Thất Giới Hậu Truyện

Chương 362: Ý ngoại tao ngộ (Gặp gỡ bất ngờ)

Tâm Mộng Vô Ngân

25/07/2014

Thời khắc đó, Thiện Từ không khỏi bị cảnh tượng này hấp dẫn mất tự chủ, ánh mắt hắn và ánh mắt quỷ dị kia gặp nhau, hai bên giao nhau một điểm, trong não Thiện Từ chớp mắt đã trống rỗng, xuất hiện tình cảnh ngây ngẩn cả người. Lúc này, toàn thân bức tượng đá lấp lánh ánh sáng kỳ dị, những kỳ hiệu quái dị kia hóa thành ngàn vạn phù chú ánh sáng, tự động bay thẳng về phía Thiện Từ. Cảm ứng được sự bộc lộ của luồng sức mạnh tà ác, Phật châu trên cổ của Thiện Từ rực hẳn ánh vàng kim, ngưng tụ thành một bức tượng Phật vàng trên đầu hắn, hai tay chắp lại, phát ra ánh sáng của Phật, để bài xích những phù chú ánh sáng kia đang đến gần. Trong căn phòng đá, ánh sáng huyết sát và sức mạnh của Phật vàng giao đấu với nhau, hai bên lấp lánh ánh sáng chiếu đỏ cả không gian, tạo nên một cảnh tượng khó mà thấy được. Đến lúc này, Thiện Từ đều không hề biết rằng, hắn vẫn đang ở trong giai đoạn ký ức trống rỗng, sửng sờ đứng ở nơi đó, ánh mắt giao với cặp mắt quỷ dị của cái đầu tượng đá.

Thời gian âm thầm trôi qua.

Những phù chú ánh sáng sáng do những hoa văn trên bề mặt của bức tượng đá hóa thành bị ánh Phật do chuỗi Phật trên cổ của Thiện Từ phát ra xua tan phần lớn, chỉ có một phần rất ít tiến được vào trong cơ thể của Thiện Từ. Nhưng thật ra cặp mắt quỷ dị của bức tượng đá kia lại có thể khiến ký ức Thiện Từ trống rỗng, có lưu lại trong não Thiện Từ một số ấn ký nào đó không thể hủy diệt được chăng?

Mọi thứ, ai cũng không biết, ngập đầy thần bí.

Khoảng chừng giây lát, ánh sáng trong căn phòng đá dần dần tan đi. Bức tượng đá quỷ dị cũng dần dần khôi phục lại bình thường, ánh mắt tà ác kia cũng đã âm thầm biến mất. Thiện Từ đột nhiên tỉnh lại, quay đầu nhìn chung quanh, căn bản không biết đã phát sinh chuyện gì, chỉ thấy bản thân dường như sửng đi một lúc, sau đó liền tỉnh trở lại. Xoay người, Thiện Từ rời khỏi căn phòng đá, tiếp tục tiến lên.

Sau khi vượt qua được căn phòng đá, Thiện Từ đến một động nham thạch kỳ dị đặc biệt, vẻ mặt toát ra sự kinh hãi. Đây là một động nham thạch không lớn lắm, nhưng tình hình lại khác biệt hoàn toàn so với những thứ đã thấy trước đây, bởi vì trong động nham thạch tràn ngập một tầng sương sáng màu đỏ, thỉnh thoảng thấy như một bóng sáng hư ảo trong mộng. Phất tay, Thiện Từ phát ra một luồng sức mạnh nhu hòa ý đồ muốn xua tan tầng sương sáng, lại phát hiện hiệu quả không lớn lắm, ngược lại tăng thêm phần biến hóa của tầng sương sáng, cảnh sắc trong động nham thạch càng thêm phần quỷ dị.

Dừng thân bất động, Thiện Từ ý muốn khiến cho tâm tình bình tĩnh, sau đó mới tiến thêm một bước hiểu rõ tình hình nơi này. Nhưng điều khiến Thiện Từ kinh ngạc, bản thân ở nơi này bất luận như thế nào cũng không tĩnh tâm trở lại, phảng phất như trong lòng có một thanh âm cứ mãi quấy nhiễu suy nghĩ của hắn. Quan sát cẩn thận, Thiện Từ chầm chầm quên hết mọi sự quanh người. Lúc này, thanh âm trong đáy lòng càng rõ ràng, nhưng lại là một giọng nói Thiện Từ nghe mà không hiểu, điều này khiến hắn tức giận không thôi. Nhưng đúng lúc này, Thiện Từ đột nhiên thấy hoàn cảnh quanh đó phát sinh biến đổi, tầng sương sáng tràn ngập càng lúc càng dày đặc, khiến hắn cơ hồ không nhìn rõ được cảnh trí chung quanh.

Đột nhiên, một luồng sáng đỏ rực rọi chiếu khiến Thiện Từ phải chú ý. Hắn đi xuyên qua vùng sương sáng, phát hiện trên vách đá có xuất hiện một hình vẽ ác ma khuôn mặt hung dữ, thể hiện một tư thế cổ quái. Quan sát hình vẽ này, Thiện Từ phát hiện cái này dường như ẩn chứa một loại thâm ý, bản thân không thích thú, có một cảm giác quen thuộc lại xa lạ. Giây lát sau, hình vẽ đó biến mất. Nhưng ở một nơi khác lại xuất hiện một hình vẽ khác, không những màu sắc khác biệt mà tư thế cũng tuyệt đối không giống. Thiện Từ thấy có hứng thú, nhịn không được quan sát cẩn thận. Nhưng ngay khi hắn nhớ kỹ rồi, hình vẽ thoáng cái đã không còn thấy nữa, ở nơi khác lại xuất hiện một hình ảnh mới. Cứ như thế, Thiện Từ quan sát cẩn thận, sau một thời gian thì liên tục có sáu hình ảnh khác nhau xuất hiện, lại thêm hai hình vẽ trước đó thì vừa hay là tám hình.

Đến lúc này, trong động nham thạch khôi phục lại bình thường, những sương sáng kia cũng đã âm thầm tan đi, để lộ hình dạng thật sự của động nham thạch. Nhìn hết chung quanh, Thiện Từ bất ngờ phát hiện ở giữa động nham thạch có một cái bục đá, trên bề mặt có một hạt thạch châu có mấy phần kỳ quái. Chầm chậm bước đến gần, Thiện Từ quan sát hình dạng của bục đá, phát hiện bục đá có bốn mặt, mỗi mặt đều có khắc một con thú, không ngờ chính là Tứ Linh thần thú bao gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Ở mặt chính của bục đá có một hạt thạch châu đường kính khoảng chừng một tấc, bên cạnh khắc tám chữ cái.

“Túc mệnh truyện thừa, tích huyết tương nhận.” (Truyền lại theo định mệnh, dùng máu để nhận nhau).

Thấy vậy, Thiện Từ cau mày nói:

- Kỳ quái, điều này có ý nghĩa như thế nào đây?

Trong tiếng chất vấn, thần kiếm trong cánh tay trái của Thiện Từ bắt đầu xao động bất an, đồng thời chuỗi Phật châu trên cổ cũng lấp lánh ánh sáng, tựa như đang nhắc nhở Thiện Từ.



Hơi có mơ hồ, Thiện Từ tự nói:

- Các ngươi đồng thời phát xuất nhắc nhở, thật ra ta phải nghe ai mới đúng đây?

Dường như cảm ứng được sự do dự trong lòng của Thiện Từ, thần kiếm đột nhiên xuất hiện, tự tiện chủ trương chém đứt ngón tay giữa bên phải của Thiện Từ, khiến máu tươi thuận thế rơi xuống vừa hay rơi vào trên mặt của hạt thạch châu. Lập tức, trong động nham thạch cuồng phong nổi lên, ánh sáng rực rỡ. Hạt thạch châu kia sau khi hút được huyết dịch của Thiện Từ, đột nhiên bộc phát ánh sáng rực rỡ, chớp mắt đã che phủ mọi thứ chung quanh. Lúc này, thân thể Thiện Từ chấn động, còn chưa hiểu rõ chuyện như thế nào, thân thể đã bị một sức hút mạnh mẽ, bàn tay phải vô tình đặt lên trên hạt thạch châu.

Đến lúc này, Thiện Từ chỉ thấy một cơn đau như đâm vào tim truyền vào trong người, thân thể phảng phất muốn vỡ tung ra, hắn đau đến cơ hồ không cách nào suy nghĩ. Đồng thời, chuỗi Phật châu trên cổ Thiện Từ ánh sáng rực rỡ, phát xuất ánh Phật cực thần cực thánh, liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể Thiện Từ, ý đồ xua tan sức mạnh tà ác kia, nhưng kết quả lại thất bại phải lùi từng bước. Cảnh tượng này kéo dài một lúc, cơn đau đớn trong người Thiện Từ đã giảm nhẹ đi. Đến lúc đó, Thiện Từ mới hơi tỉnh lại, phát giác thấy không ổn, vội vàng thúc động Phật pháp trong cơ thể, cố gắng trấn áp luồng sức mạnh không biết tên đang luồn vào trong người. Đến lúc này, Phật châu được sự hỗ trợ của Thiện Từ, hai bên kết hợp lại, bắt đầu phát động phản kích. Do Thiện Từ từ nhỏ đã học Phật, lại thêm thiên tư hơn người, tu vi của hắn vô cùng kinh hãi, kết hợp với sức mạnh Phật châu rồi thì nhanh chóng kháng cự quân bình với luồng sức mạnh luồn vào trong cơ thể đó, bắt đầu cuộc giao chiến lâu dài.

Ban đầu, Thiện Từ niềm tin kiên định, tự nhận nhất định có thể xua luồng khí tà sát kia ra khỏi cơ thể. Nhưng thời gian trôi qua, Thiện Từ bất ngờ phát hiện, bản thân hoàn toàn không bức được đối phương lùi, ngược lại còn bị đối phương ép để tiến lên không ít. Đồng thời, Thiện Từ lòng bàn tay áp vào trên hạt thạch châu, hạt thạch châu cũng đồng thời truyền một luồng sức mạnh không biết tên, cũng đang nuốt lấy máu huyết của Thiện Từ, khiến thân thể hắn xuất hiện một số biến đổi, tinh thần chốc lát đã tiều tụy đi không ít. Ước chừng hết một nén nhang, thân thể Thiện Từ đột nhiên nhoáng lên, lòng bàn tay áp trên hạt thạch châu đột nhiên chấn động hẳn, chỉ chốc lát công phu đã chấn vỡ bục đá, thoát khỏi sự hạn chế hóa thành một luồng sáng như máu, từ lòng bàn tay của Thiện Từ lan dần lên trên thẳng đến đại não của hắn.

Phát hiện tình hình không ổn, hai môi của Thiện Từ mím chặt lại, cả người liền ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu toàn tâm toàn ý thúc động pháp quyết để trấn áp sự dâng trào của luồng sức mạnh kia. Kể từ đó, toàn thân Thiện Từ ánh vàng kim hiện ra, hắn như một tượng Phật ở cửa chùa, phối hợp với tràng Phật châu trên cổ, cả người tướng dạng trang nghiêm. Nhưng bên trong hạt thạch châu phảng phất ẩn chứa sức mạnh vô cùng, Thiện Từ tuy cực lực phản kháng, nhưng cuối cùng bị luồng sức mạnh đó ép cho từng bước phải thụt lùi. Đồng thời, thần kiếm trong cánh tay phải của Thiện Từ dường như có sức hấp dẫn không hiểu được đối với hạt thạch châu đó, cả hai khí mạch liên thông khiến cho cử động của Thiện Từ càng thêm phần gian nan.

Thời gian theo sự đấu tranh mà trôi qua.

Khi hạt thạch châu trong cơ thể Thiện Từ đi tới cánh tay phải của Thiện Từ, thần kiếm trong cánh tay và khí tức của hạt thạch châu dung hợp, lập tức phá vỡ ngăn trở của Thiện Từ, xông thẳng lên đại não của Thiện Từ. Lúc này, Phật châu cảm ứng được Thiện Từ có nguy hiểm, đột nhiên bộc phát ánh sáng mạnh mẽ rực rỡ, hình thành một lưới sáng màu vàng kim bao trùm đầu của Thiện Từ, cho dù hạt thạch châu xông tới thế nào cũng khó mà đột phá được tầng cấm chế này. Như vậy, khuôn mặt Thiện Từ có vẻ tốt hơn nhưng thân thể lại nóng bỏng, phảng phất như bị hai cao thủ đang xé rách toạc đi vậy. Phát hiện được sự ngăn trở của Phật châu, hạt thạch châu cuối cùng bỏ qua đại não của Thiện Từ, đổi lại tiến nhập vào khí hải của Thiện Từ, chiếm lấy đan điền quan trọng nhất của Thiện Từ.

Đến lúc này, Thiện Từ dần dần bình tĩnh trở lại, thân thể tạm thời tương đối ổn định, không bị tàn sát lẫn nhau nữa. Thở ra một hơi, Thiện Từ đứng lên, phát hiện toàn thân mồ hôi đầm đìa, thân thể yếu ớt vô cùng. Có phần khổ sở, Thiện Từ không hiểu rõ hành động của Ác Ma cốc đối với mình có nguy hại nhiều đến thế nào. Hắn chỉ mơ hồ thấy được, đó là hạt thạch châu kia có liên quan đến bản thân, nhưng lại dường như mang tà khí bên trong mới chịu sự ngăn trở của Phật châu. Ngoài ra, thần kiếm trong cơ thể cũng có phần kỳ quái, nói là nó tà ác thì dường như không đúng, nhưng lại có nhiều điểm quỷ dị khiến Thiện Từ không hiểu rõ ràng được.

Thở dài nhè nhẹ, Thiện Từ bỏ đi suy nghĩ lung tung, liếc cảnh tượng chung quanh, tự nói với mình:

- Ta đến nơi nào mới tìm được Tỉnh Thần châu đây? Có lẽ căn bản là nó không tồn tại, chỉ là lời nói dối của Ác Ma cốc, nhưng ta lại không thể không tin được.

Rời khỏi nơi đó, Thiện Từ phát hiện phía trước không có đường đi, liền quay về lối cũ. Khi đi qua căn phòng đá kia, Thiện Từ hơi dừng lại một chút, cuối cùng nhịn không được tiến vào nhìn qua. Đối với Thiện Từ, hắn biết nơi này cổ quái. Nhưng nghĩ đến Ngạc Tây, nghĩ đến thanh âm trước kia ở nơi này, hắn lại không tránh khỏi ôm một chút hy vọng. Nhưng khi tiến vào trong căn phòng đá rồi, Thiện Từ kinh ngạc phát hiện bức tượng đá kia đã không còn thấy, chỉ còn lưu lại trên vách đá tám hình vẽ, nội dung giống như trước đây Thiện Từ đã thấy ở trong động nham thạch.

Nhìn qua tùy tiện, Thiện Từ đột nhiên phát hiện đây là một bộ công pháp, trong lòng không khỏi quan tâm đến. Nhưng càng nhìn kỹ, Thiện Từ càng kinh ngạc. Tám hình vẽ lưu lại trên vách đá này là ghi chép một bộ công pháp vô cùng bá đạo, vượt qua bất kỳ sở học nào của Thiện Từ. Điều này khiến hắn vừa mừng vừa kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Giới Hậu Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook