Chương 879: Song song nam hạ - Đồng thời xuôi Nam - phần 2
Tâm Mộng Vô Ngân
29/07/2014
Lâm Y Tuyết trừng Lâm Vân Phong một cái, dịu dàng nói:
- Người ta trước giờ vẫn rất khiêm tốn mà.
Câu này vừa nói ra, Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Trần Ngọc Loan lập tức cười to, nhanh chóng làm mọi người cười theo, cả đáy khe sâu vang vọng tiếng cười.
Lâm Y Tuyết đỏ hẳn cả mặt, tức đến dậm chân, lập tức xoay mình không để ý đến ai nữa.
Chốc lát sau, tiếng cười tan rồi, Lâm Vân Phong hỏi:
- Y Tuyết nói xem, tình trạng con tu luyện thế nào rồi?
Nghe vậy, Lâm Y Tuyết quay người trở lại, có phần tự đắc nói:
- Âm Dương pháp quyết mà cha truyền thụ cho con thì con đã lĩnh ngộ được tinh túy của nó, trước mắt do thời gian còn ngắn, tạm thời chỉ tu luyện được ba phần hỏa hầu.
Lâm Vân Phong cười mắng:
- Ba phần hỏa hầu mà cũng nói ra để bêu xấu, quả thật không biết e dè.
Lâm Y Tuyết không phục nói:
- Người ta lần đầu tiên tu luyện đã có thành tích như vậy, quả thật cũng không tồi chút nào.
Hứa Khiết cười nói:
- Tính tình cứ như trẻ con vậy, không chịu thua một chút nào cả.
Trần Ngọc Loan cười lên tiếng:
- So với ta năm xưa thì Y Tuyết cũng thông minh hơn nhiều.
Lâm Y Tuyết nghe vậy rất mừng cười tiếp liền:
- Dì Ngọc Loan là tốt nhất đó, lời thực nói thực.
Câu này vừa nói ra, mọi người lại cười to lần nữa, ai cũng bị Lâm Y Tuyết chọc cho phải cười vang.
Rất lâu sau, Triệu Ngọc Thanh chuyển sang chuyện khác:
- Linh Hoa, con tu luyện thế nào rồi?
Linh Hoa hồn nhiên đáp:
- Bẩm sư tổ, con đã luyện thành rồi.
Triệu Ngọc Thanh hoàn toàn không kinh ngạc, gật đầu nói:
- Rất tốt, sau này có rảnh thì tu luyện thêm, địch nhân của chúng ta thực lực rất to lớn.
Lâm Vân Phong nhìn Linh Hoa, có phần kinh ngạc nói:
- Linh Hoa, tu vi của con rất là kinh người đó.
Linh Hoa nhẹ nhàng đáp lại:
- Đây đều là nhờ có sư tổ yêu thương.
Trần Ngọc Loan nói:
- Môn hạ của cốc chủ tiền bối quả thật từng người đều mạnh mẽ.
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Minh chủ chê cười rồi, đây đều do tình thế bức bách, phải nỗ lực lên thôi!
Lâm Vân Phong nói:
- Cốc chủ tiền bối khiêm tốn rồi, chỉ đơn thuần về tu vi thôi, tu vi của Linh Hoa cũng mạnh hơn không ít người. Lâm Phàm và Tân Nguyệt càng không cần phải nói.
Câu này vừa nói ra, Lâm Y Tuyết liền cảm thấy kinh ngạc, cẩn thận đánh giá Linh Hoa, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Quả thật không ngờ được, té ra tỷ tỷ ẩn giấu thực lực tốt đến như vậy.
Linh Hoa cười khổ, không trả lời.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tu chân tổng cộng có thể phân thành mười lăm cảnh giới, ngoại trừ mười cảnh giới mà trung thổ đều biết rõ rồi, còn lại năm cảnh giới kia chiếu theo thứ tự là Địa Tiên, Huyền Chân, Thiên Tiên, Lăng Hư, Kim Tiên. Hiện nay mà xét, tu vi của Y Tuyết đã vào giai đoạn sơ kỳ của Huyền Chân cảnh giới rồi, tu vi của Linh Hoa cũng ở vào giai đoạn trung kỳ của Huyền Chân.
Lâm Vân Phong trầm ngâm nói:
- Tu chân mười lăm cảnh giới, theo như cốc chủ tiền bối xem xét, mọi người chúng ta hiện nay tình trạng tu vi thế nào đây?
Triệu Ngọc Thanh chần chừ một lúc, nhẹ nhàng đáp lại:
- Theo ta hiểu được, Lâm chưởng giáo và Trần minh chủ tu vi đều tiến vào cảnh giới Thiên Tiên, đại khái ở mức trung kỳ hoặc hậu kỳ của cảnh giới Thiên Tiên, tu vi cụ thể thì ta cũng khó mà xác định được. Lâm phu nhân (Hứa Khiết) tu vi đại khái ở mức hậu kỳ của cảnh giới Huyền Chân, tu vi của Ngạc Tây ở vào hậu kỳ của cảnh giới Địa Tiên, Phỉ Vân ở vào trung kỳ của cảnh giới Địa Tiên, Tuyết Hồ tu vi hơi kém, ở vào trung hậu kỳ của cảnh giới Quy Tiên. Tân Nguyệt hiện nay tu vi đã đột phá cảnh giới Thiên Tiên, dường như đã đến giai đoạn trung kỳ của cảnh giới Thiên Tiên. Còn bản thân ta, cũng đại khái ở vào trung hậu kỳ của cảnh giới Thiên Tiên.
Nghe xong những lời nói của Triệu Ngọc Thanh, mọi người vẻ mặt khác lạ, ai nấy chăm chú nhìn nhau, cuối cùng phần lớn mọi người đều nhìn lại Tân Nguyệt, rõ ràng cảm thấy vô cùng kinh hãi khiếp sợ trước thực lực của nàng.
Ngạc Tây không hề để ý đến những chuyện này, hiếu kỳ hỏi tiếp:
- Tình hình những người khác thế nào? Ví dụ như Thiện Từ, Vũ Điệp, Lâm Phàm?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tình hình của Thiện Từ có phần đặc biệt, đại khái ở vào khoảng hậu kỳ Huyền Chân và sơ kỳ của Thiên Tiên, cụ thể ta cũng không nói chính xác được. Tu vi của Vũ Điệp ở vào hậu kỳ của Địa Tiên và sơ kỳ của Huyền Chân, chắc chắn sẽ nhanh chóng có thể đột phá được cảnh giới Huyền Chân. Lâm Phàm tu vi trước khi bị thương ở vào trung kỳ của cảnh giới Huyền Chân, Tiết Phong và hắn thực lực tương đương nhau. Tuyết Nhân chính là sơ kỳ của Huyền Chân, Đồ Thiên và Giang Thanh Tuyết đều thuộc vào trung kỳ của Địa Tiên, Dao Quang ở vào sơ kỳ của Thiên Tiên. Dương Thiên đại khái ở trung hậu kỳ của Thiên Tiên, Hoàng Thiên tu vi kém chút so với Dao Quang, nằm giữa hậu kỳ Huyền Chân và sơ kỳ của Thiên Tiên, Khiếu Thiên thực lực đại khái ở mức trung kỳ của Huyền Chân.
Sau khi hiểu được đại khái thực lực của mọi người từ những lời của Triệu Ngọc Thanh, Lâm Vân Phong hỏi lại:
- Theo như ý kiến của cốc chủ, Thái Huyền Hỏa Quy thực lực ở vào cảnh giới nào đây?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm đáp lại:
- Theo suy đoán của cá nhân ta, tu vi của Thái Huyền Hỏa Quy ít ra cũng đạt đến cảnh giới Lăng Hư, còn vào sơ kỳ, trung kỳ hay là hậu kỳ thì không dễ đoán được.
Hứa Khiết hỏi tiếp:
- Cốc chủ tiền bối, thế người thấy Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục tu vi thế nào?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Từ cuộc chiến trước đây của chúng ta mà xét, Hắc Ám pháp quyết của Tuyệt Dục tuy lợi hại, nhưng chỉ đơn thuần xét về thực lực, so với Thái Huyền Hỏa Quy còn kém một chút. Ta phỏng chừng tu vi của y ít ra cũng đạt đến hậu kỳ Thiên Tiên cảnh giới, nhiều lắm là đạt đến sơ kỳ của Lăng Hư cảnh giới.
Trần Ngọc Loan hỏi lại:
- Theo những lời cốc chủ tiền bối nói, trong những người chúng ta ở nơi này, tu vi của một số người còn có hy vọng gia tăng. Tu vi của những người nào đã đạt đến mức cực hạn?
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy khẽ cau mày, trầm ngâm đáp:
- Vấn đề mà Trần minh chủ nhắc đến này khiến ta không dễ gì trả lời, bởi vì chuyện tu đạo thiên biến vạn hóa, không có quy luật cố định, rất khó mà nói chuẩn xác được, cần phải coi trọng đến cơ duyên.
Trần Ngọc Loan nói:
- Cốc chủ cứ dùng lẽ thường tình để suy đoán là được.
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Nếu như dùng lý luận thông thường để phân tích, trong những người chúng ta có mặt ở đây, tu vi của Lâm phu nhân đã đạt đến cực hạn, đời này rất khó mà đột phá được cảnh giới Thiên Tiên. Trần minh chủ và Lâm chưởng giáo tuổi hãy còn nhỏ, trong tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội tiến vào cảnh giới Lăng Hư. Trong những người còn lại, tu vi của Tuyết Hồ đã cơ hồ tiếp cận mức đi ngang, khó mà đột phá được. Ngạc Tây thiên bẩm bình thường, thành tựu cũng chỉ đến như vậy. Tuyết Nhân thực lực không yếu, tiếp theo cũng rất khó mà có thể tinh tiến nữa. Những người còn lại đều còn có khoảng không để tăng lên, thành tựu có phần khác nhau.
Hứa Khiết nghe vậy có phần thất vọng, nhưng hoàn toàn không coi trọng quá, nhẹ nhàng đáp:
- Trong mọi người có mặt ở đây, cốc chủ tiền bối thấy trong tương lai ai sẽ thành tựu tối cao?
Triệu Ngọc Thanh chần chừ rồi nói:
- Bỏ qua Trần minh chủ và Lâm chưởng giáo không bàn đến, trong hạng tuổi trẻ có mặt ở đây, chắc chắn Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Thiện Từ và Vũ Điệp có thành tựu cao nhất.
Câu này vừa nói ra, ánh mắt mọi người lại quay lại nhìn Tân Nguyệt, cảm giác nhìn thấy rõ ràng được thực lực của nàng.
Lúc này đây, trong sáu người trị thương, Đao Hoàng Lãnh Vân và Lâm Phàm lần lượt tỉnh lại, trước sau đứng dậy đi thẳng tới chỗ mọi người.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan bật cười điềm nhiên, gật gật với Lãnh Vân, nhẹ nhàng nói:
- Thương thế đã lành rồi à?
Lãnh Vân lắc đầu đáp:
- Chưa khỏi hẳn, bất quá đã khôi phục được bảy tám phần, đã không còn gì đáng ngại nữa.
Triệu Ngọc Thanh nhìn Lâm Phàm, thấy được vẻ mặt hắn đỏ tươi, ánh mắt như điện, nhịn không được tán thưởng:
- Không tệ, thực lực lại tăng thêm không ít, đã đạt đến hậu kỳ của cảnh giới Huyền Chân, sau này cần phải nỗ lực hơn mới được.
Lâm Phàm nghiêm mặt đáp:
- Sư tổ yên tâm, con nhất định sẽ tận tâm tận lực.
Linh Hoa nhìn Lâm Phàm, dịu dàng nói:
- Sư huynh …
Chỉ hai chữ ngắn ngủi mà bao gồm quá nhiều thứ, cũng ẩn chứa rất nhiều điều trong đó.
Lâm Phàm cảm nhận được sự quan tâm của Linh Hoa, gật đầu mỉm cười với nàng, êm ái đáp:
- Chớ có lo lắng, huynh đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Linh Hoa nghe vậy vui vẻ cười cười, ưu tư trước đây đã quét sạch.
Mọi người ở đó thấy vậy đều cảm thấy kinh ngạc trước sự si tình của Linh Hoa, cùng nhìn nàng thật chăm chú.
Thôi không nhìn nữa, Trần Ngọc Loan quay lại Lãnh Vân nhẹ nhàng bảo:
- Không có sao là tốt rồi, chúng ta vừa hay có một số chuyện muốn hỏi ông.
Đao Hoàng Lãnh Vân đáp:
- Minh chủ xin hãy hỏi, ta nhất định nếu biết sẽ nói rõ cho đến tận ngọn ngành.
Trần Ngọc Loan khẽ gật đầu, hỏi liền:
- Chúng ta muốn biết qua, mọi người năm xưa tại sao lại đi lầm vào Ngũ Sắc Thiên Vực, Ngũ Sắc Thần Vương làm thế nào để khống chế cao thủ nhân gian khiến họ cam tâm ra sức cho ông ta.
- Người ta trước giờ vẫn rất khiêm tốn mà.
Câu này vừa nói ra, Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Trần Ngọc Loan lập tức cười to, nhanh chóng làm mọi người cười theo, cả đáy khe sâu vang vọng tiếng cười.
Lâm Y Tuyết đỏ hẳn cả mặt, tức đến dậm chân, lập tức xoay mình không để ý đến ai nữa.
Chốc lát sau, tiếng cười tan rồi, Lâm Vân Phong hỏi:
- Y Tuyết nói xem, tình trạng con tu luyện thế nào rồi?
Nghe vậy, Lâm Y Tuyết quay người trở lại, có phần tự đắc nói:
- Âm Dương pháp quyết mà cha truyền thụ cho con thì con đã lĩnh ngộ được tinh túy của nó, trước mắt do thời gian còn ngắn, tạm thời chỉ tu luyện được ba phần hỏa hầu.
Lâm Vân Phong cười mắng:
- Ba phần hỏa hầu mà cũng nói ra để bêu xấu, quả thật không biết e dè.
Lâm Y Tuyết không phục nói:
- Người ta lần đầu tiên tu luyện đã có thành tích như vậy, quả thật cũng không tồi chút nào.
Hứa Khiết cười nói:
- Tính tình cứ như trẻ con vậy, không chịu thua một chút nào cả.
Trần Ngọc Loan cười lên tiếng:
- So với ta năm xưa thì Y Tuyết cũng thông minh hơn nhiều.
Lâm Y Tuyết nghe vậy rất mừng cười tiếp liền:
- Dì Ngọc Loan là tốt nhất đó, lời thực nói thực.
Câu này vừa nói ra, mọi người lại cười to lần nữa, ai cũng bị Lâm Y Tuyết chọc cho phải cười vang.
Rất lâu sau, Triệu Ngọc Thanh chuyển sang chuyện khác:
- Linh Hoa, con tu luyện thế nào rồi?
Linh Hoa hồn nhiên đáp:
- Bẩm sư tổ, con đã luyện thành rồi.
Triệu Ngọc Thanh hoàn toàn không kinh ngạc, gật đầu nói:
- Rất tốt, sau này có rảnh thì tu luyện thêm, địch nhân của chúng ta thực lực rất to lớn.
Lâm Vân Phong nhìn Linh Hoa, có phần kinh ngạc nói:
- Linh Hoa, tu vi của con rất là kinh người đó.
Linh Hoa nhẹ nhàng đáp lại:
- Đây đều là nhờ có sư tổ yêu thương.
Trần Ngọc Loan nói:
- Môn hạ của cốc chủ tiền bối quả thật từng người đều mạnh mẽ.
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Minh chủ chê cười rồi, đây đều do tình thế bức bách, phải nỗ lực lên thôi!
Lâm Vân Phong nói:
- Cốc chủ tiền bối khiêm tốn rồi, chỉ đơn thuần về tu vi thôi, tu vi của Linh Hoa cũng mạnh hơn không ít người. Lâm Phàm và Tân Nguyệt càng không cần phải nói.
Câu này vừa nói ra, Lâm Y Tuyết liền cảm thấy kinh ngạc, cẩn thận đánh giá Linh Hoa, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Quả thật không ngờ được, té ra tỷ tỷ ẩn giấu thực lực tốt đến như vậy.
Linh Hoa cười khổ, không trả lời.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tu chân tổng cộng có thể phân thành mười lăm cảnh giới, ngoại trừ mười cảnh giới mà trung thổ đều biết rõ rồi, còn lại năm cảnh giới kia chiếu theo thứ tự là Địa Tiên, Huyền Chân, Thiên Tiên, Lăng Hư, Kim Tiên. Hiện nay mà xét, tu vi của Y Tuyết đã vào giai đoạn sơ kỳ của Huyền Chân cảnh giới rồi, tu vi của Linh Hoa cũng ở vào giai đoạn trung kỳ của Huyền Chân.
Lâm Vân Phong trầm ngâm nói:
- Tu chân mười lăm cảnh giới, theo như cốc chủ tiền bối xem xét, mọi người chúng ta hiện nay tình trạng tu vi thế nào đây?
Triệu Ngọc Thanh chần chừ một lúc, nhẹ nhàng đáp lại:
- Theo ta hiểu được, Lâm chưởng giáo và Trần minh chủ tu vi đều tiến vào cảnh giới Thiên Tiên, đại khái ở mức trung kỳ hoặc hậu kỳ của cảnh giới Thiên Tiên, tu vi cụ thể thì ta cũng khó mà xác định được. Lâm phu nhân (Hứa Khiết) tu vi đại khái ở mức hậu kỳ của cảnh giới Huyền Chân, tu vi của Ngạc Tây ở vào hậu kỳ của cảnh giới Địa Tiên, Phỉ Vân ở vào trung kỳ của cảnh giới Địa Tiên, Tuyết Hồ tu vi hơi kém, ở vào trung hậu kỳ của cảnh giới Quy Tiên. Tân Nguyệt hiện nay tu vi đã đột phá cảnh giới Thiên Tiên, dường như đã đến giai đoạn trung kỳ của cảnh giới Thiên Tiên. Còn bản thân ta, cũng đại khái ở vào trung hậu kỳ của cảnh giới Thiên Tiên.
Nghe xong những lời nói của Triệu Ngọc Thanh, mọi người vẻ mặt khác lạ, ai nấy chăm chú nhìn nhau, cuối cùng phần lớn mọi người đều nhìn lại Tân Nguyệt, rõ ràng cảm thấy vô cùng kinh hãi khiếp sợ trước thực lực của nàng.
Ngạc Tây không hề để ý đến những chuyện này, hiếu kỳ hỏi tiếp:
- Tình hình những người khác thế nào? Ví dụ như Thiện Từ, Vũ Điệp, Lâm Phàm?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tình hình của Thiện Từ có phần đặc biệt, đại khái ở vào khoảng hậu kỳ Huyền Chân và sơ kỳ của Thiên Tiên, cụ thể ta cũng không nói chính xác được. Tu vi của Vũ Điệp ở vào hậu kỳ của Địa Tiên và sơ kỳ của Huyền Chân, chắc chắn sẽ nhanh chóng có thể đột phá được cảnh giới Huyền Chân. Lâm Phàm tu vi trước khi bị thương ở vào trung kỳ của cảnh giới Huyền Chân, Tiết Phong và hắn thực lực tương đương nhau. Tuyết Nhân chính là sơ kỳ của Huyền Chân, Đồ Thiên và Giang Thanh Tuyết đều thuộc vào trung kỳ của Địa Tiên, Dao Quang ở vào sơ kỳ của Thiên Tiên. Dương Thiên đại khái ở trung hậu kỳ của Thiên Tiên, Hoàng Thiên tu vi kém chút so với Dao Quang, nằm giữa hậu kỳ Huyền Chân và sơ kỳ của Thiên Tiên, Khiếu Thiên thực lực đại khái ở mức trung kỳ của Huyền Chân.
Sau khi hiểu được đại khái thực lực của mọi người từ những lời của Triệu Ngọc Thanh, Lâm Vân Phong hỏi lại:
- Theo như ý kiến của cốc chủ, Thái Huyền Hỏa Quy thực lực ở vào cảnh giới nào đây?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm đáp lại:
- Theo suy đoán của cá nhân ta, tu vi của Thái Huyền Hỏa Quy ít ra cũng đạt đến cảnh giới Lăng Hư, còn vào sơ kỳ, trung kỳ hay là hậu kỳ thì không dễ đoán được.
Hứa Khiết hỏi tiếp:
- Cốc chủ tiền bối, thế người thấy Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục tu vi thế nào?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Từ cuộc chiến trước đây của chúng ta mà xét, Hắc Ám pháp quyết của Tuyệt Dục tuy lợi hại, nhưng chỉ đơn thuần xét về thực lực, so với Thái Huyền Hỏa Quy còn kém một chút. Ta phỏng chừng tu vi của y ít ra cũng đạt đến hậu kỳ Thiên Tiên cảnh giới, nhiều lắm là đạt đến sơ kỳ của Lăng Hư cảnh giới.
Trần Ngọc Loan hỏi lại:
- Theo những lời cốc chủ tiền bối nói, trong những người chúng ta ở nơi này, tu vi của một số người còn có hy vọng gia tăng. Tu vi của những người nào đã đạt đến mức cực hạn?
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy khẽ cau mày, trầm ngâm đáp:
- Vấn đề mà Trần minh chủ nhắc đến này khiến ta không dễ gì trả lời, bởi vì chuyện tu đạo thiên biến vạn hóa, không có quy luật cố định, rất khó mà nói chuẩn xác được, cần phải coi trọng đến cơ duyên.
Trần Ngọc Loan nói:
- Cốc chủ cứ dùng lẽ thường tình để suy đoán là được.
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Nếu như dùng lý luận thông thường để phân tích, trong những người chúng ta có mặt ở đây, tu vi của Lâm phu nhân đã đạt đến cực hạn, đời này rất khó mà đột phá được cảnh giới Thiên Tiên. Trần minh chủ và Lâm chưởng giáo tuổi hãy còn nhỏ, trong tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội tiến vào cảnh giới Lăng Hư. Trong những người còn lại, tu vi của Tuyết Hồ đã cơ hồ tiếp cận mức đi ngang, khó mà đột phá được. Ngạc Tây thiên bẩm bình thường, thành tựu cũng chỉ đến như vậy. Tuyết Nhân thực lực không yếu, tiếp theo cũng rất khó mà có thể tinh tiến nữa. Những người còn lại đều còn có khoảng không để tăng lên, thành tựu có phần khác nhau.
Hứa Khiết nghe vậy có phần thất vọng, nhưng hoàn toàn không coi trọng quá, nhẹ nhàng đáp:
- Trong mọi người có mặt ở đây, cốc chủ tiền bối thấy trong tương lai ai sẽ thành tựu tối cao?
Triệu Ngọc Thanh chần chừ rồi nói:
- Bỏ qua Trần minh chủ và Lâm chưởng giáo không bàn đến, trong hạng tuổi trẻ có mặt ở đây, chắc chắn Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Thiện Từ và Vũ Điệp có thành tựu cao nhất.
Câu này vừa nói ra, ánh mắt mọi người lại quay lại nhìn Tân Nguyệt, cảm giác nhìn thấy rõ ràng được thực lực của nàng.
Lúc này đây, trong sáu người trị thương, Đao Hoàng Lãnh Vân và Lâm Phàm lần lượt tỉnh lại, trước sau đứng dậy đi thẳng tới chỗ mọi người.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan bật cười điềm nhiên, gật gật với Lãnh Vân, nhẹ nhàng nói:
- Thương thế đã lành rồi à?
Lãnh Vân lắc đầu đáp:
- Chưa khỏi hẳn, bất quá đã khôi phục được bảy tám phần, đã không còn gì đáng ngại nữa.
Triệu Ngọc Thanh nhìn Lâm Phàm, thấy được vẻ mặt hắn đỏ tươi, ánh mắt như điện, nhịn không được tán thưởng:
- Không tệ, thực lực lại tăng thêm không ít, đã đạt đến hậu kỳ của cảnh giới Huyền Chân, sau này cần phải nỗ lực hơn mới được.
Lâm Phàm nghiêm mặt đáp:
- Sư tổ yên tâm, con nhất định sẽ tận tâm tận lực.
Linh Hoa nhìn Lâm Phàm, dịu dàng nói:
- Sư huynh …
Chỉ hai chữ ngắn ngủi mà bao gồm quá nhiều thứ, cũng ẩn chứa rất nhiều điều trong đó.
Lâm Phàm cảm nhận được sự quan tâm của Linh Hoa, gật đầu mỉm cười với nàng, êm ái đáp:
- Chớ có lo lắng, huynh đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Linh Hoa nghe vậy vui vẻ cười cười, ưu tư trước đây đã quét sạch.
Mọi người ở đó thấy vậy đều cảm thấy kinh ngạc trước sự si tình của Linh Hoa, cùng nhìn nàng thật chăm chú.
Thôi không nhìn nữa, Trần Ngọc Loan quay lại Lãnh Vân nhẹ nhàng bảo:
- Không có sao là tốt rồi, chúng ta vừa hay có một số chuyện muốn hỏi ông.
Đao Hoàng Lãnh Vân đáp:
- Minh chủ xin hãy hỏi, ta nhất định nếu biết sẽ nói rõ cho đến tận ngọn ngành.
Trần Ngọc Loan khẽ gật đầu, hỏi liền:
- Chúng ta muốn biết qua, mọi người năm xưa tại sao lại đi lầm vào Ngũ Sắc Thiên Vực, Ngũ Sắc Thần Vương làm thế nào để khống chế cao thủ nhân gian khiến họ cam tâm ra sức cho ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.