Chương 530
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
- Vào nhanh đi.
Quát khẽ một tiếng, Lục Ảnh nhắc nhở Bách Linh. Lắc mình bay vào, Bách Linh bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, vẻ mặt toát ra sự ngạc nhiên. Đây là một thế giới tuyết trắng, mặt đất hệt như một cái gương phát xuất ánh sáng trắng nhu hòa, hơi có phần chói mắt. Lớn nhỏ thế nào còn khó mà đoán được, nhưng theo những gì Bách Linh thấy được, rất khó mà nhìn thấy biên giới. Trong thế giới này, vô số cái kính dựng đứng sắp xếp chỉnh tề, có một số treo thẳng đứng giữa bầu trời khiến cho nhìn theo tổng thể thì hệt một tòa thành sử dụng những mặt kính để xây dựng.
- Đây là Kính Ảo thời không? Quả thật quá thần kỳ rồi.
Lục Ảnh cười nói:
- Đúng thế, đây là Kính Ảo thời không, có phần khác biệt với vẻ đẹp thánh khiết của thành Hắc Ám. Mỗi một mặt kính nơi này giống như một căn phòng, có đệ tử của Kính Ảo thời không ở trong đó.
Bách Linh tắc lưỡi kỳ lạ liên tục, hỏi tiếp:
- Nơi nay tổng cộng có bao nhiêu cái kính?
Lục Ảnh đáp:
- Ba ngàn sáu trăm mặt kính, vừa hay một nửa nhân số của thành Hắc Ám, bọn họ ở đó có bảy ngàn hai trăm người.
Bách Linh đi theo Lục Ảnh bước lên kính thành, vừa quan sát cảnh vật chung quanh vừa hỏi lại:
- Người thế giới này của các ngươi lẽ nào không có sinh lão bệnh tử?
Lục Ảnh đáp:
- Không có, nhân số vĩnh viễn cố định như vậy. Chỉ sợ khi đại chiến với thành Hắc Ám, nhưng người chết cũng sẽ nhanh chóng sống lại từ trong mặt kính.
Bách Linh ngạc nhiên nói:
- Như vậy, hai phe các ngươi không phải sẽ vĩnh viễn giữ được cố định, ai cũng không thể nào áp chế được ai?
Bóng xanh lục đáp:
- Rất nhiều người đều cho là như vậy, nhưng kính chủ của chúng ta lại không cho là vậy. Được rồi, phía trước chính là Kính Nguyên giới, ta chỉ có thể đưa quý khách đến chỗ này. Tiếp theo sẽ có người khác tiếp đãi quý khách.
Xoay mình, bóng xanh lục gật khẽ, lùi lại phía sau. Bách Linh đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía trước cái gọi là Kính Nguyên giới, phát hiện té ra lại là một thế giới mặt kính bằng phẳng, trên mặt đất đầy các loại hoa văn kỳ dị, cảm giác ẩn chứa một loại huyền bí nào đó. Ở trung tâm của mặt phẳng này, dựng đứng ba mươi sáu cái mặt kính, khoảng cách tương đồng hơn nữa còn tự động xoay tròn phát xuất những chùm ánh sáng màu xanh.
Đột nhiên, trên mặt kính xuất hiện một bóng người màu xanh tím, phảng phất như bóng ma hạ xuống bên cạnh Bách Linh.
- Quý khách đến cửa, quả thật có lỗi không tiếp đón từ xa.
Bách Linh điềm nhiên đáp:
- Có được lời mời, ta vô cùng vinh hạnh.
Bóng xanh tím cười nói:
- Ta tên là Thanh Ngọc, chính là một trong ba đại kính sứ của Kính Nguyên giới. Kính chủ đã ở trong đó chờ đợi khá lâu, xin mời quý khách theo ta tiến lên.
Bách Linh ừ một tiếng, theo sau Thanh Ngọc nhanh chóng vào trong một kỳ trận do ba mươi sáu tấm kính tạo thành.
Ở trong trận mặt kính, có một chỗ trống rỗng to chừng mươi trượng, mặt đất có ngũ sắc rọi chiếu, thỉnh thoảng biến hóa cảnh sắc khiến cho người ta có cảm giác thần bí. Nơi đó, một bóng người màu xanh nâu đứng quay lưng về phía Bách Linh, khi Bách Linh xuất hiện, bóng người đó quay trở lại, loáng thoáng có thể thấy vóc người cao thon thả, nhưng lại không nhìn rõ được hình dạng, gần như chỉ có thể cảm thụ được đôi mắt sắc bén.
- Hoan nghênh đã đến Kính Ảo thời không, ta chính là kính chủ nơi này, tên là Ảo Ảnh.
Bách Linh vẻ bình thường, vừa đánh giá kính chủ Ảo Ảnh, vừa trả lời:
- Kính chủ phái người mời ta đến đây, không biết có dụng ý thế nào.
Kính chủ phất tay bảo Thanh Ngọc rời đi, mỉm cười đáp:
- Ta mời cô đến nơi này tự nhiên là có ý tính toán. Bây giờ trước tiên hãy giới thiệu về nhau để mọi người cũng dễ xưng hô.
Bách Linh đáp:
- Kính chủ gọi ta Bách Linh là được rồi.
Kính chủ Ảo Ảnh cười cười, khẽ nói:
- Bách Linh cô nương dường như có phần khác biệt với những người thường, khí tức trong cơ thể ẩn chứa vài phần khí linh dị.
Bách Linh hơi thất kinh, ngoài mặt lại vô cùng trấn tĩnh.
- Kính chủ nhãn lực thật tốt, mới lần đầu gặp đã thấy rõ mọi chuyện.
Kính chủ Ảo Ảnh cười đáp:
- Thực ra cũng không có gì, ta bất quá cũng ít nhiều có phần tương tự với cô, vì thế có thể cảm ứng được sức mạnh linh dị yếu ớt trên người cô. Được, không nói những điều đó nữa. Bây giờ trong lòng cô nhất định có rất nhiều nghi vấn, đừng ngại nói thẳng ra đi, ta sẽ tận sức thỏa mãn cho cô.
Bách Linh hai mắt khép hờ, khóe miệng toát ra nụ cười, điềm đạm nói:
- Nếu kính chủ đã thẳng thắn như vậy, thế thì ta xin thỉnh giáo mấy vấn đề. Thứ nhất, thế giới còn chưa biết này có tên là gì. Thứ hai, kính chủ làm sao biết được ta đến thế giới này. Thứ ba, kính chủ tìm ta đến đây là có mục đích thế nào. Thứ tư, đồng bạn của ta có phải ở quanh đây hay không.
Kính chủ Ảo Ảnh đáp:
- Về bốn vấn đề cô vừa đề cập đến, thực ra rất đơn giản. Thứ nhất, thế giới của chúng ta có tên là Song Cực Thiên, ý là cực âm và cực dương. Thứ hai, Kính Ảo thời không có một mặt kính thần kỳ, có thể nhìn thấy được mọi thứ mà ta muốn thấy, vì thế biết được đích xác vị trí của cô, đồng thời đồng bạn của cô cũng đều đã đến thế giới này rồi. Còn việc mời cô đến đây là hy vọng cô có thể hỗ trợ chúng ta, mọi người hợp tác cùng đối kháng với thành Hắc Ám.
