Chương 1080: Hình thế bất lợi
Tâm Mộng Vô Ngân
05/08/2014
Bạch Như Sương thấy vậy, rất lo lắng cho Liệt Thiên, cũng không quan tâm đến cảnh cáo của Liệt Thiên, nhanh chóng gia tăng chân nguyên trong cơ thể, toàn thân bộc phát ánh trắng rực rỡ, dùng khí cực lạnh của nó ngưng tụ bốn phía, ngưng đọng không ít ảo ảnh của Âm Đế. Liệt Thiên múa long thương lên, kình khí bắn ra bốn phía, làn sáng ngũ sắc ảo hóa thành thần long, mang theo uy thế của rồng trên chín tầng trời, nơi nào đi đến ảo ảnh bị phá tan, ánh đen tan biến lộ ra một vùng rộng lớn thoáng đãng. Thừa dịp này, Liệt Thiên lắc mình xông đến trên đỉnh đầu của Âm Đế, long thương bay lượn như một mũi tên bay đến, cùng với sức mạnh cả đời của hắn phát xuất đợt công kích thứ nhất. Hô nhẹ một tiếng, Âm Đế cười tà đạo nói: - Không tồi, hiểu được nắm chắc thời cơ. Nói rồi tay trái múa lên hướng thẳng lên trời, lòng bàn tay ánh xanh lục lóe lên, một cột sáng dung hợp ánh xanh lục thẫm, đen thẫm phóng lên trên, vừa hay va chạm vào mũi của Liệt Nhật long thương. Lúc này, điểm hội tụ làn sáng rực rỡ, hào quang trắng ảo chiếu rọi bốn phương khiến cho trời đất đều hơi sáng lên. Sau đó tiếng vang như sấm, cuồn cuộn xông đến, vầng mây ngập đầy trời bay loạn bốn phía. Liệt Thiên thân thể run lên, khóe miệng rỉ ra một vòi máu tươi, thân thể nhanh chóng lùi lại, một chút bất lực hiện lên trong mắt. Một chiêu toàn lực không đạt được gì phải thối lui, Liệt Thiên hơi kinh ngạc, cũng bắt đầu cảm nhận được áp lực. Đối mặt với Âm Đế, Liệt Thiên hoàn toàn không sợ sệt, nhưng tình trạng thân thể khiến hắn hơi lo lắng, không thể không cân nhắc đến Bạch Như Sương bên cạnh. Lúc này, Bạch Như Sương sau một chiêu, nhanh chóng phóng thẳng đến bên Liệt Thiên, khuôn mặt đầy lo lắng. Điều này khiến cho Liệt Thiên không đành lòng trách cứ, chỉ lắc đầu thở dài. Âm Đế nhìn thấy tình hình này, cười quỷ dị nói: - Ở trên trời mong làm đôi chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, quả thật khiến người cảm động. Đáng tiếc bổn đế lại vô tình, để ta tiễn các ngươi cùng lên đường vào địa ngục mà nói chuyện tình yêu thôi. Nói rồi hai tay giang ra, khí thế gia tăng, sức mạnh kinh trời thổi qua thiên hạ, lập tức khống chế phương viên vài chục dặm. Cảm nhận được thực lực của hắn, Bạch Như Sương vẻ mặt thất kinh, nói với Liệt Thiên: - Địch mạnh ta yếu, không nên liều mạng, chúng ta lợi dụng cơ hội bỏ đi thôi. Liệt Thiên lắc đầu nói: - Âm Đế không giống người khác, muốn rời đi không dễ dàng. Bây giờ nàng hãy nghe lời ta đi tìm Huyền Dạ trước, nơi này để tạ tự xử lý được. Bạch Như Sương lắc đầu nói: - Chàng đang bị thương trên người, thiếp không yên tâm, thiếp muốn liên thủ cùng chàng đối địch. Liệt Thiên cười nhẹ nói: - Đừng nói ngu ngốc thế, tu vi của nàng còn thấp, không giúp được gì đâu, đi thôi. Bạch Như Sương kiên quyết nói: - Thiếp không đi, trừ phi chàng cùng đi với thiếp. Còn về năng lực, tuy thiếp tu vi không mạnh, nhưng Hồng Hồng còn có thể hỗ trợ, nó đã từng có thể so cao thấp với con quái thú của Vu Thần. Liếc Chiêu Hồn sứ giả, Liệt Thiên ánh mắt quái dị, đang muốn nói gì liền phát hiện không khí chung quanh hơi khác thường, vội vàng nhắc nhở: - Cẩn thận phòng ngự, Âm Đế bắt đầu công kích rồi. Nói rồi long thương giơ cao, chân nguyên to lớn hội tụ vào đó, khiến nó hào quang vạn trượng, phát xuất khí cực thần cực thánh để chống lại khí tà ác của Âm Đế. Bạch Như Sương quát khẽ một tiếng, hai tay bắt quyết thi pháp, khí cực lạnh trong cơ thể hóa thành huyền băng, từ nàng làm trung tâm nhanh chóng kéo dãn ra, chỉ giây lát cả một vùng mây băng to lớn xuất hiện thần kỳ giữa không trung, ngưng kết khí tà ác quỷ dị âm hiểm vào trong. Âm hiểm nhìn hai người, Âm Đế ánh mắt lóe lên ánh xanh lục, hai luồng khí tà ác quỷ dị rẻ không xông đến, đánh cho thân thể Liệt Thiên và Bạch Như Sương run rẩy, đột nhiên lùi lại. Lợi dụng cơ hội này, Âm Đế hai tay giơ cao, sức mạnh to lớn theo sự khống chế của hắn hóa thành hai vầng mây đen, thỉnh thoảng phát xuất chớp điện màu đen chém thẳng xuống hai người. Trong lúc lùi lại, Liệt Thiên giận dữ không ngừng, quát lớn: - Kỳ thuật Cửu U Thiên Tà Nhiếp Hồn thật tà ác, Như Sương nàng có bị gì không? Bạch Như Sương vẻ mặt hơi trắng bệch, lắc đầu đáp: - Thiếp không bị gì, chàng không cần lo lắng. Nói rồi pháp quyết biến chuyển, hai tay chống trời, thân thể thon dài tự động xoay tròn, dẫn động không khí lạnh lẽo lân cận, cột gió màu trắng thon dài phóng thẳng về phía Âm Đế. Liệt Thiên thấy vậy, rống to một tiếng, toàn thân ánh bảy màu lấp lánh, Thái Ất Bất Diệt pháp quyết thúc động sức mạnh cực thuần cực chân trong cơ thể, khiến nó bộc phát gấp mười lần, hội nhập vào Liệt Nhật long thương. Đến lúc này, bầu trời lập tức muôn màu muôn vẻ, Liệt Nhật long thương chịu sự thúc động mạnh mẽ, thân thương rung động kịch liệt, phát xuất tiếng rồng ngâm rung trời, bề mặt hình vẽ chín con rồng tự động bay lên thành rồng bay vây phủ bốn bề long thương tạo thành một vòng tròn, hung mãnh xông thẳng đến Âm Đế. Trong vòng tròn, long thương chớp mắt đã hóa thành ánh sáng, biến ra một luồng lửa sáng ngũ sắc cùng với khí thế sắc bén không gì ngăn nổi, bắt chặt lấy thân thể Âm Đế. Trên bầu trời, chớp điện màu đen nhanh chóng hội tụ, dung hợp thành hai cột sáng màu đen, một cột đón lấy cột gió hàn băng của Bạch Như Sương, một cột xông thẳng đến Liệt Nhật long thương của Liệt Thiên, hai bên đồng thời giao tranh cách nhau nửa dặm, kịch liệt đấu tranh giữa bầu trời. Thực lực so tài, không hề lùi lại một chút nào. Hai bên đều dùng toàn lực, ba luồng sức mạnh tụ lại hai nơi, sau một phen tranh đấu dần dần kích hóa, cuối cùng phát nổ có tính hủy diệt, vây phủ toàn bộ cả ba người vào trong. Thân thể xoay tròn đột nhiên dừng lại, Bạch Như Sương kêu thảm một tiếng bị hất bắn đi, khóe miệng máu tươi tuôn trào. Tu vi nàng thật ra rất kinh người, nhưng gặp phải Âm Đế nên thiếu đi một tầng, cố nhiên thất bại là chuyện rõ ràng. Tình hình Liệt Thiên tốt hơn, Liệt Nhật long thương của Liệt Thiên theo sự thúc động của pháp quyết Thái Ất Bất Diệt, tuy không địch lại Âm Đế thời kỳ đang cực thịnh, nhưng cũng tạo nên uy hiếp cực đại cho Âm Đế. - Như Sương, nàng thế nào rồi? Nghe tiếng kêu thảm quen thuộc, Liệt Thiên tâm thần run rẩy, một sự quan tâm và thù hận đồng thời dâng lên trong lòng. Phát hiện Liệt Thiên lo lắng, Bạch Như Sương mím chặt đôi môi, cố gắng kềm chế cơn đau cơ thể, yếu ớt lên tiếng: - Thiếp không sao, chàng phải cẩn thận hơn. Liệt Thiên trong lòng hơi ổn định, quay đầu giận dữ trừng Âm Đế, còn chưa kịp mở miệng thì Âm Đế đã “tiên phát chế nhân”. - Chịu chết đi, Liệt Thiên, sự tồn tại của ngươi chỉ ngăn cản bước tiến của bổn đế. Áp suất không khí rút lại mãnh liệt vô cùng, lại thêm khí âm trầm quỷ dị, ý đồ muốn đập nát Liệt Thiên. Nguy hiểm đến gần, Liệt Thiên gầm lên giận dữ, cũng không suy nghĩ nhiều, múa Liệt Nhật long thương rất nhanh, triển khai phản kích kịch liệt. Liệt Thiên lúc này thực lực bản thân chỉ có thể phát huy được bốn phần. Nhưng có được dạng bá chủ thần binh như Liệt Nhật long thương trong tay, sức mạnh liền có thể khuếch đại, có thể bộc phát được uy lực tám phần. Lúc này, Âm Đế nhất thời cũng rất lo sợ, không dám khinh địch, dùng toàn lực để xuất kích. Theo gió bay ra xa, bản thân không điều khiển. Bạch Như Sương cố thêm lần nữa muốn ổn định thân thể nhưng không được. Mãi đến khi dời đi ba dặm, thân thể nàng mới từ từ chậm lại, quyền khống chế mới quay lại với nàng. Xoay người, Bạch Như Sương ngừng lại, một chút đau đớn hiện lên trong mắt, khiến nàng thêm mấy phần ôn nhu xinh đẹp. Nhìn hình bóng Liệt Thiên và Âm Đế, Bạch Như Sương lòng đầy lo lắng, nói với Chiêu Hồn sứ giả trên vai: - Hồng hồng, ngươi mau đi giúp chàng, nếu không với tình hình chàng hiện nay, ta lo lắng … Chiêu Hồn sứ giả (Hồng Hồng) nhìn nàng, ánh mắt hơi chút kỳ dị, hơi hơi lắc đầu không nói. Bạch Như Sương không hiểu hỏi lại: - Vì sao vậy? Lẽ nào ngươi sợ Địa Âm Tà Linh? Chiêu Hồn sứ giả vẫn lắc đầu như cũ, tiếp tục không lên tiếng. Bạch Như Sương nói: - Nếu không sợ, ngươi vì sao không giúp Liệt Thiên, lẽ nào ngươi lại thích ta cứ lo lắng, thương tâm sao? Chiêu Hồn sứ giả trong mắt bắn ra vẻ Bạch Như Sương nhìn không hiểu, há mồm rúc lên nho nhỏ, dường như đang muốn biểu đạt điều gì, nhưng Bạch Như Sương lại không có lòng lắng nhe, cứ suy nghĩ đến an nguy của Liệt Thiên, không hay biết một sự nguy hiểm khác đang nhanh chóng đến gần. Giữa bầu trời, Liệt Thiên và Âm Đế kịch chiến không ngừng, mạnh mẽ hấp dẫn ánh mắt của Bạch Như Sương. Trên tầng mây, một đôi mắt đang nhìn Bạch Như Sương, cẩn thận quan sát động tĩnh của nàng. Rất nhanh, người thần bí đó nắm được thời cơ, lợi dụng lúc Bạch Như Sương đang phân tâm lo lắng cho Liệt Thiên, hình bóng lóe lên xông thẳng đến Bạch Như Sương. Lúc này, Bạch Như Sương hoàn toàn không phòng bị, đợi đến khi người kia đến gần mới phát giác, không khỏi thất kinh la lên. Thấy vậy, người đến trong lòng vui mừng, nhanh chóng chụp thẳng lên đầu vai của nàng, dự tính lập tức bắt nàng. Nhưng người mới đến cao hứng sớm một chút, Bạch Như Sương tuy bị thương, lại thêm phân tâm, khó có thể chống cự được, nhưng Chiêu Hồn sứ giả trên vai nàng lại bình tĩnh dị thường, khi người đó ra tay, nó liền kêu to một tiếng bay ra, toàn thân bộc phát thực lực đáng sợ. Gầm lên giận dữ một tiếng, người kia rất tức giận, tay phải xoay chuyển giữa không trung, một làn sáng ngũ sắc hội tụ như cột hóa thành một làn kiếm chém thẳng về phía Chiêu Hồn sứ giả. Đối mặt với làn kiếm sắc bén đó, Chiêu Hồn sứ giả không hề thối lui, toàn thân làn sáng màu xám nâu đột nhiên rung lên, hóa thành một làn sóng ánh sáng đỡ lấy một kiếm của đối phương, dễ dàng đánh tan kiếm đó. Đồng thời, Chiêu Hồn sứ giả không ngừng lại, tốc độ kinh người khiến thân thể nó dần dần hóa thành ánh sáng, cuối cùng như một thanh kiếm ánh sáng quỷ dị, lóe lên đã tập kích trúng thân thể người kia. Một tiếng kêu lên đau đớn, người đó tu vi không tầm thương, ngay trước lúc Chiêu Hồn sứ giả đến gần, lòng bàn tay trái phát xuất một sóng ánh sáng ngưng tụ trước ngực thành một tấm thuẫn ánh sáng, vừa hay đỡ được công kích của Chiêu Hồn sứ giả. Đồng thời, người đó dường như phát hiện được một chiêu tấn công của Chiêu Hồn sứ giả vô cùng sắc bén, vì thế nghiêng mình né tránh được chiêu đó. Được Chiêu Hồn sứ giả hỗ trợ, Bạch Như Sương tính ra thoát được nguy hiểm. Lúc này nàng đang nhìn người lạ vừa xông đến, phát hiện đối phương là một người đàn ông anh tuấn, nhưng nàng chưa từng gặp qua, không khỏi có phần kinh ngạc. - Ông là ai? Có quan hệ thế nào với Địa Âm Tà Linh? Lăng Thiên cảnh giác nhìn Chiêu Hồn sứ giả, lạnh nhạt đáp lại: - Ta đến từ Hư Vô Giới Thiên, không hề có quan hệ đến Âm Đế. Bây giờ ngươi phải đi cùng với ta một chuyến làm một chút công việc. Nói rồi toàn thân lóe lên ánh ngũ sắc, vài chục bóng ảo ảnh đan xen xông thẳng đến gần Bạch Như Sương. Vẻ mặt nặng nề, Bạch Như Sương quát lên: - Ngươi đến từ Hư Vô Giới Thiên, vì sao không đối phó với Âm Đế, ngược lại còn muốn gây bất lợi cho ta? Nói rồi di động nhanh chóng né tránh Lăng Thiên truy kích. Cách đó vài trượng, Chiêu Hồn sứ giả lóe lên xông đến, chuyển động vây quanh Bạch Như Sương không ngừng, hình thành một kết giới màu xám nâu, ngăn cách mọi ảo ảnh bên ngoài, không hề cho Lăng Thiên đến gần…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.