Chương 567: – Dạ thám địch tình (Nửa đêm dọ thám tình hình địch)
Tâm Mộng Vô Ngân
26/07/2014
Còn đang mải nghĩ, cửa sơn cốc đột nhiên lóe ánh hào quang, Hắc Sát Hổ Vương và Tam Nhãn Long Lang kề vai tiến đến, chớp mắt hai người đã xuất hiện trước mặt Huyền Dạ.
Ánh mắt giao nhau, Huyền Dạ và Long Lang cùng cười khẽ, Huyền Dạ cười có đôi chút đau buồn, còn Long Lang thì lại hơi chua xót.
Trầm ngâm im lặng giây lát, ba người không nói gì nhiều. Huyền Dạ có nói vài câu, nhưng qua rồi cũng chẳng nhớ đã nói những gì, sau đó liền dẫn hai người trở về Thủy Tinh Thiên Địa.
******************
Đêm Hoa Sơn ánh sao sáng lung linh huyền ảo, ánh trăng sáng tỏ êm ái như gió, nhẹ nhàng phủ lên khắp mặt đất, phảng phất như một chiếc áo choàng bằng voan mỏng, thường xuyên xao động.
Canh hai, một bóng người bỗng hiện ra giữa không trung, không gây nên bất kì tiếng động nào, cũng không để lộ ra một chút khí tức, thần không hay quỷ không biết xuất hiện trên mái căn phòng của Liễu Tinh Hồn. Bóng đen đứng im lặng giây lát, nhìn xung quanh không thấy động tĩnh gì, lập tức lắc mình biến mất vào bóng đêm, không để lại chút dấu vết.
Trong phòng Liễu Tinh Hồn, ngoại trừ Liễu Tinh Hồn đang nằm nghỉ trên giường, còn có Cửu Dã đang ngồi xếp bằng trong phòng, hai tay kết ấn trước ngực, tư thế trông rất kì quái. Toàn thân lão phát ra một màn sương xám mờ mờ ẩn ẩn, phảng phất vô số sinh linh đang ẩn mình trong đó, vừa tìm cách chống lại ngoại lực xâm nhập từ bên ngoài, vừa thăm dò động tĩnh xung quanh.
Lúc này, Liễu Tinh Hồn đã ngủ say trên giường, nhưng Cửu Dã bỗng đột nhiên mở trừng hai mắt, quát nho nhỏ:
- Yêu ma phương nào, sao còn chưa hiện thân.
Đang nói thì màn sương mù màu xám lập tức nở rộng, nháy mắt xâm chiếm hết cả phòng, không những làm Liễu Tinh Hồn tỉnh giấc, mà còn hình thành một thân ảnh mờ nhạt.
- Đại Sư, xảy ra việc gì vậy?
Liễu Tinh Hồn kinh hãi chưa tỉnh hẳn, mắt ngó quanh quất khắp phòng, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, tò mò không nhịn được liền cất lời hỏi Cửu Dã.
Cửu Dã hừ lạnh đáp:
- Ngươi mở to mắt mà không nhìn thấy gì à, có kẻ đột nhập vào phòng, muốn gây điều bất lợi cho lão phu.
Liễu Tinh Hồn giật nảy mình, quan sát kĩ lưỡng mãi mới phát hiện ra một thân hình mờ mờ, tức giận quát lên:
- Ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám cả gan đến Hoa Sơn sinh sự?
Bóng hình kia thấy đã bị lộ, kêu lên một âm thanh quái lạ, cuồng phong nổi lên khắp phòng, chớp mắt thân ảnh đã biến mất. Sau khi cuồng phong êm đi, Liễu Tinh Hồn cẩn thận tìm kiếm, Cửu Dã giận dữ hừ giọng nói:
- Đã chạy thoát rồi, còn tìm cái rắm gì nữa.
Liễu Tinh Hồn gặng cười vài tiếng, vội vàng tạ tội:
- Đại sư đừng tức giận, Liễu Tinh Hồn tu vi thiển bạc, không biết đại sư có phát hiện được vết tích gì của nó không?
Cửu Dã trừng Liễu Tinh Hồn, trầm ngâm nói:
- Kẻ vừa nãy rất kì lạ, lúc lẻn vào phòng không để lộ một chút động tĩnh nào, đến cả một chút khí tức cũng không để lộ ra. Xem ra con người này có bảo vật thần bí giúp ẩn thân trong người. Còn hắn đến đây với mục đích gì, lão phu không nói nghĩ ngươi cũng đoán được vài phần.
Mặt mày Liễu Tinh Hồn chợt biến sắc, âm lạnh nói:
- Xem ra phải cẩn thận hơn….
Cùng lúc đó, trong phòng Lâm Vân Phong, Thương Nguyệt đang hỏi dồn:
- Thế nào, có điều tra được điều gì không?
Lâm Vân Phong cau mày, có chút không khẳng định, nói:
- Cửu Dã đó rất tà môn, đệ vừa vào phòng đã bị hắn phát hiện, may mà đệ chạy đi rất nhanh, hắn cũng chưa biết đệ là người thế nào. Nhưng khí tức trên nguời hắn, đệ chắc rằng là quen lắm, nhưng lại chưa thể khẳng định chắc chắn.
Thương Nguyệt trầm lặng một lúc, rồi khẽ nói:
- Tỷ có một phỏng đoán khá bạo gan, đệ nghe rồi thử nghĩ xem, liệu có khả năng ấy không.
Lâm Vân Phong gật đầu nhè nhẹ nói:
- Tỷ nói đi, có khi những lời của tỷ lại gợi ý cho đệ.
Thương Nguyệt trầm giọng nói:
- Tỷ đang nghĩ, Cửu Dã này liệu có liên quan đến Vu tộc hay không?
Lâm Vân Phong sững người ra, liền kinh ngạc kêu lên:
- Đúng, chính là thế! Thảo nào đệ luôn cảm thấy khí tức toát ra từ người hắn có gì đó quen thuộc, đích xác hắn phải gần gũi với Kim Thạch ngày đó. Nhưng nếu biết được điều ấy thì như thế nào? Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng hắn thực sự có khả năng cứu tỉnh sư tỷ.
Thương Nguyệt vẻ mặt trầm trọng đáp:
- Đệ nói không sai, hắn có thể cứu tỉnh Ngạo Tuyết, nhưng đồng thời hắn cũng có thế khống chế tinh thần Ngạo Tuyết!
Nghe thấy lời ấy Lâm Vân Phong giật mình, lòng biến đổi kịch liệt, nóng nảy nói:
- Tỷ nói có lí, chúng ta phải tìm cách ngăn chặn chuyện đó, quyết không thể giao sư tỷ vào tay hắn.
Thương Nguyệt không nhịn được thở dài, cất tiếng phân tích:
- Rõ là như thế, nhưng chúng ta không thể tùy tiện quyết định, bởi vì những điều chúng ta nói ra mới chỉ là phỏng đoán, chưa có bằng chứng xác thực. Nhớ lại lúc trước khi Liễu Tinh Hồn rời Hoa Sơn đã đem chuyện này nói trước. Lão đã nói Cửu Dã vốn ở dải Vân Quý, lân cận với Miêu tộc. Cũng chính bởi vì như thế, Cửu Dã mới tinh thông kì môn quái thuật, có thể trị được một số chứng bệnh rắc rối, khó chữa. Theo phân tích như vậy, khí tức trên người lão có giống với Vu tộc cũng rất hợp tình, hợp lí, chúng ta không thể dựa vào đó mà phản đối được. Hơn nữa, người là do Liễu Tinh Hồn tìm lại, nếu cho là lão có dã tâm mưu hại Ngạo Tuyết, thì động cơ của lão là gì, điểm này chúng ta nghĩ mãi mà vẫn chưa làm sáng tỏ được. Hôm đó, Ngạo Tuyết bị thương trong tay của cao thủ Huyền Phong môn, Huyền Phong đặc sứ Lý Trường Xuân vốn là chưởng giáo Thiên Kiếm viện, nhờ sự phản bội của lão mà Liễu Tinh Hồn mới ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay. Nếu nói giữa bọn chúng có quan hệ mật thiết với nhau thì không đúng với đạo lí thông thường. Như vậy, việc Liễu Tinh Hồn thông đồng với Cửu Dã mưu hại Ngạo Tuyết khó có thể xảy ra. Cho dù lòng lão có tính toán như vậy đi nữa, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được động cơ của lão, lại cũng chẳng có bằng chứng nào, trước mắt chỉ có thể ngầm lưu ý thôi.
Nghe xong những phân tích của Thương Nguyệt, Lâm Vân Phong không cam lòng nói lại:
- Biết rõ trong đây có quỷ kế, nhưng lại không thể đoán được ảo diệu bên trong là gì, quả là thâm hiểm tột đỉnh. Bây giờ tỷ nói phải làm gì đây, lẽ nào cứ để Cửu Dã tự do hành động thế sao, chúng ta lại chẳng có biện pháp nào?
Thương Nguyệt vẻ mặt trầm tư, suy nghĩ hồi lâu, rồi từ từ nói:
- Nhớ lại Cửu Dã từng nói, muốn trị bệnh cho Ngạo Tuyết thì phải tìm được một căn phòng yên tĩnh, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy. Nếu đúng là như vậy, tỷ cùng những người khác canh chừng bên ngoài, thường xuyên theo dõi động tĩnh bên trong. Còn đệ bí mật đột nhập vào trong, giám thị hành động của lão, một khi phát hiện ra lão muốn gây bất lợi cho Ngạo Tuyết, lập tức phá hoại. Lúc đó, chúng ta lại xông vào ngăn chặn, nhất định không thể để lão gây thương tích chút nào cho Ngạo Tuyết.
Lâm Vân Phong nghe vậy rất mừng, biện pháp này đúng là vẹn cả đôi đường. Chỉ cần lão không giở trò gì, sẽ để lão cứu Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại, một khi lão có lòng phản trắc, thì lập tức phá tan quỷ kế của lão.
Đã có được đối sách, vẻ mặt sầu thảm của Lâm Vân Phong tan biến, gã vỗ ngực bảo đảm:
- Thương Nguyệt, tỷ cứ yên tâm, ngày mai khi trị bệnh cho sư tỷ, đệ sẽ gây sự to tiếng, phất tay bỏ đi. Sau đó, nhân lúc mọi người không để ý, đệ sẽ lặng lẽ bí mật đột nhập vào để bảo hộ cho sư tỷ.
Thương Nguyệt khẽ nói:
- Như vậy là tốt nhất, không được để lại dấu vết nào. Nhưng trong lòng tỷ vẫn còn thấy bất an cứ quay mòng mòng, tỷ thật sự sợ ngày mai sẽ xảy ra chuyện không tính trước. Thôi được rồi, tỷ phải đi đây, mong là ngày mai mọi việc đều thuận lợi!
Lâm Vân Phong dường như bị lây nhiễm sự lo lắng của Thương Nguyệt, không nhịn được cũng thở dài thườn thượt.
Sau khi tiễn Thương Nguyệt đi rồi, Lâm Vân Phong đến phòng của Huyền Âm chân nhân đã thấy sư phụ ngồi ở bàn chờ đợi rất lâu rồi.
Đóng cửa lại, Lâm Vân Phong hỏi:
- Sư phụ, người nói tối nay có chuyện muốn nói với đệ tử, không biết là chuyện gì?
Huyền Âm chân nhân ra hiệu cho gã ngồi xuống, chăm chú nhìn gã một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng xoa đầu gã cảm động nói:
- Trước kia ở Dịch viên, sư phụ luôn rất nghiêm khắc với con, trong lòng hy vọng các con chịu khó tu luyện trở nên xuất chúng. Nhưng bây giờ, nhân gian hỗn loạn, Dịch viên đã bị hủy diệt, tất cả đều trở nên khó đoán biết, có lẽ…
Cảm thấy có điều bất thường, LâmVân Phong vội ngắt lời ông, bất an hỏi lại:
- Sư phụ, người làm sao thế, sao lại nói với con những chuyện này?
Huyền Âm chân nhân ngắm nghía hắn, ánh mắt phức tạp khiến người ta khó hiểu, ngữ khí trầm trọng làm gã không yên lòng:
- Vân Phong, con cũng không còn nhỏ nữa, có nhiều việc phải biết tự mình suy ngẫm. Dịch viên bị hủy diệt rồi, chứng tỏ phương thức quá khứ không phù hợp, con phải nghĩ ra phương pháp thích hợp trùng tân lại Dịch viên.
Lâm Vân Phong hoang mang ứng tiếng đồng ý, sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn, nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Sư phụ, rốt cục sư phụ đã biết được chuyện gì, sao không muốn nói cho con biết?
Huyền Âm chân nhân cười chua chát, thoáng chút đau khổ đáp:
- Sư phụ nói cho con thì có thể làm thế nào, con có thể thay đổi được gì không? Có một số việc đến lúc tối hậu, cho dù có biết đi chăng nữa cũng chẳng có cách nào cứu vãn, bởi lẽ định mệnh đã định kết quả như vậy rồi. Tối nay, sư phụ gọi con tới đây, tất nhiên là có vài chuyện muốn nói với con, nhưng con phải hứa với sư phụ, sau khi biết rồi không được nói lung tung!
Lâm Vân Phong vội nói:
- Sư phụ yên tâm, một khi chưa được sự đồng ý của sư phụ, đệ tử tuyệt đối sẽ không nói lung tung đâu. Bây giờ sư phụ nói cho đệ tử biết đi.
Huyền Âm chân nhân nhìn gã một hồi, trong lòng đang thở dài không thành tiếng, ngoài miệng lại nói:
- Hãy nhớ lời con vừa nói, không được quên. Bây giờ con hãy nghe cho rõ, lần này con và Ngạo Tuyết trở về Hoa Sơn là một sai lầm rất lớn. Vì sai lầm này, nhiều chuyện được định sẽ xảy ra không cách nào thay đổi được, trong đó bao gồm cả sinh mệnh của không ít người.
Vẻ mặt Lâm Vân Phong biến thành ngạc nhiên khiếp sợ, cất tiếng kinh hãi:
- Sư phụ, có phải sư phụ đã phát hiện ra được điều gì rồi, mau nói cho đệ tử biết đi, chúng ta sẽ cùng nhau ngăn chặn nó.
Huyền Âm chân nhân lắc đầu nói:
- Có một số việc đã không kịp cản trở nữa rồi, nếu như có thể chặn được, thiên hạ đã không đại loạn, Thái Âm lại sẽ không xuất hiện, thế giới này chánh tà cũng không đan xen lẫn lộn, tất cả tựa như một giấc mơ. Được rồi, con phải nghe cho cẩn thận đây, bởi vì sự tình thứ nhất này, Lục viện môn hạ trước mắt đang lưu lại ở Hoa Sơn đều bị liên lụy. Trong đó, Phượng Hoàng thư viện cùng với Dịch viên chúng ta là bị nghiêm trọng nhất. Lần này, sư phụ nghĩ mọi biện pháp chữa con hồi phục, không phải vì mong con sẽ thay đổi được gì, mà mong con hãy bỏ qua bớt đi. Những lời này bây giờ có lẽ con chưa hiểu, nhưng không phải vội, ngày mai con sẽ hiểu thôi.
Nhìn Huyền Âm chân nhân, Lâm Vân Phong dần dần cảm thấy ớn lạnh trong lòng, những lời sư phụ tuy chưa có gì rõ ràng, nhưng cũng chính vì thế mà khiến gã cảm thấy nặng nề vô cùng. Ngày mai rồi sẽ ra sao, không ai có thể nói rõ được, nhưng Lâm Vân Phong dĩ nhiên đã đoán ra được, ngày mai trong Lục viện chắc chắn sẽ xảy ra những việc bất ngờ. Đến lúc ấy, bản thân sẽ phải đối mặt như thế nào đây, kiên quyết hay từ bỏ đây?
Đang còn suy nghĩ, Huyền Âm chân nhân đã nói tiếp:
- Hãy nhớ một lời của sư phụ, Dịch viên đã giao cho con rồi đấy, con nhất định phải bảo trọng thân thể! Được rồi, con đi đi, tối nay chịu khó mà nghỉ ngơi, ngày mai còn rất nhiều chuyện đợi con.
Lâm Vân Phong ngồi im, gặng hỏi:
- Sư phụ, rốt cục là chuyện gì, sư phụ nói cho con biết đi, con sẽ cố gắng suy nghĩ để tìm ra đối sách.
Ánh mắt giao nhau, Huyền Dạ và Long Lang cùng cười khẽ, Huyền Dạ cười có đôi chút đau buồn, còn Long Lang thì lại hơi chua xót.
Trầm ngâm im lặng giây lát, ba người không nói gì nhiều. Huyền Dạ có nói vài câu, nhưng qua rồi cũng chẳng nhớ đã nói những gì, sau đó liền dẫn hai người trở về Thủy Tinh Thiên Địa.
******************
Đêm Hoa Sơn ánh sao sáng lung linh huyền ảo, ánh trăng sáng tỏ êm ái như gió, nhẹ nhàng phủ lên khắp mặt đất, phảng phất như một chiếc áo choàng bằng voan mỏng, thường xuyên xao động.
Canh hai, một bóng người bỗng hiện ra giữa không trung, không gây nên bất kì tiếng động nào, cũng không để lộ ra một chút khí tức, thần không hay quỷ không biết xuất hiện trên mái căn phòng của Liễu Tinh Hồn. Bóng đen đứng im lặng giây lát, nhìn xung quanh không thấy động tĩnh gì, lập tức lắc mình biến mất vào bóng đêm, không để lại chút dấu vết.
Trong phòng Liễu Tinh Hồn, ngoại trừ Liễu Tinh Hồn đang nằm nghỉ trên giường, còn có Cửu Dã đang ngồi xếp bằng trong phòng, hai tay kết ấn trước ngực, tư thế trông rất kì quái. Toàn thân lão phát ra một màn sương xám mờ mờ ẩn ẩn, phảng phất vô số sinh linh đang ẩn mình trong đó, vừa tìm cách chống lại ngoại lực xâm nhập từ bên ngoài, vừa thăm dò động tĩnh xung quanh.
Lúc này, Liễu Tinh Hồn đã ngủ say trên giường, nhưng Cửu Dã bỗng đột nhiên mở trừng hai mắt, quát nho nhỏ:
- Yêu ma phương nào, sao còn chưa hiện thân.
Đang nói thì màn sương mù màu xám lập tức nở rộng, nháy mắt xâm chiếm hết cả phòng, không những làm Liễu Tinh Hồn tỉnh giấc, mà còn hình thành một thân ảnh mờ nhạt.
- Đại Sư, xảy ra việc gì vậy?
Liễu Tinh Hồn kinh hãi chưa tỉnh hẳn, mắt ngó quanh quất khắp phòng, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, tò mò không nhịn được liền cất lời hỏi Cửu Dã.
Cửu Dã hừ lạnh đáp:
- Ngươi mở to mắt mà không nhìn thấy gì à, có kẻ đột nhập vào phòng, muốn gây điều bất lợi cho lão phu.
Liễu Tinh Hồn giật nảy mình, quan sát kĩ lưỡng mãi mới phát hiện ra một thân hình mờ mờ, tức giận quát lên:
- Ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám cả gan đến Hoa Sơn sinh sự?
Bóng hình kia thấy đã bị lộ, kêu lên một âm thanh quái lạ, cuồng phong nổi lên khắp phòng, chớp mắt thân ảnh đã biến mất. Sau khi cuồng phong êm đi, Liễu Tinh Hồn cẩn thận tìm kiếm, Cửu Dã giận dữ hừ giọng nói:
- Đã chạy thoát rồi, còn tìm cái rắm gì nữa.
Liễu Tinh Hồn gặng cười vài tiếng, vội vàng tạ tội:
- Đại sư đừng tức giận, Liễu Tinh Hồn tu vi thiển bạc, không biết đại sư có phát hiện được vết tích gì của nó không?
Cửu Dã trừng Liễu Tinh Hồn, trầm ngâm nói:
- Kẻ vừa nãy rất kì lạ, lúc lẻn vào phòng không để lộ một chút động tĩnh nào, đến cả một chút khí tức cũng không để lộ ra. Xem ra con người này có bảo vật thần bí giúp ẩn thân trong người. Còn hắn đến đây với mục đích gì, lão phu không nói nghĩ ngươi cũng đoán được vài phần.
Mặt mày Liễu Tinh Hồn chợt biến sắc, âm lạnh nói:
- Xem ra phải cẩn thận hơn….
Cùng lúc đó, trong phòng Lâm Vân Phong, Thương Nguyệt đang hỏi dồn:
- Thế nào, có điều tra được điều gì không?
Lâm Vân Phong cau mày, có chút không khẳng định, nói:
- Cửu Dã đó rất tà môn, đệ vừa vào phòng đã bị hắn phát hiện, may mà đệ chạy đi rất nhanh, hắn cũng chưa biết đệ là người thế nào. Nhưng khí tức trên nguời hắn, đệ chắc rằng là quen lắm, nhưng lại chưa thể khẳng định chắc chắn.
Thương Nguyệt trầm lặng một lúc, rồi khẽ nói:
- Tỷ có một phỏng đoán khá bạo gan, đệ nghe rồi thử nghĩ xem, liệu có khả năng ấy không.
Lâm Vân Phong gật đầu nhè nhẹ nói:
- Tỷ nói đi, có khi những lời của tỷ lại gợi ý cho đệ.
Thương Nguyệt trầm giọng nói:
- Tỷ đang nghĩ, Cửu Dã này liệu có liên quan đến Vu tộc hay không?
Lâm Vân Phong sững người ra, liền kinh ngạc kêu lên:
- Đúng, chính là thế! Thảo nào đệ luôn cảm thấy khí tức toát ra từ người hắn có gì đó quen thuộc, đích xác hắn phải gần gũi với Kim Thạch ngày đó. Nhưng nếu biết được điều ấy thì như thế nào? Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng hắn thực sự có khả năng cứu tỉnh sư tỷ.
Thương Nguyệt vẻ mặt trầm trọng đáp:
- Đệ nói không sai, hắn có thể cứu tỉnh Ngạo Tuyết, nhưng đồng thời hắn cũng có thế khống chế tinh thần Ngạo Tuyết!
Nghe thấy lời ấy Lâm Vân Phong giật mình, lòng biến đổi kịch liệt, nóng nảy nói:
- Tỷ nói có lí, chúng ta phải tìm cách ngăn chặn chuyện đó, quyết không thể giao sư tỷ vào tay hắn.
Thương Nguyệt không nhịn được thở dài, cất tiếng phân tích:
- Rõ là như thế, nhưng chúng ta không thể tùy tiện quyết định, bởi vì những điều chúng ta nói ra mới chỉ là phỏng đoán, chưa có bằng chứng xác thực. Nhớ lại lúc trước khi Liễu Tinh Hồn rời Hoa Sơn đã đem chuyện này nói trước. Lão đã nói Cửu Dã vốn ở dải Vân Quý, lân cận với Miêu tộc. Cũng chính bởi vì như thế, Cửu Dã mới tinh thông kì môn quái thuật, có thể trị được một số chứng bệnh rắc rối, khó chữa. Theo phân tích như vậy, khí tức trên người lão có giống với Vu tộc cũng rất hợp tình, hợp lí, chúng ta không thể dựa vào đó mà phản đối được. Hơn nữa, người là do Liễu Tinh Hồn tìm lại, nếu cho là lão có dã tâm mưu hại Ngạo Tuyết, thì động cơ của lão là gì, điểm này chúng ta nghĩ mãi mà vẫn chưa làm sáng tỏ được. Hôm đó, Ngạo Tuyết bị thương trong tay của cao thủ Huyền Phong môn, Huyền Phong đặc sứ Lý Trường Xuân vốn là chưởng giáo Thiên Kiếm viện, nhờ sự phản bội của lão mà Liễu Tinh Hồn mới ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay. Nếu nói giữa bọn chúng có quan hệ mật thiết với nhau thì không đúng với đạo lí thông thường. Như vậy, việc Liễu Tinh Hồn thông đồng với Cửu Dã mưu hại Ngạo Tuyết khó có thể xảy ra. Cho dù lòng lão có tính toán như vậy đi nữa, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được động cơ của lão, lại cũng chẳng có bằng chứng nào, trước mắt chỉ có thể ngầm lưu ý thôi.
Nghe xong những phân tích của Thương Nguyệt, Lâm Vân Phong không cam lòng nói lại:
- Biết rõ trong đây có quỷ kế, nhưng lại không thể đoán được ảo diệu bên trong là gì, quả là thâm hiểm tột đỉnh. Bây giờ tỷ nói phải làm gì đây, lẽ nào cứ để Cửu Dã tự do hành động thế sao, chúng ta lại chẳng có biện pháp nào?
Thương Nguyệt vẻ mặt trầm tư, suy nghĩ hồi lâu, rồi từ từ nói:
- Nhớ lại Cửu Dã từng nói, muốn trị bệnh cho Ngạo Tuyết thì phải tìm được một căn phòng yên tĩnh, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy. Nếu đúng là như vậy, tỷ cùng những người khác canh chừng bên ngoài, thường xuyên theo dõi động tĩnh bên trong. Còn đệ bí mật đột nhập vào trong, giám thị hành động của lão, một khi phát hiện ra lão muốn gây bất lợi cho Ngạo Tuyết, lập tức phá hoại. Lúc đó, chúng ta lại xông vào ngăn chặn, nhất định không thể để lão gây thương tích chút nào cho Ngạo Tuyết.
Lâm Vân Phong nghe vậy rất mừng, biện pháp này đúng là vẹn cả đôi đường. Chỉ cần lão không giở trò gì, sẽ để lão cứu Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại, một khi lão có lòng phản trắc, thì lập tức phá tan quỷ kế của lão.
Đã có được đối sách, vẻ mặt sầu thảm của Lâm Vân Phong tan biến, gã vỗ ngực bảo đảm:
- Thương Nguyệt, tỷ cứ yên tâm, ngày mai khi trị bệnh cho sư tỷ, đệ sẽ gây sự to tiếng, phất tay bỏ đi. Sau đó, nhân lúc mọi người không để ý, đệ sẽ lặng lẽ bí mật đột nhập vào để bảo hộ cho sư tỷ.
Thương Nguyệt khẽ nói:
- Như vậy là tốt nhất, không được để lại dấu vết nào. Nhưng trong lòng tỷ vẫn còn thấy bất an cứ quay mòng mòng, tỷ thật sự sợ ngày mai sẽ xảy ra chuyện không tính trước. Thôi được rồi, tỷ phải đi đây, mong là ngày mai mọi việc đều thuận lợi!
Lâm Vân Phong dường như bị lây nhiễm sự lo lắng của Thương Nguyệt, không nhịn được cũng thở dài thườn thượt.
Sau khi tiễn Thương Nguyệt đi rồi, Lâm Vân Phong đến phòng của Huyền Âm chân nhân đã thấy sư phụ ngồi ở bàn chờ đợi rất lâu rồi.
Đóng cửa lại, Lâm Vân Phong hỏi:
- Sư phụ, người nói tối nay có chuyện muốn nói với đệ tử, không biết là chuyện gì?
Huyền Âm chân nhân ra hiệu cho gã ngồi xuống, chăm chú nhìn gã một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng xoa đầu gã cảm động nói:
- Trước kia ở Dịch viên, sư phụ luôn rất nghiêm khắc với con, trong lòng hy vọng các con chịu khó tu luyện trở nên xuất chúng. Nhưng bây giờ, nhân gian hỗn loạn, Dịch viên đã bị hủy diệt, tất cả đều trở nên khó đoán biết, có lẽ…
Cảm thấy có điều bất thường, LâmVân Phong vội ngắt lời ông, bất an hỏi lại:
- Sư phụ, người làm sao thế, sao lại nói với con những chuyện này?
Huyền Âm chân nhân ngắm nghía hắn, ánh mắt phức tạp khiến người ta khó hiểu, ngữ khí trầm trọng làm gã không yên lòng:
- Vân Phong, con cũng không còn nhỏ nữa, có nhiều việc phải biết tự mình suy ngẫm. Dịch viên bị hủy diệt rồi, chứng tỏ phương thức quá khứ không phù hợp, con phải nghĩ ra phương pháp thích hợp trùng tân lại Dịch viên.
Lâm Vân Phong hoang mang ứng tiếng đồng ý, sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn, nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Sư phụ, rốt cục sư phụ đã biết được chuyện gì, sao không muốn nói cho con biết?
Huyền Âm chân nhân cười chua chát, thoáng chút đau khổ đáp:
- Sư phụ nói cho con thì có thể làm thế nào, con có thể thay đổi được gì không? Có một số việc đến lúc tối hậu, cho dù có biết đi chăng nữa cũng chẳng có cách nào cứu vãn, bởi lẽ định mệnh đã định kết quả như vậy rồi. Tối nay, sư phụ gọi con tới đây, tất nhiên là có vài chuyện muốn nói với con, nhưng con phải hứa với sư phụ, sau khi biết rồi không được nói lung tung!
Lâm Vân Phong vội nói:
- Sư phụ yên tâm, một khi chưa được sự đồng ý của sư phụ, đệ tử tuyệt đối sẽ không nói lung tung đâu. Bây giờ sư phụ nói cho đệ tử biết đi.
Huyền Âm chân nhân nhìn gã một hồi, trong lòng đang thở dài không thành tiếng, ngoài miệng lại nói:
- Hãy nhớ lời con vừa nói, không được quên. Bây giờ con hãy nghe cho rõ, lần này con và Ngạo Tuyết trở về Hoa Sơn là một sai lầm rất lớn. Vì sai lầm này, nhiều chuyện được định sẽ xảy ra không cách nào thay đổi được, trong đó bao gồm cả sinh mệnh của không ít người.
Vẻ mặt Lâm Vân Phong biến thành ngạc nhiên khiếp sợ, cất tiếng kinh hãi:
- Sư phụ, có phải sư phụ đã phát hiện ra được điều gì rồi, mau nói cho đệ tử biết đi, chúng ta sẽ cùng nhau ngăn chặn nó.
Huyền Âm chân nhân lắc đầu nói:
- Có một số việc đã không kịp cản trở nữa rồi, nếu như có thể chặn được, thiên hạ đã không đại loạn, Thái Âm lại sẽ không xuất hiện, thế giới này chánh tà cũng không đan xen lẫn lộn, tất cả tựa như một giấc mơ. Được rồi, con phải nghe cho cẩn thận đây, bởi vì sự tình thứ nhất này, Lục viện môn hạ trước mắt đang lưu lại ở Hoa Sơn đều bị liên lụy. Trong đó, Phượng Hoàng thư viện cùng với Dịch viên chúng ta là bị nghiêm trọng nhất. Lần này, sư phụ nghĩ mọi biện pháp chữa con hồi phục, không phải vì mong con sẽ thay đổi được gì, mà mong con hãy bỏ qua bớt đi. Những lời này bây giờ có lẽ con chưa hiểu, nhưng không phải vội, ngày mai con sẽ hiểu thôi.
Nhìn Huyền Âm chân nhân, Lâm Vân Phong dần dần cảm thấy ớn lạnh trong lòng, những lời sư phụ tuy chưa có gì rõ ràng, nhưng cũng chính vì thế mà khiến gã cảm thấy nặng nề vô cùng. Ngày mai rồi sẽ ra sao, không ai có thể nói rõ được, nhưng Lâm Vân Phong dĩ nhiên đã đoán ra được, ngày mai trong Lục viện chắc chắn sẽ xảy ra những việc bất ngờ. Đến lúc ấy, bản thân sẽ phải đối mặt như thế nào đây, kiên quyết hay từ bỏ đây?
Đang còn suy nghĩ, Huyền Âm chân nhân đã nói tiếp:
- Hãy nhớ một lời của sư phụ, Dịch viên đã giao cho con rồi đấy, con nhất định phải bảo trọng thân thể! Được rồi, con đi đi, tối nay chịu khó mà nghỉ ngơi, ngày mai còn rất nhiều chuyện đợi con.
Lâm Vân Phong ngồi im, gặng hỏi:
- Sư phụ, rốt cục là chuyện gì, sư phụ nói cho con biết đi, con sẽ cố gắng suy nghĩ để tìm ra đối sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.