Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1063: Lôi Thiên chuyển biến (Biến đổi của Lôi Thiên)

Tâm Mộng Vô Ngân

05/08/2014

Yên lặng lơ lửng giữa không trung, Trần Ngọc Loan nhìn về xa xa, đáy mắt thỉnh thoảng hiện lên chút lo lắng.

Lúc này, năm người Lục Vân hẳn phải đến Hoa Sơn rồi, chuyện gì sẽ chờ đợi chàng ở đó đây?

Thiên hạ hiện nay, những người còn sống đều là nhân vật lợi hại, tuy nàng tin tưởng Lục Vân nhất định sẽ chiến thắng, nhưng sự quan tâm lại sẽ không vì thế mà giảm bớt chút nào.

Thời gian, chầm chậm trôi qua, khi Tư Đồ Thần Phong xuất hiện bên cạnh nàng, trời đã chính ngọ.

- Ngọc Loan, đừng lo lắng, đến giờ ăn cơm rồi.

Quay đầu bật cười, Trần Ngọc Loan nói:

- Ăn cơm? Muội chờ đợi câu này của huynh, nhưng đã chờ rất lâu rồi.

Tư Đồ Thần Phong sửng sốt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vừa hay thấy được ánh mắt nhấp nháy tinh nghịch, không khỏi cười mắng:

- Nghịch ngợm, lại còn cố ý đùa cợt huynh.

Trần Ngọc Loan nũng nịu khẽ nói:

- Sao, không được chăng? Thế sau này muội sẽ không thèm nhìn đến huynh nữa.

Tư Đồ Thần Phong cười dàn hòa nói:

- Được, đương nhiên được, chỉ cần muội vui thì lúc nào cũng được.

- Thế cũng không tồi lắm.

Trong tiếng cười duyên, Trần Ngọc Loan nhẹ nhàng hạ xuống, cùng với Tư Đồ Thần Phong trở về.

Sau giờ trưa, Khiếu Thiên phụ trách thám thính tin tức đã quay về liên minh.

Vừa gặp mặt, Trần Ngọc Loan liền hỏi:

- Théo nào, phía Hoa Sơn có tin tức thế nào?

Khiếu Thiên vẻ mặt kích động, lớn giọng nói:

- Tin tức tốt, tin tức tốt lành đó.

Văn Bất Danh vội la lên:

- Tin tức tốt thế nào, ngươi còn không nói nhanh ra.

Khiếp Thiên hít vào một hơi sâu, ổn định lại tâm tình, lớn giọng nói:

- Lục Vân chuyến này gặp nhiều chuyện, đầu tiên gặp phải U Minh Ma long, để Tứ Linh thần thú xuất chiến, sau lại gặp Thiên Sát, hai bên giao chiến kịch liệt, cuối cùng Lục Vân thi triển Thiên Uy lệnh đánh bại Thiên Sát, đuổi hắn bỏ chạy. Sau đó, Vu Thần xuất hiện lợi dụng thời cơ tấn công, kiềm chế được Lục Vân, Vô Trần và Sở Hoài Dương lại phát động đánh lén, kết quả Vô Trần bị Trương Ngạo Tuyết đánh trọng thương, trong lúc bỏ chạy bị Lý Trường Xuân núp gần đó đánh lén, hai bên giao chiến kịch liệt thảm khốc, cuối cùng Lý Trường Xuân chết trong tay Vô Trần, mà Vô Trần lại mất cơ hội bỏ chạy, chết trong tay Lục Vân.

Mọi người nghe vậy vừa mừng vừa ngạc nhiên, Càn Nguyên chân nhân kích động lớn giọng nói:

- Được, làm rất tốt. Vô Trần cuối cùng chết trong tay của môn hạ Dịch viên, Huyền Âm sư đệ và Hoành Phi cũng có thể nhắm mắt rồi.

Văn Bất Danh cười lớn nói:

- Lục Vân thật tốt, cuối cùng cũng đã loại trừ được tai họa này, nhân gian từ nay cũng sáng tỏ khá nhiều.

Thiên Mục Phong đáp:

- Đúng thế, Vô Trần đã sớm sống thừa, sống đến ngày nay đã tính là mạng hắn quá dài rồi.

Trần Ngọc Loan lại không hề kích động, sau khi tiêu hóa tin tức này, liền nhanh chóng khôi phục bình tĩnh lạnh lùng, tiếp tục hỏi:

- Ngoại trừ những chuyện này ra, còn có điều gì khác chăng? Lục đại ca mấy người họ đang ở đâu bây giờ?



Câu này vừa nói, mọi người đều tỉnh táo lại, nhìn Khiếu Thiên, chờ Khiếu Thiên trả lời.

Khiếu Thiên nói:

- Ngoại trừ những chuyện này, Yêu Hoàng Liệt Thiên đã từng xuất hiện gặp Lục Vân, Lăng Thiên của Hư Vô Giới Thiên cũng xuất hiện ở Hoa Sơn. Còn mấy người Lục Vân sau đó đi đâu, lúc này tạm thời còn chưa biết, nhưng có thể khẳng định là không hề quay về liên minh.

Trần Ngọc Loan cau mày ánh mắt quét qua mọi người hỏi:

- Lúc này Lục đại ca sẽ đi đâu đây?

Quy Vô đạo trưởng suy đoán:

- Ta nghĩ, bọn họ có thể có chuyện riêng phải xử lý.

Phật Thánh Đạo Tiên cũng nói:

- Trên người Lục Vân còn ẩn chứa nhiều bí mật, có một số ngay bản thân hắn cũng không hiểu rõ, vì thế hắn cần thời gian để giải đáp những điều này.

Trần Ngọc Loan nói:

- Nếu như vậy, chúng ta trước hết khoan nói đến bọn họ, hay là bàn luận chuyện nhân gian hiện nay. Trước mắt, Lý Trường Xuân và Vô Trần đều đã chết, chỉ còn lại Địa Âm, Thiên Sát hành tung không rõ, chúng ta cũng không thể theo dõi, chỉ còn cách theo dõi Yêu Hoàng và Vu Thần, mọi người lưu ý hành động của hai phe này.

Khiếu Thiên nói:

- Trên đường về, ta phát hiện rất nhiều cao thủ Yêu vực đang tập họp, không biết có hành động gì to tát hay không.

Quy Vô đạo trưởng nói:

- Chuyện này ta đã phái đệ tử liên minh quan sát, nếu có chuyện gì phát sinh, bọn họ sẽ kịp thời báo lại. Bây giờ, điều ta muốn hỏi chính là một khi Yêu vực triển khai rộng rãi, chúng ta phải làm như thế nào?

Mọi người không nói, chuyện này quan hệ rất trọng đại, ai cũng đều không tự tiện mở miệng được.

Trần Ngọc Loan nghĩ qua, trầm giọng nói:

- Gặp chuyện xử lý, tùy cơ ứng biến. Một khi bọn họ thật sự phát động xâm lược, muốn thống nhất nhân gian, chúng ta tự nhiên không thể ngồi yên không lý gì đến.

Thiên Mục Phong nói:

- Minh chủ nói rất đúng, vì hòa bình nhân gian, chúng ta tự nhiên phải hành động. Nhưng theo tình hình hiện nay, cao thủ liên minh tuy nhiều, nhưng thực lực tổng thể không to lớn như Yêu vực, nhân số bọn họ vượt qua chúng ta không chỉ gấp mười lần, thật sự tính toán xâm lược, chúng ta sợ là không địch lại.

Văn Bất Danh lên tiếng:

- Chuyện này ta trước đây có nghĩ qua, chúng ta có thể tập trung thực lực, lần lượt đánh phá từng chút.

Quy Vô đạo trưởng lắc đầu nói:

- Chỉ sợ đến lúc đó không kịp rồi.

Trần Ngọc Loan nói:

- Hai quân giao chiến, kế là chính, sức mạnh là phụ. Với thực lực chúng ta muốn thủ thắng cũng không phải hoàn toàn quá khó. Bây giờ, chúng ta hãy nghiên cứu cẩn thận, mọi người đều nói ra suy nghĩ của mình.

Mọi người lập tức đưa ra những ý kiến bản thân để bắt đầu thảo luận …

Gió lạnh từng hồi, quỷ khí vờn quanh, sương mù màu xám bao trùm cả sườn núi. Đó là một ngọn núi cô độc cao đến tận trời, đứng giữa núi non trùng điệp, quanh năm mây mù bao phủ.

Trên đỉnh núi, gió lạnh gào thét như sóng ba đào, cùng với tiếng kêu chói tai vang khắp bốn bề, khiến cho phương viên vài chục dặm thú vật không hề có, côn trùng cũng né tránh.

Ngọn núi này vẻ ngoài kỳ dị đặc biệt, sườn núi trở xuống đều không chút kỳ dị, nhưng đi dọc theo sườn núi lên cao, trước hết bốn góc hình thoi, sau đó là ba góc hình bát giác, cuối cùng đến đỉnh có hình cái trùy, hệt như một tổ hợp những lưỡi đao binh khí sắc bén, ngạo nghễ giữa vùng núi, chém giết khắp bốn phương.

Trên sườn núi, hình thoi phía Đông trên mặt có một hang đá, thổi ra từng trận gió lạnh, còn thỉnh thoảng truyền đến những tiếng rống điên cuồng giận dữ.

Ngọn núi cô độc hoang vắng như vậy sao lại có ai đầy lòng bất cam? Ai đang gào thét lớn tiếng? Quỷ dị, kỳ quái, người nào biết được đây?



Cửa vào động đá rất nhỏ, gần như chưa đến ba thước, nhưng bên trong lại dần dần rộng ra, hơn nữa còn uốn lượn vòng vo, vô số những ngã rẽ giao nhau hệt như một mê cung, khiến người ta khó mà phân biệt phương hướng.

Đi dọc theo một đường hầm to lớn vào được chục trượng, trước mắt hiện ra một căn phòng đá tám góc, cao ước chừng ba trượng, đường kính chục trượng, mỗi mặt đều có một đường thông, tổng cộng có tám lối vào.

Giữa căn phòng đá, một ao hình bát giác ngập đầy sương mù màu xanh biếc quỷ dị, tràn đầy vẻ tà ác, âm trầm.

Trên mặt đất, tám hình vẽ chia đều phân bố bốn phía ao, hơi giống với loại đồ án bát quái, nhưng lại điêu khắc hình ảnh vô cùng quỷ bí, toàn là những hình vẻ thú khó thấy, chưa từng gặp lại chưa từng nghe.

Trong căn phòng đá, gió nhẹ gờn gợn, thổi những sương mù xanh lục lên, khiến bốn phía một màu xanh lục, có vẻ quỷ bí khó mô tả được.

Trong ao, tiếng rống to truyền ra. Thanh âm đ1o nghe phẫn nộ vô cùng, dường như đang chịu một sự đau khổ rất lớn mới có thể điên cuồng như vậy, hệt như dã thú đang bị thương.

Tình hình này kéo dài liên tục không ngừng, hệt như tồn tại vĩnh viễn, cứ vang vọng mãi trong mê cung.

Không biết đã bao lâu, tiếng gào chói tai dần dần yếu đi, sương mù trong căn phòng đá biến mất, để lộ một ao nước to chừng hai trượng, ở giữa có một người ngồi, gần như chỉ hiện ra bóng lưng.

Trong ao, nước ao hiện màu xanh lục, xem ra nồng đậm vô cùng, những làn sáng xanh lục nhỏ bé hơi hơi chớp động, liên tục không ngừng truyền vào trong người đó. Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, khi ao nước màu xanh thẫm kia bắt đầu mờ đi, người đó đột nhiên đứng lên, chầm chậm quay đầu nhìn lại.

Giữa sương mùa xanh, một cặp mắt sáng tỏ lấp lánh ánh sáng âm độc, khiến người ta cảm thấy tà ác kinh khủng. Ánh mắt như vậy, sắc bén như đao, người này là ai đây?

Bước ra khỏi ao nước, người đó chầm chậm đi ra xuyên qua sương mù xanh nhàn nhạt, để lộ bộ mặt thật của hắn.

Té ra hắn chính là Âm Đế. Khó trách tà ác bá đạo như vậy.

Nhìn quanh bốn phía, khuôn mặt tuấn tú của Âm Đế đầy vẻ âm độc, miệng giận dữ rống lên:

- Lục Vân, ta sẽ không cho người sống an lành đâu, hãy chờ đó.

Nói rồi người loáng lên liên biến mất không biết đi về nơi nào.

Giây lát, trong căn phòng đó ánh sáng chợt lóe lên, một con rồng đen mang theo một bóng người đột nhiên xuất hiện, chầm chậm hạ xuống. Con rồng này khí tức quỷ dị, chính là U Minh Ma long, người nó mang trên lưng chính là Lôi Thiên, nhưng vì sao nó lại đến nơi này?

Chăm chú nhìn ao nước, U Minh Ma long kêu lên nho nhỏ, Lôi Thiên đang bị thương rất nặng trong lòng sửng sờ, nhịn không được hỏi lại:

- Ngươi bảo ta tiến vào trong ao để hấp thu luồng tà khí trong trời đất đó chăng?

U Minh Ma long hơi hơi gật đầu, miệng kêu khẽ đồng ý với hắn.

Lôi Thiên hơi phản kháng, lắc đầu nói:

- Khí tà ác, căn nguyên của vạn ác, ta không muốn …

Gào nhẹ một tiếng, U Minh Ma long trừng hắn, một luồng ý thức bá đạo xông thẳng vào ngực hắn. Thân thể Lôi Thiên nhoáng lên, vẻ quái dị nói:

- Được, ta đáp ứng ngươi cũng được.

Nói rồi tự động đi đến bên ao, chầm chậm ngồi xuống.

U Minh Ma long thân thể cuộn thành vòng trên mặt đất bao phủ quanh ao nước, đầu rồng hơi hơi ngửng lên, vô tình cố ý hấp thu sương mù xanh lục trong căn phòng, cũng chầm chậm nhắm chặt hai mắt.

Trong ao, thân thể Lôi Thiên hơi run lên, Lôi Thần quyết trong cơ thể bài xích sức mạnh tà ác trong ao nước, khiến hắn hơi khó chịu.

May mà tình hình này chỉ kéo dài giây lát. Sau đó, thân thể Lôi Thiên bị U Minh Ma long đồng hóa liền phát sinh chuyển biến, chủ động hấp thu lấy tà khí trong nước ao để bồi dưỡng thân thể trọng thương.

Thời gian âm thầm trôi qua, khi Lôi Thiên đã hấp thu đủ tà khí, thương thế trong cơ thể tuy đã biến chuyển tốt hơn rất nhiều, nhưng tính cách lại dần dần phát sinh thay đổi.

Ban đầu, hắn vốn là cơ thể cực dương cực cương, nhưng lúc trước giao chiến với Tứ Linh thần thú, đã hòa trộn với tà khí Cửu U trên người U Minh Ma long, chân nguyên trong cơ thể có đủ chính tà, khiến sức mạnh hắn tăng mạnh, đồng thời tính cách cũng dần dần âm hiểm hơn.

Hiện nay, ở trong ao nước quỷ dị này, hắn hấp thu một lượng lớn khí tà ác, lập tức khiến khí dương cương trong cơ thể bị áp chế, khiến hắn dần dần trở nên tà mị âm hiểm.

Bên cạnh ao, U Minh Ma long không biết mở mắt từ lúc nào, đang yên lặng nhìn hắn, ánh mắt có mấy phần thần bí.

Lôi Thiên lúc này thần sắc quỷ bí, thân thể nửa xanh nửa đỏ đã biến thành màu xanh lục, quanh thân mờ hiện một tầng ánh sáng xanh lục nhấp nhô, đang vận hành với tần suất ngày càng tăng cao hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Giới Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook