Chương 390: Túc mệnh tương phùng (Cuộc gặp định mệnh) phần 2
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Cả người tương đối nhẹ nhàng đi khá nhiều, suy nghĩ cũng từ yên lặng mà sinh động trở lại. Liếc nhìn bên cạnh, Thiên Lân phát hiện sáu người của Đằng Long cốc đều vô cùng trầm lặng, trong đó cốc chủ Triệu Ngọc Thanh là khá đau khổ, điều này Thiên Lân từ nhỏ đến lớn mới lần đầu tiên thấy được. Thiên Lân có chút kỳ quái, với tu vi của cốc chủ, thật ra có chuyện gì khiến ông phải đau lòng không bỏ đi được vậy?
Suy nghĩ vấn đề này, Thiên Lân nhanh chóng nghĩ đến một chuyện, nhịn không được liền ngầm phát xuất sóng thăm dò. Quan sát tình hình phía Tây Nam, đột nhiên Thiên Lân lắc lư thân hình, vẻ mặt toát ra sự chấn động kinh hãi. Điều này khiến Vũ Điệp và Tân Nguyệt đều cảm giác được.
- Chàng thế nào vậy?
Tân Nguyệt và Vũ Điệp đồng thanh cất tiếng hỏi. Thiên Lân vẻ mặt đau khổ, tâm tình thất bát nói:
- Mọi người sẽ lập tức biết thôi.
Tân Nguyệt và Vũ Điệp đưa mắt cho nhau, hai người không nói gì, Hàn Hạc trước mặt lại quay đầu nhìn Thiên Lân, đáy mắt có mấy phần mơ hồ. Lúc này, Phương Mộng Như đột nhiên thất kinh la lên:
- Sư huynh, người … người … quay lại rồi.
Hàn Hạc nghe vậy quay đầu nhìn lại trước mắt, chỉ thấy trong gió tuyết một hình bóng lúc ẩn lúc hiện đang ngược gió bay đến, khiến người ta không dễ dàng nhìn thấy được. Triệu Ngọc Thanh thân hình run lên, đau buồn vô cùng nói;
- Đúng thế, một người đi một người về, đệ ấy cuối cùng cũng đã quay lại rồi.
Lúc này, hình bóng trong gió tuyết đã lớn lên không ít. Chỉ thấy một bóng người toàn thân trắng như tuyết xuất hiện trong tầm nhìn mọi người, bóng này đang dùng tốc độ kinh khiếp bay thẳng đến Đằng Long cốc. Đột nhiên, hình bóng trắng như tuyết dừng hẳn lại, cứ giữ khoảng cách một dặm như vậy trầm ngâm chăm chú nhìn về phía Đằng Long cốc. Linh Hoa thấy vậy, vừa mừng vừa buồn lớn giọng kêu:
- Chính là Tứ sư thúc tổ. Người đã quay lại rồi.
Phương Mộng Như kích động vô cùng, ánh mắt bất động nhìn về khuôn mặt già lão kia, trong lòng có rất nhiều câu muốn nói. Hàn Hạc vẻ mặt phức tạp, run giọng nói:
- Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi.
Vũ Điệp không nói gì, nàng chỉ nhớ mang máng hình dạng Băng Tuyết lão nhân mười năm trước, dường như không khác biệt gì mấy so với hiện tại. Tân Nguyệt lại hơi bình tĩnh, sau khi nhìn một lúc, ánh mắt nhìn đến trước ngực Băng Tuyết lão nhân, thi thể lạnh cứng kia đã bị hoa tuyết che phủ, cho đến giờ Tân Nguyệt cũng không hề nhận ra là ai. Thiên Lân vẻ mặt ưu tư đau thương, khẽ than:
- Cốc chủ, ngài có muốn nói điều nào chăng?
Câu này hơi kỳ quái, lập tức khiến mọi người chú ý, trừ Phương Mộng Như ra, ai cũng đưa mắt nhìn lại xem biến hóa của Triệu Ngọc Thanh.
Thở dài khổ sở, Triệu Ngọc Thanh giây phút này phảng phất như đã già đi không ít, giọng trầm buồn nói:
- Sư đệ, đệ có từng để ý được Tứ sư đệ đang ôm ai trong lòng không?
Hàn Hạc sửng người, chăm chú nhìn kỹ, một sự bất an mãnh liệt dâng trào trong lòng.
