Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 937: Khai thủy hành động (Bắt đầu hành động)

Tâm Mộng Vô Ngân

05/08/2014

Điểm này, hai người đang tiến công hoàn toàn không để ý đến, nhưng Đạo Nhất ở xa xa lại phát hiện được.

Vì thế, Trường Phong và Huyền Đan vũ sĩ tiếp tục tiến công, Đạo Nhất lại bay đến ngăn lại, hơn nữa còn vội la lên:

- Cẩn thận, chớ để lầm mưu.

- Không cần như vậy, ngươi vừa rồi không phải lầm mưu sao?

Bật cười lạnh, Diệp Tâm Nghi giả lắc mình liền biến mất, lợi dụng cơ hội Đạo Nhất ngăn cản hai người Trường Phong, liền xuất hiện ở vị trí cũ của Đạo Nhất, hai tay múa lên, hai luồng hào quang màu đỏ thoát ra liền hóa thành bốn con rồng máu chia ra tập kích Bá Kiếm Vương Hầu, Hắc Thạch thiên quân, Toàn Phong vũ sĩ và Đao Tôn Hùng Liệt.

Sự xuất hiện của nàng thật bất ngờ, khi bốn người bị tập kích phát hiện được thì không kịp né tránh, ai nấy chỉ có thể phòng ngự để giảm bớt thương hại.

Trong đó, Toàn Phong vũ sĩ do hai tay đã bị Đao Tôn chém đứt, lúc này không cách gì phòng ngự, trong lúc ba người còn lại bị hất bắn đi, thân thể lão liền rơi vào ma chưởng của Huyết Ma Thiên Cơ.

Giữa không trung, Lăng Thiên hiện ra, giận dữ nhìn Huyết Ma Thiên Cơ, trầm giọng nói:

- Không hổ là kẻ mạnh ở Hải vực, chiêu thức hoa dạng quả thật không ít. Bây giờ hãy buông ông ta ra, hơn nữa còn giao lại Thiên Uy lệnh, những chuyện trước đây ta có thể coi như không có. Nếu không …

Huyền Ma Thiên Cơ khôi phục lại bộ mặt thật, ngửa đầu nhìn Lăng Thiên, giọng khinh bỉ cắt lời:

- Nếu không thì sao? Ngươi còn có thể làm được gì ta? Quên đi, đây là Hải vực, là địa bàn của ta. Ngươi từ đó đến nay có nghe được người nào sống sót rời khỏi nơi đây không?

Lăng Thiên lạnh nhạt đáp:

- Ngươi trả lời như vậy là muốn so tài động thủ với ta chăng?

Huyết Ma Thiên Cơ cười âm hiểm trả lời:

- Ngươi cho là như vậy còn không đủ rõ ràng chăng? Được, thế thì để ta cho ngươi một câu trả lời rõ ràng, ngươi hãy đến nghe cho rõ.

Nói rồi tay phải đưa lên đặt trên đầu của Toàn Phong vũ sĩ, sau đó năm ngón tay thu lại, những móng tay dài nhỏ cắm vào đầu của Toàn Phong vũ sĩ, lập tức máu tươi bắn ra cùng với tiếng kêu thê lương của Toàn Phong vũ sĩ.

- Dừng tay! Hãy thả ông ta trước đã.

Lăng Thiên vẻ mặt âm trầm có chút lo lắng lên tiếng.

Huyết Ma Thiên Cơ quay nhìn bốn phía, thấy mặt mọi người đầy lo lắng và tức giận, không khỏi cười điên cuồng cất lời:

- Thế nào, đau lòng rồi? Nếu lòng mềm yếu như vậy, sao còn dám lên Ma Thánh phong của ta? Các ngươi dám gây náo loạn đùa giỡn ở một trong ba tuyệt địa Hải vực của ta à?

Diệp Tâm Nghi nghe vậy thất kinh, cất tiếng hỏi:

- Ba nơi tuyệt địa là có ý gì đây?

Huyết Ma Thiên Cơ nghi hoặc nhìn nàng, lạnh giọng nói:

- Ma Thánh phong hiệu xưng là một trong ba nơi tuyệt địa của Hải vực, liệt vào hàng thứ hai, chính là nơi hung hiểm nhất của Hải vực, các ngươi lẽ nào không biết đến?

Bật cười cay đắng, Diệp Tâm Nghi liếc nhìn mọi người, thở dài nói:

- Xem ra chúng ta quả thật là bị lừa rồi.

Huyền Đan vũ sĩ lạnh nhạt nói:

- Chuyện đã đến thế này, cho dù thế nào chúng ta cũng phải đi đến cùng.

Huyết Ma Thiên Cơ cười nói:

- Không sai, các ngươi hẳn phải đi đến cùng, bởi vì các ngươi không còn chọn lựa. Đến đây, đừng do dự, ta giúp các ngươi một tay.

Còn đang nói tay phải đã biến thành đỏ máu, bấu chặt năm ngón tay vào trong đầu của Toàn Phong vũ sĩ, lập tức hấp thu sạch não tủy của ông, khiến ông ngừng kêu la thảm khốc liền.

Mọi người giận dữ gầm lên. Khi thấy Toàn Phong vũ sĩ chết như vậy trong tay của Huyết Ma Thiên Cơ, mọi người ở đó đều phẫn nộ đến cùng cực.

Lăng Thiên thấy vậy trầm giọng nói:

- Mọi người bình tĩnh một chút, Toàn Phong vũ sĩ tuy trọng thương nhưng lại có tu vi vài trăm năm. Lúc này ông ta không hề phản kháng hẳn chết rồi, nhưng có thể thấy người trước mắt hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta. Vì thế, mọi người không được lỗ mãng. Bây giờ mọi người hãy lùi lại trước, để ta xem thử thủ đoạn của bà ta.



Nói rồi hạ mình xuống, chầm chậm bước đến gần Huyết Ma.

Mọi người nghe vậy nhanh chóng tụ lại với nhau, trong đó bốn người bị thương lợi dụng thời cơ trị thương, bốn người không thụ thương cẩn thận phòng bị, chăm chú quan sát tình huống giữa Lăng Thiên và Huyết Ma Thiên Cơ.

Hai người này, một là tổ sư khai sơn lập phái của Thiên Kiếm viện, đứng hàng trưởng lão của Hư Vô Giới Thiên, một người được xưng là tuyệt đại ác ma đã lâu của Hải vực, từ trước đến nay chưa có một người nào thoát khỏi tay bà ta. Trận chiến giữa bọn họ ai mạnh hơn ai đây?

******

Tây hải, Tỏa Long cung. Sở Hoài Dương đóng giả Liễu Thiên Hoa đã nhanh chóng thu phục được tín nhiệm của cao thủ Tây hải, nắm đại quyền của Tây hải. Nhưng điều khiến cho lão không ngờ được, vật chí báu trấn cung được Tây hải bảo tồn vài ngàn năm là Tỏa Long đỉnh đã không còn thấy nữa.

Với thân phận của Sở Hoài Dương, lão tự nhiên biết điều này có ý nghĩa như thế nào, vì thế tỏ ra vô cùng nóng nảy.

Kiếm Vô Trần ở bên cạnh không hiểu hỏi lại:

- Không phải là Tỏa Long đỉnh sao? Không thấy càng tốt cho Long tộc hơn sao, ngươi vì sao lại lo lắng làm gì?

Sở Hoài Dương tức giận đáp:

- Nếu như đơn giản như vậy thì tốt rồi. Thôi, bây giờ tâm tình ta đang khó chịu, không muốn nói chuyện này với ngươi, hay là ngươi hãy đi nghỉ trước đi, có chuyện gì ta sẽ phái người đến cho ngươi biết.

Kiếm Vô Trần chần chừ một lúc, dường như muốn hỏi điều gì nhưng cuối cùng lại đành thôi. Tiễn Kiếm Vô Trần rồi, Sở Hoài Dương nói với Kiếm Tường ở bên cạnh:

- Tình huống Tây hải hiện nay thế nào rồi, Tây hải Lục Cuồng còn được nhiều ít?

Người trung niên Kiếm Tường đáp:

- Chuyện này thuộc hạ đã điều tra qua, ngày trước đi theo Liễu Thiên Hoa có Tây hải Phi Sa Ma Liệt, Song Đầu Hải Báo Nghịch Thanh, bọn chúng hẳn đã chết hết rồi. Chỉ còn lại ba người, Huyết Man nghe nói đã chết ở Đông hải trong tay mấy người kia, hiện nay chỉ còn Tây hải Ngân long Liễu Tàn Hồng và Ma Hà thôi.

Sở Hoài Dương nghe rồi liền trầm ngâm lên tiếng:

- Liễu Tàn Hồng thực lực không yếu, ta dự tính sai hắn đi đánh Nam hải. Ma Hà thiện nghệ trong tuy tìm tung tích, giao cho hắn chuyện đi tìm kiếm Tỏa Long đỉnh. Hơn nữa, ngươi đem người của chúng ta đến đây để thuận tiện tra xét tình huống của Đông hải, xem thử cao thủ Lục Doanh tìm được là ai mà có thể giết chết được Liễu Thiên Hoa.

Kiếm Tường trả lời:

- Được, những chuyện đó thuộc hạ lập tức đi làm, còn Kiếm Vô Trần chủ nhân đã có tính toán gì chưa?

Sở Hoài Dương bật cười âm hiểm lạnh lùng, nhỏ nhẹ nói:

- Chuyện này ta tự có tính toán, ngươi không cần nhắc nhở nhiều, đi thôi.

Kiếm Tường vâng một tiếng rồi bỏ đi ngay.

Sở Hoài Dương đưa mắt nhìn đại điện trống rỗng, không khỏi bật tiếng cười to. Nhưng tiếng cười này chỉ kéo dài trong giây lát liền biến mất.

Lúc này đây, Sở Hoài Dương ánh mắt ưu tư đau thương, mọi thứ ở đây khiến lão phải nhớ đến dĩ vãng. Lúc đó lão còn ở Nam hải, mơ mộng có một ngày mình có thể chiếm lấy địa vị chủ nhân của Lưu Li cung, ai ngờ cuối cùng lại tay trắng.

- Hàn Ngọc Dương hãy đợi đó, ta sẽ thu lại mọi thứ thuộc về ta, cho người biết được mùi vị bị người ta xua đuổi như thế nào.

Sở Hoài Dương nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng rít lên cừu hận.

Sau đó, Sở Hoài Dương rời khỏi đại điện, đi qua mấy căn phòng bài trí tinh xảo vào đến Cấm cung. Nơi đây gọi là Cấm cung nhưng thật ra là chỗ để Tỏa Long đỉnh, cửa vào có cao thủ Tây hải trấn giữ.

Nhìn thấy Liễu Thiên Hoa đến, bốn cao thủ Tây hải giữ cửa thần sắc bất an, đều cung cung kính kính hành lễ lên tiếng:

- Thuộc hạ ra mắt cung chủ.

Liễu Thiên Hoa (Sở Hoài Dương) vẻ mặt âm trầm, không chút để ý đến bốn người, đi thẳng vào trong điện, ánh mắt lướt qua tình hình bên trong. Cấm cung không lớn, trống rỗng hoàn toàn, người không biết còn cho là đã đi nhầm chỗ.

Sau khi dò xét một lượt mà không thu được điểm gì, Liễu Thiên Hoa đi ra ngoài điện, lạnh lùng lên tiếng:

- Các ngươi chính là người thủ cửa ở đây vào lúc đó à?

Một thuộc hạ run giọng nói:

- Bẩm cung chủ, không phải chúng thuộc hạ, đó là bốn người đã bị Liễu Tàn Hồng nổi giận giết chết hết rồi.

Sở Hoài Dương trong lòng ảo não, lạnh lùng lên tiếng:

- Tình huống lúc đó thế nào các ngươi có biết đại khái không?



Thuộc hạ đó sợ hãi trả lời:

- Cung chủ, nơi đây đã vài ngàn năm không có người nào hỏi đến, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Sở Hoài Dương ánh mắt lạnh lại, quát lên:

- Ý ngươi nói rằng lúc đó nơi đây thật ra không có người thủ giữ chăng?

Thuộc hạ đó cúi đầu không nói, chấp nhận.

Sở Hoài Dương cực giận, lạnh giọng nói:

- Nếu đã như vậy, các ngươi còn dùng làm gì, hay chết hết đi cho ta.

Tay phải xoay lật giữa không trung, một luồng kình khí mạnh mẽ chớp mắt hình thành một dòng xoáy cuốn bốn đệ tử giữ cửa vào trong, người nào cũng la lên mấy tiếng thất thanh, sao đó liền bị chưởng lực của Sở Hoài Dương đánh nát.

Giết chết bốn người rồi, tâm tình Sở Hoài Dương tốt hơn một chút. Quay lại đại điện, lão thấy Liễu Tàn Hồng không biết đến từ lúc nào đang chờ đợi ở đó. Cho Liễu Tàn Hồng ngồi rồi, Sở Hoài Dương hỏi:

- Chuyện gì? Nói đi.

Liễu Tàn Hồng đáp:

- Vừa rồi mới nhận được tin tức, người được Đông hải mời giúp có tổng cộng năm người, hai nam và ba nữ, người đứng đầu tên là Lục Vân, thuộc hạ đã từng gặp hắn ở vùng lân cận Đông hải.

Sở Hoài Dương nghe vậy chấn động, cái tên Lục Vân lão có biết, nhưng lão không ngờ Lục Vân và Lục Doanh có quan hệ. Trầm tư giây lát, Sở Hoài Dương nói:

- Té ra là tiểu tử Lục Vân, khó trách cuồng ngạo như vậy.

Liễu Tàn Hồng nhìn lão, hỏi lại:

- Người trước đây cung chủ thấy có chắc là hắn chăng?

Sở Hoài Dương biết hắn sẽ hỏi, vì thế vẻ mặt tỏ ra bình thản, gật đầu nói:

- Ta nghĩ hẳn là tiểu tử này, lúc đó hắn xuất hiện dụ ta rời đi, nếu không đám vô dụng Đông hải đó cũng đừng mong có thể thoát được.

Liễu Tàn Hồng hỏi tiếp:

- Cung chủ và Lục Vân lần đầu gặp nhau mà khẳng định là hắn bởi vì hắn cuồng ngạo phải không?

Sở Hoài Dương đáp:

- Trước đây ta chưa dám khẳng định, nhưng sau đó nghe được từ vị bằng hữu đến từ nhân gian một số lời loan truyền liên quan đến Lục Vân, vì thế mới có thể khẳng định như vậy.

Liễu Tàn Hồng trong mắt hết nghi ngờ, đổi sang chuyện khác:

- Hiện nay thực lực Đông hải tăng hẳn, tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?

Sở Hoài Dương đáp:

- Chuyện này ta có nghĩ qua, việc cấp bách trước mắt là tìm lại Tỏa Long đỉnh, hơn nữa còn bí mật tổ chức thực lực, lợi dụng lúc Nam hải không phòng bị để phát động tiến công.

Liễu Tàn Hồng cả sợ, kinh ngạc lên tiếng:

- Tiến công Nam hải? Chuyện này không thể đùa được.

Sở Hoài Dương lạnh nhạt trả lời:

- Ngươi cho là ta đang đùa giỡn chăng? Hiện nay, chúng ta vừa mới phát động xâm lược Đông hải và Bắc hải. Nam hải nhất định sẽ cho rằng tinh lực chủ yếu hiện nay của chúng ta đang trấn thủ Đông hải và Bắc hải. Lúc này, nếu như chúng ta đột nhiên phát động tiếng công Nam hải liền có thể giết bọn chúng không kịp trở tay. Đến khi thu thập được Nam hải rồi, có còn phải sợ Đông hải và Bắc hải không thần phục không?

Liễu Tàn Hồng nói:

- Kế hoạch này không sai, nhưng có quá mạo hiểm chăng?

Sở Hoài Dương đáp:

- Muốn thành đại sự sao có thể bớt mạo hiểm được. Hiện nay, chỉ cần chúng ta đem chuyện Tỏa Long đỉnh truyền bá khắp bốn bể, khiến cho mọi người đều cho là chúng ta đang toàn lực tìm kiếm nó. Như vậy truyền thuyết liên quan đến Tỏa Long đỉnh sẽ khiến bọn họ phân tâm, không nghĩ đến những chuyện khác. Thế thì kế hoạch âm thầm đánh lén của chúng ta sẽ có được công hiệu rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Giới Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook