Chương 411: Họa phúc nan trắc (Họa phúc khó lường) phần 3
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Đứng ở cửa cốc, Triệu Ngọc Thanh cảm thấy được mặt đất chấn động vô cùng mãnh liệt, liền dặn dò:
- Trước hết mở lưới sáng phòng ngự, mọi người hãy đi ra ngoài liền.
Thiên Ảnh Trương vâng một tiếng, lập tức cùng Đàm Thanh Ngưu mở kết giới phòng ngự ra. Bay lên cao, Triệu Ngọc Thanh dẫn mọi người ra ngoài phạm vi của lưới sáng, ánh mắt quan sát tình hình chung quanh liền phát hiện vô số núi băng đang có hiện tượng tuyết lở, sụp đổ, mặt đất có một số khe sâu to có nhỏ có đan xen, tình cảnh khiến người ta kinh hãi vô cùng. Mã Vũ Đào kinh hãi la lên:
- Cốc chủ, chuyện này …
Triệu Ngọc Thanh không để ý đến ông, nói với Hàn Hạc, Băng Tuyết lão nhân, Phương Mộng Như bên cạnh:
- Nhị sư đệ nhanh đến Nam Thiên trụ phong, Tứ sư đệ chạy đến Đông Thiên trụ phong, sư muội qua Bắc Thiên trụ phong, ta trấn thủ Tây Thiên trụ phong, chúng ta phải cùng nhau vận công để trấn thủ bốn Thiên Trụ phong, không thể để nó bị nghiêng chếch đi.
Hàn Hạc và Phương Mộng Như nghe vậy trong lòng tuy không hiểu, nhưng vẫn y lệnh mà làm.
Băng Tuyết lão nhân đưa Lâm Phàm đang hôn mê cho Linh Hoa, sau đó cùng mấy người Triệu Ngọc Thanh ai nấy chia nhau mà làm. Rất nhanh, Long khí trên người Triệu Ngọc Thanh ngùn ngụt, chín con thần long xoay vòng quanh người, phát ra khí thế mạnh mẽ kiêu ngạo với thiên hạ. Chuyện này khiến cho Dao Quang vẻ mặt biến sắc hẳn, kinh ngạc không nói ra được. Hàn Hạc lấp lánh ánh trắng, khí cực lạnh mạnh mẽ kinh người, thực lực có chút không tầm thường. Băng Tuyết lão nhân thi triển Phi Long quyết, toàn thân ánh đỏ rực hẳn, vẻ mặt nghiêm túc. Phương Mộng Như thúc động Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, ánh sáng rực rỡ của nó hòa lẫn với ánh trắng của Hàn Hạc, giữa bốn sư huynh muội hình thành cảnh tượng hai trắng hai đỏ, âm dương đan xen, bắt đầu toàn lực áp chế bốn Thiên Trụ phong không cho chấn động. Công Dương Thiên Tung vẻ mặt đầy nghi hoặc, tự nói với mình:
- Mấy người cốc chủ đang làm chuyện gì vậy?
Sở Văn Tân nói:
- Ta phỏng chừng là muốn bảo vệ Đằng Long cốc để tránh bị ảnh hưởng của động đất.
Dao Quang trầm ngâm nói:
- Cho dù là như vậy, bọn họ sao phải chọn Tứ Thiên Trụ phong?
Phỉ Vân suy đoán:
- Ta nghĩ là Tứ Thiên Trụ phong này có khả năng liên quan rõ rệt nào đó đến an nguy của Đằng Long cốc.
Lâm Y Tuyết tuổi còn trẻ chưa biết buồn, thấy mặt đất Băng Nguyên nhấp nhô như áo lông cừu, một phần lớn núi băng ngã sụp xuống, miệng không khỏi thất kinh la lên:
- Quả thật là quá thần kỳ, quá khủng khiếp khiến người ta không thể nói gì cả.
Giang Thanh Tuyết thấy nàng không biết trời cao đất dày vội vàng kéo cánh tay của Y Tuyết, nhỏ giọng mắng:
- Không được mở miệng, muội không thấy mọi người đều đã rất lo lắng à.
Lâm Y Tuyết bướng bỉnh le lưỡi, ánh mắt nhìn sang hướng khác, lại bất ngờ phát hiện trong gió tuyết có người liền không khỏi gọi to:
- Mọi người nhìn nhanh, phía kia có người.
Mọi người nghe vậy liền rối rít nhìn qua, thì thấy được ngoài vài dặm xuất hiện vài bóng người đang bay thẳng về phía bên này.
Không bao lâu sau, những người đó đã đến trong vòng ba dặm, vừa quan sát tình hình phía bên Đằng Long cốc, vừa giữ nguyên cảnh giác cao độ. Tân Nguyệt nhìn những người mới đến liền khẽ nói:
- Mọi người cẩn thận, chính là Tây Bắc Cuồng Đao, Tứ Dực thần sứ, Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Lam Phát Ngân Tôn.
Công Dương Thiên Tung vẻ mặt rất giận dữ, hừ giọng nói:
- Bọn chúng lớn gan lớn mật, ta phải đi giết bọn chúng.
Tuyết Sơn thánh tăng đang tựa vào Thiện Từ nói:
- Thiên tôn không nên kích động, ông làm như vậy chỉ dọa bọn chúng chạy mà thôi, trước mắt bọn họ không phải muốn đến đây giao chiến.
Mã Vũ Đào kinh ngạc nói:
- Nếu là như vậy, bọn họ đến đây muốn làm gì? Muốn đến xem chúng ta nói chuyện hay muốn thám thính tình hình?
Giang Thanh Tuyết suy đoán:
- Theo phỏng đoán của vãn bối, bọn họ có khả năng cũng bị ảnh hưởng của động đất, chạy đến xem thử tình hình chúng ta thế nào. Hiện nay, chúng ta tụ tập ở Đằng Long cốc, Ngũ Sắc Thiên Vực cũng không làm gì được chúng ta. Nếu như cơn động đất lần này tạo ảnh hưởng to lớn với Đằng Long cốc, thế thì sau này bọn họ khi đối phó với chúng ta cũng dễ dàng hơn nhiều. Xét tình hình như vậy, bọn họ mới chạy đến nơi này.
Mọi người đều không phản bác gì với suy đoán của Giang Thanh Tuyết. Lúc đó, từ xa truyền đến một tiếng kêu khác lạ, một hình bóng trắng như tuyết bắn tới, phía sau là một thanh kiếm có tà khí ngập trời chính là Tỏa Hồn.
Thấy vậy, Từ Tĩnh kinh ngạc nói:
- Chính là gấu Bắc Cực.
Tân Nguyệt ánh mắt hơi động, thấy Tỏa Hồn đuổi theo gấu Bắc Cực sát nút, lập tức dời ngang trăm trượng, đến bên cạnh gấu Bắc Cực đánh ra một chiêu.
Lập tức, thần kiếm Thiên Ly ánh sáng rực rỡ, bộc phát khí thế thần thánh vô cùng, lập tức hất bắn Tỏa Hồn bay đi cả mấy trăm trượng.
- Thì ra là ngươi, đa tạ.
Còn chưa kịp tỉnh hồn, gấu Bắc Cực thấy Tân Nguyệt ra tay, trong lòng lập tức cảm kích vô cùng.
Bật cười điềm nhiên, Tân Nguyệt nói:
- Giữa chúng ta hoàn toàn không phải địch nhân, ngươi theo ta đi qua nơi này tạm tránh đi.
Gấu Bắc Cực liếc thấy mọi người Đằng Long cốc, chần chừ:
- Chuyện này dường như không ổn lắm.
Tân Nguyệt trả lời:
- Đi qua đi, có ta ở đây, mọi người sẽ không làm khó ngươi đâu.
Lúc này, Tỏa Hồn đã quay ngược trở lại, ảo hóa thành một người đàn ông áo đen, trừng Tân Nguyệt rống lên:
- Nha đầu thúi, ngươi từ đâu có được thanh kiếm này?
Tân Nguyệt lãnh đạm đáp:
- Điều đó có quan trọng không?
Tỏa Hồn hừ khẽ một tiếng, uy hiếp nói:
- Nếu như ngươi giao thanh kiếm này cho ta, ta có thể không đến làm phiền các ngươi nữa. Nếu không, ta sẽ khiến cho các ngươi không an bình.
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Muốn có kiếm này hả, ngươi chỉ nằm mơ thôi. Tỏa Hồn, ta cảnh cáo ngươi, bây giờ lập tức đi ngay, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi phải hồn phi phách tán. Không tin ngươi có thể thử qua.
Kiếm chỉ thẳng lên trời, khí thế phóng vút lên, Tân Nguyệt toàn thân ánh đỏ vây phủ, toát ra một khí thế ngạo thị thiên hạ. Tỏa Hồn vẻ mặt kỳ quái, vừa khiếp sợ lại vừa tham lam, dường như hắn có một cảm giác khiếp sợ kiếm Thiên Ly, lại có một cảm giác bị hấp dẫn vô danh nào đó.
Lúc này, chấn động của mặt đất bắt đầu giảm đi, Dao Quang lóe lên đã đến bên Tân Nguyệt, có phần hiếu kỳ với kiếm Tỏa Hồn.
- Đây có phải chính là thanh Tỏa Hồn kiếm đã thôn tính hết tám mươi mốt nguyên thần của người tu đạo để tự luyện hóa mà thành không?
Tân Nguyệt gật đầu đáp:
- Đúng là kiếm này, nó tà ác vô cùng.
Thấy Dao Quang xuất hiện, Tỏa Hồn hơi kinh ngạc, sau khi đánh giá Dao Quang một lúc, liền đột nhiên lóe lên chọn phương án bỏ chạy liền. Dao Quang không hề truy đuổi, nhìn theo thanh Tỏa Hồn kiếm, cau mày nói:
- Kiếm này rất đặc biệt, có điểm tương tự với Vô Nhân Tọa của Lư Sơn Bất Quy Lộ năm nào.
Tân Nguyệt không biết Vô Nhân Tọa là ai, cũng không tiện trả lời, liền dẫn gấu Bắc Cực đến bên mọi người. Lâm Y Tuyết hơi hiếu kỳ, kéo tay áo của Tân Nguyệt, nhỏ giọng nói:
- Tân Nguyệt tỷ tỷ, con gấu khổng lồ này có phải là yêu quái không?
Tân Nguyệt cười nói:
- Trong mắt của con người, linh dị có nguy hại đến người phàm được gọi là yêu quái, ngược lại thì là linh thú.
Lâm Y Tuyết cười đáp:
- Đúng thế, muội chính là muốn biết nó thuộc về loại nào?
Tân Nguyệt không muốn khẳng định trả lời:
- Muội sao không tự mình đi hỏi nó đi.
Lâm Y Tuyết hơi sợ, lắc đầu trả lời:
- Được rồi, đợi sau này quen biết đã rồi mới chơi với nó.
Bên này, Linh Hoa ôm Lâm Phàm, tròng mắt không nhúc nhích nhìn gấu Bắc Cực, hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi chính là gấu Bắc Cực, ta nghe Thiên Lân nói qua về ngươi, sao ngươi lại bị thanh kiếm đó truy đuổi đến đây?
Gấu Bắc Cực từ lúc theo Tân Nguyệt đến đây, tỏ ra mất cả hồn vía, vừa quan sát vẻ mặt mọi người, trong lòng ngầm cảnh giác, vừa nghĩ có nên rời đi hay không.
Lúc này, Linh Hoa đột nhiên hỏi hắn, khiến hắn sửng cả người, cũng không nghĩ nhiều, lập tức trả lời:
- Ta cảm ứng cơn động đất, liền chạy đi tìm nguyên nhân, kết quả ở bờ của một cái hồ khổng lồ thì gặp phải thanh quái kiếm đó. Khi ấy, Tam Dực thánh sứ bị chết bởi thanh kiếm này, nên ta vô cùng kiêng kỵ nó, vì thế chạy mãi đến chỗ này.
Linh Hoa à một tiếng, tiếp tục hỏi:
- Thế ngươi đã tìm được nguyên nhân của động đất rồi phải không?
Câu này vừa nói ra thì ánh mắt gấu Bắc Cực biến hẳn, khiến mọi người chung quanh đều cảm ứng được sự khác thường của nó. Mọi người liền quay lại nhìn nó. Chần chừ một lúc, gấu Bắc Cực khẽ khàng nói:
- Ở bên dưới đáy hồ có một sự tồn tại vô cùng đáng sợ, nó đang tỉnh lại và suy tính muốn thoát ra ngoài.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Ngươi nói chính là con rùa khổng lồ ở dưới lòng đất?
Gấu Bắc Cực trả lời:
- Đó không phải là một con rùa khổng lồ bình thường, đó chính là Thái Huyền Hỏa Quy.
Lâm Y Tuyết hiếu kỳ hỏi:
- Thái Huyền Hỏa Quy là thứ gì? Làm sao ngươi biết được món đồ chơi đó?
Gấu Bắc Cực liếc Lâm Y Tuyết, lắc đầu đáp:
- Ta không biết, ta chỉ cảm ứng được luồng khí tức đáng sợ trên người của nó, đó là một loại bản năng của thú. Thái Huyền Hỏa Quy khác biệt rất lớn với chúng ta, nếu chúng ta thuộc về thú bình thường, thì nó thuộc về loại thần thú đặc biệt, hai bên có một loại ngăn cách không thể vượt qua được. Bản năng chúng ta đã sợ hãi nó vô cùng.
Mã Vũ Đào xen vào:
- Gấu Bắc Cực, với bản năng thú tính của ngươi, ngươi có thể xác định là Thái Huyền Hỏa Quy đó muốn thoát ra ngoài?
Gấu Bắc Cực khẳng định:
- Từ hoạt động càng lúc càng nhiều của nó mà xác định, điều này hoàn toàn không sai lầm được.
Mã Vũ Đào không hiểu hỏi:
- Nếu như nó đã tỉnh lại rồi, còn có lòng muốn xuất ra ngoài, sao thấy chấn động thêm nữa mà lại không thấy nó xuất hiện vậy?
Gấu Bắc Cực chần chừ đáp:
- Ta đoán là có khả năng có một loại gì đó áp chế nó, khiến nó không thể dễ dàng thoát ra, vì thế nó mới xao động bất an, liên tục phát động công kích như vậy.
- Cái gì vậy?
Mã Vũ Đào, Từ Tĩnh, Sở Văn Tân ba người đồng thanh dị khẩu hỏi lại. Gấu Bắc Cực lắc đầu nói:
- Ta không biết.
Tân Nguyệt hỏi:
- Gấu Bắc Cực, ngươi thấy chấn động với tần suất cao kéo dài như vậy, ngoại trừ việc núi băng sụp đổ, mặt đất nứt nẻ ra còn có những ảnh hưởng nào khác không?
Gấu Bắc Cực ánh mắt biến đổi không ngừng, có phần bất an đáp:
- Ta nghĩ có khả năng còn có một số thứ không nên xuất hiện cũng sẽ theo đó mà hiện ra.
Vũ Điệp hỏi:
- Cái gì không nên xuất hiện?
Gấu Bắc Cực lắc đầu đáp:
- Ta không thể nói, bởi vì một khi ta nói, chuyện có khả năng sẽ trở thành sự thật, nói cách khác là thiên hạ sẽ gặp phải tai ương.
- Trước hết mở lưới sáng phòng ngự, mọi người hãy đi ra ngoài liền.
Thiên Ảnh Trương vâng một tiếng, lập tức cùng Đàm Thanh Ngưu mở kết giới phòng ngự ra. Bay lên cao, Triệu Ngọc Thanh dẫn mọi người ra ngoài phạm vi của lưới sáng, ánh mắt quan sát tình hình chung quanh liền phát hiện vô số núi băng đang có hiện tượng tuyết lở, sụp đổ, mặt đất có một số khe sâu to có nhỏ có đan xen, tình cảnh khiến người ta kinh hãi vô cùng. Mã Vũ Đào kinh hãi la lên:
- Cốc chủ, chuyện này …
Triệu Ngọc Thanh không để ý đến ông, nói với Hàn Hạc, Băng Tuyết lão nhân, Phương Mộng Như bên cạnh:
- Nhị sư đệ nhanh đến Nam Thiên trụ phong, Tứ sư đệ chạy đến Đông Thiên trụ phong, sư muội qua Bắc Thiên trụ phong, ta trấn thủ Tây Thiên trụ phong, chúng ta phải cùng nhau vận công để trấn thủ bốn Thiên Trụ phong, không thể để nó bị nghiêng chếch đi.
Hàn Hạc và Phương Mộng Như nghe vậy trong lòng tuy không hiểu, nhưng vẫn y lệnh mà làm.
Băng Tuyết lão nhân đưa Lâm Phàm đang hôn mê cho Linh Hoa, sau đó cùng mấy người Triệu Ngọc Thanh ai nấy chia nhau mà làm. Rất nhanh, Long khí trên người Triệu Ngọc Thanh ngùn ngụt, chín con thần long xoay vòng quanh người, phát ra khí thế mạnh mẽ kiêu ngạo với thiên hạ. Chuyện này khiến cho Dao Quang vẻ mặt biến sắc hẳn, kinh ngạc không nói ra được. Hàn Hạc lấp lánh ánh trắng, khí cực lạnh mạnh mẽ kinh người, thực lực có chút không tầm thường. Băng Tuyết lão nhân thi triển Phi Long quyết, toàn thân ánh đỏ rực hẳn, vẻ mặt nghiêm túc. Phương Mộng Như thúc động Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, ánh sáng rực rỡ của nó hòa lẫn với ánh trắng của Hàn Hạc, giữa bốn sư huynh muội hình thành cảnh tượng hai trắng hai đỏ, âm dương đan xen, bắt đầu toàn lực áp chế bốn Thiên Trụ phong không cho chấn động. Công Dương Thiên Tung vẻ mặt đầy nghi hoặc, tự nói với mình:
- Mấy người cốc chủ đang làm chuyện gì vậy?
Sở Văn Tân nói:
- Ta phỏng chừng là muốn bảo vệ Đằng Long cốc để tránh bị ảnh hưởng của động đất.
Dao Quang trầm ngâm nói:
- Cho dù là như vậy, bọn họ sao phải chọn Tứ Thiên Trụ phong?
Phỉ Vân suy đoán:
- Ta nghĩ là Tứ Thiên Trụ phong này có khả năng liên quan rõ rệt nào đó đến an nguy của Đằng Long cốc.
Lâm Y Tuyết tuổi còn trẻ chưa biết buồn, thấy mặt đất Băng Nguyên nhấp nhô như áo lông cừu, một phần lớn núi băng ngã sụp xuống, miệng không khỏi thất kinh la lên:
- Quả thật là quá thần kỳ, quá khủng khiếp khiến người ta không thể nói gì cả.
Giang Thanh Tuyết thấy nàng không biết trời cao đất dày vội vàng kéo cánh tay của Y Tuyết, nhỏ giọng mắng:
- Không được mở miệng, muội không thấy mọi người đều đã rất lo lắng à.
Lâm Y Tuyết bướng bỉnh le lưỡi, ánh mắt nhìn sang hướng khác, lại bất ngờ phát hiện trong gió tuyết có người liền không khỏi gọi to:
- Mọi người nhìn nhanh, phía kia có người.
Mọi người nghe vậy liền rối rít nhìn qua, thì thấy được ngoài vài dặm xuất hiện vài bóng người đang bay thẳng về phía bên này.
Không bao lâu sau, những người đó đã đến trong vòng ba dặm, vừa quan sát tình hình phía bên Đằng Long cốc, vừa giữ nguyên cảnh giác cao độ. Tân Nguyệt nhìn những người mới đến liền khẽ nói:
- Mọi người cẩn thận, chính là Tây Bắc Cuồng Đao, Tứ Dực thần sứ, Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Lam Phát Ngân Tôn.
Công Dương Thiên Tung vẻ mặt rất giận dữ, hừ giọng nói:
- Bọn chúng lớn gan lớn mật, ta phải đi giết bọn chúng.
Tuyết Sơn thánh tăng đang tựa vào Thiện Từ nói:
- Thiên tôn không nên kích động, ông làm như vậy chỉ dọa bọn chúng chạy mà thôi, trước mắt bọn họ không phải muốn đến đây giao chiến.
Mã Vũ Đào kinh ngạc nói:
- Nếu là như vậy, bọn họ đến đây muốn làm gì? Muốn đến xem chúng ta nói chuyện hay muốn thám thính tình hình?
Giang Thanh Tuyết suy đoán:
- Theo phỏng đoán của vãn bối, bọn họ có khả năng cũng bị ảnh hưởng của động đất, chạy đến xem thử tình hình chúng ta thế nào. Hiện nay, chúng ta tụ tập ở Đằng Long cốc, Ngũ Sắc Thiên Vực cũng không làm gì được chúng ta. Nếu như cơn động đất lần này tạo ảnh hưởng to lớn với Đằng Long cốc, thế thì sau này bọn họ khi đối phó với chúng ta cũng dễ dàng hơn nhiều. Xét tình hình như vậy, bọn họ mới chạy đến nơi này.
Mọi người đều không phản bác gì với suy đoán của Giang Thanh Tuyết. Lúc đó, từ xa truyền đến một tiếng kêu khác lạ, một hình bóng trắng như tuyết bắn tới, phía sau là một thanh kiếm có tà khí ngập trời chính là Tỏa Hồn.
Thấy vậy, Từ Tĩnh kinh ngạc nói:
- Chính là gấu Bắc Cực.
Tân Nguyệt ánh mắt hơi động, thấy Tỏa Hồn đuổi theo gấu Bắc Cực sát nút, lập tức dời ngang trăm trượng, đến bên cạnh gấu Bắc Cực đánh ra một chiêu.
Lập tức, thần kiếm Thiên Ly ánh sáng rực rỡ, bộc phát khí thế thần thánh vô cùng, lập tức hất bắn Tỏa Hồn bay đi cả mấy trăm trượng.
- Thì ra là ngươi, đa tạ.
Còn chưa kịp tỉnh hồn, gấu Bắc Cực thấy Tân Nguyệt ra tay, trong lòng lập tức cảm kích vô cùng.
Bật cười điềm nhiên, Tân Nguyệt nói:
- Giữa chúng ta hoàn toàn không phải địch nhân, ngươi theo ta đi qua nơi này tạm tránh đi.
Gấu Bắc Cực liếc thấy mọi người Đằng Long cốc, chần chừ:
- Chuyện này dường như không ổn lắm.
Tân Nguyệt trả lời:
- Đi qua đi, có ta ở đây, mọi người sẽ không làm khó ngươi đâu.
Lúc này, Tỏa Hồn đã quay ngược trở lại, ảo hóa thành một người đàn ông áo đen, trừng Tân Nguyệt rống lên:
- Nha đầu thúi, ngươi từ đâu có được thanh kiếm này?
Tân Nguyệt lãnh đạm đáp:
- Điều đó có quan trọng không?
Tỏa Hồn hừ khẽ một tiếng, uy hiếp nói:
- Nếu như ngươi giao thanh kiếm này cho ta, ta có thể không đến làm phiền các ngươi nữa. Nếu không, ta sẽ khiến cho các ngươi không an bình.
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Muốn có kiếm này hả, ngươi chỉ nằm mơ thôi. Tỏa Hồn, ta cảnh cáo ngươi, bây giờ lập tức đi ngay, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi phải hồn phi phách tán. Không tin ngươi có thể thử qua.
Kiếm chỉ thẳng lên trời, khí thế phóng vút lên, Tân Nguyệt toàn thân ánh đỏ vây phủ, toát ra một khí thế ngạo thị thiên hạ. Tỏa Hồn vẻ mặt kỳ quái, vừa khiếp sợ lại vừa tham lam, dường như hắn có một cảm giác khiếp sợ kiếm Thiên Ly, lại có một cảm giác bị hấp dẫn vô danh nào đó.
Lúc này, chấn động của mặt đất bắt đầu giảm đi, Dao Quang lóe lên đã đến bên Tân Nguyệt, có phần hiếu kỳ với kiếm Tỏa Hồn.
- Đây có phải chính là thanh Tỏa Hồn kiếm đã thôn tính hết tám mươi mốt nguyên thần của người tu đạo để tự luyện hóa mà thành không?
Tân Nguyệt gật đầu đáp:
- Đúng là kiếm này, nó tà ác vô cùng.
Thấy Dao Quang xuất hiện, Tỏa Hồn hơi kinh ngạc, sau khi đánh giá Dao Quang một lúc, liền đột nhiên lóe lên chọn phương án bỏ chạy liền. Dao Quang không hề truy đuổi, nhìn theo thanh Tỏa Hồn kiếm, cau mày nói:
- Kiếm này rất đặc biệt, có điểm tương tự với Vô Nhân Tọa của Lư Sơn Bất Quy Lộ năm nào.
Tân Nguyệt không biết Vô Nhân Tọa là ai, cũng không tiện trả lời, liền dẫn gấu Bắc Cực đến bên mọi người. Lâm Y Tuyết hơi hiếu kỳ, kéo tay áo của Tân Nguyệt, nhỏ giọng nói:
- Tân Nguyệt tỷ tỷ, con gấu khổng lồ này có phải là yêu quái không?
Tân Nguyệt cười nói:
- Trong mắt của con người, linh dị có nguy hại đến người phàm được gọi là yêu quái, ngược lại thì là linh thú.
Lâm Y Tuyết cười đáp:
- Đúng thế, muội chính là muốn biết nó thuộc về loại nào?
Tân Nguyệt không muốn khẳng định trả lời:
- Muội sao không tự mình đi hỏi nó đi.
Lâm Y Tuyết hơi sợ, lắc đầu trả lời:
- Được rồi, đợi sau này quen biết đã rồi mới chơi với nó.
Bên này, Linh Hoa ôm Lâm Phàm, tròng mắt không nhúc nhích nhìn gấu Bắc Cực, hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi chính là gấu Bắc Cực, ta nghe Thiên Lân nói qua về ngươi, sao ngươi lại bị thanh kiếm đó truy đuổi đến đây?
Gấu Bắc Cực từ lúc theo Tân Nguyệt đến đây, tỏ ra mất cả hồn vía, vừa quan sát vẻ mặt mọi người, trong lòng ngầm cảnh giác, vừa nghĩ có nên rời đi hay không.
Lúc này, Linh Hoa đột nhiên hỏi hắn, khiến hắn sửng cả người, cũng không nghĩ nhiều, lập tức trả lời:
- Ta cảm ứng cơn động đất, liền chạy đi tìm nguyên nhân, kết quả ở bờ của một cái hồ khổng lồ thì gặp phải thanh quái kiếm đó. Khi ấy, Tam Dực thánh sứ bị chết bởi thanh kiếm này, nên ta vô cùng kiêng kỵ nó, vì thế chạy mãi đến chỗ này.
Linh Hoa à một tiếng, tiếp tục hỏi:
- Thế ngươi đã tìm được nguyên nhân của động đất rồi phải không?
Câu này vừa nói ra thì ánh mắt gấu Bắc Cực biến hẳn, khiến mọi người chung quanh đều cảm ứng được sự khác thường của nó. Mọi người liền quay lại nhìn nó. Chần chừ một lúc, gấu Bắc Cực khẽ khàng nói:
- Ở bên dưới đáy hồ có một sự tồn tại vô cùng đáng sợ, nó đang tỉnh lại và suy tính muốn thoát ra ngoài.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Ngươi nói chính là con rùa khổng lồ ở dưới lòng đất?
Gấu Bắc Cực trả lời:
- Đó không phải là một con rùa khổng lồ bình thường, đó chính là Thái Huyền Hỏa Quy.
Lâm Y Tuyết hiếu kỳ hỏi:
- Thái Huyền Hỏa Quy là thứ gì? Làm sao ngươi biết được món đồ chơi đó?
Gấu Bắc Cực liếc Lâm Y Tuyết, lắc đầu đáp:
- Ta không biết, ta chỉ cảm ứng được luồng khí tức đáng sợ trên người của nó, đó là một loại bản năng của thú. Thái Huyền Hỏa Quy khác biệt rất lớn với chúng ta, nếu chúng ta thuộc về thú bình thường, thì nó thuộc về loại thần thú đặc biệt, hai bên có một loại ngăn cách không thể vượt qua được. Bản năng chúng ta đã sợ hãi nó vô cùng.
Mã Vũ Đào xen vào:
- Gấu Bắc Cực, với bản năng thú tính của ngươi, ngươi có thể xác định là Thái Huyền Hỏa Quy đó muốn thoát ra ngoài?
Gấu Bắc Cực khẳng định:
- Từ hoạt động càng lúc càng nhiều của nó mà xác định, điều này hoàn toàn không sai lầm được.
Mã Vũ Đào không hiểu hỏi:
- Nếu như nó đã tỉnh lại rồi, còn có lòng muốn xuất ra ngoài, sao thấy chấn động thêm nữa mà lại không thấy nó xuất hiện vậy?
Gấu Bắc Cực chần chừ đáp:
- Ta đoán là có khả năng có một loại gì đó áp chế nó, khiến nó không thể dễ dàng thoát ra, vì thế nó mới xao động bất an, liên tục phát động công kích như vậy.
- Cái gì vậy?
Mã Vũ Đào, Từ Tĩnh, Sở Văn Tân ba người đồng thanh dị khẩu hỏi lại. Gấu Bắc Cực lắc đầu nói:
- Ta không biết.
Tân Nguyệt hỏi:
- Gấu Bắc Cực, ngươi thấy chấn động với tần suất cao kéo dài như vậy, ngoại trừ việc núi băng sụp đổ, mặt đất nứt nẻ ra còn có những ảnh hưởng nào khác không?
Gấu Bắc Cực ánh mắt biến đổi không ngừng, có phần bất an đáp:
- Ta nghĩ có khả năng còn có một số thứ không nên xuất hiện cũng sẽ theo đó mà hiện ra.
Vũ Điệp hỏi:
- Cái gì không nên xuất hiện?
Gấu Bắc Cực lắc đầu đáp:
- Ta không thể nói, bởi vì một khi ta nói, chuyện có khả năng sẽ trở thành sự thật, nói cách khác là thiên hạ sẽ gặp phải tai ương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.