Chương 587: Trí thắng Thiên Tàm – phần 4
Tâm Mộng Vô Ngân
26/07/2014
Lời còn vang bên tai, hai tay của Hoa Hồng đã múa lên rất nhanh, ngón tay thon dài gõ vào trên vầng mây sáng có hình dạng chín đóa hoa, khiến nó trước sau bắn ra, hệt như mũi tên ánh sáng rẻ không bắt chặt lấy khí tức của Tam Vĩ Viên.
Ở bên trong cột gió, Tam Vĩ Viên tỏ ra trấn tĩnh, không để ý đến công kích của Hoa Hồng chút nào, chỉ tăng cường phòng ngự mạnh thêm.
Rất nhanh, một vầng mây sáng hình hoa thứ nhất đã biến thành một mũi tên sáng tiến gần đến bên hông của cột sáng. Mắt thấy sắp sửa phát sinh va chạm với cột gió, mũi tên sáng đó đột nhiên lóe lên biến mất, dùng phương thức quỷ bí vô cùng xuyên qua phòng ngự trùng điệp do Tam Vĩ Viên bố trí, trực tiếp xuyên thẳng qua tim của nó.
Thời khắc đó, kinh ngạc hiện ra trong đáy mắt của Tam Vĩ Viên. Nó còn chưa kịp hiểu rõ chuyện này là như thế nào, thân thể đột nhiên lóe lên, một sinh mạng từ trong cơ thể biến mất. Sau đó, chỉ trong chốc lát, tám mũi tên ánh sáng trước sau ập đến, tất cả đều đánh trúng tim của Tam Vĩ Viên, lập tức rút hết sức mạnh toàn thân của nó. Cột gió quanh người của Tam Vĩ Viên đột nhiên vỡ mất, để lộ ra thân thể thật sự của nó, vẻ mặt đầy sự không thể nào tin được, giữa hai chân mày còn tràn ngập hận thù.
Hai môi hơi run lên, Tam Vĩ Viên yếu ớt hỏi lại:
- Ngươi làm sao biết được lai lịch của tộc ta?
Hoa Hồng thản nhiên đáp:
- Ta hoàn toàn không biết được bí mật trên người của ngươi. Ta chỉ lập chí phải tiêu diệt ngươi.
Tam Vĩ Viên nghe vậy gào lên một tiếng, không cam lòng đáp:
- Ông trời quên ta cũng …
Một tiếng đau thương nói lên định mệnh của nó, Tam Vĩ Viên khí tức tiêu tán, trong quá trình rơi xuống mặt đất liền phân ra làm bảy tung tóe.
Hoa Hồng thấy vậy hơi kinh ngạc, chợt nói:
- Té ra trên người của ngươi dung hợp bảy ấn ký sinh mạng. Chẳng trách có thể đánh Vũ Điệp trọng thương …
Thân thể run lên, Hoa Hồng chợt ngưng ngang, lập tức phun ra một luồng máu tươi, vẻ mặt lập tức ảm đạm hẳn đi.
Té ra, Hoa Hồng vừa rồi đã trọng thương lại cố gắng thi triển Đoạt Hồn Mân Côi, tuy nhờ cơ duyên xảo hợp tiêu diệt được Tam Vĩ Viên, nhưng bản thân cũng bị sức phản lực cực nặng nề, thân thể lập tức chịu đựng không nổi.
Lại nói thêm, Mẫu Đơn sau khi Tân Nguyệt tiêu diệt được Ngư Dương Thú rồi, liền xuất hiện giữa không trung, ánh mắt nhìn Lục Hổ Thứu chằm chằm, cất tiếng hỏi:
- Ngươi vì sao muốn chọn lựa Thiên Lân làm mục tiêu?
Lục Hổ Thứu vẻ mặt phức tạp, sau khi thấy được thực lực đáng sợ của Tân Nguyệt, trong lòng có phần khiếp hãi, sợ chết ở nơi này, lại có phần không bỏ đi được, nhất thời mâu thuẫn vô cùng.
Khi Mẫu Đơn mở lời hỏi, Lục Hổ Thứu không hề có chủ ý gì cả, tùy tiện đáp:
- Ta chỉ cao hứng.
Mẫu Đơn hừ giọng nói:
- Xem ra ta hỏi không phải lúc rồi. Chắc trước khi ngươi chết mới hỏi thì ngươi mới ngoan ngoãn trả lời.
Lục Hổ Thứu trong lòng căng thẳng, giọng the thé đáp trả:
- Ngươi muốn giết ta?
Mẫu Đơn cười lạnh đáp:
- Mạnh được yếu thua chính là phép tắc của tự nhiên. Lẽ nào ngươi lại không quen thuộc?
Lục Hổ Thứu âm hiểm trả lời:
- Chỉ sợ ngươi còn chưa đủ bản lãnh đó.
Mẫu Đơn bật cười lạnh lẽo, khẽ hừ giọng nói:
- Phải vậy chăng?
Trong tiếng chất vấn, Mẫu Đơn chớp mắt đã xuất hiện trước Lục Hổ Thứu, cong ngón tay phải búng ra, kình lực phá không như xuyên thủng đá sắt lập tức đánh nát tròng mắt bên trái của Lục Hổ Thứu, tạo nên một loạt những tiếng gầm giận bén nhọn.
Đánh lén thành công, Mẫu Đơn nhanh chóng công kích, mười ngón tay thon dài xanh nhạt như ngọc múa lên búng ra kình lực khắp không gian, mỗi chiêu đều có thể đưa địch nhân vào chỗ chết. Lục Hổ Thứu sơ ý khinh địch bị đánh lén, sau khi tổn thất mất một con mắt rồi, liền tức giận quát lên như sấm, giương cánh múa vuốt đánh loạn không theo quy luật chiêu thức nào cả. Mẫu Đơn thân pháp phiêu dật tới lui tùy ý, nhờ vào thuật chuyển dời tức thời, hết lần này đến lần khác nắm lấy nhược điểm của địch nhân, triển khai tấn công mãnh liệt liên tục, nhanh chóng đánh cho Lục Hổ Thứu bị trọng thương, ép cho nó không còn chỗ nào chống đỡ được.
Rút lui về sau, Mẫu Đơn chăm chú nhìn địch nhân bị thương nghiêm trọng, cất tiếng hỏi:
- Ta hỏi thêm một lần nữa, ngươi vì sao lại chọn Thiên Lân?
Lục Hổ Thứu trong lòng tức tối, tuy không cam lòng chút nào, cũng không muốn che dấu, thản nhiên đáp:
- Bởi vì trên người tiểu tử đó ẩn chứa linh khí cực mạnh, đủ cải biến vận mệnh tộc của ta.
Mẫu Đơn lạnh lùng tàn khốc nói:
- Đáng tiếc cái đó thuộc về Thiên Lân, không thuộc về ngươi!
Dứt lời, Mẫu Đơn một chưởng đánh xuống, lập tức đánh nát đầu của Lục Hổ Thứu, phá hủy nguyên thần của nó.
Quay mình lại, Mẫu Đơn quan sát tình hình chung quanh, phát hiện Hoa Hồng và Vũ Điệp cùng bị trọng thương, Khiếu Thiên và Hồng Mao Sư Lang, Dao Quang và Nhân Đầu Mã, Lâm Y Tuyết và Hắc Văn Báo vẫn đang giao chiến kịch liệt. Còn cuộc chiến giữa Bát Bảo và Giao Ly, lúc này đã đi vào đoạn kết. Hai bên sau khi đấu lực đã lâu, Bát Bảo cuối cùng dùng ưu thế tuyệt đối đạt được thắng lợi, không những tiêu diệt được Giao Ly, nuốt lấy long khí trong cơ thể của nó, mà còn thu được hai viên Thủy Hỏa nguyên châu. Còn lại Tân Nguyệt, sau khi tiêu diệt được Ngư Dương Thú rồi, liền bắt đầu quan sát tình hình cuộc chiến giữa Thiên Tàm lão tổ và Ngọc Lộc Man Ngưu, Ám Mị Ưng Điêu, hy vọng từ trong đó có thể thu được một số tin tức có lợi, tiện cho việc lần tới đối mặt với Thiên Tàm lão tổ, có thể ứng phó thong dong.
Hơi trầm ngâm một chút, Mẫu Đơn đến bên Hoa Hồng và Vũ Điệp, mỗi tay kéo một người bay về bên cạnh Giang Thanh Tuyết.
Vừa gặp nhau, bốn cô hỏi han vài câu, Giang Thanh Tuyết liền chuyển sang chuyện khác, giọng lo lắng lên tiếng:
- Tình hình sư muội ta nguy cấp, chúng ta phải nghĩ cách hỗ trợ muội ấy mới được.
Mẫu Đơn xem qua tình hình chiến trường, trầm ngâm đáp:
- Cuộc chiến này đối với Y Tuyết là một loại khảo nghiệm. Muội ấy bản tính vui tươi thiếu kinh nghiệm, lần này nếu có thể chiến thắng đối thủ, sau này muội ấy sẽ có thay đổi rất to lớn.
Giang Thanh Tuyết chần chừ đáp:
- Nhưng mà …
Hoa Hồng cắt ngang lời nói của Giang Thanh Tuyết, trầm giọng đáp:
- Rất nhiều khi thương yêu quá cũng là một loại gây thương tổn.
Giang Thanh Tuyết không nói, nàng sao không hiểu được đạo lý này, nhưng nàng bỏ qua không được mà thôi.
Mẫu Đơn biết điều Giang Thanh Tuyết nghĩ trong lòng, an ủi:
- Không cần lo lắng, Y Tuyết thật sự có nguy hiểm thì Tân Nguyệt tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn. Trước mắt chúng ta chủ yếu phải nắm lấy thời gian để trị thương, tận khả năng khôi phục lại thực lực của mọi người, để tương lai có thể ứng phó với những phiền phức gặp phải khác.
Giang Thanh Tuyết khẽ nói:
- Nếu trị thương, Bát Bảo là chọn lựa thích hợp nhất.
Mẫu Đơn lắc đầu trả lời:
- Thương tích của Vũ Điệp thì Bát Bảo có thể trị được, nhưng thương thế của Hoa Hồng thì các vị lại không thể làm gì được.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Nếu như vậy, Hoa Hồng thì để cho cô nương phụ trách, ta gọi Bát Bảo hỗ trợ Vũ Điệp là được.
Đã có chủ ý rồi, Mẫu Đơn và Giang Thanh Tuyết chia nhau hành động, để Mẫu Đơn trị thương cho Hoa Hồng, Giang Thanh Tuyết gọi Bát Bảo hỗ trợ Vũ Điệp, bản thân thì phụ trách bảo vệ Thiên Lân.
Giữa chiến trường, Khiếu Thiên và Hồng Mao Sư Lang thế lực quân bình, hai bên kịch chiến đã lâu, mỗi người có năng lực riêng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là quân bình. Dao Quang và Nhân Đầu Mã chiến huống quỷ dị. Nhân Đầu Mã đó xem có vẻ bình thường không có gì đặc biệt lại nắm được một môn tuyệt kỹ quỷ dị, có thể chuyển những công kích Dao Quang tập trung lên mình nó quay ngược lại tấn công vào bản thân Dao Quang.
Như vậy, Dao Quang chẳng khác gì tự mình đánh mình, hai bên giằng co cả nửa ngày mà Dao Quang cũng không tìm được cách phá giải. Vì vậy, tình hình cứ giằng co lẫn nhau hoài. Còn về Lâm Y Tuyết, giữa nàng và Hắc Văn Báo từ khi bắt đầu thì nàng đã ở thế yếu hơn, trải qua đánh du kích rồi đối đầu, Lâm Y Tuyết vẫn không sao thoát khỏi tình cảnh khốn khó, ngược lại càng chìm sâu hơn vào cục thế bất lợi. Đối với tình hình như vậy, Lâm Y Tuyết vừa khó khăn né tránh, vừa phân tích thực lực của địch nhân.
Thông qua quan sát, Lâm Y Tuyết tổng hợp lại những dấu hiệu trước đây, suy đoán ra hai đặc điểm lớn của Hắc Văn Báo. Thứ nhất, thân pháp quỷ dị, đi lại không tung tích. Thứ đến, thị tộc Hắc Văn Báo là loại thể dung hợp. Về điểm này, Lâm Y Tuyết thực ra không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng lại mơ hồ nhìn ra một chút, nhưng không cách nào khái quát lên mà thôi.
Nắm vững tình hình đại khái của địch nhân, Lâm Y Tuyết bắt đầu suy nghĩ phép ứng phó. Trước hết, phải khắc phục thân pháp quỷ dị của địch nhân, mới có thể thoát khỏi công kích như bóng với hình đó. Nghĩ đến đây, Lâm Y Tuyết có phần thất vọng, bản thân tuy là tiểu thư của Dịch viên, học được không ít pháp quyết, nhưng thật sự có thể lấy ra sử dụng ngoại trừ Kim Cương Hàng Ma ấn cùng Phượng Hoàng kiếm quyết ra, dường như không còn tuyệt kỹ nào đáng để nhắc đến cả, chứ đừng nói đến khắc địch chiến thắng.
Chuyển biến tâm tình trực tiếp ảnh hưởng đến phát huy thực lực. Hắc Văn Báo sau khi phát hiện dấu hiệu dao động tâm thần của Lâm Y Tuyết, đột nhiên tăng mạnh công kích, lập tức bịt kín đường lùi của Lâm Y Tuyết, đẩy nàng vào cảnh tuyệt vọng. Thời khắc đó, Lâm Y Tuyết bị trọng thương nên nóng nảy vô cùng, trong tình trạng không có đường rút lui, đành bỏ hết tạp niệm, một lòng một dạ muốn liều mạng phản kích.
Lúc này, một luồng sức mạnh kỳ lạ từ cổ tay trái của Lâm Y Tuyết truyền vào trong cơ thể nàng, qua cánh tay tiến lên vào trung khu đại não, chuyển hóa thành một luồng ý niệm, nhanh chóng khống chế được thân thể của Lâm Y Tuyết. Luồng sức mạnh này vô cùng thần kỳ, vừa bảo lưu được ý thức của Lâm Y Tuyết, lại khiến cho thần trí của nàng rõ ràng, mà vẫn tiếp quản được thân thể của Lâm Y Tuyết, làm ra một loạt các phản ứng liên tục, hơn nữa còn in dấu vào trí nhớ của Lâm Y Tuyết.
Hắc Văn Báo quan sát động tĩnh của Lâm Y Tuyết, thấy nàng đứng yên ngây ngốc, không né không tránh, trong lòng tuy thấy kinh dị, nhưng thế tiến không giảm, ngược lại còn tăng mạnh thế công, ý đồ một chiêu lấy mạng. Nhưng thế sự nhiều thay đổi, người sống như quân cờ. Rõ ràng Hắc Văn Báo đánh trúng vào thân thể Lâm Y Tuyết, thế tiến của nó đột nhiên dừng lại, sau đó đứng yên như trời tròng, hệt như bị một luồng sức mạnh nào đó đóng đinh vào giữa không gian không cho nhúc nhích. Kinh ngạc, sợ hãi, kinh hoàng vô cùng. Hắc Văn báo cố gắng giãy ra, há miệng gào thét giận dữ nhưng lại không phát ra được bất kỳ một âm thanh nào cả. Ngược lại, Lâm Y Tuyết trước đây đứng yên bất động lúc này đột nhiên ép gần đến, trường kiếm trong tay bắn thẳng đến lập tức xuyên qua thân thể của Hắc Văn Báo.
Sau đó, trên người Lâm Y Tuyết hiện lên màu đỏ rực, Phượng Hoàng pháp quyết cực dương cực cương dùng ngọn lửa thiêu đốt cả trời chụp vào trên trường kiếm, không những phá hủy kinh mạch toàn thân của Hắc Văn Báo, còn tạo nên đả kích trí mạng với nguyên thần của nó. Thân thể run rẩy, Hắc Văn Báo trong mắt toát ra vẻ đau thương, một tình cảm khát vọng được sống nổi lên nồng đậm. Có lẽ đối với những con thú lạ thời thượng cổ này, trong hoàn cảnh gian hiểm, sinh tồn chính là mục tiêu duy nhất của bọn chúng, nhưng chút tâm nguyện nhỏ bé này lại cũng không thể bỏ qua được. Lâm Y Tuyết lặng yên nhìn vào ánh mắt của Hắc Văn Báo, tâm linh vốn ngây thơ không tà niệm của nàng lúc này đã có thêm một dấu ấn. Tuy giết chết Hắc Văn Báo không phải do bản thân Lâm Y Tuyết, nhưng đối với kết quả như vậy, nàng vẫn cảm xúc rất sâu sắc.
- Định mệnh như vậy, không nên than thở.
Thanh âm sâu kín vang lên trong đáy lòng của Lâm Y Tuyết, kéo tư tưởng của nàng về lại. Thân thể của Lâm Y Tuyết run lên, nàng lập tức thu lại quyền điều khiển thân thể, cất tiếng truy hỏi:
- Ngươi là ai?
- Phong Động Tùy Tâm.
Thanh âm nhàn nhạt vang lên trong đáy lòng của Lâm Y Tuyết, truyền vào trong não của Lâm Y Tuyết.
Câu trả lời như vậy khiến Lâm Y Tuyết kinh ngạc vui mừng vô cùng, duyên dáng lên tiếng:
- Thì ra là ông! Đa tạ ông đã cứu ta một mạng.
- Không cần phải cám ơn, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, dĩ ý ngự vật, phong động tùy tâm, thiên địa thương sinh, nguyên vi nhất thể (Dùng ý để điều khiển vật, động đậy theo suy nghĩ, sinh linh khắp trời đất, vốn là một thể). Ngày mà ngươi hiểu được cũng là ngày ta và ngươi gặp nhau, cũng chính là ngày tu vi của ngươi đã đại thành.
Lâm Y Tuyết nghe vậy cau mày, hơi trầm tư giây lát rồi duyên dáng nói:
- Ông yên tâm, ta đã lãnh hội được vài phần.
Phong Động Tùy Tâm hơi vui vẻ, khẽ lẩm bẩm:
- Tấm lòng thiện, phúc duyên tất đến.
Lâm Y Tuyết vâng một tiếng, còn không kịp trả lời liền phát giác luồng sức mạnh kỳ dị đó đã rời khỏi thân thể, quay lại vòng ngọc đeo ở cánh tay trái.
- Phong Động Tùy Tâm, ông còn ở đó chăng?
Khẽ kêu lên hai tiếng, Lâm Y Tuyết không thấy động tĩnh gì cả liền thu lại tâm thần, quay đầu nhìn qua tình hình lân cận.
Lúc này, trong cả khe núi băng, còn lại ba nhóm đang giao chiến, chính là Thiên Tàm lão tổ đấu với Ngọc Lộc Man Ngưu và Ám Mị Ưng Điêu, Dao Quang đấu với Nhân Đầu Mã, Khiếu Thiên với Hồng Mao Sư Lang. Tình hình mỗi nơi mỗi khác.
Đánh giá giây lát, Lâm Y Tuyết bắn mình lên, mang thân thể bị thương quay về bên Giang Thanh Tuyết, khẽ hỏi:
- Sư tỷ, mọi người bị có nặng lắm không?
Giang Thanh Tuyết vui mừng đáp:
- Muội không sao là ta yên tâm rồi. Mọi người đều tốt cả, chỉ có Hoa Hồng và Vũ Điệp bị thương không nhẹ.
Lâm Y Tuyết cười khổ nói:
- Muội cũng bị thương rất nặng, xem ra tình hình bất lợi cho chúng ta.
Giang Thanh Tuyết an ủi:
- Không nên nản chí, trời đã tối rồi, ba ngày sẽ nhanh chóng qua đi.
Lâm Y Tuyết lo lắng nói:
- Chỉ sợ chúng ta …
Còn đang nói, từ bầu trời xa xăm đột nhiên truyền đến một tiếng huýt gió trầm thấp, vừa hay cắt ngang lời của Lâm Y Tuyết.
Bốn con thú lạ thời thượng cổ còn lại ở giữa chiến trường tỏ ra kinh hoàng bất an, ào ào rút lui, vẻ mặt khác nhau nhìn lên trời, giống như muốn bỏ chạy lại không dám chạy, trong mắt tràn đầy sự mâu thuẫn.
Dao Quang, Khiếu Thiên thấy vậy rất làm kỳ, cùng lùi về bên mình Giang Thanh Tuyết, vừa thừa cơ trị thương khôi phục chân nguyên, vừa chăm chú nhìn động tĩnh xa xa.
Thiên Tàm lão tổ lơ lửng giữa không trung, quay người nhìn về phía xa xăm, giữa hai mi mắt ẩn hiện một chút nặng nề. Tân Nguyệt vẻ mặt lạnh lẽo như băng, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt nhạt nhẽo chăm chú nhìn về phía xa xa, toàn thân phát ra một luồng khí thánh khiết. Đối với tương lai, Tân Nguyệt chưa hề nghĩ đến, nàng chỉ một lòng muốn bảo vệ Thiên Lân, nỗ lực hết sức mình.
Ba ngày là một khoảng thời gian dài dằng dặc. trong lúc này thế sự khó đoán, biến hóa khó lường. Tân Nguyệt sớm đã thấy nhưng không thể nào tránh, tạo thành một tâm lý bình tĩnh để đối xử.
Xa xa, Tỏa Hồn kêu lên một tiếng quái lạ, dường như phát hiện được nguy hiểm, thân kiếm đen ngòm lóe lên biến mất, chớp mắt đã rời đi. Biểu hiện như vậy có phần quái dị, thật ra Tỏa Hồn phát hiện cái gì đây mà khiến nó kinh hoàng như vậy, không tiếc công tích cóp lâu nay, ngang nhiên chọn lựa bỏ chạy?
Ở bên trong cột gió, Tam Vĩ Viên tỏ ra trấn tĩnh, không để ý đến công kích của Hoa Hồng chút nào, chỉ tăng cường phòng ngự mạnh thêm.
Rất nhanh, một vầng mây sáng hình hoa thứ nhất đã biến thành một mũi tên sáng tiến gần đến bên hông của cột sáng. Mắt thấy sắp sửa phát sinh va chạm với cột gió, mũi tên sáng đó đột nhiên lóe lên biến mất, dùng phương thức quỷ bí vô cùng xuyên qua phòng ngự trùng điệp do Tam Vĩ Viên bố trí, trực tiếp xuyên thẳng qua tim của nó.
Thời khắc đó, kinh ngạc hiện ra trong đáy mắt của Tam Vĩ Viên. Nó còn chưa kịp hiểu rõ chuyện này là như thế nào, thân thể đột nhiên lóe lên, một sinh mạng từ trong cơ thể biến mất. Sau đó, chỉ trong chốc lát, tám mũi tên ánh sáng trước sau ập đến, tất cả đều đánh trúng tim của Tam Vĩ Viên, lập tức rút hết sức mạnh toàn thân của nó. Cột gió quanh người của Tam Vĩ Viên đột nhiên vỡ mất, để lộ ra thân thể thật sự của nó, vẻ mặt đầy sự không thể nào tin được, giữa hai chân mày còn tràn ngập hận thù.
Hai môi hơi run lên, Tam Vĩ Viên yếu ớt hỏi lại:
- Ngươi làm sao biết được lai lịch của tộc ta?
Hoa Hồng thản nhiên đáp:
- Ta hoàn toàn không biết được bí mật trên người của ngươi. Ta chỉ lập chí phải tiêu diệt ngươi.
Tam Vĩ Viên nghe vậy gào lên một tiếng, không cam lòng đáp:
- Ông trời quên ta cũng …
Một tiếng đau thương nói lên định mệnh của nó, Tam Vĩ Viên khí tức tiêu tán, trong quá trình rơi xuống mặt đất liền phân ra làm bảy tung tóe.
Hoa Hồng thấy vậy hơi kinh ngạc, chợt nói:
- Té ra trên người của ngươi dung hợp bảy ấn ký sinh mạng. Chẳng trách có thể đánh Vũ Điệp trọng thương …
Thân thể run lên, Hoa Hồng chợt ngưng ngang, lập tức phun ra một luồng máu tươi, vẻ mặt lập tức ảm đạm hẳn đi.
Té ra, Hoa Hồng vừa rồi đã trọng thương lại cố gắng thi triển Đoạt Hồn Mân Côi, tuy nhờ cơ duyên xảo hợp tiêu diệt được Tam Vĩ Viên, nhưng bản thân cũng bị sức phản lực cực nặng nề, thân thể lập tức chịu đựng không nổi.
Lại nói thêm, Mẫu Đơn sau khi Tân Nguyệt tiêu diệt được Ngư Dương Thú rồi, liền xuất hiện giữa không trung, ánh mắt nhìn Lục Hổ Thứu chằm chằm, cất tiếng hỏi:
- Ngươi vì sao muốn chọn lựa Thiên Lân làm mục tiêu?
Lục Hổ Thứu vẻ mặt phức tạp, sau khi thấy được thực lực đáng sợ của Tân Nguyệt, trong lòng có phần khiếp hãi, sợ chết ở nơi này, lại có phần không bỏ đi được, nhất thời mâu thuẫn vô cùng.
Khi Mẫu Đơn mở lời hỏi, Lục Hổ Thứu không hề có chủ ý gì cả, tùy tiện đáp:
- Ta chỉ cao hứng.
Mẫu Đơn hừ giọng nói:
- Xem ra ta hỏi không phải lúc rồi. Chắc trước khi ngươi chết mới hỏi thì ngươi mới ngoan ngoãn trả lời.
Lục Hổ Thứu trong lòng căng thẳng, giọng the thé đáp trả:
- Ngươi muốn giết ta?
Mẫu Đơn cười lạnh đáp:
- Mạnh được yếu thua chính là phép tắc của tự nhiên. Lẽ nào ngươi lại không quen thuộc?
Lục Hổ Thứu âm hiểm trả lời:
- Chỉ sợ ngươi còn chưa đủ bản lãnh đó.
Mẫu Đơn bật cười lạnh lẽo, khẽ hừ giọng nói:
- Phải vậy chăng?
Trong tiếng chất vấn, Mẫu Đơn chớp mắt đã xuất hiện trước Lục Hổ Thứu, cong ngón tay phải búng ra, kình lực phá không như xuyên thủng đá sắt lập tức đánh nát tròng mắt bên trái của Lục Hổ Thứu, tạo nên một loạt những tiếng gầm giận bén nhọn.
Đánh lén thành công, Mẫu Đơn nhanh chóng công kích, mười ngón tay thon dài xanh nhạt như ngọc múa lên búng ra kình lực khắp không gian, mỗi chiêu đều có thể đưa địch nhân vào chỗ chết. Lục Hổ Thứu sơ ý khinh địch bị đánh lén, sau khi tổn thất mất một con mắt rồi, liền tức giận quát lên như sấm, giương cánh múa vuốt đánh loạn không theo quy luật chiêu thức nào cả. Mẫu Đơn thân pháp phiêu dật tới lui tùy ý, nhờ vào thuật chuyển dời tức thời, hết lần này đến lần khác nắm lấy nhược điểm của địch nhân, triển khai tấn công mãnh liệt liên tục, nhanh chóng đánh cho Lục Hổ Thứu bị trọng thương, ép cho nó không còn chỗ nào chống đỡ được.
Rút lui về sau, Mẫu Đơn chăm chú nhìn địch nhân bị thương nghiêm trọng, cất tiếng hỏi:
- Ta hỏi thêm một lần nữa, ngươi vì sao lại chọn Thiên Lân?
Lục Hổ Thứu trong lòng tức tối, tuy không cam lòng chút nào, cũng không muốn che dấu, thản nhiên đáp:
- Bởi vì trên người tiểu tử đó ẩn chứa linh khí cực mạnh, đủ cải biến vận mệnh tộc của ta.
Mẫu Đơn lạnh lùng tàn khốc nói:
- Đáng tiếc cái đó thuộc về Thiên Lân, không thuộc về ngươi!
Dứt lời, Mẫu Đơn một chưởng đánh xuống, lập tức đánh nát đầu của Lục Hổ Thứu, phá hủy nguyên thần của nó.
Quay mình lại, Mẫu Đơn quan sát tình hình chung quanh, phát hiện Hoa Hồng và Vũ Điệp cùng bị trọng thương, Khiếu Thiên và Hồng Mao Sư Lang, Dao Quang và Nhân Đầu Mã, Lâm Y Tuyết và Hắc Văn Báo vẫn đang giao chiến kịch liệt. Còn cuộc chiến giữa Bát Bảo và Giao Ly, lúc này đã đi vào đoạn kết. Hai bên sau khi đấu lực đã lâu, Bát Bảo cuối cùng dùng ưu thế tuyệt đối đạt được thắng lợi, không những tiêu diệt được Giao Ly, nuốt lấy long khí trong cơ thể của nó, mà còn thu được hai viên Thủy Hỏa nguyên châu. Còn lại Tân Nguyệt, sau khi tiêu diệt được Ngư Dương Thú rồi, liền bắt đầu quan sát tình hình cuộc chiến giữa Thiên Tàm lão tổ và Ngọc Lộc Man Ngưu, Ám Mị Ưng Điêu, hy vọng từ trong đó có thể thu được một số tin tức có lợi, tiện cho việc lần tới đối mặt với Thiên Tàm lão tổ, có thể ứng phó thong dong.
Hơi trầm ngâm một chút, Mẫu Đơn đến bên Hoa Hồng và Vũ Điệp, mỗi tay kéo một người bay về bên cạnh Giang Thanh Tuyết.
Vừa gặp nhau, bốn cô hỏi han vài câu, Giang Thanh Tuyết liền chuyển sang chuyện khác, giọng lo lắng lên tiếng:
- Tình hình sư muội ta nguy cấp, chúng ta phải nghĩ cách hỗ trợ muội ấy mới được.
Mẫu Đơn xem qua tình hình chiến trường, trầm ngâm đáp:
- Cuộc chiến này đối với Y Tuyết là một loại khảo nghiệm. Muội ấy bản tính vui tươi thiếu kinh nghiệm, lần này nếu có thể chiến thắng đối thủ, sau này muội ấy sẽ có thay đổi rất to lớn.
Giang Thanh Tuyết chần chừ đáp:
- Nhưng mà …
Hoa Hồng cắt ngang lời nói của Giang Thanh Tuyết, trầm giọng đáp:
- Rất nhiều khi thương yêu quá cũng là một loại gây thương tổn.
Giang Thanh Tuyết không nói, nàng sao không hiểu được đạo lý này, nhưng nàng bỏ qua không được mà thôi.
Mẫu Đơn biết điều Giang Thanh Tuyết nghĩ trong lòng, an ủi:
- Không cần lo lắng, Y Tuyết thật sự có nguy hiểm thì Tân Nguyệt tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn. Trước mắt chúng ta chủ yếu phải nắm lấy thời gian để trị thương, tận khả năng khôi phục lại thực lực của mọi người, để tương lai có thể ứng phó với những phiền phức gặp phải khác.
Giang Thanh Tuyết khẽ nói:
- Nếu trị thương, Bát Bảo là chọn lựa thích hợp nhất.
Mẫu Đơn lắc đầu trả lời:
- Thương tích của Vũ Điệp thì Bát Bảo có thể trị được, nhưng thương thế của Hoa Hồng thì các vị lại không thể làm gì được.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Nếu như vậy, Hoa Hồng thì để cho cô nương phụ trách, ta gọi Bát Bảo hỗ trợ Vũ Điệp là được.
Đã có chủ ý rồi, Mẫu Đơn và Giang Thanh Tuyết chia nhau hành động, để Mẫu Đơn trị thương cho Hoa Hồng, Giang Thanh Tuyết gọi Bát Bảo hỗ trợ Vũ Điệp, bản thân thì phụ trách bảo vệ Thiên Lân.
Giữa chiến trường, Khiếu Thiên và Hồng Mao Sư Lang thế lực quân bình, hai bên kịch chiến đã lâu, mỗi người có năng lực riêng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là quân bình. Dao Quang và Nhân Đầu Mã chiến huống quỷ dị. Nhân Đầu Mã đó xem có vẻ bình thường không có gì đặc biệt lại nắm được một môn tuyệt kỹ quỷ dị, có thể chuyển những công kích Dao Quang tập trung lên mình nó quay ngược lại tấn công vào bản thân Dao Quang.
Như vậy, Dao Quang chẳng khác gì tự mình đánh mình, hai bên giằng co cả nửa ngày mà Dao Quang cũng không tìm được cách phá giải. Vì vậy, tình hình cứ giằng co lẫn nhau hoài. Còn về Lâm Y Tuyết, giữa nàng và Hắc Văn Báo từ khi bắt đầu thì nàng đã ở thế yếu hơn, trải qua đánh du kích rồi đối đầu, Lâm Y Tuyết vẫn không sao thoát khỏi tình cảnh khốn khó, ngược lại càng chìm sâu hơn vào cục thế bất lợi. Đối với tình hình như vậy, Lâm Y Tuyết vừa khó khăn né tránh, vừa phân tích thực lực của địch nhân.
Thông qua quan sát, Lâm Y Tuyết tổng hợp lại những dấu hiệu trước đây, suy đoán ra hai đặc điểm lớn của Hắc Văn Báo. Thứ nhất, thân pháp quỷ dị, đi lại không tung tích. Thứ đến, thị tộc Hắc Văn Báo là loại thể dung hợp. Về điểm này, Lâm Y Tuyết thực ra không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng lại mơ hồ nhìn ra một chút, nhưng không cách nào khái quát lên mà thôi.
Nắm vững tình hình đại khái của địch nhân, Lâm Y Tuyết bắt đầu suy nghĩ phép ứng phó. Trước hết, phải khắc phục thân pháp quỷ dị của địch nhân, mới có thể thoát khỏi công kích như bóng với hình đó. Nghĩ đến đây, Lâm Y Tuyết có phần thất vọng, bản thân tuy là tiểu thư của Dịch viên, học được không ít pháp quyết, nhưng thật sự có thể lấy ra sử dụng ngoại trừ Kim Cương Hàng Ma ấn cùng Phượng Hoàng kiếm quyết ra, dường như không còn tuyệt kỹ nào đáng để nhắc đến cả, chứ đừng nói đến khắc địch chiến thắng.
Chuyển biến tâm tình trực tiếp ảnh hưởng đến phát huy thực lực. Hắc Văn Báo sau khi phát hiện dấu hiệu dao động tâm thần của Lâm Y Tuyết, đột nhiên tăng mạnh công kích, lập tức bịt kín đường lùi của Lâm Y Tuyết, đẩy nàng vào cảnh tuyệt vọng. Thời khắc đó, Lâm Y Tuyết bị trọng thương nên nóng nảy vô cùng, trong tình trạng không có đường rút lui, đành bỏ hết tạp niệm, một lòng một dạ muốn liều mạng phản kích.
Lúc này, một luồng sức mạnh kỳ lạ từ cổ tay trái của Lâm Y Tuyết truyền vào trong cơ thể nàng, qua cánh tay tiến lên vào trung khu đại não, chuyển hóa thành một luồng ý niệm, nhanh chóng khống chế được thân thể của Lâm Y Tuyết. Luồng sức mạnh này vô cùng thần kỳ, vừa bảo lưu được ý thức của Lâm Y Tuyết, lại khiến cho thần trí của nàng rõ ràng, mà vẫn tiếp quản được thân thể của Lâm Y Tuyết, làm ra một loạt các phản ứng liên tục, hơn nữa còn in dấu vào trí nhớ của Lâm Y Tuyết.
Hắc Văn Báo quan sát động tĩnh của Lâm Y Tuyết, thấy nàng đứng yên ngây ngốc, không né không tránh, trong lòng tuy thấy kinh dị, nhưng thế tiến không giảm, ngược lại còn tăng mạnh thế công, ý đồ một chiêu lấy mạng. Nhưng thế sự nhiều thay đổi, người sống như quân cờ. Rõ ràng Hắc Văn Báo đánh trúng vào thân thể Lâm Y Tuyết, thế tiến của nó đột nhiên dừng lại, sau đó đứng yên như trời tròng, hệt như bị một luồng sức mạnh nào đó đóng đinh vào giữa không gian không cho nhúc nhích. Kinh ngạc, sợ hãi, kinh hoàng vô cùng. Hắc Văn báo cố gắng giãy ra, há miệng gào thét giận dữ nhưng lại không phát ra được bất kỳ một âm thanh nào cả. Ngược lại, Lâm Y Tuyết trước đây đứng yên bất động lúc này đột nhiên ép gần đến, trường kiếm trong tay bắn thẳng đến lập tức xuyên qua thân thể của Hắc Văn Báo.
Sau đó, trên người Lâm Y Tuyết hiện lên màu đỏ rực, Phượng Hoàng pháp quyết cực dương cực cương dùng ngọn lửa thiêu đốt cả trời chụp vào trên trường kiếm, không những phá hủy kinh mạch toàn thân của Hắc Văn Báo, còn tạo nên đả kích trí mạng với nguyên thần của nó. Thân thể run rẩy, Hắc Văn Báo trong mắt toát ra vẻ đau thương, một tình cảm khát vọng được sống nổi lên nồng đậm. Có lẽ đối với những con thú lạ thời thượng cổ này, trong hoàn cảnh gian hiểm, sinh tồn chính là mục tiêu duy nhất của bọn chúng, nhưng chút tâm nguyện nhỏ bé này lại cũng không thể bỏ qua được. Lâm Y Tuyết lặng yên nhìn vào ánh mắt của Hắc Văn Báo, tâm linh vốn ngây thơ không tà niệm của nàng lúc này đã có thêm một dấu ấn. Tuy giết chết Hắc Văn Báo không phải do bản thân Lâm Y Tuyết, nhưng đối với kết quả như vậy, nàng vẫn cảm xúc rất sâu sắc.
- Định mệnh như vậy, không nên than thở.
Thanh âm sâu kín vang lên trong đáy lòng của Lâm Y Tuyết, kéo tư tưởng của nàng về lại. Thân thể của Lâm Y Tuyết run lên, nàng lập tức thu lại quyền điều khiển thân thể, cất tiếng truy hỏi:
- Ngươi là ai?
- Phong Động Tùy Tâm.
Thanh âm nhàn nhạt vang lên trong đáy lòng của Lâm Y Tuyết, truyền vào trong não của Lâm Y Tuyết.
Câu trả lời như vậy khiến Lâm Y Tuyết kinh ngạc vui mừng vô cùng, duyên dáng lên tiếng:
- Thì ra là ông! Đa tạ ông đã cứu ta một mạng.
- Không cần phải cám ơn, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, dĩ ý ngự vật, phong động tùy tâm, thiên địa thương sinh, nguyên vi nhất thể (Dùng ý để điều khiển vật, động đậy theo suy nghĩ, sinh linh khắp trời đất, vốn là một thể). Ngày mà ngươi hiểu được cũng là ngày ta và ngươi gặp nhau, cũng chính là ngày tu vi của ngươi đã đại thành.
Lâm Y Tuyết nghe vậy cau mày, hơi trầm tư giây lát rồi duyên dáng nói:
- Ông yên tâm, ta đã lãnh hội được vài phần.
Phong Động Tùy Tâm hơi vui vẻ, khẽ lẩm bẩm:
- Tấm lòng thiện, phúc duyên tất đến.
Lâm Y Tuyết vâng một tiếng, còn không kịp trả lời liền phát giác luồng sức mạnh kỳ dị đó đã rời khỏi thân thể, quay lại vòng ngọc đeo ở cánh tay trái.
- Phong Động Tùy Tâm, ông còn ở đó chăng?
Khẽ kêu lên hai tiếng, Lâm Y Tuyết không thấy động tĩnh gì cả liền thu lại tâm thần, quay đầu nhìn qua tình hình lân cận.
Lúc này, trong cả khe núi băng, còn lại ba nhóm đang giao chiến, chính là Thiên Tàm lão tổ đấu với Ngọc Lộc Man Ngưu và Ám Mị Ưng Điêu, Dao Quang đấu với Nhân Đầu Mã, Khiếu Thiên với Hồng Mao Sư Lang. Tình hình mỗi nơi mỗi khác.
Đánh giá giây lát, Lâm Y Tuyết bắn mình lên, mang thân thể bị thương quay về bên Giang Thanh Tuyết, khẽ hỏi:
- Sư tỷ, mọi người bị có nặng lắm không?
Giang Thanh Tuyết vui mừng đáp:
- Muội không sao là ta yên tâm rồi. Mọi người đều tốt cả, chỉ có Hoa Hồng và Vũ Điệp bị thương không nhẹ.
Lâm Y Tuyết cười khổ nói:
- Muội cũng bị thương rất nặng, xem ra tình hình bất lợi cho chúng ta.
Giang Thanh Tuyết an ủi:
- Không nên nản chí, trời đã tối rồi, ba ngày sẽ nhanh chóng qua đi.
Lâm Y Tuyết lo lắng nói:
- Chỉ sợ chúng ta …
Còn đang nói, từ bầu trời xa xăm đột nhiên truyền đến một tiếng huýt gió trầm thấp, vừa hay cắt ngang lời của Lâm Y Tuyết.
Bốn con thú lạ thời thượng cổ còn lại ở giữa chiến trường tỏ ra kinh hoàng bất an, ào ào rút lui, vẻ mặt khác nhau nhìn lên trời, giống như muốn bỏ chạy lại không dám chạy, trong mắt tràn đầy sự mâu thuẫn.
Dao Quang, Khiếu Thiên thấy vậy rất làm kỳ, cùng lùi về bên mình Giang Thanh Tuyết, vừa thừa cơ trị thương khôi phục chân nguyên, vừa chăm chú nhìn động tĩnh xa xa.
Thiên Tàm lão tổ lơ lửng giữa không trung, quay người nhìn về phía xa xăm, giữa hai mi mắt ẩn hiện một chút nặng nề. Tân Nguyệt vẻ mặt lạnh lẽo như băng, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt nhạt nhẽo chăm chú nhìn về phía xa xa, toàn thân phát ra một luồng khí thánh khiết. Đối với tương lai, Tân Nguyệt chưa hề nghĩ đến, nàng chỉ một lòng muốn bảo vệ Thiên Lân, nỗ lực hết sức mình.
Ba ngày là một khoảng thời gian dài dằng dặc. trong lúc này thế sự khó đoán, biến hóa khó lường. Tân Nguyệt sớm đã thấy nhưng không thể nào tránh, tạo thành một tâm lý bình tĩnh để đối xử.
Xa xa, Tỏa Hồn kêu lên một tiếng quái lạ, dường như phát hiện được nguy hiểm, thân kiếm đen ngòm lóe lên biến mất, chớp mắt đã rời đi. Biểu hiện như vậy có phần quái dị, thật ra Tỏa Hồn phát hiện cái gì đây mà khiến nó kinh hoàng như vậy, không tiếc công tích cóp lâu nay, ngang nhiên chọn lựa bỏ chạy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.