Chương 349: . Đột Nhiên Quyết Định
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Bách Linh liếc nhìn Lục Vân, tay chỉ vào Tam Đầu linh xà ở trên vai nói:
- Chàng xem, toàn thân Tam Đầu linh xà của thiếp đang run rẩy đây này. Rõ ràng là đã bị Tứ Linh thần thú của chàng làm cho khiếp đảm rồi. Xem ra sau này có cho nó đối đầu với cậu nhóc của chàng nó cũng chẳng dám.
Mỉm cười không nói, Lục Vân kéo tay Bách Linh hạ xuống đất.
Lúc đã, toàn thân Tứ Linh thần thú hào quang chói lòa. Sau khi sức mạnh đạt tới đỉnh điểm, thân thể bắt đầu bành trướng biến lớn ra, khắp thân điện quang lập lòe với tầng tầng lớp lớp lôi điện, hình dạng cổ quái khiến chúng nhân khiếp đảm. Sau một khắc, hình thể nhỏ bé lúc ban đầu của Tứ Linh thần thú đã lớn xấp xỉ một trượng và vẫn không ngừng to lớn thêm, Bách Linh và Lục Vân đứng bên cạnh trong lòng cũng cảm thấy tò mò, không hiểu rốt cuộc nó có thể to lớn đến như thế nào.
Sau khi hoàn tất quá trình biến hóa, thân thể Tứ Linh thần thú đạt kích thước cực đại ước chừng xấp xỉ ba trượng. Đôi cánh có hai mầu trắng đen, lúc giang ra rộng đến bẩy, tám trượng, khắp mình hào quang ngũ sắc rực rỡ, cùng với hình dáng to lớn càng tạo nên vẻ uy nghiêm. Khẽ hống lên một tiếng, phong vân bốn phía nổi lên ào ạt, khắp đất trời như đang cúi đầu thần phục. Trước khí thế ấy, sắc mặt hai người Bách Linh và Lục Vân không khỏi ngạc nhiên.
Khẽ vuốt ve lưng của Tứ Linh thần thú, Lục Vân cười nói:
- Tiểu Linh Nhi, hãy mang ta bay thử một vòng xem nào.
Chàng nói xong nhưng Tứ Linh thần thú vẫn chẳng hề nhúc nhích gì. Chỉ nghe một tiếng nói kỳ lạ phảng phất từ hư không vọng lại.
- Ta không còn bé bỏng gì nữa, vì thế đừng gọi ta là Tiểu Linh Nhi. Nghe vậy dường như chẳng có chút uy nghiêm nào cả.
Lục Vân ngẩn ra quay sang nhìn Bách Linh lúc ấy còn đang hết sức kinh ngạc, lập tức vỗ nhẹ vào cổ Tứ Linh thần thú hỏi:
- Có phải mi đang nói đấy không? Sao lại có thể nói được?
- Có gì mà không thể được. Ta khi xưa vốn sức mạnh chưa đủ nên chỉ có thể giao tiếp bằng tâm linh. Nay sức mạnh của ta đã hoàn toàn được khôi phục, bởi vậy nói chuyện không còn là chuyện khó khăn.
Nghe xong, Lục Vân trong lòng thấy bâng khuâng không biết nên vui hay nên buồn, chỉ biết rằng có đôi chút kích động. Chàng hoàn toàn không tưởng được có một ngày con thú của mình lại đột nhiên trưởng thành và biết nói chuyện. Nhưng cho dù thế nào tất cả đã trở thành sự thật nên cũng đành phải chấp nhận thôi.
Phi thân trở lại bên cạnh Bách Linh, Lục Vân vừa cười vừa hỏi:
- Trước đây mi còn nhỏ nên ta gọi mi là Tiểu Linh Nhi. Bây giờ mi đã trưởng thành nên ta sẽ gọi mi là Đại Linh Nhi. Chỉ là mi có thể nói cho chúng ta biết rốt cục mi từ đâu đến và tên là gì không?
Tứ Linh thần thú nhìn Lục Vân lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết ta đến từ đâu. Khi xuất hiện trên trần thế, ta chỉ thấy mỗi mình ta. Vì thế cái gì ta biết thì cậu cũng đã biết. Còn tên gọi thì ta cũng rất thích cái tên Tứ Linh thần thú này. Từ nay về sau cứ gọi ta bằng cái tên này là được rồi.
Gật đầu cười, Lục Vân nói:
- Được, chuyện này không nói đến nữa. Chỉ có điều bây giờ hình dạng mi thế này ta sao có thể mang mi theo bên mình được? Hay là mi trở lại hình dạng ban đầu leo lên vai ta. Đây là cách thuận tiện nhất cho cả hai, hoặc không thì mi cõng ta trên lưng đi ngao du thiên hạ. Mi thấy cách nào hay hơn?
Tứ Linh thần thú hống lên đáp lại:
- Cách này hay đấy. Bắt ta cõng cậu, ta cũng không muốn, tốt nhất là trở lại hình dạng ban đầu.
Nói xong toàn thân Tứ Linh thần thú lóe sáng, lập tức biến hóa trở về nguyên dạng, đậu trên vai Lục Vân.
Đi thôi, nơi đây chẳng còn gì để xem nữa rồi.
Nghe xong, Lục Vân không nhịn được cươi than rằng:
- Từ nay về sau lỗ tai không được yên tĩnh nữa rồi. Thật là thèm được như xưa quá.
Bách Linh mắng yêu:
- Chàng chỉ được cái giả vờ giả vịt. Trong lòng chẳng đắc ý quá còn gì.
Nói xong, hai ngươi, hai thú đều rời khỏi nơi ấy, thân ảnh dần khuất sau những đám mây trắng.
oOo
Cũng trong ngày tại Hoa Sơn, Chính Đạo liên minh đã phát động cuộc giao tranh đầu tiên giữa chính và tà. Phía trên không Phục Long cốc, Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, bốn ngươi đều dõi về hướng Hoa Sơn lần lượt thảo luận.
Lúc ấy, chỉ nghe Quy Vô đạo trưởng nói:
- Theo tin tức hồi báo mới nhất, Chính Đạo liên minh đã bắt đầu hành động, do Kiếm Vô Trần và Tịch Diệt Thiền Chủ của Vạn Phật tông đem theo một nhóm các cao thủ chia thành hai hướng, nhắm thẳng hướng Hắc Hà quỷ vương và tám tên cao thủ của Long Ma chiến tuyến.
Văn Bất Danh cười nói:
- Xem ra lần này bọn họ nhất định muốn ra tay trước tiên, đánh một trận thắng oanh liệt để củng cố lại sự uy nghiêm của Chính Đạo liên minh trước thiên hạ đây. Chỉ là không biết lần này đổi lại Diệp Tâm Nghi làm chủ, bọn họ có biến đổi được cục diện bị động, phản khách vi chủ giành được thắng lợi đầu tiên hay không. Nếu như giành được thắng lợi, điều đó chứng tỏ bọn họ lần này sẽ đổi từ tam phái đồng minh sang liên minh chính đạo. Đã cũng là việc không tồi, song nếu thất bại thì Thiên Kiếm Khách sẽ vô cùng mất mặt đấy.
Quy Vô đạo trưởng gật đầu đồng ý:
- Huynh nói rất phải. Trận này quả thực liên quan đến danh tiếng của Chính Đạo liên minh. Đối với bọn họ mà nói là cực kỳ quan trọng. Hiện tại toàn bộ thiên hạ, bất luận là chính hay tà đều chú ý đến trận chiến này, ta cũng đã phái ngươi theo dõi để kịp thời thông báo tin tức mới nhất. Chúng ta cứ từ từ mà xem.
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Các vị không cảm thấy đây là lúc chúng ta nên làm một cái gì đó để biểu thị sự uy nghiêm của Trừ Ma liên minh à?
Quy Vô đạo trưởng và Văn Bất Danh nghe xong liền ngớ ra, rồi cất tiếng hỏi:
- Thế cô cho rằng vào lúc then chốt này, chúng ta nên hành động như thế nào? Lúc này đây chúng ta khó mà liên thủ cùng Chính Đạo liên minh và cùng họ đối đầu với yêu ma quỷ quái?
Trần Ngọc Loan vừa đùa nghịch với Thông Linh điểu đậu trên vai vừa nói:
- Ta không nói cần liên thủ với Chính Đạo liên minh. Chúng ta thành lập Trừ Ma liên minh là để diệt yêu trừ ma, vượt trên cả sự tồn tại của Chính Đạo liên minh. Nếu lại cùng họ liên thủ thì quả là nực cười. Ý của ta là hôm nay Chính Đạo liên minh phát động cuộc giao tranh chính tà đầu tiên, chúng ta cũng không thể ngồi yên mà cần phải làm một điều gì đã để cho thiên hạ biết ngoài Chính Đạo liên minh đang đối nghịch với yêu ma, còn tồn tại Trừ Ma liên minh của chúng ta. Nói vậy các vị đã hiểu ý ta chưa?
Nhìn điệu cười chúm chím của nàng, Văn Bất Danh đáp:
- Đến đây thì hiểu rồi. Nhưng cô đường đột quyết định ra tay thì chúng ta nên chọn mục tiêu như thế nào đây? Chuyện này chẳng hề được chuẩn bị trước, cô nói hành động là hành động, chúng ta phải trừ yêu gì, diệt ma gì đây?
Tiếp đó, Quy Vô đạo trưởng cũng nói:
- Văn Bất Danh nói có lý. Nếu hôm nay chúng ta đường đột quyết định, tấn công một cách mù quáng thì phạm vào điều đại kỵ của phép dụng binh.
Tư Đồ Thần Phong nghe xong liền can rằng:
- Chúng ta không nên quá nôn nóng. Nếu cô ấy đã nói lên suy nghĩ thì sao không thử nghe xem kế hoạch của cô ấy là như thế nào rồi sau đó sẽ quyết định có nên hành động hay không.
Hai người nghe thấy phải, đều lặng thinh nhìn sang Trần Ngọc Loan đợi nàng lên tiếng.
Nở nụ cười xa xăm bí ẩn, Trần Ngọc Loan nói:
- Kỳ thực suy nghĩ này cũng vừa xuất hiện tức thì thôi, vì vậy cũng hơi chút đường đột. Vốn dĩ cách nghĩ của ta cũng giống với mọi ngươi. Trước hết để xem kết quả trận chiến của liên minh chính đạo thế nào, sau đã sẽ quyết định kế sách qua mặt bọn họ. Nhưng ta mới đây chợt nghĩ ra rằng, trận này nếu liên minh chính đạo thắng, đó sẽ là trận chiến đầu tiên giữa chính và tà do họ phát động. Thắng lợi của bọn họ đối với thiên hạ mà nói cũng tạo nên một tác động đáng kể. Lúc đó cho dù chúng ta nghĩ ra kế sách giành được thắng lợi thứ hai, thứ ba đi chăng nữa cũng không thể có được ý nghĩa to lớn như bọn họ đạt được ở trận chiến đầu tiên. Vì thế ta quyết định, lần này chúng ta không thể chậm chân. Phải nhân cơ hội này cùng bọn họ phân tài cao thấp.
Nghe xong, Tư Đồ Thần Phong chỉ nhìn nàng tủm tỉm cười. Còn Quy Vô đạo trưởng và Văn Bất Danh sắc mặt tươi tỉnh nói luôn rằng:
- Được đấy, nha đầu đã trưởng thành rồi.
Dứt lời cả hai nín thinh một lúc rồi cùng bật cười ha hả.
Sau khi dứt cười, Quy Vô đạo trưởng hỏi lại:
- Suy nghĩ của cô rất phải. Trừ Ma liên minh chúng ta thực lực trước mắt tuy rằng không mạnh bằng Chính Đạo liên minh, nhưng nếu chúng ta có kế sách tốt hơn bọn họ thì không cần đánh cũng tất giành thắng lợi trận này. Chỉ là chúng ta nên chọn ai làm mục tiêu đây. Đó quả là vấn đề cực kỳ then chốt, chọn không khéo thì chẳng khác tự chuốc lấy thất bại.
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Điều này ta cũng đã nghĩ đến rồi, trước mắt yêu ma nhân gian tuy đông nhưng thực chất chỉ có Quỷ vực và Long Ma chiến tuyến hiện diện. Lần này Chính Đạo liên minh chọn bọn chúng là đối thủ, thế thì chúng ta cũng chọn chúng là đối thủ như bọn họ. Chỉ khác là chúng ta nên chậm hơn liên minh chính đạo một bước, vì vậy có thể đứng sau họ chiếm chút ưu thế nhất định. Nhưng nói như vậy cũng nghĩa là chúng ta đã đi sau một bước, nhất định phải thu dọn sạch sẽ chiến trường bằng không sẽ khiến thiên hạ chê cười, hơn nữa còn làm mất danh tiếng của Trừ Ma liên minh.
Văn Bất Danh nhíu mày nói:
- Nha đầu, cô làm thế không ổn đâu. Nếu Chính Đạo liên minh mà biết sẽ nói chúng ta là gan thỏ đế, chỉ biết nấp sau lưng làm những chuyện lén lén lút lút. Điều này sẽ hủy hoại hình ảnh của Trừ Ma liên minh. Ta cho rằng chúng ta nên đổi mục tiêu mới, giành chiến thắng đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, đến lúc ấy xem ai dám cười chê.
Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:
- Ý của ông ta hiểu, nhưng ta làm như vậy chỉ muốn đánh cược với liên minh chính đạo xem bên nào gặp may hơn. Nói thật, thực lực của liên minh chính đạo tuy mạnh, nhưng ta tin rằng bọn họ cũng không thể giành thế áp đảo, vì vậy rốt cục bên nào giành thắng lợi bây giờ vẫn chưa rõ ràng. Chúng ta hành động như thế có hai cái lợi, một là có thể có nhiều cơ hội, nếu liên minh chính đạo không dễ dàng giành chiến thắng như vẫn tưởng thì chúng ta sẽ tiêu diệt kẻ địch trở thành người chiến thắng, phần công lao đấy đều là của chúng ta. Hai là, kể cả nếu liên minh chính đạo giành thắng lợi cuối cùng thì chúng ta cũng chẳng tổn hại gì, ngược lại thiên hạ còn nói phần thắng của bọn họ cũng có sự đóng góp của chúng ta. Điều này đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại.
Quy Vô đạo trưởng trầm ngâm một hồi, sau khi bàn bạc với Văn Bất Danh liền hỏi:
- Nếu đã như vậy, theo cô chúng ta nên làm gì lúc này?
Trần Ngọc Loan đảo mắt một vòng, rồi mỉm cươi nói:
- Cách của ta rất đơn giản. Cho tăng thêm người theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của liên minh chính đạo. Đồng thời nghe ngóng hành động của Hắc Hà quỷ vương và Long Ma chiến tuyến. Một khi bọn chúng bị liên minh chính đạo công kích, chúng ta sẽ lập tức tấn công, giáng cho chúng một đòn bất ngờ. Lúc này chúng ta nên điều động các cao thủ của liên minh lại, tất cả mọi ngươi đều ở trạng thái tùy cơ ứng biến, có cơ hội là lập tức hành động.
- Chàng xem, toàn thân Tam Đầu linh xà của thiếp đang run rẩy đây này. Rõ ràng là đã bị Tứ Linh thần thú của chàng làm cho khiếp đảm rồi. Xem ra sau này có cho nó đối đầu với cậu nhóc của chàng nó cũng chẳng dám.
Mỉm cười không nói, Lục Vân kéo tay Bách Linh hạ xuống đất.
Lúc đã, toàn thân Tứ Linh thần thú hào quang chói lòa. Sau khi sức mạnh đạt tới đỉnh điểm, thân thể bắt đầu bành trướng biến lớn ra, khắp thân điện quang lập lòe với tầng tầng lớp lớp lôi điện, hình dạng cổ quái khiến chúng nhân khiếp đảm. Sau một khắc, hình thể nhỏ bé lúc ban đầu của Tứ Linh thần thú đã lớn xấp xỉ một trượng và vẫn không ngừng to lớn thêm, Bách Linh và Lục Vân đứng bên cạnh trong lòng cũng cảm thấy tò mò, không hiểu rốt cuộc nó có thể to lớn đến như thế nào.
Sau khi hoàn tất quá trình biến hóa, thân thể Tứ Linh thần thú đạt kích thước cực đại ước chừng xấp xỉ ba trượng. Đôi cánh có hai mầu trắng đen, lúc giang ra rộng đến bẩy, tám trượng, khắp mình hào quang ngũ sắc rực rỡ, cùng với hình dáng to lớn càng tạo nên vẻ uy nghiêm. Khẽ hống lên một tiếng, phong vân bốn phía nổi lên ào ạt, khắp đất trời như đang cúi đầu thần phục. Trước khí thế ấy, sắc mặt hai người Bách Linh và Lục Vân không khỏi ngạc nhiên.
Khẽ vuốt ve lưng của Tứ Linh thần thú, Lục Vân cười nói:
- Tiểu Linh Nhi, hãy mang ta bay thử một vòng xem nào.
Chàng nói xong nhưng Tứ Linh thần thú vẫn chẳng hề nhúc nhích gì. Chỉ nghe một tiếng nói kỳ lạ phảng phất từ hư không vọng lại.
- Ta không còn bé bỏng gì nữa, vì thế đừng gọi ta là Tiểu Linh Nhi. Nghe vậy dường như chẳng có chút uy nghiêm nào cả.
Lục Vân ngẩn ra quay sang nhìn Bách Linh lúc ấy còn đang hết sức kinh ngạc, lập tức vỗ nhẹ vào cổ Tứ Linh thần thú hỏi:
- Có phải mi đang nói đấy không? Sao lại có thể nói được?
- Có gì mà không thể được. Ta khi xưa vốn sức mạnh chưa đủ nên chỉ có thể giao tiếp bằng tâm linh. Nay sức mạnh của ta đã hoàn toàn được khôi phục, bởi vậy nói chuyện không còn là chuyện khó khăn.
Nghe xong, Lục Vân trong lòng thấy bâng khuâng không biết nên vui hay nên buồn, chỉ biết rằng có đôi chút kích động. Chàng hoàn toàn không tưởng được có một ngày con thú của mình lại đột nhiên trưởng thành và biết nói chuyện. Nhưng cho dù thế nào tất cả đã trở thành sự thật nên cũng đành phải chấp nhận thôi.
Phi thân trở lại bên cạnh Bách Linh, Lục Vân vừa cười vừa hỏi:
- Trước đây mi còn nhỏ nên ta gọi mi là Tiểu Linh Nhi. Bây giờ mi đã trưởng thành nên ta sẽ gọi mi là Đại Linh Nhi. Chỉ là mi có thể nói cho chúng ta biết rốt cục mi từ đâu đến và tên là gì không?
Tứ Linh thần thú nhìn Lục Vân lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết ta đến từ đâu. Khi xuất hiện trên trần thế, ta chỉ thấy mỗi mình ta. Vì thế cái gì ta biết thì cậu cũng đã biết. Còn tên gọi thì ta cũng rất thích cái tên Tứ Linh thần thú này. Từ nay về sau cứ gọi ta bằng cái tên này là được rồi.
Gật đầu cười, Lục Vân nói:
- Được, chuyện này không nói đến nữa. Chỉ có điều bây giờ hình dạng mi thế này ta sao có thể mang mi theo bên mình được? Hay là mi trở lại hình dạng ban đầu leo lên vai ta. Đây là cách thuận tiện nhất cho cả hai, hoặc không thì mi cõng ta trên lưng đi ngao du thiên hạ. Mi thấy cách nào hay hơn?
Tứ Linh thần thú hống lên đáp lại:
- Cách này hay đấy. Bắt ta cõng cậu, ta cũng không muốn, tốt nhất là trở lại hình dạng ban đầu.
Nói xong toàn thân Tứ Linh thần thú lóe sáng, lập tức biến hóa trở về nguyên dạng, đậu trên vai Lục Vân.
Đi thôi, nơi đây chẳng còn gì để xem nữa rồi.
Nghe xong, Lục Vân không nhịn được cươi than rằng:
- Từ nay về sau lỗ tai không được yên tĩnh nữa rồi. Thật là thèm được như xưa quá.
Bách Linh mắng yêu:
- Chàng chỉ được cái giả vờ giả vịt. Trong lòng chẳng đắc ý quá còn gì.
Nói xong, hai ngươi, hai thú đều rời khỏi nơi ấy, thân ảnh dần khuất sau những đám mây trắng.
oOo
Cũng trong ngày tại Hoa Sơn, Chính Đạo liên minh đã phát động cuộc giao tranh đầu tiên giữa chính và tà. Phía trên không Phục Long cốc, Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, bốn ngươi đều dõi về hướng Hoa Sơn lần lượt thảo luận.
Lúc ấy, chỉ nghe Quy Vô đạo trưởng nói:
- Theo tin tức hồi báo mới nhất, Chính Đạo liên minh đã bắt đầu hành động, do Kiếm Vô Trần và Tịch Diệt Thiền Chủ của Vạn Phật tông đem theo một nhóm các cao thủ chia thành hai hướng, nhắm thẳng hướng Hắc Hà quỷ vương và tám tên cao thủ của Long Ma chiến tuyến.
Văn Bất Danh cười nói:
- Xem ra lần này bọn họ nhất định muốn ra tay trước tiên, đánh một trận thắng oanh liệt để củng cố lại sự uy nghiêm của Chính Đạo liên minh trước thiên hạ đây. Chỉ là không biết lần này đổi lại Diệp Tâm Nghi làm chủ, bọn họ có biến đổi được cục diện bị động, phản khách vi chủ giành được thắng lợi đầu tiên hay không. Nếu như giành được thắng lợi, điều đó chứng tỏ bọn họ lần này sẽ đổi từ tam phái đồng minh sang liên minh chính đạo. Đã cũng là việc không tồi, song nếu thất bại thì Thiên Kiếm Khách sẽ vô cùng mất mặt đấy.
Quy Vô đạo trưởng gật đầu đồng ý:
- Huynh nói rất phải. Trận này quả thực liên quan đến danh tiếng của Chính Đạo liên minh. Đối với bọn họ mà nói là cực kỳ quan trọng. Hiện tại toàn bộ thiên hạ, bất luận là chính hay tà đều chú ý đến trận chiến này, ta cũng đã phái ngươi theo dõi để kịp thời thông báo tin tức mới nhất. Chúng ta cứ từ từ mà xem.
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Các vị không cảm thấy đây là lúc chúng ta nên làm một cái gì đó để biểu thị sự uy nghiêm của Trừ Ma liên minh à?
Quy Vô đạo trưởng và Văn Bất Danh nghe xong liền ngớ ra, rồi cất tiếng hỏi:
- Thế cô cho rằng vào lúc then chốt này, chúng ta nên hành động như thế nào? Lúc này đây chúng ta khó mà liên thủ cùng Chính Đạo liên minh và cùng họ đối đầu với yêu ma quỷ quái?
Trần Ngọc Loan vừa đùa nghịch với Thông Linh điểu đậu trên vai vừa nói:
- Ta không nói cần liên thủ với Chính Đạo liên minh. Chúng ta thành lập Trừ Ma liên minh là để diệt yêu trừ ma, vượt trên cả sự tồn tại của Chính Đạo liên minh. Nếu lại cùng họ liên thủ thì quả là nực cười. Ý của ta là hôm nay Chính Đạo liên minh phát động cuộc giao tranh chính tà đầu tiên, chúng ta cũng không thể ngồi yên mà cần phải làm một điều gì đã để cho thiên hạ biết ngoài Chính Đạo liên minh đang đối nghịch với yêu ma, còn tồn tại Trừ Ma liên minh của chúng ta. Nói vậy các vị đã hiểu ý ta chưa?
Nhìn điệu cười chúm chím của nàng, Văn Bất Danh đáp:
- Đến đây thì hiểu rồi. Nhưng cô đường đột quyết định ra tay thì chúng ta nên chọn mục tiêu như thế nào đây? Chuyện này chẳng hề được chuẩn bị trước, cô nói hành động là hành động, chúng ta phải trừ yêu gì, diệt ma gì đây?
Tiếp đó, Quy Vô đạo trưởng cũng nói:
- Văn Bất Danh nói có lý. Nếu hôm nay chúng ta đường đột quyết định, tấn công một cách mù quáng thì phạm vào điều đại kỵ của phép dụng binh.
Tư Đồ Thần Phong nghe xong liền can rằng:
- Chúng ta không nên quá nôn nóng. Nếu cô ấy đã nói lên suy nghĩ thì sao không thử nghe xem kế hoạch của cô ấy là như thế nào rồi sau đó sẽ quyết định có nên hành động hay không.
Hai người nghe thấy phải, đều lặng thinh nhìn sang Trần Ngọc Loan đợi nàng lên tiếng.
Nở nụ cười xa xăm bí ẩn, Trần Ngọc Loan nói:
- Kỳ thực suy nghĩ này cũng vừa xuất hiện tức thì thôi, vì vậy cũng hơi chút đường đột. Vốn dĩ cách nghĩ của ta cũng giống với mọi ngươi. Trước hết để xem kết quả trận chiến của liên minh chính đạo thế nào, sau đã sẽ quyết định kế sách qua mặt bọn họ. Nhưng ta mới đây chợt nghĩ ra rằng, trận này nếu liên minh chính đạo thắng, đó sẽ là trận chiến đầu tiên giữa chính và tà do họ phát động. Thắng lợi của bọn họ đối với thiên hạ mà nói cũng tạo nên một tác động đáng kể. Lúc đó cho dù chúng ta nghĩ ra kế sách giành được thắng lợi thứ hai, thứ ba đi chăng nữa cũng không thể có được ý nghĩa to lớn như bọn họ đạt được ở trận chiến đầu tiên. Vì thế ta quyết định, lần này chúng ta không thể chậm chân. Phải nhân cơ hội này cùng bọn họ phân tài cao thấp.
Nghe xong, Tư Đồ Thần Phong chỉ nhìn nàng tủm tỉm cười. Còn Quy Vô đạo trưởng và Văn Bất Danh sắc mặt tươi tỉnh nói luôn rằng:
- Được đấy, nha đầu đã trưởng thành rồi.
Dứt lời cả hai nín thinh một lúc rồi cùng bật cười ha hả.
Sau khi dứt cười, Quy Vô đạo trưởng hỏi lại:
- Suy nghĩ của cô rất phải. Trừ Ma liên minh chúng ta thực lực trước mắt tuy rằng không mạnh bằng Chính Đạo liên minh, nhưng nếu chúng ta có kế sách tốt hơn bọn họ thì không cần đánh cũng tất giành thắng lợi trận này. Chỉ là chúng ta nên chọn ai làm mục tiêu đây. Đó quả là vấn đề cực kỳ then chốt, chọn không khéo thì chẳng khác tự chuốc lấy thất bại.
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Điều này ta cũng đã nghĩ đến rồi, trước mắt yêu ma nhân gian tuy đông nhưng thực chất chỉ có Quỷ vực và Long Ma chiến tuyến hiện diện. Lần này Chính Đạo liên minh chọn bọn chúng là đối thủ, thế thì chúng ta cũng chọn chúng là đối thủ như bọn họ. Chỉ khác là chúng ta nên chậm hơn liên minh chính đạo một bước, vì vậy có thể đứng sau họ chiếm chút ưu thế nhất định. Nhưng nói như vậy cũng nghĩa là chúng ta đã đi sau một bước, nhất định phải thu dọn sạch sẽ chiến trường bằng không sẽ khiến thiên hạ chê cười, hơn nữa còn làm mất danh tiếng của Trừ Ma liên minh.
Văn Bất Danh nhíu mày nói:
- Nha đầu, cô làm thế không ổn đâu. Nếu Chính Đạo liên minh mà biết sẽ nói chúng ta là gan thỏ đế, chỉ biết nấp sau lưng làm những chuyện lén lén lút lút. Điều này sẽ hủy hoại hình ảnh của Trừ Ma liên minh. Ta cho rằng chúng ta nên đổi mục tiêu mới, giành chiến thắng đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, đến lúc ấy xem ai dám cười chê.
Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:
- Ý của ông ta hiểu, nhưng ta làm như vậy chỉ muốn đánh cược với liên minh chính đạo xem bên nào gặp may hơn. Nói thật, thực lực của liên minh chính đạo tuy mạnh, nhưng ta tin rằng bọn họ cũng không thể giành thế áp đảo, vì vậy rốt cục bên nào giành thắng lợi bây giờ vẫn chưa rõ ràng. Chúng ta hành động như thế có hai cái lợi, một là có thể có nhiều cơ hội, nếu liên minh chính đạo không dễ dàng giành chiến thắng như vẫn tưởng thì chúng ta sẽ tiêu diệt kẻ địch trở thành người chiến thắng, phần công lao đấy đều là của chúng ta. Hai là, kể cả nếu liên minh chính đạo giành thắng lợi cuối cùng thì chúng ta cũng chẳng tổn hại gì, ngược lại thiên hạ còn nói phần thắng của bọn họ cũng có sự đóng góp của chúng ta. Điều này đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại.
Quy Vô đạo trưởng trầm ngâm một hồi, sau khi bàn bạc với Văn Bất Danh liền hỏi:
- Nếu đã như vậy, theo cô chúng ta nên làm gì lúc này?
Trần Ngọc Loan đảo mắt một vòng, rồi mỉm cươi nói:
- Cách của ta rất đơn giản. Cho tăng thêm người theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của liên minh chính đạo. Đồng thời nghe ngóng hành động của Hắc Hà quỷ vương và Long Ma chiến tuyến. Một khi bọn chúng bị liên minh chính đạo công kích, chúng ta sẽ lập tức tấn công, giáng cho chúng một đòn bất ngờ. Lúc này chúng ta nên điều động các cao thủ của liên minh lại, tất cả mọi ngươi đều ở trạng thái tùy cơ ứng biến, có cơ hội là lập tức hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.