Thất Giới Hậu Truyện

Chương 584: Trí thắng Thiên Tàm – phần 1

Tâm Mộng Vô Ngân

26/07/2014

Còn đang nói, bên cạnh năm người lóe lên ánh bạc, lập tức xuất hiện hình bóng của Khiếu Thiên.

Kêu khẽ một tiếng, Dao Quang kinh ngạc nói:

- Thì ra là tiền bối.

Khiếu Thiên vẻ mặt khổ sở, ánh mắt nặng nề đáp:

- Chính là ta!

Giang Thanh Tuyết hỏi lại:

- Tình hình của Dịch viên và Trừ Ma liên minh thế nào, lúc nào sẽ đến đây chi viện?

Khiếu Thiên đáp:

- Khi ta quay lại Dịch viên, Lâm Vân Phong đã đi về phía Nam đến Hải vực. Ta đã đem chuyện Thiên Lân kể cho Hứa Khiết một lượt. Về phía Trừ Ma liên minh, Trần Ngọc Loan sẽ tự mình đi Hải vực tìm kiếm Hải Nữ. Những người khác phụ trách liên hệ những cao thủ năm xưa, tận hết khả năng để sớm đến Băng Nguyên.

Dao Quang hỏi:

- Tiền bối vừa mới trở về?

Khiếu Thiên lắc đầu trả lời:

- Ta trước hết quay về Đằng Long cốc. Phía đó tình hình cũng vô cùng khó khăn...

Vũ Điệp nghe vậy thất kinh, cất tiếng hỏi:

- Đằng Long cốc phát sinh chuyện thế nào rồi?

Khiếu Thiên bật cười cay đắng, chuyển sang chuyện khác:

- Thời gian hiện nay cấp bách, chúng ta trước tiên nói chuyện chính. Tình hình liên quan đến Đằng Long cốc chút nữa ta rảnh rỗi sẽ kể thêm cho mọi người.

Mẫu Đơn nhìn Khiếu Thiên, khẽ hỏi:

- Có phải ông trên đường đi đã phát hiện được tình hình thế nào rồi không?

Khiếu Thiên gật khẽ, vẻ mặt phức tạp trả lời:

- Ta vốn sớm phải quay lại nơi này. Nhưng ai ngờ được, trên đường đi gặp phải đồng loại, thiếu chút nữa đã không về được rồi.

(Phần này dịch giả tự bổ sung cho hoàn thiện)

Mẫu Đơn kinh hãi hỏi lại:

- Chuyện là như thế nào?

Khiếu Thiên lắc đầu cay đắng trả lời:

- Trên đường quay lại đây, ta bất ngờ gặp phải một số yêu thú khác thường. Theo suy đoán của ta chính là những con yêu thú từ thời thượng cổ thuộc Dị Thú Bách Tộc. Thấy bọn chúng đang hướng về phía này, ta liền ngăn đón chúng lại. Sau đó ta và bọn chúng có xảy ra tranh chấp, ta ra tay tấn công một trong những con thú lạ này, nhưng thực lực của chúng rất mạnh mẽ to lớn, ta giao đấu với một trong số đó mà nhất thời không làm gì được nên đành phải dùng thuật Không Gian Khiêu Dược chạy thẳng đến nơi này trước cấp báo cho mọi người.

Mẫu Đơn hỏi tiếp:

- Có chắc chắn bọn chúng hướng đến nơi này không thì còn phải chờ đợi. Nhưng tốt hơn thì chúng ta vẫn phải chuẩn bị thật tốt. Chỉ một trong số đó đã đấu ngang tay với Khiếu Thiên tiền bối thì những địch nhân này quả đáng sợ.

(Hết phần thêm vào của dịch giả. Nếu có nguồn bổ sung xin gửi về để dịch giả bổ sung)

Lâm Y Tuyết nói:

- Cho dù địch nhân như thế nào, vì Thiên Lân, chúng ta đều không thể lùi bước!

Khiếu Thiên nói:

- Chuyện đã đến thế này, hay là chúng ta hãy thương nghị qua đối sách.