Bách Linh thu lại nụ cười, khẽ nói:
- Kính chủ nếu biết rõ hành tung của ta rồi, hẳn cũng biết được ý muốn của ta khi đến đây.
Ảo Ảnh đáp:
- Điều này ta có biết một chút, vì thế tìm cô để bàn luận, chúng ta có thể hợp tác, mọi người hưởng theo nhu cầu.
Bách Linh cười đáp:
- Câu này nếu là của thành Hắc Ám, nghĩ chắc cũng giống như vậy.
Ảo Ảnh thản nhiên nói:
- Không sai, Hắc Ám thành chủ cũng sẽ thề hứa giống vậy với cô, nhưng cuối cùng ông ta có giữ lời hứa hay không thì còn phải trông vào vận khí của các người.
Bách Linh nói:
- Ta và kính chủ mới gặp lần đầu, làm thế nào để tin được?
Ảo Ảnh cười đáp:
- Quen biết rất dễ dàng, muốn hiểu nhau lại cần quá trình. Các vị đến đây để cứu người, thời gian rất khẩn cấp, chọn lựa đúng hay sai chỉ trông vào may rủi. Câu này cô thấy thế nào?
Bách Linh nói:
- Câu này của kính chủ rất thực tế, bất quá nếu muốn ta dễ dàng đáp ứng với kính chủ, thì lại là việc không hiện thực. Cho dù ta đồng ý, kính chủ có an tâm hay không?
Ảo Ảnh không nói, rõ ràng đang suy xét ý tứ của Bách Linh. Giây lát sau, Ảo Ảnh nói:
- Như vậy, chúng ta trước hết khoan nói những chuyện này, hay là bàn luận về thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không, nghĩ điều này chắc sẽ khiến cô cảm thấy hứng thú.
Bách Linh khẽ gật đầu, hỏi lại:
- Kính chủ muốn bàn luận với ta thế nào đây?
Ảo Ảnh đáp:
- Trước hết hãy bàn luận về tình hình đại khái của hai bên. Đầu tiên, vị trí của thành Hắc Ám, nó nằm ở trên đỉnh của Tứ Tà lĩnh, có Viêm Xích Ma Vân bên trên. Cả tòa thành có Xích Hà quang giới bao phủ mạnh mẽ, người không biết điều ảo diệu muốn xông vào trong đó cơ hồ không thể được. Kính Ảo thời không và thành Hắc Ám cách nhau gang tấc, vị trí cụ thể của thành Hắc Ám ở về phía Tây, có Không Kính quang giới ngăn cách hẳn. Trong thành Hắc Ám, ngoại trừ thành chủ Huyền Minh ra, có Đông Tây Nam Bắc bốn đại thần tướng trấn thủ bốn cửa thành. Ngoài ra còn có ba vị đặc sứ, mười sáu chuyên sứ cùng với hơn bảy ngàn binh sĩ tầm thường. Trong Kính Ảo thời không, ngoại trừ ta ra, còn có ba vị kính sứ, tám vị thần sứ cùng với hơn ba ngàn đệ tử.
Bách Linh nghi hoặc nói:
- Theo như lời của kính chủ, thế lực của các vị chỉ một nửa của thành Hắc Ám, thế các vị làm thế nào chống lại được công kích của thành Hắc Ám?
Ảo Ảnh đáp:
- Thế giới chúng ta có một hiện tượng kỳ quái, chỉ cần Huyền Minh và ta không chết, cao thủ hai bên tử thương có nhiều bao nhiêu, chỉ cần không bao lâu đều có thể sống lại, hơn nữa còn không hề có chút khác biệt với trước đây.
Bách Linh kinh ngạc nói:
- Nếu như vậy, hà tất phải lãng phí thủ hạ, kính chủ một mình đánh với Hắc Ám thành chủ, không phải có thể kết thúc mọi việc sao?
Ảo Ảnh cười khổ đáp:
- Điều này chúng ta ai cũng hiểu rõ cả, nhưng có một điểm cô còn chưa biết được, Huyền Minh không vào được Kính Ảo thời không, ta cũng không vào thành Hắc Ám được. Ta và hắn đều không thể đồng thời xuất hiện ở cùng một khu vực, nếu không Song Cực Thiên sẽ bị hủy diệt.
Bách Linh ngạc nhiên, chuyện quái lạ như vậy quả thực buồn cười.
- Nói như vậy, các vị còn có lòng muốn đấu tới đấu lui chẳng phải là uổng phí tinh lực?
Ảo Ảnh khẽ than:
- Yên tĩnh vĩnh viễn cũng là một thứ đáng sợ. Khi cô đã có được tấm thân vĩnh viễn bất tử, cuộc sống lại không hề có chút biến đổi, lúc đó cô sẽ hiểu được tâm tình của chúng ta. Đặt mình trong hoàn cảnh như vậy, thay vì chết già cô độc chi bằng tìm kiếm chút việc để làm, như vậy còn có thể giải trừ được cô độc và trống rỗng.
Bách Linh trầm ngâm một lúc, cảm xúc rất sâu sắc với những câu nói của Ảo Ảnh. Nếu thật sự như lời của bà ta nói, trong cuộc sống nơi này, sinh mạng vĩnh viễn lại giống như một cực hình vĩnh hằng, mãi mãi không xua tan được.
Thấy nàng không nói, Ảo Ảnh tiếp tục.
- Ở nơi cao nhất trong thành Hắc Ám, có một ngọn đèn Vĩnh Minh đăng, đây chính là tượng trưng của thành Hắc Ám, chính là căn bản của sức mạnh cực dương. Một khi bị người phá hủy, thành Hắc Ám sẽ mất đi ánh sáng, sau đó sẽ dần dần biến mất. Cũng như vậy, trong Kính Ảo thời không có một tấm Như Ý kính, là căn bản của Kính Ảo thời không, là nơi tập họp sức mạnh cực âm, một khi vỡ nát rồi, Kính Ảo thời không cũng sẽ biến mất.
Bách Linh nghe đến đây, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
- Song Cực Thiên ngoại trừ thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không ra còn có người khác tồn tại chăng?
Ảo Ảnh nghe vậy hơi chần chừ, trầm ngâm đáp:
- Có, bất quá nhân số rất ít.
Bách Linh từ câu trả lời của bà ta liền phát hiện được bà ta không muốn nói nhiều việc đó, lập tức ngầm hiếu kỳ, quyết định có thời gian sẽ truy cho rõ chuyện này.
- Kính chủ và ta nói những chuyện này, lẽ nào dự tính để ta ra mặt hỗ trợ kính chủ hủy đi ngọn Vĩnh Minh đăng đó?
Ảo Ảnh đáp:
- Bách Linh cô nương suy đoán không sai, ta đúng là có ý đó. Trong Song Cực Thiên, người của thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không đều không thể giết chết lẫn nhau. Nhưng các vị đến từ một thế giới khác, các vị ra tay liền có thể thay đổi được cục diện nơi này, điều chỉnh lại vận mệnh của Song Cực Thiên.
