Chương 311: Khai Thủy Thu Trái
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Lão đạo nghe xong nổi cơn đại nộ định bước tới phía trước, nhưng bị hòa thượng ngăn lại:
- Đừng có xung động, hắn muốn kích động lão đó, chúng ta không nên nói với kẻ không hiểu biết.
Lạnh lùng nhìn Lục Vân, lão ni nhãn thần nghi hoặc, hỏi:
- Ngươi là Lục Vân? Tại sao ngươi lại biết chúng ta sẽ hiện diện tại đây? Là ai đã nói cho ngươi biết?
Vừa nghe đến cái tên Lục Vân, lão đạo và lão hòa thượng đều kinh nghi, hiển nhiên là đã ý thức được người đứng trước mặt đây không dễ đối phó.
Lục Vân bình tĩnh nhìn lão ni cô, cười trả lời:
- Không sai, ta là Lục Vân, coi như nhãn quang của ngươi cũng có vài phần lợi hại. Còn về việc ai nói cho ta biết các ngươi sẽ xuất hiện ở đây điều đó không quan trọng, mục đích của ta tới nơi này mới chính là điều quan trọng.
Lão ni lãnh khốc nhìn Lục Vân, hỏi:
- Mục đích? Ngươi có mục đích gì thì hãy nói rõ ra, đừng có quanh co nữa.
Mục quang quét qua ba người, Lục Vân nhãn thần băng lãnh, cất giọng lạnh lùng:
- Tại cuộc chiến Dịch viên ngày trước ta đã từng lập lời thề, nhất định sẽ tận tay hủy diệt Vân Chi pháp giới và những kẻ muốn đẩy ta vào tử địa. Hôm nay ta đến đây, bất quá chỉ là thu hồi một số lợi tức mà thôi. Nói như vậy, ba vị còn gì chưa minh bạch không?
Ba người nghe xong chấn động, sau khi đưa mắt nhìn nhau, lão đạo hừ lạnh nói:
- Lục Vân, ngươi không cảm thấy quá tự phụ chăng? Ở trước mặt ba chúng ta, với tu vi của ngươi mà cho là có hy vọng chiến thắng hay sao?
Lục Vân ngạo nghễ cười nói:
- Không biết lão Huyền Mộc ngày trước hiện giờ đã tỉnh lại chưa? Các ngươi không phải tự coi mình như thần tiên hay sao? Chắc không đến nỗi cả một cấm chế cỏn con của ta cũng không giải được chứ?
Sắc mặt ba người hiện lên vẻ giận dữ nhưng lại không phản bác, bởi vì cho đến bây giờ Huyền Mộc đại sư vẫn không thể cử động được, ngay cả Vân Giới Thiên Tôn cũng không giải khai được phong ấn này.
Lão hòa thượng tức giận nhìn Lục vân, nói:
- Lục Vân, ngươi không cần phải đắc ý, hôm đó là do Huyền Mộc đạo hữu không biết rõ về ngươi, nên ngươi mới có cơ hội. Còn hôm nay, chúng ta đều biết được ngươi thân hoài nhiều loại pháp quyết, ngươi lại muốn sử dụng quỷ kế nữa thì không có khả năng đâu.
Lục Vân cười một cách tự nhiên, lãnh ngạo nói:
- Nếu như ở Dịch viên ngày đó với ba người các ngươi thì có lẽ ta còn tốn một ít sức lực, nhưng bây giờ không giống như ngày trước. Hiện tại không còn sớm nữa, ba vị hãy báo danh chịu chết đi! Đợi khi thu thập các ngươi xong thì ta sẽ đến Hắc đàm tìm kiếm cửa vào Vân Chi pháp giới, sau đó sẽ tự mình hủy diệt Vân Chi pháp giới của các ngươi.
Lão đạo hét lên một tiếng giận dữ:
- Lục Vân, ngươi đừng có cuồng vọng, có Ất Mộc chân quân ta ở đây sao có thể để ngươi láo xược như vậy được! Hôm nay ta sẽ lĩnh giáo xem thử ngươi có thật sự lợi hại như truyền ngôn hay không. Tiếp chiêu!
Một âm thanh ngân lên cùng với một luồng sáng như thiểm điện, vô số kiếm mang bao vây xung quanh Lục Vân tạo thành một lưới kiếm có oai lực dời non lấp biển, nhắm vào những chổ yếu hại của chàng công tới.
Điềm nhiên cười một tiếng, Lục Vân liền vận khởi Ý Niệm Thần Ba, tất cả chi tiết đường đi của thanh kiếm đều hiện lên rõ ràng trong đầu, chàng liền nhẹ nhàng dịch chuyển thoát ra khỏi lưới kiếm của lão đạo.
Chuyển thân ra khỏi ngoài mười trượng, nhìn thấy sắc mặt kinh dị của Ất Mộc chân quân, Lục Vân không nhịn được nói:
- Tu vi của ngươi thật sự không kém so với ta, nhưng ta có chỗ mà ngươi không bằng được, đó là bản thân ta kiêm tu chính tà pháp quyết nên có thể dễ dàng hóa giải tất cả các chiêu công kích của ngươi, khiến ngươi tốn công vô ích.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Ất Mộc đạo nhân hét lên:
- Đừng có khoác lác sớm như vậy, phải đấu qua rồi mới biết. Lại đây!
Kiếm xuất nhân động, Ất Mộc chân quân trong khi ngự kiếm, thân ảnh hóa thành chín bóng ảnh, thân thể không ngừng tách ra trên không trung, trong chớp mắt trong khuôn viên trăm trượng hình thành một trận pháp kỳ lạ, một màn sáng rợp trời xuất hiện bao vây xung quanh chàng.
Bên trong quầng hào quang, thân hình của Ất Mộc chân quân phân giải thành tám mươi mốt đạo huyễn ảnh, án ngữ tại cửu thiên cửu địa chi vị cùng nhau phát ra một kích cường hoành, chỉ thấy tám mươi mốt chùm sáng hội tụ xung quanh Lục Vân, hình thành một vòng sáng như kén tằm cấp tốc co lại hòng nuốt chửng chàng.
Lục Vân nhãn thần lãnh khốc, chàng cảm giác được một kích này thật mạnh mẽ, trong lúc khẩn cấp liền thi triển Hư Vô Không Ngân pháp quyết. Toàn thân huyễn hóa xuất hiện ở trên không, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân được thi triển, phát sinh một uy lực làm chấn động các cao thủ phía dưới khiến họ khí huyết nhộn nhạo, tức thì cấp tốc né tránh.
Ngân quang lóe lên, Lục Vân thi triển Không Gian Khiêu Dược chi thuật, thân thể liền xuất hiện bên cạnh Ất Mộc chân quân, cười lạnh nói:
- Hôm nay ta đến là để giết ngươi, không phải đến để so tài cao thấp. Bây giờ các ngươi hãy chịu hình phạt đi! Hóa Hồn Quy Hư!
Hắc mang chớp hiện, chàng liền thi triển Hóa Hồn đại pháp, hữu thủ xuất hiện ma quang quỷ dị, một chưởng đánh vào ngực của Ất Mộc chân quân.
Thần sắc biến đổi, Ất Mộc chân quân rống lên một tiếng, hai tay lão giao lại với nhau, nội thể chân nguyên tăng đến mức cực hạn hóa thành một cột sáng màu xanh da trời, nghênh đón một kích của Lục Vân, song chưởng tiếp lấy lực thôn phệ của Hóa Hồn đại pháp, hai bên đều không chịu nhường nhau, giằng co một thời gian, không bên nào chịu khuất phục.
