Chương 521: – Vi Diệu Chuyển Biến (Chuyển biến kì diệu)
Tâm Mộng Vô Ngân
26/07/2014
Bạch Như Sương nhướng cao đôi mày thanh tú nhìn Liệt Thiên vẻ khó hiểu, không thể lý giải vì sao hắn không nói rõ ràng, không phải bên trong đó còn có ẩn tình gì?
Đang suy nghĩ, Bạch Như Sương đột nhiên phát hiện điều gì đó, khuôn mặt mỹ lệ thoáng ửng hồng, giọng đầy thẹn thùng nói:
- Ta hồi phục rồi, ngươi nên buông tay thôi.
Liệt Thiên nhìn thấy đôi má nàng hồng lên, dung mạo uy nghiêm hiện vẻ thân thiết, cười mỉm trả lời:
- Kể từ lần trước đến nay, tu vi của nàng đã giảm nhiều, nếu không hôm nay đã không gặp nguy hiểm. Hiện tại nàng không nên cử động, ta sẽ có phương pháp giúp nàng gia tăng tu vi rất nhiều, nàng chỉ cần tĩnh tâm phối hợp là được rồi.
Lẩn tránh ánh mắt lấp lánh hào quang bảy sắc của hắn, lòng Bạch Như Sương bất ngờ xuất hiện ý niệm, bản thân thật sự có duyên với hắn sao?
Nhớ lại chuyện cũ, chỉ toàn tâm tu luyện không chút gợn sóng, nào biết được có chuyện bất ngờ. Tự mình không chút chuẩn bị lại đến Yêu vực, rồi cũng đã mất đi sự thanh bạch trong hang động hắc ám. Vốn đã theo đó mà rơi vào hắc ám, ai ngờ không lâu sau lại gặp được đối tượng, rồi hôm nay lại được y cứu về từ bên bờ sinh tử. Có phải là ông trời đã định cho số mệnh cuộc đời này phải cùng y gầy dựng lại mối duyên kiếp trước chăng?
Quan sát thấy phản ứng của nàng, mắt của Liệt Thiên hiện ra vẻ yêu thương vô hạn, phảng phất như tất cả đều quay về một ngàn hai trăm năm trước. Lúc đó hai người cũng đã từng nương tựa vào nhau, cũng từng thân thiết như vậy. Chỉ là thời gian tuyệt đẹp đó đã trôi qua quá nhanh, lưu giữ đến nay chỉ còn vài phần hoài niệm.
- Nghĩ gì vậy, có phải nhớ đến chuyện xưa không?
- Nhớ chuyện xưa? Chuyện xưa đã bao lâu rồi nhỉ? Trăm ngàn năm trước hay là vài kiếp trước?
Nhìn sâu vào mắt hắn, Bạch Như Sương u uẩn hỏi lại, giọng nói có mấy phần kỳ quái.
Hấp háy đôi mắt nhìn nàng, Liệt Thiên trầm ngâm suy nghĩ, đôi môi liên tục mấp máy, nhưng lời vừa đến miệng lại không thể thoát ra, giống như trong tâm không được kiên định, không cách nào nắm bắt được tương lai của hai người.
Một lúc sau, Liệt Thiên quay đi, giọng bình lặng thốt:
- Nàng cũng chưa từng nghĩ tới, thôi thì cứ từ từ. Đợi đến một ngày nàng đã hoàn toàn nhớ lại, lúc đó chúng ta nói lại cũng chưa muộn. Hiện tại, chúng ta nên quay về đã, Huyền Dạ chắc đang nóng lòng chờ đợi chúng ta.
Tựa vào ngực của Liệt Thiên, Bạch Như Sương nhìn những đám mây tro trôi dạt về hai bên, u uẩn hỏi tiếp:
- Có thể cho ta biết vì sao đến đúng lúc ngăn cản như vậy? Vô tâm hay hữu ý, hoặc vì điều gì khác?
Liệt Thiên cúi đầu nhìn vào khuôn mặt ưu tư của nàng, không chịu nổi thốt lên:
- Ta cũng không thể nói rõ ràng, kỳ thật vào giây phút đó, ta đang ở một địa phương khác mải miết tìm kiếm vài thứ mà ta luôn mong mỏi. Bất ngờ, tâm linh chợt xao động làm cho ta vô phương tập trung tinh lực, rồi cuối cùng lại thấy xuất hiện ở bên nàng. Ta nói không rõ đó là xảo hợp hay do duyên phận, hoặc có lẽ chúng ta lúc này, đều cần thêm nhiều thời gian. Ta tin rằng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ có khả năng hiểu được mọi chuyện. Lúc đó nàng cũng sẽ biết vì sao ngày hôm nay ta lại xuất hiện.
Nhẹ nhàng nhẩm lại những lời nói của hắn trong lòng, Bạch Như Sương đột nhiên phát hiện nỗi oán hận trong tâm nàng lúc này đang từ từ phai nhạt. Không phải là bản thân đã nàng tin vào hắn, tin vào những lời nói của hắn, tin vào những chuyện qua lại giữa nàng và hắn?
Trong lòng Bạch Như Sương lại u mê, nhất thời làm cho nàng không minh bạch được tâm tình của mình, chỉ lặng lẽ nhìn kỹ Liệt Thiên, trong ánh mắt đầy phức tạp, ngay cả nàng cũng không rõ ràng.
Nhận ra biến hóa của nàng, Liệt Thiên muốn hỏi vài câu nhưng cảm thấy không ổn thỏa, không tiện nói nhiều. Chốc lát, Liệt Thiên và Bạch Như Sương đã về tới Thủy Tinh Thiên Địa, liền gặp Huyền Dạ đang đứng chờ trước cửa.
Vừa gặp, Huyền Dạ liền quét ánh mắt kỳ dị nhìn qua Bạch Như Sương, ánh mắt đó ẩn chứa những điều không nói nên lời, ánh mắt làm cho Bạch Như Sương ửng hồng cả mặt, nét thẹn thùng thể hiện rõ ràng. Nhưng khi Huyền Dạ nhìn thấy quái điểu trên vai của Bạch Như Sương, tuy thần tình không kinh khủng như Hôi Sơn Hắc Hùng, nhưng thần tình cũng chấn động không thể tả, tựa như giữa ban ngày lại nhìn thấy ma quỷ.
Vào đến nội viện, Liệt Thiên đưa Bạch Như Sương vào trong phòng phía sau, rồi sau đó đến ngay phòng của Huyền Dạ. Vừa gặp mặt, Huyền Dạ liền hỏi:
- Chủ nhân, vật trên vai Bạch cô nương từ đâu tới vậy? Có phải là vật trong truyền thuyết hay không?
Liệt Thiên gật đầu nói:
- Hy vọng không sai, chính là vật đó. Bất quá vì sao nó chọn Bạch Như Sương, ta cũng không thể hiểu thấu được. Khi ta đến đó, nó đã xuất hiện rồi.
Nghe thấy Yêu Hoàng Liệt Thiên nói vậy, Huyền Dạ cất tiếng:
- Một khi nó đã tự chọn rồi, chắc hẳn có thâm ý nào đó, chúng ta không cần quá lo chuyện này nữa. Những chuyện chủ nhân phân phó trước đây, thuộc hạ đã cho người làm rồi. Theo tính toán của thuộc hạ, muốn thống nhất Yêu vực, có thể cần thêm một ít thời gian. Tốt nhất trong lúc này, hãy thám thính thêm ít tin tức, sau khi chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, liền tiến nhập vào nhân gian.
Nghe thấy vậy, nhãn thần Liệt Thiên biến đổi, vô hình trung phát tán ra khí tức vương giả, vẻ mặt uy nghiêm tràn đầy tự tin, thân thể lóe lên quang mang trí tuệ.
Lúc này, khi xử lý việc công, bỏ qua tình cảm nữ nhi, Liệt Thiên hoàn toàn biến đổi thành một người khác, không những đáng kính phục mà còn đáng sợ, danh tiếng Yêu Hoàng quả nhiên bất phàm.
- Chuyện ở đây giao cho ngươi xử lý, phải hoàn tất trong thời gian ngắn nhất. Cứ theo tin tức đã nhận được, chủ yếu tập trung tại Thiên Chi tam giới và với quỷ, ma nhị giới, còn phải lưu ý đền việc liên quan đến Thái Âm Tế Nhật đó, những chuyện còn lại không cần nói tới. Một khi Yêu vực thống nhất, chúng ta sẽ tiến quân vào nhân gian, trước tiên sẽ chống lại Cửu Thiên Hư Vô Giới, lại lợi dụng Quỷ vực và Ma vực để trấn áp thế lực chánh đạo. Sau khi chúng ta tập trung lực lượng tiêu diệt Cửu Thiên Hư Vô Giới cường mạnh, những thế lực còn lại cũng sẽ dễ dàng thu thập hơn rồi.
- Lời nói của chủ nhân thật có lý. Hiện tại nhân gian theo ta biết rất hỗn loạn, ba giới Vực Chi và ba giới Thiên Chi đều tụ tập ở đó. Các loại thế lực đang tranh đấu mạnh mẽ, có thể nói quần hùng đều nổi dậy, không biết ai là người đủ thực lực thống nhất nhân gian. Đợi một khi chủ nhân quật khởi trở lại, dẫn chúng ta tiến nhập vào nhân gian rồi, chúng ta sẽ chọn Cửu Thiên Hư Vô Giới làm mục tiêu, lấy Địa Âm và Thiên Sát ứng phó với các thế lực chánh tà còn lại. Đợi khi chúng ta đã tiêu diệt xong thế lực đó sẽ quay lại sử dụng toàn lực chế phục mọi người, nhanh chóng hoàn thành ước nguyện năm nào.
Cảm nhận được khí thế của Liệt Thiên, Huyền Dạ cực kỳ kích động, giọng nói thể hiện rõ nét hào hùng, phảng phất như khí thế năm nào quay lại.
Cười vang ngạo nghễ, Liệt Thiên cất tiếng:
- Nói thật hay, hơn ngàn năm sau, quay lại nhân gian, tái chiếm thiên hạ, thỏa mãn tâm nguyện!
Như một lời thề, mãi không tiêu tán, thể hiện khí phách bá chủ uy nghiêm.
Vào lúc đó, khí thế cường đại xông tới tận mây, hình thành cột sáng bảy màu, chấn động cả bách thú Yêu vực, chấn động tâm trí các yêu vật. Lịch sử từ thời khắc này đã bắt đầu thay đổi, chỉ là sau ngàn năm, chuyện xưa liệu có lại xảy ra hay không, không ai có thể biết được.
------------------------
Buổi chiều, trên đỉnh núi Hoa Sơn, trong phòng của Dịch viên môn hạ Tĩnh Nguyệt đại sư, các cao thủ tập trung lại, mọi người do Thiên Kiếm Khách cùng Diệp Tâm Nghi lãnh đạo đến xem xét tình huống của Trương Ngạo Tuyết.
Bên cạnh giường, Thái Phượng tiên tử tĩnh tọa bất động, tay phải nắm chặt mạch môn của Trương Ngạo Tuyết, thi triển kỳ thuật xem xét bệnh tình của nàng, thần sắc đầy vẻ nghiêm túc.
Đứng dậy, Thái Phượng tiên tử nhìn tất cả mọi người trong phòng, lắc đầu nói:
- Tình trạng nàng ta rất xấu, tuy thương thế tạm thời được khống chế nhưng quái lực tà ác trong thân mười phần quái dị, không thể mạnh mẽ đột phá được, nếu không có thể làm cho Trương Ngạo Tuyết bị trọng thương. Theo ta thấy, nếu ta bất chấp thi triển pháp lực, chỉ có được ba phần hy vọng, nếu vô tình thất bại, kết quả nhận được cũng không ngoài hai dạng. Thứ nhất, đại não sẽ chịu kích động, thần trí bị u mê, mất đi ký ức. Thứ hai, sẽ bị hôn mê không thể lay tỉnh. Vì vậy, ta thấy vì an toàn trên hết, mọi người nên đến xem thử xem.
Mọi người nghe rồi thần sắc trở nên trầm trọng, hiển nhiên vì lời nói đó mà bất an.
Thiên Kiếm Khách đôi mày nhíu chặt, nhìn đi nhìn lại cao thủ tam phái, trầm ngâm thốt lên:
- Tam phái các người có lịch sử huy hoàng, có nhiều pháp quyết thần diệu bất phàm, không biết có đối sách nào không, xin mời đến xem.
Cao thủ ba phái nhìn nhau, cuối cùng Thiên Túc của Vô Vi phái cất tiếng:
- Chuyện này có liên quan đến sinh mệnh, hãy để cho ta đến xem thử rồi sau đó hãy kết luận.
Nói rồi liền đến bên giường, cẩn thận xem xét tình trạng của Trương Ngạo Tuyết.
Chăm chú nhìn thần sắc của Thiên Túc đạo trưởng, mọi người trong phòng nhỏ to trao đổi, đoán già đoán non tình huống bệnh tình biến chuyển thế nào.
Dịch viên đệ tử Lý Hoành Phi trầm giọng nói:
- Hy vọng Thiên Túc tiền bối có khả năng tìm ra phương pháp cứu chữa sư muội, nếu có dùng sinh mệnh của ta để hoán đổi, ta cũng tình nguyện.
Đứng kế bên, Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Huyền Âm chân nhân nhìn chàng không nói gì, trong ánh mắt lộ ra mấy phần cảm thán cùng bất lực. Chỉ có Phong Viễn Dương và Nho viên Tất Thiên nắm lấy vai chàng an ủi, trong mắt chứa đầy sự động viên, thân ái.
Sau một khoảng thời gian, sắc mặt Thiên Túc đạo trưởng không có biểu tình gì đứng dậy, nói với mọi người:
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện, ở đây nhường cho Chiến Tâm tôn giả cùng với hai vị đạo hữu phật môn ở lại xem xét, để xem những người đó có cách nào hay không.
Mọi người thoáng lặng, nhưng cũng không nói câu nào, xoay mình đi ra khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng chỉ còn Tiên Kiếm môn Chiến Tâm tôn giả cùng với Vạn Phật tông Kim Cương thánh phật, Tịch Diệt thiền chủ và Tĩnh Nguyệt đại sư bốn người.
Đến giữa viện, Càn Nguyên chân nhân sắc mặt lo lắng hỏi:
- Thiên Túc tiền bối, ngài vừa xem xét một lượt, có phương pháp nào giải cứu không?
Thiên Túc đạo trưởng thần sắc có mấy phần cổ quái, lắc đầu nói:
- Chuyện này không ổn, ta đã cẩn thận xem xét qua tình trạng của Trương Ngạo Tuyết, chắc chắn là do vu thuật gây nên. Chỉ là vu thuật thật sự là một môn pháp bí mật, ta cũng không thể khẳng định. Theo như ta biết được, vu thuật có rất nhiều chủng loại, trong đó, tạo ra tình trạng như vậy có không ít hơn ba loại. Nếu chúng ta không tìm ra đúng nguyên nhân gây ra mà cố gắng làm đại chỉ sợ sẽ gây tác dụng trái ngược. Vì vậy…
Nghe đến đó, tất cả môn hạ Dịch viên tỏ ra vô cùng lo lắng, thần sắc hiện rõ vẻ vô cùng lo lắng, mất mát. Thấy thế, các đồng đạo trong lục viện đều bày tỏ thông cảm, rối rít an ủi.
Nho viên Hạo Vân cư sĩ hỏi dồn:
- Theo kinh nghiệm của tiền bối, có thể hay không đoán xem Trương Ngạo Tuyết là bị loại bí pháp nào đả thương? Bí pháp nào là có khả năng nhiều nhất?
Thiên Túc đạo trưởng thần sắc biến đổi, có vẻ gì đó lúng túng liếc nhìn Thiên Kiếm Khách và Diệp Tâm Nghi, tựa hồ như đang che dấu ẩn tình nào đó.
Thấy thế, Thiên Kiếm Khách mở miệng nói:
- Chuyện đã thế này rồi, cũng không cần phải che dấu làm gì. Ngươi hãy nói rõ ra đi.
Đang suy nghĩ, Bạch Như Sương đột nhiên phát hiện điều gì đó, khuôn mặt mỹ lệ thoáng ửng hồng, giọng đầy thẹn thùng nói:
- Ta hồi phục rồi, ngươi nên buông tay thôi.
Liệt Thiên nhìn thấy đôi má nàng hồng lên, dung mạo uy nghiêm hiện vẻ thân thiết, cười mỉm trả lời:
- Kể từ lần trước đến nay, tu vi của nàng đã giảm nhiều, nếu không hôm nay đã không gặp nguy hiểm. Hiện tại nàng không nên cử động, ta sẽ có phương pháp giúp nàng gia tăng tu vi rất nhiều, nàng chỉ cần tĩnh tâm phối hợp là được rồi.
Lẩn tránh ánh mắt lấp lánh hào quang bảy sắc của hắn, lòng Bạch Như Sương bất ngờ xuất hiện ý niệm, bản thân thật sự có duyên với hắn sao?
Nhớ lại chuyện cũ, chỉ toàn tâm tu luyện không chút gợn sóng, nào biết được có chuyện bất ngờ. Tự mình không chút chuẩn bị lại đến Yêu vực, rồi cũng đã mất đi sự thanh bạch trong hang động hắc ám. Vốn đã theo đó mà rơi vào hắc ám, ai ngờ không lâu sau lại gặp được đối tượng, rồi hôm nay lại được y cứu về từ bên bờ sinh tử. Có phải là ông trời đã định cho số mệnh cuộc đời này phải cùng y gầy dựng lại mối duyên kiếp trước chăng?
Quan sát thấy phản ứng của nàng, mắt của Liệt Thiên hiện ra vẻ yêu thương vô hạn, phảng phất như tất cả đều quay về một ngàn hai trăm năm trước. Lúc đó hai người cũng đã từng nương tựa vào nhau, cũng từng thân thiết như vậy. Chỉ là thời gian tuyệt đẹp đó đã trôi qua quá nhanh, lưu giữ đến nay chỉ còn vài phần hoài niệm.
- Nghĩ gì vậy, có phải nhớ đến chuyện xưa không?
- Nhớ chuyện xưa? Chuyện xưa đã bao lâu rồi nhỉ? Trăm ngàn năm trước hay là vài kiếp trước?
Nhìn sâu vào mắt hắn, Bạch Như Sương u uẩn hỏi lại, giọng nói có mấy phần kỳ quái.
Hấp háy đôi mắt nhìn nàng, Liệt Thiên trầm ngâm suy nghĩ, đôi môi liên tục mấp máy, nhưng lời vừa đến miệng lại không thể thoát ra, giống như trong tâm không được kiên định, không cách nào nắm bắt được tương lai của hai người.
Một lúc sau, Liệt Thiên quay đi, giọng bình lặng thốt:
- Nàng cũng chưa từng nghĩ tới, thôi thì cứ từ từ. Đợi đến một ngày nàng đã hoàn toàn nhớ lại, lúc đó chúng ta nói lại cũng chưa muộn. Hiện tại, chúng ta nên quay về đã, Huyền Dạ chắc đang nóng lòng chờ đợi chúng ta.
Tựa vào ngực của Liệt Thiên, Bạch Như Sương nhìn những đám mây tro trôi dạt về hai bên, u uẩn hỏi tiếp:
- Có thể cho ta biết vì sao đến đúng lúc ngăn cản như vậy? Vô tâm hay hữu ý, hoặc vì điều gì khác?
Liệt Thiên cúi đầu nhìn vào khuôn mặt ưu tư của nàng, không chịu nổi thốt lên:
- Ta cũng không thể nói rõ ràng, kỳ thật vào giây phút đó, ta đang ở một địa phương khác mải miết tìm kiếm vài thứ mà ta luôn mong mỏi. Bất ngờ, tâm linh chợt xao động làm cho ta vô phương tập trung tinh lực, rồi cuối cùng lại thấy xuất hiện ở bên nàng. Ta nói không rõ đó là xảo hợp hay do duyên phận, hoặc có lẽ chúng ta lúc này, đều cần thêm nhiều thời gian. Ta tin rằng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ có khả năng hiểu được mọi chuyện. Lúc đó nàng cũng sẽ biết vì sao ngày hôm nay ta lại xuất hiện.
Nhẹ nhàng nhẩm lại những lời nói của hắn trong lòng, Bạch Như Sương đột nhiên phát hiện nỗi oán hận trong tâm nàng lúc này đang từ từ phai nhạt. Không phải là bản thân đã nàng tin vào hắn, tin vào những lời nói của hắn, tin vào những chuyện qua lại giữa nàng và hắn?
Trong lòng Bạch Như Sương lại u mê, nhất thời làm cho nàng không minh bạch được tâm tình của mình, chỉ lặng lẽ nhìn kỹ Liệt Thiên, trong ánh mắt đầy phức tạp, ngay cả nàng cũng không rõ ràng.
Nhận ra biến hóa của nàng, Liệt Thiên muốn hỏi vài câu nhưng cảm thấy không ổn thỏa, không tiện nói nhiều. Chốc lát, Liệt Thiên và Bạch Như Sương đã về tới Thủy Tinh Thiên Địa, liền gặp Huyền Dạ đang đứng chờ trước cửa.
Vừa gặp, Huyền Dạ liền quét ánh mắt kỳ dị nhìn qua Bạch Như Sương, ánh mắt đó ẩn chứa những điều không nói nên lời, ánh mắt làm cho Bạch Như Sương ửng hồng cả mặt, nét thẹn thùng thể hiện rõ ràng. Nhưng khi Huyền Dạ nhìn thấy quái điểu trên vai của Bạch Như Sương, tuy thần tình không kinh khủng như Hôi Sơn Hắc Hùng, nhưng thần tình cũng chấn động không thể tả, tựa như giữa ban ngày lại nhìn thấy ma quỷ.
Vào đến nội viện, Liệt Thiên đưa Bạch Như Sương vào trong phòng phía sau, rồi sau đó đến ngay phòng của Huyền Dạ. Vừa gặp mặt, Huyền Dạ liền hỏi:
- Chủ nhân, vật trên vai Bạch cô nương từ đâu tới vậy? Có phải là vật trong truyền thuyết hay không?
Liệt Thiên gật đầu nói:
- Hy vọng không sai, chính là vật đó. Bất quá vì sao nó chọn Bạch Như Sương, ta cũng không thể hiểu thấu được. Khi ta đến đó, nó đã xuất hiện rồi.
Nghe thấy Yêu Hoàng Liệt Thiên nói vậy, Huyền Dạ cất tiếng:
- Một khi nó đã tự chọn rồi, chắc hẳn có thâm ý nào đó, chúng ta không cần quá lo chuyện này nữa. Những chuyện chủ nhân phân phó trước đây, thuộc hạ đã cho người làm rồi. Theo tính toán của thuộc hạ, muốn thống nhất Yêu vực, có thể cần thêm một ít thời gian. Tốt nhất trong lúc này, hãy thám thính thêm ít tin tức, sau khi chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, liền tiến nhập vào nhân gian.
Nghe thấy vậy, nhãn thần Liệt Thiên biến đổi, vô hình trung phát tán ra khí tức vương giả, vẻ mặt uy nghiêm tràn đầy tự tin, thân thể lóe lên quang mang trí tuệ.
Lúc này, khi xử lý việc công, bỏ qua tình cảm nữ nhi, Liệt Thiên hoàn toàn biến đổi thành một người khác, không những đáng kính phục mà còn đáng sợ, danh tiếng Yêu Hoàng quả nhiên bất phàm.
- Chuyện ở đây giao cho ngươi xử lý, phải hoàn tất trong thời gian ngắn nhất. Cứ theo tin tức đã nhận được, chủ yếu tập trung tại Thiên Chi tam giới và với quỷ, ma nhị giới, còn phải lưu ý đền việc liên quan đến Thái Âm Tế Nhật đó, những chuyện còn lại không cần nói tới. Một khi Yêu vực thống nhất, chúng ta sẽ tiến quân vào nhân gian, trước tiên sẽ chống lại Cửu Thiên Hư Vô Giới, lại lợi dụng Quỷ vực và Ma vực để trấn áp thế lực chánh đạo. Sau khi chúng ta tập trung lực lượng tiêu diệt Cửu Thiên Hư Vô Giới cường mạnh, những thế lực còn lại cũng sẽ dễ dàng thu thập hơn rồi.
- Lời nói của chủ nhân thật có lý. Hiện tại nhân gian theo ta biết rất hỗn loạn, ba giới Vực Chi và ba giới Thiên Chi đều tụ tập ở đó. Các loại thế lực đang tranh đấu mạnh mẽ, có thể nói quần hùng đều nổi dậy, không biết ai là người đủ thực lực thống nhất nhân gian. Đợi một khi chủ nhân quật khởi trở lại, dẫn chúng ta tiến nhập vào nhân gian rồi, chúng ta sẽ chọn Cửu Thiên Hư Vô Giới làm mục tiêu, lấy Địa Âm và Thiên Sát ứng phó với các thế lực chánh tà còn lại. Đợi khi chúng ta đã tiêu diệt xong thế lực đó sẽ quay lại sử dụng toàn lực chế phục mọi người, nhanh chóng hoàn thành ước nguyện năm nào.
Cảm nhận được khí thế của Liệt Thiên, Huyền Dạ cực kỳ kích động, giọng nói thể hiện rõ nét hào hùng, phảng phất như khí thế năm nào quay lại.
Cười vang ngạo nghễ, Liệt Thiên cất tiếng:
- Nói thật hay, hơn ngàn năm sau, quay lại nhân gian, tái chiếm thiên hạ, thỏa mãn tâm nguyện!
Như một lời thề, mãi không tiêu tán, thể hiện khí phách bá chủ uy nghiêm.
Vào lúc đó, khí thế cường đại xông tới tận mây, hình thành cột sáng bảy màu, chấn động cả bách thú Yêu vực, chấn động tâm trí các yêu vật. Lịch sử từ thời khắc này đã bắt đầu thay đổi, chỉ là sau ngàn năm, chuyện xưa liệu có lại xảy ra hay không, không ai có thể biết được.
------------------------
Buổi chiều, trên đỉnh núi Hoa Sơn, trong phòng của Dịch viên môn hạ Tĩnh Nguyệt đại sư, các cao thủ tập trung lại, mọi người do Thiên Kiếm Khách cùng Diệp Tâm Nghi lãnh đạo đến xem xét tình huống của Trương Ngạo Tuyết.
Bên cạnh giường, Thái Phượng tiên tử tĩnh tọa bất động, tay phải nắm chặt mạch môn của Trương Ngạo Tuyết, thi triển kỳ thuật xem xét bệnh tình của nàng, thần sắc đầy vẻ nghiêm túc.
Đứng dậy, Thái Phượng tiên tử nhìn tất cả mọi người trong phòng, lắc đầu nói:
- Tình trạng nàng ta rất xấu, tuy thương thế tạm thời được khống chế nhưng quái lực tà ác trong thân mười phần quái dị, không thể mạnh mẽ đột phá được, nếu không có thể làm cho Trương Ngạo Tuyết bị trọng thương. Theo ta thấy, nếu ta bất chấp thi triển pháp lực, chỉ có được ba phần hy vọng, nếu vô tình thất bại, kết quả nhận được cũng không ngoài hai dạng. Thứ nhất, đại não sẽ chịu kích động, thần trí bị u mê, mất đi ký ức. Thứ hai, sẽ bị hôn mê không thể lay tỉnh. Vì vậy, ta thấy vì an toàn trên hết, mọi người nên đến xem thử xem.
Mọi người nghe rồi thần sắc trở nên trầm trọng, hiển nhiên vì lời nói đó mà bất an.
Thiên Kiếm Khách đôi mày nhíu chặt, nhìn đi nhìn lại cao thủ tam phái, trầm ngâm thốt lên:
- Tam phái các người có lịch sử huy hoàng, có nhiều pháp quyết thần diệu bất phàm, không biết có đối sách nào không, xin mời đến xem.
Cao thủ ba phái nhìn nhau, cuối cùng Thiên Túc của Vô Vi phái cất tiếng:
- Chuyện này có liên quan đến sinh mệnh, hãy để cho ta đến xem thử rồi sau đó hãy kết luận.
Nói rồi liền đến bên giường, cẩn thận xem xét tình trạng của Trương Ngạo Tuyết.
Chăm chú nhìn thần sắc của Thiên Túc đạo trưởng, mọi người trong phòng nhỏ to trao đổi, đoán già đoán non tình huống bệnh tình biến chuyển thế nào.
Dịch viên đệ tử Lý Hoành Phi trầm giọng nói:
- Hy vọng Thiên Túc tiền bối có khả năng tìm ra phương pháp cứu chữa sư muội, nếu có dùng sinh mệnh của ta để hoán đổi, ta cũng tình nguyện.
Đứng kế bên, Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Huyền Âm chân nhân nhìn chàng không nói gì, trong ánh mắt lộ ra mấy phần cảm thán cùng bất lực. Chỉ có Phong Viễn Dương và Nho viên Tất Thiên nắm lấy vai chàng an ủi, trong mắt chứa đầy sự động viên, thân ái.
Sau một khoảng thời gian, sắc mặt Thiên Túc đạo trưởng không có biểu tình gì đứng dậy, nói với mọi người:
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện, ở đây nhường cho Chiến Tâm tôn giả cùng với hai vị đạo hữu phật môn ở lại xem xét, để xem những người đó có cách nào hay không.
Mọi người thoáng lặng, nhưng cũng không nói câu nào, xoay mình đi ra khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng chỉ còn Tiên Kiếm môn Chiến Tâm tôn giả cùng với Vạn Phật tông Kim Cương thánh phật, Tịch Diệt thiền chủ và Tĩnh Nguyệt đại sư bốn người.
Đến giữa viện, Càn Nguyên chân nhân sắc mặt lo lắng hỏi:
- Thiên Túc tiền bối, ngài vừa xem xét một lượt, có phương pháp nào giải cứu không?
Thiên Túc đạo trưởng thần sắc có mấy phần cổ quái, lắc đầu nói:
- Chuyện này không ổn, ta đã cẩn thận xem xét qua tình trạng của Trương Ngạo Tuyết, chắc chắn là do vu thuật gây nên. Chỉ là vu thuật thật sự là một môn pháp bí mật, ta cũng không thể khẳng định. Theo như ta biết được, vu thuật có rất nhiều chủng loại, trong đó, tạo ra tình trạng như vậy có không ít hơn ba loại. Nếu chúng ta không tìm ra đúng nguyên nhân gây ra mà cố gắng làm đại chỉ sợ sẽ gây tác dụng trái ngược. Vì vậy…
Nghe đến đó, tất cả môn hạ Dịch viên tỏ ra vô cùng lo lắng, thần sắc hiện rõ vẻ vô cùng lo lắng, mất mát. Thấy thế, các đồng đạo trong lục viện đều bày tỏ thông cảm, rối rít an ủi.
Nho viên Hạo Vân cư sĩ hỏi dồn:
- Theo kinh nghiệm của tiền bối, có thể hay không đoán xem Trương Ngạo Tuyết là bị loại bí pháp nào đả thương? Bí pháp nào là có khả năng nhiều nhất?
Thiên Túc đạo trưởng thần sắc biến đổi, có vẻ gì đó lúng túng liếc nhìn Thiên Kiếm Khách và Diệp Tâm Nghi, tựa hồ như đang che dấu ẩn tình nào đó.
Thấy thế, Thiên Kiếm Khách mở miệng nói:
- Chuyện đã thế này rồi, cũng không cần phải che dấu làm gì. Ngươi hãy nói rõ ra đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.