Bách Linh suy tính một lúc, trả lời:
- Ý của kính chủ ta đã hiểu rõ, nhưng ta đến nơi này chỉ để tìm lại thân nhân bị mất tích, hoàn toàn không có lòng phá hủy mọi thứ nơi này, cũng không muốn thay đổi thế giới của các vị. Vì thế ta không thể nào đáp ứng yêu cầu của kính chủ, xin kính chủ lượng thứ cho.
Ảo Ảnh không nói, chăm chú nhìn vào hai mắt của Bách Linh, mơ hồ có chút dao động, rõ ràng tâm tình rất phức tạp. Thật lâu sau, Ảo Ảnh chuyển mắt đi, điềm nhiên nói:
- Nếu cô nhất thời không cách nào tiếp nhận, ta cũng không miễn cưỡng. Đợi sau này khi cô đã suy xét kỹ rồi, tin tưởng lúc đó cô sẽ tự mình tìm ta.
Bách Linh nói:
- Có lẽ thời gian sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, nếu tương lai ta thay đổi chủ ý, ta sẽ đi tìm kính chủ.
Ảo Ảnh cười khẽ hai tiếng, tỏ ra rất độ lượng.
- Hy vọng ngày đó sẽ không phải chờ quá lâu. Bây giờ ta để Thanh Ngọc tiễn cô rời đi, chờ sau khi cô đã quen thuộc với thế giới của chúng ta sẽ hiểu rõ chọn lựa như thế nào.
Nói xong Ảo Ảnh vỗ tay, Thanh Ngọc từ bên ngoài đi vào trong. Bách Linh cười cười, không nói nhiều, theo Thanh Ngọc đi ra. Giây lát sau, một bóng người màu xanh tím xuất hiện bên cạnh Ảo Ảnh, giọng bất bình nói:
- Kính chủ, kính chủ sao lại để cho cô ta đi vậy?
Ảo Ảnh đáp:
- Tử Ngọc, tâm tư của ngươi ta hiểu rõ. Nhưng Bách Linh này lai lịch không nhỏ, nếu cưỡng bách lưu cô ta lại, không nói đến phí công sức, mà hậu quả sẽ vượt khỏi sức tưởng tượng của ngươi. Đối phó với dạng người như vậy, chúng ta không thể quá nóng lòng, cần phải từ từ mới được.
Tử Ngọc lo lắng nói:
- Một khi người thành Hắc Ám tìm được cô ta, chúng ta chẳng phải là …
Ảo Ảnh cười nói:
- Có đôi khi cơ hội mà nắm chặt quá thì không tốt, chẳng khác nào tự tìm đau khổ. Đi đi, chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngược lại vua Hắc vực kia thì cần phải cẩn thận đề phòng.
Tử Ngọc nghe vậy gật đầu, âm thầm rời đi.
Đối với Trương Ngạo Tuyết, đến thế giới xa lạ này rõ ràng mọi thứ đều tỏ ra rất bình thản. Nàng từ khi rơi xuống tìm được cửa giới hạn, mọi thứ đều thuận tình hợp lý, hoàn toàn không có chút nào khác lạ. Lúc này, Trương Ngạo Tuyết đang đứng ở một bên cửa giới hạn, thần kiếm xoay tròn trên đỉnh đầu, hào quang ngàn vạn, đang không ngừng chuyển động thăm dò tình hình của khu vực này. Giây lát sau, Trương Ngạo Tuyết thăm dò được một tia khí tức yếu ớt, cách nơi này khá xa, cẩn thận phân tích thì không ngờ lại do Hải Nữ lưu lại. Có phần vui mừng, Trương Ngạo Tuyết quyết định trước hết tìm được cô bé, lập tức ngự kiếm bay ngang trời, để Tử Ảnh thần kiếm dẫn đường đi truy xét. Trên đường đi, Trương Ngạo Tuyết phát hiện thấy Tử Ảnh thần kiếm mang nàng thuận theo dải sáng tiến lên, nhanh chóng đến một cửa giới hạn, trong lòng lập tức có vài phần suy đoán. Tiếp theo đó, Trương Ngạo Tuyết vượt qua mấy cửa giới hạn dọc đường, còn phát hiện được khí tức lưu lại yếu ớt của ba người Lục Vân, Thương Nguyệt, Bách Linh, cuối cùng ở cửa giới hạn thứ năm thì tìm được mùi vị lưu lại của Hải Nữ.
Nghĩ đến Lục Vân và ba người cũng đã tới rồi, Trương Ngạo Tuyết quyết định tìm kiếm một lượt, xem thử có thể tìm được Diệp Tâm Nghi hay không. Vì thế, Trương Ngạo Tuyết tiếp tục bay đi, vòng quanh một vòng quanh dải sáng, kết quả nàng tìm được cả bảy cánh cửa giới hạn, tìm được khí tức của Lục Văn Vũ, nhưng khí tức của Diệp Tâm Nghi lại còn chưa phát hiện được, điều này khiến cho nàng thấy nghi hoặc. Lẽ nào Diệp Tâm Nghi gặp phải phiền phức? Hay là nàng căn bản không ở nơi này? Nghĩ đến đây, Trương Ngạo Tuyết quyết định tìm cho được Hải Nữ trước, cho nên nhờ vào sức chỉ dẫn của thần kiếm để tiến hành tìm tòi.
Nhìn lại ngọn núi lớn đen ngòm trước mắt, Thương Nguyệt trong lòng mơ hồ có sự bất an. Nhưng cụ thể là thế nào, nàng lại nói không rõ ràng được. Thở dài u oán, Thương Nguyệt thu lại tạp niệm, thần kiếm trong tay bay ra khỏi vỏ, ánh sáng ngũ sắc lập tức chiếu đỏ cả vùng chung quanh. Kiếm này có tên là Thải Hồng, chính là vật năm xưa phong ấn Định Thiên thần châm, được Lục Vân sau khi giải trừ phong ấn liền tặng cho Thương Nguyệt, trải qua thời gian luyện hóa bốn năm, sát khí ẩn chứa trên thân kiếm đã giảm hẳn, khí thần thánh tăng lên rất nhiều.
Ngự kiếm bay đi, Thương Nguyệt quan sát phía trước. Phát hiện được Hắc Thạch sơn hệt như một bức tường rào ngăn cản mọi đường nối. Có phần bất đắc dĩ, Thương Nguyệt bay vòng quanh Hắc Thạch sơn, khoảng chừng rất lâu sau, Thương Nguyệt đột nhiên phát hiện một chỗ kỳ quái. Đó là một vách đá phẳng như gương soi, từ xa nhìn không thấy khác lạ gì, nhưng khi Thương Nguyệt đến gần, lại phát hiện trên vách đá xuất hiện một con mắt khổng lồ, đen nhánh như mực có thể hấp thu ánh sáng khiến cho quanh đó chìm vào đen tối. Thương Nguyệt có phần sợ hãi, trong hoàn cảnh như vậy, đột nhiên nhìn thấy con mắt quỷ này, nếu nói không sợ chỉ là lừa người mà thôi. Nhưng Thương Nguyệt dù sao không phải người thường, sau khi trải qua chấn động kinh hãi ban đầu, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bắt đầu đánh giá cẩn thận. Kết quả, Thương Nguyệt phát hiện được, con mắt này lúc đóng lúc mở, xem ra thật kinh người nhưng trên thực tế lại là một lối vào bí mật. Còn thông đến nơi nào thì không thể biết được.
Hiểu rõ tình hình rồi, Thương Nguyệt hơi tính toán, quyết định đi vào thăm dò. Trước hết, nàng bố trí lưới sáng phòng ngự quanh người, sau khi đảm bảo an toàn được rồi, nàng mới ngự kiếm xông vào, chớp mắt đã vượt tường mà vào, đến một đường hầm đen ngòm. Trong lúc tiến lên, Thương Nguyệt phát hiện đường hầm này âm hiểm vô cùng, có thể liên tục không ngừng hấp thu sạch ánh sáng chung quanh, khiến nó giữ được bóng đêm đen yên ổn, khiến người ta trong lòng sinh ra một cảm giác khiếp sợ.
Đại khái bay được một khoảng thời gian, Thương Nguyệt từ trong đường hầm đến một huyệt động khổng lồ, nơi này vẫn còn rất đen tối, bất quá lại mơ hồ có lửa quỷ lơ lửng. Lúc này, trong màn đêm, một đôi mắt màu xanh lam thẫm nhấp nháy ở bên cạnh nàng, dọa cho người có tu vi cao cường như Thương Nguyệt cũng nhịn không được phải kêu lên sợ hãi.
- Quỷ mị ở phương nào dám tác loạn nơi đây.
Bốn bề, tiếng cười âm lạnh tràn đến, hệt như trăm ngàn tiếng cười nhạo của quỷ dữ ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của Thương Nguyệt.
Quát to một tiếng, Thương Nguyệt toàn thân ánh đỏ rực hẳn lên, Phượng Hoàng pháp quyết cực dương cực cương phát xuất ngọn lửa hoa mỹ lập tức rọi chiếu khắp bốn phương. Dưới chân, Thải Hồng thần kiếm rít lên xoay tròn, thân kiếm lấp lánh ngũ sắc, phát xuất vô số làn kiếm nhỏ bé truy đuổi theo cặp mắt quỷ đó. Trong sát na, tiếng cười âm lạnh không còn nữa, bốn bề sáng lên màu xanh lam thẫm rọi chiếu cả động, cảm giác rất kỳ quái.
- Ngươi là ai, vì sao tự tiện xông vào Hắc vực?
Thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến, trong âm lạnh có mấy phần uy nghiêm. Thương Nguyệt quay đầu truy xét không thấy được người cất tiếng, trong lòng cảm thấy chấn động, trả lời:
- Ta lần đầu đến đây, không có lòng muốn xâm phạm. Các hạ nếu có can đảm thì hãy xuất hiện gặp mặt.
Từ trong hư không, thanh âm đó đáp lại:
- Khí tức trên người ngươi rất quái lạ, không thuộc về thế của chúng ta, ngươi từ nơi nào đến đây?
Thương Nguyệt đáp:
- Ta đến từ nhân gian, ngươi là ai, Hắc vực là chỗ nào vậy?
- Nhân gian? Rất lâu rồi chưa từng có người nào đề cập đến hai chữ này.
Trong giọng cảm xúc, một bóng đen to lớn từ hư không hiện ra hệt như một bông lửa màu đen, lơ lửng trước mặt của Thương Nguyệt. Cảnh giác nhìn bóng đen trước mắt, Thương Nguyệt phát hiện không ngờ dung mạo dài dài không nhìn rõ ràng, chỉ có thể thấy đại khái một đường viền, cảm giác người này như do những bụi khí màu đen tạo thành, hình dạng không thực, có thể tùy ý biến hóa.
- Ngươi thật ra là người hay quỷ?
Hoành kiếm trước ngực, Thương Nguyệt cẩn thận hỏi lại. Bóng đen nhìn nàng, cười có phần kỳ quái đáp:
- Người hay quỷ đối với ngươi không phải cũng là một sao?
Thương Nguyệt sửng người, nghĩ lại cũng đúng, bản thân hà tất phải để ý đến làm gì?
- Ngươi nói nơi này gọi là Hắc vực, nó đại biểu cho cái gì?
Bóng đen lạnh lẽo đáp:
- Hắc vực là một địa phương, đại biểu cho tử vong. Ngươi tự tiện xông vào Hắc vực cũng tương đương như tự tiện xông vào địa ngục, đã hiểu rõ chưa?
Thương Nguyệt hừ khẽ một tiếng, tự nói:
- Địa ngục có mười tám tầng, không biết Hắc vực này của ngươi có được bao nhiêu tầng đây?
Bóng đen đáp:
- Hắc vực có ba tầng, dung nạp những hồn quỷ khác nhau. Nhưng ngươi vừa hay không thuộc trong phạm vi này, ngươi nói ta phải xử trí thế nào đây?
Thương Nguyệt nghe ra có phần khác biệt, nghe giọng nói của bóng đen dường như hoàn toàn không có ý trách cứ, thật ra người này muốn làm gì đây?
- Ngươi dự tính xử trí thế nào đây?
Bóng đen chìm vào suy tư, tính toán một lúc lâu rồi đề xuất một kiến nghị khiến Thương Nguyệt kinh ngạc.
- Chúng ta cùng nhau làm một giao dịch, hỏi đáp lẫn nhau vài vấn đề. Hỏi xong, ta tiễn ngươi rời đi.
Thương Nguyệt không hiểu hỏi ngược lại:
- Ngươi không sợ lỗ lả sao?
Bóng đen đáp:
- Đó là chuyện của ta, ngươi chỉ cần trả lời đồng ý hay không mà thôi.
Thương Nguyệt chần chừ suy tính một lúc thấy không có gì quan trọng, vì thế gật đầu trả lời:
- Được, ta đồng ý với ngươi.
Bóng đen không hề kinh ngạc, điềm nhiên nói:
- Như vậy, ta trước hết cho ngươi biết qua một số tình hình của Hắc vực, để ngươi nghĩ cho kỹ vấn đề phải hỏi, sau đó chúng ta mới bắt đầu.
Xoay mình, bóng đen bay thẳng về phía trước, tốc độ không nhanh không chậm, rõ ràng đang chờ đợi Thương Nguyệt. Có phần cảnh giác mà lại hiếu kỳ, Thương Nguyệt ngự kiếm theo sát phía sau, bắt đầu du hành Hắc vực.
Vô tình xông vào, định mệnh sắp sẵn. Thương Nguyệt ở nơi này sẽ phát hiện được những chuyện như thế nào, đối với hành động sau này của nàng sẽ có tác dụng như thế nào đây? Thế giới chưa biết, lĩnh vực thần bí. Ở nơi này hoàn toàn không giống với thế giới của nhân gian, mấy người Lục Vân cuối cùng sẽ gặp phải chuyện như thế nào đây? Màn hình thần bí, bí ẩn giữa hồ lại có quan hệ như thế nào đây?
Quát khẽ một tiếng, Lục Ảnh nhắc nhở Bách Linh. Lắc mình bay vào, Bách Linh bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, vẻ mặt toát ra sự ngạc nhiên. Đây là một thế giới tuyết trắng, mặt đất hệt như một cái gương phát xuất ánh sáng trắng nhu hòa, hơi có phần chói mắt. Lớn nhỏ thế nào còn khó mà đoán được, nhưng theo những gì Bách Linh thấy được, rất khó mà nhìn thấy biên giới. Trong thế giới này, vô số cái kính dựng đứng sắp xếp chỉnh tề, có một số treo thẳng đứng giữa bầu trời khiến cho nhìn theo tổng thể thì hệt một tòa thành sử dụng những mặt kính để xây dựng.
- Đây là Kính Ảo thời không? Quả thật quá thần kỳ rồi.
Lục Ảnh cười nói:
- Đúng thế, đây là Kính Ảo thời không, có phần khác biệt với vẻ đẹp thánh khiết của thành Hắc Ám. Mỗi một mặt kính nơi này giống như một căn phòng, có đệ tử của Kính Ảo thời không ở trong đó.
Bách Linh tắc lưỡi kỳ lạ liên tục, hỏi tiếp:
- Nơi nay tổng cộng có bao nhiêu cái kính?
Lục Ảnh đáp:
- Ba ngàn sáu trăm mặt kính, vừa hay một nửa nhân số của thành Hắc Ám, bọn họ ở đó có bảy ngàn hai trăm người.
Bách Linh đi theo Lục Ảnh bước lên kính thành, vừa quan sát cảnh vật chung quanh vừa hỏi lại:
- Người thế giới này của các ngươi lẽ nào không có sinh lão bệnh tử?
Lục Ảnh đáp:
- Không có, nhân số vĩnh viễn cố định như vậy. Chỉ sợ khi đại chiến với thành Hắc Ám, nhưng người chết cũng sẽ nhanh chóng sống lại từ trong mặt kính.
Bách Linh ngạc nhiên nói:
- Như vậy, hai phe các ngươi không phải sẽ vĩnh viễn giữ được cố định, ai cũng không thể nào áp chế được ai?
Bóng xanh lục đáp:
- Rất nhiều người đều cho là như vậy, nhưng kính chủ của chúng ta lại không cho là vậy. Được rồi, phía trước chính là Kính Nguyên giới, ta chỉ có thể đưa quý khách đến chỗ này. Tiếp theo sẽ có người khác tiếp đãi quý khách.
Xoay mình, bóng xanh lục gật khẽ, lùi lại phía sau. Bách Linh đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía trước cái gọi là Kính Nguyên giới, phát hiện té ra lại là một thế giới mặt kính bằng phẳng, trên mặt đất đầy các loại hoa văn kỳ dị, cảm giác ẩn chứa một loại huyền bí nào đó. Ở trung tâm của mặt phẳng này, dựng đứng ba mươi sáu cái mặt kính, khoảng cách tương đồng hơn nữa còn tự động xoay tròn phát xuất những chùm ánh sáng màu xanh.
Đột nhiên, trên mặt kính xuất hiện một bóng người màu xanh tím, phảng phất như bóng ma hạ xuống bên cạnh Bách Linh.
- Quý khách đến cửa, quả thật có lỗi không tiếp đón từ xa.
Bách Linh điềm nhiên đáp:
- Có được lời mời, ta vô cùng vinh hạnh.
Bóng xanh tím cười nói:
- Ta tên là Thanh Ngọc, chính là một trong ba đại kính sứ của Kính Nguyên giới. Kính chủ đã ở trong đó chờ đợi khá lâu, xin mời quý khách theo ta tiến lên.
Bách Linh ừ một tiếng, theo sau Thanh Ngọc nhanh chóng vào trong một kỳ trận do ba mươi sáu tấm kính tạo thành.
Ở trong trận mặt kính, có một chỗ trống rỗng to chừng mươi trượng, mặt đất có ngũ sắc rọi chiếu, thỉnh thoảng biến hóa cảnh sắc khiến cho người ta có cảm giác thần bí. Nơi đó, một bóng người màu xanh nâu đứng quay lưng về phía Bách Linh, khi Bách Linh xuất hiện, bóng người đó quay trở lại, loáng thoáng có thể thấy vóc người cao thon thả, nhưng lại không nhìn rõ được hình dạng, gần như chỉ có thể cảm thụ được đôi mắt sắc bén.
- Hoan nghênh đã đến Kính Ảo thời không, ta chính là kính chủ nơi này, tên là Ảo Ảnh.
Bách Linh vẻ bình thường, vừa đánh giá kính chủ Ảo Ảnh, vừa trả lời:
- Kính chủ phái người mời ta đến đây, không biết có dụng ý thế nào.
Kính chủ phất tay bảo Thanh Ngọc rời đi, mỉm cười đáp:
- Ta mời cô đến nơi này tự nhiên là có ý tính toán. Bây giờ trước tiên hãy giới thiệu về nhau để mọi người cũng dễ xưng hô.
Bách Linh đáp:
- Kính chủ gọi ta Bách Linh là được rồi.
Kính chủ Ảo Ảnh cười cười, khẽ nói:
- Bách Linh cô nương dường như có phần khác biệt với những người thường, khí tức trong cơ thể ẩn chứa vài phần khí linh dị.
Bách Linh hơi thất kinh, ngoài mặt lại vô cùng trấn tĩnh.
- Kính chủ nhãn lực thật tốt, mới lần đầu gặp đã thấy rõ mọi chuyện.
Kính chủ Ảo Ảnh cười đáp:
- Thực ra cũng không có gì, ta bất quá cũng ít nhiều có phần tương tự với cô, vì thế có thể cảm ứng được sức mạnh linh dị yếu ớt trên người cô. Được, không nói những điều đó nữa. Bây giờ trong lòng cô nhất định có rất nhiều nghi vấn, đừng ngại nói thẳng ra đi, ta sẽ tận sức thỏa mãn cho cô.
Bách Linh hai mắt khép hờ, khóe miệng toát ra nụ cười, điềm đạm nói:
- Nếu kính chủ đã thẳng thắn như vậy, thế thì ta xin thỉnh giáo mấy vấn đề. Thứ nhất, thế giới còn chưa biết này có tên là gì. Thứ hai, kính chủ làm sao biết được ta đến thế giới này. Thứ ba, kính chủ tìm ta đến đây là có mục đích thế nào. Thứ tư, đồng bạn của ta có phải ở quanh đây hay không.
Kính chủ Ảo Ảnh đáp:
- Về bốn vấn đề cô vừa đề cập đến, thực ra rất đơn giản. Thứ nhất, thế giới của chúng ta có tên là Song Cực Thiên, ý là cực âm và cực dương. Thứ hai, Kính Ảo thời không có một mặt kính thần kỳ, có thể nhìn thấy được mọi thứ mà ta muốn thấy, vì thế biết được đích xác vị trí của cô, đồng thời đồng bạn của cô cũng đều đã đến thế giới này rồi. Còn việc mời cô đến đây là hy vọng cô có thể hỗ trợ chúng ta, mọi người hợp tác cùng đối kháng với thành Hắc Ám.
Bách Linh thu lại nụ cười, khẽ nói:
- Kính chủ nếu biết rõ hành tung của ta rồi, hẳn cũng biết được ý muốn của ta khi đến đây.
Ảo Ảnh đáp:
- Điều này ta có biết một chút, vì thế tìm cô để bàn luận, chúng ta có thể hợp tác, mọi người hưởng theo nhu cầu.
Bách Linh cười đáp:
- Câu này nếu là của thành Hắc Ám, nghĩ chắc cũng giống như vậy.
Ảo Ảnh thản nhiên nói:
- Không sai, Hắc Ám thành chủ cũng sẽ thề hứa giống vậy với cô, nhưng cuối cùng ông ta có giữ lời hứa hay không thì còn phải trông vào vận khí của các người.
Bách Linh nói:
- Ta và kính chủ mới gặp lần đầu, làm thế nào để tin được?
Ảo Ảnh cười đáp:
- Quen biết rất dễ dàng, muốn hiểu nhau lại cần quá trình. Các vị đến đây để cứu người, thời gian rất khẩn cấp, chọn lựa đúng hay sai chỉ trông vào may rủi. Câu này cô thấy thế nào?
Bách Linh nói:
- Câu này của kính chủ rất thực tế, bất quá nếu muốn ta dễ dàng đáp ứng với kính chủ, thì lại là việc không hiện thực. Cho dù ta đồng ý, kính chủ có an tâm hay không?
Ảo Ảnh không nói, rõ ràng đang suy xét ý tứ của Bách Linh. Giây lát sau, Ảo Ảnh nói:
- Như vậy, chúng ta trước hết khoan nói những chuyện này, hay là bàn luận về thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không, nghĩ điều này chắc sẽ khiến cô cảm thấy hứng thú.
Bách Linh khẽ gật đầu, hỏi lại:
- Kính chủ muốn bàn luận với ta thế nào đây?
Ảo Ảnh đáp:
- Trước hết hãy bàn luận về tình hình đại khái của hai bên. Đầu tiên, vị trí của thành Hắc Ám, nó nằm ở trên đỉnh của Tứ Tà lĩnh, có Viêm Xích Ma Vân bên trên. Cả tòa thành có Xích Hà quang giới bao phủ mạnh mẽ, người không biết điều ảo diệu muốn xông vào trong đó cơ hồ không thể được. Kính Ảo thời không và thành Hắc Ám cách nhau gang tấc, vị trí cụ thể của thành Hắc Ám ở về phía Tây, có Không Kính quang giới ngăn cách hẳn. Trong thành Hắc Ám, ngoại trừ thành chủ Huyền Minh ra, có Đông Tây Nam Bắc bốn đại thần tướng trấn thủ bốn cửa thành. Ngoài ra còn có ba vị đặc sứ, mười sáu chuyên sứ cùng với hơn bảy ngàn binh sĩ tầm thường. Trong Kính Ảo thời không, ngoại trừ ta ra, còn có ba vị kính sứ, tám vị thần sứ cùng với hơn ba ngàn đệ tử.
Bách Linh nghi hoặc nói:
- Theo như lời của kính chủ, thế lực của các vị chỉ một nửa của thành Hắc Ám, thế các vị làm thế nào chống lại được công kích của thành Hắc Ám?
Ảo Ảnh đáp:
- Thế giới chúng ta có một hiện tượng kỳ quái, chỉ cần Huyền Minh và ta không chết, cao thủ hai bên tử thương có nhiều bao nhiêu, chỉ cần không bao lâu đều có thể sống lại, hơn nữa còn không hề có chút khác biệt với trước đây.
Bách Linh kinh ngạc nói:
- Nếu như vậy, hà tất phải lãng phí thủ hạ, kính chủ một mình đánh với Hắc Ám thành chủ, không phải có thể kết thúc mọi việc sao?
Ảo Ảnh cười khổ đáp:
- Điều này chúng ta ai cũng hiểu rõ cả, nhưng có một điểm cô còn chưa biết được, Huyền Minh không vào được Kính Ảo thời không, ta cũng không vào thành Hắc Ám được. Ta và hắn đều không thể đồng thời xuất hiện ở cùng một khu vực, nếu không Song Cực Thiên sẽ bị hủy diệt.
Bách Linh ngạc nhiên, chuyện quái lạ như vậy quả thực buồn cười.
- Nói như vậy, các vị còn có lòng muốn đấu tới đấu lui chẳng phải là uổng phí tinh lực?
Ảo Ảnh khẽ than:
- Yên tĩnh vĩnh viễn cũng là một thứ đáng sợ. Khi cô đã có được tấm thân vĩnh viễn bất tử, cuộc sống lại không hề có chút biến đổi, lúc đó cô sẽ hiểu được tâm tình của chúng ta. Đặt mình trong hoàn cảnh như vậy, thay vì chết già cô độc chi bằng tìm kiếm chút việc để làm, như vậy còn có thể giải trừ được cô độc và trống rỗng.
Bách Linh trầm ngâm một lúc, cảm xúc rất sâu sắc với những câu nói của Ảo Ảnh. Nếu thật sự như lời của bà ta nói, trong cuộc sống nơi này, sinh mạng vĩnh viễn lại giống như một cực hình vĩnh hằng, mãi mãi không xua tan được.
Thấy nàng không nói, Ảo Ảnh tiếp tục.
- Ở nơi cao nhất trong thành Hắc Ám, có một ngọn đèn Vĩnh Minh đăng, đây chính là tượng trưng của thành Hắc Ám, chính là căn bản của sức mạnh cực dương. Một khi bị người phá hủy, thành Hắc Ám sẽ mất đi ánh sáng, sau đó sẽ dần dần biến mất. Cũng như vậy, trong Kính Ảo thời không có một tấm Như Ý kính, là căn bản của Kính Ảo thời không, là nơi tập họp sức mạnh cực âm, một khi vỡ nát rồi, Kính Ảo thời không cũng sẽ biến mất.
Bách Linh nghe đến đây, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
- Song Cực Thiên ngoại trừ thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không ra còn có người khác tồn tại chăng?
Ảo Ảnh nghe vậy hơi chần chừ, trầm ngâm đáp:
- Có, bất quá nhân số rất ít.
Bách Linh từ câu trả lời của bà ta liền phát hiện được bà ta không muốn nói nhiều việc đó, lập tức ngầm hiếu kỳ, quyết định có thời gian sẽ truy cho rõ chuyện này.
- Kính chủ và ta nói những chuyện này, lẽ nào dự tính để ta ra mặt hỗ trợ kính chủ hủy đi ngọn Vĩnh Minh đăng đó?
Ảo Ảnh đáp:
- Bách Linh cô nương suy đoán không sai, ta đúng là có ý đó. Trong Song Cực Thiên, người của thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không đều không thể giết chết lẫn nhau. Nhưng các vị đến từ một thế giới khác, các vị ra tay liền có thể thay đổi được cục diện nơi này, điều chỉnh lại vận mệnh của Song Cực Thiên.
Bách Linh suy tính một lúc, trả lời:
- Ý của kính chủ ta đã hiểu rõ, nhưng ta đến nơi này chỉ để tìm lại thân nhân bị mất tích, hoàn toàn không có lòng phá hủy mọi thứ nơi này, cũng không muốn thay đổi thế giới của các vị. Vì thế ta không thể nào đáp ứng yêu cầu của kính chủ, xin kính chủ lượng thứ cho.
Ảo Ảnh không nói, chăm chú nhìn vào hai mắt của Bách Linh, mơ hồ có chút dao động, rõ ràng tâm tình rất phức tạp. Thật lâu sau, Ảo Ảnh chuyển mắt đi, điềm nhiên nói:
- Nếu cô nhất thời không cách nào tiếp nhận, ta cũng không miễn cưỡng. Đợi sau này khi cô đã suy xét kỹ rồi, tin tưởng lúc đó cô sẽ tự mình tìm ta.
Bách Linh nói:
- Có lẽ thời gian sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, nếu tương lai ta thay đổi chủ ý, ta sẽ đi tìm kính chủ.
Ảo Ảnh cười khẽ hai tiếng, tỏ ra rất độ lượng.
- Hy vọng ngày đó sẽ không phải chờ quá lâu. Bây giờ ta để Thanh Ngọc tiễn cô rời đi, chờ sau khi cô đã quen thuộc với thế giới của chúng ta sẽ hiểu rõ chọn lựa như thế nào.
Nói xong Ảo Ảnh vỗ tay, Thanh Ngọc từ bên ngoài đi vào trong. Bách Linh cười cười, không nói nhiều, theo Thanh Ngọc đi ra. Giây lát sau, một bóng người màu xanh tím xuất hiện bên cạnh Ảo Ảnh, giọng bất bình nói:
- Kính chủ, kính chủ sao lại để cho cô ta đi vậy?
Ảo Ảnh đáp:
- Tử Ngọc, tâm tư của ngươi ta hiểu rõ. Nhưng Bách Linh này lai lịch không nhỏ, nếu cưỡng bách lưu cô ta lại, không nói đến phí công sức, mà hậu quả sẽ vượt khỏi sức tưởng tượng của ngươi. Đối phó với dạng người như vậy, chúng ta không thể quá nóng lòng, cần phải từ từ mới được.
Tử Ngọc lo lắng nói:
- Một khi người thành Hắc Ám tìm được cô ta, chúng ta chẳng phải là …
Ảo Ảnh cười nói:
- Có đôi khi cơ hội mà nắm chặt quá thì không tốt, chẳng khác nào tự tìm đau khổ. Đi đi, chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngược lại vua Hắc vực kia thì cần phải cẩn thận đề phòng.
Tử Ngọc nghe vậy gật đầu, âm thầm rời đi.
Đối với Trương Ngạo Tuyết, đến thế giới xa lạ này rõ ràng mọi thứ đều tỏ ra rất bình thản. Nàng từ khi rơi xuống tìm được cửa giới hạn, mọi thứ đều thuận tình hợp lý, hoàn toàn không có chút nào khác lạ. Lúc này, Trương Ngạo Tuyết đang đứng ở một bên cửa giới hạn, thần kiếm xoay tròn trên đỉnh đầu, hào quang ngàn vạn, đang không ngừng chuyển động thăm dò tình hình của khu vực này. Giây lát sau, Trương Ngạo Tuyết thăm dò được một tia khí tức yếu ớt, cách nơi này khá xa, cẩn thận phân tích thì không ngờ lại do Hải Nữ lưu lại. Có phần vui mừng, Trương Ngạo Tuyết quyết định trước hết tìm được cô bé, lập tức ngự kiếm bay ngang trời, để Tử Ảnh thần kiếm dẫn đường đi truy xét. Trên đường đi, Trương Ngạo Tuyết phát hiện thấy Tử Ảnh thần kiếm mang nàng thuận theo dải sáng tiến lên, nhanh chóng đến một cửa giới hạn, trong lòng lập tức có vài phần suy đoán. Tiếp theo đó, Trương Ngạo Tuyết vượt qua mấy cửa giới hạn dọc đường, còn phát hiện được khí tức lưu lại yếu ớt của ba người Lục Vân, Thương Nguyệt, Bách Linh, cuối cùng ở cửa giới hạn thứ năm thì tìm được mùi vị lưu lại của Hải Nữ.
Nghĩ đến Lục Vân và ba người cũng đã tới rồi, Trương Ngạo Tuyết quyết định tìm kiếm một lượt, xem thử có thể tìm được Diệp Tâm Nghi hay không. Vì thế, Trương Ngạo Tuyết tiếp tục bay đi, vòng quanh một vòng quanh dải sáng, kết quả nàng tìm được cả bảy cánh cửa giới hạn, tìm được khí tức của Lục Văn Vũ, nhưng khí tức của Diệp Tâm Nghi lại còn chưa phát hiện được, điều này khiến cho nàng thấy nghi hoặc. Lẽ nào Diệp Tâm Nghi gặp phải phiền phức? Hay là nàng căn bản không ở nơi này? Nghĩ đến đây, Trương Ngạo Tuyết quyết định tìm cho được Hải Nữ trước, cho nên nhờ vào sức chỉ dẫn của thần kiếm để tiến hành tìm tòi.
Nhìn lại ngọn núi lớn đen ngòm trước mắt, Thương Nguyệt trong lòng mơ hồ có sự bất an. Nhưng cụ thể là thế nào, nàng lại nói không rõ ràng được. Thở dài u oán, Thương Nguyệt thu lại tạp niệm, thần kiếm trong tay bay ra khỏi vỏ, ánh sáng ngũ sắc lập tức chiếu đỏ cả vùng chung quanh. Kiếm này có tên là Thải Hồng, chính là vật năm xưa phong ấn Định Thiên thần châm, được Lục Vân sau khi giải trừ phong ấn liền tặng cho Thương Nguyệt, trải qua thời gian luyện hóa bốn năm, sát khí ẩn chứa trên thân kiếm đã giảm hẳn, khí thần thánh tăng lên rất nhiều.
Ngự kiếm bay đi, Thương Nguyệt quan sát phía trước. Phát hiện được Hắc Thạch sơn hệt như một bức tường rào ngăn cản mọi đường nối. Có phần bất đắc dĩ, Thương Nguyệt bay vòng quanh Hắc Thạch sơn, khoảng chừng rất lâu sau, Thương Nguyệt đột nhiên phát hiện một chỗ kỳ quái. Đó là một vách đá phẳng như gương soi, từ xa nhìn không thấy khác lạ gì, nhưng khi Thương Nguyệt đến gần, lại phát hiện trên vách đá xuất hiện một con mắt khổng lồ, đen nhánh như mực có thể hấp thu ánh sáng khiến cho quanh đó chìm vào đen tối. Thương Nguyệt có phần sợ hãi, trong hoàn cảnh như vậy, đột nhiên nhìn thấy con mắt quỷ này, nếu nói không sợ chỉ là lừa người mà thôi. Nhưng Thương Nguyệt dù sao không phải người thường, sau khi trải qua chấn động kinh hãi ban đầu, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bắt đầu đánh giá cẩn thận. Kết quả, Thương Nguyệt phát hiện được, con mắt này lúc đóng lúc mở, xem ra thật kinh người nhưng trên thực tế lại là một lối vào bí mật. Còn thông đến nơi nào thì không thể biết được.
Hiểu rõ tình hình rồi, Thương Nguyệt hơi tính toán, quyết định đi vào thăm dò. Trước hết, nàng bố trí lưới sáng phòng ngự quanh người, sau khi đảm bảo an toàn được rồi, nàng mới ngự kiếm xông vào, chớp mắt đã vượt tường mà vào, đến một đường hầm đen ngòm. Trong lúc tiến lên, Thương Nguyệt phát hiện đường hầm này âm hiểm vô cùng, có thể liên tục không ngừng hấp thu sạch ánh sáng chung quanh, khiến nó giữ được bóng đêm đen yên ổn, khiến người ta trong lòng sinh ra một cảm giác khiếp sợ.
Đại khái bay được một khoảng thời gian, Thương Nguyệt từ trong đường hầm đến một huyệt động khổng lồ, nơi này vẫn còn rất đen tối, bất quá lại mơ hồ có lửa quỷ lơ lửng. Lúc này, trong màn đêm, một đôi mắt màu xanh lam thẫm nhấp nháy ở bên cạnh nàng, dọa cho người có tu vi cao cường như Thương Nguyệt cũng nhịn không được phải kêu lên sợ hãi.
- Quỷ mị ở phương nào dám tác loạn nơi đây.
Bốn bề, tiếng cười âm lạnh tràn đến, hệt như trăm ngàn tiếng cười nhạo của quỷ dữ ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của Thương Nguyệt.
Quát to một tiếng, Thương Nguyệt toàn thân ánh đỏ rực hẳn lên, Phượng Hoàng pháp quyết cực dương cực cương phát xuất ngọn lửa hoa mỹ lập tức rọi chiếu khắp bốn phương. Dưới chân, Thải Hồng thần kiếm rít lên xoay tròn, thân kiếm lấp lánh ngũ sắc, phát xuất vô số làn kiếm nhỏ bé truy đuổi theo cặp mắt quỷ đó. Trong sát na, tiếng cười âm lạnh không còn nữa, bốn bề sáng lên màu xanh lam thẫm rọi chiếu cả động, cảm giác rất kỳ quái.
- Ngươi là ai, vì sao tự tiện xông vào Hắc vực?
Thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến, trong âm lạnh có mấy phần uy nghiêm. Thương Nguyệt quay đầu truy xét không thấy được người cất tiếng, trong lòng cảm thấy chấn động, trả lời:
- Ta lần đầu đến đây, không có lòng muốn xâm phạm. Các hạ nếu có can đảm thì hãy xuất hiện gặp mặt.
Từ trong hư không, thanh âm đó đáp lại:
- Khí tức trên người ngươi rất quái lạ, không thuộc về thế của chúng ta, ngươi từ nơi nào đến đây?
Thương Nguyệt đáp:
- Ta đến từ nhân gian, ngươi là ai, Hắc vực là chỗ nào vậy?
- Nhân gian? Rất lâu rồi chưa từng có người nào đề cập đến hai chữ này.
Trong giọng cảm xúc, một bóng đen to lớn từ hư không hiện ra hệt như một bông lửa màu đen, lơ lửng trước mặt của Thương Nguyệt. Cảnh giác nhìn bóng đen trước mắt, Thương Nguyệt phát hiện không ngờ dung mạo dài dài không nhìn rõ ràng, chỉ có thể thấy đại khái một đường viền, cảm giác người này như do những bụi khí màu đen tạo thành, hình dạng không thực, có thể tùy ý biến hóa.
- Ngươi thật ra là người hay quỷ?
Hoành kiếm trước ngực, Thương Nguyệt cẩn thận hỏi lại. Bóng đen nhìn nàng, cười có phần kỳ quái đáp:
- Người hay quỷ đối với ngươi không phải cũng là một sao?
Thương Nguyệt sửng người, nghĩ lại cũng đúng, bản thân hà tất phải để ý đến làm gì?
- Ngươi nói nơi này gọi là Hắc vực, nó đại biểu cho cái gì?
Bóng đen lạnh lẽo đáp:
- Hắc vực là một địa phương, đại biểu cho tử vong. Ngươi tự tiện xông vào Hắc vực cũng tương đương như tự tiện xông vào địa ngục, đã hiểu rõ chưa?
Thương Nguyệt hừ khẽ một tiếng, tự nói:
- Địa ngục có mười tám tầng, không biết Hắc vực này của ngươi có được bao nhiêu tầng đây?
Bóng đen đáp:
- Hắc vực có ba tầng, dung nạp những hồn quỷ khác nhau. Nhưng ngươi vừa hay không thuộc trong phạm vi này, ngươi nói ta phải xử trí thế nào đây?
Thương Nguyệt nghe ra có phần khác biệt, nghe giọng nói của bóng đen dường như hoàn toàn không có ý trách cứ, thật ra người này muốn làm gì đây?
- Ngươi dự tính xử trí thế nào đây?
Bóng đen chìm vào suy tư, tính toán một lúc lâu rồi đề xuất một kiến nghị khiến Thương Nguyệt kinh ngạc.
- Chúng ta cùng nhau làm một giao dịch, hỏi đáp lẫn nhau vài vấn đề. Hỏi xong, ta tiễn ngươi rời đi.
Thương Nguyệt không hiểu hỏi ngược lại:
- Ngươi không sợ lỗ lả sao?
Bóng đen đáp:
- Đó là chuyện của ta, ngươi chỉ cần trả lời đồng ý hay không mà thôi.
Thương Nguyệt chần chừ suy tính một lúc thấy không có gì quan trọng, vì thế gật đầu trả lời:
- Được, ta đồng ý với ngươi.
Bóng đen không hề kinh ngạc, điềm nhiên nói:
- Như vậy, ta trước hết cho ngươi biết qua một số tình hình của Hắc vực, để ngươi nghĩ cho kỹ vấn đề phải hỏi, sau đó chúng ta mới bắt đầu.
Xoay mình, bóng đen bay thẳng về phía trước, tốc độ không nhanh không chậm, rõ ràng đang chờ đợi Thương Nguyệt. Có phần cảnh giác mà lại hiếu kỳ, Thương Nguyệt ngự kiếm theo sát phía sau, bắt đầu du hành Hắc vực.
Vô tình xông vào, định mệnh sắp sẵn. Thương Nguyệt ở nơi này sẽ phát hiện được những chuyện như thế nào, đối với hành động sau này của nàng sẽ có tác dụng như thế nào đây? Thế giới chưa biết, lĩnh vực thần bí. Ở nơi này hoàn toàn không giống với thế giới của nhân gian, mấy người Lục Vân cuối cùng sẽ gặp phải chuyện như thế nào đây? Màn hình thần bí, bí ẩn giữa hồ lại có quan hệ như thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.