Đằng này, lão hòa thượng và lão ni cô nhìn nhau một cái, hai người đồng thời phát động thế công. Chỉ thấy một đạo kim luân bay lên, Phật quang chói lóa kèm theo vô số Phật chú từ trên không xạ ra như hoa, một lực lượng chí đại chí thánh chứa đựng trái tim từ bi của Phật gia, ngưng tụ thành một Phật tọa đè xuống đầu Lục Vân.
Còn bên kia, lão ni xuất kiếm ngân vang như sấm động, kiếm pháp cuồng dã bá tuyệt như lôi long xuất theo kèm theo những tia lửa điện nhằm Lục Vân công tới.
Cảm giác được thế công của lão hòa thượng và lão ni vô cùng mãnh liệt, Lục Vân ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng không thể thừa nhận cao thủ của Vân Chi pháp giới thật sự không đơn giản. Ý niệm nhất động, chàng liền thi triển Ý Niệm Thần Ba phát ra một đạo tinh thần lực với tần suất cao công vào đại não của Ất Mộc chân quân, khiến lão kêu thảm một tiếng, bị Lục Vân đánh bay ra. Nhờ đó, Lục Vân thoát khỏi sự bám riết của Ất Mộc, một lần nữa trong thời điểm nguy hiểm nhất thân thể huyễn hóa thành hư vô, tránh được sự công kích liên thủ của lão hòa thượng và lão ni cô.
Tạm ngưng tấn công, Lục Vân ngạo lập trên không nhìn Ất Mộc thọ thương trên mặt đất và hai người còn lại, lãnh khốc nói:
- Bây giờ chỉ mới bắt đầu, ba vị hãy nhân lúc rảnh mà tự cầu nguyện cho bản thân đi, hy vọng là ông trời phù hộ cho, nếu không đợi lát nữa sẽ không còn thời gian đâu.
Cảnh giác nhìn Lục Vân, lão ni nổi giận:
- Lục Vân, ngươi đừng có vì việc chiếm thượng phong hồi nãy mà đắc ý, chúng ta đều có tấm thân bất diệt, dù cho ngươi thân hoài nhiều loại pháp quyết nhưng không phải cứ gặp là giết được chúng ta đâu. Ngoài ra, ngươi chỉ có một người, nếu thật sự động thủ thì ngươi nhất định bị thiệt thòi. Do đó ta khuyên ngươi nhận thức được điều này mà ly khai. Còn ân oán giữa ngươi và Vân Chi pháp giới thì hãy đợi đến khi chúng ta tiêu diệt xong những yêu ma của vực chi tam giới rồi sẽ từ từ thanh toán sau.
Lục Vân cười lạnh lùng, nói:
- Ta thấy thương thay cho các ngươi, các ngươi thật sự tưởng rằng có thể tiêu diệt được yêu ma của vực chi tam giới hay sao? Nói câu khó nghe một chút, với tu vi của ba người các ngươi thì nhất định là chết, không có được một cơ hội đào thoát. Còn Thiên Kiếm Khách của Cửu Thiên Hư Vô giới, nếu gặp được Quỷ vực Sát Huyết Diêm La thì cũng chỉ có chết mà thôi. Do đó Vân Chi pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới của các ngươi dựa vào cái gì để tiêu diệt chúng?
- Im miệng, ngươi đừng có ngụy ngôn. Từ cổ chí kim, tà bất thắng chính. Cho dù có bao nhiêu gian nan cuối cùng thì chính đạo luôn luôn thắng, đây là lý từ ngàn xưa.
Lão ni cô ngữ khí kiên định, lộ vẻ hiên ngang lẫm liệt.
- Thật vậy sao? Giống như bây giờ, Lục Viện liên minh của Kiếm Vô Trần giao chiến liên tục với Hắc Sát Hổ Vương, kết quả như thế nào? Ngày trước Bắc Phong một người một ngựa đả bại cao thủ tam phái lục viện, sao không nghe nói các ngươi đem người ta ra giải quyết ra sao? Hiện tại ba người các ngươi đấu với ta, sao không thấy các ngươi thắng? Đây rốt cuộc tại sao? Tà không thắng chính phải không? Tại sao chính đạo càng ngày càng yếu vậy?
Lục Vân lạnh lùng phản bác, giọng nói mang theo âm điệu tàn khốc.
Lão ni vẻ mặt đầy phẫn nộ, muốn phản bác nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, chỉ còn nước trừng mắt nhìn Lục Vân. Kế bên, lão hòa thượng nhỏ nhẹ khuyên nhủ, rồi nhìn sang Lục Vân nói:
- Chuyện xảy ra ở Dịch viên ngày đó chúng ta cũng có nghe qua, việc này dù đúng hay là sai thì cũng đã qua rồi. Lão nạp hy vọng ngươi hiện tại có thể nới tay trước, xong việc công rồi mới đến việc tư, giải quyết xong vấn đề yêu ma rồi sau đó sẽ phụng bồi ngươi. Hôm nay không phải chúng ta sợ ngươi, mà là vì không muốn đấu với ngươi để khỏi khiến người thân đau mà cừu nhân vui mừng. Vì thiên hạ bách tính, hy vọng ngươi phân rõ thị phi, ân oán của chúng ta để sau này sẽ tính.
Lục Vân vẻ mặt lạnh nhạt trả lời:
- Nếu ta không đồng ý thì các ngươi làm gì? Ta đã nói qua, ta đến là để giết người và thu hồi lại những gì mà ta đáng có, không phải đến đây để cùng các ngươi bàn luận thế gian chính tà. Trong mắt ta thì các ngươi không thể cứu được nhân thế, lưu các ngươi lại chỉ hỏng việc chứ không có tác dụng gì.
Lão hòa thượng nổi giận hét lên:
- Lục Vân, lão nạp đã dùng lời tử tế mà thương lượng với ngươi, ngươi không nghe thì đừng trách chúng ta hôm nay vì dân trừ hại, thế thiên hành đạo. Đến đây, hôm nay chúng ta xem ai chết vào tay ai?
Cất tiếng cười âm lạnh, ánh mắt Lục Vân lóe lên tia huyết mang, mục quang di chuyển ra xa, âm thanh vang lên một cách kỳ dị:
- Đến đây, hôm nay ta xem ý trời ra sao. Ta phải cho các ngươi biết, các ngươi vĩnh viễn sẽ không làm gì được ta.
Lão đạo, lão hòa thượng và lão ni lặng đi một cái, hiển nhiên là không hiểu Lục Vân nói như vậy nghĩa là sao. Ba người nhìn nhau hội ý, tức thì mỗi người đều tự vận công đề khí, chuẩn bị triển khai một cuộc chiến kinh thế trên Thiên Huyền lĩnh.
Gió nhẹ thổi qua, Lục Vân ngẩng đầu lên nhìn trời, đây là lần thứ nhất chàng làm chuyện nghịch thiên, sẽ có kết quả như thế nào? Trên vai chàng Tứ Linh thần thú lắc lắc cái đầu, lúc thì nhìn Lục Vân, lúc thì nhìn ba người kia không một chút gì gọi là khẩn trương cả. Có thể trong lòng nó chẳng qua chỉ là một trường du hí, một cuộc chơi rất bình thường.
Thiên Hoan lĩnh tràn ngập không khí chiến tranh. Lúc này, ba cao thủ của Vân Chi pháp giới đã đề thăng chân nguyên lên đến cực hạn, bắt đầu phát động thế công mãnh liệt.
Thu hồi mục quang, Lục Vân điềm đạm nhìn ba người nói:
- Đã là sinh tử chiến thì ba vị nên nói ra danh hiệu, nếu không ta lại không biết ta giết những nhân vật nào.
Ất Mộc giận dữ nhìn Lục Vân nói:
- Nếu như ngươi muốn biết chết vào tay ai, thì ta sẽ nói cho ngươi nghe. Hòa thượng pháp hiệu Thiên Đăng, ni cô được gọi là Tuệ Giác thần ni. Giờ thì hãy chịu chết đi!
