Chương 596: Hắc Thủy huyền vực – phần 1
Tâm Mộng Vô Ngân
26/07/2014
Núi xanh ngắt tận trời, cây dày đặc thành rừng, những dãy núi nhấp nhô cảnh sắc thật xinh đẹp, khiến cho người ta cảm thấy sức sống dào dạt. Bầu trời, mặt trời như đổ lửa, cả vạn dặm không chút mây mù, gió xuân ôn hòa thổi khắp cả mặt đất, cuốn lên tầng tầng sóng biếc, tràn ngập mùi hương hoa. Đứng ở trên đỉnh một cây tùng cao vút, Thiện Từ ngửa mắt đón gió, y phục tung bay phần phật, bộ dáng trông thật phiêu dật. Ngạc Tây bên cạnh đứng yên, chỉ về phía ngọn núi cao đến tận mây xanh phía trước, có mây mù bao quanh, cất tiếng nói:
- Đó chính là Hắc Thủy lĩnh mà tộc Hắc Thủy nhiều năm sinh sống, hiện nay đã trở nên một cùng đất chết, bị ông trời buông bỏ mất rồi.
Thiện Từ không nói, chăm chú nhìn về phía trước, tâm tình phức tạp vô cùng. Trước đây, hắn một lòng muốn biết rõ thân thế của bản thân, muốn tìm lại tình thân đã chia cắt rất lâu. Hiện nay, khi hắn đã biết rõ được thân phận của bản thân, quay lại vùng đất đã sinh ra mình, hắn mới đột nhiên phát hiện, té ra đây hoàn toàn không phải là chuyện mà hắn mong chờ. Ngạc Tây không hiểu được tâm tình của Thiện Từ, thấy hắn trầm ngâm không nói, khẽ bảo:
- Từ nơi này đến Hắc Thủy lĩnh cần phải đi một khoảng đường, phỏng chừng đến hoàng hôn mới có thể đến Hắc Thủy hồ năm xưa chúng ta sinh sống.
Thiện Từ nghe vậy bỏ qua những ý nghĩa tạp loạn trong lòng, hỏi lại:
- Vì sao lại phải đi bộ?
Ngạc Tây đáp:
- Hắc Thủy lĩnh từ trước đến giờ thần bí, xa xưa đã có bình phong thiên nhiên vô hình, phải có lòng thành tâm đi bộ lên đó, nếu không sẽ bị trừng phạt. Lại thêm hai mươi năm trước, bản tộc gặp phải tai kiếp, vô số người trong tộc trước khi chết đã phát ra lời nguyền khiến cho vùng đất này bị ông trời bỏ đi, trở thành một nơi bị nguyền rủa.
Thiện Từ có phần cảm xúc, khẽ than thở một tiếng, rồi nhẹ nhàng hạ xuống, điềm nhiên nói:
- Đi thôi, thừa lúc trời con sớm.
Ngọc Tây vội vàng theo sát, nhìn lên mặt trời trên không trung, khẽ nói:
- Lúc này chính là giờ Thìn, nếu như mọi chuyện thuận lợi thì đầu giờ Ngọ xế chiều, chúng ta có thể quay lại quê hương cũ.
Thiên Từ không nói gì cả, cất bước lên đường. Ngạc Tây tiến lên vài bước trước để dẫn đường, hai người liền tiến thẳng đến Hắc Thủy lĩnh dưới cái nắng gay gắt.
Rừng rậm dày đặc khắp cả mặt đất đầy hoa dại, Thiện Từ theo Ngạc Tây dẫn đường đi lên quanh quanh co co, bắt đầu cuộc hành trình gian khổ. Do núi này hoang vắng không đường đi, Ngạc Tây và Thiện Từ phải tự mình mở đường mà đi, điều này làm chậm tốc độ tiến lên, khiến hai người cất bước rất chậm. Đối mặt với tình hình như vậy, Thiện Từ không hề để ý chút nào, so với ngồi tu luyện khổ hạnh, chút mệt nhọc này có thể nói là không đáng nhắc đến. Ngạc Tây thân hình cao lớn, hào khí mạnh mẽ, nghĩ đến cảm giác quay về nhà lập tức tinh thần tăng gấp trăm lần, không hề cảm giác mệt mỏi chút nào.
Trên đường tiến lên, hai người không bao lâu đã đến dưới chân của Hắc Thủy lĩnh, trước mắt chính là một khe suối nhỏ, chất lỏng chảy qua màu đen ngòm. Thiện Từ có phần kinh ngạc, cất tiếng hỏi:
- Nước suối này vì sao lại đen ngòm vậy?
Ngạc Tây giải thích:
- Nước suối này chảy ra từ Hắc Thủy hồ, dọc theo vách đá chảy xuôi xuống, dung hợp rất nhiều vật thể u tối, vì thế mà biến thành đen ngòm.
Thiện Từ hỏi tiếp:
- Ngoài chuyện này ra, có đặc điểm nào khác nữa không?
Ngạc Tây đáp:
- Nước suối đen ngòm không từ vật nào, nếu là cây cỏ gặp phải thì khô héo, nếu như động vật gặp phải thì chết vì độc.
Thiện Từ cau mày nói:
- Nếu không có nguồn nước, ngày trước mọi người sống như thế nào?
Ngạc Tây đáp:
- Hắc Thủy hồ trong suốt, ngọt như mật vậy, nhưng một khi chảy ra liền biến thành đen ngòm, đó là do bởi vật chất ẩn chứa độc trí mạng trong Hắc Thạch nhai.
Hiểu được ảo diệu này rồi, Thiện Từ nói:
- Đi thôi, tiếp tục tiến lên.
Ngạc Tây nhếch miệng cười, vừa tiến gần đến khe suối, vừa dặn dò:
- Cẩn thận để ý đến bước chân của ta, chớ để dính vào nước suối.
Thiện Từ điềm nhiên không đáp, im lặng đi theo sát. Rất nhanh, Ngạc Tây đã vượt qua được suối nhỏ, quay đầu nhìn Thiện Từ. Mà đúng lúc này, từ trên bầu trời xa xăm đột nhiên truyền lại một luồng tin tức kỳ dị, lập tức ập vào trong não của hắn, khiến vẻ mặt hắn kinh hãi biến sắc, thân thể đột nhiên run rẩy, thất thần bước thẳng đến khe nước.
Ngạc Tây thấy vậy vẻ mặt thất kinh, vội vàng phất tay phải lên, phát xuất một luồng hấp lực mạnh mẽ, lập tức đỡ lấy thân thể Thiện Từ vượt qua không gian đến bên mình. Lúc này, Thiện Từ vẫn ở tình trạng thất thần, khuôn mặt anh tuấn vẻ đầy đau thương, hoàn toàn quên hết mọi chuyện quanh mình. Ngạc Tây bất ngờ lại lo âu, nắm lấy cánh tay của Thiện Từ hỏi dồn:
- Thiện Từ, con thế nào vậy, con đừng dọa ta sợ chứ?
Không nói không rằng, Thiện Từ hệt như không biết gì cả, mãi đến khi Ngạc Tây hỏi liền ba lần, Thiện Từ mới động tròng mắt, vẻ mặt ưu thương càng thêm thâm sâu.
Thấy Thiện Từ có phản ứng, Ngạc Tây hơi an tâm, hỏi lại:
- Con vì sao vậy, vừa rồi vì sao đột nhiên mất thần trí đi vậy?
Thiện Từ nhìn Ngạc Tây, vẻ mặt đau thương đáp:
- Thiên Lân gặp chuyện rồi.
Ngạc Tây sửng mình, ngạc nhiên hỏi:
- Thiên Lân có chuyện rồi? Con vì sao lại biết?
Thiện Từ vẻ mặt bi thương thảm thiết, thở dài u oán đáp:
- Vừa lúc nãy, con có thể cảm ứng được khí tức từ biệt do Thiên Lân truyền đến.
Ngạc Tây sửng người một lúc, an ủi:
- Không nên suy nghĩ bậy bạ, nơi này cách Băng Nguyên vài ngàn dặm, ta thấy con chỉ nhớ quá thành tật, nhất thời tâm trí hoảng hốt mà ra. Thiên Lân ở Băng Nguyên nhân duyên cực tốt, tuyệt không phát sinh chuyện gì bất ngờ đâu.
Thiện Từ khổ sở lắc đầu, giọng khẳng định nói:
- Con và Thiên Lân có cảm ứng tâm linh, nếu huynh ấy có chuyện thì con tất nhiên biết được, tuyệt đối không phải chuyện đùa. Hiện nay, tình hình của Thiên Lân có phần mơ hồ, khí tức của huynh ấy tiêu tán, lại lúc có lúc không, khiến con không hiểu thật ra huynh ấy gặp phải chuyện như thế nào.
Ngạc Tây khuyên bảo:
- Lúc này chúng ta cách khá xa, Thiên Lân cho dù có chuyện gì đi nữa, ba phái Băng Nguyên cũng sẽ ra mặt giải quyết, con không cần phải lo lắng quá. Đợi chuyện nơi này kết thúc xong, ta mới cùng con quay về Băng Nguyên để thăm nom Thiên Lân.
Thiện Từ trong lòng đầy lo lắng, rất muốn lập tức quay về, nhưng nghĩ lại đã đến Hắc Thủy lĩnh, trong lòng lại có chút do dự. Thở dài thườn thượt, Thiện Từ bỏ qua tâm tình phiền não, u oán nói:
- Đi thôi, định mệnh còn đang chờ đợi chúng ta.
Ngạc Tây nhìn Thiện Từ, thấy hắn đã khôi phục lại bình tĩnh, lập tức không nói lời nào, dẫn Thiện Từ tiếp tục tiến lên về phía Hắc Thủy lĩnh. Từ lúc này, hai người không phát sinh thêm chuyện nào cả, mãi đến cuối giờ Thân buổi chiều, hai người lên đến đỉnh núi Hắc Thủy lĩnh, một bóng người quỷ bí khiến Thiện Từ chú ý đến. Lúc đó, Ngạc Tây không phát hiện được gì, chỉ về một huyệt động đen ngòm phía trước ngoài vài trượng đang muốn mở miệng nói, Thiện Từ đột nhiên nắm lấy tay của ông ta, ra dấu không nên nói bằng lời.
Ngạc Tây hơi không hiểu, nhưng lại cảnh giác cảm nhận có biến cố, lập tức quay đầu nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở huyệt động, lớn giọng nói:
- Người nào đó, ra đi.
Thiện Từ nhìn cửa huyệt động, phát hiện huyệt động ở trên đỉnh núi Hắc Thủy lĩnh này rất kỳ dị đặc biệt, đường kính ước chừng sáu thước, thỉnh thoảng có sương đen trào ra, bên trong đen ngòm không một tiếng động, nhưng trải qua thăm dò mới phát hiện, sau khi tiến vào chừng ba trượng liền thuận thế đi thẳng xuống, thâm sâu không biết đến thế nào.
Lúc này, trong huyệt động có một hình bóng đen ngòm phát sáng, so với màn đêm còn đen hơn, có thể hấp thu tất cả ánh sáng, bao gồm cả ánh mắt trong đó. Khi Thiện Từ chăm chú nhìn vào bóng hình đó, gã thấy cặp mắt rất mệt mỏi, dường như có một loại sức mạnh nào đó đang tiêu hao thị lực của bản thân gã, khiến gã không dám nhìn quá lâu. Loại hội ngộ này rất quỷ dị, Thiện Từ trong lòng có một tình cảm không nói ra được, dường như bóng đen đó đặc biệt đến đây vì gã, nhưng lại có phần thần bí không sao đoán ra được.
Nhìn thấy trong động không chút phản ứng, Ngạc Tây có phần tức giận, lập tức lên giọng hừ lạnh nói:
- Nếu không ra, thế thì đừng trách ta đây vô tình.
Thiện Từ nghe vậy hơi cau mày, phất tay ngăn Ngạc Tây lại, vừa từ từ đi thẳng đến huyệt động, vừa khẽ hỏi:
- Nếu như ngươi đến đây vì ta, sao không thẳng thắn một chút?
Dường như nghe ra được lời nói của Thiện Từ, trong động lúc này truyền ra một âm thanh lạnh lẽo.
- Ngươi và ta định sẵn phải gặp nhau ở đây.
Ngạc Tây kinh ngạc nói:
- Ngươi là ai?
Bóng đen trong động không đáp, dường như không thèm quan tâm việc trả lời câu hỏi của Ngạc Tây. Thiện Từ dừng lại ngoài động vài thước, nhìn bóng hình đen ngòm khó phân biệt, trầm giọng nói:
- Như thế nào là định sẵn?
Bóng đen trả lời:
- Chạy trốn chính là định mệnh, chạy không thoát chính là định sẵn.
Thiện Từ hừ khẽ nói:
- Như vậy, ngươi sẽ giống như bóng với hình theo sát mãi bên ta?
Bóng đen đáp:
- Ban đầu ngươi có lẽ sẽ bài xích, nhưng sau này ngươi sẽ tự thích ứng.
Thiện Từ không cho là tự nhiên, nói:
- Ngươi cho là như vậy?
Bóng đen cười quỷ dị đáp:
- Định mệnh vốn là như vậy.
Thiện Từ nói:
- Nếu như ta không đồng ý như vậy thì sao?
Bóng đen đáp:
- Định mệnh là do trời, hoàn toàn không phải do ngươi.
Thiện Từ lạnh lùng nói:
- Sai rồi, chỉ cần ta diệt ngươi rồi, mọi thứ sẽ không trở thành định mệnh.
Còn đang nói, Thiện Từ đột nhiên bắn ra hệt như chớp điện bay thẳng vào trong động. Chỉ là một cự ly ngắn ngủi, lóe lên là đến, hành động của Thiện Từ vô cùng nhanh nhẹn, nhưng lại thất bại trong gang tấc khiến gã có phần thất vọng.
Trong màn đêm, bóng đen âm thầm đi xa, chỉ để lại một tiếng cười âm lạnh truyền vào trong tai của Thiện Từ.
- Định mệnh sắp sẵn, không phải bởi vì ngươi phản kháng mà thay đổi, ngươi tốt nhất hãy thuận theo ý trời, chớ có phí công vô ích.
Thiện Từ không vui phản bác lại:
- Chuyện ta không thích rồi, ông trời cũng chớ có mơ tưởng áp đặt được ta.
Ngạc Tây tiến lên an ủi:
- Được rồi, không cần phải tức tối, hay là chúng ta hãy cẩn thận suy nghĩ xem, bóng đen đó thật ra lai lịch thế nào.
Thiện Từ gật khẽ, trầm ngâm nói:
- Khí tức bóng đen rất quỷ dị, có phần có phần không thuộc tính âm ám, nhưng lại hoàn toàn không tà ác, điều này là bất ngờ lớn nhất ta thấy được.
Ngạc Tây cau mày trầm ngâm, chần chừ đáp:
- Điểm này đúng là rất kỳ quái, ta cũng không thể nói rõ được. Thôi, dù sao theo lời của bóng đen, sớm muộn rồi cũng sẽ gặp nhau, chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều chuyện này. Đi thôi, trước hết hãy vào Hắc Thủy hồ đã.
Lắc mình đi vào, Ngạc Tây dẫn đường đưa Thiện Từ vào trong động.
- Đó chính là Hắc Thủy lĩnh mà tộc Hắc Thủy nhiều năm sinh sống, hiện nay đã trở nên một cùng đất chết, bị ông trời buông bỏ mất rồi.
Thiện Từ không nói, chăm chú nhìn về phía trước, tâm tình phức tạp vô cùng. Trước đây, hắn một lòng muốn biết rõ thân thế của bản thân, muốn tìm lại tình thân đã chia cắt rất lâu. Hiện nay, khi hắn đã biết rõ được thân phận của bản thân, quay lại vùng đất đã sinh ra mình, hắn mới đột nhiên phát hiện, té ra đây hoàn toàn không phải là chuyện mà hắn mong chờ. Ngạc Tây không hiểu được tâm tình của Thiện Từ, thấy hắn trầm ngâm không nói, khẽ bảo:
- Từ nơi này đến Hắc Thủy lĩnh cần phải đi một khoảng đường, phỏng chừng đến hoàng hôn mới có thể đến Hắc Thủy hồ năm xưa chúng ta sinh sống.
Thiện Từ nghe vậy bỏ qua những ý nghĩa tạp loạn trong lòng, hỏi lại:
- Vì sao lại phải đi bộ?
Ngạc Tây đáp:
- Hắc Thủy lĩnh từ trước đến giờ thần bí, xa xưa đã có bình phong thiên nhiên vô hình, phải có lòng thành tâm đi bộ lên đó, nếu không sẽ bị trừng phạt. Lại thêm hai mươi năm trước, bản tộc gặp phải tai kiếp, vô số người trong tộc trước khi chết đã phát ra lời nguyền khiến cho vùng đất này bị ông trời bỏ đi, trở thành một nơi bị nguyền rủa.
Thiện Từ có phần cảm xúc, khẽ than thở một tiếng, rồi nhẹ nhàng hạ xuống, điềm nhiên nói:
- Đi thôi, thừa lúc trời con sớm.
Ngọc Tây vội vàng theo sát, nhìn lên mặt trời trên không trung, khẽ nói:
- Lúc này chính là giờ Thìn, nếu như mọi chuyện thuận lợi thì đầu giờ Ngọ xế chiều, chúng ta có thể quay lại quê hương cũ.
Thiên Từ không nói gì cả, cất bước lên đường. Ngạc Tây tiến lên vài bước trước để dẫn đường, hai người liền tiến thẳng đến Hắc Thủy lĩnh dưới cái nắng gay gắt.
Rừng rậm dày đặc khắp cả mặt đất đầy hoa dại, Thiện Từ theo Ngạc Tây dẫn đường đi lên quanh quanh co co, bắt đầu cuộc hành trình gian khổ. Do núi này hoang vắng không đường đi, Ngạc Tây và Thiện Từ phải tự mình mở đường mà đi, điều này làm chậm tốc độ tiến lên, khiến hai người cất bước rất chậm. Đối mặt với tình hình như vậy, Thiện Từ không hề để ý chút nào, so với ngồi tu luyện khổ hạnh, chút mệt nhọc này có thể nói là không đáng nhắc đến. Ngạc Tây thân hình cao lớn, hào khí mạnh mẽ, nghĩ đến cảm giác quay về nhà lập tức tinh thần tăng gấp trăm lần, không hề cảm giác mệt mỏi chút nào.
Trên đường tiến lên, hai người không bao lâu đã đến dưới chân của Hắc Thủy lĩnh, trước mắt chính là một khe suối nhỏ, chất lỏng chảy qua màu đen ngòm. Thiện Từ có phần kinh ngạc, cất tiếng hỏi:
- Nước suối này vì sao lại đen ngòm vậy?
Ngạc Tây giải thích:
- Nước suối này chảy ra từ Hắc Thủy hồ, dọc theo vách đá chảy xuôi xuống, dung hợp rất nhiều vật thể u tối, vì thế mà biến thành đen ngòm.
Thiện Từ hỏi tiếp:
- Ngoài chuyện này ra, có đặc điểm nào khác nữa không?
Ngạc Tây đáp:
- Nước suối đen ngòm không từ vật nào, nếu là cây cỏ gặp phải thì khô héo, nếu như động vật gặp phải thì chết vì độc.
Thiện Từ cau mày nói:
- Nếu không có nguồn nước, ngày trước mọi người sống như thế nào?
Ngạc Tây đáp:
- Hắc Thủy hồ trong suốt, ngọt như mật vậy, nhưng một khi chảy ra liền biến thành đen ngòm, đó là do bởi vật chất ẩn chứa độc trí mạng trong Hắc Thạch nhai.
Hiểu được ảo diệu này rồi, Thiện Từ nói:
- Đi thôi, tiếp tục tiến lên.
Ngạc Tây nhếch miệng cười, vừa tiến gần đến khe suối, vừa dặn dò:
- Cẩn thận để ý đến bước chân của ta, chớ để dính vào nước suối.
Thiện Từ điềm nhiên không đáp, im lặng đi theo sát. Rất nhanh, Ngạc Tây đã vượt qua được suối nhỏ, quay đầu nhìn Thiện Từ. Mà đúng lúc này, từ trên bầu trời xa xăm đột nhiên truyền lại một luồng tin tức kỳ dị, lập tức ập vào trong não của hắn, khiến vẻ mặt hắn kinh hãi biến sắc, thân thể đột nhiên run rẩy, thất thần bước thẳng đến khe nước.
Ngạc Tây thấy vậy vẻ mặt thất kinh, vội vàng phất tay phải lên, phát xuất một luồng hấp lực mạnh mẽ, lập tức đỡ lấy thân thể Thiện Từ vượt qua không gian đến bên mình. Lúc này, Thiện Từ vẫn ở tình trạng thất thần, khuôn mặt anh tuấn vẻ đầy đau thương, hoàn toàn quên hết mọi chuyện quanh mình. Ngạc Tây bất ngờ lại lo âu, nắm lấy cánh tay của Thiện Từ hỏi dồn:
- Thiện Từ, con thế nào vậy, con đừng dọa ta sợ chứ?
Không nói không rằng, Thiện Từ hệt như không biết gì cả, mãi đến khi Ngạc Tây hỏi liền ba lần, Thiện Từ mới động tròng mắt, vẻ mặt ưu thương càng thêm thâm sâu.
Thấy Thiện Từ có phản ứng, Ngạc Tây hơi an tâm, hỏi lại:
- Con vì sao vậy, vừa rồi vì sao đột nhiên mất thần trí đi vậy?
Thiện Từ nhìn Ngạc Tây, vẻ mặt đau thương đáp:
- Thiên Lân gặp chuyện rồi.
Ngạc Tây sửng mình, ngạc nhiên hỏi:
- Thiên Lân có chuyện rồi? Con vì sao lại biết?
Thiện Từ vẻ mặt bi thương thảm thiết, thở dài u oán đáp:
- Vừa lúc nãy, con có thể cảm ứng được khí tức từ biệt do Thiên Lân truyền đến.
Ngạc Tây sửng người một lúc, an ủi:
- Không nên suy nghĩ bậy bạ, nơi này cách Băng Nguyên vài ngàn dặm, ta thấy con chỉ nhớ quá thành tật, nhất thời tâm trí hoảng hốt mà ra. Thiên Lân ở Băng Nguyên nhân duyên cực tốt, tuyệt không phát sinh chuyện gì bất ngờ đâu.
Thiện Từ khổ sở lắc đầu, giọng khẳng định nói:
- Con và Thiên Lân có cảm ứng tâm linh, nếu huynh ấy có chuyện thì con tất nhiên biết được, tuyệt đối không phải chuyện đùa. Hiện nay, tình hình của Thiên Lân có phần mơ hồ, khí tức của huynh ấy tiêu tán, lại lúc có lúc không, khiến con không hiểu thật ra huynh ấy gặp phải chuyện như thế nào.
Ngạc Tây khuyên bảo:
- Lúc này chúng ta cách khá xa, Thiên Lân cho dù có chuyện gì đi nữa, ba phái Băng Nguyên cũng sẽ ra mặt giải quyết, con không cần phải lo lắng quá. Đợi chuyện nơi này kết thúc xong, ta mới cùng con quay về Băng Nguyên để thăm nom Thiên Lân.
Thiện Từ trong lòng đầy lo lắng, rất muốn lập tức quay về, nhưng nghĩ lại đã đến Hắc Thủy lĩnh, trong lòng lại có chút do dự. Thở dài thườn thượt, Thiện Từ bỏ qua tâm tình phiền não, u oán nói:
- Đi thôi, định mệnh còn đang chờ đợi chúng ta.
Ngạc Tây nhìn Thiện Từ, thấy hắn đã khôi phục lại bình tĩnh, lập tức không nói lời nào, dẫn Thiện Từ tiếp tục tiến lên về phía Hắc Thủy lĩnh. Từ lúc này, hai người không phát sinh thêm chuyện nào cả, mãi đến cuối giờ Thân buổi chiều, hai người lên đến đỉnh núi Hắc Thủy lĩnh, một bóng người quỷ bí khiến Thiện Từ chú ý đến. Lúc đó, Ngạc Tây không phát hiện được gì, chỉ về một huyệt động đen ngòm phía trước ngoài vài trượng đang muốn mở miệng nói, Thiện Từ đột nhiên nắm lấy tay của ông ta, ra dấu không nên nói bằng lời.
Ngạc Tây hơi không hiểu, nhưng lại cảnh giác cảm nhận có biến cố, lập tức quay đầu nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở huyệt động, lớn giọng nói:
- Người nào đó, ra đi.
Thiện Từ nhìn cửa huyệt động, phát hiện huyệt động ở trên đỉnh núi Hắc Thủy lĩnh này rất kỳ dị đặc biệt, đường kính ước chừng sáu thước, thỉnh thoảng có sương đen trào ra, bên trong đen ngòm không một tiếng động, nhưng trải qua thăm dò mới phát hiện, sau khi tiến vào chừng ba trượng liền thuận thế đi thẳng xuống, thâm sâu không biết đến thế nào.
Lúc này, trong huyệt động có một hình bóng đen ngòm phát sáng, so với màn đêm còn đen hơn, có thể hấp thu tất cả ánh sáng, bao gồm cả ánh mắt trong đó. Khi Thiện Từ chăm chú nhìn vào bóng hình đó, gã thấy cặp mắt rất mệt mỏi, dường như có một loại sức mạnh nào đó đang tiêu hao thị lực của bản thân gã, khiến gã không dám nhìn quá lâu. Loại hội ngộ này rất quỷ dị, Thiện Từ trong lòng có một tình cảm không nói ra được, dường như bóng đen đó đặc biệt đến đây vì gã, nhưng lại có phần thần bí không sao đoán ra được.
Nhìn thấy trong động không chút phản ứng, Ngạc Tây có phần tức giận, lập tức lên giọng hừ lạnh nói:
- Nếu không ra, thế thì đừng trách ta đây vô tình.
Thiện Từ nghe vậy hơi cau mày, phất tay ngăn Ngạc Tây lại, vừa từ từ đi thẳng đến huyệt động, vừa khẽ hỏi:
- Nếu như ngươi đến đây vì ta, sao không thẳng thắn một chút?
Dường như nghe ra được lời nói của Thiện Từ, trong động lúc này truyền ra một âm thanh lạnh lẽo.
- Ngươi và ta định sẵn phải gặp nhau ở đây.
Ngạc Tây kinh ngạc nói:
- Ngươi là ai?
Bóng đen trong động không đáp, dường như không thèm quan tâm việc trả lời câu hỏi của Ngạc Tây. Thiện Từ dừng lại ngoài động vài thước, nhìn bóng hình đen ngòm khó phân biệt, trầm giọng nói:
- Như thế nào là định sẵn?
Bóng đen trả lời:
- Chạy trốn chính là định mệnh, chạy không thoát chính là định sẵn.
Thiện Từ hừ khẽ nói:
- Như vậy, ngươi sẽ giống như bóng với hình theo sát mãi bên ta?
Bóng đen đáp:
- Ban đầu ngươi có lẽ sẽ bài xích, nhưng sau này ngươi sẽ tự thích ứng.
Thiện Từ không cho là tự nhiên, nói:
- Ngươi cho là như vậy?
Bóng đen cười quỷ dị đáp:
- Định mệnh vốn là như vậy.
Thiện Từ nói:
- Nếu như ta không đồng ý như vậy thì sao?
Bóng đen đáp:
- Định mệnh là do trời, hoàn toàn không phải do ngươi.
Thiện Từ lạnh lùng nói:
- Sai rồi, chỉ cần ta diệt ngươi rồi, mọi thứ sẽ không trở thành định mệnh.
Còn đang nói, Thiện Từ đột nhiên bắn ra hệt như chớp điện bay thẳng vào trong động. Chỉ là một cự ly ngắn ngủi, lóe lên là đến, hành động của Thiện Từ vô cùng nhanh nhẹn, nhưng lại thất bại trong gang tấc khiến gã có phần thất vọng.
Trong màn đêm, bóng đen âm thầm đi xa, chỉ để lại một tiếng cười âm lạnh truyền vào trong tai của Thiện Từ.
- Định mệnh sắp sẵn, không phải bởi vì ngươi phản kháng mà thay đổi, ngươi tốt nhất hãy thuận theo ý trời, chớ có phí công vô ích.
Thiện Từ không vui phản bác lại:
- Chuyện ta không thích rồi, ông trời cũng chớ có mơ tưởng áp đặt được ta.
Ngạc Tây tiến lên an ủi:
- Được rồi, không cần phải tức tối, hay là chúng ta hãy cẩn thận suy nghĩ xem, bóng đen đó thật ra lai lịch thế nào.
Thiện Từ gật khẽ, trầm ngâm nói:
- Khí tức bóng đen rất quỷ dị, có phần có phần không thuộc tính âm ám, nhưng lại hoàn toàn không tà ác, điều này là bất ngờ lớn nhất ta thấy được.
Ngạc Tây cau mày trầm ngâm, chần chừ đáp:
- Điểm này đúng là rất kỳ quái, ta cũng không thể nói rõ được. Thôi, dù sao theo lời của bóng đen, sớm muộn rồi cũng sẽ gặp nhau, chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều chuyện này. Đi thôi, trước hết hãy vào Hắc Thủy hồ đã.
Lắc mình đi vào, Ngạc Tây dẫn đường đưa Thiện Từ vào trong động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.