Linh Hoa hơi kỳ quái, nghi hoặc nói:
- Đúng thế, Tứ sư thúc tổ ôm trong lòng là ai vậy?
Thiên Lân thở dài u oán nói:
- Trong những người ra đi, còn có ai chưa từng quay về đây?
Câu này vừa nói ra, Hàn Hạc đột nhiên kích động hẳn, rống to:
- Không! Không phải vậy, ta không tin!
Những người khác thấy vậy, lập tức tỉnh ngộ, một sự đau thương nồng đậm lập tức tràn ngập hẳn. Phương Mộng Như thân thể loáng lên, đau thương nói:
- Sư huynh … sư huynh … vì sao lại như vậy?
Triệu Ngọc Thanh trong mắt mờ ánh lệ, khó khăn mở miệng:
- Sư muội, Tứ sư đệ còn đứng ở đó, đệ ấy còn đang chờ muội tha thứ cho.
Câu này vừa nói xong, Hàn Hạc liền la lên một tiếng đau thương, bay thẳng đến Băng Tuyết lão nhân trước.
Phương Mộng Như sau đó bay theo, dùng tốc độ không phân trước sau xuất hiện trước mặt Băng Tuyết lão nhân, đỡ lấy thi thể của Điền Lỗi. Hàn Hạc lệ tràn như mưa, kích động đến khóc thành tiếng. Tình nghĩa mấy trăm năm hiện nay lại cắt đứt như vậy, muốn không thương tâm thì chỉ là lừa người mà thôi. Băng Tuyết lão nhân vẻ mặt đầu đau thương, ông có một loại tự trách sâu sắc, cho là bản thân lúc trước nếu không rời khỏi Đằng Long cốc, có lẽ hôm nay Điền Lỗi đã không chết đi như vậy. Ông bỏ đi đoạn tình cảm kia, ngang nhiên chọn quay về chỉ vì không muốn lại phát sinh chuyện giống vậy nữa. Phương Mộng Như vẻ mặt thê lương, cái chết của Điền Lỗi khiến bà không khỏi nghĩ đến quá khứ, mà sự xuất hiện của Băng Tuyết lão nhân lại khiến bà nghĩ đến đau thương năm trăm năm qua. Hiện nay, hai chuyện gộp lại thành một, sự phức tạp trong lòng bà có thể nhận ra được. Nhìn Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân vẻ mặt phức tạp, né tránh vài trăm năm, hiện nay cuối cùng cũng phải đối mặt, ai ngờ lại như thế này đây?
Có lẽ, đau thương có thể khiến quên đi rất nhiều chuyện. Lúc này mới gặp nói không chừng mới là lúc thích hợp nhất.
- Sư huynh … huynh … khỏe chăng?
Câu đầu tiên khi mới gặp mặt không hề trách cứ, mà lại thể hiện sự quan tâm ẩn chứa trong lòng suốt năm trăm năm, điều này khiến Băng Tuyết lão nhân vừa mừng hẳn, lại cảm thấy áy náy vô cùng.
- Huynh rất khỏe, muội khỏe không?
Thanh âm có phần run rẩy, câu đầu tiên của Băng Tuyết lão nhân phảng phất như phải dùng hết sức mạnh toàn thân, áp lực to lớn đè nén suốt năm trăm năm trong lòng ông như một khối đá lớn âm thầm hạ xuống. Phương Mộng Như khuôn mặt xinh đẹp kích động dị thường, giọng như ẩn chứa bao tình cảm trả lời:
- Khỏe, muội rất khỏe, sư huynh không cần phải lo lắng, muội rất nhớ huynh.
Băng Tuyết lão nhân thân thể lắc lư, cố nhịn đau khổ trong lòng, khó khăn cất tiếng:
- Năm trăm năm trôi qua rồi, hồng nhan …
Phương Mộng Như kích động lớn tiếng nói:
- Sư huynh, không cần phải nói. Cho dù huynh biến thành hình dạng như thế nào, huynh vĩnh viễn là người yêu thương duy nhất trong lòng của muội. Đời này được gặp huynh, cho dù phải trải qua bao nhiêu khổ nạng, chỉ cần cuối cùng có thể ở cùng với huynh, muội sẽ không bao giờ hối hận.
Băng Tuyết lão nhân nghe vậy, lập tức kích động trở lại, lớn giọng nói:
- Sư muội …
Phương Mộng Như lại kêu một tiếng sư huynh, sau đó liền nhảy đến trước mặt Băng Tuyết lão nhân, hai người cuối cùng sau năm trăm năm cũng đã ôm chặt lấy nhau. Tình cảm giữa hai người đã khiến bọn họ trải qua biết bao gian nan khốn khổ, lại không hề được bất kỳ người nào chúc phúa, còn trải qua xa xách năm trăm năm. Hiện nay, mọi thứ ma nạn đã trôi qua rồi, còn lại cho họ có lẽ chỉ là chút ánh sáng huy hoàng khi mặt trời đã hạ phía Tây, nhưng đối với bọn họ, thế cũng là đáng quý giá lắm rồi. Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Ngọc Thanh gương mặt đầy lệ, đây chính là sư đệ và sư muội ông yêu thương nhất, trải qua sáu trăm năm đau thương, hiện nay cuối cùng cũng đã đến với nhau, điều này khiến người ta cảm khái và xót lòng. Linh Hoa tình cảm phong phú, thấy Băng Tuyết lão nhân và Phương Mộng Như ôm chặt lấy nhau, cũng rơi lệ cho sự tương phùng của hai người. Còn đối với Thiên Lân, Tân Nguyệt và Vũ Điệp, cả ba tuy không khóc lóc nhưng trong lòng lại có một sự khổ sở khó nói được, không thể nào quên được sự thủy chung thương yêu. Hàn Hạc vẻ mặt đau khổ, ông vốn dĩ luôn lạnh lùng mà hiện nay cũng lệ tràn khóe mắt, bởi vì cái chết của Điền Lỗi nên ông cũng chịu đả kích rất lớn.
Thời gian, vào lúc này như dừng lại. Vẻ mặt mọi người tuy có khác biệt, nhưng đều toát ra sự đau thương bi phẫn.
Khi mọi thứ đã bình tĩnh lại, Phương Mộng Như dẫn Băng Tuyết lão nhân, Hàn Hạc ôm thi thể của Điền Lỗi cùng quay lại cửa của Đằng Long cốc.
Đưa tay đỡ lấy thi thể của Điền Lỗi, Triệu Ngọc Thanh phất tay liền xua tan hết băng tuyết trên người của Điền Lỗi, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt băng lạnh của ông, giọng nhẹ nhàng êm ái nói:
- Sư đệ, hãy nghỉ ngơi cho tốt, sư huynh sẽ báo thù cho đệ.
Phương Mộng Như tiến lên vuốt ve khuôn mặt của Điền Lỗi, đau thương nói:
- Sư huynh, muội sẽ vĩnh viễn nhớ huynh trong lòng, huynh cứ yên tâm ra đi, thù của huynh chúng ta sẽ không bao giờ quên.
Hàn Hạc nghe vậy đau thương vô cùng, kéo cánh tay của Băng Tuyết lão nhân, hỏi dồn:
- Đệ nói cho ta biết, thật ra ai đã làm như vậy, ta phải đi báo thù cho đệ ấy.
Băng Tuyết lão nhân đau thương đáp:
- Chính là Lam Phát Ngân Tôn của Ngũ Sắc Thiên Vực, khi đệ phát hiện ra chạy đến, sư huynh người đã hấp hối …
Nghe Băng Tuyết lão nhân nói xong, Hàn Hạc giận dâng ngập lòng, la hét đòi đi báo thù. Triệu Ngọc Thanh trầm giọng đáp:
- Sư đệ chớ kích động, Lam Phát Ngân Tôn thực lực kinh người, đệ đi cũng không báo được thù, hay là chúng ta bàn bạc cho kỹ, trước tiên hãy an táng sư đệ đã rồi mới nói.
Phương Mộng Như khuyên giải:
- Nhị sư huynh, thù này chúng ta nhất định phải báo, nhưng hiện nay hãy để Tam sư huynh nhập thổ vi an đã.
Hàn Hạc nghe vậy mới hơi bình tĩnh lại, không nói thêm gì. Thấy mọi người tâm tình ổn định, Thiên Lân đột nhiên nói:
- Trần Phong không biết tình hình như thế nào rồi?
Linh Hoa khổ sở nói:
- Tam sư thúc cũng chết rồi, Trần Phong phỏng chừng cũng không thoát được.
Thiên Lân lắc đầu nhè nhẹ, muốn phản bác lại, nhưng nghĩ lại thấy phản bác có ý nghĩa gì đây?
Đến lúc này, mọi người đều trầm mặc, rồi mang thi thể của Điền Lỗi quay về Đằng Long cốc. Vào Đằng Long phủ, Phương Mộng Như đem tình hình kể lại một lượt cho Băng Tuyết lão nhân. Linh Hoa bên cạnh nghe vậy lệ rơi mãi, kéo tay Băng Tuyết lão nhân khóc lóc:
- Tam sư thúc tổ, sư phụ đã chết rồi, sư huynh lại hôn mê rồi, con thật là khổ sở.
Băng Tuyết lão nhân khẽ than thở:
- Linh Hoa, kiên cường lên, mọi thứ còn chưa kết thúc.
Mời mọi người ngồi xuống, Triệu Ngọc Thanh vẻ đau buồn nói;
- Hiện nay thi thể của Vân Nham phỏng chừng là tìm không được rồi. Chúng ta hãy mang sư đệ, Lý Phong và Phi Hiệp mai táng với nhau trước đi. Đợi sau khi tâm tình mọi người ổn định rồi, chúng ta mới triển khai phản kích, phải tiêu diệt hết ba đại thần của Ngũ Sắc Thiên Vực đang ở Băng Nguyên.
Tân Nguyệt hơi bình tĩnh, cất tiếng hỏi:
- Sư tổ, bây giờ động thủ hay chờ mọi người tập trung đông đủ?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Đây là chuyện của bản cốc, hiện nay ngoại trừ Lâm Phàm hôn mê ra, những người khác đều ở nơi này, không cần phải khiến những người còn lại khó nhọc.
Mọi người nghe vậy, cùng tán đồng lập tức để Hàn Hạc ôm thi thể của Điền Lỗi, Băng Tuyết lão nhân ôm thi thể Lý Phong, Linh Hoa ôm thi thể Phi Hiệp đi theo Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như rời khỏi Đằng Long phủ, đưa cả ba thi thể vào Thiên Hoa động phủ. Đối với Đằng Long cốc, Thiên Hoa động phủ là nơi an táng của các đời cốc chủ, người thường không thể an táng ở nơi này. Hiện nay, Điền Lỗi thân là sư đệ của Triệu Ngọc Thanh, có Triệu Ngọc Thanh ra mặt, chuyện này cũng không ai nhắc đến làm gì. Thiên Lân đi theo mọi người, đến bên ngoài Thiên Hoa động phủ, ngoại trừ Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Băng Tuyết lão nhân ra, những người còn lại đều bị ngăn ở bên ngoài.
Nhìn thi thể của Điền Lỗi, Lý Phong, Phi Hiệp được mấy người Triệu Ngọc Thanh mang vào, Tân Nguyệt và Linh Hoa đều vô cùng đau lòng, Vũ Điệp có bình tĩnh hơn, Thiên Lân thì vẻ mặt kỳ dị, suy tư chìm vào trong hồi ức. Nói thực ra, ba người Điền Lỗi, Lý Phong, Phi Hiệp không ảnh hưởng nhiều đến Thiên Lân, thật sự ảnh hưởng đến Thiên Lân chính là Đinh Vân Nham. Những ký ức thơ ấu kia lúc này dâng lên trong lòng khiến Thiên Lân đột nhiên có một cảm ngộ hoàn toàn mới về cuộc đời. Trước đây, Thiên Lân bướng bỉnh thoải mái, luôn thấy mọi sự thuận lợi, đối với cái nhìn cuộc đời tỏ ra đơn giản nông cạn. Hiện nay, sau khi trải qua nhiều chuyện rồi, Thiên Lân đột nhiên phát hiện, con đường cuộc sống té ra còn chứa rất nhiều thứ, nhưng trước đây hắn chưa biết đến, hoặc là giống như người xưa nói, chỉ có đau thương mới gia tăng tốc độ trưởng thành của một con người. Nếu luôn sống trong khoái lạc, con người sẽ vĩnh viễn dừng nguyên tại chỗ.
Hiểu được đạo lý này rồi, trong lòng Thiên Lân thoáng cái thanh tỉnh khá nhiều. Liếc Tân Nguyệt và Vũ Điệp bên cạnh, Thiên Lân đột nhiên phát hiện, bản thân mình cũng để ý đến các nàng như vậy, nếu như mất đi bọn họ, hắn quả thực không dám nghĩ đến. Vì thế, tâm trí Thiên Lân bắt đầu đi theo con đường trưởng thành, hắn hiểu rõ cái gì gọi là tình cảm trân quý, cũng đáng để khiến cuộc sống con người có những thứ không thể thiếu được, phải dùng tâm mà theo đuổi.
Suy nghĩ vấn đề này, Thiên Lân nhanh chóng nghĩ đến một chuyện, nhịn không được liền ngầm phát xuất sóng thăm dò. Quan sát tình hình phía Tây Nam, đột nhiên Thiên Lân lắc lư thân hình, vẻ mặt toát ra sự chấn động kinh hãi. Điều này khiến Vũ Điệp và Tân Nguyệt đều cảm giác được.
- Chàng thế nào vậy?
Tân Nguyệt và Vũ Điệp đồng thanh cất tiếng hỏi. Thiên Lân vẻ mặt đau khổ, tâm tình thất bát nói:
- Mọi người sẽ lập tức biết thôi.
Tân Nguyệt và Vũ Điệp đưa mắt cho nhau, hai người không nói gì, Hàn Hạc trước mặt lại quay đầu nhìn Thiên Lân, đáy mắt có mấy phần mơ hồ. Lúc này, Phương Mộng Như đột nhiên thất kinh la lên:
- Sư huynh, người … người … quay lại rồi.
Hàn Hạc nghe vậy quay đầu nhìn lại trước mắt, chỉ thấy trong gió tuyết một hình bóng lúc ẩn lúc hiện đang ngược gió bay đến, khiến người ta không dễ dàng nhìn thấy được. Triệu Ngọc Thanh thân hình run lên, đau buồn vô cùng nói;
- Đúng thế, một người đi một người về, đệ ấy cuối cùng cũng đã quay lại rồi.
Lúc này, hình bóng trong gió tuyết đã lớn lên không ít. Chỉ thấy một bóng người toàn thân trắng như tuyết xuất hiện trong tầm nhìn mọi người, bóng này đang dùng tốc độ kinh khiếp bay thẳng đến Đằng Long cốc. Đột nhiên, hình bóng trắng như tuyết dừng hẳn lại, cứ giữ khoảng cách một dặm như vậy trầm ngâm chăm chú nhìn về phía Đằng Long cốc. Linh Hoa thấy vậy, vừa mừng vừa buồn lớn giọng kêu:
- Chính là Tứ sư thúc tổ. Người đã quay lại rồi.
Phương Mộng Như kích động vô cùng, ánh mắt bất động nhìn về khuôn mặt già lão kia, trong lòng có rất nhiều câu muốn nói. Hàn Hạc vẻ mặt phức tạp, run giọng nói:
- Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi.
Vũ Điệp không nói gì, nàng chỉ nhớ mang máng hình dạng Băng Tuyết lão nhân mười năm trước, dường như không khác biệt gì mấy so với hiện tại. Tân Nguyệt lại hơi bình tĩnh, sau khi nhìn một lúc, ánh mắt nhìn đến trước ngực Băng Tuyết lão nhân, thi thể lạnh cứng kia đã bị hoa tuyết che phủ, cho đến giờ Tân Nguyệt cũng không hề nhận ra là ai. Thiên Lân vẻ mặt ưu tư đau thương, khẽ than:
- Cốc chủ, ngài có muốn nói điều nào chăng?
Câu này hơi kỳ quái, lập tức khiến mọi người chú ý, trừ Phương Mộng Như ra, ai cũng đưa mắt nhìn lại xem biến hóa của Triệu Ngọc Thanh.
Thở dài khổ sở, Triệu Ngọc Thanh giây phút này phảng phất như đã già đi không ít, giọng trầm buồn nói:
- Sư đệ, đệ có từng để ý được Tứ sư đệ đang ôm ai trong lòng không?
Hàn Hạc sửng người, chăm chú nhìn kỹ, một sự bất an mãnh liệt dâng trào trong lòng.
Linh Hoa hơi kỳ quái, nghi hoặc nói:
- Đúng thế, Tứ sư thúc tổ ôm trong lòng là ai vậy?
Thiên Lân thở dài u oán nói:
- Trong những người ra đi, còn có ai chưa từng quay về đây?
Câu này vừa nói ra, Hàn Hạc đột nhiên kích động hẳn, rống to:
- Không! Không phải vậy, ta không tin!
Những người khác thấy vậy, lập tức tỉnh ngộ, một sự đau thương nồng đậm lập tức tràn ngập hẳn. Phương Mộng Như thân thể loáng lên, đau thương nói:
- Sư huynh … sư huynh … vì sao lại như vậy?
Triệu Ngọc Thanh trong mắt mờ ánh lệ, khó khăn mở miệng:
- Sư muội, Tứ sư đệ còn đứng ở đó, đệ ấy còn đang chờ muội tha thứ cho.
Câu này vừa nói xong, Hàn Hạc liền la lên một tiếng đau thương, bay thẳng đến Băng Tuyết lão nhân trước.
Phương Mộng Như sau đó bay theo, dùng tốc độ không phân trước sau xuất hiện trước mặt Băng Tuyết lão nhân, đỡ lấy thi thể của Điền Lỗi. Hàn Hạc lệ tràn như mưa, kích động đến khóc thành tiếng. Tình nghĩa mấy trăm năm hiện nay lại cắt đứt như vậy, muốn không thương tâm thì chỉ là lừa người mà thôi. Băng Tuyết lão nhân vẻ mặt đầu đau thương, ông có một loại tự trách sâu sắc, cho là bản thân lúc trước nếu không rời khỏi Đằng Long cốc, có lẽ hôm nay Điền Lỗi đã không chết đi như vậy. Ông bỏ đi đoạn tình cảm kia, ngang nhiên chọn quay về chỉ vì không muốn lại phát sinh chuyện giống vậy nữa. Phương Mộng Như vẻ mặt thê lương, cái chết của Điền Lỗi khiến bà không khỏi nghĩ đến quá khứ, mà sự xuất hiện của Băng Tuyết lão nhân lại khiến bà nghĩ đến đau thương năm trăm năm qua. Hiện nay, hai chuyện gộp lại thành một, sự phức tạp trong lòng bà có thể nhận ra được. Nhìn Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân vẻ mặt phức tạp, né tránh vài trăm năm, hiện nay cuối cùng cũng phải đối mặt, ai ngờ lại như thế này đây?
Có lẽ, đau thương có thể khiến quên đi rất nhiều chuyện. Lúc này mới gặp nói không chừng mới là lúc thích hợp nhất.
- Sư huynh … huynh … khỏe chăng?
Câu đầu tiên khi mới gặp mặt không hề trách cứ, mà lại thể hiện sự quan tâm ẩn chứa trong lòng suốt năm trăm năm, điều này khiến Băng Tuyết lão nhân vừa mừng hẳn, lại cảm thấy áy náy vô cùng.
- Huynh rất khỏe, muội khỏe không?
Thanh âm có phần run rẩy, câu đầu tiên của Băng Tuyết lão nhân phảng phất như phải dùng hết sức mạnh toàn thân, áp lực to lớn đè nén suốt năm trăm năm trong lòng ông như một khối đá lớn âm thầm hạ xuống. Phương Mộng Như khuôn mặt xinh đẹp kích động dị thường, giọng như ẩn chứa bao tình cảm trả lời:
- Khỏe, muội rất khỏe, sư huynh không cần phải lo lắng, muội rất nhớ huynh.
Băng Tuyết lão nhân thân thể lắc lư, cố nhịn đau khổ trong lòng, khó khăn cất tiếng:
- Năm trăm năm trôi qua rồi, hồng nhan …
Phương Mộng Như kích động lớn tiếng nói:
- Sư huynh, không cần phải nói. Cho dù huynh biến thành hình dạng như thế nào, huynh vĩnh viễn là người yêu thương duy nhất trong lòng của muội. Đời này được gặp huynh, cho dù phải trải qua bao nhiêu khổ nạng, chỉ cần cuối cùng có thể ở cùng với huynh, muội sẽ không bao giờ hối hận.
Băng Tuyết lão nhân nghe vậy, lập tức kích động trở lại, lớn giọng nói:
- Sư muội …
Phương Mộng Như lại kêu một tiếng sư huynh, sau đó liền nhảy đến trước mặt Băng Tuyết lão nhân, hai người cuối cùng sau năm trăm năm cũng đã ôm chặt lấy nhau. Tình cảm giữa hai người đã khiến bọn họ trải qua biết bao gian nan khốn khổ, lại không hề được bất kỳ người nào chúc phúa, còn trải qua xa xách năm trăm năm. Hiện nay, mọi thứ ma nạn đã trôi qua rồi, còn lại cho họ có lẽ chỉ là chút ánh sáng huy hoàng khi mặt trời đã hạ phía Tây, nhưng đối với bọn họ, thế cũng là đáng quý giá lắm rồi. Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Ngọc Thanh gương mặt đầy lệ, đây chính là sư đệ và sư muội ông yêu thương nhất, trải qua sáu trăm năm đau thương, hiện nay cuối cùng cũng đã đến với nhau, điều này khiến người ta cảm khái và xót lòng. Linh Hoa tình cảm phong phú, thấy Băng Tuyết lão nhân và Phương Mộng Như ôm chặt lấy nhau, cũng rơi lệ cho sự tương phùng của hai người. Còn đối với Thiên Lân, Tân Nguyệt và Vũ Điệp, cả ba tuy không khóc lóc nhưng trong lòng lại có một sự khổ sở khó nói được, không thể nào quên được sự thủy chung thương yêu. Hàn Hạc vẻ mặt đau khổ, ông vốn dĩ luôn lạnh lùng mà hiện nay cũng lệ tràn khóe mắt, bởi vì cái chết của Điền Lỗi nên ông cũng chịu đả kích rất lớn.
Thời gian, vào lúc này như dừng lại. Vẻ mặt mọi người tuy có khác biệt, nhưng đều toát ra sự đau thương bi phẫn.
Khi mọi thứ đã bình tĩnh lại, Phương Mộng Như dẫn Băng Tuyết lão nhân, Hàn Hạc ôm thi thể của Điền Lỗi cùng quay lại cửa của Đằng Long cốc.
Đưa tay đỡ lấy thi thể của Điền Lỗi, Triệu Ngọc Thanh phất tay liền xua tan hết băng tuyết trên người của Điền Lỗi, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt băng lạnh của ông, giọng nhẹ nhàng êm ái nói:
- Sư đệ, hãy nghỉ ngơi cho tốt, sư huynh sẽ báo thù cho đệ.
Phương Mộng Như tiến lên vuốt ve khuôn mặt của Điền Lỗi, đau thương nói:
- Sư huynh, muội sẽ vĩnh viễn nhớ huynh trong lòng, huynh cứ yên tâm ra đi, thù của huynh chúng ta sẽ không bao giờ quên.
Hàn Hạc nghe vậy đau thương vô cùng, kéo cánh tay của Băng Tuyết lão nhân, hỏi dồn:
- Đệ nói cho ta biết, thật ra ai đã làm như vậy, ta phải đi báo thù cho đệ ấy.
Băng Tuyết lão nhân đau thương đáp:
- Chính là Lam Phát Ngân Tôn của Ngũ Sắc Thiên Vực, khi đệ phát hiện ra chạy đến, sư huynh người đã hấp hối …
Nghe Băng Tuyết lão nhân nói xong, Hàn Hạc giận dâng ngập lòng, la hét đòi đi báo thù. Triệu Ngọc Thanh trầm giọng đáp:
- Sư đệ chớ kích động, Lam Phát Ngân Tôn thực lực kinh người, đệ đi cũng không báo được thù, hay là chúng ta bàn bạc cho kỹ, trước tiên hãy an táng sư đệ đã rồi mới nói.
Phương Mộng Như khuyên giải:
- Nhị sư huynh, thù này chúng ta nhất định phải báo, nhưng hiện nay hãy để Tam sư huynh nhập thổ vi an đã.
Hàn Hạc nghe vậy mới hơi bình tĩnh lại, không nói thêm gì. Thấy mọi người tâm tình ổn định, Thiên Lân đột nhiên nói:
- Trần Phong không biết tình hình như thế nào rồi?
Linh Hoa khổ sở nói:
- Tam sư thúc cũng chết rồi, Trần Phong phỏng chừng cũng không thoát được.
Thiên Lân lắc đầu nhè nhẹ, muốn phản bác lại, nhưng nghĩ lại thấy phản bác có ý nghĩa gì đây?
Đến lúc này, mọi người đều trầm mặc, rồi mang thi thể của Điền Lỗi quay về Đằng Long cốc. Vào Đằng Long phủ, Phương Mộng Như đem tình hình kể lại một lượt cho Băng Tuyết lão nhân. Linh Hoa bên cạnh nghe vậy lệ rơi mãi, kéo tay Băng Tuyết lão nhân khóc lóc:
- Tam sư thúc tổ, sư phụ đã chết rồi, sư huynh lại hôn mê rồi, con thật là khổ sở.
Băng Tuyết lão nhân khẽ than thở:
- Linh Hoa, kiên cường lên, mọi thứ còn chưa kết thúc.
Mời mọi người ngồi xuống, Triệu Ngọc Thanh vẻ đau buồn nói;
- Hiện nay thi thể của Vân Nham phỏng chừng là tìm không được rồi. Chúng ta hãy mang sư đệ, Lý Phong và Phi Hiệp mai táng với nhau trước đi. Đợi sau khi tâm tình mọi người ổn định rồi, chúng ta mới triển khai phản kích, phải tiêu diệt hết ba đại thần của Ngũ Sắc Thiên Vực đang ở Băng Nguyên.
Tân Nguyệt hơi bình tĩnh, cất tiếng hỏi:
- Sư tổ, bây giờ động thủ hay chờ mọi người tập trung đông đủ?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Đây là chuyện của bản cốc, hiện nay ngoại trừ Lâm Phàm hôn mê ra, những người khác đều ở nơi này, không cần phải khiến những người còn lại khó nhọc.
Mọi người nghe vậy, cùng tán đồng lập tức để Hàn Hạc ôm thi thể của Điền Lỗi, Băng Tuyết lão nhân ôm thi thể Lý Phong, Linh Hoa ôm thi thể Phi Hiệp đi theo Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như rời khỏi Đằng Long phủ, đưa cả ba thi thể vào Thiên Hoa động phủ. Đối với Đằng Long cốc, Thiên Hoa động phủ là nơi an táng của các đời cốc chủ, người thường không thể an táng ở nơi này. Hiện nay, Điền Lỗi thân là sư đệ của Triệu Ngọc Thanh, có Triệu Ngọc Thanh ra mặt, chuyện này cũng không ai nhắc đến làm gì. Thiên Lân đi theo mọi người, đến bên ngoài Thiên Hoa động phủ, ngoại trừ Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Băng Tuyết lão nhân ra, những người còn lại đều bị ngăn ở bên ngoài.
Nhìn thi thể của Điền Lỗi, Lý Phong, Phi Hiệp được mấy người Triệu Ngọc Thanh mang vào, Tân Nguyệt và Linh Hoa đều vô cùng đau lòng, Vũ Điệp có bình tĩnh hơn, Thiên Lân thì vẻ mặt kỳ dị, suy tư chìm vào trong hồi ức. Nói thực ra, ba người Điền Lỗi, Lý Phong, Phi Hiệp không ảnh hưởng nhiều đến Thiên Lân, thật sự ảnh hưởng đến Thiên Lân chính là Đinh Vân Nham. Những ký ức thơ ấu kia lúc này dâng lên trong lòng khiến Thiên Lân đột nhiên có một cảm ngộ hoàn toàn mới về cuộc đời. Trước đây, Thiên Lân bướng bỉnh thoải mái, luôn thấy mọi sự thuận lợi, đối với cái nhìn cuộc đời tỏ ra đơn giản nông cạn. Hiện nay, sau khi trải qua nhiều chuyện rồi, Thiên Lân đột nhiên phát hiện, con đường cuộc sống té ra còn chứa rất nhiều thứ, nhưng trước đây hắn chưa biết đến, hoặc là giống như người xưa nói, chỉ có đau thương mới gia tăng tốc độ trưởng thành của một con người. Nếu luôn sống trong khoái lạc, con người sẽ vĩnh viễn dừng nguyên tại chỗ.
Hiểu được đạo lý này rồi, trong lòng Thiên Lân thoáng cái thanh tỉnh khá nhiều. Liếc Tân Nguyệt và Vũ Điệp bên cạnh, Thiên Lân đột nhiên phát hiện, bản thân mình cũng để ý đến các nàng như vậy, nếu như mất đi bọn họ, hắn quả thực không dám nghĩ đến. Vì thế, tâm trí Thiên Lân bắt đầu đi theo con đường trưởng thành, hắn hiểu rõ cái gì gọi là tình cảm trân quý, cũng đáng để khiến cuộc sống con người có những thứ không thể thiếu được, phải dùng tâm mà theo đuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.