- Đừng có xung động, hắn muốn kích động lão đó, chúng ta không nên nói với kẻ không hiểu biết.
Lạnh lùng nhìn Lục Vân, lão ni nhãn thần nghi hoặc, hỏi:
- Ngươi là Lục Vân? Tại sao ngươi lại biết chúng ta sẽ hiện diện tại đây? Là ai đã nói cho ngươi biết?
Vừa nghe đến cái tên Lục Vân, lão đạo và lão hòa thượng đều kinh nghi, hiển nhiên là đã ý thức được người đứng trước mặt đây không dễ đối phó.
Lục Vân bình tĩnh nhìn lão ni cô, cười trả lời:
- Không sai, ta là Lục Vân, coi như nhãn quang của ngươi cũng có vài phần lợi hại. Còn về việc ai nói cho ta biết các ngươi sẽ xuất hiện ở đây điều đó không quan trọng, mục đích của ta tới nơi này mới chính là điều quan trọng.
Lão ni lãnh khốc nhìn Lục Vân, hỏi:
- Mục đích? Ngươi có mục đích gì thì hãy nói rõ ra, đừng có quanh co nữa.
Mục quang quét qua ba người, Lục Vân nhãn thần băng lãnh, cất giọng lạnh lùng:
- Tại cuộc chiến Dịch viên ngày trước ta đã từng lập lời thề, nhất định sẽ tận tay hủy diệt Vân Chi pháp giới và những kẻ muốn đẩy ta vào tử địa. Hôm nay ta đến đây, bất quá chỉ là thu hồi một số lợi tức mà thôi. Nói như vậy, ba vị còn gì chưa minh bạch không?
Ba người nghe xong chấn động, sau khi đưa mắt nhìn nhau, lão đạo hừ lạnh nói:
- Lục Vân, ngươi không cảm thấy quá tự phụ chăng? Ở trước mặt ba chúng ta, với tu vi của ngươi mà cho là có hy vọng chiến thắng hay sao?
Lục Vân ngạo nghễ cười nói:
- Không biết lão Huyền Mộc ngày trước hiện giờ đã tỉnh lại chưa? Các ngươi không phải tự coi mình như thần tiên hay sao? Chắc không đến nỗi cả một cấm chế cỏn con của ta cũng không giải được chứ?
Sắc mặt ba người hiện lên vẻ giận dữ nhưng lại không phản bác, bởi vì cho đến bây giờ Huyền Mộc đại sư vẫn không thể cử động được, ngay cả Vân Giới Thiên Tôn cũng không giải khai được phong ấn này.
Lão hòa thượng tức giận nhìn Lục vân, nói:
- Lục Vân, ngươi không cần phải đắc ý, hôm đó là do Huyền Mộc đạo hữu không biết rõ về ngươi, nên ngươi mới có cơ hội. Còn hôm nay, chúng ta đều biết được ngươi thân hoài nhiều loại pháp quyết, ngươi lại muốn sử dụng quỷ kế nữa thì không có khả năng đâu.
Lục Vân cười một cách tự nhiên, lãnh ngạo nói:
- Nếu như ở Dịch viên ngày đó với ba người các ngươi thì có lẽ ta còn tốn một ít sức lực, nhưng bây giờ không giống như ngày trước. Hiện tại không còn sớm nữa, ba vị hãy báo danh chịu chết đi! Đợi khi thu thập các ngươi xong thì ta sẽ đến Hắc đàm tìm kiếm cửa vào Vân Chi pháp giới, sau đó sẽ tự mình hủy diệt Vân Chi pháp giới của các ngươi.
Lão đạo hét lên một tiếng giận dữ:
- Lục Vân, ngươi đừng có cuồng vọng, có Ất Mộc chân quân ta ở đây sao có thể để ngươi láo xược như vậy được! Hôm nay ta sẽ lĩnh giáo xem thử ngươi có thật sự lợi hại như truyền ngôn hay không. Tiếp chiêu!
Một âm thanh ngân lên cùng với một luồng sáng như thiểm điện, vô số kiếm mang bao vây xung quanh Lục Vân tạo thành một lưới kiếm có oai lực dời non lấp biển, nhắm vào những chổ yếu hại của chàng công tới.
Điềm nhiên cười một tiếng, Lục Vân liền vận khởi Ý Niệm Thần Ba, tất cả chi tiết đường đi của thanh kiếm đều hiện lên rõ ràng trong đầu, chàng liền nhẹ nhàng dịch chuyển thoát ra khỏi lưới kiếm của lão đạo.
Chuyển thân ra khỏi ngoài mười trượng, nhìn thấy sắc mặt kinh dị của Ất Mộc chân quân, Lục Vân không nhịn được nói:
- Tu vi của ngươi thật sự không kém so với ta, nhưng ta có chỗ mà ngươi không bằng được, đó là bản thân ta kiêm tu chính tà pháp quyết nên có thể dễ dàng hóa giải tất cả các chiêu công kích của ngươi, khiến ngươi tốn công vô ích.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Ất Mộc đạo nhân hét lên:
- Đừng có khoác lác sớm như vậy, phải đấu qua rồi mới biết. Lại đây!
Kiếm xuất nhân động, Ất Mộc chân quân trong khi ngự kiếm, thân ảnh hóa thành chín bóng ảnh, thân thể không ngừng tách ra trên không trung, trong chớp mắt trong khuôn viên trăm trượng hình thành một trận pháp kỳ lạ, một màn sáng rợp trời xuất hiện bao vây xung quanh chàng.
Bên trong quầng hào quang, thân hình của Ất Mộc chân quân phân giải thành tám mươi mốt đạo huyễn ảnh, án ngữ tại cửu thiên cửu địa chi vị cùng nhau phát ra một kích cường hoành, chỉ thấy tám mươi mốt chùm sáng hội tụ xung quanh Lục Vân, hình thành một vòng sáng như kén tằm cấp tốc co lại hòng nuốt chửng chàng.
Lục Vân nhãn thần lãnh khốc, chàng cảm giác được một kích này thật mạnh mẽ, trong lúc khẩn cấp liền thi triển Hư Vô Không Ngân pháp quyết. Toàn thân huyễn hóa xuất hiện ở trên không, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân được thi triển, phát sinh một uy lực làm chấn động các cao thủ phía dưới khiến họ khí huyết nhộn nhạo, tức thì cấp tốc né tránh.
Ngân quang lóe lên, Lục Vân thi triển Không Gian Khiêu Dược chi thuật, thân thể liền xuất hiện bên cạnh Ất Mộc chân quân, cười lạnh nói:
- Hôm nay ta đến là để giết ngươi, không phải đến để so tài cao thấp. Bây giờ các ngươi hãy chịu hình phạt đi! Hóa Hồn Quy Hư!
Hắc mang chớp hiện, chàng liền thi triển Hóa Hồn đại pháp, hữu thủ xuất hiện ma quang quỷ dị, một chưởng đánh vào ngực của Ất Mộc chân quân.
Thần sắc biến đổi, Ất Mộc chân quân rống lên một tiếng, hai tay lão giao lại với nhau, nội thể chân nguyên tăng đến mức cực hạn hóa thành một cột sáng màu xanh da trời, nghênh đón một kích của Lục Vân, song chưởng tiếp lấy lực thôn phệ của Hóa Hồn đại pháp, hai bên đều không chịu nhường nhau, giằng co một thời gian, không bên nào chịu khuất phục.
Đằng này, lão hòa thượng và lão ni cô nhìn nhau một cái, hai người đồng thời phát động thế công. Chỉ thấy một đạo kim luân bay lên, Phật quang chói lóa kèm theo vô số Phật chú từ trên không xạ ra như hoa, một lực lượng chí đại chí thánh chứa đựng trái tim từ bi của Phật gia, ngưng tụ thành một Phật tọa đè xuống đầu Lục Vân.
Còn bên kia, lão ni xuất kiếm ngân vang như sấm động, kiếm pháp cuồng dã bá tuyệt như lôi long xuất theo kèm theo những tia lửa điện nhằm Lục Vân công tới.
Cảm giác được thế công của lão hòa thượng và lão ni vô cùng mãnh liệt, Lục Vân ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng không thể thừa nhận cao thủ của Vân Chi pháp giới thật sự không đơn giản. Ý niệm nhất động, chàng liền thi triển Ý Niệm Thần Ba phát ra một đạo tinh thần lực với tần suất cao công vào đại não của Ất Mộc chân quân, khiến lão kêu thảm một tiếng, bị Lục Vân đánh bay ra. Nhờ đó, Lục Vân thoát khỏi sự bám riết của Ất Mộc, một lần nữa trong thời điểm nguy hiểm nhất thân thể huyễn hóa thành hư vô, tránh được sự công kích liên thủ của lão hòa thượng và lão ni cô.
Tạm ngưng tấn công, Lục Vân ngạo lập trên không nhìn Ất Mộc thọ thương trên mặt đất và hai người còn lại, lãnh khốc nói:
- Bây giờ chỉ mới bắt đầu, ba vị hãy nhân lúc rảnh mà tự cầu nguyện cho bản thân đi, hy vọng là ông trời phù hộ cho, nếu không đợi lát nữa sẽ không còn thời gian đâu.
Cảnh giác nhìn Lục Vân, lão ni nổi giận:
- Lục Vân, ngươi đừng có vì việc chiếm thượng phong hồi nãy mà đắc ý, chúng ta đều có tấm thân bất diệt, dù cho ngươi thân hoài nhiều loại pháp quyết nhưng không phải cứ gặp là giết được chúng ta đâu. Ngoài ra, ngươi chỉ có một người, nếu thật sự động thủ thì ngươi nhất định bị thiệt thòi. Do đó ta khuyên ngươi nhận thức được điều này mà ly khai. Còn ân oán giữa ngươi và Vân Chi pháp giới thì hãy đợi đến khi chúng ta tiêu diệt xong những yêu ma của vực chi tam giới rồi sẽ từ từ thanh toán sau.
Lục Vân cười lạnh lùng, nói:
- Ta thấy thương thay cho các ngươi, các ngươi thật sự tưởng rằng có thể tiêu diệt được yêu ma của vực chi tam giới hay sao? Nói câu khó nghe một chút, với tu vi của ba người các ngươi thì nhất định là chết, không có được một cơ hội đào thoát. Còn Thiên Kiếm Khách của Cửu Thiên Hư Vô giới, nếu gặp được Quỷ vực Sát Huyết Diêm La thì cũng chỉ có chết mà thôi. Do đó Vân Chi pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới của các ngươi dựa vào cái gì để tiêu diệt chúng?
- Im miệng, ngươi đừng có ngụy ngôn. Từ cổ chí kim, tà bất thắng chính. Cho dù có bao nhiêu gian nan cuối cùng thì chính đạo luôn luôn thắng, đây là lý từ ngàn xưa.
Lão ni cô ngữ khí kiên định, lộ vẻ hiên ngang lẫm liệt.
- Thật vậy sao? Giống như bây giờ, Lục Viện liên minh của Kiếm Vô Trần giao chiến liên tục với Hắc Sát Hổ Vương, kết quả như thế nào? Ngày trước Bắc Phong một người một ngựa đả bại cao thủ tam phái lục viện, sao không nghe nói các ngươi đem người ta ra giải quyết ra sao? Hiện tại ba người các ngươi đấu với ta, sao không thấy các ngươi thắng? Đây rốt cuộc tại sao? Tà không thắng chính phải không? Tại sao chính đạo càng ngày càng yếu vậy?
Lục Vân lạnh lùng phản bác, giọng nói mang theo âm điệu tàn khốc.
Lão ni vẻ mặt đầy phẫn nộ, muốn phản bác nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, chỉ còn nước trừng mắt nhìn Lục Vân. Kế bên, lão hòa thượng nhỏ nhẹ khuyên nhủ, rồi nhìn sang Lục Vân nói:
- Chuyện xảy ra ở Dịch viên ngày đó chúng ta cũng có nghe qua, việc này dù đúng hay là sai thì cũng đã qua rồi. Lão nạp hy vọng ngươi hiện tại có thể nới tay trước, xong việc công rồi mới đến việc tư, giải quyết xong vấn đề yêu ma rồi sau đó sẽ phụng bồi ngươi. Hôm nay không phải chúng ta sợ ngươi, mà là vì không muốn đấu với ngươi để khỏi khiến người thân đau mà cừu nhân vui mừng. Vì thiên hạ bách tính, hy vọng ngươi phân rõ thị phi, ân oán của chúng ta để sau này sẽ tính.
Lục Vân vẻ mặt lạnh nhạt trả lời:
- Nếu ta không đồng ý thì các ngươi làm gì? Ta đã nói qua, ta đến là để giết người và thu hồi lại những gì mà ta đáng có, không phải đến đây để cùng các ngươi bàn luận thế gian chính tà. Trong mắt ta thì các ngươi không thể cứu được nhân thế, lưu các ngươi lại chỉ hỏng việc chứ không có tác dụng gì.
Lão hòa thượng nổi giận hét lên:
- Lục Vân, lão nạp đã dùng lời tử tế mà thương lượng với ngươi, ngươi không nghe thì đừng trách chúng ta hôm nay vì dân trừ hại, thế thiên hành đạo. Đến đây, hôm nay chúng ta xem ai chết vào tay ai?
Cất tiếng cười âm lạnh, ánh mắt Lục Vân lóe lên tia huyết mang, mục quang di chuyển ra xa, âm thanh vang lên một cách kỳ dị:
- Đến đây, hôm nay ta xem ý trời ra sao. Ta phải cho các ngươi biết, các ngươi vĩnh viễn sẽ không làm gì được ta.
Lão đạo, lão hòa thượng và lão ni lặng đi một cái, hiển nhiên là không hiểu Lục Vân nói như vậy nghĩa là sao. Ba người nhìn nhau hội ý, tức thì mỗi người đều tự vận công đề khí, chuẩn bị triển khai một cuộc chiến kinh thế trên Thiên Huyền lĩnh.
Gió nhẹ thổi qua, Lục Vân ngẩng đầu lên nhìn trời, đây là lần thứ nhất chàng làm chuyện nghịch thiên, sẽ có kết quả như thế nào? Trên vai chàng Tứ Linh thần thú lắc lắc cái đầu, lúc thì nhìn Lục Vân, lúc thì nhìn ba người kia không một chút gì gọi là khẩn trương cả. Có thể trong lòng nó chẳng qua chỉ là một trường du hí, một cuộc chơi rất bình thường.
Thiên Hoan lĩnh tràn ngập không khí chiến tranh. Lúc này, ba cao thủ của Vân Chi pháp giới đã đề thăng chân nguyên lên đến cực hạn, bắt đầu phát động thế công mãnh liệt.
Thu hồi mục quang, Lục Vân điềm đạm nhìn ba người nói:
- Đã là sinh tử chiến thì ba vị nên nói ra danh hiệu, nếu không ta lại không biết ta giết những nhân vật nào.
Ất Mộc giận dữ nhìn Lục Vân nói:
- Nếu như ngươi muốn biết chết vào tay ai, thì ta sẽ nói cho ngươi nghe. Hòa thượng pháp hiệu Thiên Đăng, ni cô được gọi là Tuệ Giác thần ni. Giờ thì hãy chịu chết đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.