Chương 572: Thiên Tàm trọng sinh (Thiên Tàm sống lại) – phần 1
Tâm Mộng Vô Ngân
26/07/2014
Lơ lửng giữa không trung, Thiên Tàm lão tổ chăm chú nhìn bóng hoa quanh người, khóe miệng có mấy phần tức giận. Đối với công kích của Mẫu Đơn và Hoa Hồng, ý khinh địch trong lòng của lão đã sớm thu lại. Trước đây, Thiên Tàm lão tổ đã vài lần thử dùng qua không ít biện pháp, nhưng không cách nào thoát khỏi tình cảnh vây khốn, điều này đúng là một điều đáng nực cười với lão. Vì tình hình như vậy, lão không hề làm loạn cả lên, chuyên tâm quan sát tình cảnh chung quanh. Nhưng, trận pháp này xuất từ Ngũ Sắc Thiên Vực, Thiên Tàm lão tổ mặc dù tung hoành Băng Nguyên tám trăm năm, cũng chưa từng tiếp xúc qua, vì thế nhìn không ra được huyền cơ bên trong.
Quan sát không kết quả, lão nổi cơn tức giận, quyết định thẳng thắn phá trận. Một trái một phải, một sáng một tối, Mẫu Đơn và Hoa Hồng thúc động lực lượng linh thiêng, để duy trì vận hành của trận pháp, từ bắt đầu đến giờ, hai nàng đã phát động mười ba lần công kích, nhờ vào uy lực của trận pháp mà chín lần áp chế được phản kích của Thiên Tàm lão tổ, kết quả cũng gần như chỉ vây khốn được mà thôi. Khi Thiên Tàm lão tổ triển khai công kích toàn diện, lập chí muốn đả phá trận pháp, Mẫu Đơn Hoa Hồng lập tức liên thủ kháng địch. Lúc này đây, kỳ trận Hoa Ảnh Hồi Phá vận hành cực nhanh, bóng người, ảo ảnh, bóng hoa, bóng hồn mỗi cái tự chiếu theo quỹ tích nhất định, dùng tần suất khác nhau đan xen, khớp lại với nhau tạo thành một bẫy tử vong.
Ở trong đó, Thiên Tàm lão tổ khí thế vượt người, toàn thân hào quang hội tụ lại, liên tục không ngừng tản ra chung quanh. Bốn bề không khí vô hình, không gian kéo giãn ra, một luồng sức mạnh hủy diệt phá không xuất hiện, theo sự khống chế của lão tổ mà khi thì bành trướng to ra, lúc lại thu nhỏ lại, quá trình co giãn này kéo dài liên tục, mãi đến khi trên người Thiên Tàm lão tổ ánh sáng mạnh đến cực hạn, luồng sức mạnh hủy diệt biến ảo bất định đột nhiên tản ra, hệt như một quả cầu ánh sáng phát nổ khắp nơi hình thành một khu vực hủy diệt mở rộng liên liên.
Thời khắc đó, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đang thúc động trận pháp cùng chấn động, phun máu tươi. Vì ổn định thế trận, hai nàng toàn lực phản kích khống chế kỳ trận, cưỡng ép áp chế luồng sức mạnh hủy diệt đó, sau đó hai luồng sức mạnh tiếp tục đối kháng, nhanh chóng trở nên kịch liệt, hình thành những vụ nổ liên tục bất định trong một không gian nhỏ bé. Theo sự kéo dài của vụ nổ, hai bên chìm vào so tài gian khổ.
Mẫu Đơn Hoa Hồng không chịu thua, toàn lực phản kích. Thiên Tàm lão tổ tâm trí kiên định, không muốn đả phá cục diện bế tắc. Như vậy, giao chiến giữa hai phe trở thành tỉ thí thực lực, ai kiên trì đến cuối cùng thì người đó có thể thắng lợi. Luận theo tình hình, lão tổ thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng trên những phương diện khác lại hơi bất lợi. Trước hết, kỳ trận của Ngũ Sắc Thiên Vực có tiếng tăm rất lớn, có thể giết người trong vô hình. Thứ đến, hai nàng Mẫu Đơn Hoa Hồng đều là thánh nữ của hai đại thiên vực, thực lực vô cùng kinh người, trận pháp hai người liên thủ phối hợp cũng không hề thua kém với lão tổ chút nào. Tổng hợp những nguyên nhân này, trận chiến hai phe này thắng phụ khó phân. Thời gian từ từ trôi qua, kết cục từ từ đến gần.
Sau khi giằng co rất lâu, hai nàng Mẫu Đơn Hoa Hồng do sức mạnh không bì kịp nên bị lão tổ phá vỡ thế quân bình, đánh nát thế trận, đánh trọng thương hai nàng, lão tổ thương thế không rõ, nhưng khí thế mạnh mẽ vượt người, nhìn không thấy có địch nhân nào bì kịp. Dao Quang trong mắt ánh Ma lóe lên, một luồng công kích tinh thần tần suất cao chớp mắt đã đến, đánh trúng lão tổ. Tiếng cười dừng lại, lão tổ quay người căm giận nhìn Dao Quang, không ngờ lại chẳng có chút nào đau khổ.
Dao Quang tâm thần chấn động, thân thể lóe lên xông đến lão tổ, lòng bàn tay ánh đen lưu động, thi triển Ma Đạo pháp quyết, lão tổ lắc mình lùi lại né tránh, hừ lạnh:
- Tu vi không kém, nhưng trước mặt lão tổ ta còn thiếu vài phần.
Dao Quang châm chọc:
- Như vậy ngươi hà tất phải né tránh.
Lão tổ cười lạnh trả lời:
- Đỡ một chưởng của ngươi thì có gì đáng nói?
Lão tổ lập tức đỡ thẳng một chưởng của Dao Quang. Một âm thanh to lớn vang lên, hai bên cùng lùi lại vài trượng. Rên lên một tiếng, Dao Quang kinh ngạc thấy một chưởng tám phần tu vi của mình không ngờ bị lão tổ dễ dàng hóa giải. Lão tổ cau chặt mày, đối với một chưởng của Dao Quang cũng cảm thấy kinh ngạc, không dám sơ ý. Bên ngoài, Tân Nguyệt lúc này đang tra xét thương thế Mẫu Đơn và Hoa Hồng, xác nhận hoàn toàn không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm. Tung mình đứng lên, Mẫu Đơn lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt tái nhợt ảm đạm có mấy phần thất vọng. Hoa Hồng đến bên Tân Nguyệt, nhìn chằm chằm lão tổ giọng nặng nề:
- Lão quái này tà môn đáng sợ, phải vô cùng cẩn thận.
Tân Nguyệt cau mày:
- Tà môn? Vì sao vậy?
Mẫu Đơn trả lời:
- Thông qua thời gian chúng ta tiếp xúc dài, phát hiện lão ta có năng lực phòng ngự rất mạnh.
Tân Nguyệt thấy vậy hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên đáp:
- Thiên Tàm lão tổ tung hoành Băng Nguyên tám trăm năm vô địch, một thân tu vi kinh thiên động địa, lại thêm thân là giống thiên tàm có năng lực phòng ngự rất mạnh, muốn đánh bại lão đúng là không dễ.
Hoa Hồng nói:
- Nếu là như vậy, muội dự tính đối phó thế nào?
Tân Nguyệt trầm ngâm đáp:
- Muội vẫn luôn nghĩ đến việc năng lực phòng ngự của lão tổ có điểm khác hẳn người thường, thật ra là để phòng bị cái gì vậy?
Mẫu Đơn có chút lãnh hội, hỏi lại:
- Muội đang muốn tìm ra nhược điểm trên người của lão tổ, để tính công kích vào đó?
Gật khẽ, Tân Nguyệt đáp:
- Liên quan đến Thiên Tàm lão tổ, chúng ta chỉ nắm vững một số thứ thô thiển, chưa có ai hiểu được thâm sâu về lão.
Hoa Hồng nói:
- Trước đây không phải muội đã từng giao thủ với Thiên Tàm sao? Lẽ nào không có một chút thu hoạch nào?
Tân Nguyệt trả lời:
- Thiên Tàm có thất bại trong tay của muội chủ yếu vì hắn thời vận không tốt, đối với những bí ẩn khác của hắn thì thực ra muội hoàn toàn không hiểu được.
Mẫu Đơn nói:
- Thời gian không hỗ trợ chúng ta, tình thế như vậy chúng ta chắc phải đánh một trận liều mạng.
Hoa Hồng hừ giọng nói:
- Chuyện đã đến thế này, chúng ta chỉ cần không hổ thẹn trong lòng là được, hà tất phải quan tâm kết cục.
Tân Nguyệt điềm nhiên lên tiếng:
- Chớ vội nản lòng, chuyện này quan hệ đến sống chết của Thiên Lân, chúng ta không thể sơ suất chút nào, hiện nay chúng ta hãy xem qua tình hình giữa Dao Quang và lão tổ, các tỷ hãy lợi dụng thời gian điều dưỡng, đợi thực lực khôi phục rồi chúng ta mới liên thủ đánh trận.
Mẫu Đơn Hoa Hồng không bàn gì thêm, vừa trị thương vừa quan sát tình hình giao chiến. Giữa chiến trường, Dao Quang, lão tổ nhìn nhau im lặng, tiến vào một cảnh giới tấn công kỳ diệu.
Đối với người bên ngoài, bọn họ giống như đang trầm tư. Nhưng trên thực tế, hai người triển khai một cuộc giao chiến hoàn toàn mới. Hai người, một là kẻ mạnh tuyệt thế ba ngàn năm trước ở Băng Nguyên, một là tuấn kiệt có kỳ ngộ không ngừng, uy chấn thiên hạ. Lúc này, giữa lão tổ và Dao Quang ngập tràn một niệm lực vô hình, đang theo ý niệm của hai người mà phập phồng biến hóa. Thân là kẻ mạnh, giết địch có rất nhiều phương thức, tinh thần niệm lực cũng là một loại phương thức. Trước mắt, lão tổ, Dao Quang chọn lựa loại phương thức này, triển khai trường công kích vô hình.
Đối với Dao Quang tinh thông Phật Ma pháp quyết hai phái, có thành tựu rất cao đối với Ma tông Tâm Dục Vô Ngân. Lão tổ có tu vi vài ngàn năm, tộc Thiên Tàm có năng lực thần bí quỷ dị, theo sự dao động của ý thức mà ngộ tính vượt hẳn nhân loại. Ba ngàn năm trước, lão đã bắt đầu dùng sức mạnh tinh thần để giết người. Hiện nay, hai người ai nấy thúc động niệm lực phát xuất công kích vô hình.
Ban đầu, Dao Quang, lão tổ chỉ là công kích có tính thăm dò, niệm lực tần suất ở dưới mức vạn lần, song phương đều rất cẩn thận. Sau đó, Dao Quang trước tiên tăng hẳn tần suất, đột nhiên tăng đến mức năm vạn lần, áp chế ngay được khí thế của lão tổ. Phát hiện được tình hình như vậy, Thiên Tàm lão tổ cười lạnh một tiếng, tần suất của niệm lực lập tức tăng lên gấp mười lần, mỗi thoáng biến đổi đến mười vạn lần, lập tức áp chế được Dao Quang, đánh cho tâm thần của hắn không an bình. Dao Quang thích ứng một lúc, đẩy niệm lực đến mức mười vạn lần, đấu tranh thành cục diện bình đẳng.
Bật cười âm hiểm, lão tổ phát hiện một tín hiệu hình thành trong não của Dao Quang thành một lời khuyên:
- Tiểu tử, nếu bản lĩnh chỉ có vậy, khuyên ngươi hãy nhận mệnh.
Dao Quang tức giận đáp:
- Chớ có cuồng vọng, mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Lão tổ cười tà dị nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì chúng ta tiếp tục.
Ý niệm thoáng chuyển tần suất lại tăng lên, lão tổ gia tăng đến mười lăm vạn lần, lập tức đánh tan tinh thần niệm lực của Dao Quang. Thời khắc đó, Dao Quang khiếp sợ vô cùng. Hắn vốn tưởng rằng Thiên Tàm lão tổ chỉ nói ngoa, ai ngờ lại có được thực lực đến như vậy, có thể đẩy niệm lực lên cao đến mười lăm vạn lần. Đây vẫn là chỗ mà Dao Quang không cách nào làm được. Trước mắt, Dao Quang chỉ có thể đạt đến mười ba vạn lần là cơ hồ đến cực hạn. Ai ngờ Thiên Tàm lão tổ lại phá đi lệ cũ, dùng tần suất cao hơn để đánh bay hắn tại chỗ.
Một chiêu thành công, Thiên Tàm lão tổ không hề đắc ý, tiếp tục tăng cao tần suất, đồng thời cười nói:
- Tiểu tử, chọn lựa phương thức như vậy thì ngươi chỉ có chờ chết mà thôi.
Dao Quang tung mình trở lui, miệng nín không nói, ánh mắt vừa có sự khiếp hãi lại có vài phần thất vọng. Đối mặt với công kích tinh thần, Dao Quang toàn lực phòng ngự, thi triển Phật gia Tâm Thiện Bất Diệt quyết để phong bế huyệt đạo bản thân, tiến vào cảnh giới vô ngã vô tướng.
Nhìn thấy ánh vàng kim lấp lánh quanh người của địch nhân, Thiên Tàm lão tổ nói:
- Nếu như vậy có thể vượt qua được công kích của ta, ta chẳng phải chỉ là hạng hư danh mà thôi sao?
Theo tiếng oán trách, Thiên Tàm lão tổ đẩy niệm lực đến mức hai mươi vạn lần cùng với sức mạnh hủy diệt vô hình, chớp mắt đã tác dụng lên người của Dao Quang, chấn cho hắn phun máu rơi thẳng xuống đất. Đồng thời, niệm lực vô cùng vô tận bao trùm lấy thân thể Dao Quang, từ lổ chân lông của hắn mà xâm nhập vào, không ngừng phá hủy nuốt lấy sinh mạng của hắn. Ở bên ngoài quan sát, Tân Nguyệt vẻ mặt thất kinh, lập tức tung mình múa kiếm phát ra một làn kiếm rực rỡ chém thẳng xuống đỉnh đầu của Thiên Tàm lão tổ.
Quan sát không kết quả, lão nổi cơn tức giận, quyết định thẳng thắn phá trận. Một trái một phải, một sáng một tối, Mẫu Đơn và Hoa Hồng thúc động lực lượng linh thiêng, để duy trì vận hành của trận pháp, từ bắt đầu đến giờ, hai nàng đã phát động mười ba lần công kích, nhờ vào uy lực của trận pháp mà chín lần áp chế được phản kích của Thiên Tàm lão tổ, kết quả cũng gần như chỉ vây khốn được mà thôi. Khi Thiên Tàm lão tổ triển khai công kích toàn diện, lập chí muốn đả phá trận pháp, Mẫu Đơn Hoa Hồng lập tức liên thủ kháng địch. Lúc này đây, kỳ trận Hoa Ảnh Hồi Phá vận hành cực nhanh, bóng người, ảo ảnh, bóng hoa, bóng hồn mỗi cái tự chiếu theo quỹ tích nhất định, dùng tần suất khác nhau đan xen, khớp lại với nhau tạo thành một bẫy tử vong.
Ở trong đó, Thiên Tàm lão tổ khí thế vượt người, toàn thân hào quang hội tụ lại, liên tục không ngừng tản ra chung quanh. Bốn bề không khí vô hình, không gian kéo giãn ra, một luồng sức mạnh hủy diệt phá không xuất hiện, theo sự khống chế của lão tổ mà khi thì bành trướng to ra, lúc lại thu nhỏ lại, quá trình co giãn này kéo dài liên tục, mãi đến khi trên người Thiên Tàm lão tổ ánh sáng mạnh đến cực hạn, luồng sức mạnh hủy diệt biến ảo bất định đột nhiên tản ra, hệt như một quả cầu ánh sáng phát nổ khắp nơi hình thành một khu vực hủy diệt mở rộng liên liên.
Thời khắc đó, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đang thúc động trận pháp cùng chấn động, phun máu tươi. Vì ổn định thế trận, hai nàng toàn lực phản kích khống chế kỳ trận, cưỡng ép áp chế luồng sức mạnh hủy diệt đó, sau đó hai luồng sức mạnh tiếp tục đối kháng, nhanh chóng trở nên kịch liệt, hình thành những vụ nổ liên tục bất định trong một không gian nhỏ bé. Theo sự kéo dài của vụ nổ, hai bên chìm vào so tài gian khổ.
Mẫu Đơn Hoa Hồng không chịu thua, toàn lực phản kích. Thiên Tàm lão tổ tâm trí kiên định, không muốn đả phá cục diện bế tắc. Như vậy, giao chiến giữa hai phe trở thành tỉ thí thực lực, ai kiên trì đến cuối cùng thì người đó có thể thắng lợi. Luận theo tình hình, lão tổ thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng trên những phương diện khác lại hơi bất lợi. Trước hết, kỳ trận của Ngũ Sắc Thiên Vực có tiếng tăm rất lớn, có thể giết người trong vô hình. Thứ đến, hai nàng Mẫu Đơn Hoa Hồng đều là thánh nữ của hai đại thiên vực, thực lực vô cùng kinh người, trận pháp hai người liên thủ phối hợp cũng không hề thua kém với lão tổ chút nào. Tổng hợp những nguyên nhân này, trận chiến hai phe này thắng phụ khó phân. Thời gian từ từ trôi qua, kết cục từ từ đến gần.
Sau khi giằng co rất lâu, hai nàng Mẫu Đơn Hoa Hồng do sức mạnh không bì kịp nên bị lão tổ phá vỡ thế quân bình, đánh nát thế trận, đánh trọng thương hai nàng, lão tổ thương thế không rõ, nhưng khí thế mạnh mẽ vượt người, nhìn không thấy có địch nhân nào bì kịp. Dao Quang trong mắt ánh Ma lóe lên, một luồng công kích tinh thần tần suất cao chớp mắt đã đến, đánh trúng lão tổ. Tiếng cười dừng lại, lão tổ quay người căm giận nhìn Dao Quang, không ngờ lại chẳng có chút nào đau khổ.
Dao Quang tâm thần chấn động, thân thể lóe lên xông đến lão tổ, lòng bàn tay ánh đen lưu động, thi triển Ma Đạo pháp quyết, lão tổ lắc mình lùi lại né tránh, hừ lạnh:
- Tu vi không kém, nhưng trước mặt lão tổ ta còn thiếu vài phần.
Dao Quang châm chọc:
- Như vậy ngươi hà tất phải né tránh.
Lão tổ cười lạnh trả lời:
- Đỡ một chưởng của ngươi thì có gì đáng nói?
Lão tổ lập tức đỡ thẳng một chưởng của Dao Quang. Một âm thanh to lớn vang lên, hai bên cùng lùi lại vài trượng. Rên lên một tiếng, Dao Quang kinh ngạc thấy một chưởng tám phần tu vi của mình không ngờ bị lão tổ dễ dàng hóa giải. Lão tổ cau chặt mày, đối với một chưởng của Dao Quang cũng cảm thấy kinh ngạc, không dám sơ ý. Bên ngoài, Tân Nguyệt lúc này đang tra xét thương thế Mẫu Đơn và Hoa Hồng, xác nhận hoàn toàn không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm. Tung mình đứng lên, Mẫu Đơn lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt tái nhợt ảm đạm có mấy phần thất vọng. Hoa Hồng đến bên Tân Nguyệt, nhìn chằm chằm lão tổ giọng nặng nề:
- Lão quái này tà môn đáng sợ, phải vô cùng cẩn thận.
Tân Nguyệt cau mày:
- Tà môn? Vì sao vậy?
Mẫu Đơn trả lời:
- Thông qua thời gian chúng ta tiếp xúc dài, phát hiện lão ta có năng lực phòng ngự rất mạnh.
Tân Nguyệt thấy vậy hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên đáp:
- Thiên Tàm lão tổ tung hoành Băng Nguyên tám trăm năm vô địch, một thân tu vi kinh thiên động địa, lại thêm thân là giống thiên tàm có năng lực phòng ngự rất mạnh, muốn đánh bại lão đúng là không dễ.
Hoa Hồng nói:
- Nếu là như vậy, muội dự tính đối phó thế nào?
Tân Nguyệt trầm ngâm đáp:
- Muội vẫn luôn nghĩ đến việc năng lực phòng ngự của lão tổ có điểm khác hẳn người thường, thật ra là để phòng bị cái gì vậy?
Mẫu Đơn có chút lãnh hội, hỏi lại:
- Muội đang muốn tìm ra nhược điểm trên người của lão tổ, để tính công kích vào đó?
Gật khẽ, Tân Nguyệt đáp:
- Liên quan đến Thiên Tàm lão tổ, chúng ta chỉ nắm vững một số thứ thô thiển, chưa có ai hiểu được thâm sâu về lão.
Hoa Hồng nói:
- Trước đây không phải muội đã từng giao thủ với Thiên Tàm sao? Lẽ nào không có một chút thu hoạch nào?
Tân Nguyệt trả lời:
- Thiên Tàm có thất bại trong tay của muội chủ yếu vì hắn thời vận không tốt, đối với những bí ẩn khác của hắn thì thực ra muội hoàn toàn không hiểu được.
Mẫu Đơn nói:
- Thời gian không hỗ trợ chúng ta, tình thế như vậy chúng ta chắc phải đánh một trận liều mạng.
Hoa Hồng hừ giọng nói:
- Chuyện đã đến thế này, chúng ta chỉ cần không hổ thẹn trong lòng là được, hà tất phải quan tâm kết cục.
Tân Nguyệt điềm nhiên lên tiếng:
- Chớ vội nản lòng, chuyện này quan hệ đến sống chết của Thiên Lân, chúng ta không thể sơ suất chút nào, hiện nay chúng ta hãy xem qua tình hình giữa Dao Quang và lão tổ, các tỷ hãy lợi dụng thời gian điều dưỡng, đợi thực lực khôi phục rồi chúng ta mới liên thủ đánh trận.
Mẫu Đơn Hoa Hồng không bàn gì thêm, vừa trị thương vừa quan sát tình hình giao chiến. Giữa chiến trường, Dao Quang, lão tổ nhìn nhau im lặng, tiến vào một cảnh giới tấn công kỳ diệu.
Đối với người bên ngoài, bọn họ giống như đang trầm tư. Nhưng trên thực tế, hai người triển khai một cuộc giao chiến hoàn toàn mới. Hai người, một là kẻ mạnh tuyệt thế ba ngàn năm trước ở Băng Nguyên, một là tuấn kiệt có kỳ ngộ không ngừng, uy chấn thiên hạ. Lúc này, giữa lão tổ và Dao Quang ngập tràn một niệm lực vô hình, đang theo ý niệm của hai người mà phập phồng biến hóa. Thân là kẻ mạnh, giết địch có rất nhiều phương thức, tinh thần niệm lực cũng là một loại phương thức. Trước mắt, lão tổ, Dao Quang chọn lựa loại phương thức này, triển khai trường công kích vô hình.
Đối với Dao Quang tinh thông Phật Ma pháp quyết hai phái, có thành tựu rất cao đối với Ma tông Tâm Dục Vô Ngân. Lão tổ có tu vi vài ngàn năm, tộc Thiên Tàm có năng lực thần bí quỷ dị, theo sự dao động của ý thức mà ngộ tính vượt hẳn nhân loại. Ba ngàn năm trước, lão đã bắt đầu dùng sức mạnh tinh thần để giết người. Hiện nay, hai người ai nấy thúc động niệm lực phát xuất công kích vô hình.
Ban đầu, Dao Quang, lão tổ chỉ là công kích có tính thăm dò, niệm lực tần suất ở dưới mức vạn lần, song phương đều rất cẩn thận. Sau đó, Dao Quang trước tiên tăng hẳn tần suất, đột nhiên tăng đến mức năm vạn lần, áp chế ngay được khí thế của lão tổ. Phát hiện được tình hình như vậy, Thiên Tàm lão tổ cười lạnh một tiếng, tần suất của niệm lực lập tức tăng lên gấp mười lần, mỗi thoáng biến đổi đến mười vạn lần, lập tức áp chế được Dao Quang, đánh cho tâm thần của hắn không an bình. Dao Quang thích ứng một lúc, đẩy niệm lực đến mức mười vạn lần, đấu tranh thành cục diện bình đẳng.
Bật cười âm hiểm, lão tổ phát hiện một tín hiệu hình thành trong não của Dao Quang thành một lời khuyên:
- Tiểu tử, nếu bản lĩnh chỉ có vậy, khuyên ngươi hãy nhận mệnh.
Dao Quang tức giận đáp:
- Chớ có cuồng vọng, mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Lão tổ cười tà dị nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì chúng ta tiếp tục.
Ý niệm thoáng chuyển tần suất lại tăng lên, lão tổ gia tăng đến mười lăm vạn lần, lập tức đánh tan tinh thần niệm lực của Dao Quang. Thời khắc đó, Dao Quang khiếp sợ vô cùng. Hắn vốn tưởng rằng Thiên Tàm lão tổ chỉ nói ngoa, ai ngờ lại có được thực lực đến như vậy, có thể đẩy niệm lực lên cao đến mười lăm vạn lần. Đây vẫn là chỗ mà Dao Quang không cách nào làm được. Trước mắt, Dao Quang chỉ có thể đạt đến mười ba vạn lần là cơ hồ đến cực hạn. Ai ngờ Thiên Tàm lão tổ lại phá đi lệ cũ, dùng tần suất cao hơn để đánh bay hắn tại chỗ.
Một chiêu thành công, Thiên Tàm lão tổ không hề đắc ý, tiếp tục tăng cao tần suất, đồng thời cười nói:
- Tiểu tử, chọn lựa phương thức như vậy thì ngươi chỉ có chờ chết mà thôi.
Dao Quang tung mình trở lui, miệng nín không nói, ánh mắt vừa có sự khiếp hãi lại có vài phần thất vọng. Đối mặt với công kích tinh thần, Dao Quang toàn lực phòng ngự, thi triển Phật gia Tâm Thiện Bất Diệt quyết để phong bế huyệt đạo bản thân, tiến vào cảnh giới vô ngã vô tướng.
Nhìn thấy ánh vàng kim lấp lánh quanh người của địch nhân, Thiên Tàm lão tổ nói:
- Nếu như vậy có thể vượt qua được công kích của ta, ta chẳng phải chỉ là hạng hư danh mà thôi sao?
Theo tiếng oán trách, Thiên Tàm lão tổ đẩy niệm lực đến mức hai mươi vạn lần cùng với sức mạnh hủy diệt vô hình, chớp mắt đã tác dụng lên người của Dao Quang, chấn cho hắn phun máu rơi thẳng xuống đất. Đồng thời, niệm lực vô cùng vô tận bao trùm lấy thân thể Dao Quang, từ lổ chân lông của hắn mà xâm nhập vào, không ngừng phá hủy nuốt lấy sinh mạng của hắn. Ở bên ngoài quan sát, Tân Nguyệt vẻ mặt thất kinh, lập tức tung mình múa kiếm phát ra một làn kiếm rực rỡ chém thẳng xuống đỉnh đầu của Thiên Tàm lão tổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.