Mẫu Đơn liếc chung quanh, khẽ nói:



- Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chính là bảo vệ Thiên Lân, kế đến mới là ứng phó với địch. Vì suy xét đến an toàn của Thiên Lân, bảy người chúng ta tốt nhất phải lưu lại hai người phụ trách phòng ngự, chia ra năm người để ứng phó với địch nhân.

Hoa Hồng hỏi lại:

- Ngươi thấy ai thích hợp ở lại bảo vệ Thiên Lân?

Mẫu Đơn trầm ngâm đáp:

- Theo tình hình trước mắt, để ta và Giang Thanh Tuyết ở lại bảo vệ là thích hợp nhất. Hoa Hồng có thể lợi dụng thuật không gian để nhanh chóng tiêu diệt những yêu thú kia, Vũ Điệp có thể thi triển khí băng lạnh để đóng băng chúng. Dao Quang và Khiếu Thiên thì tận dụng thời gian sớm nhất, tận hết khả năng đánh lui bọn họ.

Dao Quang tán đồng:

- Suy tính của Mẫu Đơn rất có lý, chúng ta hãy nhanh chóng tốc chiến tốc thắng.

Lâm Y Tuyết tròn mắt, nhìn không gian thoáng đãng chung quanh, dịu dàng hỏi:

- Không thấy cả bóng nào cả, chúng ta phải bắt tay từ chỗ nào đây?

(Phần thêm vào của dịch giả)

Còn chưa ai kịp trả lời thì chung quanh đã vang lên những tiếng gầm gào giận dữ, các tia sáng lóe lên rọi chiếu cả không gian khiến người ta chói mắt không thấy được gì. Ai nấy kinh hãi vô cùng, tự động vận công chuẩn bị phòng thủ. Ánh sáng nhạt đi, chợt thấy một nhóm những sinh vật lạ thường xuất hiện. Tổng cộng có tám sinh vật với những hình dạng khác lạ khiến người ta phải chắt lưỡi hít hà. Khiếu Thiên lên tiếng giới thiệu:

- Con vật hình dạng như con trâu khổng lồ với cặp sừng hươu sáng rực như ngọc chính là Ngọc Lộc Man Ngưu. Con vật có hình dạng lai giữa chim ưng và diều hâu, bộ lông đen ngòm với khí tức đầy hắc ám chính là Ám Mị Ưng Điêu. Con vật có thân hình là loài dê còn đầu hình con cá gọi là Ngư Dương Thú. Con vật có hình dạng như con thuồng luồng chính là Giao Ly. Con khỉ khổng lồ có ba cái đuôi gọi là Tam Vĩ Viên. Con báo khổng lồ với những đường vân đen ngòm trên bộ lông màu sáng chính là Hắc Văn Báo. Con ngựa to lớn với đôi cánh đen ngòm trên lưng chính là Ô Dực Mã. Con hổ màu xanh với cái đầu chim thứu chính là Lục Hổ Thứu. Tất cả đều là những thú lạ với những năng lực lạ lùng rất khó đối phó của Dị Thú Bách Tộc.

Hoa Hồng chợt lên tiếng:

- Phải dẫn dụ những con vật này để đối phó với Thiên Tàm lão tổ. Ta đi dẫn dụ Ngọc Lộc Man Ngưu và Ám Mị Ưng Điêu đây, những con vật khác thì để cho mọi người.

Dứt lời, Hoa Hồng lóe lên dùng thuật không gian biến mất lập tức xuất hiện bên cạnh Ngọc Lộc Man Ngưu, tay trái xuất ra một chưởng đánh vào phần bụng của nó.

(Kết thúc phần thêm vào)

Gầm lên giận dữ một tiếng, Ngọc Lộc Man Ngưu điên cuồng chuyển động, sừng hươu trên đầu ánh sáng phát ra như ngọc, cả ngàn vạn tia sáng tạo thành một kết giới ánh sáng bằng những sợi ánh sáng dày đặc bao trùm toàn thân trên dưới.

Một chiêu thành công, Hoa Hồng triển khai tấn công rất nhanh, lợi dụng thuật di động không gian, mỗi một chưởng lực đạo đều đầy đủ, hung hăng ấn vào trên người của Ngọc Lộc Man Ngưu, đánh cho thân thể của nó trở nên run rẩy, khí huyết trong người cuồng loạn.

Nhưng thân là dị thú thời thượng cổ, Ngọc Lộc Man Ngưu ngoại trừ hình dạng khổng lồ ra, da thịt dày, cái sừng hươu trên đầu của nó cũng thần dị vô cùng, kết giới tia sáng do nó phát ra không chỉ có thể phòng ngự được ngoại lực tấn công, còn có thể công kích địch nhân.

Lần này, Ngọc Lộc Man Ngưu triển khai phòng ngự, dự tính trước hết ổn định trận cước, sau đó mới phát động phản kích lại.

Hoa Hồng quan sát vẻ mặt của Ngọc Lộc Man Ngưu, thấy nó hoàn toàn không mất đi lý trí, lập tức gia tăng lực công kích, chuyên tìm những chỗ yếu ớt của Ngọc Lộc Man Ngưu để triển khai công kích, nhằm chọc cho nó nổi cơn tức giận.

Rất nhanh, tiến công của Hoa Hồng đã đạt được mục đích, Ngọc Lộc Man Ngưu hình dạng khổng lồ trong tình trạng khó mà phòng bị được, lập tức mất đi lý trí, liều mạng đấu đá lung tung, đuổi theo Hoa Hồng không rời gót.

Hoa Hồng thấy vậy không thèm để ý đến, tiếp tục trêu chọc thần kinh của Ngọc Lộc Man Ngưu, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của Ngọc Lộc Man Ngưu, từng bước từng bước dẫn nó chạy thẳng đến Thiên Tàm lão tổ.

Rất nhanh, Hoa Hồng đến gần Thiên Tàm lão tổ, sau khi nhìn trúng vào một cơ hội, thân thể liền như ảnh bắn thẳng đến Thiên Tàm lão tổ. Lúc này, Ngọc Lộc Man Ngưu đã mất đi khả năng phán đoán, hoàn toàn quên mất luồng khí tức từ người Thiên Tàm lão tổ phát ra, thân thể khổng lồ mạnh mẽ vọt thẳng đến nhắm vào Thiên Tàm lão tổ.

Hừ lạnh một tiếng, Thiên Tàm lão tổ âm hiểm nói:

- Chút tài mọn mà không biết lượng sức.

Tay phải xoay chuyển, Thiên Tàm lão tổ phát ra một chưởng, sương băng trắng bạc phá không xuất hiện, chớp mắt đã đóng băng Ngọc Lộc Man Ngưu giữa không trung.

Hoa Hồng thừa cơ phát động đánh lén, hóa thân thành một chùm sáng hệt như một thanh kiếm ánh sáng chém xuống, lập tức chém đứt liên hệ giữa Thiên Tàm lão tổ và Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt kêu khẽ một tiếng, thân thể nàng bị vây khốn đã lâu lập tức được tự do, liền dời ngang trăm trượng, né tránh khu vực do Thiên Tàm lão tổ khống chế.

Ánh nhạt chợt lóe lên, Hoa Hồng xuất hiện bên cạnh Tân Nguyệt, dặn dò:

- Cẩn thận, ta đi chọc giận mấy quái vật kia, nhờ sức mạnh của bọn chúng để chống lại Thiên Tàm lão tổ.

Dứt lời, Hoa Hồng không chờ Tân Nguyệt trả lời, thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh Ám Mị Ưng Điêu, phất tay đánh ra một chưởng. Bật cười lạnh, Ám Mị Ưng Điêu xảo trá vô cùng, thân thể di động rất nhanh, vừa hay né tránh được một chiêu của Hoa Hồng.

Một chiêu bất thành, Hoa Hồng hừ lạnh một tiếng, thân hình thon thả động lòng người chớp mắt đã biến hóa ngàn vạn, đọng lại thành trăm ngàn hình bóng bịt kín các đường rút lui của Ám Mị Ưng Điêu, liên tục phát động công kích có tính kéo dài.



Gào lên một tiếng, Ám Mị Ưng Điêu giương cánh phản kích, cái đầu trên lưng đột nhiên duỗi dài ra, đôi mắt màu đỏ thẩm quét qua ảo ảnh bốn phía, lập tức tìm được Hoa Hồng thật sự.

Sau đó, Ám Mị Ưng Điêu theo chặt lấy chân thân của Hoa Hồng để triển khai công kích. Miệng nó phát xuất chùm sáng màu đỏ thẫm hệt như làn kiếm phá không với nhuệ khí kinh người. Nhưng Hoa Hồng thiện nghệ thuật chuyển dịch không gian, Ám Mị Ưng Điêu tuy có cặp mắt thần nhìn thấu được ảo ảnh, lại không có được tốc độ tương ứng để ngăn cản những bước nhảy không gian của Hoa Hồng. Thiên Tàm lão tổ, Ngọc Lộc Man Ngưu, Ám Mị Ưng Điêu liền quấn lấy nhau, ba phe giữ riêng phương vị của mình, lại nhằm thẳng vào Thiên Tàm lão tổ. Điều này hình thành một thế cục đặc thù.

Sự ra tay của Dao Quang liền tạo nên cuộc chiến tranh toàn diện. Ngư Dương thú, Giao Ly, Tam Vĩ Viên, Hắc Văn Báo, Ô Dực Mã, Lục Hổ Thứu nhanh chóng tiến lên, nhằm thẳng Vũ Điệp, Lâm Y Tuyết cùng với Mẫu Đơn, Giang Thanh Tuyết và Thiên Lân.

Trong đó, Tam Vĩ Viên chọn lấy Vũ Điệp, Hắc Văn Báo chọn Lâm Y Tuyết. Còn lại bốn con thú kia bay thẳng đến Mẫu Đơn, Giang Thanh Tuyết, nhưng giữa đường lại bị Tân Nguyệt và Bát Bảo ngăn lại.

Chăm chú nhìn Tam Vĩ Viên, Vũ Điệp tỏ ra vô cùng bình tĩnh, toàn thân ngập tràn khí lạnh. Sương băng trắng bạc cuồn cuộn như sóng đỡ lấy nàng thành ra khí chất có mấy phần băng lạnh.

Tam Vĩ Viên ánh mắt cảnh giác, sau khi quan sát Vũ Điệp một lúc, thân thể đột nhiên tiến gần lại, hai tay múa lên nhanh chóng, xem có vẻ như quyền pháp tạp loạn lại có uy lực đến kinh người.

Vũ Điệp không hề né tránh, có ý muốn thử thăm dò thực lực của Tam Vĩ Viên. Ngọc chưởng thon dài trắng bạc như tuyết chớp mắt đã đỡ thẳng vài trăm chưởng của Tam Vĩ Viên, hai bên cùng lùi lại vài trượng.

Kêu lên một tiếng quái lạ, Tam Vĩ Viên nhanh chóng phốc lại, hình bóng lắc lư qua lại, song quyền nhanh như chớp điện phát xuất quyền ảnh dày đặc. Đồng thời, cái đuôi của Tam Vĩ Viên quét ngang chẻ dọc hệt như ba lưỡi đao sắc bén, nhanh đến khiến người ta phải hít hà.

Vũ Điệp ngưng thần tĩnh khí, bảo vệ chặt chẽ tâm thần, hai tay múa lên hút lấy sương băng tứ phía, nhanh chóng ngưng tụ thành một kết giới băng lạnh quanh người. Nàng lợi dụng Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết bản thân tu luyện để triển khai giao tranh kịch liệt với Tam Vĩ Viên.

Ban đầu, hai phe nhìn thấy có vẻ quân bình. Nhưng theo thời gian trôi qua, hai bên đã bắt đầu thâm nhập sâu vào, hiểu rõ hơn, Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết của Vũ Điệp dần dần thể hiện được uy lực, hình thành một kết giới lạnh lẽo chung quanh, hạn chế hiệu quả khu vực hoạt động của Tam Vĩ Viên.

Phát hiện được nguy cơ, Tam Vĩ Viên đột nhiên phát động tấn công mạnh mẽ. Chỉ trong chốc lát, nó đã gia tăng thực lực đến mức cực hạn, ba cái đuôi tự động duỗi dài, hiện lên màu sắc khác nhau, chớp mắt đã cuốn lấy thân thể của Vũ Điệp.

Đồng thời, Tam Vĩ Viên xuất quyền như sét đánh, quyền kình đỏ rực cực dương cực cương, liên tục công kích không ngừng, tạo thành hai cột sáng cuốn lấy nhau, hệt như những con rồng lửa bắn thẳng đến ngực và mi tâm của Vũ Điệp.

Đứng yên bất động, Vũ Điệp hai tay bắt quyết, trong mắt ánh lạnh lấp lánh, toàn thân nhanh chóng kết thành băng, vừa hay ngăn cản được ba cái đuôi của địch nhân.

Sau đó, Vũ Điệp thúc động tu vi, toàn thân chân nguyên tăng lên gấp chục lần, ánh sáng lấp lánh từ trên người hội tụ xuống hai tay, ngưng đọng thành hai luồng sương băng hình rồng, đột nhiên đẩy thẳng đến Tam Vĩ Viên.

Lập tức, sương băng và cột sáng gặp nhau, hai luồng sức mạnh tương phản hoàn toàn lập tức kích hóa, từ đó tạo nên vụ nổ hủy diệt, lập tức che phủ cả bầu trời, chớp điện gào thét, tiếng sấm ầm ầm, băng sương màu trắng bạc và hoa lửa chói mắt cuộn lẫn vào nhau, phân tán ra trong cuồng phong mô tả sự kịch liệt của trận chiến này.

Giữa chiến trường, sương đen cuồn cuộn tràn ra phạm vi vài chục trượng. Tiếng rên và tiếng kêu thảm đồng thời vang lên, sau đó hai bóng hình hệt như lá vàng bị gió thổi bay theo hai hướng ngược nhau.

Một chiêu thẳng thắn đón đỡ, kết cục lưỡng bại câu thương. Điều này khiến cho Vũ Điệp có phần bất ngờ, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút khổ sở. Tam Vĩ Viên tung mình lùi lại, lắc lư không thôi. Sau khi ổn định được cơ thể, nó ngửa mặt gào thét giận dữ, toàn thân ánh sáng tụ lại.

Thời khắc đó, trong mắt Vũ Điệp hiện lên một chút kinh ngạc, ánh mắt không ngừng nhìn Tam Vĩ Viên, phát hiện bóng hình nó trùng trùng điệp điệp, khoảng chừng có bảy tám bóng hình lúc phân lúc tụ, sau một phen tụ hợp trùng điệp lại, Tam Vĩ Viên như được tái sinh, thần thái trở nên sáng láng.

Thu lại ánh mắt, Tam Vĩ Viên giận dữ nhìn Vũ Điệp thương thế không nhẹ, miệng nó gào thét vài tiếng, sau đó bắn mình như chớp điện, triển khai một đợt công kích mới.

Vũ Điệp thấy vậy kinh ngạc giận dữ vô cùng, không quản đến thân thể bị thương, mạnh mẽ đề tăng chân nguyên, chọn lựa cách né tránh.

Tam Vĩ Viên như bóng với hình, tiếng kêu chói tai bén nhọn kinh hồn phối hợp với tinh thần đuổi theo không tha của nó, khiến cho Vũ Điệp bị áp lực rất nặng nề.

Xét đến thương thế, Vũ Điệp không dám phản kích, chỉ đành né tránh loanh quanh, cố gắng giữ chặt lấy Tam Vĩ Viên, trong nhất thời còn miễn cưỡng duy trì. Lâm Y Tuyết đứng yên bất động, chăm chú nhìn địch nhân trước mắt, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc.

Hắc Văn Báo ánh mắt sắc bén, bề ngoài chất phác, nhìn qua cũng giống một con báo bình thường, không có gì khác biệt cả. Không biết tại sao có thể đứng vào hàng một trong những dị thú thời thượng cổ? Nghĩ đến đây, Lâm Y Tuyết không dám sơ ý, trường kiếm trong tay rung lên, tiếng kiếm kêu chói tai phá không kinh hồn, hất cho Hắc Văn Báo phải lắc lư thân thể.

Ánh mắt sáng ngời, Lâm Y Tuyết nắm lấy cơ hội, trường kiếm trong tay múa lên ập đến, làn kiếm dày đặc thành hình cánh quạt bao trùm nửa phần thân thể của Hắc Văn Báo.

Chăm chú nhìn Lâm Y Tuyết, Hắc Văn Báo tỏ ra vô cùng bình tĩnh lạnh lùng. Khi làn kiếm đến gần, nó mới dời ngang vài thước né tránh công kích của Lâm Y Tuyết.

Ồ khẽ một tiếng, Lâm Y Tuyết lần thứ hai xuất kích, thi triển Phượng Hoàng kiếm quyết của Phượng Hoàng thư viện với lửa đỏ cuồn cuộn bay thẳng đến Hắc Văn Báo. Cong mình lại bắn đi, Hắc Văn Báo toàn thân cơ thịt căng cứng, lợi dụng đầy đủ từng phần lực lượng để tăng cao tốc độ của bản thân, hệt như một con ưng đen, không hề sợ làn kiếm khí của Lâm Y Tuyết một chút nào.

Chớp mắt, làn kiếm và Hắc Văn Báo gặp nhau, chỉ nghe tiếng kiếm va chạm liên miên không ngừng, lại không thấy một chút máu huyết nào cả.

Giây lát sau, Lâm Y Tuyết hất lùi được cường địch, định thần nhìn thật cẩn thận mới phát hiện Hắc Văn Báo không chút thương thổn, không ngờ có được da thịt rắn như thép, không hề sợ kiếm khí của bản thân mình chút nào.

Hừ dịu dàng một tiếng, Lâm Y Tuyết không phục chút nào, trường kiếm trong tay lại múa lên lần nữa, thân kiếm đọng lại khí thế hào quang, chớp mắt đã biến thành đỏ rực bắn ra một luồng sáng chém thẳng xuống đầu của Hắc Văn Báo.

Dường như cảm ứng được kiếm khí sắc bén, Hắc Văn Báo lại chọn lựa né tránh. Thân hình linh xảo nhanh nhẹn xoay tròn quanh người của Lâm Y Tuyết với tốc độ cao, thỉnh thoảng lại phát động công kích.

Lâm Y Tuyết bật cười lạnh, trường kiếm chuyển động quay về, làn kiếm sắc bén tầng tầng lớp lớp trùng điệp, có khả năng tạo nên công hiệu phòng ngự, lại có thể chuyển hóa thành thế công, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.

Hắc Văn Báo vừa tiến công, vừa quan sát tình hình của Lâm Y Tuyết. Sau khi hiểu được đại khái về Lâm Y Tuyết, thân thể đột nhiên dừng lại, sau đó bành trướng gấp năm lần, biến thành một con báo đen khổng lồ đến sáu bảy trượng, dùng phương thức lấy thịt đè người để xông thẳng đến Lâm Y Tuyết. Biến cố bất ngờ khiến Lâm Y Tuyết tâm thần chấn động, nhanh chóng có phản ứng né tránh.

Nhưng Hắc Văn Báo đã sớm có chuẩn bị, thân thể nhẹ nhàng như lông hồng, hệt như bóng với hình truy đuổi theo Lâm Y Tuyết. Liên tục ba lần, Lâm Y Tuyết đều không thoát khỏi địch nhân, trong lòng có phần nóng nảy.

May mà trước đây nàng mới đại chiến với Tỏa Hồn, từ đó cũng học được nhiều về đạo ứng biến và kinh nghiệm giao chiến, tuy hoảng sợ nhưng không hề rối loạn, từ đó trấn tĩnh tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Giới Hậu Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook