Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 874: Âm mưu quỷ kế

Tâm Mộng Vô Ngân

04/08/2014

Liễu Tinh Hồn cười nói: - Được, thế mới là khí phách bá chủ. Bây giờ, nếu chúng ta dụ Lâm Vân Phong ra thì rất đơn giản, vì thế bước này tạm thời không gấp. Trước hết, nhiệm vụ của chúng ta là tìm được hành tung của sư tổ con, để có thể nắm vững chi tiết bên trong, mới có thể không chút sơ thất. Kiếm Vô Trần đáp: - Lời sư thúc thật đúng, nhưng việc tìm được tung tích của sư tổ, sợ là … Liễu Tinh Hồn cười nói: - Vô Trần, con đừng lo lắng, ông ta là sư tổ của con, tự nhiên cũng là sư phụ của ta, ông ta biết chuyện của con, lại không biết ta và con một phe. Nhưng vậy hay nhất để ta ra mặt, đưa bọn họ đến một địa điểm chỉ định, con mới dụ Lâm Vân Phong đến đó, khiến cho bọn chúng giao chiến với nhau. Nghe qua những lời này, Kiếm Vô Trần cười âm hiểm: - Với quan hệ của Lâm Vân Phong và Lục Vân, sư tổ trước đây chỉ một lòng muốn ép Lục Vân vào đất chết, bọn họ gặp nhau tất nhiên phải có người chết. Liễu Tinh Hồn cười đáp: - Đây là chuyện tự nhiên. Với tu vi của Lâm Vân Phong trước đây, kết quả hơn nữa … ha ha ha … được rồi, bây giờ ta đi làm chuyện này, con ở đây tiếp tục lưu ý động tĩnh của bọn chúng, có tin tức gì ta lập tức quay lại báo cho con. Nói rồi bắn mình đi, chớp mắt đã không còn thấy hình bóng. Rời khỏi Kiếm Vô Trần rồi, Liễu Tinh Hồn bay thẳng về phía Nam, khoảng nửa giờ đồng hồ sau, lão đã đến trên tầng không một khu rừng rậm, miệng phát ra những tràng âm thanh dài. Rất nhanh, trên mặt đất truyền lại những tiếng kêu dài hệt vậy, khiến Liễu Tinh Hồn nhẹ nhàng hạ xuống vào trong một khu rừng tùng. - Thế nào, có tin tức tốt nào không? Trong rừng rậm, Lý Trường Xuân đứng dưới một cội tùng rậm, lạnh nhạt nhìn Liễu Tinh Hồn. Dừng bước lại, Liễu Tinh Hồn nhìn Lý Trường Xuân, ánh mắt có phần mê loạn, miệng nhẹ giọng nói: - Đệ đã chiếu theo dặn dò của huynh, tìm được Kiếm Vô Trần rồi. Hiện tại hắn vì đã ra tay hủy diệt Dao Trì mà chánh tà đều không dung. Trước mắt đệ đã dụ hắn đến vùng lân cận Trừ Ma liên minh, dự tính khiến hắn dụ Lâm Vân Phong ra tay đối phó với sư phụ. Lý Trường Xuân hừ giọng nói: - Chủ ý quỷ quái của ngươi không nhỏ, nhưng ngươi làm như thế, cuối cùng có lòng như thế nào? Liễu Tinh Hồn đáp: - Làm như vậy, ngoài mặt khiến cho Kiếm Vô Trần có lợi, nhưng trên thực tế chỉ cần hắn hơi vô ý sẽ chết trong tay của Lâm Vân Phong. Như vậy sẽ đạt được mục đích của huynh. Lý Trường Xuân quát lên: - Nói loạn, mục đích của ta muốn tự mình ra tay giết hắn để phát tiết nỗi hận trong lòng ta. Ngươi nói xem, vì sao không trực tiếp dẫn hắn đến nơi đây để ta thu thập hắn? Liễu Tinh Hồn lạnh nhạt nói: - Huynh thu thập hắn không được đâu, tu vi của đã mạnh hơn nhiều so với trước kia. Lần này hắn đã hủy diệt được Dao Trì, lại lấy được Băng Tuyết Tinh Hồn chí báu của Dao Trì, khiến cho hai khí âm dương trong cơ thể hắn đã dung hợp lại, tu vi lại vượt lên thêm, đã đạt đến cảnh giới cao nhất rồi. Lý Trường Xuân rủa một tiếng, không cam lòng lên tiếng: - Thật đáng hận, ông trời quả thật không có mắt rồi. Ta khổ sở như thế đều không cách nào tự mình hủy diệt hắn, quả thật cả đời không cam lòng. Bây giờ ngươi lập tức quay lại, bất luận nghĩ ra biện pháp thế nào, nhất định cũng phải khiến hắn thân bại danh liệt, đi vào ngõ cụt mới được. Liễu Tinh Hồn vâng một tiếng, trước khi đi ánh mắt quái dị liếc nhìn Lý Trường Xuân, dường như ẩn chứa lời nói nào đó. Lý Trường Xuân không hề để ý, lão đợi sau khi Liễu Tinh Hồn đi rồi, khuôn mặt đổi thành nụ cười âm hiểm, nhỏ giọng tự nói: - Xem ra ta còn phải nhanh lên mới được. Trước mắt, nhân gian đã không thể tìm được con rối thích hợp, ta nên đến Yêu vực một chuyến, nơi đó hẳn có được thứ ta cần tìm. Nói rồi hình bóng lóe lên, Lý Trường Xuân liền biến mất thần bí. Rời khỏi Lý Trường Xuân, Liễu Tinh Hồn quay về lối cũ. Giây lát sau, trước mặt xuất hiện một hình bóng ngăn Liễu Tinh Hồn lại. Nhìn thấy người đó tướng mạo hung ác, thân thể cao lớn khôi ngô, Liễu Tinh Hồn vẻ mặt biến hẳn, kinh hãi nói: - Ngươi … là … Vu … Thần. Bật cười tà mị, trong mắt Vu Thần bắn ra một luồng sáng kỳ lạ, thu lấy tinh thần của Liễu Tinh Hồn, khiến hắn lập tức chìm vào trong mơ mộng, mọi ký ức trong não đều bị Vu Thần thu lấy. Giây lát qua đi, Vu Thần thu lại ánh mắt tà mị, bật tiếng cười nhẹ chớp mắt đã bỏ đi. Thân thể Liễu Tinh Hồn run lên, cả thân hình phảng phất như nguyên thần quay lại, từ trong cái chết tỉnh lại, quay đầu nhìn chung quanh không ngừng. - Kỳ quái, vừa rồi dường như phát sinh điều gì đó, vì sao không nhớ được chuyện gì? A … đau đầu quá … vì sao lại như thế … ta … biết rồi … chính là … chính là … ta sẽ … Trong chớp mắt, ánh mắt Liễu Tinh Hồn ngập đầu ánh quỷ dị, cả thân hình tâm thần biến hẳn, tỏ ra vô cùng tà dị. May mà tình hình này chỉ kéo dài giây lát, lão nhanh chóng khôi phục lại như thường. Quay lại vùng phụ cận Phục Long cốc, Liễu Tinh Hồn nhanh chóng tìm được Kiếm Vô Trần. Vừa gặp mặt, Kiếm Vô Trần vẻ mặt kinh dị nhìn lão, nghi ngờ hỏi: - Sao nhanh có tin tức như vậy? Liễu Tinh Hồn cười nhẹ nói: - Sư thúc ra tay, tự nhiên là mã đáo thành công. Bây giờ tung tích sư tổ con ta đã tìm ra, lão và Diệp Tâm Nghi ở cùng nhau, đang từ phía Dao Trì nhanh chóng đến đây, khoảng cách còn ước chừng một ngàn năm trăm dặm. Trên đường đi, bọn họ nghe ngóng bốn phía để tìm kiếm tung tích của con, tốc độ hoàn toàn không nhanh. Kiếm Vô Trần cau mày, hừ giọng nói: - Nói ra như thế, nếu không bao lâu, bọn họ sẽ đến nơi đây. Lúc đó, hừ … được rồi, sư thúc người làm sao dò được tin tức này vậy? Liễu Tinh Hồn né tránh ánh mắt của hắn, cố làm ra nụ cười bình thường nói: - Chuyện này nói ra cũng là nhờ vận khí, ta đi nửa đường không ngờ phát hiện một cao thủ của tộc Hắc Vu ở Nam Cương, nên nghe được tin này từ hắn. Ồ lên một tiếng, Kiếm Vô Trần không chút hoài nghi, trầm ngâm nói: - Như vậy, chúng ta hãy vạch kế hoạch cẩn thận, tiếp theo nên làm chuyện gì. Liễu Tinh Hồn cười nói: - Vô Trần, con có suy nghĩ như thế nào? Kiếm Vô Trần nhỏ giọng nói: - Con đã quan sát một lúc, phát hiện cao thủ Trừ Ma liên minh thỉnh thoảng đi ra ngoài, Lâm Vân Phong đang ở cùng Trương Ngạo Tuyết, muốn dụ hắn xuất hiện không khó, nhưng con sợ Trương Ngạo Tuyết cũng sẽ đi theo, thế thì sẽ lôi kéo toàn bộ Trừ Ma liên minh truy đuổi chúng ta. Điều có thể trở nên bất thường. Liễu Tinh Hồn cười đáp: - Vô Trần, con không phải mãi mong muốn có được Trương Ngạo Tuyết chăng? Lần này nhất định có thể dụ cô ta ra, đến lúc đó với tu vi của con còn sợ chuyện tốt không thành sao? Kiếm Vô Trần lắc đầu nói: - Không ổn, hiện tại chánh tà đều không thể dung thứ con, nếu như lúc này làm lớn chuyện này, hoàn cảnh càng thêm bất lợi, hay là đợi sau này mới nghĩ đến chuyện này. Liễu Tinh Hồn hơi cảm thấy kinh ngạc, tán dương: - Vô Trần, con đã trưởng thành hơn trước rồi, đã biết được chuyện tốt chuyện xấu, đây chính là khởi đầu tốt. Bây giờ ta có một kiến nghị với con, muốn dụ Lâm Vân Phong, thật ra không cần phải thật sự ra mặt, chúng ta chỉ cần phát ra một tin tức, ta tin hắn sẽ phải xuất hiện. Kiếm Vô Trần nghi hoặc hỏi: - Sư thúc thật sự nắm chắc chuyện này? Liễu Tinh Hồn cười ha hả một tiếng, nhỏ to bên tai hắn vài câu, sau đó lớn tiếng hỏi: - Thế nào, con thấy với nỗi hận của hắn với con, lại thêm với tu vi hiện tại của hắn, hắn có lầm mưu hay không? Kiếm Vô Trần cười nói: - Sư thúc, phương pháp này thật tốt, ít ra chúng ta cũng không phải chịu nguy hiểm, thế hãy theo kế hoạch của sư thúc hành sự. Liễu Tinh Hồn đắc ý: - Nếu như con thấy không sai, thế chúng ta bắt đầu thôi. Nói rồi hai người cười cười, âm thầm bỏ đi. ************** Phục Long cốc, trong đại điện Trừ Ma liên minh, Bách Linh, Trần Ngọc Loan, Dương Thiên, Phần Thiên, Tư Đồ Thần Phong, Phật Thánh Đạo Tiên, Lưu Tinh mấy người đang nói chuyện. Từ ngoài điện, một đệ tử liên minh đang vội vã tiến vào, cất tiếng bẩm báo: - Báo cáo minh chủ, vừa rồi mới nhận được một tin tức, Kiếm Vô Trần đang ở một sơn cốc cách đây chừng một trăm dặm, lớn tiếng tuyên bố muốn tìm Lâm Vân Phong thiếu hiệp của Dịch viên để kết thúc ân oán. Hơn nữa hắn còn lớn tiếng có gan thì đến đó, không có gan thì cứ làm con rùa rút cổ ở đây. Trần Ngọc Loan hơi bất ngờ, liếc mấy người còn lại, thấy mọi người vẻ mặt đều nghi hoặc, không khỏi mở miệng lên tiếng: - Hành động này của Kiếm Vô Trần hơi bất thường, hắn hiện tại bản thân khó mà bảo vệ mình được, lại còn dám đến đó ngang nhiên gây chuyện, nghĩ bên trong hẳn có huyền cơ gì đó. Bách Linh cười đáp: - Như thế rất rõ ràng, tự nhiên là có mưu đồ gì đó. Bây giờ chúng ta trước hết đi tìm môn hạ Dịch viên, sau đó mọi người mới cùng nhau thương nghị. Nói rồi phất tay cho đệ tử đi, hơn nữa còn dặn dò hắn lập tức tìm kiếm Lâm Vân Phong. Trong đại điện, Phần Thiên cười trào lộng, cất tiếng: - Với tính cách của Kiếm Vô Trần, chuyện này ngược lại hơi có phong cách của hắn. Nhưng nếu như hắn dám gây chuyện, nhất định đã hiểu được tình huống ở nơi đây, như vậy hắn không sợ liên minh phái cao thủ lập tức tiêu diệt hắn sao? Tư Đồ Thần Phong phản bác lại: - Có lẽ hắn ỷ vào Hậu Nghệ thần cung trong tay, cho là chúng ta không dám ngang nhiên hành động. Phần Thiên gật đầu nói: - Lời này xem ra có lý hơn, hắn có thần khí cực mạnh trong tay, có thể hủy thần diệt tiên, chúng ta thật sự còn phải thận trọng. Trần Ngọc Loan lên tiếng: - Bây giờ tạm thời không nói chuyện này, chúng ta còn phải hỏi ý kiến cụ thể của Lâm thiếu hiệp, xem thiếu hiệp có suy nghĩ thế nào, sau đó mới ra quyết định. Nghe vậy, mọi người không nói nữa, vừa suy tư vừa chờ đợi. Rất nhanh, Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Trương Ngạo Tuyết liền từ ngoài điện xông vào. Mời ba người ngồi xuống, Trần Ngọc Loan nói qua một lượt mọi chuyện, sau đó lên tiếng hỏi: - Chuyện như vậy, các vị thấy như thế nào? Lâm Vân Phong giương cặp mày kiếm, cười lạnh nói: - Hành động này của Kiếm Vô Trần, phần lớn là có âm mưu đối phó với liên minh. Chúng ta có thể không thèm để ý đến, cũng có thể đáp lại tàn độc hơn với hắn. Trần Ngọc Loan cười nói: - Ý của Lâm thiếu hiệp có phải là đem tin tức này truyền đến tai của Thiên Kiếm khách, xem ông ta xử lý như thế nào phải không? Lâm Vân Phong thừa nhận: - Đúng thế, ta quả là có ý đó. Cả hai bên có thể nói đều có cừu hận với Dịch viên ta, ta cố nhiên có thể ra tay hủy diệt bọn chúng, nhưng làm như thế thì quá tiện nghi cho bọn chúng, tốt hơn là khiến cho bọn chúng phải tự mình nếm mùi đau khổ trước đã, trải nghiệm qua mùi vị hối hận. Trần Ngọc Loan cười nhỏ hai tiếng, ánh mắt nhìn Trương Ngạo Tuyết hỏi: - Ngạo Tuyết tỷ tỷ, tỷ có ý thế nào? Trương Ngạo Tuyết ánh mắt hơi phức tạp, trầm giọng nói: - Tỷ muốn đi gặp hắn, cừu hận giữa chúng ta, chỉ có thể do chính ta thu lại. Lâm Vân Phong vừa nghe thấy, liền cất tiếng ngăn lại: - Sư tỷ, món cừu hận này sớm muộn cũng có ngày phải thanh toán hết, tỷ hà tất phải nóng nảy lúc này. Lần này Kiếm Vô Trần biết chúng ta ở nơi này, còn dám khoa trương như vậy, đệ không muốn vì hắn mà mọi người lại phát sinh chuyện. Hứa Khiết bên cạnh khuyên bảo: - Đúng thế, Ngạo Tuyết, lúc trước sư tỷ đã chết bởi Hậu Nghệ thần cung trong tay hắn, chúng ta không thể không cẩn thận hơn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Giới Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook