiếm này là gì.

- Một kiếm chắc chắn giết được, Tuyệt Tình Chi Luyến!

Thanh âm lạnh lùng tàn khốc không có một chút tình cảm nào, Ngọc Tâm ánh mắt băng lạnh nhìn Trương Phàm.

- Ta hận …

Rống lên một tiếng, nguyên thần của Trương Phàm chớp mắt đã tiêu tán. Đây phải nói là một cao thủ thực lực mạnh mẽ đến cảnh giới Huyền Chân sao lại chết trên tay của Ngọc Tâm. Thiên Lân hơi ngạc nhiên, sửng sốt nhìn Ngọc Tâm, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ.

Trước đây, khi Thiên Lân thấy Tàn Tình kiếm đâm xuyên qua thân thể của Ngọc Tâm, hắn vô cùng kích động và không nỡ, miệng phát xuất tiếng kêu to kinh thiên. Hiện nay, một kiếm của Ngọc Tâm tiêu diệt được Trương Phàm. Đó là một loại kết quả vượt ngoài dự kiến, điều này khiến Thiên Lân lập tức quên hết âu lo, trong lòng đầy sự mơ hồ. Giữa không trung, Ngọc Tâm vẻ mặt tái nhợt, đáy mắt có một loại đau thương sau khi đã hiểu ra, đáng tiếc đã quá trễ rồi. Trước đây, Ngọc Tâm vẫn không hiểu vì sao tu vi cả đời của mười một đời truyền nhân trước đây của Tuyệt Tình môn lại không thể phát huy ra được. Hiện nay, Ngọc Tâm đã hiểu rõ. Chỉ có vào lúc thi triển Tuyệt Tình Chi Luyến, sức mạnh truyền đời vài ngàn năm của Tuyệt Tình môn mới chớp mắt kích phát ra như vậy, một kiếm cực mạnh đó dung nạp tu vi vài ngàn năm của mười hai đời truyền nhân Tuyệt Tình môn, phối hợp với Tàn Tình kiếm sắc bén không gì ngăn được, trên thế gian này làm sao có loại phòng ngự nào có thể không bị công phá được đây?

Một kiếm chắc chắn giết chết, Tuyệt Tình Chi Luyến mặc dù có uy lực không gì ngăn được, nhưng chỉ trong chốc lát đã rút sạch chân nguyên trong cơ thể của Ngọc Tâm, làm mất đi điều kiện phải có để sinh tồn của nàng, thân thể nàng đang từ từ khô héo đi hệt như một đóa hoa tàn phai. Thở dài u oán một tiếng, thân thể Ngọc Tâm từ không trung rơi xuống mặt đất, đập mạnh xuống mặt đất phát ra một âm thanh ầm. Thiên Lân nghe vậy tỉnh người, nhìn Ngọc Tâm bất động cách vài trượng kia mà lệ trong mắt lấp lánh, cố gắng rống lên.

- Ngọc Tâm, nàng đứng lên đi, nàng phải nhanh chóng đứng lên đi.

Tròng mắt khẽ động, Ngọc Tâm khóe miệng máu tươi không ngừng, cười cười yếu ớt khẽ lẩm bẩm:

- Nhớ lại chàng đã từng hỏi ta, nếu có một ngày ta cam tâm tình nguyện cứu chàng, khối núi ngăn cách giữa hai trái tim sẽ không còn nữa.

Thiên Lân nghe vậy cơ mặt run rẩy, khẽ lẩm bẩm:

- Ta nhớ nàng nói qua, nếu có một ngày như vậy, ta có lẽ sẽ nhớ lại kỹ niệm cũ, nàng sẽ mỉm cười ra đi.

Ngọc Tâm ánh mắt bắt đầu rối loạn, giọng có mấy phần u oán, khẽ cười nói:

- Đúng rồi, ta sắp sửa rời đi …

Một âm thanh thánh thót vang lên, ánh bảy màu lóe lên, Tàn Tình kiếm từ không trung rơi xuống, cắm vào một nơi cách Thiên Lân không xa, ngập đến chuôi kiếm, Thiên Lân đột nhiên run lên, cất tiếng hỏi:

- Vì sao vậy?

Nói xong, Thiên Lân giãy dụa xoay người, ý đồ muốn thoát ra khỏi tầng băng đó, đáng tiếc còn chưa được như ý nguyện thì Ngọc Tâm tầm nhìn đã bắt đầu mơ hồ, thanh âm bắt đầu yếu ớt đi, chỉ còn một chút tơ tình vương lên người Thiên Lân.

- Tàn Tình kiếm, Tuyệt Tình Luyến, ngàn năm chờ đợi, chỉ để gặp nhau. Đây … chính là … duyên … tình … của … chúng ta …

Thanh âm yếu ớt chìm vào trong gió tuyết, thời khắc đó, Ngọc Tâm nhắm mắt lại, âm thầm rời đi. Thiên Lân thân thể run rẩy, kêu đến khàn giọng:

- Ngọc Tâm … Ngọc Tâm … không … ta không muốn rời xa nàng!

Cơn đau như trùy giáng hệt như một thanh kiếm bén cắm vào tim của Thiên Lân, cũng truyền cho hắn sức mạnh, khiến thân thể hắn vốn đã hư hoại đột nhiên run lên, cả người từ mặt đất bắn lên không rơi thẳng xuống phía Ngọc Tâm. Giữa không trung, thân thể Thiên Lân run rẩy, gân cốt tứ chi đứt đoạn, một luồng máu tươi theo vết thương vỡ ra tuôn trào, mang theo một chút khí tức yếu ớt biến mất giữa gió tuyết. Rên lên một tiếng, Thiên Lân rơi xuống bên Ngọc Tâm, thân thể cứng ngắc không chút đáp ứng, ngay cả chuyển động của tròng mắt cũng đã vĩnh viễn ngừng lại vào thời điểm đó. Cái chết của Ngọc Tâm đối với Thiên Lân là một tai nạn, trực tiếp đẩy hắn đến lằn ranh sống chết, khiến cho hắn trong cơn tức giận vô cùng, thân thể bị hoại tử và nguyên thần yếu ớt chịu đựng không nổi sự đả kích đó, chớp mắt tiến vào cái chết.

Gió, mang theo u oán khe khẽ thổi tung mái tóc của Ngọc Tâm, khiến nó rơi vào trong tay của Thiên Lân, hệt như một dây kéo cửa, lại như nỗi niềm bi ai của bọn họ. Tuyết, từng mảnh rơi xuống, trong suốt trắng tinh, không chút âm thanh xây dựng một cái nhà mới hoàn toàn cho bọn họ, khiến bọn họ từ đây không hề rời xa nhau. Tiếng kêu gọi u oán, vang vọng bên hai người, hệt như băng tuyết đang nói rõ mọi chuyện, mô tả tình yêu đã từng có của bọn họ.

Thời gian, theo gió tuyết tan biến.

Khi hoa tuyết che phủ Thiên Lân và Ngọc Tâm, bầu trời xám xịt đột nhiên xuất hiện một con chim khổng lồ, chớp mắt đã bay đến trên đầu hai người, sau khi bay vòng quanh ba vòng rồi liền hạ xuống bên cạnh Ngọc Tâm, khẽ kêu lên. Con chim khổng lồ dùng miệng cứng như sắt tiếp xúc vào thân thể Ngọc Tâm, sau khi không thu được hồi đáp lại, con chim khổng lồ đột nhiên kêu lên một tiếng bi ai, sau đó dùng vuốt quặp lấy thân thể Ngọc Tâm, mang theo nàng bay đi rất nhanh, chớp mắt đã biến mất trong tầng mây.

Trên mặt đất, hoa tuyết tản ra, Thiên Lân lẳng lặng nằm ở đó, thân thể đã sớm cứng ngắc, khuôn mặt tái nhợt đen ngòm đang nhìn thẳng lên bầu trời, dường như trong lòng có điều bất cam, hay có lẽ hắn có quá nhiều tâm nguyện, quá nhiều lời muốn để lại, có quá nhiều thứ không thể bỏ xuống, có quá nhiều trái tình còn chưa thưởng thức xong. Nhưng mà định mệnh đã sắp sẵn khó thoát khỏi kiếp này, hắn dù có muôn vàn điều không muốn, vạn điều bất cam cũng không bù được sự an bài của định mệnh. Cuộc đời Thiên Lân sắp sửa kết thúc, thời gian rực rỡ nhất trong đời của hắn hệt như ngôi sao băng rơi xuống, chớp mắt đã ra khỏi tầm nhìn người ta, đây là ông trời vô tình hay là định mệnh an bài?

Thời khắc này, ai lại có thể nói rõ ràng ra được?

Có lẽ, tương lai không xa, Thiên Lân còn có thể tái hiện trở lại.

Hắn vào lúc đó có thể hiểu rõ kiếp nạn lần này đối với hắn có ý nghĩa như thế nào chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Giới Hậu Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook