Chương 852: Kinh văn ác tấn (Kinh hoàng nhận được tin xấu)
Tâm Mộng Vô Ngân
04/08/2014
Quay về đến Phục Long cốc, mọi người thấy Quy Vô đạo trưởng và Khiếu Thiên nghênh đón xa xa. Hai người vừa thấy Bách Linh và Trần Ngọc Loan tuyệt đối không chút đáng ngại, vẻ mặt bất an mới mất đi.
Thuận tay đỡ lấy Tư Đồ Thần Phong bị trọng thương, Quy Vô đạo trưởng chào hỏi Trương Ngạo Tuyết mấy câu, sau đó hỏi han:
- Minh chủ, tình huống sau đó như thế nào?
Trần Ngọc Loan khổ sở đáp:
- Điều này hãy về đã rồi nói tiếp, Bách Linh tỷ tỷ và ta đều bị trọng thương, may mắn có Ngạo Tuyết tỷ tỷ đến kịp, nếu không chắc phải nhờ đến thần thú của Lục đại ca mang chúng ta trở về rồi.
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy thất kinh, ảo não nói:
- Sớm biết như vậy thì không cần phải nghe lời của Phật Thánh tiền bối chờ đợi nơi đây, mà nghe theo lời khuyên của Phần Thiên đến đó trợ giúp các vị một tay.
Bách Linh điềm nhiên đáp lời:
- Đừng có oán trách nữa, lời của ông ấy thật ra là đúng, các vị có đến cũng không giúp được gì.
Còn đang nói thì mọi người đã đến trước cửa đại điện, liền phát hiện Phật Thánh Đạo Tiên và Lưu Tinh đang ngồi trong đó.
Hơi có chút kỳ quái, nhưng Bách Linh không nói nhiều, chỉ nắm lấy tay Trương Ngạo Tuyết đi vào trong đại điện đến trước mặt Phật Thánh Đạo Tiên.
Bách Linh mỉm cười hướng về Lưu Tinh lên tiếng:
- Huynh mạnh giỏi, hoan nghênh đã đến nơi này.
Lưu Tinh cười đáp:
- Công chúa không cần phải khách khí, chúng ta đã vài lần có duyên gặp mặt rồi.
Bách Linh nghe vậy bật cười, ánh mắt nhìn đến Phật Thánh Đạo Tiên hỏi han:
- Phần Thiên bây giờ như thế nào rồi?
Phật Thánh Đạo Tiên cười ha hả đáp:
- Yên tâm, ta đã khống chế được thương thế của hắn, hai ngày nữa tự nhiên sẽ thuyên giảm. Ngược lại ba vị khí sắc không tốt, hãy nghỉ ngơi tu dưỡng cho lại sức.
Bách Linh lắc đầu nói:
- Ta không sao, nói chuyện như vậy cũng không ảnh hưởng việc ta trị thương. Vừa rồi, chúng ta và Âm Đế giao chiến, bốn người liên thủ đều không thể làm gì hắn … Cuối cùng may nhờ Ngạo Tuyết đánh Âm Đế trọng thương, Ngọc Loan mới lợi dụng cơ hội, lập tức xua đuổi Âm Đế. Lần này tuy không tiêu diệt được hắn, nhưng đối với liên minh, từ nay về sau Âm Đế hẳn sẽ bị cố kị, trừ phi vạn bất đất dĩ, hắn tuyệt đối không chủ động tìm đến chúng ta nữa.
Nghe những lời tường thuật của Bách Linh, Quy Vô đạo trưởng và Khiếu Thiên vẻ mặt đầy kinh hãi, trước thì kinh ngạc trước sự mạnh mẽ của Âm Đế, sau còn ngạc nhiên hơn về sự thay đổi của Trương Ngạo Tuyết. Lưu Tinh không nói một lời, chỉ nhìn Trương Ngạo Tuyết một lúc, sau đó thôi không nhìn nữa.
Phật Thánh Đạo Tiên nhìn Trần Ngọc Loan cười ha hả nói:
- Nha đầu, miệng ngươi cũng kín lắm đó, từ trước đến giờ té ra Lục Vân đã giao Thánh Long phù cho ngươi rồi.
Trần Ngọc Loan trừng ông, khổ sở nói:
- Chuyện này cần kín càng tốt, nếu không hôm nay sao có thể xuất kỳ bất ý đánh trọng thương Âm Đế được?
Phật Thánh Đạo Tiên cười không đáp, Quy Vô đạo trưởng lại nói:
- Phương pháp này của minh chủ tuy giấu kín mọi người, bất quá theo thực tế cũng hoàn toàn chính xác. Bây giờ Âm Đế đã biết chuyện này, nhưng chúng ta vẫn ẩn giấu y như cũ để tránh người có lòng gây chuyện, đến lúc đó sẽ bất lợi cho chúng ta.
- Chuyện này ta cũng hiểu rõ, thôi đừng đề cập đến nữa. Bây giờ Ngạo Tuyết tỷ tỷ đã tham gia vào phòng tuyến chúng ta, khiến cho thực lực chúng ta tăng hẳn, từ này con đường trừ ma sẽ càng thêm phần thuận lợi.
Đổi chủ đề khác, Trần Ngọc Loan hướng sự chú ý của mọi người đến Trương Ngạo Tuyết.
Trương Ngạo Tuyết cười điềm đạm, gật đầu tỏ sự đồng ý với mọi người, nhẹ giọng nói:
- Người tu đạo, trảm yêu trừ ma là một phận sự của chúng ta, Ngạo Tuyết tự nhiên sẽ tận lực. Lần này đến đây nguyên là để tìm kiếm sư phụ và sư bá, không biết bọn họ hiện tại có mạnh khỏe không?
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy cười khổ, có vẻ hối lỗi nói:
- Ngạo Tuyết cô nương nghe thấy xin đừng kích động, sư phụ và sư bá cô nương còn có thêm Phong Viễn Dương hôm nay đã rời đây từ sớm, hiện tại không biết đi nơi nào.
Trương Ngạo Tuyết thất kinh, sau đó vẻ mặt mơ hồ thất vọng, miệng thở dài u oán.
Bách Linh mày liễu giương cao, trầm giọng nói:
- Bọn họ đi rồi, vì sao lại đi?
Quy Vô đạo trưởng giải thích:
- Chuyện này phải nói bắt đầu từ ngày hôm qua, lúc đó Giới Thiện của Bồ Đề học viện đến nơi này, mang đến cho chúng ta một tin tức … Biết được chuyện này rồi, mấy người Càn Nguyên chân nhân kích động vô cùng, vì thế hôm nay đi từ sớm, ta đã lưu lại không được, cũng không thể miễn cưỡng.
Trương Ngạo Tuyết thân thể run lên, vẻ mặt mơ hồ xuất hiện nét kích động. Thân là đệ tử Dịch viên, khi biết được tung tích của địch nhân hủy diệt Dịch viên, trong lòng tự nhiên như thế nào có thể tưởng tượng được.
Bách Linh thở dài nhè nhẹ, an ủi:
- Đừng nghĩ nhiều nữa, có một số chuyện không thể né tránh, chúng ta cần phải đối diện thôi. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta hãy nghĩ ngơi trước đã, có chuyện gì ngày mai bàn tiếp.
Trương Ngạo Tuyết cảm kích liếc nàng, đứng dậy theo nàng bỏ đi. Trần Ngọc Loan cũng cảm thấy mệt mỏi, thế là ba người nữ cùng nhau rời đi, cả đại điện chỉ còn năm người nam giương mắt nhìn nhau.
Buổi hoàng hôn, Trương Ngạo Tuyết đang điều tức tỉnh dậy trở lại, xuống giường đi thẳng đến trước cửa sổ, ngắm nhìn chân trời xa xa. Ở đó từng vầng mây đen, ở đó âm lạnh xám tro, thỉnh thoảng có tiếng sấm vọng đến, thỉnh thoảng lại thấy chớp sáng lóe lên.
Nhìn thấy buổi chiều tối mưa to đang đến, miệng Trương Ngạo Tuyết thở dài u oán, một cơn lo lắng dâng lên trong lòng. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nhân gian đại biến, những hồi ức xinh đẹp ngày trước đều dấu kín ở sâu trong ký ức.
Nhớ lại Dịch viên ngày đó, một lòng không hỏi đến thế sự, chỉ cầu chuyện tu luyện. Sinh hoạt lúc đó tuy bình đạm, nhưng lại trữ tình không gì phiền trách. Sau đó, trên Thái Huyền sơn, bên bờ Hoàng Hà, màn đêm sâu thẳm khiến người ta lưu luyến, nối kết tình duyên không chia rẽ được giữa nàng và Lục Vân.
So tài Lục Viện, Yêu Ma đảo loạn, chính tà đụng nhau, Ngũ Thải Tiên Lan. Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuộc hành trình Quỷ vực khiến mọi thứ đổi thay, khoảng cách hai người cũng vì thế mà xa rời. Sau đó, cuộc chiến ở Dịch viên, hai người phân tán, từ ngày đó mỗi người một phương, ít khi gặp mặt …
Một luồng chớp sáng chói mắt mang theo tiếng sấm kinh hoàng khiến Trương Ngạo Tuyết đang suy tư tỉnh lại. Nhìn thấy mây đen cuồn cuộn kéo đến, nước mưa đổ xuống như trút, Trương Ngạo Tuyết ánh mắt mơ hồ, trong mông lung trước mặt lóe lên vô số hình bóng, từng người từng người hiện lên trong mưa.
Huyền Ngọc chân nhân, Tử Dương chân nhân, Huyền Quỷ chân nhân hiện ra mờ ảo, điều này khiến nàng nghĩ đến ngày Dịch viên bị hủy diệt. Sau đó, Lý Hoành Phi, Tất Thiên thân thể đột nhiên hiện ra, vẻ mặt rõ ràng, ánh mắt khó quên khiến Trương Ngạo Tuyế trong lòng chấn động kịch liệt, một nỗi oán hận và có lỗi ngập đầy trong lòng.
Đột nhiên, cảnh sắc trước mắt biến hẳn, Trương Ngạo Tuyết nhìn thấy sư phụ Tĩnh Nguyệt đại sư, bà đang hô hoán yếu ớt trong mưa, đáng tiếc âm thanh quá nhỏ không thể nghe thấy được. Trương Ngạo Tuyết đưa tay muốn nắm lấy sư phụ, nhưng hình bóng Tĩnh Nguyệt đại sư lại dần dần mơ hồ, cuối cùng biến mất không còn thấy nữa.
- Sư phụ …
Tiếng kêu kinh hoàng vang vọng mãi trong phòng, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên tỉnh lại, bên ngoài song cửa mưa to đến điếc tai, hình bóng sư phụ vì sao lại xuất hiện?
Trương Ngạo Tuyết thôi nhìn xoay mình đi đến bên bàn. Nhưng vừa mới đi được hai bước, một tiếng sấm vang lên rung chuyển trời đất, khiến cho Trương Ngạo Tuyết chấn động cả hồn và xác, một dấu hiện bất an mơ hồ hiện lên trong lòng.
Dừng lại, Trương Ngạo Tuyết đứng yên bất động, khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra một chút ưu thương, trong mắt vương chút lệ. Thật lâu sau, Trương Ngạo Tuyết quay người nhìn mưa rơi ngoài song cửa, lại thấy Bách Linh ở không xa đang nhìn lại bên này, vẻ mặt mơ hồ có chút thê lương.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người ai cũng không nói lời nào, cứ đứng nhìn nhau như vậy, mãi đến khi ánh hoàng hôn le lói, Trương Ngạo Tuyết mới thôi không nhìn.
Bách Linh chầm chậm đi vào trong phòng của nàng, tiến đến vỗ vào vai nàng nhỏ giọng nói:
- Ngạo Tuyết, nghĩ thoáng lên. Ý trời không thể thay đổi, chúng ta đều không phải là Lục Vân, vì thế …
- Đa tạ tỷ, muội biết rồi, mời tỷ ngồi …
Nắm lấy tay Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết kéo đến ngồi bên bàn.
Bách Linh cười điềm đạo, đổi sang chuyện khác:
- Lần này, muội rời khỏi Hoa Sơn đã có được kỳ duyên, tu vi cũng tiến bộ kinh người, chắc chắn phải chúc mừng cho muội.
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt đau thương, than thở nói:
- Nếu như có thể đổi lấy cho Thương Nguyệt, muội cũng tình nguyện không đắn đo.
Bách Linh nghe vậy ngưng cười, nhỏ giọng nói:
- Còn nhớ lời tỷ nói không? Cuộc đời này, Ngũ Thải Tiên Lan đã định sẵn kết hợp chúng ta thành một.
Trương Ngạo Tuyết nhìn nàng, nghi ngờ hỏi:
- Muội nhớ, nhưng Thương Nguyệt đã chết đi rồi, làm sao có thể sống dậy trở lại đây?
Bách Linh lắc đầu nói:
- Chuyện này tỷ cũng không thể nói rõ, trừ phi đợi đến lúc Lục Vân quay lại mới biết được.
Trương Ngạo Tuyết không hiểu hỏi:
- Vì sao? Nếu Thương Nguyệt còn chưa chết, hẳn phải sớm có tin tức của tỷ ấy, sao phải chờ đến lúc gặp Lục Vân? Hơn nữa, trên đường đi muội không nghe được chút tin tức nào của Lục Vân, thật ra huynh ấy giờ ở nơi nào?
Bách Linh quay mặt nhìn mưa to ngoài song cửa, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Lục Vân đã từng tìm kiếm Thương Nguyệt, kết quả không thể nào biết. Hiện tại huynh ấy đang ở Vân Chi Pháp giới, chắc chắn đang kịch chiến. Còn về mệnh vận của Thương Nguyệt, có liên quan chặt chẽ với Lục Vân, muốn biết muội ấy còn sống hay đã chết, chỉ có Lục Vân biết mà thôi.
- Vân Chi Pháp giới? Lục Vân một mình cô độc đi vào đó, không phải là rất nguy hiểm chăng?
Trương Ngạo Tuyết hơi nóng nảy vội vàng hỏi.
Bách Linh nắm lấy tay nàng, an ủi nói:
- Không cần phải kích động, đây là định mệnh của huynh ấy, kiếp nạn này huynh ấy phải trải qua, chúng ta ai cũng không giúp được. Chúng ta chỉ cần tin tưởng huynh ấy, hỗ trợ huynh ấy, thế là đủ rồi.
Trương Ngạo Tuyết bật cười khổ sở, lo lắng nói:
- Muội tự nhiên tin tưởng huynh ấy, nhưng nơi đó thật ra không giống những nơi khác, huynh ấy một mình giao chiến, muội làm sao có thể yên tâm được.
Bách Linh thấy mặt nàng đầy lo lắng, mở lời:
- Cuộc đời Lục Vân hung hiểm vô số, lần này sao không thể vượt qua được? Đừng nghĩ nhiều quá, muội còn chưa cho tỷ biết, đêm ấy ở Hoa Sơn thật ra đã xảy ra chuyện gì, sau đó muội lại đi đâu?
Trương Ngạo Tuyết miễn cưỡng cười cười, nhẹ giọng nói:
- Đêm hôm ấy, Lý sư huynh và Tất Thiên vì cứu muội đã liều mạng một trận với Kiếm Vô Trần, cả hai đều chết trong tay hắn … Sau đó, Thiên Mục Phong xuất hiện, muội liền lợi dụng cơ hội thoát đi. Tử Ảnh thần kiếm mang muội đến Lưỡng Cực sơn, gặp được Trảm Long tiên tử tiền bối năm xưa, bà liền truyền thụ cho muội Thiên Trọng trảm.
Thờ dài nhè nhẹ, Bách Linh nói:
- Muội rất may mắn, cuộc đời này đã gặp được Lý Hoành Phi và Tất Thiên.
Trương Ngạo Tuyết gật đầu nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Đúng thế, không có bọn họ thì không có muội hôm nay. Chỉ đáng tiếc bọn họ đều chết hết, Huyền Âm sư thúc của muội cũng đã chết rồi.
Bách Linh cảm xúc nói:
- Sư thúc của muội là vì muội và Lâm Vân Phong, không tiếc thi triển pháp quyết cấm kỵ - Huyền Linh Tụ thần quyết, cuối cùng hành sự nghịch thiên đã chết trên Hoa Sơn. Ngạo Tuyết, cuộc đời muội mắc nợ người khác quá nhiều, vì thế muội phải nhớ, nhất định cần phải sống cho tốt, thế mới không có lỗi với những người đã chết.
Thuận tay đỡ lấy Tư Đồ Thần Phong bị trọng thương, Quy Vô đạo trưởng chào hỏi Trương Ngạo Tuyết mấy câu, sau đó hỏi han:
- Minh chủ, tình huống sau đó như thế nào?
Trần Ngọc Loan khổ sở đáp:
- Điều này hãy về đã rồi nói tiếp, Bách Linh tỷ tỷ và ta đều bị trọng thương, may mắn có Ngạo Tuyết tỷ tỷ đến kịp, nếu không chắc phải nhờ đến thần thú của Lục đại ca mang chúng ta trở về rồi.
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy thất kinh, ảo não nói:
- Sớm biết như vậy thì không cần phải nghe lời của Phật Thánh tiền bối chờ đợi nơi đây, mà nghe theo lời khuyên của Phần Thiên đến đó trợ giúp các vị một tay.
Bách Linh điềm nhiên đáp lời:
- Đừng có oán trách nữa, lời của ông ấy thật ra là đúng, các vị có đến cũng không giúp được gì.
Còn đang nói thì mọi người đã đến trước cửa đại điện, liền phát hiện Phật Thánh Đạo Tiên và Lưu Tinh đang ngồi trong đó.
Hơi có chút kỳ quái, nhưng Bách Linh không nói nhiều, chỉ nắm lấy tay Trương Ngạo Tuyết đi vào trong đại điện đến trước mặt Phật Thánh Đạo Tiên.
Bách Linh mỉm cười hướng về Lưu Tinh lên tiếng:
- Huynh mạnh giỏi, hoan nghênh đã đến nơi này.
Lưu Tinh cười đáp:
- Công chúa không cần phải khách khí, chúng ta đã vài lần có duyên gặp mặt rồi.
Bách Linh nghe vậy bật cười, ánh mắt nhìn đến Phật Thánh Đạo Tiên hỏi han:
- Phần Thiên bây giờ như thế nào rồi?
Phật Thánh Đạo Tiên cười ha hả đáp:
- Yên tâm, ta đã khống chế được thương thế của hắn, hai ngày nữa tự nhiên sẽ thuyên giảm. Ngược lại ba vị khí sắc không tốt, hãy nghỉ ngơi tu dưỡng cho lại sức.
Bách Linh lắc đầu nói:
- Ta không sao, nói chuyện như vậy cũng không ảnh hưởng việc ta trị thương. Vừa rồi, chúng ta và Âm Đế giao chiến, bốn người liên thủ đều không thể làm gì hắn … Cuối cùng may nhờ Ngạo Tuyết đánh Âm Đế trọng thương, Ngọc Loan mới lợi dụng cơ hội, lập tức xua đuổi Âm Đế. Lần này tuy không tiêu diệt được hắn, nhưng đối với liên minh, từ nay về sau Âm Đế hẳn sẽ bị cố kị, trừ phi vạn bất đất dĩ, hắn tuyệt đối không chủ động tìm đến chúng ta nữa.
Nghe những lời tường thuật của Bách Linh, Quy Vô đạo trưởng và Khiếu Thiên vẻ mặt đầy kinh hãi, trước thì kinh ngạc trước sự mạnh mẽ của Âm Đế, sau còn ngạc nhiên hơn về sự thay đổi của Trương Ngạo Tuyết. Lưu Tinh không nói một lời, chỉ nhìn Trương Ngạo Tuyết một lúc, sau đó thôi không nhìn nữa.
Phật Thánh Đạo Tiên nhìn Trần Ngọc Loan cười ha hả nói:
- Nha đầu, miệng ngươi cũng kín lắm đó, từ trước đến giờ té ra Lục Vân đã giao Thánh Long phù cho ngươi rồi.
Trần Ngọc Loan trừng ông, khổ sở nói:
- Chuyện này cần kín càng tốt, nếu không hôm nay sao có thể xuất kỳ bất ý đánh trọng thương Âm Đế được?
Phật Thánh Đạo Tiên cười không đáp, Quy Vô đạo trưởng lại nói:
- Phương pháp này của minh chủ tuy giấu kín mọi người, bất quá theo thực tế cũng hoàn toàn chính xác. Bây giờ Âm Đế đã biết chuyện này, nhưng chúng ta vẫn ẩn giấu y như cũ để tránh người có lòng gây chuyện, đến lúc đó sẽ bất lợi cho chúng ta.
- Chuyện này ta cũng hiểu rõ, thôi đừng đề cập đến nữa. Bây giờ Ngạo Tuyết tỷ tỷ đã tham gia vào phòng tuyến chúng ta, khiến cho thực lực chúng ta tăng hẳn, từ này con đường trừ ma sẽ càng thêm phần thuận lợi.
Đổi chủ đề khác, Trần Ngọc Loan hướng sự chú ý của mọi người đến Trương Ngạo Tuyết.
Trương Ngạo Tuyết cười điềm đạm, gật đầu tỏ sự đồng ý với mọi người, nhẹ giọng nói:
- Người tu đạo, trảm yêu trừ ma là một phận sự của chúng ta, Ngạo Tuyết tự nhiên sẽ tận lực. Lần này đến đây nguyên là để tìm kiếm sư phụ và sư bá, không biết bọn họ hiện tại có mạnh khỏe không?
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy cười khổ, có vẻ hối lỗi nói:
- Ngạo Tuyết cô nương nghe thấy xin đừng kích động, sư phụ và sư bá cô nương còn có thêm Phong Viễn Dương hôm nay đã rời đây từ sớm, hiện tại không biết đi nơi nào.
Trương Ngạo Tuyết thất kinh, sau đó vẻ mặt mơ hồ thất vọng, miệng thở dài u oán.
Bách Linh mày liễu giương cao, trầm giọng nói:
- Bọn họ đi rồi, vì sao lại đi?
Quy Vô đạo trưởng giải thích:
- Chuyện này phải nói bắt đầu từ ngày hôm qua, lúc đó Giới Thiện của Bồ Đề học viện đến nơi này, mang đến cho chúng ta một tin tức … Biết được chuyện này rồi, mấy người Càn Nguyên chân nhân kích động vô cùng, vì thế hôm nay đi từ sớm, ta đã lưu lại không được, cũng không thể miễn cưỡng.
Trương Ngạo Tuyết thân thể run lên, vẻ mặt mơ hồ xuất hiện nét kích động. Thân là đệ tử Dịch viên, khi biết được tung tích của địch nhân hủy diệt Dịch viên, trong lòng tự nhiên như thế nào có thể tưởng tượng được.
Bách Linh thở dài nhè nhẹ, an ủi:
- Đừng nghĩ nhiều nữa, có một số chuyện không thể né tránh, chúng ta cần phải đối diện thôi. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta hãy nghĩ ngơi trước đã, có chuyện gì ngày mai bàn tiếp.
Trương Ngạo Tuyết cảm kích liếc nàng, đứng dậy theo nàng bỏ đi. Trần Ngọc Loan cũng cảm thấy mệt mỏi, thế là ba người nữ cùng nhau rời đi, cả đại điện chỉ còn năm người nam giương mắt nhìn nhau.
Buổi hoàng hôn, Trương Ngạo Tuyết đang điều tức tỉnh dậy trở lại, xuống giường đi thẳng đến trước cửa sổ, ngắm nhìn chân trời xa xa. Ở đó từng vầng mây đen, ở đó âm lạnh xám tro, thỉnh thoảng có tiếng sấm vọng đến, thỉnh thoảng lại thấy chớp sáng lóe lên.
Nhìn thấy buổi chiều tối mưa to đang đến, miệng Trương Ngạo Tuyết thở dài u oán, một cơn lo lắng dâng lên trong lòng. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nhân gian đại biến, những hồi ức xinh đẹp ngày trước đều dấu kín ở sâu trong ký ức.
Nhớ lại Dịch viên ngày đó, một lòng không hỏi đến thế sự, chỉ cầu chuyện tu luyện. Sinh hoạt lúc đó tuy bình đạm, nhưng lại trữ tình không gì phiền trách. Sau đó, trên Thái Huyền sơn, bên bờ Hoàng Hà, màn đêm sâu thẳm khiến người ta lưu luyến, nối kết tình duyên không chia rẽ được giữa nàng và Lục Vân.
So tài Lục Viện, Yêu Ma đảo loạn, chính tà đụng nhau, Ngũ Thải Tiên Lan. Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuộc hành trình Quỷ vực khiến mọi thứ đổi thay, khoảng cách hai người cũng vì thế mà xa rời. Sau đó, cuộc chiến ở Dịch viên, hai người phân tán, từ ngày đó mỗi người một phương, ít khi gặp mặt …
Một luồng chớp sáng chói mắt mang theo tiếng sấm kinh hoàng khiến Trương Ngạo Tuyết đang suy tư tỉnh lại. Nhìn thấy mây đen cuồn cuộn kéo đến, nước mưa đổ xuống như trút, Trương Ngạo Tuyết ánh mắt mơ hồ, trong mông lung trước mặt lóe lên vô số hình bóng, từng người từng người hiện lên trong mưa.
Huyền Ngọc chân nhân, Tử Dương chân nhân, Huyền Quỷ chân nhân hiện ra mờ ảo, điều này khiến nàng nghĩ đến ngày Dịch viên bị hủy diệt. Sau đó, Lý Hoành Phi, Tất Thiên thân thể đột nhiên hiện ra, vẻ mặt rõ ràng, ánh mắt khó quên khiến Trương Ngạo Tuyế trong lòng chấn động kịch liệt, một nỗi oán hận và có lỗi ngập đầy trong lòng.
Đột nhiên, cảnh sắc trước mắt biến hẳn, Trương Ngạo Tuyết nhìn thấy sư phụ Tĩnh Nguyệt đại sư, bà đang hô hoán yếu ớt trong mưa, đáng tiếc âm thanh quá nhỏ không thể nghe thấy được. Trương Ngạo Tuyết đưa tay muốn nắm lấy sư phụ, nhưng hình bóng Tĩnh Nguyệt đại sư lại dần dần mơ hồ, cuối cùng biến mất không còn thấy nữa.
- Sư phụ …
Tiếng kêu kinh hoàng vang vọng mãi trong phòng, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên tỉnh lại, bên ngoài song cửa mưa to đến điếc tai, hình bóng sư phụ vì sao lại xuất hiện?
Trương Ngạo Tuyết thôi nhìn xoay mình đi đến bên bàn. Nhưng vừa mới đi được hai bước, một tiếng sấm vang lên rung chuyển trời đất, khiến cho Trương Ngạo Tuyết chấn động cả hồn và xác, một dấu hiện bất an mơ hồ hiện lên trong lòng.
Dừng lại, Trương Ngạo Tuyết đứng yên bất động, khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra một chút ưu thương, trong mắt vương chút lệ. Thật lâu sau, Trương Ngạo Tuyết quay người nhìn mưa rơi ngoài song cửa, lại thấy Bách Linh ở không xa đang nhìn lại bên này, vẻ mặt mơ hồ có chút thê lương.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người ai cũng không nói lời nào, cứ đứng nhìn nhau như vậy, mãi đến khi ánh hoàng hôn le lói, Trương Ngạo Tuyết mới thôi không nhìn.
Bách Linh chầm chậm đi vào trong phòng của nàng, tiến đến vỗ vào vai nàng nhỏ giọng nói:
- Ngạo Tuyết, nghĩ thoáng lên. Ý trời không thể thay đổi, chúng ta đều không phải là Lục Vân, vì thế …
- Đa tạ tỷ, muội biết rồi, mời tỷ ngồi …
Nắm lấy tay Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết kéo đến ngồi bên bàn.
Bách Linh cười điềm đạo, đổi sang chuyện khác:
- Lần này, muội rời khỏi Hoa Sơn đã có được kỳ duyên, tu vi cũng tiến bộ kinh người, chắc chắn phải chúc mừng cho muội.
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt đau thương, than thở nói:
- Nếu như có thể đổi lấy cho Thương Nguyệt, muội cũng tình nguyện không đắn đo.
Bách Linh nghe vậy ngưng cười, nhỏ giọng nói:
- Còn nhớ lời tỷ nói không? Cuộc đời này, Ngũ Thải Tiên Lan đã định sẵn kết hợp chúng ta thành một.
Trương Ngạo Tuyết nhìn nàng, nghi ngờ hỏi:
- Muội nhớ, nhưng Thương Nguyệt đã chết đi rồi, làm sao có thể sống dậy trở lại đây?
Bách Linh lắc đầu nói:
- Chuyện này tỷ cũng không thể nói rõ, trừ phi đợi đến lúc Lục Vân quay lại mới biết được.
Trương Ngạo Tuyết không hiểu hỏi:
- Vì sao? Nếu Thương Nguyệt còn chưa chết, hẳn phải sớm có tin tức của tỷ ấy, sao phải chờ đến lúc gặp Lục Vân? Hơn nữa, trên đường đi muội không nghe được chút tin tức nào của Lục Vân, thật ra huynh ấy giờ ở nơi nào?
Bách Linh quay mặt nhìn mưa to ngoài song cửa, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Lục Vân đã từng tìm kiếm Thương Nguyệt, kết quả không thể nào biết. Hiện tại huynh ấy đang ở Vân Chi Pháp giới, chắc chắn đang kịch chiến. Còn về mệnh vận của Thương Nguyệt, có liên quan chặt chẽ với Lục Vân, muốn biết muội ấy còn sống hay đã chết, chỉ có Lục Vân biết mà thôi.
- Vân Chi Pháp giới? Lục Vân một mình cô độc đi vào đó, không phải là rất nguy hiểm chăng?
Trương Ngạo Tuyết hơi nóng nảy vội vàng hỏi.
Bách Linh nắm lấy tay nàng, an ủi nói:
- Không cần phải kích động, đây là định mệnh của huynh ấy, kiếp nạn này huynh ấy phải trải qua, chúng ta ai cũng không giúp được. Chúng ta chỉ cần tin tưởng huynh ấy, hỗ trợ huynh ấy, thế là đủ rồi.
Trương Ngạo Tuyết bật cười khổ sở, lo lắng nói:
- Muội tự nhiên tin tưởng huynh ấy, nhưng nơi đó thật ra không giống những nơi khác, huynh ấy một mình giao chiến, muội làm sao có thể yên tâm được.
Bách Linh thấy mặt nàng đầy lo lắng, mở lời:
- Cuộc đời Lục Vân hung hiểm vô số, lần này sao không thể vượt qua được? Đừng nghĩ nhiều quá, muội còn chưa cho tỷ biết, đêm ấy ở Hoa Sơn thật ra đã xảy ra chuyện gì, sau đó muội lại đi đâu?
Trương Ngạo Tuyết miễn cưỡng cười cười, nhẹ giọng nói:
- Đêm hôm ấy, Lý sư huynh và Tất Thiên vì cứu muội đã liều mạng một trận với Kiếm Vô Trần, cả hai đều chết trong tay hắn … Sau đó, Thiên Mục Phong xuất hiện, muội liền lợi dụng cơ hội thoát đi. Tử Ảnh thần kiếm mang muội đến Lưỡng Cực sơn, gặp được Trảm Long tiên tử tiền bối năm xưa, bà liền truyền thụ cho muội Thiên Trọng trảm.
Thờ dài nhè nhẹ, Bách Linh nói:
- Muội rất may mắn, cuộc đời này đã gặp được Lý Hoành Phi và Tất Thiên.
Trương Ngạo Tuyết gật đầu nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Đúng thế, không có bọn họ thì không có muội hôm nay. Chỉ đáng tiếc bọn họ đều chết hết, Huyền Âm sư thúc của muội cũng đã chết rồi.
Bách Linh cảm xúc nói:
- Sư thúc của muội là vì muội và Lâm Vân Phong, không tiếc thi triển pháp quyết cấm kỵ - Huyền Linh Tụ thần quyết, cuối cùng hành sự nghịch thiên đã chết trên Hoa Sơn. Ngạo Tuyết, cuộc đời muội mắc nợ người khác quá nhiều, vì thế muội phải nhớ, nhất định cần phải sống cho tốt, thế mới không có lỗi với những người đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.