Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 302: Huynh đệ song vong

Tâm Mộng Vô Ngân

25/07/2014

Trong một ngôi từ đường, hai huynh đệ họ Trương đứng đối diện với nhau, sau lưng mỗi bên là những đội nhân mã đang hầm hầm đối địch. 

Ở phía trên là một lão già độ khoảng thất tuần, nhìn hai người với sắc mặt không tốt cho lắm, lão hạ giọng nói: 

- Các ngươi làm gì đó, muốn tạo phản sao? Ta vẫn chưa chết mà đã bắt đầu tàn sát lẫn nhau như thế, đến khi ta chết rồi các ngươi lại không tranh đấu đến thiên hôn địa ám chắc. 

Trương viên ngoại nói với sắc mặt có chút lo lắng: 

- Phụ thân không nên quá tức giận. Ngày hôm nay chỉ là chúng con muốn ở trước mặt người nói rõ ràng một vài chuyện, để tránh sự tình trở nên khó giải quyết trong tương lai. 

Trương Bưu hừ một tiếng rồi nói: 

- Nói hay lắm! Phụ thân lúc nào cũng nhất mực bao che cho huynh, còn đối với ta thì tỏ ý không thích. Cứ thế nhiều năm như trôi qua, trong mắt của lão nhân gia giờ này, tất cả mọi công lao trong gia đình đều là của huynh, còn của ta phải tính như thế nào đây? Nhiều năm nay ta đã đổ ra biết bao mồ hôi, có ai nhớ chăng? 

- Câm miệng! Ngươi nói như thế về phụ thân thì thật quá sai lầm. Những năm khổ lụy đó của ngươi cả ta và phụ thân đều nhớ cả, người là đại ca như ta đây chẳng lẽ còn đối xử chưa tốt với ngươi sao? Chỉ tiếc là ngươi ham mê cờ bạc, lưu luyến thanh lâu, sử dụng hoang phí những đồng tiền do ta và phụ thân khổ cực kiếm được, trông chẳng khác nào tên bại gia chi tử. Ngươi nói thử xem phụ thân làm sao có thể giao lại gia nghiệp to lớn này cho ngươi? 

- Được lắm, không cần phải nói nữa! Chẳng phải thâm tâm huynh đã sớm có sự tính toán trước rồi sao? Những việc trong quá khứ chúng ta hôm nay không cần đề cập đến, hiện tại thân thể của phụ thân ngày một trở nên yếu nhược, ta đến đây chỉ là để lấy lại những gì thuộc về mình trong những năm khổ cực, bất quá sẽ không lấy hơn phần của mình đâu. Cho huynh hai sự lựa chọn, thứ nhất là phân chia sản nghiệp này ra thành hai phần, huynh được chọn trước còn ta sẽ lấy phần còn lại. Thứ hai, huynh cũng không cần phải phân chia ra làm gì cho nhọc sức, ngày hôm nay ta sẽ đoạt lấy tất cả. Hai cách ấy huynh hãy cứ từ từ suy nghĩ cho thấu đáo. 

Thân thể của Trương viên ngoại khẽ run lên, sắc mặt kích động đến mức méo mó, miệng thì thào chửi rủa: 

- Súc sinh. 

Nhưng Tống Quân Lực ở bên cạnh như không nhịn nổi, hét lớn: 

- Trương Bưu, ngươi mười năm về trước kể từ khi bắt đầu bước chân ra khỏi đại viện này, nơi đây đã không còn gì thuộc về ngươi nữa rồi. Hiện tại hãy nhanh chóng ly khai nơi này ngay lập tức, nếu không thì cứ việc động thủ đi, ta không sợ đâu. 

- Như ngươi mà cũng dám động thủ với ta sao? Bất quá cũng chỉ là một con chó bên cạnh đại ca của ta mà thôi. Thật không đủ tư cách để đứng ra thương lượng đâu! Hiện tại ta đếm đến ba, nếu đại ca còn không lên tiếng, ta sẽ chiếm hết. Một… hai… 

Tống Quân Lực gầm lên một tiếng giận dữ, nạt ngang: 

- Đáng chết, không lý đến việc ngươi dám đến đây đê tiện tiến hành thủ đoạn cướp đoạt, chỉ việc lăng nhục vừa rồi cũng đủ khiến cho ta không thể bỏ qua. Những người đến đây hẳn đều là thuộc hạ của ngươi. 

Vừa dứt lời, Tống Quân Lực đột nhiên nhảy tới sau lưng một vài người, rồi hướng sang Trương Bưu mà thi triển quyền cước. Nhưng Đao Ba Lang ở bên cạnh Trương Bưu cũng không cam chịu kém, hữu thủ túc thì huy vũ để nghênh chiến, một trường tranh đoạt tài sản bắt đầu bùng nổ. Ở bên trên, Trương lão thái gia thấy sự tình thành ra như vậy chỉ biết hét lên một cách thảm não, tiếc là thân thể của lão quá hư nhược nên thanh âm phát ra rất nhỏ, lão không có cách nào ngăn cản nổi song phương. 

Cục diện đánh nhau dần trở nên hỗn loạn, hai bên đã có một số người tử thương. Lúc này Trương Bưu đã xông đến bên cạnh Trương viên ngoại, một quyền đánh ngã hắn té xuống đất, hét lớn: 

- Đó là do ngươi ép ta thôi! Hiện tại ta sẽ chiếm đoạt nơi đây rồi tống ngươi ra khỏi chỗ này, cho ngươi nếm trải tư vị năm xưa mà ta đã phải nhận lấy. 

Trương viên ngoại lớn tiếng mắng: 

- Ngươi đừng có mơ tưởng. Trừ phi ngươi giết chết ta, bằng không ngươi sẽ chẳng thể nào có được sản nghiệp của Trương gia đâu. 

Lúc này Tống Quân Lực nhìn thấy Trương viên ngoại đã rơi vào trong tay của đối phương, tâm lý trở nên lo lắng nên rút trường kiếm tùy thân rồi xông đến bên cạnh Trương Bưu. Kiếm thứ nhất phát ra khiến cho hắn ta hoảng sợ lùi lại, nhát kiếm thứ hai hướng đúng vào tim của Trương Bưu. Nhìn vào một kiếm đâm tới sắc mặt Trương Bưu lập tức biến đổi, bằng vào chút sức thô sính cường của hắn mà nói, làm sao có thể chống đỡ được một kích của người đã từng luyện qua võ công như Tống Quân Lực. 

Mắt thấy thần chết tiếp cận huynh đệ ruột thịt của mình, Trương viên ngoại kêu toáng lên: 

- Hạ thủ lưu tình, không cần phải giết hắn. 

Tuy nhiên Tống Quân Lực chỉ dừng lại một thoáng, rồi kiếm thứ hai vẫn xuất ra xuyên qua vai phải của Trương Bưu, tịnh không thu hồi lại một kích này. 

Hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào xuống cách đó vài thước, miệng của Trương Bưu lập tức kêu lớn cầu cứu khiến cho Đao Ba Lang đang đả đấu nghe thấy giật mình, gã cấp tốc lao đến bên cạnh để bảo vệ cho hắn. 

Nhìn vào dòng huyết dịch đỏ tươi, sắc mặt Trương viên ngoại tức thì trở nên si ngốc một thoáng, rồi hắn bất chợt giận dữ quay sang truy vấn Tống Quân Lực: 



- Tại sao? Tại sao ngươi lại không dừng tay? Tại sao lại làm hại hắn ta? Ngươi quên hắn ta là đệ đệ của ta rồi sao? 

Tống Quân Lực hừ lên một tiếng rồi nói: 

- Ta không quên, chỉ là để đệ đệ của ngươi lưu lại trên thế gian thì chẳng khác gì lưu lại một mối họa. Ta chỉ muốn giúp ngươi trừ đi mối họa sau này thôi, ngươi cần gì phải kích động như thế. 

- Câm mồm! Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì thủy chung hắn cũng là đệ đệ ruột thịt của ta, giữa chúng ta cùng lắm chỉ là động tay động chân với nhau thôi, tuyệt không động đến đao thương. Giờ ngươi hãy đi ra ngoài cho ta, chuyện ở đây để ta giải quyết, ngươi từ giờ không cần can dự vào nữa. Ra ngoài, ngươi có nghe không? 

Vừa nghe xong Tống Quân Lực "hừ" lạnh rồi đột nhiên sử ra một kiếm, đâm xuyên qua ngực phải của Trương viên ngoại, lạnh lùng nói: 

- Ta chịu đựng đã nhiều năm rồi. Nếu không phải là vì chưa lấy được sản nghiệp của ngươi, thì ta đã sớm chặt cái đầu của ngươi xuống cho chó ăn. Cơ hội như ngày hôm nay thật là hiếm thấy, nhân dịp huynh đệ các ngươi xảy ra tranh cãi ta sẽ hạ sát toàn bộ gia nhân, sau này chỉ cần nói huynh đệ bọn ngươi tự tàn sát lẫn nhau, thì tất cả tài sản thuộc quyền sở hữu của ngươi đều trở thành của ta. Hắc hắc… 

Nhìn xuống ngực phải của mình, Trương viên ngoại cất tiếng với ngữ khí vừa kinh hãi vừa giận dữ: 

- Tống Quân Lực, uổng cho ta nhiều năm nay coi ngươi như một vị bằng hữu tốt nhất của mình, thật không thể ngờ được ngươi lại mưu đồ chiếm đoạt gia tài của ta. Ta đúng là có mắt không tròng. 

Trương Bưu ở cách đó không xa lúc này đã định thần trở lại, hét lên một cách giận dữ: 

- Tên họ Tống kia, ta muốn ngươi lập tức thả đại ca của ta ra, nếu không hôm nay lão tử sẽ liều mạng với ngươi. 

Dứt lời liền không quản tới thân thể đang thụ thương của mình, gầm lên rồi xông tới Tống Quân Lực. 

Trương viên ngoại nhìn thấy tình cảnh đó thì đại kinh nói: 

- Đệ đệ không cần phải lo cho ta, hãy chạy mau đi. Giữ được non xanh sợ gì thiếu củi đốt. Đệ hãy nhớ, chỉ cần đệ còn sống thì hắn ta tuyệt đối không dám quang minh chính đại chiếm đoạt tài sản của chúng ta đâu, mau chạy đi. 

Dứt lời, song thủ đột nhiên giữ chặt lấy thanh trường kiếm trước ngực, không cho Tống Quân Lực có cơ hội hạ sát Trương Bưu. 

Mỉm cười âm lạnh, Tống Quân Lực cười nói: 

- Ngày hôm nay các ngươi còn mong chạy thoát khỏi nơi này ư? Lão bằng hữu, ngươi nghĩ là ngươi nắm chặt lấy thanh kiếm của ta thì ta không thể hạ sát hắn sao? Thật là một suy nghĩ ngu xuẩn vô cùng! 

Lời vừa dứt tức thì chân hắn xuất ra một cước kích thẳng vào ngực của Trương Bưu, một loạt tiếng xương vỡ phát ra, Trương Bưu hét lên thê thảm rồi văng vào tường. 

Quay đầu lại nhìn sang Trương Bưu, trong nhãn thần của Trương viên ngoại bùng cháy nộ hỏa, gầm lên: 

- Tên họ Tống kia, ngươi thật là ác độc, ta nguyền rủa ngươi sau này sẽ tuyệt tử tuyệt tôn. 

Tống Quân Lực cười ha hả: 

- Vậy sao? Để ta thử xem lời nguyền rủa của ngươi có thể ứng nghiệm hay không. 

Dứt lời, tả thủ gã liền xoay ngược lại xạ ra một đạo chưởng lực mạnh mẽ, nhất cử hạ sát Trương lão thái gia. 

- Phụ thân! 

Hai tiếng hét thê thảm đồng thời truyền xuất ra từ miệng của hai huynh đệ Trương gia. Trong thời khắc này cả hai người bọn họ đều trở nên điên cuồng, chỉ thấy Trương Bưu run rẩy chạy đến bên cạnh, nhìn vào thân thể của phụ thân hắn rồi ngửa mặt lên trời rống lên một cách cuồng nộ, nhãn thần hằn lên vằn máu thể hiện sự phẫn nộ vô cùng. Còn Trương viên ngoại sau khi chửi rủa một cách điên cuồng thì nhìn vào Tống Quân Lực với thần sắc đáng sợ, hận không thể ăn tươi nuốt sống gã. 

Không chút để ý đến thần tình của hai huynh đệ họ Trương, Tống Quân Lực lãnh khốc nói: 

- Tất cả mọi việc nên kết thúc thôi, hãy để ta tiễn lão bằng hữu một đoạn đường vậy. 

Dứt lời trường kiếm tại hữu thủ đâm tới, trong lúc thanh âm kêu gào của Trương viên ngoại phát ra thì một kiếm đã xuyên qua tâm tạng của hắn. 



Nhãn thần của Trương viên ngoại tức thì ảm đạm, ngưng trọng nhìn vào Tống Quân Lực, lên tiếng nguyền rủa: 

- Ngươi sẽ gặp báo ứng, ngươi sẽ gặp… 

Chưa kịp nói hết câu, hơi thở yếu nhược của hắn đã tắt hẳn. 

Trương Bưu ngẩng đầu lên nhìn thấy đại ca của hắn đã thảm tử, miệng rống lên đau đớn rồi phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể dần dần sụp xuống. 

Đao Ba Lang nhìn thấy tình trạng đó thì cấp tốc tiến đến giữ lấy thân thể của Trương Bưu giọng lo lắng: 

- Trương Bưu, ngươi cứ dựa vào ta. Cố gắng lên! Hiện tại ta sẽ đưa ngươi đi khỏi đây đi tìm đại phu chữa trị. Thương thế của ngươi tuy rất nguy hiểm, nhưng vẫn còn có thể cứu được. 

Nắm chặt lấy tay của Đao Ba Lang, Trương Bưu hạ giọng: 

- Xương lồng ngực của ta đã bị nát rồi, tính ra cũng không còn sống được bao lâu nữa, không cần thiết phải kéo dài thêm vài ba khắc nữa làm gì. Là do ta đã hại chết phụ thân, hại chết đại ca, nếu ngươi không báo thù giúp ta thì dưới cửu tuyền chớ có nhìn mặt ta. Huynh đệ, ngươi còn nhớ lúc ta đã giải cứu ngươi năm nào không? 

Đao Ba Lang trả lời, ngữ khí thập phần bi thương: 

- Ân tình ngày trước suốt cuộc đời này ta không bao giờ quên, không có ngươi thì không có Đao Ba Lang này. Cũng chính từ thời khắc đó ta luôn luôn mong muốn báo đáp ân tình của ngươi. 

Trương Bưu giọng điệu ngày càng nhỏ đi: 

- Nếu như ngươi không quên, thì hãy hứa với ta dù chết cũng phải thay ta tiêu diệt tên tên súc sinh kia. 

Sắc mặt Đao Ba Lang lập tức biến đổi, lộ ra thần sắc rất trang nghiêm, trịnh trọng đáp ứng: 

- Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi. Hôm nay ta sẽ liều cái mạng này để hạ sát hắn, ngươi hãy chờ xem. 

Đặt Trương Bưu nằm xuống, Đao Ba Lang nắm chặt lấy thanh đao trong tay, toàn thân hừng hực sát khí. Đao Ba Lang đảo song nhãn lạnh lùng tựa hàn băng chẳng hề chứa một tia cảm tình, hướng về phía Tống Quân Lực từng bước từng bước tiến về phía trước. 

Cảm giác thấy lệ khí trên thân thể hắn ta, sắc mặt Tống Quân Lực khẽ biến đổi, hô lớn: 

- Đao Ba Lang ngươi tốt nhất nên biết rằng, thế cục hiện tại đang nằm trong tầm khống chế của ta, ngươi cần gì phải vì người sắp chết mà liều mạng? Nếu như chịu cúi đầu làm thuộc hạ, chúng ta sẽ cùng hưởng chung vinh hoa phú quý, ngươi nghĩ như thế không tốt hơn sao? 

Lãnh đạm lắc đầu, Đao Ba Lang thâm trầm trả lời: 

- Ngươi là người như thế nào? Cả hảo hữu lâu năm cũng bị ngươi hạ sát. Ngươi nghĩ ngươi đáng là người có thể cùng ta chung hưởng phú quý giàu sang sao? Bớt nói những lời nhảm nhí đó đi, bây giờ hãy giao mạng của ngươi ra đây. 

Lời đến đao đi, mũi đao luân chuyển, tiếng đao xé gió lao tới trước mặt rồi nhanh chóng chém xuống ngực của Tống Quân Lực. 

- Nếu như ngươi muốn tự tìm đường chết, thì ta cũng chẳng ngại gì mà thành toàn cho ngươi. Xem kiếm. 

Trường kiếm của Tống Quân Lực tức thì huy động, lập tức phát ra mười hai đạo kiếm ảnh chẳng khác gì quang ảnh phiêu tán, không chỉ kích phá đợt tiến công của Đao Ba Lang mà còn cắt phá y phục của hắn ta, lưu lại trên thân thể của Đao Ba Lang một đường máu. 

Thân thể khẽ run lên nhưng khuôn mặt của Đao Ba Lang lại không có một chút biến đổi. Mặc dù trận quyết đấu vừa mới bắt đầu, hắn cũng tự biết mình không phải là đối thủ của tên họ Tống. Tuy vậy hắn không hề sợ hãi, bởi hắn nghĩ chỉ cần quyết tâm tất sẽ có hy vọng. Tại ngôi từ đường hai đạo nhân ảnh đan xen vào nhau rất kỳ ảo, trên người của Đao Ba Lang tiên huyết vần vũ trong không trung tạo thành hình một bông hoa máu, nhưng gã tuyệt nhiên vẫn không chùn bước. 

- Kết thúc rồi, đi chết đi. 

Cùng với tiếng kêu lớn, thân thể của Tống Quân Lực từ một phân ra làm ba đạo thân ảnh, theo ba phương vị khác nhau mà xuất ra ba kiếm. Trong tiếng thét đau đớn của Đao Ba Lang, một kiếm từ phía sau đã xuyên qua trước ngực hắn ta. 

Ghé miệng thì thầm bên tai Đao Ba Lang, Tống Quân Lực lạnh lẽo mỉm cười: 

- Thật đáng tiếc! Ta đã cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi lại chẳng biết trân trọng gì cả. Bây giờ tất cả đều đã kết thúc rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Giới Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook