Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 802: Cố địa ngộ quỷ (Gặp quỷ nơi xưa)

Tâm Mộng Vô Ngân

04/08/2014

Sáng sớm ngày thứ hai, Giới Thiện từ biệt Quy Vô đạo trưởng, tiếp tục cuộc đời hồng trần của mình. Quy Vô đạo trưởng hết sức cố gắng giữ lại, nhưng Giới Thiện kiên định ý muốn ra đi, cuối cùng Quy Vô đạo trưởng cũng không tiện miễn cưỡng lưu lại, chỉ còn cách để Giới Thiện tùy ý rời đi. Nhưng sau khi Giới Thiện đi rồi, không tới nửa giờ sau, ba người Dịch viên cũng đến chào từ biệt. Điều này khiến cho Quy Vô đạo trưởng rất khó khăn. Mục đích ba người Quy Vô đạo trưởng hiểu rõ, nhưng cũng vì hiểu rõ, Quy Vô đạo trưởng mới không muốn để mấy người rời đi, sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm. Điểm này, ba người Càn Nguyên chân nhân đều biết rõ, bọn họ vô cùng cảm kích, nhưng lại cố chấp muốn đi. Cuối cùng không khuyên giải được, Quy Vô đạo trưởng chỉ còn cách tự mình đưa tiễn mấy người rời đi. Lúc chia tay, Quy Vô đạo trưởng chúc phúc: - Lên đường cẩn thận, có chuyện gì hãy quay về ngay, cửa lớn chúng ta lúc nào cũng rộng mở chờ quý vị. Càn Nguyên chân nhân đa tạ: - Quấy nhiễu đã nhiều ngày, chúng tôi cảm kích vô cùng. Hôm nay minh chủ và Bách Linh công chúa không có mặt ở đây, thỉnh các vị chuyển lời thăm hỏi của chúng tôi, ngày sau gặp lại sẽ tiếp tục. Xin cáo từ. Nói rồi xoay người dẫn Tĩnh Nguyệt đại sư, Phong Viễn Dương bay đi. Đứng yên bất động, Quy Vô đạo trưởng cứ nhìn mãi theo hình bóng ba người, rồi mới than nhẹ một tiếng xoay người quay vào. Nhưng đúng lúc Quy Vô đạo trưởng quay lại, đột nhiên phát hiện Phật Thánh Đạo Tiên không biết đã đến đứng sau từ lúc nào, cũng đang nhìn về phương xa, vẻ mặt mơ hồ hiện lên thương cảm nhàn nhạt. - Tiền bối, người vì sao đến đây rồi vẻ mặt lại như vậy? Hơi kinh ngạc, lại hơi hiếu kỳ, Quy Vô đạo trưởng nhè nhẹ hỏi han. Phật Thánh Đạo Tiên liếc nhìn Quy Vô đạo trưởng, trong giọng nói lạnh nhạt toát lên chút thương tiếc, hệt như đang nói nhỏ, lại như đang than thở. - Ý trời thiên biến vạn hóa, nhìn tổng quát luôn cho con người một số cơ hội, lại cũng tạo nên một số chuyện đa đoan, khiến người ta đi qua chịu sự khảo nghiệm. Chọn lựa sinh tử chỉ trong tíc tắc, một ý niệm sai lầm để lại hối hận vạn năm. Đáng buồn, đáng than thở, đáng hận, đáng tiếc. Chỉ lúc trước đó đã bỏ sót. Quy Vô đạo trưởng không hiểu, cúi đầu trầm tư những lời này. Một lúc rất lâu sau Quy Vô đạo trưởng ngẩng đầu mới phát hiện Phật Thánh Đạo Tiên đã sớm bỏ đi. Rời khỏi Phục Long cốc, ba người Dịch viên nhắm hướng Tây Thục bay đi, dự kiến trước hết quay về nơi xưa để tế một phen. Trên tầng mây, Phong Viễn Dương lên tiếng: - Sư phụ, trước mắt chúng ta không biết địch nhân ở nơi nào, phải làm thế nào đây? Càn Nguyên chân nhân không đáp, đưa mắt nhìn Tĩnh Nguyệt đại sư hỏi: - Sư muội, có ý kiến gì chăng? Tĩnh Nguyệt đại sư trầm ngâm lên tiếng: - Trước mắt người nữ đó nếu đã lấy được Phệ Tâm kiếm, thực lực hẳn đã tăng rất mạnh. Theo lời Giới Thiện, người nữ đó tu vi quỷ dị mà kinh người, tất nhiên trên chúng ta. Với lòng muốn tiêu diệt Dịch viên chúng ta, hẳn có thâm cừu đại hận. Nếu đã như thế, nếu chúng ta đi tìm người đó chi bằng để người đó biết được tình huống chúng ta, để cô ta tự mình tìm đến chúng ta được chăng? Càn Nguyên chân nhân gật đầu nói: - Lời sư muội rất có lý, trước mắt chúng ta cũng chỉ có thể làm như thế, vừa tìm kiếm vừa chờ đợi, ta tin cuối cùng cũng sẽ gặp được. Bây giờ chúng ta tăng tốc, trước về Dịch viên nhìn lại mấy người sư huynh đi. Tĩnh Nguyệt đại sư vẻ mặt thê lương, Phong Viễn Dương lại bi phẫn không cùng, cả hai theo Càn Nguyên chân nhân, kêu lên một tiếng liền biến mất trên tầng mây. Tây Thục, trên dấu tích xưa của Dịch viên, Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Phong Viễn Dương ba người đưa mắt nhìn cảnh tượng bị tàn phá trước mắt, vẻ mặt lộ ra nét đau thương sâu đậm. Tuy chuyện đã qua rất lâu, nhưng khi thực sự quay về nơi đó, tận mắt chứng kiến tất cả, cảm giác như bị đánh nát lòng vẫn y nguyên khiến cho ba người khó chịu nỗi. Cả ba vang lên tiếng thở dài. Thật lâu sau, Càn Nguyên chân nhân đau thương nói: - Huyền Ngọc sư huynh, Tử Dương sư đệ, chúng ta quay lại gặp các người. Tĩnh Nguyệt đại sư nhẹ giọng ngâm: - Sư huynh, nghỉ ngơi đi, cừu hận Dịch viên chúng ta không quên được, có ngày chúng ta sẽ khiến cho hung thủ phải trả giá đắt. Phong Viễn Dương trầm buồn cất tiếng: - Sư bá, sư thúc cùng các vị sư đệ đã ra đi, hãy yên tâm đi, bây giờ chúng ta đã biết được địch nhân là ai, chúng ta sẽ không tha. Các vị ở cửu tuyền hãy nhìn đi, chúng ta sẽ vì các vị mà báo cừu! Trong gió nhẹ, thanh âm ba người vang vọng trong tầng không của Tây Thục Dịch viên, hệt như một lời an ủi những linh hồn đã chết đi, hồi lâu vẫn không tan mất. Xoay người, Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn ra vài dặm, vẻ mặt đau thương nói: - Sư huynh, chúng ta đi thăm tiểu sư đệ đi. Càn Nguyên chân nhân thân thể run lên, ngây ngô gật đầu đáp: - Được, đã nhiều năm không gặp tiểu sư đệ rồi, cũng nên đi thăm lại thôi. Đi đi. Tung người bay lên, cả ba nhắm về phương xa bay đi, nhanh chóng đến nơi ngày trước Huyền Quỷ chân nhân đã chết đi. Đưa mắt dò xét cảnh tượng bốn phía, Tĩnh Nguyệt đại sư u oán than thở: - Tiểu sư đệ cứ mãi xem thường quy tắc nhân thế, tính ra chỉ thích náo nhiệt. Hôm nay nơi đây non xanh nước biếc, hoàn cảnh rất được, nhưng không biết tiểu sư đệ có sợ cô đơn tịch mịch không. Càn Nguyên chân nhân đau khổ lắc đầu, nhỏ giọng lên tiếng: - Tiểu sư đệ cả đời hiếu động, khó có cơ hội bình tâm tĩnh trí. Bây giờ nơi đây thanh tịnh, phù hợp để sư đệ nghỉ ngơi bình an. Phong Viễn Dương đứng bên không nói, hiểu rõ cảm nhận của cả hai, hiểu rõ rất nhiều chuyện cần phải có thời gian trôi qua mới bình an được. Thời gian trôi qua, ba người ở đó tưởng niệm thật lâu rồi mới bỏ đi. Bọn họ không đi xa, chỉ quanh quẩn chốn xưa tìm lại những vết tích năm đó, im lặng chìm đắm trong thời gian dĩ vãng tuyệt vời. Nơi đây đã từng là nhà của họ, lại là nơi yêu thích nhất trong đời. Bây giờ Dịch viên đã hủy rồi, chỉ còn lưu lại cừu hận và đau thương vô cùng vô tận. Âm Hồn lâm, nơi Trương Ngạo Tuyết đã từng lấy được Tử Ảnh thần kiếm. Hôm nay, Tĩnh Nguyệt đại sư quay lại nơi xưa, ngắm nhìn cảnh vật quen thuộc, vẻ mặt mơ hồ hiện lên vẻ thê lương. Càn Nguyên chân nhân biết điều Tĩnh Nguyệt đại sư nghĩ trong lòng, lên tiếng an ủi: - Ngạo Tuyết nhất định sẽ quay trở về. Tĩnh Nguyệt đại sư trong lòng tan vỡ bật cười, nhỏ giọng thủ thỉ: - Muội biết, nhưng muội sợ bọn ta không thể chờ đến ngày nó trở về. Càn Nguyên chân nhân trầm tư hồi lâu, lời của Tĩnh Nguyệt đại sư hơi có tự than, nhưng lại là chuyện rất có khả năng xảy ra, tự mình có thể nói thế nào đây? Phong Viễn Dương liếc nhìn bốn phương, chỗ này cũng đã từng đến, nhưng cũng đã cách đó vài chục năm, hôm nay đúng là đã quên đi rồi. Nhớ đến dĩ vãng, lúc còn niên thiếu thường một mình âm thầm chạy đến đây, du ngoạn bên bờ ao nước lạnh. Hôm nay ao nước lạnh vẫn còn như cũ chăng? Nghĩ đến đó, Phong Viễn Dương chuyển mình, sải bước tiến gần đến ao nước lạnh trong rừng, chỉ giây lát đã đến bên bờ ao. Cúi đầu, Phong Viễn Dương ngắm nhìn ao nước lạnh, trong đầu nhớ lại hình dáng ao nước lạnh trong ký ức, nhưng đột nhiên một luồng quỷ khí lóe lên trong ao, lập tức khiến Phong Viễn Dương chú ý. - Quỷ vật to gan, hiện ra cho ta. Ánh kiếm lóe lên, tiếng sấm rung trời, một làn kiếm sắc xanh bắn thẳng vào trong ao, liền khiến nước bắn tung lên. Trong ao, quỷ khí sắc đen nhanh chóng né tránh, cứ hệt như một người cá, lúc trái lúc phải. - Viễn Dương, có chuyện gì vậy? Giữa tiếng hỏi han, Càn Nguyên chân nhân và Tĩnh Nguyệt đại sư bay nhanh đến nơi. - Bẩm sư phụ, trong ao nước lạnh có một luồng quỷ khí, vô cùng giảo hoạt, xem ra không phải là quỷ vật tầm thường. Kiếm thức không ngừng, Phong Viễn Dương vừa đáp lời vừa tiếp tục truy đuổi theo làn quỷ khí. Càn Nguyên chân nhân và Tĩnh Nguyệt đại sư vẻ mặt hơi biến đổi, cả hai chăm chú theo dõi tình huống trong ao, phát hiện quỷ khí tuy một mực né tránh, nhưng không chút hoảng loạn, khác biệt hoàn toàn với quỷ vật. - Viễn Dương, con làm vậy cũng vô dụng, quỷ vật này rất tà môn, cần thay đổi phương pháp. Vừa nói, Càn Nguyên chân nhân hai tay đưa ra, bàn tay liên tục thay đổi ba loại thủ thế giữa không trung, cuối cùng phát ra hai luồng sáng xanh, hình thành một kết giới sắc xanh trong ao nước lạnh, từ từ dồn áp lực vào giữa. Dường như cảm thấy không ổn, quỷ khí đó đột nhiên thu nhỏ hơn nữa còn xoay chuyển nhanh chóng, trước khi khí Huyền Linh do Càn Nguyên chân nhân phát ra thu nhỏ lại, đã hóa thành một mũi tên ánh sáng sắc đen, bắn xuyên qua tầng kết giới, xuất hiện trên bên mặt ao nước lạnh. Tĩnh Nguyệt đại sư và Phong Viễn Dương đã sớm đề phòng, trước khi luồng quỷ khí kia phát động đã thiết lập hai kết giới cứng rắn bốn bề, vây khốn chắc chắn luồng quỷ khí vào giữa. - Quỷ vật phương nào, còn không hiện hình? Trong tiếng quát gay gắt, ngón tay phải Tĩnh Nguyệt đại sư co lại búng ra, một luồng kiếm khí đỏ rực xuất hiện, vừa hay đánh trúng ngay luồng quỷ khí, khiến cho nó phát ra tiếng la thảm thiết, miệng giận dữ la lên: - Dịch viên môn hạ đáng ghét, thật đáng hận! - Câm miệng, ngươi thân là quỷ vật lại dám phóng túng nơi đây, xem ta tiêu diệt ngươi. Bóng kiếm phân ra thành ngàn vạn bóng sáng, vài trăm luồng kiếm khí hội tụ lại làm một, hình thành một cột kiếm xoay tròn xuất hiện trước mặt quỷ khí. Nhìn thấy một chiêu này tấn công đến, luồng quỷ khí giận dữ rống lên liên hồi, muốn né tránh lại không cách nào di động, nguyên nhân bởi đã bị Càn Nguyên chân nhân và Tĩnh Nguyệt đại sư phát ra khí thế to lớn nhanh chóng khóa chặt lại. Một kiếm sắc bén này hàm chứa khí Huyền Linh của Đạo gia, có tính gây nên thương thế hủy diệt với quỷ vật. Đáng tiếc một chiêu này tuy có thể khiến quỷ khí trọng thương, nhưng lại không hủy diệt được nó, điều này khiến cho ba người Dịch viên đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Ngắm nhìn quỷ khí đã ảm đạm của quỷ vật, Phong Viễn Dương giọng không phục lên tiếng: - Ta không tin là diệt ngươi không được, thêm lần nữa đây. Thân kiếm run lên, một luồng sáng xanh rực rỡ bộc phát từ thanh kiếm, chớp mắt đã nhuộm xanh cả Âm Hồn lâm, uy lực to lớn cực kỳ kinh người. Đây chính là do Phong Viễn Dương phát xuất toàn lực. Quỷ vật đó cảm thấy nguy hiểm, gầm gừ rống lên: - Tiểu tử đáng ghét, cho dù bản thân ta đang bị trọng thương, bọn ngươi cũng tuyệt đối không diệt được ta … a … Lần tiến công thứ hai, Phong Viễn Dương liền đánh tan luồng quỷ khí. Nhưng chỉ giây lát sau, làn sáng đen nhàn nhạt lại thu gọn trở lại, chỉ có màu sắc ảm đạm không ít. Cất tiếng ngăn Phong Viễn Dương lại, Càn Nguyên chân nhân trầm giọng nói: - Quỷ vật này không đơn giản, chỉ bằng sức mạnh cá nhân có thể không tiêu diệt được nó, nhưng hiện tại ba người chúng ta liên thủ phát chiêu toàn lực, xem nó có chịu nổi hay không. Tĩnh Nguyệt đại sư và Phong Viễn Dương không có ý kiến, ba người bắt đầu chuẩn bị, sức mạnh cả ba nhanh chóng dung hợp làm một, hình thành một quả cầu ánh sáng sắc xanh, mang theo khí thanh linh thần thánh, dần dần ép đến quỷ vật đó. Phát hiện nguy hiểm, quỷ vật đó tuyệt đối không phản kháng, chỉ thu nhỏ lại thành một luồng, phát ra lời nguyền rủa: - Dịch viên môn hạ thật không biết gì, sống qua ngày hôm nay, Thiên Ảo Quỷ Tiêu ta sẽ không tha cho các ngươi! Té ra đó là Thiên Ảo Quỷ Tiêu bị Ma Phật Huyền Túc phá nát thân thể, nguyên khí bị thương tổn rất lớn, yếu ớt vô cùng. Thiên Ảo Quỷ Tiêu vốn nghĩ quay về Quỷ vực nghỉ ngơi, nhưng suy lại thấy tình hình trước mắt bất lợi, trong Quỷ vực đang tàn sát thảm khốc, quay về có khả năng rất lớn chết trong đó, vì thế mới quay lại Âm Hồn lâm ở vùng phụ cận Dịch viên, núp trong ao nước lạnh hấp thu quỷ khí, ai ngờ lại bị ba người Dịch viên bắt gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Giới Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook